Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi

Chương 68: Bày tỏ thâm tình

Thị Phi Nhân

31/10/2013

Hai gian phòng, Cẩn một mình một gian, một gian để Ngọc Nhi và Mạn Mạn cùng ở.

Ngọc Nhi cùng Cẩn náo loạn suốt một ngày, bây giờ đang hờn dỗi, chui trong chăn không chịu ra ngoài. Thật ra thì cũng không phải tức giận gì, chỉ là không chịu nổi việc Cẩn đột nhiên hung dữ với nàng. Mà nghĩ lại cũng kỳ quái, người khác quát mắng nàng, nàng có thể coi như không có gì, ngay cả Nam Cung và sư phụ hung dữ, nàng cũng giả ngây giả ngốc đối phó qua chuyện. Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần thái tử ca ca lớn tiếng, nàng lại cảm thấy rất khó chịu. Theo lý thuyết, thì hôm nay thái tử ca ca cũng chỉ mới hơi to tiếng một chút, chưa thể tính là hung dữ gì.

Chỉ cần khẩu khí của hắn hơi nặng một chút, nàng đã cảm thấy bộ ngực bị đè nén tới khó chịu. Nàng có phải quá hẹp hòi rồi không? Từ trước tới nay nàng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc ‘làm người phải bao dung rộng lượng’, khi nào lại trở nên hẹp hòi như vậy? Nàng cũng có chút hận mình, giận bản thân quá tùy hứng. Người ta sống cả đời, làm gì có ai không phải nghe những lời mình không thích chứ? Cáu kỉnh vì những chuyện như thế này có đáng không?

Chỉ là, không ai biết, nàng không phải đang cáu kỉnh, nàng là đang sợ. Nàng sợ thái tử ca ca vì nàng tự chủ trương, không nghe khuyên bảo, sẽ không yêu thương nàng nữa. Hôm nay, nàng thấy hai chữ ‘thất vọng’ trên mặt thái tử ca ca, đó là việc trước nay nàng chưa từng nhìn thấy. Điều này khiến nàng vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, nàng lo sau này hắn sẽ thay đổi thái độ đối với nàng, sẽ dùng thái độ lạnh lùng, tuyệt tình đối với nàng.

Nàng không muốn thái tử ca ca thay đổi, nàng hi vọng hắn vẫn cứ hòa ái dễ gần như vậy, vẫn cưng chiều nàng như trước. Hôm nay thái tử ca ca hung dữ một trận, khiến nàng lo hình ảnh của mình trong lòng hắn không còn tốt đẹp như vậy nữa.

“Tiểu thư, đến lúc dùng bữa tối rồi. Nhìn người kìa, trời nóng như vậy lại nhốt mình trong chăn, cẩn thận ngộp đấy.” Mạn Mạn một mặt khuyên nhủ Ngọc Nhi, một mặt lôi cái chăn đang trùm Ngọc Nhi ra.

Không có chăn bao quanh, cả người Ngọc Nhi cuối cùng cũng lộ ra ngoài. Chỉ thấy khuôn mặt nàng đầy mồ hôi, tóc trên trán cũng bị thấm ướt, thoạt nhìn cứ như vừa bị hấp trong lồng mang ra. Nhưng mà, sắc mặt của nàng đỏ bừng, hết sức khả ái, cái miệng nhỏ cũng vểnh lên cao.

Ngọc Nhi không chịu đứng dậy, Mạn Mạn cũng đành ngồi xuống bên cạnh.

“Mạn Mạn, công tử có nói gì không?” Ngọc Nhi căng thẳng hỏi.

Mạn Mạn lắc đầu: “Hắn cũng không có nói gì. Đối với rượu và món ăn trên bàn cũng không có hứng thú, có lẽ đang gặp chuyện gì phiền muộn.”

Tâm Ngọc Nhi cả kinh, chẳng lẽ thái tử ca ca đang buồn phiền nàng sao? Nàng thừa nhận dạo này có hơi cố tình gây sự, nhưng cũng là bởi vì quá lâu không gặp được thái tử ca ca, quá lâu không ai cưng chiều nàng đến vô pháp vô thiên như vậy. Cho nên, nàng mới muốn giương oai một chút, muốn tìm lại mùi vị của năm năm trước. Nàng là người thích náo nhiệt, rất thích náo nhiệt, rất yêu phồn hoa, nàng không thích xuân thu ngồi buồn, không thích tự thương xót bản thân, nàng thừa nhận nàng mê đắm mùi vị được sủng ái. Năm năm này, trên Phong Vân đảo, sư phụ thì đắm chìm trong việc nghiên cứu dược lý, Nam Cung thì thường xuyên bị phái ra ngoài làm việc. Ngay cả người bên cạnh nói chuyện nàng cũng không có, ngoại trừ lảm nhảm một mình, phương pháp duy nhất nàng có thể làm để khiến mình không cảm thấy cô đơn chính là việc nhớ lại những hồi ức tốt đẹp ở Thái tử cung và Thành vương phủ.

Hành vi của mình đã quá đáng rồi sao? Nàng chọc thái tử ca ca cảm thấy phiền rồi sao? Tâm nàng hiện tại cũng không hề dễ chịu.

“Mạn Mạn, ngươi ra ngoài ăn cơm một chút đi. Ta muốn một mình ở lại một chút.” Ngọc Nhi nhẹ giọng nói, nàng đang rất do dự, không biết sau này nên lấy diện mạo nào xuất hiện trước mặt thái tử ca ca? Thành thục đoan trang? Hay là hoạt bát khả ái? Nhã nhặn lịch sự ưu nhã? Hay là hấp tấp vội vàng? Nàng thật sự không biết, lần đầu tiên đối với bản thân mình cảm thấy không biết nên làm thế nào. Nàng tựa hồ không tìm thấy mình nữa, suy nghĩ hiện đại còn sót lại cùng với logic cổ đại thâm căn cố đế trong lúc này cứ đối chọi lẫn nhau, cần phải nhanh chóng hợp nhất mới được.

Nàng sớm đã không hoài niệm cái xã hội hiện đại cách nàng quá xa kia nữa. Huống chi, trong hồi ức ở hiện đại có quá nhiều thứ không tốt đẹp gì, nàng không hề muốn nhớ lại. Mà Băng Hãn quốc cho nàng toàn là hạnh phúc ngọt ngào, nàng vô cùng yêu thích. Ở chỗ này, nàng sống được tiêu sái, sống thật với chính bản thân mình, sống rất vui vẻ, muốn làm gì thì có thể làm cái nấy.

Nàng vẫn đang cố gắng đè nén cái suy nghĩ đầy rẫy chất hiện đại kia, cố gắng mang hết thảy trở về lúc nàng chưa khôi phục trí nhớ đời trước. Nhưng thật sự rất khó. Vô luận là suy nghĩ hiện đại, hay logic cổ đại, cũng đều là một phần thân thể nàng, muốn dứt bỏ một phần thì cũng chẳng khác gì tự chặt một cánh tay. Nàng vốn cho rằng mình có thể lột xác thành một Trầm Ngọc Nhi hoàn toàn mới, lại không ngờ, hai luồng tư tưởng cứ quấy phá, làm nàng không biết phải làm thế nào.

Mạn Mạn thấy vẻ mặt Ngọc Nhi khổ sở, áy náy đến không biết phải làm sao, dè dặt lên tiếng: “Mạn Mạn hại tiểu thư và công tử bất hòa, thật xin lỗi. Tiểu thư không cần khổ sở, sáng mai ta sẽ rời đi. Công tử cũng sẽ không trách tiểu thư nữa.”

Ngọc Nhi không đành lòng để Mạn Mạn tự trách, vội vàng an ủi: “Không liên quan đến ngươi, đây là chuyện cá nhân của ta. Ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”

“Đã như vậy, tiểu thư ra ngoài dùng cơm đi. Trên bàn ăn tùy tiện mượn một câu chuyện làm lành với công tử là được rồi. Chuyện hôm nay có thể sẽ theo đó mà chìm xuống.” Mạn Mạn vừa nói vừa vươn tay dìu Ngọc Nhi.

“Ta tạm thời không muốn gặp hắn. Ngươi ra ngoài ăn trước đi. Thức ăn cũng sắp nguội tới nơi rồi.” Ngọc Nhi lắc đầu.

“Tiểu thư nếu người không ăn gì sẽ đói. Đói bụng sẽ tổn hại tới sức khỏe, lại chẳng ảnh hưởng gì đến công tử cả. Như vậy có đáng không? Nghe ta đi, người cứ ra ngoài ăn uống một trận, ăn no rồi có sức cùng hắn lý luận.” Mạn Mạn đúng là rất biết khuyên nhủ người khác.

Ngọc Nhi làm gì thật sự muốn chọc Cẩn! Nàng không muốn thấy hắn chính là vì không biết phải dùng thái độ nào đối diện với hắn mà thôi. Nên nháo một trận như trước đây, tiên hạ thủ vi cường? Hay nên thành tâm thành ý xin lỗi? Nhưng nếu nàng xin lỗi, thái tử ca ca lại đòi đuổi Mạn Mạn đi thì phải làm sao bây giờ? Nếu hai người tiếp tục ầm ĩ đến trên bàn cơm thì chắc chắn thương tổn này sẽ rất khó hàn gắn.

Mạn Mạn khuyên nhủ hồi lâu cũng không có kết quả, chỉ đành ra ngoài báo với Cẩn một tiếng.

Cẩn ngồi sẵn bên bàn, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng của Ngọc Nhi, chờ mong nàng xuất hiện.

“Công tử.” Mạn Mạn ưu nhã bước ra, nhẹ giọng gọi hắn một tiếng.

“Ngọc… Là ngươi? Nàng không chịu ra ăn cơm?” Vừa nghe tiếng động, Cẩn lập tức quay lại, nhưng khi thấy người đi ra là Mạn Mạn, mặt mũi cũng tối dần đi.

Mạn Mạn bước tới cạnh Cẩn, cẩn thận lên tiếng: “Công tử, chi bằng người ăn trước đi. Tiểu thư còn đang nổi giận, trong chốc lát e là khó bỏ qua lắm.”

“Ngươi ăn đi. Ta đi xem nàng một chút.” Cẩn dứt lời liền đứng dậy hướng tới phòng của Ngọc Nhi.



Mạn Mạn tiến tới kéo ống tay Cẩn: “Công tử, người đừng đi. Đi lúc này chính là đổ thêm dầu vào lửa. Để bản thân nàng suy nghĩ thông suốt sẽ tốt hơn.”

Cẩn liếc Mạn Mạn một cái, ngay sau đó, vung tay hất nàng ra.

Ngọc Nhi đã ngồi dậy, đang nhàm chán đùa nghịch ngọc bội trong tay. Nghe tiếng bước chân, nàng vội ngẩng đầu, thấy người đi vào là Cẩn. Trên mặt đột nhiên hiện ra một tia khó xử.

Cẩn nhảy mấy bước tới cạnh Ngọc Nhi, nghiêng đầu nhìn thấy ngọc bội trong tay nàng, nàng là đang nhớ tới Lạc sao?

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng hỏi: “Nhìn thấy ta sao không gọi tiếng nào vậy?”

Ngọc Nhi chưa lên tiếng, vẫn chơi đùa ngọc bội như cũ, trong mắt hiện lên một tầng sương mù. Nàng vốn một mực chờ thái tử ca ca tới quan tâm nàng, một mực chờ từ nãy. Nàng không muốn mất đi một thân nhân thương yêu, sủng nịch nàng. Khẽ chu môi, nàng ra vẻ ủy khuất: “Không phải ngươi không cho ta gọi sao?”

“Ta chỉ là muốn thay đổi cách gọi thôi mà. Đâu phải cấm không cho ngươi gọi. Sửa thành Cẩn ca ca đi.” Vẻ mặt Cẩn mong đợi, xen chút thấp thỏm. Chỉ cần nghĩ tới nàng vẫn thường xuyên tự do gọi ‘Lạc ca ca’, trong lòng hắn lại ê ẩm. Hắn phát giác trước giờ nàng chưa từng gọi một chữ ‘Cẩn’ nào cả. Có khi nào ngay cả tên của hắn nàng cũng quên luôn rồi không?

Ngọc Nhi ngượng ngùng nói: “Gọi như vậy không được tự nhiên lắm.”

“Lúc ngươi gọi Lạc, không phải rất thuận miệng sao?” Cẩn ăn trúng chút giấm chua, nàng quả nhiên chia hai chế độ đãi ngộ!

“Nhưng ta đã quen rồi, đột nhiên thay đổi cảm thấy rất ngượng.” Ngọc Nhi lắc lắc đầu, sao lại cảm thấy ba chữ ‘Cẩn ca ca’ có chút quái quái vậy nhỉ? Không lẽ đổi cách gọi thì đổi luôn quan hệ sao? Nàng đang tìm cách giải thích cảm xúc của mình.

“Không sửa lại, chẳng lẽ ngươi hi vọng người trên phố đều biết thân phận của chúng ta à? Gọi Cẩn ca ca mau lên. Gọi thêm mấy lần sẽ quen thôi.” Cẩn không tự chủ được, đề cao âm lượng. Trong lòng rất mất thăng bằng, tại sao ở trước mặt Lạc thì không vấn đề gì, trước mặt hắn lại ngại tới ngượng lui như vậy?

Ngọc Nhi bị làm khó, hai tay càng nghịch ngọc bội nhanh hơn, hai má đỏ rực.

“Mau kêu một tiếng thử xem.” Cẩn nôn nóng thúc giục.

“Cẩn…ca ca.” Nàng suýt cắn trúng đầu lưỡi của mình, sao đột nhiên thấy ánh mắt của hắn là lạ thế nào ấy?

Cẩn thấy trên mặt Ngọc Nhi toàn là vẻ ngượng ngùng, tự nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều, có lẽ đây chính là lúc nói cho nàng biết tâm tư của mình. Có nên không? Nếu đột nhiên dọa nàng, sau này nàng không để ý tới hắn nữa, không thèm ngó hắn nữa thì phải làm sao? Trong lòng hắn, hai luồng tư tưởng ‘tiến’, ‘lùi’ kịch liệt đối kháng. Cuối cùng, ‘lùi’ đã chiếm thế thượng phong, hắn chưa dám mạo hiểm.

“Nghe ngươi gọi chả lưu loát chút nào. Nếu khó quá thì trực tiếp gọi một tiếng Cẩn đi cũng được.” Hắn được nước lấn tới.

“Không cần!” Nàng lập tức cự tuyệt, sau đó chậm rãi kêu thêm một tiếng: “Cẩn ca ca…”

“Thế này không phải tốt sao? So với trước đây thì thân cận hơn nhiều lắm. Được rồi, Ngọc Nhi cất ngọc bội đi. Chúng ta ra ăn cơm.” Thanh âm của Cẩn cũng chỉ khi đối mặt với Ngọc Nhi mới có thể trở nên ôn hòa vô hại như vậy.

“Ngươi ra ngoài ăn trước đi. Ta muốn một mình yên lặng một chút.” Rốt cuộc đã làm lành với Cẩn, Ngọc Nhi lẽ ra nên cao hứng mới phải. Nhưng nàng vẫn cứ buồn bã ỉu xìu, trên mặt tràn đây vẻ cô đơn.

Cẩn đã nhận thấy, vội ân cần hỏi: “Ngọc Nhi có tâm sự gì? Nói ra đi, Cẩn ca ca nghĩ biện pháp thay ngươi.”

Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn thẳng Cẩn, lúc này một đôi mắt ẩm ướt mới lộ ra.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại khóc? Có phải Cẩn ca ca làm sai chuyện gì rồi không?” Hắn sợ nhất là nàng khóc, mấy năm trước là sợ thanh âm rung động đất trời của nàng. Bây giờ nàng không cao giọng gào rống, nhưng cũng đủ để tim hắn như bị dao cắt.

Ngọc Nhi nhào vào trong ngực Cẩn: “Ta không biết phải làm sao bây giờ. Ta tìm không được bản thân mình.”

“Tìm không được bản thân mình? Tại sao lại nói như vậy?” Khuôn mặt Cẩn tràn đầy nghi hoặc, hắn vẫn lên tiếng an ủi: “Không phải Ngọc Nhi trước giờ vẫn luôn rất cao hứng, vui vui vẻ vẻ sao? Sao đột nhiên lại nói không tìm thấy bản thân? Ngươi không phải vẫn đang ở bên cạnh Cẩn ca ca đấy sao?”

“Ô ô. Ta không biết phải nên làm loại người nào?” Nàng tinh tế nức nở, thanh âm tràn ngập lo lắng.

Cẩn thoải mái cười một tiếng: “Loại người? Một mình Ngọc Nhi có thể có mấy loại người để lựa chọn? Ngươi cũng mê sảng sao?”



“Cẩn ca ca. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta không giống với trước kia sao?” Ngọc Nhi khẽ hỏi.

Cẩn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Trưởng thành dĩ nhiên không thể giống với lúc trước. Làm gì có ai từ nhỏ đến lớn đều mang cùng một bộ dạng chứ? Trong cái đầu nhỏ này của ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”

“Trong lòng Cẩn ca ca, ta vẫn còn là ta trước kia sao?” Ngọc Nhi rúc sâu vào lòng Cẩn.

Cẩn sủng nịch sờ sờ cái trán nhỏ trơn bóng, nhỏ nhẹ đáp: “ Dĩ nhiên, vô luận ngươi trở thành như thế nào, cũng là người trọng yếu nhất của Cẩn ca ca. Ngươi chỉ là đang trưởng thành, trong quá trình trưởng thành dĩ nhiên có rất nhiều quan niệm chuyển biến, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.”

“Nhưng ta đã tìm rất nhiều lần, không biết đâu mới là con người thật của mình.” Nàng thật sự rất rầu rĩ, cứ không biết phải làm như thế nào.

Bàn tay của hắn vô ý nhẹ vỗ trên lưng nàng, kiên nhẫn nói: “Ai lại không có thay đổi chứ? Ngay cả ông trời còn thay đổi nữa là, làm sao có thể tâm tình luôn bất động được chứ? Một con người nếu tâm tình không biến chuyển, nếu tính cách không biến chuyển, vĩnh viễn chỉ có một vẻ mặt, một thái độ, cái đó mới thật sự chẳng thú vị gì. Ngươi không cần cứ phải đắn đo mình là người như thế nào. Vô luận trong hoàn cảnh nào, cứ sống chân thật với bản thân. Ngươi không cần phải quản những chuyện khác, thật tốt làm một tiểu Ngọc Nhi là được rồi. Nên khóc hay nên cười, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Nghe Cẩn nói xong, Ngọc Nhi đại khai tâm tình. Đúng vậy a. Cẩn ca ca nói đúng. Nàng cần gì phải đi đèn nén chính mình? Cứ hành xử theo sở thích không phải tốt sao? Trước khi khôi phục trí nhớ, nàng sở dĩ có thể không buồn không lo không phải chính là vì hành xử theo sở thích đấy sao? Nàng cũng có động có tĩnh đấy thôi, khi thì ồn ào náo nhiệt như hỗn thế ma vương, khi lại an tĩnh thành thạo, mười phần bộ dáng đại gia khuê tú. Thật ra bất kể có khôi phục khoảng ký ức kia hay không, tính cách của nàng thủy chung cũng vẫn vậy, hoạt bát náo nhiệt.

“Cẩn ca ca, ngươi thật tốt.” Lời này thốt ra tự đáy lòng.

Hắn đột nhiên nhìn thẳng nàng, nghiêm túc nói: “Cẩn ca ca không phải đối với ai cũng tốt như vậy.”

“Cẩn ca ca?” Nàng không hiểu.

Cẩn cảm thấy đã đến thời điểm nên ngả bài, cẩn thận nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua vì sao ta lại tốt với ngươi như vậy?”

“Bởi vì Cẩn ca ca là thân nhân của Ngọc Nhi a!” Nàng đáp ngay không chút nghĩ ngợi.

Cẩn thật bị nàng đánh bại, lại nói: “Ngươi tại sao lại cho Cẩn ca ca là thân nhân của ngươi? Thân nhân thật sự của ngươi nên ở Tể tướng phủ mới đúng.”

“Ngọc Nhi là nghĩa nữ của mẫu hậu. Cẩn ca ca là nhi tử của mẫu hậu, Ngọc Nhi chính là muội muội của Cẩn ca ca a.” Nàng dùng bộ dáng nhìn quái vật nhìn hắn, kỳ quái, đạo lý đơn giản như vậy hắn lại không rõ?

Cẩn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vội vàng dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Muội muội của Cẩn ca ca nhiều lắm, đều là có quan hệ huyết thống ruột thịt, ngươi thấy Cẩn ca ca đối với các nàng có sủng ái như vậy không?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì hết. Ngươi thử nghĩ xem.” Cẩn ngoài miệng thúc giục, trong lòng lại rất lo lắng.

“Nhưng những công chúa kia cũng không phải do mẫu hậu sinh ra a. Chỉ có Yên Hà tẩu tẩu mới là tỷ tỷ cùng phụ mẫu với Cẩn ca ca đúng không, cho nên Cẩn ca ca mới đối với Yên Hà tẩu tẩu rất tốt như vậy. Chẳng lẽ Cẩn ca ca đối tốt với Ngọc Nhi là có âm mưu gì đó?” Nàng buông lời chọc ghẹo, theo bản năng cự tuyệt mọi suy nghĩ theo hướng khác.

“Âm mưu? Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được.” Cẩn không nhịn nổi nữa, nói thẳng: “Nếu để ngươi và ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, ngươi có bằng lòng hay không?”

“Vĩnh viễn ở chung một chỗ?” Nàng đã hiểu chuyện, nhưng lại không muốn phá tan tầng ngăn cách thật mỏng giữa hai người. Nàng đương nhiên thích ở chung một chỗ với Cẩn, nhưng, đó là tình yêu sao? Cách đó có phải là tình yêu đắm say thiên trường địa cửu? Nàng không hiểu, cũng không nguyện hiểu. Cho tới nay, nàng chỉ đơn thuần hưởng thụ sự sủng ái của người bên cạnh, cũng hi vọng có thể phần sủng ái này có thể kéo dài đến vĩnh hằng. Đối với tình yêu, nàng không bài xích, cũng không vì đã từng bị phản bội mà từ bỏ theo đuổi. Nhưng trong lòng nàng, tình thân vĩnh viễn bền bỉ hơn tình yêu, không dễ dàng biến mất như tình yêu, nàng càng hi vọng, những thứ tình cảm của mọi người đối với nàng đều là tình thân. Huống chi, Cẩn ca ca là phu quân của nàng ư? Hắn chính là nhân duyên tốt đẹp mà Diêm vương ngày trước hứa sẽ bù lại cho nàng?

Hôm nay, Cẩn đột nhiên phanh phui mọi vấn đề làm nàng nhớ tới Lạc. Lạc quan tâm chiếu cố nàng cũng vì mục đích này sao? Là nàng chậm chạp không hiểu, hay Lạc vốn không có ý này?

“Đúng vậy a. Vĩnh viễn ở chung một chỗ, chúng ta cùng khóc, cùng cười, cùng thưởng thức hương vị cuộc sống, cùng học đánh cờ, khảy đàn luyện kiếm, bồi dưỡng hứng thú với nhau, chúng ta cùng nhau bàn bạc việc nhà, từ tốn thủ thỉ, để cho thời gian khắc họa lại mọi thứ. Có lẽ, đôi khi không hợp ý cũng sẽ cãi nhau mấy câu nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến toàn cục, bởi vì ta sẽ vẫn nhường ngươi, che chở ngươi, không để ngươi chịu nửa điểm ủy khuất, càng không để bất luận kẻ nào tổn thương tới ngươi.” Trong mắt của hắn có một viễn cảnh to lớn tốt đẹp, mà vị trí nhân vật nữ chính trong đó sớm đã giữ lại dành cho nàng.

“Ngọc Nhi không hiểu.” Nghĩ tới chuyện thái tử ca ca mà nàng luôn coi là thân nhân lại đột nhiên muốn dùng một thân phận khác đi vào thế giới của nàng. Nàng nhất thời có chút khó tiếp thu.

“Ngọc Nhi, tình cảm ta đối với ngươi không phải là tình huynh muội. Ta muốn, là ái tình chân thành. Ta yêu ngươi, từ rất lâu, yêu thật sâu. Ngươi có nguyện ý tiếp nhận tình cảm của ta không? Làm thái tử phi của ta, để cho ta chiếu cố ngươi, bất kể là đời này, hay muôn ngàn kiếp sau, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa. Ta không muốn đối thiên phát thệ, như vậy quá tầm thường, nhưng ta cam kết sẽ cho ngươi một tình yêu vĩnh viễn không phai nhạt. Ngươi hiểu ta, ngươi biết lời hứa của ta có bao nhiêu phân lượng, ta chưa từng thất hứa với ngươi, đúng không?” Hắn không nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, ngóng trông nàng gật đầu đáp ứng.

Ngọc Nhi cố ý tránh né ánh nhìn của Cẩn, cuống quít đáp: “Địa vị thái tử phi quá trọng yếu. Cho tới nay, ta chưa từng nghĩ đến sẽ làm thái tử phi. E rằng không thích hợp.”

“So với ngươi không ai thích hợp hơn. Chỉ có ngươi mới có thể thay đổi quyết định của ta, chỉ có ngươi mới có thể làm cho ta hiểu trên đời thật sự tồn tại hai chữ ‘chân ái’. Năm năm trước, chúng ta ở chung một chỗ vui vẻ thoải mái như vậy. Dù bị ngươi quậy đến long trời lở đất, ta vẫn cảm thấy đó là khoảng cuộc sống có sức sống nhất. Còn nhớ ngày xưa ngươi từng vẽ ra một bức tranh cho ta, rất sinh động, ta vẫn cất kỹ. Nhưng ngươi không biết, mấy năm nay ta đã vẽ cho ngươi bao nhiêu bức họa. Từ năm mười một tới mười sáu tuổi, mỗi một năm ta đều suy đoán ngươi cao thêm bao nhiêu? Mập hay ốm? Ta luôn tưởng tượng bộ dáng của ngươi, khát vọng có thể gặp ngươi sớm một chút. Hôm nay ta rốt cuộc cũng gặp được rồi, ngươi so với trong tưởng tượng của ta cũng không khác bao nhiêu. Ta nghĩ, chúng ta có thể gọi là tâm ý tương thông.” Hắn nói một hơi thỏa mãn.

“Cẩn ca ca, ta…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook