Chương 107: Ngoại truyện 9: Quý Tiểu Thất ra đời
Xuân Đao Hàn
28/01/2023
Edit: Simi
Từ đầu Quý Nhượng đã không muốn có con.
Thứ nhất, anh không muốn Thích Ánh phải chịu đau đớn khi sinh con, thứ hai, sẽ không có ai quấy rầy thế giới chỉ có hai người của anh và Thích Ánh, dù là con của cả hai cũng không được!
Nhưng mà Thích Ánh muốn.
Cô thích con nít, mỗi khi ra đường gặp đứa trẻ nào cũng nhịn không được ngoái lại nhìn mấy lần.
Hơn nữa cô cũng hy vọng sẽ có một đứa con với anh, không phải chỉ vì bù đắp cho những tiếc nuối của kiếp trước mà cũng vì muốn cho anh một gia đình ấm áp hoàn chỉnh.
Với lại, cô nghe người ta nói, sau khi lên chức ba, người đàn ông sẽ càng dịu dàng, kiên nhẫn hơn.
Rất thích hợp với đại ma vương Quý Nhượng này.
Bảo bối của anh có muốn hái sao trên trời anh cũng tình nguyện hái, huống chi chỉ là một đứa bé.
Thích Ánh vừa lên tiếng, Quý Nhượng đắn đo, cuối cùng ra quyết định, sinh một đứa nhỏ cho bảo bối của anh chơi.
Thế là đầu năm, Thích Ánh có thai, dự tính sinh vào tháng mười.
Dựa theo suy tính của Thích Ánh, cô có thể tiếp tục đi làm ở bệnh viện, tới đầu tháng chín xin nghỉ cũng kịp, nhưng Quý Nhượng thì không nghĩ vậy. Vừa nghe được tin cô mang thai, cùng ngày hôm đó anh đã chạy vội tới bệnh viện xin phép cho cô tạm nghỉ việc, đón cô về nhà.
Trước giờ anh luôn cho rằng bảo bối được làm bằng nước, vừa mềm vừa êm.
Còn bây giờ anh lại thấy bảo bối được làm bằng sứ, chỉ chạm nhẹ thôi cũng sẽ bị tổn thương.
Quý Nhượng không hề có kinh nghiệm lái xe tới nhà sách, đi thẳng tới khu trưng bày sách dành cho phụ nữ có thai, quan sát mấy cuốn sách sặc sỡ sắc màu một hồi, anh quyết định mua cả một chồng về nhà.
Bổ sung kiến thức mang thai.
Thích Ánh quả thực dở khóc dở cười: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu, em là bác sĩ, em biết mà.”
Quý Nhượng không thèm để ý đến cô, tỉ mỉ đọc từng cuốn sách về phụ nữ mang thai, có cảm giác mình đã nắm vững từng tính huống có thể xảy ra đột ngột trong quá trình mang thai rồi. Sau đó anh dựa theo những món bồi bổ trong thời kì thai sản để lên thực đơn, ngày nào cũng nấu mấy món dinh dưỡng cho cô.
Bản kế hoạch sau khi kết hôn kia cũng bị cất xuống, đừng nói là công việc nhà, ngay cả việc đi lại thôi, anh cũng sẽ bế cô đi nếu cô yêu cầu.
Nhưng cục cảnh sát có nhiều vụ án cần phải giải quyết, anh không thể kè kè ở nhà với cô mãi được, Quý Nhượng muốn mời một bảo mẫu tới chăm sóc cô nhưng nhanh chóng bị Thích Ánh ngăn cản, chưa tới mấy ngày, Ngô Anh Hoa đã chạy tới thành phố B.
Có mợ chăm sóc lẫn làm bạn, cả hai cũng yên tâm hơn.
Tuy Quý Nhượng đã lo lắng phòng trước phòng sau nhưng sinh con vẫn tiềm ẩn nhiều rủi ro, ở trước mặt Thích Ánh, anh chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài, mỗi ngày đều cố gắng xử lý xong mấy vụ án để tan tầm về nhà đúng giờ, đọc sách, tản bộ, nghe nhạc chung với cô.
Trước khi đi ngủ, anh còn dán tai lên phần bụng hơi nhô lên của Thích Ánh, kể chuyện trước khi ngủ cho đứa con bé nhỏ bên trong.
Gì mà <Công chúa Bạch Tuyết>, <Cô bé lọ lem> qua giọng điệu của anh cũng biến thành câu chuyện kì bí hết.
Không biết đứa nhỏ có nghe thấy anh hay không, nhưng Thích Ánh lại rất thích nghe, mỗi khi nghe thấy giọng trầm thấp kể lại chuyện xưa của anh, cô đều sẽ ngủ rất ngon.
Sau khi cô ngủ, Quý Nhượng sẽ đặt sách xuống, nhìn chằm chằm phần bụng đang dần dần phồng lớn của cô, hung dữ đe dọa: “Nhớ yên phận cho ông! Dám chọc mẹ con đau thì đợi con ra đời, ba sẽ đánh con nhừ tử cho xem!”
Đứa nhỏ chưa ra đời: “…”
Không biết có phải do ngày nào lão đại cũng lén lút uy hiếp hay không mà trong thời gian mang thai, Thích Ánh không bị hành hạ nhiều, đứa nhỏ rất nghe lời, ngay cả khi trở dạ cũng rất thuận lợi.
Tháng mười mùa thu, Quý Tiểu Thất ra đời.
Là một bé trai.
Quý Nhượng mặc bộ đồ vô khuẩn đi vào, nhìn thấy đứa nhỏ đỏ hỏn nhăn nhúm trong tay bác sĩ, lại nhìn sang Thích Ánh sắp kiệt sức vì đứa nhỏ xấu xí này, anh nhất thời tức giận càm ràm: “Xấu muốn chết!”
Chợt Quý Tiểu Thất oa oa gào khóc thật lớn.
Thích Ánh nằm trên giường sinh dở khóc dở cười, yếu ớt mắng anh: “Anh nói gì vậy, con nó nghe hiểu đó.”
Quý Nhượng mặc kệ thằng bé, đau lòng ngồi xổm bên giường, xoa đầu cô gái nhỏ rồi hôn nhẹ lên gò má tái nhợt của cô, “Em có đau không? Có khó chịu không?”
Ánh mắt cô gái nhỏ tràn ngập hạnh phúc: “Không đau, cho em gặp con đi.”
Quý Nhượng: “Nhìn nó làm gì! Nhìn anh nè.”
Quý Tiểu Thất mới sinh ra đời đã không được chào đón gào khóc dữ dội hơn: “Oa, oa, oa, oa…”
Bác sĩ trong phòng: “…”
Y tá trong phòng: “…”
Ngoại trừ lúc mới ra đời bị ba mình mắng khóc hét mấy tiếng ra thì thường ngày Quý Tiểu Thất không hề ầm ĩ chút nào, vừa lanh lợi lại vừa yên tĩnh, hơn nữa còn thừa kế gien tốt của ba mẹ, trở thành đứa trẻ mới sinh đáng yêu nhất của bệnh viện, ai gặp cũng thích.
Ở bệnh viện nửa tháng, kết thúc các hạng mục cần kiểm tra, Quý Nhượng dẫn vợ và con trai về nhà.
Tuy trong thời gian mang thai, Thích Ánh đã chuẩn bị một căn phòng riêng cho con, nhưng bây giờ Quý Tiểu Thất vẫn còn quá nhỏ, tạm thời phải ngủ chung với cô.
Tư thế ngủ của Quý Nhượng không tốt, sau khi ngủ rất thích ôm Thích Ánh vào lòng, cô sợ Quý Nhượng chạm trúng con trai nên đuổi anh ra ngoài phòng khách.
Quý Nhượng sắp tức chết tới nơi rồi, nhất quyết không chịu đi, lôi kéo mền gối ngủ dưới đất bên cạnh giường.
Trong tháng còn phiền hơn cả thời gian mang thai, Thích Ánh hầu như dành toàn bộ thời gian cho con trai.
Quý Tiểu Thất càng lớn càng đáng yêu, Thích Ánh càng nhìn càng yêu thích, mỗi ngày đều hôn nhẹ lên tay, lên chân, lên cái bụng nhỏ tròn vo của bé con.
Quý Nhượng bị bỏ rơi:…
Anh thèm đánh người tới nơi rồi.
Thế là mọi người trong cục cảnh sát phát hiện ra đội trưởng Quý sau khi lên chức ba không hề dịu dàng hơn trước chút nào, mà ngược lại ngày càng bạo lực!!!
Thích Ánh vốn biết cái anh này ấu trĩ thế nào.
Nhưng mà ấu trĩ đến mức ghen với cả con mình thì đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.
Chờ anh tắm xong về phòng, chuẩn bị lôi mền gối trải xuống đất thì Thích Ánh ôm Quý Tiểu Thất đang ngủ tới, đưa qua trước mặt anh, thì thầm: “Anh bế con giúp em xíu.”
Quý Nhượng nhất thời căng thẳng cả bắp thịt.
Cơ thể anh rắn chắc, tay chân lại thô ráp, lực mạnh mẽ, đứa nhỏ có vẻ chỉ cần hai ngón tay của anh thôi là có thể bóp nát, hơn nữa anh không muốn ôm con, sợ không kiềm được lực khiến con bị đau.
Thích Ánh biết anh đang nghĩ gì, cô cười đặt đứa nhỏ đang chẹp miệng trong mơ vào lòng anh, “Không sao đâu mà, con ngủ rồi.”
Quý Nhượng ngửi thấy mùi sữa thơm nồng.
Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, đứa nhỏ dán sát vào lòng anh, tim anh lập tức đập thình thịch.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Thích Ánh, cuối cùng anh cũng vươn tay ôm lấy con.
Mềm nhũn, vừa nhẹ vừa nhỏ, chẳng có tí cân nặng nào.
Quý Nhượng nhịn không được cúi đầu, hôn lên gương mặt phúng phính của Quý Tiểu Thất.
Cái cảm giác này! Cũng tốt đó chứ!
Hai mắt Thích Ánh sáng trong: “Có phải con trai tụi mình siêu đáng yêu không anh?”
Vẻ mặt căng thẳng của Quý Nhượng khẽ cong lên.
Trong lòng cũng bắt đầu rung động.
Đây là cảm giác được làm ba sao?
Đứa nhỏ này thật là thơm, sờ vào cũng mềm mại, mùi hương y như mẹ của nó.
Ánh mắt Quý Nhượng nhìn Quý Tiểu Thất ngày càng dịu dàng.
Đột nhiên phần bụng của anh nóng lên, anh ngửi thấy mùi gì đó khai khai.
Quý Tiểu Thất đang ngủ say chợt mở mắt ra, ngáp một hơi ngắn, bật cười ngây thơ với anh, sau đó điềm nhiên tiểu thêm chút ít.
Chất lỏng nong nóng lan từ bụng anh tới lưng quần.
Quý Nhượng trả đứa nhỏ cho Thích Ánh, tức tối giậm chân: “Nó đáng yêu con khỉ!”
Từ đầu Quý Nhượng đã không muốn có con.
Thứ nhất, anh không muốn Thích Ánh phải chịu đau đớn khi sinh con, thứ hai, sẽ không có ai quấy rầy thế giới chỉ có hai người của anh và Thích Ánh, dù là con của cả hai cũng không được!
Nhưng mà Thích Ánh muốn.
Cô thích con nít, mỗi khi ra đường gặp đứa trẻ nào cũng nhịn không được ngoái lại nhìn mấy lần.
Hơn nữa cô cũng hy vọng sẽ có một đứa con với anh, không phải chỉ vì bù đắp cho những tiếc nuối của kiếp trước mà cũng vì muốn cho anh một gia đình ấm áp hoàn chỉnh.
Với lại, cô nghe người ta nói, sau khi lên chức ba, người đàn ông sẽ càng dịu dàng, kiên nhẫn hơn.
Rất thích hợp với đại ma vương Quý Nhượng này.
Bảo bối của anh có muốn hái sao trên trời anh cũng tình nguyện hái, huống chi chỉ là một đứa bé.
Thích Ánh vừa lên tiếng, Quý Nhượng đắn đo, cuối cùng ra quyết định, sinh một đứa nhỏ cho bảo bối của anh chơi.
Thế là đầu năm, Thích Ánh có thai, dự tính sinh vào tháng mười.
Dựa theo suy tính của Thích Ánh, cô có thể tiếp tục đi làm ở bệnh viện, tới đầu tháng chín xin nghỉ cũng kịp, nhưng Quý Nhượng thì không nghĩ vậy. Vừa nghe được tin cô mang thai, cùng ngày hôm đó anh đã chạy vội tới bệnh viện xin phép cho cô tạm nghỉ việc, đón cô về nhà.
Trước giờ anh luôn cho rằng bảo bối được làm bằng nước, vừa mềm vừa êm.
Còn bây giờ anh lại thấy bảo bối được làm bằng sứ, chỉ chạm nhẹ thôi cũng sẽ bị tổn thương.
Quý Nhượng không hề có kinh nghiệm lái xe tới nhà sách, đi thẳng tới khu trưng bày sách dành cho phụ nữ có thai, quan sát mấy cuốn sách sặc sỡ sắc màu một hồi, anh quyết định mua cả một chồng về nhà.
Bổ sung kiến thức mang thai.
Thích Ánh quả thực dở khóc dở cười: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu, em là bác sĩ, em biết mà.”
Quý Nhượng không thèm để ý đến cô, tỉ mỉ đọc từng cuốn sách về phụ nữ mang thai, có cảm giác mình đã nắm vững từng tính huống có thể xảy ra đột ngột trong quá trình mang thai rồi. Sau đó anh dựa theo những món bồi bổ trong thời kì thai sản để lên thực đơn, ngày nào cũng nấu mấy món dinh dưỡng cho cô.
Bản kế hoạch sau khi kết hôn kia cũng bị cất xuống, đừng nói là công việc nhà, ngay cả việc đi lại thôi, anh cũng sẽ bế cô đi nếu cô yêu cầu.
Nhưng cục cảnh sát có nhiều vụ án cần phải giải quyết, anh không thể kè kè ở nhà với cô mãi được, Quý Nhượng muốn mời một bảo mẫu tới chăm sóc cô nhưng nhanh chóng bị Thích Ánh ngăn cản, chưa tới mấy ngày, Ngô Anh Hoa đã chạy tới thành phố B.
Có mợ chăm sóc lẫn làm bạn, cả hai cũng yên tâm hơn.
Tuy Quý Nhượng đã lo lắng phòng trước phòng sau nhưng sinh con vẫn tiềm ẩn nhiều rủi ro, ở trước mặt Thích Ánh, anh chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài, mỗi ngày đều cố gắng xử lý xong mấy vụ án để tan tầm về nhà đúng giờ, đọc sách, tản bộ, nghe nhạc chung với cô.
Trước khi đi ngủ, anh còn dán tai lên phần bụng hơi nhô lên của Thích Ánh, kể chuyện trước khi ngủ cho đứa con bé nhỏ bên trong.
Gì mà <Công chúa Bạch Tuyết>, <Cô bé lọ lem> qua giọng điệu của anh cũng biến thành câu chuyện kì bí hết.
Không biết đứa nhỏ có nghe thấy anh hay không, nhưng Thích Ánh lại rất thích nghe, mỗi khi nghe thấy giọng trầm thấp kể lại chuyện xưa của anh, cô đều sẽ ngủ rất ngon.
Sau khi cô ngủ, Quý Nhượng sẽ đặt sách xuống, nhìn chằm chằm phần bụng đang dần dần phồng lớn của cô, hung dữ đe dọa: “Nhớ yên phận cho ông! Dám chọc mẹ con đau thì đợi con ra đời, ba sẽ đánh con nhừ tử cho xem!”
Đứa nhỏ chưa ra đời: “…”
Không biết có phải do ngày nào lão đại cũng lén lút uy hiếp hay không mà trong thời gian mang thai, Thích Ánh không bị hành hạ nhiều, đứa nhỏ rất nghe lời, ngay cả khi trở dạ cũng rất thuận lợi.
Tháng mười mùa thu, Quý Tiểu Thất ra đời.
Là một bé trai.
Quý Nhượng mặc bộ đồ vô khuẩn đi vào, nhìn thấy đứa nhỏ đỏ hỏn nhăn nhúm trong tay bác sĩ, lại nhìn sang Thích Ánh sắp kiệt sức vì đứa nhỏ xấu xí này, anh nhất thời tức giận càm ràm: “Xấu muốn chết!”
Chợt Quý Tiểu Thất oa oa gào khóc thật lớn.
Thích Ánh nằm trên giường sinh dở khóc dở cười, yếu ớt mắng anh: “Anh nói gì vậy, con nó nghe hiểu đó.”
Quý Nhượng mặc kệ thằng bé, đau lòng ngồi xổm bên giường, xoa đầu cô gái nhỏ rồi hôn nhẹ lên gò má tái nhợt của cô, “Em có đau không? Có khó chịu không?”
Ánh mắt cô gái nhỏ tràn ngập hạnh phúc: “Không đau, cho em gặp con đi.”
Quý Nhượng: “Nhìn nó làm gì! Nhìn anh nè.”
Quý Tiểu Thất mới sinh ra đời đã không được chào đón gào khóc dữ dội hơn: “Oa, oa, oa, oa…”
Bác sĩ trong phòng: “…”
Y tá trong phòng: “…”
Ngoại trừ lúc mới ra đời bị ba mình mắng khóc hét mấy tiếng ra thì thường ngày Quý Tiểu Thất không hề ầm ĩ chút nào, vừa lanh lợi lại vừa yên tĩnh, hơn nữa còn thừa kế gien tốt của ba mẹ, trở thành đứa trẻ mới sinh đáng yêu nhất của bệnh viện, ai gặp cũng thích.
Ở bệnh viện nửa tháng, kết thúc các hạng mục cần kiểm tra, Quý Nhượng dẫn vợ và con trai về nhà.
Tuy trong thời gian mang thai, Thích Ánh đã chuẩn bị một căn phòng riêng cho con, nhưng bây giờ Quý Tiểu Thất vẫn còn quá nhỏ, tạm thời phải ngủ chung với cô.
Tư thế ngủ của Quý Nhượng không tốt, sau khi ngủ rất thích ôm Thích Ánh vào lòng, cô sợ Quý Nhượng chạm trúng con trai nên đuổi anh ra ngoài phòng khách.
Quý Nhượng sắp tức chết tới nơi rồi, nhất quyết không chịu đi, lôi kéo mền gối ngủ dưới đất bên cạnh giường.
Trong tháng còn phiền hơn cả thời gian mang thai, Thích Ánh hầu như dành toàn bộ thời gian cho con trai.
Quý Tiểu Thất càng lớn càng đáng yêu, Thích Ánh càng nhìn càng yêu thích, mỗi ngày đều hôn nhẹ lên tay, lên chân, lên cái bụng nhỏ tròn vo của bé con.
Quý Nhượng bị bỏ rơi:…
Anh thèm đánh người tới nơi rồi.
Thế là mọi người trong cục cảnh sát phát hiện ra đội trưởng Quý sau khi lên chức ba không hề dịu dàng hơn trước chút nào, mà ngược lại ngày càng bạo lực!!!
Thích Ánh vốn biết cái anh này ấu trĩ thế nào.
Nhưng mà ấu trĩ đến mức ghen với cả con mình thì đúng là vừa bực mình vừa buồn cười.
Chờ anh tắm xong về phòng, chuẩn bị lôi mền gối trải xuống đất thì Thích Ánh ôm Quý Tiểu Thất đang ngủ tới, đưa qua trước mặt anh, thì thầm: “Anh bế con giúp em xíu.”
Quý Nhượng nhất thời căng thẳng cả bắp thịt.
Cơ thể anh rắn chắc, tay chân lại thô ráp, lực mạnh mẽ, đứa nhỏ có vẻ chỉ cần hai ngón tay của anh thôi là có thể bóp nát, hơn nữa anh không muốn ôm con, sợ không kiềm được lực khiến con bị đau.
Thích Ánh biết anh đang nghĩ gì, cô cười đặt đứa nhỏ đang chẹp miệng trong mơ vào lòng anh, “Không sao đâu mà, con ngủ rồi.”
Quý Nhượng ngửi thấy mùi sữa thơm nồng.
Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, đứa nhỏ dán sát vào lòng anh, tim anh lập tức đập thình thịch.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Thích Ánh, cuối cùng anh cũng vươn tay ôm lấy con.
Mềm nhũn, vừa nhẹ vừa nhỏ, chẳng có tí cân nặng nào.
Quý Nhượng nhịn không được cúi đầu, hôn lên gương mặt phúng phính của Quý Tiểu Thất.
Cái cảm giác này! Cũng tốt đó chứ!
Hai mắt Thích Ánh sáng trong: “Có phải con trai tụi mình siêu đáng yêu không anh?”
Vẻ mặt căng thẳng của Quý Nhượng khẽ cong lên.
Trong lòng cũng bắt đầu rung động.
Đây là cảm giác được làm ba sao?
Đứa nhỏ này thật là thơm, sờ vào cũng mềm mại, mùi hương y như mẹ của nó.
Ánh mắt Quý Nhượng nhìn Quý Tiểu Thất ngày càng dịu dàng.
Đột nhiên phần bụng của anh nóng lên, anh ngửi thấy mùi gì đó khai khai.
Quý Tiểu Thất đang ngủ say chợt mở mắt ra, ngáp một hơi ngắn, bật cười ngây thơ với anh, sau đó điềm nhiên tiểu thêm chút ít.
Chất lỏng nong nóng lan từ bụng anh tới lưng quần.
Quý Nhượng trả đứa nhỏ cho Thích Ánh, tức tối giậm chân: “Nó đáng yêu con khỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.