Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Chương 37

Minh Tinh

25/04/2015

Lôi Mạn Mạn biết sự tình nghiêm trọng, liền đứng giữa hai người, “ Uy uy uy, hai vị chuyện gì cũng từ từ, cần gì ngươi trừng ta ta trừng ngươi, đây là nơi công cộng, nếu các người muốn đánh nhau, tốt nhất đi ra ngoài, miễn phá hủy tài sản công cộng phải bồi thường, thiệt không có lời….”

Lời của nàng lập tức làm cho hai người đàn ông giận trừng mắt.

Nàng phun phun cái lưỡi, “ Ta… ta lại nói sai .”

“ Oa, nơi này xảy ra chuyện gì? Ca, ngươi sao lại ở đây ?”

Tương Tư Hàm cuối cùng cũng xong việc, khi hấp tấp chạy đến căn tin thì nhìn thấy lão ca với bộ dạng dọa người, cùng người khác mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“ Mạn Mạn tỷ, Nghị Kiệt sao thế ? Các người có quen ca ca của ta sao ?”

“ Tương Thừa Lăng là ca ngươi?” Mạn Mạn cũng thấy kinh ngạc, “ Ai có thể nói cho ta biết rút cục chuyện gì đang xảy ra ?”

Đến cuối cùng Tương Thừa Lăng mới biết chính mình thật đáng chê cười đến cỡ nào vì đã náo loạn một phen.

Hắn vạn lần không nghĩ tới, người bị hắn nhận thức là tình địch lại chính là em trai của Mạn Mạn, Lôi Nghị Kiệt.

Trước kia nàng cũng từng nói đệ đệ có bao nhiêu anh tuấn, bao nhiêu vĩ đại, một mình ở nước ngoài du học, tự mình kiếm học phí và sinh hoạt phí.. Tuy nói hàng tháng nàng vẫn chu cấp cho đệ đệ một khoản phí sinh hoạt nhưng đệ đệ vẫn để nguyên tại ngân hàng.

Tương Thừa Lăng trước kia lúc nghe nàng nói luôn nghe tai trái ra tai phải. Trong ấn tượng của hắn, đệ đệ muội muội đang du học đều là những tiểu hài tử, nên cũng không quan tâm, hắn như thế nào cũng không đoán được, đệ đệ của Mạn Mạn là một người không thua kém gì mình về khí thế cùng mị lực.

Chỉ lớn hơn muội muội của mình 1, 2 tuổi mà trong ánh mắt âm trầm cơ trí đã làm cho người khác sợ hãi. Càng khéo là, Lôi Nghin Kiệt này chính là người bạn trai mà mà muội muội luôn gọi điện khen ngợi.

Nhớ rõ mỗi lần muội muội nahwsc tới bạn trai nàng, trong lời nói đều toát ra cảm giác hạnh phúc, còn nói năm nay nghỉ hè muốn dẫn về nước để hắn xem mặt.

Bởi vì hai người chưa có cơ hội gặp mặt, cho nên lần này ở Anh Quốc trước mặt nhiều người hắn mới gây nên một việc đáng chê cười như vậy.

Tương Tư Hàm sau khi biết rõ chân tướng sự việc, không chú ý hình tượng ôm bụng cười to, cũng không khách khí vỗ bờ vai của hắn “ Đại ca, lần này cũng quá đó, lại vì một nữ hài tử như vậy mà thất thố,ha ha ha…”

Không để ý đến sắc mặt của ca ca mình, nàng tiếp tục đùa cợt, “ Còn tưởng loại người cho dù ông trời sập xuống cũng không nhíu mày, kết quả hôm nay…”

“ Điều này chứng minh gì ? chứng minh tình yêu vĩ đại có thể làm cho ca ca của ta luôn luôn bình tình nhàn nhã cũng sẽ vì nữ nhân mà thất thố trước mặt mọi người.”

Nói tới đây nàng đã nhìn thấy được vẻ thẹn thùng trên mặt Lôi Mạn Mạn.



“ Mạn Mạn tỷ, ngươi cũng đừng thẹn thùng, ta nói cho ngươi nha, ta từ nhỏ cùng ca ca lớn lên, chưa từng thấy hắn vì một nữ nhân mà ăn dấm chua. Ta đoán hắn nhất định là rất yêu ngươi, mới có thể nhìn ngươi cùng người khác mà ăn một thùng dấm lớn như vậy….”

“ Tương Tư Hàm, ngươi nói đủ chưa? Nếu đủ rồi cút qua một bên.” Bị chọc cả ngày Tương Thùa Lăng thật sự chịu không nổi muội muội miệng rộng này.

Nếu nàng không phải là muội muội của hắn, chỉ sợ lúc này đã bị hắn quăng vào Đại Tây dương.

Lôi Nghi Kiệt cũng hiểu quan hệ lúc này có chút phức tạp, rắc rối.

Lúc trước hắn biết tỷ tỷ thất tình, còn vì người đàn ông đó nghỉ việc, lần này đến Anh Quốc là giải sầu, đồng thời thăm hắn.

Tỷ tỷ từ nhỏ đã chiếu cố hắn, mặc dù có lúc cũng mơ hồ, làm hắn trong đáy lòng thật sự rất yêu thương tôn tọng nàng, tất nhiên hắn không thể dễ dàng tha thứ cho người khi dễ tỷ tỷ của hắn.

Khi Tương Thừa Lăng nhìn qua là một nam nhân nguy hiểm xuất hiện trước mặt mình, lại nghe tỷ tỷ nói hôm qua trên đường gặp người kia, cho nên theo bản năng, hắn kết luận Tương Thừa Lăng chính là đàu sỏ gây ra thương tổn cho tỷ tỷ.

Nhưng hắn không nghĩ tên đầu sỏ này lại là đại ca của bạn gái mình.

Tương Tư Hàm nhìn thấy đại ca bị mình chọc sắp giận dữ, liền lôi kéo tay của lão công tương lai dắt ra ngoài.

“ Được rồi, được rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là đại ca ta, ta như thế nào lại nhẫn tâm tức chết ngươi, mặc kệ ngươi cùng Mạn Mạn tỷ trước đây xảy ra chuyện gì không vui, mọi người trước hết là hãy ngồi xuống bình tâm hòa khí nói chuyện, như vậy mới có phương thức giải quyết đúng không ?”

Nói xong, nàng hướng về phía hắn trừng mắt, “ Ta cùng Nghị Kiệt sẽ không làm bóng đèn, các ngươi cứ từ từ nói chuyện, nói xong buổi tối đi ắn đại tiệc, đương nhiên đại ca ngươi phải mời khách.”

Nói xong nàng vội vàng nắm tay bạn trai chạy đi.

Trong nhà trọ chỉ còn có Tương Thừa Lăng cùng Mạn Mạn, không khí có chút xấu hổ. Cho tới bây giờ Mạn Mạn vẫn còn hồi tưởng, trong trí nhớ vẫn thấy nam nhân mạnh mẽ kia lại vì mình mà thất thố trước mặt mọi người.

Nghĩ đến lại nhịn không được cười lớn.

Tương Thừa Lăng không nhớ rõ mình đã bao lâu không gặp bộ dạng đáng yêu như vậy của nàng, nhất thời rung động, ánh mắt sâu thẳm vài phần.

“ Mạn Mạn, ngươi đang cười cái gì ?”

“ Cười ngươi, cười ngươi ngu ngốc, thì ra cũng vì nữ nhân mà ghen.”



Hắn nhịn không được, tiến lên ôm lấy nàng, “ nếu nữ nhân trong lời nói là ngươi, ta cái gì cũng nguyện ý vì ngươi mà làm.”

Nàng tức giận, trừng mắt hắn một cái “ Hoa ngôn xảo ngữ, ta nhớ khi đó ngươi đối với Phương Thiến Mân cũng đã nói như vậy.”

Hắn trong tình thế cấp bách, chỉ biết dùng sức lắc đầu giải thích “ Đó đều là giả.”

“ Ta đây cũng có thể đem những lời ngươi vừa mới nói cho rằng là giả ?”

“ Ta đối với ngươi đều là sự thật.”

“ Vậy nhưng ngươi lại vì một Phương Thiến Mân mà buông ta.” Nghĩ đến chuyện này nàng vẫn tức giận.

Tương Thừa Lăng lập tức tỏ ra vẻ hối hận tự trách “ Thực xin lối, Mạn Mạn, đó là chuyện ngu xuẩn nhất trong đời ta từng làm.”

“ Ngươi còn vì nàng mà đưa Harly tới sân thượng.”

“ Nếu ngươi muốn, ta sẽ tự mình chịu đòn nhận tội với Harly.”

“ Ngươi…ngươi còn vì nàng mà để ta trở thành người phải hầu hạ nàng.”

“ Ta về sau sẽ làm người hầu cho ngươi cả đời, chỉ hầu hạ một mình ngươi.”

Lôi Mạn Mạn thiếu chút nữa sẽ tha thứ cho ahwsn, nhưng lại nghĩ đến hắn nhẫn tâm đối với mình, mắt lập tức đỏ, đem hắn đẩy qua một bên.

“ Ngươi thích hầu hạ ai liền hầu hạ, ta không cần, Tương Thừa Lăng, ta đột nhiên phát hiện mình thật chán ghét ngươi, không muốn cùng ngươi một chỗ, ngươi vẫn là quên ta đi.”

Kỳ thật nàng đã muốn giống như trước kia bên hắn, chẳng qua trải nhiều chuyện như vậy, lại thương tâm khổ sở, nàng cũng nên vì mình tìm chỗ mà trút giận.

“ Mạn Mạn…” Hắn lại bắt đầu lo lắng đứng lên, “ Ngươi đối với ta còn gì không hài lòng ?”

Hắn không có nhiều kinh nghiệm dụ dỗ nữ nhân, trong lòng chỉ có một thanh âm – không được mất đi nàng. Chỉ cần có thể làm cho hắn vĩnh viễn có được nàng, muốn hắn làm gì hắn cũng đồng ý.

“ Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, từ nay về sau ta không bao giò tin ngươi. Ngươi hiện tại đối với ta như vậy, lỡ một ngày lại đem ta đuổi đi, ta đây cũng không muốn mắc bẫy của ngươi.”

“ Mạn Mạn, Mạn Mạn…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook