Chương 6: Mưa gió nổi lên
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Hôm nay Trầm Ngọc Nhi đặc biệt cao hứng, rốt cục Thái tử ca
ca cũng thích nàng, hì hì. Trước kia Thái tử ca ca ngoài miệng mặc dù
nói thích nàng nhưng thật ra căn bản không thích nàng bởi vì hắn luôn né tránh nàng. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, Thái tử ca ca không
những chủ động tìm nàng ngoạn nhi mà còn lấy rượu mật ong ra cho nàng
uống, gắp đùi gà cho nàng ăn. Ngọc Nhi bướng bỉnh thì vẫn bướng bỉnh,
gây sự thì vẫn gây sự nhưng nàng và những người quen biết nàng đều biết
tính tình nàng rất tốt, không quen thói gạt người. Chẳng qua nàng hoạt
bát sáng sủa, bản tính thích quấy phá, có nhiều chuyện nàng không so đo
với người khác thôi nhưng tất cả đều chứa đựng trong cái đầu nho nhỏ của nàng hết.
“Thái tử ca ca, chúng ta đi uống chén rượu giao bôi có được không?” Ách, tiểu hài tử còn nhỏ tuổi mà sao trí nhớ tốt vậy? Còn nhớ chuyện này sao?
Hoàng Phủ Cẩn không được tự nhiên lắm liếc sang cung nữ, thái giám bốn phía bên cạnh, nho nhỏ giọng nói bên tai Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, rượu giao bôi không thể tùy tiện uống đâu”.
“Tại sao không thể?” Nàng chớp chớp mắt, nhìn hắn rất chân thành.
“Ách, bởi vì chỉ có lúc động phòng hoa chúc mới có thể uống chén rượu giao bôi”. Hôm nay hắn tại sao lại cùng tiểu ác ma này nhiều lời như thế? Bỏ qua! Coi như là bồi bổ kiến thức cho nàng, ai dám bảo hắn một thân nam nhi bảy thước lại vô lương đi đầu độc đầu óc của một tiểu cô nương.
Đầu của nàng nghiêng nghiêng, khóe miệng cong lên nghĩ ngợi một lát bỗng rộng mở sáng trong, vỗ bàn tay nhỏ bé hưng phấn nói: “Ta đây muốn cùng Thái tử ca ca động phòng hoa chúc!”
Phốc! Hoàng Phủ Cẩn sém chút nữa phun ra máu
“Ngọc Nhi vẫn còn quá nhỏ, không thể động phòng hoa chúc”. Hắn âm thầm lau cái trán đang đổ mồ hôi cục, cả một đám nô tài trước mặt, đành để bọn chúng chê cười vậy.
Nàng thất vọng mân mê cái miệng nhỏ, tiểu hài tử cũng biết buồn bực a. Nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại nghĩ ra chiêu mới, ồn ào nói: “Thái tử ca ca là người lớn sao?”
Hoàng Phủ Cẩn kiêu ngạo vỗ ngực một cái, tràn đầy tự tin nói: “Thái tử ca ca đương nhiên là người lớn!” (Hirameki: xí, mới 16 tuồi, trẻ vị thành niên mà bày đặt là người lớn)
“Ừ, Thái tử ca ca là người lớn có thể động phòng hoa chúc”. Nàng nhớ lại tư thế lần trước, bưng chén rượu vòng qua cánh tay Hoàng Phủ Cẩn nồng nhiệt nói: “Thái tử ca ca nâng chén rượu lên a, chờ chúng ta uống xong rượu giao bôi thì động phòng hoa chúc. Ta cũng muốn đắp một khối hồng hồng ở trên đầu giống như đại tẩu”.
“Cái đó gọi là khăn voan”. Hắn bỗng bật thốt lên rồi mới phát hiện tất cả nô tài chung quanh đang cố nín nhịn mặt đỏ bừng hết cả. Không để Trầm Ngọc Nhi lại tiếp tục tung chiêu, hắn nhanh chóng nâng chén rượu lên dốc hết vào bụng.
“Thái tử ca ca, Ngọc Nhi ăn no rồi”. Trầm Ngọc Nhi đạt được mục đích nũng nịu chui vào trong ngực Hoàng Phủ Cẩn ngọt ngào nói.
“Ngọc Nhi thật ngoan”. Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được khen ngợi, vẻ mặt đầy ý cười đối với nàng. Vứt bỏ những ý nghĩ khác hắn thấy nàng thật ra rất đáng yêu. Vậy nên hắn có chút chần chờ nhìn thái giám theo hầu một bên, cặp mắt đen bắt đầu giãy dụa.
Thái giám nhanh chóng hướng mặt về phía Hoàng Phủ Cẩn, lúc này sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn mới hồi phục lại bình thường. Vẻ mặt Thái tử điện hạ giống như đang quyết tâm cao độ, mặc dù vẫn thấp thoáng một tia xin lỗi trên đó. Nhưng nghĩ đến Trầm Ngọc Nhi ùn ùn tung chiêu hung ác, hắn khẽ cắn răng quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải thực hiện.
“Ngọc Nhi, tới nếm thử bánh quế hoa thơm lừng Thái tử ca ca đã chuẩn bị cho ngươi”. Hoàng Phủ Cẩn sủng nịnh xoa xoa đỉnh đầu Ngọc Nhi, giơ một miếng bánh quế hóa để ở bên cạnh miệng nàng.
Trầm Ngọc Nhi lắc đầu, ợ một tiếng rồi ngớ ngẩn ha hả cười nói: “Hì hì, Thái tử ca ca ăn đi, Ngọc Nhi no rồi”.
Bánh này là Thái tử ca ca vì Ngọc Nhi mà chuẩn bị, nếu Ngọc Nhi không ăn, Thái tử ca ca thương tâm nha”. Hoàng Phủ Cẩn giả bộ bày ra vẻ mặt đau buồn, phát huy triệt để chiêu “làm bộ đáng thương” mà Trầm Ngọc Nhi thường xuyên sử dụng.
Ngọc Nhi do dự chốc lát, đôi mắt trông mong nhìn Hoàng Phủ Cẩn, bất an nói: “Ngọc Nhi không ăn bánh quế hoa, Thái tử ca ca thương tâm thật sao?”
“Là đương nhiên”. Hoàng Phủ Cẩn cố tỏ ra bình thường nhìn Trầm Ngọc Nhi, nặng nề gật đầu một cái, quả nhiên trên mặt hiện ra thần sắc khổ sở.
Đôi lông mi yêu kiều của Ngọc Nhi phiến loạn chớp chớp mấy cái, nàng đang tò mò Thái tử ca ca mà cũng có lúc thương tâm. Nàng còn chưa từng thấy Thái tử ca ca khổ sở mà, thật ly kỳ. Nàng thẳng ngó chừng Hoàng Phủ Cẩn thật lâu, rốt cục vẫn không đành lòng để hắn thương tâm. Cho nên nàng học phương phức phụ thân từng dụ dỗ nàng, một tay giơ cái đùi gà, một tay nhỏ bé vỗ vỗ trên mặt Hoàng Phủ Cẩn an ủi: “Thái tử ca ca không cần khổ sở, Ngọc Nhi ăn cái này”. Dứt lời nàng cắn một miếng bánh quế hoa trên tay Hoàng Phủ Cẩn.
Dầu mỡ ngây ngấy từ cái bánh bắn ra nhắm trúng vào mặt Hoàng Phủ Cẩn khiến hắn suýt nữa nổi khùng. Vì không muốn đạp cho tiểu quỷ này một cước, hắn vội vàng đứng dậy trốn khỏi hiện trường. Mới vừa rồi còn khen nàng khả ái, thời gian từ lúc đó đến bây giờ được mấy phút nàng đã lại lộ nguyên hình? Tiểu ác ma vẫn đúng là tiểu ác ma, vĩnh viễn không nên mong đợi nàng trở nên khả ái, biết điều.
“Thái tử ca ca, làm sao lại rời đi? Thái tử ca ca…” Lần này Trầm Ngọc Nhi không đuổi theo Hoàng Phủ Cẩn, ủ rũ bò lên cái ghế ngồi nho nhỏ, thương tâm trong chốc lát.
Thái giám hầu hạ một bên thấy Tĩnh An công chúa vốn sức sống vô hạn bây giờ tâm tình đê mê không khỏi có cảm giác tự trách mình. Thật ra Công chúa rất khả ái, xinh đẹp, trong sáng. Mắc dù nàng có đôi lúc quấy rối nhưng luôn làm cho người ta có cảm giác gần gũi, nàng mới xuất hiện mà đã có nhiều điểm giống Yên Hà công chúa, không giống các chủ tử khác ý thế hiếp người quá đáng. Không biết Thái tử gia vì sao lại không nhận thấy những ưu điểm này ở Tĩnh An công chúa?
“Công chúa, Thái tử điện hạ có việc cần phải xử lý, trước tiên nô tài mang ngài trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe được không?” Thái giám vừa nói vừa đi tới đỡ Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi ngẩng đầu trao cho thái giám một ánh mắt tội nghiệp giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ ven đường. Một lúc lâu sau tự bản thân nàng từ trên ghế ngồi nhảy xuống, lẩm bẩm tự nói: “Ngọc Nhi nhớ nhà, Ngọc Nhi muốn gặp các ca ca”.
“Công chúa chớ nên khổ sở, chờ Thái tử điện hạ rảnh rỗi điện hạ sẽ cùng Công chúa về nhà được không?” Thái giám có chút hối hận vì đã mưu đồ bí mật với Thái tử. Tĩnh An công chúa cũng chỉ là một tiểu hài nhi mười tuổi, đối đãi với người ta như vậy không có chút cảm giác ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Ngọc Nhi đang muốn nói chuyện đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, khổ sở vô cùng. Chỉ chốc lát sau ánh mắt nàng mê đi, thân người trực tiếp ngã xuống đất.
“Công chúa!” May nhờ thái giám động tác nhanh nhẹn đỡ được Ngọc Nhi, nếu không đầu Tiểu công chúa chắc đã sưng to một cục rồi. Ai! Là bất đắc dĩ a! Mặc dù có chút không đành lòng nhưng ở Thái tử cung, lệnh của Thái tử điện hạ chính là Thánh chỉ, hắn nào dám trái lời! Theo chỉ thị của Thái tử, thái giám ôm Trầm Ngọc Nhi trở về phòng, an bài hai cung nữ Sương Tuyết và Thu Nguyệt hầu hạ. Thái giám nhìn hai cung nữ cảnh cáo: “Các ngươi phải trông chừng Công chúa, không có phân phó của điện hạ không để Công chúa rời cửa phòng nửa bước. Nếu không điện hạ trách tội, chịu phạt chỉ là chuyện nhỏ, mất đầu mới là chuyện lớn!”
Hai cung nữ gật đầu lia lịa, không giám thì thầm nửa câu.
Thì ra bánh quế hoa đã bị Thái tử hạ mê dược nên lúc này mới có thể thuận lợi mang Trầm Ngọc Nhi trở về phòng. Nếu không có tác dụng của mê dược muốn tiểu quỷ này ngoan ngoãn không biết còn phải tốn bao nhiêu tinh lực đây? Ít nhất tiếng khóc vang hơn sấm của nàng đã đủ dọa người rồi.
Nói tóm lại, tiểu ác ma chuyên gây sự đã bị phong bế, Hoàng Phủ Cẩn có thể an lành được mấy ngày nếu như không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn…
“Thái tử ca ca, chúng ta đi uống chén rượu giao bôi có được không?” Ách, tiểu hài tử còn nhỏ tuổi mà sao trí nhớ tốt vậy? Còn nhớ chuyện này sao?
Hoàng Phủ Cẩn không được tự nhiên lắm liếc sang cung nữ, thái giám bốn phía bên cạnh, nho nhỏ giọng nói bên tai Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, rượu giao bôi không thể tùy tiện uống đâu”.
“Tại sao không thể?” Nàng chớp chớp mắt, nhìn hắn rất chân thành.
“Ách, bởi vì chỉ có lúc động phòng hoa chúc mới có thể uống chén rượu giao bôi”. Hôm nay hắn tại sao lại cùng tiểu ác ma này nhiều lời như thế? Bỏ qua! Coi như là bồi bổ kiến thức cho nàng, ai dám bảo hắn một thân nam nhi bảy thước lại vô lương đi đầu độc đầu óc của một tiểu cô nương.
Đầu của nàng nghiêng nghiêng, khóe miệng cong lên nghĩ ngợi một lát bỗng rộng mở sáng trong, vỗ bàn tay nhỏ bé hưng phấn nói: “Ta đây muốn cùng Thái tử ca ca động phòng hoa chúc!”
Phốc! Hoàng Phủ Cẩn sém chút nữa phun ra máu
“Ngọc Nhi vẫn còn quá nhỏ, không thể động phòng hoa chúc”. Hắn âm thầm lau cái trán đang đổ mồ hôi cục, cả một đám nô tài trước mặt, đành để bọn chúng chê cười vậy.
Nàng thất vọng mân mê cái miệng nhỏ, tiểu hài tử cũng biết buồn bực a. Nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại nghĩ ra chiêu mới, ồn ào nói: “Thái tử ca ca là người lớn sao?”
Hoàng Phủ Cẩn kiêu ngạo vỗ ngực một cái, tràn đầy tự tin nói: “Thái tử ca ca đương nhiên là người lớn!” (Hirameki: xí, mới 16 tuồi, trẻ vị thành niên mà bày đặt là người lớn)
“Ừ, Thái tử ca ca là người lớn có thể động phòng hoa chúc”. Nàng nhớ lại tư thế lần trước, bưng chén rượu vòng qua cánh tay Hoàng Phủ Cẩn nồng nhiệt nói: “Thái tử ca ca nâng chén rượu lên a, chờ chúng ta uống xong rượu giao bôi thì động phòng hoa chúc. Ta cũng muốn đắp một khối hồng hồng ở trên đầu giống như đại tẩu”.
“Cái đó gọi là khăn voan”. Hắn bỗng bật thốt lên rồi mới phát hiện tất cả nô tài chung quanh đang cố nín nhịn mặt đỏ bừng hết cả. Không để Trầm Ngọc Nhi lại tiếp tục tung chiêu, hắn nhanh chóng nâng chén rượu lên dốc hết vào bụng.
“Thái tử ca ca, Ngọc Nhi ăn no rồi”. Trầm Ngọc Nhi đạt được mục đích nũng nịu chui vào trong ngực Hoàng Phủ Cẩn ngọt ngào nói.
“Ngọc Nhi thật ngoan”. Hoàng Phủ Cẩn không nhịn được khen ngợi, vẻ mặt đầy ý cười đối với nàng. Vứt bỏ những ý nghĩ khác hắn thấy nàng thật ra rất đáng yêu. Vậy nên hắn có chút chần chờ nhìn thái giám theo hầu một bên, cặp mắt đen bắt đầu giãy dụa.
Thái giám nhanh chóng hướng mặt về phía Hoàng Phủ Cẩn, lúc này sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn mới hồi phục lại bình thường. Vẻ mặt Thái tử điện hạ giống như đang quyết tâm cao độ, mặc dù vẫn thấp thoáng một tia xin lỗi trên đó. Nhưng nghĩ đến Trầm Ngọc Nhi ùn ùn tung chiêu hung ác, hắn khẽ cắn răng quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải thực hiện.
“Ngọc Nhi, tới nếm thử bánh quế hoa thơm lừng Thái tử ca ca đã chuẩn bị cho ngươi”. Hoàng Phủ Cẩn sủng nịnh xoa xoa đỉnh đầu Ngọc Nhi, giơ một miếng bánh quế hóa để ở bên cạnh miệng nàng.
Trầm Ngọc Nhi lắc đầu, ợ một tiếng rồi ngớ ngẩn ha hả cười nói: “Hì hì, Thái tử ca ca ăn đi, Ngọc Nhi no rồi”.
Bánh này là Thái tử ca ca vì Ngọc Nhi mà chuẩn bị, nếu Ngọc Nhi không ăn, Thái tử ca ca thương tâm nha”. Hoàng Phủ Cẩn giả bộ bày ra vẻ mặt đau buồn, phát huy triệt để chiêu “làm bộ đáng thương” mà Trầm Ngọc Nhi thường xuyên sử dụng.
Ngọc Nhi do dự chốc lát, đôi mắt trông mong nhìn Hoàng Phủ Cẩn, bất an nói: “Ngọc Nhi không ăn bánh quế hoa, Thái tử ca ca thương tâm thật sao?”
“Là đương nhiên”. Hoàng Phủ Cẩn cố tỏ ra bình thường nhìn Trầm Ngọc Nhi, nặng nề gật đầu một cái, quả nhiên trên mặt hiện ra thần sắc khổ sở.
Đôi lông mi yêu kiều của Ngọc Nhi phiến loạn chớp chớp mấy cái, nàng đang tò mò Thái tử ca ca mà cũng có lúc thương tâm. Nàng còn chưa từng thấy Thái tử ca ca khổ sở mà, thật ly kỳ. Nàng thẳng ngó chừng Hoàng Phủ Cẩn thật lâu, rốt cục vẫn không đành lòng để hắn thương tâm. Cho nên nàng học phương phức phụ thân từng dụ dỗ nàng, một tay giơ cái đùi gà, một tay nhỏ bé vỗ vỗ trên mặt Hoàng Phủ Cẩn an ủi: “Thái tử ca ca không cần khổ sở, Ngọc Nhi ăn cái này”. Dứt lời nàng cắn một miếng bánh quế hoa trên tay Hoàng Phủ Cẩn.
Dầu mỡ ngây ngấy từ cái bánh bắn ra nhắm trúng vào mặt Hoàng Phủ Cẩn khiến hắn suýt nữa nổi khùng. Vì không muốn đạp cho tiểu quỷ này một cước, hắn vội vàng đứng dậy trốn khỏi hiện trường. Mới vừa rồi còn khen nàng khả ái, thời gian từ lúc đó đến bây giờ được mấy phút nàng đã lại lộ nguyên hình? Tiểu ác ma vẫn đúng là tiểu ác ma, vĩnh viễn không nên mong đợi nàng trở nên khả ái, biết điều.
“Thái tử ca ca, làm sao lại rời đi? Thái tử ca ca…” Lần này Trầm Ngọc Nhi không đuổi theo Hoàng Phủ Cẩn, ủ rũ bò lên cái ghế ngồi nho nhỏ, thương tâm trong chốc lát.
Thái giám hầu hạ một bên thấy Tĩnh An công chúa vốn sức sống vô hạn bây giờ tâm tình đê mê không khỏi có cảm giác tự trách mình. Thật ra Công chúa rất khả ái, xinh đẹp, trong sáng. Mắc dù nàng có đôi lúc quấy rối nhưng luôn làm cho người ta có cảm giác gần gũi, nàng mới xuất hiện mà đã có nhiều điểm giống Yên Hà công chúa, không giống các chủ tử khác ý thế hiếp người quá đáng. Không biết Thái tử gia vì sao lại không nhận thấy những ưu điểm này ở Tĩnh An công chúa?
“Công chúa, Thái tử điện hạ có việc cần phải xử lý, trước tiên nô tài mang ngài trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe được không?” Thái giám vừa nói vừa đi tới đỡ Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi ngẩng đầu trao cho thái giám một ánh mắt tội nghiệp giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ ven đường. Một lúc lâu sau tự bản thân nàng từ trên ghế ngồi nhảy xuống, lẩm bẩm tự nói: “Ngọc Nhi nhớ nhà, Ngọc Nhi muốn gặp các ca ca”.
“Công chúa chớ nên khổ sở, chờ Thái tử điện hạ rảnh rỗi điện hạ sẽ cùng Công chúa về nhà được không?” Thái giám có chút hối hận vì đã mưu đồ bí mật với Thái tử. Tĩnh An công chúa cũng chỉ là một tiểu hài nhi mười tuổi, đối đãi với người ta như vậy không có chút cảm giác ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Ngọc Nhi đang muốn nói chuyện đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, khổ sở vô cùng. Chỉ chốc lát sau ánh mắt nàng mê đi, thân người trực tiếp ngã xuống đất.
“Công chúa!” May nhờ thái giám động tác nhanh nhẹn đỡ được Ngọc Nhi, nếu không đầu Tiểu công chúa chắc đã sưng to một cục rồi. Ai! Là bất đắc dĩ a! Mặc dù có chút không đành lòng nhưng ở Thái tử cung, lệnh của Thái tử điện hạ chính là Thánh chỉ, hắn nào dám trái lời! Theo chỉ thị của Thái tử, thái giám ôm Trầm Ngọc Nhi trở về phòng, an bài hai cung nữ Sương Tuyết và Thu Nguyệt hầu hạ. Thái giám nhìn hai cung nữ cảnh cáo: “Các ngươi phải trông chừng Công chúa, không có phân phó của điện hạ không để Công chúa rời cửa phòng nửa bước. Nếu không điện hạ trách tội, chịu phạt chỉ là chuyện nhỏ, mất đầu mới là chuyện lớn!”
Hai cung nữ gật đầu lia lịa, không giám thì thầm nửa câu.
Thì ra bánh quế hoa đã bị Thái tử hạ mê dược nên lúc này mới có thể thuận lợi mang Trầm Ngọc Nhi trở về phòng. Nếu không có tác dụng của mê dược muốn tiểu quỷ này ngoan ngoãn không biết còn phải tốn bao nhiêu tinh lực đây? Ít nhất tiếng khóc vang hơn sấm của nàng đã đủ dọa người rồi.
Nói tóm lại, tiểu ác ma chuyên gây sự đã bị phong bế, Hoàng Phủ Cẩn có thể an lành được mấy ngày nếu như không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.