Chương 65: Gặp phải trò vui
Thị Phi Nhân
31/10/2013
Cẩn thấy tình huống trước mắt không ổn,
đã ném cột mức quả vọt vào đám người, lo lắng tìm kiếm Ngọc Nhi. Ai ngờ, có người còn lo lắng hơn cả hắn.
“Ôi, công tử, ngươi có còn cần mứt quả hay không vậy a? Công tử!” Chỉ nghe trong đám người sau lưng truyền đến tiếng hô động trời.
Cẩn khẽ cau mày, trực tiếp bỏ qua thanh âm cao vút sau lưng, tiếp tục xuyên qua đám người chi chít.
“Ôi, ngươi chờ một chút.” Người nọ vẫn không bỏ qua, âm điệu lại cất cao thêm một tầng.
Không phải chỉ là một cột mứt quả sao? Muốn gì nữa đây? Cẩn trên mặt đã lộ vẻ không vui. Một đại nam nhân như hắn cầm một cây cột chạy qua chạy lại trên phố đã đủ mất mặt rồi, bây giờ ném thì ném đi, lại còn có người đuổi theo tới nơi.
“Công tử, dừng lại đi. Chờ ta một chút.” Thanh âm phía sau quả thật hệt như âm hồn bất tán, hơn nữa phía trước chật chội khiến hắn không thể đi quá nhanh vì thế tiếng kêu sau lưng càng lúc càng gần.
Cẩn lạnh mặt, rất muốn cắt cái đuôi phiền phức phía sau, lại bị đám đông trước mặt khiến cho đi không lọt.
“Công tử, ngươi chạy nhanh quá, mệt chết ta. Mứt quả của ngươi đây này.” Một nam tử mặc trang phục của điếm tiểu nhị vươn tay hết cỡ, dùng sức nắm lấy đai lưng của Cẩn, thở không ra hơi.
Cẩn căm tức xoay người thì thấy một điếm tiểu nhị mặc tạp dề hơn hai mươi tuổi đang chật vật lấy hơi. Hắn chưa lên tiếng mà dùng hai đạo mục quang giết người quét qua người tên tiểu nhị tội nghiệp.
Điếm tiểu nhị một tay chống cột mứt quả, một tay chống hông. Chắc vừa rồi chạy quá sức, tạm thời chưa có hơi mở miệng. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cẩn, hắn giật thót, không nhịn được co rúm lại, tay đang nắm mứt quả run khẽ.
Cẩn đợi điếm tiểu nhị bình ổn một chút mới mở miệng: “Mứt quả ngươi giữ lại mà ăn đi. Đừng đi theo ta nữa.”
“Đa tạ công tử.” Điếm tiểu nhị vội vàng tạ ơn.
Cẩn trừng lớn mắt, rất muốn mắng cho một trận, chỉ vì một chuyện nhỏ xíu thế này mà trì hoãn hắn đi tìm Ngọc Nhi. Nhưng sau khi thấy bộ dáng mệt mỏi sợ sệt của hắn thì lại nổi thiện tâm không truy cứu nữa. Quay đầu, nhấc chân, hắn lại chuẩn bị vùi đầu vào công việc tìm kiếm Ngọc Nhi.
Điếm tiểu nhị thấy Cẩn lại muốn đi, vội vàng nói với hắn: “Có một vị cô nương đập hư rất nhiều bàn ghế trong tửu điếm của chúng tôi, nàng bảo tiểu nhân tìm công tử nhận bồi thường.”
“Bồi thường?” Cẩn nheo đôi mắt nguy hiểm, biểu tình trên mặt có thể dùng hai chữ ‘kinh người’ để hình dung.
Lần đầu tiên có người dám nói chuyện tiền bạc với hắn. Điếm tiểu nhị trước mặt thật sự rất có gan.
Điếm tiểu nhị bị hù dọa không nhẹ, dựa vào cây cột mứt quả, một hồi lâu mới ấp úng nói: “Công tử, xin thương xót, chưởng quỹ đã nói nếu tiểu nhân không mang được tiền bồi thường trở về thì phải cuốn gói khỏi tửu điếm.”
“Lúc nãy, là ngươi vỗ vai ta?” Cẩn tựa hồ đã đoán được đầu đuôi, nhưng vẫn cần xác nhận một phen.
Điếm tiểu nhị nhát gan, nhỏ tiếng nói: “Tiểu nhân gọi ngài mấy tiếng, ngài đều không nghe, nên mới lớn mật vỗ ngài một cái.”
“Thật là ngươi vỗ? Lúc trước tại sao ta không nhìn thấy ngươi?” Cẩn biết người vỗ vai hắn đang đứng trước, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng đặt xuống. Xem ra, an nguy của Ngọc Nhi đã không đáng ngại.
Điếm tiểu nhị hèn mọn nói: “Tiểu nhân thấy ngài… cho nên mới núp sau lưng một người nam tử trung niên.”
Cẩn hiểu rõ, nguyên lai là vẻ mặt dọa người của mình hù tên tiểu nhị trời sinh nhát gan này. Một khi đã biết Ngọc Nhi bình yên vô sự, toàn bộ diện mạo của Cẩn đã nhu hòa hơn rất nhiều, hỏi: “Vị cô nương kia đâu?”
“Đang đập phá trong tửu lâu của chúng tôi. Người e là phải bỏ ra không ít ngân lượng. Thiệt hại bây giờ sợ rằng không chỉ một thỏi bạc.” Điếm tiểu nhị có chút đồng tình với Cẩn, nghĩ tới thảm trạng của mớ bàn ghế trong tiệm, ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.
Cẩn trên mặt lại toàn là cao hứng. Ngọc Nhi không có chuyện gì, đây chính là đại hảo sự của hắn. Chỉ có một chút tò mò chính là ở tốc độ của tiểu nữ nhân đó. Nàng mới thoát khỏi tầm mắt của hắn một xíu thôi mà đã tìm thấy mục tiêu quấy rối mới rồi hả trời?
“Mau mang ta đi.” Trong giọng nói của Cẩn lộ ra một tia thú vị, không biết lần này tiểu nữ nhân đó sẽ lại giở chiêu gì.
Hai người dừng chân trước một tửu lâu gọi là “Đại Lam viên” còn chưa bước chân vào thì đã nghe tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Còn không phục phải không? Xem ta đem lũ quái thai chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng các ngươi đánh đến hiện nguyên hình.” Tiếng nói của nữ nhân thanh thúy mượt mà. Trong tiếng nói tràn đầy vẻ ghét ác như thù, chánh khí lẫm liệt.
Quả nhiên là Ngọc Nhi. Cảm ơn trời đất, nàng bình yên vô sự. Cẩn gia tăng cước bộ, nhanh chóng bước tới.
Chỉ thấy trong phòng khách rộng rãi của tửu lâu là một đống hỗn độn, nơi nào cũng toàn là mảnh gốm sứ vỡ, bàn ghế ngổn ngang đầy đất. Trong góc tường, hai thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đang ôm đầu khóc nức nở.
Năm nam tử quần áo xốc xếch bộ dạng hung ác, cầm đại đao trong tay, đứng trước một cái bàn gãy một chân. ‘Rầm, rầm, rầm’ ba thanh đại đao liên tiếp chém xuống, cái bàn tội nghiệp chính thức tuyên bố giải thể, tan xương nát thịt.
“Ha ha ha.” Tiếng cười khẽ liên tiếp truyền đến từ trên xà nhà, không che dấu chút ý đồ cười nhạo nào.
Thì ra, trên xà nhà cao lớn còn ngồi một người. Ai vậy? Trừ tiểu yêu nữ chuyên môn quấy rối Ngọc Nhi ra thì còn ai vào đây, nàng một thân xiêm y bằng tơ màu tím nhạt, làn váy thật dài rủ xuống. Từ xa xa nhìn lại, những đóa mẫu đơn sang trọng thêu trên váy rất sống động.
Nàng nhàn nhã ung dung đung đưa hai thước đoản kiếm trong tay, cười hì hì: “Ờ, ha hả, muốn đùa cợt phải không? Thành thật khuyên các ngươi nên thức thời trả tiền lại cho tiểu cô nương người ta đi, bằng không mặt mũi các người có thể rất khó coi.”
“Đàn bà thúi! Ngươi tự cho mình có mấy cái đầu? Dám đối nghịch với chúng ta, sao không đi hỏi một chút xem chúng ta là ai?” Một nam nhân cao gầy khô quắt lên giọng.
Ngọc Nhi vẻ mặt dửng dưng: “Còn cần hỏi thăm sao? Tên của các vị rất nổi tiếng, làm gì có ai không biết chứ?”
“Ngươi biết?” Nam tên nam tử đang cậy mạnh không nói lý lẽ nghe xong lời của Ngọc Nhi thì năm mặt nhìn nhau. Tên tuổi bọn họ nổi tới như vậy sao? Ngay cả một cô gái từ vùng khác đến cũng biết?
“Dĩ nhiên, tên của các vị như sấm dội bên tai, vô cùng quen thuộc. Không phải cả năm người đều là họ ‘Lưu’ tên ‘Manh’, tên đầy đủ là ‘Lưu Manh’ sao?”
Năm tên nam tử nghe nửa câu trước của Ngọc Nhi, mặt mày hớn hở, vui mừng đắc ý: “Nếu đã biết danh hào của chúng ta, ngươi còn không mau cút đi? Chẳng lẽ còn muốn lưu lại làm áp trại phu nhân? Ha ha ha…”
Bọn họ vừa mới nói được nửa câu thì phát hiện ra ý tứ thật sự của Ngọc Nhi, giận đến mặt mũi chuyển hết sang màu gan heo, gầm lớn: “Thứ nữ nhân không biết sống chết dám chửi bới chúng ta!”
“Hừ, bằng vào năm thứ đồ vô dụng người mà cũng muốn xưng ‘danh hiệu’ gì chứ? Đúng là không biết tự lượng sức!” Ngọc Nhi lành lạnh nói: “Bằng vào những loại công phu mèo quào đó cũng muốn mang ra khoe khoang? Biết điều thì trả túi tiền lại cho hai vị cô nương này ngay, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Một tên lưu manh tức giận, trừng mắt nhìn Ngọc Nhi: “Dám trêu đến tiểu gia ta, đây sẽ là kết quả của ngươi.” Dứt lời hắn nhặt một cây gỗ dưới đất lên, ‘lạch cạch’ hai tiếng, bẻ nó làm hai đoạn.
“Lợi hại! Lợi hại!” Ngọc Nhi còn vỗ tay trợ hứng cho hắn, bất quá lời kế tiếp của nàng nghe thế nào cũng không lọt tai: “Hắc hắc, có thể biểu diễn một lần nữa không? Nhưng mà dùng loại gỗ tốt ấy, thanh âm có thể giòn tai hơn một chút a!”
Nam tử dữ tợn kia vừa nghe, giận đến nổi đom đóm mắt, hết lần này đến lần khác, có người không biết sống chết dám xát muối lên vết thương của hắn.
“Đại ca, nàng nói gỗ ngươi bẻ chỉ là gỗ mục.” Một nam tử khô gầy quắt queo còn quạt gió thổi lửa.
“Câm mồm! Còn cần ngươi nói sao? Cút xa một chút cho ta!” Nam tử dữ tợn hung hăng một cước đá văng tên vừa lên tiếng, há mồm quá lớn: “Đồ đàn bà thúi! Dám nhổ cả lông cọp, ngươi thật sự chán sống mà. Tiểu gia ta đây sẽ cho ngươi biết sự lợi hại!”
Ngọc Nhi lúc lắc đầu, mở miệng cải chính: “Sai a! Ta không phải nhổ lông cọp, mà chỉ là nhổ lông sói thôi. Nhìn ngươi đi, cùng lắm chỉ giống sài lang. Cọp ấy à, cách ngươi xa lắm.”
Nam tử dữ tợn càng nghe càng tức, đạp mạnh cái móng heo xuống sàn, quát lớn: “Các huynh đệ! Lên! Hôm nay không làm cho ả kêu cha gọi mẹ không thôi!”
“Hây daaaaaaaaa!” Mấy tên còn lại nghe lệnh lão đại, vừa thét lớn, vừa vung đao chém tới.
Cẩn đứng ở cửa, mắt thấy một đám ô hợp sắp sửa khi dễ Ngọc Nhi của hắn, đời nào chịu khoanh tay đứng nhìn? Thân thể vừa chuyển, đã lao vào giữa trận đấu.
‘Ba ba ba’ mấy tên ma cà bông còn chưa nhìn thấy chuyện gì xảy ra đã ngã chỏng vó.
“Ngọc Nhi, không sao chứ?” Cẩn phi thân lên ôm Ngọc Nhi xuống.
Ngọc Nhi cũng không sợ hãi gì cục diện trước mặt, thấy Cẩn xuất hiện, nàng cao hứng: “Thái tử ca ca, ngươi đến rồi đấy à? Mứt quả của ta đâu?”
“Mứt quả ở đây.” Tên tiểu nhị ôm mứt quả đang định thoát thân thì bị chưởng quỹ lôi về.
Tên chưởng quỹ có vẻ mặt con buôn trách cứ tiểu nhị: “Ngươi định đi đâu? Chưa từng thấy người khác huơ đao múa kiếm hay sao?”
Cẩn nhìn cột mứt quả trong tay tên tiểu nhị, thấy chúng đã nghiêng trái ngã phải, rõ ràng lúc nãy đã rơi xuống đất. Hắn hướng Ngọc Nhi, bày ra vẻ mặt xin lỗi: “Mứt quả ki rơi xuống đất rồi, không ăn được nữa.”
“Được rồi.” Ngọc Nhi lơ đễnh trả lời, sau lại quét ánh mắt qua mấy tên đang nằm trên mặt đất.
Lúc này mấy tên vừa bị Cẩn đá ngã trên mặt đất đã lặng lẽ đứng dậy chờ thời cơ hành động.
“Các huynh đệ, hai tên kia khinh người quá đáng, chúng ta nhất định phải cho họ một bài học.” Nam tử dữ tợn chật vật nói.
Cẩn đang cùng Ngọc Nhi hàn huyên vui vẻ, đột nhiên bị bọn khốn này phát ra âm thanh chói tai làm hỏng tâm tình, hắn có thể không phát hỏa sao?
“Ngọc Nhi, ngươi tránh sang một bên đứng đợi, thái tử ca ca trút giận cho ngươi.” Cẩn nói với Ngọc Nhi bằng ngữ khí hết sức ôn hòa, nhưng cặp hỏa nhãn kim tinh nhìn bọn lưu manh thì cực kỳ lạnh lẽo.
Ngọc Nhi nhẹ nhàng đẩy Cẩn ra, nói: “Mấy tên tiểu mao tặc này cần gì đến thái tử ca ca động thủ? Ngọc Nhi có thể thu thập bọn họ. Thái tử ca ca ngươi tránh ra đi. Mấy tên này đã làm rất nhiều việc ác, Ngọc Nhi muốn đích thân xử lý mới hả giận.”
Cẩn do dự một chút, cuối cùng vẫn lại chiều Ngọc Nhi, bản thân lui sang một bên xem chừng tình huống.
“Đàn bà thúi không biết tự lượng sức mình.” Mấy tên lưu manh nghe lời của Ngọc Nhi, mặt đều đã đen lại, bọn họ đường đường là nam tử hán lại bị tiểu nữ nhân miệt thị.
Nghe năm người xấu chửi rủa Ngọc Nhi, Cẩn siết chặt nắm đấm. Nếu không phải vừa đáp ứng Ngọc Nhi không ra tay, hắn đã sớm cho bọn chúng cúi xuống đất nhặt răng.
“Hây!” Thật buồn cười, năm tên lỗ mãng này trước khi xuất thủ còn màu mè la hét.
Thanh kiếm ngắn hai thước của Ngọc Nhi lúc ẩn lúc hiện, vờn trước mặt năm tên nam tử, nàng cũng không vội thủ thắng, muốn trêu họ một phen, cho đáng đời loại người bại hoại này.
Mấy tên nam tử dựa lưng chiến đấu, nhưng lại không thể tạo thành một chút uy hiếp nào đối với Ngọc Nhi, bọn họ càng đánh càng luống cuống.
“Các huynh đệ, bày trận.” Tên nam tử dữ tợn thét một tiếng, năm tên ấy lập tức xếp thành hình tam giác, vây Ngọc Nhi vào giữa.
“Ngũ ngưu củng địa!” Năm người đồng loạt thét lớn, tung người lên không, mười bàn tay đồng loạt hướng đỉnh đầu Ngọc Nhi đánh tới.
Thế trận tưởng như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng Ngọc Nhi chỉ khẽ cúi đầu, thắt lưng vừa cong, gót chân chuyển nhẹ một cái, đã dễ dàng thoát khỏi cái ‘trận pháp’ kia.
Năm người thấy Ngọc Nhi thoát ra dễ dàng như vậy thật sự rất không cam lòng.
“Ai, ta nói mấy con lợn các ngươi đúng là đần mà. Nếu các người mang cái khí lực tiêu hao vào việc la hét đó để đối phó với ta thì cũng không đến nỗi chật vật như vậy.” Ngọc Nhi một mặt thành thạo đối phó, một mặt lành lạnh áp chế nhuệ khí của chúng.
“Ngũ ngưu củng địa!” Những tên kia hổn hển quát lớn, xong lại lập lại chiêu cũ, một lần nữa vây Ngọc Nhi vào trong trận.
Ngọc Nhi không trốn không tránh, tùy chúng vây nàng lại, miệng còn hài hước nói: “Lại nữa rồi! Thiệt là thất vọng mà! Các ngươi không có chiêu số nào khác sao? Ngũ ngưu củng địa gì chứ? Ta thấy các ngươi nhiều lắm cũng chỉ là ngũ thử thôi. Không làm nổi trâu bò đâu, nhiều lắm chỉ là giống chuột thôi. Nhìn các ngươi béo tốt như vậy, cũng không biết đã trộm hết bao nhiêu lương thực của bá tánh rồi.”
“Xú nha đầu! Dám mắng ông ngươi là chuột? Ngươi mới là chuột! Ông ngươi day đầu ngươi xuống đất!” Nam tử dữ tợn vô cùng nhục nhã, mắt tóe lửa, chỉ hận không thể lập tức xé Ngọc Nhi thành tám mảnh.
Ngọc Nhi nhìn những tên có-miệng-không-có-đầu-óc, cười: “Các ngươi muốn đâm đầu xuống đất phải không? Ta thành toàn cho các ngươi.”
Ngọc Nhi vừa dứt lời, đoản kiếm hai thước theo tay phóng ra ngoài, xoay vài vòng trong không khí, cuối cùng hạ cánh trên cổ tên đầu lĩnh dữ tợn.
“Sao hả? Trời đang rất nóng, một kiếm này của ta có thể khiến cổ của ngươi hạ nhiệt, cũng giúp đầu óc ngươi tỉnh táo một chút. Ta vốn vẫn muốn chơi với các ngươi, nhưng mà các ngươi chỉ có mấy chiêu lăn qua lộn lại, ta xem không chán thì nghe cũng nhàm rồi. Sau này phải sửa cái tính thích la hét, nói khoác đi, nếu không thì cũng sửa cái giọng điệu một chút, hay ít ra cũng kiếm một cái khẩu hiệu nghe lọt tai. Nếu không sẽ khiến người khác rất mất hứng, biết không?” Ngọc Nhi tốt bụng ‘chỉ dạy’.
Tên nam tử đó cũng coi như có chút cốt khí, không vì lợi kiếm gác trên cổ mà hoảng loạn. Hắn đảo cặp mắt trắng dã, bày ra bộ dáng uy vũ bất khuất: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Đã lọt vào trong tay ngươi thì tùy ngươi xử trí, ta nhíu mày một cái thì không tính là hảo hán.”
“Ơ ha ha! Hay cho cái bộ dạng dõng dạc! Được rồi, ngươi không phải muốn đâm đầu xuống đất sao? Đào hầm thì rất phiền toái, lấy chuồng chó thay tạm được không?” Ngọc Nhi lại còn ‘hảo tâm’ cùng hắn thương lượng.
“Hừ.” Nam nhân dữ tợn phát ra thanh âm gầm gừ.
Ngọc Nhi nhìn thấy hắn không có thái độ hối cải, liền hướng chưởng quỹ hỏi: “Chưởng quỹ, nơi này của ngươi có chuồng chó không?’
“Có có.” Điếm tiểu nhị từ lâu đã không ưa đám người này, vội vã trả lời.
Ngọc Nhi mềm mại cười một tiếng: “Vậy phiền tiểu nhị ca dẫn đường, ta muốn thưởng thức bộ dáng chuột chết chui chuồng chó trông như thế nào.”
“Xú nha đầu, còn không mau thả đại ca của chúng ta ra. Nếu không chúng ta lập tức tiễn tiểu nữu nhi này đi gặp Diêm vương.” Hai tên lưu manh bất động thanh sắc gác đao lên cổ hai tiểu cô nương trong góc tường.
“Cứu mạng a! Cứu mạng!” Tiểu cô nương bản chất vốn sợ phiền phức, bị cương đao gác lên cổ, không sợ mới là lạ. Chỉ thấy hai tấm thân mong manh đung đưa như sắp rụng.
“Ô ô. Túi tiền kia các ngươi cứ cầm đi đi, chúng ta không cần nữa.” Tiểu cô nương khóc sướt mướt cầu xin tha thứ.
Bọn chúng đắc ý nhìn Ngọc Nhi, tự cao tự đại: “Sao hả? Người ta căn bản không nhận tình cảm của ngươi. Ngươi muốn giúp họ lấy lại túi tiền nhưng họ lại muốn dâng cho chúng ta. Mau thả đại ca của chúng ta ra thì chuyện này hôm nay sẽ kết thúc ở đây. Bằng không, hai tiểu cô nương này sẽ được chúng ta chuyền tay nhau một vòng, có phải rất thú vị không?”
“Thật quá đáng! Chưa thấy ai không cần mặt mũi như các ngươi! Vốn chỉ muốn đùa bỡn một chút, nhưng bây giờ ta thật sự thay đổi chủ ý.” Ngọc Nhi lớn tiếng quát.
“Các huynh đệ, tới đây, chúng ta vui vẻ.” Hai tên khốn hèn mọn lên tiếng.
Ngọc Nhi nhãn quang bừng bừng lửa giận, ống tay áo trái khẽ vung một cái, cả phòng tràn đầy kỳ hương.
Mấy xú nam nhân còn chưa kịp hưởng thụ mùi hương thơm ngát này, đã cảm thấy tứ chi bủn rủn, ‘băng đông’ mấy tiếng, đồng thời ngã xuống đất.
“Các ngươi đúng là rất hợp với cái tư thế bẹp dí dưới đất như thế này. Thêm một cái đuôi nữa thì sẽ có thể cùng thằn lằn xưng huynh gọi đệ. Túi tiền để đâu? Còn không mau trả cho cô nương người ta?” Ngọc Nhi khinh miệt lên tiếng.
“Nữ hiệp tha mạng, sau này chúng ta cũng không dám nữa.” Trong năm tên có một tên không có cốt khí, lên tiếng xin tha.
“Hai vị tiểu muội muội, đừng khóc nữa, tới đây lấy lại tiền của các ngươi đi.” Ngọc Nhi ngoắt ngoắt tay, hướng hai vị tiểu cô nương đang khóc sướt mướt.
Mặc dù năm tên ác bá đã gục hết trên mặt đất như năm con sâu, nhưng hai vị tiểu cô nương vẫn không dám tới gần, đứng ở xa xa mãnh liệt lắc đầu.
Điếm tiểu nhị và chưởng quỹ đi đến luôn miệng trách cứ: “Lũ bại hoại bọn chúng, Lần nào cũng vào tiểu điếm cướp phá. Cửa tiệm nho nhỏ này của chúng ta sao chịu nổi bọn chúng năm lần bảy lượt thăm viếng chứ! Hôm nay thật đa tạ cô nương, vì chúng ta trừ đi mối họa này.”
“Tiện tay thôi mà, hai người không cần để tâm.” Ngọc Nhi lơ đễnh nói.
Cẩn lúc này mới bước tới, trên mặt tươi cười: “Ngọc Nhi định xử lý bọn chúng như thế nào?”
“Bọn khốn này, phải trừng trị nghiêm khắc nếu không chúng cũng không biết thế nào là thiên đạo sáng soi. Thái tử ca ca, khí lực ngươi lớn, trước tiên vứt bọn chúng ra đường cái để tất cả mọi người nhìn thấy.” Ngọc Nhi hưng phấn. Ác nhân phải gặp ác báo, nàng nhất định để mọi người sáng mắt ra, làm chuyện ác sẽ không có kết quả tốt.
“Tốt.” Cẩn một lời đáp ứng, nhấc lên một tên, chuẩn bị ném thì bị Ngọc Nhi ngăn lại.
“Chậm đã, túi tiền của hai vị muội muội này còn chưa lấy ra.” Ngọc Nhi vừa nói vừa vươn tay chuẩn bị mò mẫm trên người chúng.
Cẩn vội vàng ngăn lại: “Mấy thứ đồ dơ bẩn này không phiền Ngọc Nhi. Để ta.”
Một lát sau, hai tiểu cô nương đã từ trên tay Cẩn lấy lại được túi tiền, thiên ân vạn tạ rời đi.
Ngọc Nhi lần đầu tiên hành hiệp trượng nghĩa, nhìn ánh mắt cảm kích của người bị hại và vẻ mặt của đám người xấu, nội tâm so với đường mật còn cảm thấy ngọt hơn. Ừ, sau này nhất định phải tìm thật nhiều chuyện tương tự để làm.
Cẩn thấy Ngọc Nhi vụng trộm vui mừng, sợ là sau này những chuyện thế này sẽ còn tiếp diễn dài dài. Haiz, trước đây ở trong cung, quậy phá hắn thì khác, bây giờ, ngoài nhân gian lòng người khó lường. Xem ra nhiệm vụ của hắn càng lúc càng nặng nề hơn, phải thật để tâm bảo hộ nàng mới được.
Mấy tên khốn bị vứt ra đường, người đi đường lập tức xúm lại, y như xem xiếc khỉ, quan sát đám ác bá bẹp dúm trên mặt đường. Hương thân phụ lão xung quanh đã chịu không ít áp bức, bây giờ có chỗ để xả, ra sức chửi rủa, mắng tới nước bọt tung bay, sảng khoái vô cùng.
“Ngọc Nhi, lúc nãy ngươi phóng là loại độc gì vậy? Tất cả chúng ta đều nghe thấy mùi thơm nhưng tại sao chỉ có bọn chúng trúng độc?” Cẩn tò mò hỏi.
Ngọc Nhi khẽ gợi khóe môi, cười đến như pho tượng Di Lặc, kiêu ngạo nói: “Đây chính là chỗ cao minh của kỳ hương phấn, không tổn thương người tốt, chỉ đả thương ác nhân. Người nào có nội tâm đen tối, người đó xui xẻo. Ha hả.”
“Có loại thuốc như vậy?” Cẩn mãnh liệt hoài nghi, thuốc bột cũng có thể chọn lựa người? Không phải quá huyền ảo đi?
Ngọc Nhi gật đầu, vui vẻ nói: “Nói chuẩn xác, nó là căn cứ vào nhịp tim mà phát huy tác dụng. Thông thường ác nhân khi làm chuyện xấu, tâm tình đặc biệt khẩn trương, một khi khẩn trương, tim sẽ đập nhanh hơn bình thường, kỳ hương sẽ lập tức phát huy tác dụng.”
“Lợi hại thật!” Điếm tiểu nhị cách đó không xa, sùng bái tán dương.
Chưởng quỹ nghe được, trên mặt lộ ra một tia khiếp đảm, muốn nói gì đó nhưng lại chậm chạp không dám mở miệng.
Ngọc Nhi liếc thấy biểu tình khó xử trên mặt các bạn, nhìn sơ qua phòng khách ngổn ngang, hiểu ra vấn đề. Nàng vội nói với Cẩn: “Thái tử ca ca, ở đây đã tổn thất trầm trọng, ngươi bồi thường cho chưởng quỹ đi.”
Chưởng quỹ to gan nói: “Thật ra thì cô nương đã trừ hại cho tiểu điếm, tiểu điếm hẳn là nên báo đáp cô nương mới đúng. Nhưng mà, nhưng mà,… người xem, tiểu điếm chúng ta ít vốn, thật sự…”
“Chưởng quỹ không cần lo lắng. Ta lúc trước đã hứa sẽ bồi thường thì sẽ đền bù thỏa đáng. Thái tử ca ca, giao tiền đi.” Ngọc Nhi cắt đứt lời của chưởng quỹ.
Cẩn đáng thương, bình thường hắn ăn xài, đều là hạ nhân trả tiền cho hắn. Bây giờ thì ngược lại, hắn lại trở thành người hầu của Ngọc Nhi, còn phải chịu trách nhiệm đài thọ thu thập tàn cuộc cho nàng. Hắn móc ra hai đĩnh đại nguyên bảo giao cho chưởng quỹ, nhưng mà hình như người ta vẫn còn chê ít.
“Công tử, người xem, bàn ghế chén bát đều đã bị đập đến tan nát, tiểu điếm thực tại phải chi trả rất nhiều.” Chưởng quỹ rõ ràng là một con buôn thứ thiệt, mắt thấy Cẩn là người có tiền, vội vàng tiến hành ‘đào mỏ’.
Ngọc Nhi chăm chăm nhìn Cẩn, chờ hắn móc thêm bạc.
Nếu đổi lại là trước đây, bảo hắn chi một ngàn lượng bạc cũng không vấn đề gì, nhưng mà bây giờ ngân lượng mang theo bên người không nhiều lắm. Nếu không tính toán tiết kiệm, e là những ngày sắp tới phải uống gió Tây Bắc mà sống a. Ai, hi vọng sau này Ngọc Nhi ít ôm đồm những chuyện không liên quan thế này.
Cho chưởng quỹ no bạc, Cẩn vội vàng lôi kéo Ngọc Nhi rời đi: “Ngọc Nhi, chúng ta phải đi thôi.”
“Chờ một chút.” Ngọc Nhi đột nhiên lên tiếng: “Chưởng quỹ, mang giấy bút ra đây.”
“Ngọc Nhi, ngươi muốn làm gì?” Cẩn không đoán nổi suy nghĩ của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi lúc lắc đầu: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Chưởng quỹ tự mình mang giấy bút tới, còn cầm theo một cái nghiên thượng hạng.
Ngọc Nhi cầm bút, tiêu sái huơ trên giấy trắng trong chốc lát, một con thằn lằn rất sống động đã hiện ra. Không tới thời gian một nén nhang, năm con thằn lằn đã vẽ xong.
“Chưởng quỹ, đem năm tấm hình này dán lên lưng bọn chúng đi, cho chúng làm thằn lằn mấy ngày.” Ha hả, thằn lằn siêu bự bò trên đường, nhất định ra rất vui nhộn a.
Cẩn nghe thấy, dở khóc dở cười, tiểu nữ nhân này, càng ngày càng bướng bỉnh a.
“Thái tử ca ca, chúng ta ra xem thằn lằn dạo phố.” Nàng sôi nổi nắm tay hắn, muốn ra nhìn một chút cảnh tượng ác nhân gặp báo ứng.
“Thật không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ này của ngươi rốt lại chứa bao nhiêu ý nghĩ ly kỳ cổ quái.” Cẩn ôn hòa xoa xoa đầu nàng, với nàng, hắn luôn luôn đặt hai chữ ‘cưng chiều’ lên trên hết.
“Hắc hắc.” Nàng cười vui vẻ, bộ dáng khác hẳn lúc giáo huấn đám ác nhân. Bất quá, vô luận là thông minh, thiện lương, khả ái, hay hung dữ Cẩn đều thích hết.
“Ngọc Nhi, ngươi định lúc nào sẽ cho bọn chúng giải dược?” Cẩn hỏi, hắn biết Ngọc Nhi không thích tổn thương người khác.
Ngọc Nhi nhếch miệng: “Không cần giải dược, bọn chúng nếu một lòng hướng thiện, không giải cũng khỏi, còn nếu vẫn ngựa quen đường cũ, thần tiên cũng không cứu được.”
“Chiêu này rất thích hợp dùng để thu thập người xấu.” Cẩn tán thưởng nói.
“Cái đó dĩ nhiên, sau này chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, đem những kẻ xấu xa một mẻ lưới bắt hết.” Cái đuôi nhỏ của nàng lại nhô cao.
Còn có lần sau sao? Cẩn tim đập chân rung: “Không phải lúc nào thái tử ca ca cũng có thể động thủ đánh nhau. Những kẻ xấu kia lại không có lương tâm, làm bị thương Ngọc Nhi thì sao?”
“Không có chuyện đó đâu. Sư phụ nói võ công của Ngọc Nhi đủ để đối phó cao thủ.” Nàng tràn đầy tự tin, vừa nói vừa chạy lên phía trước: “Thái tử ca ca, đằng kia có bán bòn bon kìa. Ngọc Nhi muốn ăn.”
“Ngọc Nhi, ngươi đừng chạy mà.” Cẩn không nói hai lời, vội vã đi theo. Sau này, ngàn vạn lần không thể để nàng thoát khỏi tầm mắt, không có hắn bên cạnh, thật không biết nàng có thể làm ra những chuyện gì.
Thái tử ca ca? Phía sau lưng họ, có người nghe được bốn chữ này mà cười gằn….
“Ôi, công tử, ngươi có còn cần mứt quả hay không vậy a? Công tử!” Chỉ nghe trong đám người sau lưng truyền đến tiếng hô động trời.
Cẩn khẽ cau mày, trực tiếp bỏ qua thanh âm cao vút sau lưng, tiếp tục xuyên qua đám người chi chít.
“Ôi, ngươi chờ một chút.” Người nọ vẫn không bỏ qua, âm điệu lại cất cao thêm một tầng.
Không phải chỉ là một cột mứt quả sao? Muốn gì nữa đây? Cẩn trên mặt đã lộ vẻ không vui. Một đại nam nhân như hắn cầm một cây cột chạy qua chạy lại trên phố đã đủ mất mặt rồi, bây giờ ném thì ném đi, lại còn có người đuổi theo tới nơi.
“Công tử, dừng lại đi. Chờ ta một chút.” Thanh âm phía sau quả thật hệt như âm hồn bất tán, hơn nữa phía trước chật chội khiến hắn không thể đi quá nhanh vì thế tiếng kêu sau lưng càng lúc càng gần.
Cẩn lạnh mặt, rất muốn cắt cái đuôi phiền phức phía sau, lại bị đám đông trước mặt khiến cho đi không lọt.
“Công tử, ngươi chạy nhanh quá, mệt chết ta. Mứt quả của ngươi đây này.” Một nam tử mặc trang phục của điếm tiểu nhị vươn tay hết cỡ, dùng sức nắm lấy đai lưng của Cẩn, thở không ra hơi.
Cẩn căm tức xoay người thì thấy một điếm tiểu nhị mặc tạp dề hơn hai mươi tuổi đang chật vật lấy hơi. Hắn chưa lên tiếng mà dùng hai đạo mục quang giết người quét qua người tên tiểu nhị tội nghiệp.
Điếm tiểu nhị một tay chống cột mứt quả, một tay chống hông. Chắc vừa rồi chạy quá sức, tạm thời chưa có hơi mở miệng. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cẩn, hắn giật thót, không nhịn được co rúm lại, tay đang nắm mứt quả run khẽ.
Cẩn đợi điếm tiểu nhị bình ổn một chút mới mở miệng: “Mứt quả ngươi giữ lại mà ăn đi. Đừng đi theo ta nữa.”
“Đa tạ công tử.” Điếm tiểu nhị vội vàng tạ ơn.
Cẩn trừng lớn mắt, rất muốn mắng cho một trận, chỉ vì một chuyện nhỏ xíu thế này mà trì hoãn hắn đi tìm Ngọc Nhi. Nhưng sau khi thấy bộ dáng mệt mỏi sợ sệt của hắn thì lại nổi thiện tâm không truy cứu nữa. Quay đầu, nhấc chân, hắn lại chuẩn bị vùi đầu vào công việc tìm kiếm Ngọc Nhi.
Điếm tiểu nhị thấy Cẩn lại muốn đi, vội vàng nói với hắn: “Có một vị cô nương đập hư rất nhiều bàn ghế trong tửu điếm của chúng tôi, nàng bảo tiểu nhân tìm công tử nhận bồi thường.”
“Bồi thường?” Cẩn nheo đôi mắt nguy hiểm, biểu tình trên mặt có thể dùng hai chữ ‘kinh người’ để hình dung.
Lần đầu tiên có người dám nói chuyện tiền bạc với hắn. Điếm tiểu nhị trước mặt thật sự rất có gan.
Điếm tiểu nhị bị hù dọa không nhẹ, dựa vào cây cột mứt quả, một hồi lâu mới ấp úng nói: “Công tử, xin thương xót, chưởng quỹ đã nói nếu tiểu nhân không mang được tiền bồi thường trở về thì phải cuốn gói khỏi tửu điếm.”
“Lúc nãy, là ngươi vỗ vai ta?” Cẩn tựa hồ đã đoán được đầu đuôi, nhưng vẫn cần xác nhận một phen.
Điếm tiểu nhị nhát gan, nhỏ tiếng nói: “Tiểu nhân gọi ngài mấy tiếng, ngài đều không nghe, nên mới lớn mật vỗ ngài một cái.”
“Thật là ngươi vỗ? Lúc trước tại sao ta không nhìn thấy ngươi?” Cẩn biết người vỗ vai hắn đang đứng trước, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng đặt xuống. Xem ra, an nguy của Ngọc Nhi đã không đáng ngại.
Điếm tiểu nhị hèn mọn nói: “Tiểu nhân thấy ngài… cho nên mới núp sau lưng một người nam tử trung niên.”
Cẩn hiểu rõ, nguyên lai là vẻ mặt dọa người của mình hù tên tiểu nhị trời sinh nhát gan này. Một khi đã biết Ngọc Nhi bình yên vô sự, toàn bộ diện mạo của Cẩn đã nhu hòa hơn rất nhiều, hỏi: “Vị cô nương kia đâu?”
“Đang đập phá trong tửu lâu của chúng tôi. Người e là phải bỏ ra không ít ngân lượng. Thiệt hại bây giờ sợ rằng không chỉ một thỏi bạc.” Điếm tiểu nhị có chút đồng tình với Cẩn, nghĩ tới thảm trạng của mớ bàn ghế trong tiệm, ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.
Cẩn trên mặt lại toàn là cao hứng. Ngọc Nhi không có chuyện gì, đây chính là đại hảo sự của hắn. Chỉ có một chút tò mò chính là ở tốc độ của tiểu nữ nhân đó. Nàng mới thoát khỏi tầm mắt của hắn một xíu thôi mà đã tìm thấy mục tiêu quấy rối mới rồi hả trời?
“Mau mang ta đi.” Trong giọng nói của Cẩn lộ ra một tia thú vị, không biết lần này tiểu nữ nhân đó sẽ lại giở chiêu gì.
Hai người dừng chân trước một tửu lâu gọi là “Đại Lam viên” còn chưa bước chân vào thì đã nghe tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Còn không phục phải không? Xem ta đem lũ quái thai chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng các ngươi đánh đến hiện nguyên hình.” Tiếng nói của nữ nhân thanh thúy mượt mà. Trong tiếng nói tràn đầy vẻ ghét ác như thù, chánh khí lẫm liệt.
Quả nhiên là Ngọc Nhi. Cảm ơn trời đất, nàng bình yên vô sự. Cẩn gia tăng cước bộ, nhanh chóng bước tới.
Chỉ thấy trong phòng khách rộng rãi của tửu lâu là một đống hỗn độn, nơi nào cũng toàn là mảnh gốm sứ vỡ, bàn ghế ngổn ngang đầy đất. Trong góc tường, hai thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đang ôm đầu khóc nức nở.
Năm nam tử quần áo xốc xếch bộ dạng hung ác, cầm đại đao trong tay, đứng trước một cái bàn gãy một chân. ‘Rầm, rầm, rầm’ ba thanh đại đao liên tiếp chém xuống, cái bàn tội nghiệp chính thức tuyên bố giải thể, tan xương nát thịt.
“Ha ha ha.” Tiếng cười khẽ liên tiếp truyền đến từ trên xà nhà, không che dấu chút ý đồ cười nhạo nào.
Thì ra, trên xà nhà cao lớn còn ngồi một người. Ai vậy? Trừ tiểu yêu nữ chuyên môn quấy rối Ngọc Nhi ra thì còn ai vào đây, nàng một thân xiêm y bằng tơ màu tím nhạt, làn váy thật dài rủ xuống. Từ xa xa nhìn lại, những đóa mẫu đơn sang trọng thêu trên váy rất sống động.
Nàng nhàn nhã ung dung đung đưa hai thước đoản kiếm trong tay, cười hì hì: “Ờ, ha hả, muốn đùa cợt phải không? Thành thật khuyên các ngươi nên thức thời trả tiền lại cho tiểu cô nương người ta đi, bằng không mặt mũi các người có thể rất khó coi.”
“Đàn bà thúi! Ngươi tự cho mình có mấy cái đầu? Dám đối nghịch với chúng ta, sao không đi hỏi một chút xem chúng ta là ai?” Một nam nhân cao gầy khô quắt lên giọng.
Ngọc Nhi vẻ mặt dửng dưng: “Còn cần hỏi thăm sao? Tên của các vị rất nổi tiếng, làm gì có ai không biết chứ?”
“Ngươi biết?” Nam tên nam tử đang cậy mạnh không nói lý lẽ nghe xong lời của Ngọc Nhi thì năm mặt nhìn nhau. Tên tuổi bọn họ nổi tới như vậy sao? Ngay cả một cô gái từ vùng khác đến cũng biết?
“Dĩ nhiên, tên của các vị như sấm dội bên tai, vô cùng quen thuộc. Không phải cả năm người đều là họ ‘Lưu’ tên ‘Manh’, tên đầy đủ là ‘Lưu Manh’ sao?”
Năm tên nam tử nghe nửa câu trước của Ngọc Nhi, mặt mày hớn hở, vui mừng đắc ý: “Nếu đã biết danh hào của chúng ta, ngươi còn không mau cút đi? Chẳng lẽ còn muốn lưu lại làm áp trại phu nhân? Ha ha ha…”
Bọn họ vừa mới nói được nửa câu thì phát hiện ra ý tứ thật sự của Ngọc Nhi, giận đến mặt mũi chuyển hết sang màu gan heo, gầm lớn: “Thứ nữ nhân không biết sống chết dám chửi bới chúng ta!”
“Hừ, bằng vào năm thứ đồ vô dụng người mà cũng muốn xưng ‘danh hiệu’ gì chứ? Đúng là không biết tự lượng sức!” Ngọc Nhi lành lạnh nói: “Bằng vào những loại công phu mèo quào đó cũng muốn mang ra khoe khoang? Biết điều thì trả túi tiền lại cho hai vị cô nương này ngay, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
Một tên lưu manh tức giận, trừng mắt nhìn Ngọc Nhi: “Dám trêu đến tiểu gia ta, đây sẽ là kết quả của ngươi.” Dứt lời hắn nhặt một cây gỗ dưới đất lên, ‘lạch cạch’ hai tiếng, bẻ nó làm hai đoạn.
“Lợi hại! Lợi hại!” Ngọc Nhi còn vỗ tay trợ hứng cho hắn, bất quá lời kế tiếp của nàng nghe thế nào cũng không lọt tai: “Hắc hắc, có thể biểu diễn một lần nữa không? Nhưng mà dùng loại gỗ tốt ấy, thanh âm có thể giòn tai hơn một chút a!”
Nam tử dữ tợn kia vừa nghe, giận đến nổi đom đóm mắt, hết lần này đến lần khác, có người không biết sống chết dám xát muối lên vết thương của hắn.
“Đại ca, nàng nói gỗ ngươi bẻ chỉ là gỗ mục.” Một nam tử khô gầy quắt queo còn quạt gió thổi lửa.
“Câm mồm! Còn cần ngươi nói sao? Cút xa một chút cho ta!” Nam tử dữ tợn hung hăng một cước đá văng tên vừa lên tiếng, há mồm quá lớn: “Đồ đàn bà thúi! Dám nhổ cả lông cọp, ngươi thật sự chán sống mà. Tiểu gia ta đây sẽ cho ngươi biết sự lợi hại!”
Ngọc Nhi lúc lắc đầu, mở miệng cải chính: “Sai a! Ta không phải nhổ lông cọp, mà chỉ là nhổ lông sói thôi. Nhìn ngươi đi, cùng lắm chỉ giống sài lang. Cọp ấy à, cách ngươi xa lắm.”
Nam tử dữ tợn càng nghe càng tức, đạp mạnh cái móng heo xuống sàn, quát lớn: “Các huynh đệ! Lên! Hôm nay không làm cho ả kêu cha gọi mẹ không thôi!”
“Hây daaaaaaaaa!” Mấy tên còn lại nghe lệnh lão đại, vừa thét lớn, vừa vung đao chém tới.
Cẩn đứng ở cửa, mắt thấy một đám ô hợp sắp sửa khi dễ Ngọc Nhi của hắn, đời nào chịu khoanh tay đứng nhìn? Thân thể vừa chuyển, đã lao vào giữa trận đấu.
‘Ba ba ba’ mấy tên ma cà bông còn chưa nhìn thấy chuyện gì xảy ra đã ngã chỏng vó.
“Ngọc Nhi, không sao chứ?” Cẩn phi thân lên ôm Ngọc Nhi xuống.
Ngọc Nhi cũng không sợ hãi gì cục diện trước mặt, thấy Cẩn xuất hiện, nàng cao hứng: “Thái tử ca ca, ngươi đến rồi đấy à? Mứt quả của ta đâu?”
“Mứt quả ở đây.” Tên tiểu nhị ôm mứt quả đang định thoát thân thì bị chưởng quỹ lôi về.
Tên chưởng quỹ có vẻ mặt con buôn trách cứ tiểu nhị: “Ngươi định đi đâu? Chưa từng thấy người khác huơ đao múa kiếm hay sao?”
Cẩn nhìn cột mứt quả trong tay tên tiểu nhị, thấy chúng đã nghiêng trái ngã phải, rõ ràng lúc nãy đã rơi xuống đất. Hắn hướng Ngọc Nhi, bày ra vẻ mặt xin lỗi: “Mứt quả ki rơi xuống đất rồi, không ăn được nữa.”
“Được rồi.” Ngọc Nhi lơ đễnh trả lời, sau lại quét ánh mắt qua mấy tên đang nằm trên mặt đất.
Lúc này mấy tên vừa bị Cẩn đá ngã trên mặt đất đã lặng lẽ đứng dậy chờ thời cơ hành động.
“Các huynh đệ, hai tên kia khinh người quá đáng, chúng ta nhất định phải cho họ một bài học.” Nam tử dữ tợn chật vật nói.
Cẩn đang cùng Ngọc Nhi hàn huyên vui vẻ, đột nhiên bị bọn khốn này phát ra âm thanh chói tai làm hỏng tâm tình, hắn có thể không phát hỏa sao?
“Ngọc Nhi, ngươi tránh sang một bên đứng đợi, thái tử ca ca trút giận cho ngươi.” Cẩn nói với Ngọc Nhi bằng ngữ khí hết sức ôn hòa, nhưng cặp hỏa nhãn kim tinh nhìn bọn lưu manh thì cực kỳ lạnh lẽo.
Ngọc Nhi nhẹ nhàng đẩy Cẩn ra, nói: “Mấy tên tiểu mao tặc này cần gì đến thái tử ca ca động thủ? Ngọc Nhi có thể thu thập bọn họ. Thái tử ca ca ngươi tránh ra đi. Mấy tên này đã làm rất nhiều việc ác, Ngọc Nhi muốn đích thân xử lý mới hả giận.”
Cẩn do dự một chút, cuối cùng vẫn lại chiều Ngọc Nhi, bản thân lui sang một bên xem chừng tình huống.
“Đàn bà thúi không biết tự lượng sức mình.” Mấy tên lưu manh nghe lời của Ngọc Nhi, mặt đều đã đen lại, bọn họ đường đường là nam tử hán lại bị tiểu nữ nhân miệt thị.
Nghe năm người xấu chửi rủa Ngọc Nhi, Cẩn siết chặt nắm đấm. Nếu không phải vừa đáp ứng Ngọc Nhi không ra tay, hắn đã sớm cho bọn chúng cúi xuống đất nhặt răng.
“Hây!” Thật buồn cười, năm tên lỗ mãng này trước khi xuất thủ còn màu mè la hét.
Thanh kiếm ngắn hai thước của Ngọc Nhi lúc ẩn lúc hiện, vờn trước mặt năm tên nam tử, nàng cũng không vội thủ thắng, muốn trêu họ một phen, cho đáng đời loại người bại hoại này.
Mấy tên nam tử dựa lưng chiến đấu, nhưng lại không thể tạo thành một chút uy hiếp nào đối với Ngọc Nhi, bọn họ càng đánh càng luống cuống.
“Các huynh đệ, bày trận.” Tên nam tử dữ tợn thét một tiếng, năm tên ấy lập tức xếp thành hình tam giác, vây Ngọc Nhi vào giữa.
“Ngũ ngưu củng địa!” Năm người đồng loạt thét lớn, tung người lên không, mười bàn tay đồng loạt hướng đỉnh đầu Ngọc Nhi đánh tới.
Thế trận tưởng như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng Ngọc Nhi chỉ khẽ cúi đầu, thắt lưng vừa cong, gót chân chuyển nhẹ một cái, đã dễ dàng thoát khỏi cái ‘trận pháp’ kia.
Năm người thấy Ngọc Nhi thoát ra dễ dàng như vậy thật sự rất không cam lòng.
“Ai, ta nói mấy con lợn các ngươi đúng là đần mà. Nếu các người mang cái khí lực tiêu hao vào việc la hét đó để đối phó với ta thì cũng không đến nỗi chật vật như vậy.” Ngọc Nhi một mặt thành thạo đối phó, một mặt lành lạnh áp chế nhuệ khí của chúng.
“Ngũ ngưu củng địa!” Những tên kia hổn hển quát lớn, xong lại lập lại chiêu cũ, một lần nữa vây Ngọc Nhi vào trong trận.
Ngọc Nhi không trốn không tránh, tùy chúng vây nàng lại, miệng còn hài hước nói: “Lại nữa rồi! Thiệt là thất vọng mà! Các ngươi không có chiêu số nào khác sao? Ngũ ngưu củng địa gì chứ? Ta thấy các ngươi nhiều lắm cũng chỉ là ngũ thử thôi. Không làm nổi trâu bò đâu, nhiều lắm chỉ là giống chuột thôi. Nhìn các ngươi béo tốt như vậy, cũng không biết đã trộm hết bao nhiêu lương thực của bá tánh rồi.”
“Xú nha đầu! Dám mắng ông ngươi là chuột? Ngươi mới là chuột! Ông ngươi day đầu ngươi xuống đất!” Nam tử dữ tợn vô cùng nhục nhã, mắt tóe lửa, chỉ hận không thể lập tức xé Ngọc Nhi thành tám mảnh.
Ngọc Nhi nhìn những tên có-miệng-không-có-đầu-óc, cười: “Các ngươi muốn đâm đầu xuống đất phải không? Ta thành toàn cho các ngươi.”
Ngọc Nhi vừa dứt lời, đoản kiếm hai thước theo tay phóng ra ngoài, xoay vài vòng trong không khí, cuối cùng hạ cánh trên cổ tên đầu lĩnh dữ tợn.
“Sao hả? Trời đang rất nóng, một kiếm này của ta có thể khiến cổ của ngươi hạ nhiệt, cũng giúp đầu óc ngươi tỉnh táo một chút. Ta vốn vẫn muốn chơi với các ngươi, nhưng mà các ngươi chỉ có mấy chiêu lăn qua lộn lại, ta xem không chán thì nghe cũng nhàm rồi. Sau này phải sửa cái tính thích la hét, nói khoác đi, nếu không thì cũng sửa cái giọng điệu một chút, hay ít ra cũng kiếm một cái khẩu hiệu nghe lọt tai. Nếu không sẽ khiến người khác rất mất hứng, biết không?” Ngọc Nhi tốt bụng ‘chỉ dạy’.
Tên nam tử đó cũng coi như có chút cốt khí, không vì lợi kiếm gác trên cổ mà hoảng loạn. Hắn đảo cặp mắt trắng dã, bày ra bộ dáng uy vũ bất khuất: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Đã lọt vào trong tay ngươi thì tùy ngươi xử trí, ta nhíu mày một cái thì không tính là hảo hán.”
“Ơ ha ha! Hay cho cái bộ dạng dõng dạc! Được rồi, ngươi không phải muốn đâm đầu xuống đất sao? Đào hầm thì rất phiền toái, lấy chuồng chó thay tạm được không?” Ngọc Nhi lại còn ‘hảo tâm’ cùng hắn thương lượng.
“Hừ.” Nam nhân dữ tợn phát ra thanh âm gầm gừ.
Ngọc Nhi nhìn thấy hắn không có thái độ hối cải, liền hướng chưởng quỹ hỏi: “Chưởng quỹ, nơi này của ngươi có chuồng chó không?’
“Có có.” Điếm tiểu nhị từ lâu đã không ưa đám người này, vội vã trả lời.
Ngọc Nhi mềm mại cười một tiếng: “Vậy phiền tiểu nhị ca dẫn đường, ta muốn thưởng thức bộ dáng chuột chết chui chuồng chó trông như thế nào.”
“Xú nha đầu, còn không mau thả đại ca của chúng ta ra. Nếu không chúng ta lập tức tiễn tiểu nữu nhi này đi gặp Diêm vương.” Hai tên lưu manh bất động thanh sắc gác đao lên cổ hai tiểu cô nương trong góc tường.
“Cứu mạng a! Cứu mạng!” Tiểu cô nương bản chất vốn sợ phiền phức, bị cương đao gác lên cổ, không sợ mới là lạ. Chỉ thấy hai tấm thân mong manh đung đưa như sắp rụng.
“Ô ô. Túi tiền kia các ngươi cứ cầm đi đi, chúng ta không cần nữa.” Tiểu cô nương khóc sướt mướt cầu xin tha thứ.
Bọn chúng đắc ý nhìn Ngọc Nhi, tự cao tự đại: “Sao hả? Người ta căn bản không nhận tình cảm của ngươi. Ngươi muốn giúp họ lấy lại túi tiền nhưng họ lại muốn dâng cho chúng ta. Mau thả đại ca của chúng ta ra thì chuyện này hôm nay sẽ kết thúc ở đây. Bằng không, hai tiểu cô nương này sẽ được chúng ta chuyền tay nhau một vòng, có phải rất thú vị không?”
“Thật quá đáng! Chưa thấy ai không cần mặt mũi như các ngươi! Vốn chỉ muốn đùa bỡn một chút, nhưng bây giờ ta thật sự thay đổi chủ ý.” Ngọc Nhi lớn tiếng quát.
“Các huynh đệ, tới đây, chúng ta vui vẻ.” Hai tên khốn hèn mọn lên tiếng.
Ngọc Nhi nhãn quang bừng bừng lửa giận, ống tay áo trái khẽ vung một cái, cả phòng tràn đầy kỳ hương.
Mấy xú nam nhân còn chưa kịp hưởng thụ mùi hương thơm ngát này, đã cảm thấy tứ chi bủn rủn, ‘băng đông’ mấy tiếng, đồng thời ngã xuống đất.
“Các ngươi đúng là rất hợp với cái tư thế bẹp dí dưới đất như thế này. Thêm một cái đuôi nữa thì sẽ có thể cùng thằn lằn xưng huynh gọi đệ. Túi tiền để đâu? Còn không mau trả cho cô nương người ta?” Ngọc Nhi khinh miệt lên tiếng.
“Nữ hiệp tha mạng, sau này chúng ta cũng không dám nữa.” Trong năm tên có một tên không có cốt khí, lên tiếng xin tha.
“Hai vị tiểu muội muội, đừng khóc nữa, tới đây lấy lại tiền của các ngươi đi.” Ngọc Nhi ngoắt ngoắt tay, hướng hai vị tiểu cô nương đang khóc sướt mướt.
Mặc dù năm tên ác bá đã gục hết trên mặt đất như năm con sâu, nhưng hai vị tiểu cô nương vẫn không dám tới gần, đứng ở xa xa mãnh liệt lắc đầu.
Điếm tiểu nhị và chưởng quỹ đi đến luôn miệng trách cứ: “Lũ bại hoại bọn chúng, Lần nào cũng vào tiểu điếm cướp phá. Cửa tiệm nho nhỏ này của chúng ta sao chịu nổi bọn chúng năm lần bảy lượt thăm viếng chứ! Hôm nay thật đa tạ cô nương, vì chúng ta trừ đi mối họa này.”
“Tiện tay thôi mà, hai người không cần để tâm.” Ngọc Nhi lơ đễnh nói.
Cẩn lúc này mới bước tới, trên mặt tươi cười: “Ngọc Nhi định xử lý bọn chúng như thế nào?”
“Bọn khốn này, phải trừng trị nghiêm khắc nếu không chúng cũng không biết thế nào là thiên đạo sáng soi. Thái tử ca ca, khí lực ngươi lớn, trước tiên vứt bọn chúng ra đường cái để tất cả mọi người nhìn thấy.” Ngọc Nhi hưng phấn. Ác nhân phải gặp ác báo, nàng nhất định để mọi người sáng mắt ra, làm chuyện ác sẽ không có kết quả tốt.
“Tốt.” Cẩn một lời đáp ứng, nhấc lên một tên, chuẩn bị ném thì bị Ngọc Nhi ngăn lại.
“Chậm đã, túi tiền của hai vị muội muội này còn chưa lấy ra.” Ngọc Nhi vừa nói vừa vươn tay chuẩn bị mò mẫm trên người chúng.
Cẩn vội vàng ngăn lại: “Mấy thứ đồ dơ bẩn này không phiền Ngọc Nhi. Để ta.”
Một lát sau, hai tiểu cô nương đã từ trên tay Cẩn lấy lại được túi tiền, thiên ân vạn tạ rời đi.
Ngọc Nhi lần đầu tiên hành hiệp trượng nghĩa, nhìn ánh mắt cảm kích của người bị hại và vẻ mặt của đám người xấu, nội tâm so với đường mật còn cảm thấy ngọt hơn. Ừ, sau này nhất định phải tìm thật nhiều chuyện tương tự để làm.
Cẩn thấy Ngọc Nhi vụng trộm vui mừng, sợ là sau này những chuyện thế này sẽ còn tiếp diễn dài dài. Haiz, trước đây ở trong cung, quậy phá hắn thì khác, bây giờ, ngoài nhân gian lòng người khó lường. Xem ra nhiệm vụ của hắn càng lúc càng nặng nề hơn, phải thật để tâm bảo hộ nàng mới được.
Mấy tên khốn bị vứt ra đường, người đi đường lập tức xúm lại, y như xem xiếc khỉ, quan sát đám ác bá bẹp dúm trên mặt đường. Hương thân phụ lão xung quanh đã chịu không ít áp bức, bây giờ có chỗ để xả, ra sức chửi rủa, mắng tới nước bọt tung bay, sảng khoái vô cùng.
“Ngọc Nhi, lúc nãy ngươi phóng là loại độc gì vậy? Tất cả chúng ta đều nghe thấy mùi thơm nhưng tại sao chỉ có bọn chúng trúng độc?” Cẩn tò mò hỏi.
Ngọc Nhi khẽ gợi khóe môi, cười đến như pho tượng Di Lặc, kiêu ngạo nói: “Đây chính là chỗ cao minh của kỳ hương phấn, không tổn thương người tốt, chỉ đả thương ác nhân. Người nào có nội tâm đen tối, người đó xui xẻo. Ha hả.”
“Có loại thuốc như vậy?” Cẩn mãnh liệt hoài nghi, thuốc bột cũng có thể chọn lựa người? Không phải quá huyền ảo đi?
Ngọc Nhi gật đầu, vui vẻ nói: “Nói chuẩn xác, nó là căn cứ vào nhịp tim mà phát huy tác dụng. Thông thường ác nhân khi làm chuyện xấu, tâm tình đặc biệt khẩn trương, một khi khẩn trương, tim sẽ đập nhanh hơn bình thường, kỳ hương sẽ lập tức phát huy tác dụng.”
“Lợi hại thật!” Điếm tiểu nhị cách đó không xa, sùng bái tán dương.
Chưởng quỹ nghe được, trên mặt lộ ra một tia khiếp đảm, muốn nói gì đó nhưng lại chậm chạp không dám mở miệng.
Ngọc Nhi liếc thấy biểu tình khó xử trên mặt các bạn, nhìn sơ qua phòng khách ngổn ngang, hiểu ra vấn đề. Nàng vội nói với Cẩn: “Thái tử ca ca, ở đây đã tổn thất trầm trọng, ngươi bồi thường cho chưởng quỹ đi.”
Chưởng quỹ to gan nói: “Thật ra thì cô nương đã trừ hại cho tiểu điếm, tiểu điếm hẳn là nên báo đáp cô nương mới đúng. Nhưng mà, nhưng mà,… người xem, tiểu điếm chúng ta ít vốn, thật sự…”
“Chưởng quỹ không cần lo lắng. Ta lúc trước đã hứa sẽ bồi thường thì sẽ đền bù thỏa đáng. Thái tử ca ca, giao tiền đi.” Ngọc Nhi cắt đứt lời của chưởng quỹ.
Cẩn đáng thương, bình thường hắn ăn xài, đều là hạ nhân trả tiền cho hắn. Bây giờ thì ngược lại, hắn lại trở thành người hầu của Ngọc Nhi, còn phải chịu trách nhiệm đài thọ thu thập tàn cuộc cho nàng. Hắn móc ra hai đĩnh đại nguyên bảo giao cho chưởng quỹ, nhưng mà hình như người ta vẫn còn chê ít.
“Công tử, người xem, bàn ghế chén bát đều đã bị đập đến tan nát, tiểu điếm thực tại phải chi trả rất nhiều.” Chưởng quỹ rõ ràng là một con buôn thứ thiệt, mắt thấy Cẩn là người có tiền, vội vàng tiến hành ‘đào mỏ’.
Ngọc Nhi chăm chăm nhìn Cẩn, chờ hắn móc thêm bạc.
Nếu đổi lại là trước đây, bảo hắn chi một ngàn lượng bạc cũng không vấn đề gì, nhưng mà bây giờ ngân lượng mang theo bên người không nhiều lắm. Nếu không tính toán tiết kiệm, e là những ngày sắp tới phải uống gió Tây Bắc mà sống a. Ai, hi vọng sau này Ngọc Nhi ít ôm đồm những chuyện không liên quan thế này.
Cho chưởng quỹ no bạc, Cẩn vội vàng lôi kéo Ngọc Nhi rời đi: “Ngọc Nhi, chúng ta phải đi thôi.”
“Chờ một chút.” Ngọc Nhi đột nhiên lên tiếng: “Chưởng quỹ, mang giấy bút ra đây.”
“Ngọc Nhi, ngươi muốn làm gì?” Cẩn không đoán nổi suy nghĩ của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi lúc lắc đầu: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Chưởng quỹ tự mình mang giấy bút tới, còn cầm theo một cái nghiên thượng hạng.
Ngọc Nhi cầm bút, tiêu sái huơ trên giấy trắng trong chốc lát, một con thằn lằn rất sống động đã hiện ra. Không tới thời gian một nén nhang, năm con thằn lằn đã vẽ xong.
“Chưởng quỹ, đem năm tấm hình này dán lên lưng bọn chúng đi, cho chúng làm thằn lằn mấy ngày.” Ha hả, thằn lằn siêu bự bò trên đường, nhất định ra rất vui nhộn a.
Cẩn nghe thấy, dở khóc dở cười, tiểu nữ nhân này, càng ngày càng bướng bỉnh a.
“Thái tử ca ca, chúng ta ra xem thằn lằn dạo phố.” Nàng sôi nổi nắm tay hắn, muốn ra nhìn một chút cảnh tượng ác nhân gặp báo ứng.
“Thật không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ này của ngươi rốt lại chứa bao nhiêu ý nghĩ ly kỳ cổ quái.” Cẩn ôn hòa xoa xoa đầu nàng, với nàng, hắn luôn luôn đặt hai chữ ‘cưng chiều’ lên trên hết.
“Hắc hắc.” Nàng cười vui vẻ, bộ dáng khác hẳn lúc giáo huấn đám ác nhân. Bất quá, vô luận là thông minh, thiện lương, khả ái, hay hung dữ Cẩn đều thích hết.
“Ngọc Nhi, ngươi định lúc nào sẽ cho bọn chúng giải dược?” Cẩn hỏi, hắn biết Ngọc Nhi không thích tổn thương người khác.
Ngọc Nhi nhếch miệng: “Không cần giải dược, bọn chúng nếu một lòng hướng thiện, không giải cũng khỏi, còn nếu vẫn ngựa quen đường cũ, thần tiên cũng không cứu được.”
“Chiêu này rất thích hợp dùng để thu thập người xấu.” Cẩn tán thưởng nói.
“Cái đó dĩ nhiên, sau này chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, đem những kẻ xấu xa một mẻ lưới bắt hết.” Cái đuôi nhỏ của nàng lại nhô cao.
Còn có lần sau sao? Cẩn tim đập chân rung: “Không phải lúc nào thái tử ca ca cũng có thể động thủ đánh nhau. Những kẻ xấu kia lại không có lương tâm, làm bị thương Ngọc Nhi thì sao?”
“Không có chuyện đó đâu. Sư phụ nói võ công của Ngọc Nhi đủ để đối phó cao thủ.” Nàng tràn đầy tự tin, vừa nói vừa chạy lên phía trước: “Thái tử ca ca, đằng kia có bán bòn bon kìa. Ngọc Nhi muốn ăn.”
“Ngọc Nhi, ngươi đừng chạy mà.” Cẩn không nói hai lời, vội vã đi theo. Sau này, ngàn vạn lần không thể để nàng thoát khỏi tầm mắt, không có hắn bên cạnh, thật không biết nàng có thể làm ra những chuyện gì.
Thái tử ca ca? Phía sau lưng họ, có người nghe được bốn chữ này mà cười gằn….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.