Chương 17: So đấu mị lực
Thị Phi Nhân
04/10/2013
Ánh mắt Ngọc Nhi xoay tròn vài vòng, cuối cùng hướng vào mặt
Lục Dung Dung mà sợ hãi than: “Ngươi chính là Dung tỷ tỷ a? Ngươi thật
xinh đẹp nga! So sánh với những tỷ tỷ nhị ca ta từng mang về quả thật
còn đẹp hơn nhiều. Nhưng là tại sao…” Nói đến đây lời của nàng xoay
chuyển thành nghi ngờ một điều gì đó không giải thích được.
A? Một phòng đầy người đều sững sờ tại chỗ. Lục Dung Dung người ta đang trên bờ vực thẳm phải tìm đến cái chết, không khí bây giờ đang vô cùng khẩn trương, tên tỉểu quỷ này định tung chiêu gì đây?
Đôi mắt đen thui của Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên chuyển dời từ trên người Lục Dung Dung sang thẳng ngó chừng Ngọc Nhi. Ngọc Nhi thường xuyên túc trí đa mưu khiến người ta không thê lường trước được. Hắn không tự chủ nổi bắt dầu tò mò về câu nói dở dang mà Ngọc Nhi vẫn còn giấu diếm.
Mụ tú bà Trương ma ma lúc trước đã được chứng kiến công phu hành hạ người của Ngọc Nhi nên bây giờ tự nhiên một lòng một dạ nhắc nhở cái cổ họng của mụ cẩn thận dè chừng. Mụ suy đoán Tiểu công chúa này nhất định lại đang gây trò chú ý quỷ quái gì đây, trong lòng mụ không khỏi lo lắng hảo sự của Lục Dung Dung bị phá đám. Trương ma ma cuống quýt nói với Ngọc Nhi: “Công chúa điện hạ, Thái tử gia cùng Dung Dung đang đàm luận mà. Ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện đại sự đâu. Lão thân dẫn ngươi đi nơi khác ngoạn nhi nhé!” Vừa nói xong mụ ngồi xổm người xuống định dắt Ngọc Nhi rời đi.
Bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nhi vung lên trong lúc vô tình đánh trúng sống mũi của Trương ma ma, mụ ta chỉ cảm thấy phía đầu mũi một cơn đau nhức, xoa xoa lỗ mũi ủy khuất nhìn Hoàng Phủ Cẩn điệu bộ lấy lòng nói: “Thái tử gia, người xem?”
Hoàng Phủ Cẩn giờ đây không còn chú ý tới ai dù bất luận đó là kẻ nào. Hai mắt hắn thâm ý ngó chừng Ngọc Nhi, ánh sáng lóe lên trong con ngươi không thể che dấu nổi sự mong đợi.
Lục Dung Dung thấy ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn rơi cả vào một thân ảnh nhỏ bé tự nhiên thấy hận ở trong lòng. Vì muốn mong chóng lôi kéo sự chú ý trở lại của Hoàng Phủ Cẩn nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng ra vẻ tò mò hỏi: “Công chúa mới vừa rồi nói ý là? Chẳng lẽ Công chúa cho rằng Dung Dung có chỗ nào không ổn?”
Ngọc Nhi ghé sát vào Lục Dung Dung, hai con mắt phát sáng, tinh mâu lóe lên bộ dạng hết sức không giải thích được nói: “Dung tỷ tỷ, tại sao hàm răng của ngươi vàng như vậy?”
Phốc! Hàm răng vàng ư?
Lục Dung Dung vừa mới nghe xong đã sém tý nữa bất tỉnh! Theo bản năng nàng khép miệng lại ngay cả nửa câu nói cũng không dám phun ra vì sợ Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy yếu điểm của mình. Thân là danh kỹ số một chốn kinh thành từ trước tới giờ nàng luôn luôn chú trọng hình thức bề ngoài, có thể nói đã đạt được đến tiêu chuẩn mỹ nhân. Nếu như ngay cả mấy chữ “răng trắng môi hồng” cũng không thực hiện được thì có phải đã tổn hại tới khí chất của mỹ nhân như nàng đây?
Thần kinh nam nhân tương đối vững vàng, cư nhiên cũng không thể đem ra so sánh với tâm tư trần trụi của nữ nhân. Hoàng Phủ Cẩn không có nhiều thời gian rỗi mà suy đoán nhiều, hơn nữa trong lòng lại một mực hiếu kỳ nên hắn cũng áp cặp mắt sắc bén của mình nhìn vào miệng Lục Dung Dung.
Lúng túng, tuyệt đối lúng túng!
Lục Dung Dung bị Hoàng Phủ Cẩn quan sát cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng đã sớm bỏ quên nhiệm vụ ở chỗ đông tây nam bắc nào rồi, nhiệm vụ hôm nay không thể nào nói đến được nữa. Xấu hổ không chịu nổi nàng làm bộ giãy dụa đứng dậy rời đi, nhưng không nghĩ lại vừa vặn bị Ngọc Nhi chặn lại.
Ngọc Nhi chớp đôi mắt to ngây thơ ngay trước mặt Lục Dung Dung, trình độ như vậy sợ rằng ngay cả trên mặt Lục Dung Dung có mấy lỗ chân lông nàng cũng thấy rõ sờ sờ. Thật lâu sau Ngọc Nhi mới bừng tỉnh đại ngộ: “A! Ta biết rồi! Dung tỷ tỷ dính phấn!”
“Ngọc Nhi, ý ngươi là sao?” Hoàng Phủ Cẩn không phát hiện ra ánh mắt của mình đã bị Ngọc Nhi đoạt đi. Vừa nghe nói Ngọc Nhi có phát hiện mới hắn lập tức bày ra bộ dạng vô cùng tò mò.
Thanh âm của Ngọc Nhi hướng vào Lục Dung Dung nói: “Dung tỷ tỷ, ngươi mới vừa rồi cắn phấn trên miệng nga! Nguyên lai là phấn nhuộm đỏ hàm răng, Ngọc Nhi không thấy rõ còn tưởng là răng vàng đâu, hắc hắc!” (Hirameki: hắc hắc mỗi khi nàng Ngọc Nhi cười như vậy ta lại nhớ đến bộ dạng cay cú con cáo dành cho con thỏ trong phim hoạt hình của Nga ý. Và cả câu nói kinh điển nữa chứ: Hãy đợi đấy!)
Mặt Lục Dung Dung lúc đỏ lúc trắng, hôm nay coi như phải ôm cục tức không hề nhỏ. Có Hoàng Phủ Cẩn ở ngay đây nhưng nàng phải chịu ủy khuất đến nỗi chết nghẹn, chỉ hy vọng không nghẹn đến nỗi thành nội thương là tốt rồi. Nàng nép mình trong ngực Hoàng Phủ Cẩn âm thầm đảo lưỡi qua lại nhiều lần rồi mới dám cho hàm răng của mình xuất đầu lộ diện.
Hoàng Phủ Cẩn ý thức được Lục Dung Dung mới vừa bị Ngọc Nhi bỡn cợt trêu đùa một phen, vì muốn thu hồi lại một chút mặt mũi cùng thể diện cho nàng nên nói với Ngọc Nhi: “ Ngọc Nhi đừng làm rộn, trước tiên qua một bên chơi đi”.
Ngọc Nhi cong miệng lên, trong lòng không có mùi vị thoải mái. Thái tử ca ca có Dung tỷ tỷ rồi không thèm cùng nàng ngoạn nhi sao? Không được, nói gì thì nói nàng cũng không thể rời đi! Nếu không Thái tử ca ca đi cùng Dung tỷ tỷ thì Ngọc Nhi phải làm sao bây giờ?
“Hừ hử! Thái tử ca ca, Ngọc Nhi không thèm để ý tới ngươi! Ngọc Nhi muốn cùng chơi đùa với Dung tỷ tỷ mà!” Dứt lời nàng lập tức tiến đến cạnh gót chân Lục Dung Dung, cái mũi nhỏ nhắm vào trên mặt Lục Dung Dung mà ngửi. Trông nàng cực kỳ giống một con chó nhỏ khả ái.
Lục Dung Dung bỗng cảm thấy có chút tình huống mờ ám lên tiếng hỏi: “Công chúa, ngài đây là?”
“Hi hi, Dung tỷ tỷ, ngươi không chỉ xinh đẹp mà trên người còn có mùi hương thật hoàn hảo nha!” Tiểu tử này mới vừa rồi cho người ta chết đứng nay lại bày ra bộ dạng lấy lòng, đây đúng là ‘vừa đấm vừa xoa’ mà. Nàng thật có năng lực trêu cợt người khác.
Đôi tròng mắt u oán mê ly của Lục Dung Dung nhàn nhàn quét về phía Hoàng Phủ Cẩn rồi sau đó mới bày ra vẻ mặt ưu thương nói: “Rất xinh đẹp thì cũng có ích lợi gì? Không phải vẫn là tiện mạng sao, ô ô ô! Dung Dung số khổ a!” Dứt lời nàng lấy tay áo che mặt tinh tế vùi vào trong ngực Hoàng Phủ Cẩn mà nức nở.
“Oa ô ô… Oa ô ô!” Ngọc Nhi mà hé miệng thì chính là ma âm xuyên thấu não sẽ phát ra, công phu khóc lóc của nàng không một ai có thể sánh kịp được.
Tiếng khóc của Ngọc Nhi đột nhiên vang lên như pháo nổ vang trời khiến mấy người trong nhà chưa kịp chuẩn bị run rẩy cả người. Hoàng Phủ Cẩn coi như tương đối chịu trận được, ban đầu chỉ kinh ngạc một chút sau đó liền khôi phục bộ dạng bình thường. Dù sao hắn cũng nghe ma âm xuyên thấu não này không chỉ ngày một ngày hai, chuyện đã tập mãi cũng trở thành thói quen rồi.
Khoa trương nhất phải kể đến Lục Dung Dung, nàng vốn luôn ưu nhã lại đang chìm ngập trong sầu bi đột nhiên bị một tiếng hét với decibel ở mức độ cao (hirameki: thề luôn decibel là nguyên văn bản cv) không thể khống chế được tiếng kêu to tràn ra khỏi miệng nhỏ: “A”
“Dung Dung?” Hoàng Phủ Cẩn không giải thích được nhìn về hướng Lục Dung Dung.
Lục Dung Dung chưa từng tỏ ra thất thố quá như vậy, đặc biệt là những lúc ở trước mặt Hoàng Phủ Cẩn. Rốt cục nàng cũng ý thức được chuyện mới vừa phát sinh, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt còn chưa kịp khô, bày ra một tia ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Điện hạ tha lỗi, Dung Dung thất thố rồi”.
Hoàng Phủ Cẩn không để ý lắm vốn muốn mở miệng nói chuyện nhưng không ngờ thanh âm đã hoàn toàn bị tiếng khóc cường đại của Ngọc Nhi bao phủ. Bất đắc dĩ hắn và Lục Dung Dung đành phải đồng thời đặt cả ánh mắt trên người Ngọc Nhi.
Bị khiêu chiến một phen lại mất đi võ đài biểu diễn Lục Dung Dung không thể cam lòng, hai mắt nàng đẫm lệ nói với Ngọc Nhi: “Ngươi khóc cái gì?”
“Dung tỷ tỷ khóc cái gì, Ngọc Nhi tựu khóc cái đó! Oa ô ô…” Khóc có dễ dàng hay không? Hừ hừ!
Tiếng khóc của Ngọc Nhi siêu việt xuất chúng, có thể sánh thử cùng trời cao. Âm thanh cường đại mà nàng phát ra có thể che mờ, lấn át tất cả những âm thanh khác ở trong nhà.
Trương ma ma bó tay không làm gì được đành ở yên một chỗ phẫn hận nhìn Ngọc Nhi, mụ ta cũng biết e ngại thân phận Công chúa của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn thấy Ngọc Nhi khóc đến đỏ cả hai mắt lo lắng nhìn nàng. Rồi hắn vội vàng ôm Lục Dung Dung đến giường, kêu Trương ma ma chiếu cố sau đó bước nhanh tới trước mặt Ngọc Nhi, ngồi xổm xuống nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngọc Nhi ngoan đừng khóc. Nhìn xem ngươi khóc nước mũi chảy hết cả ra rồi, xấu quá!”
“Oa oa oa ô ô ô…” Hừ hừ, ta phải khóc nữa cho ngươi xem!
“Ngọc Nhi, đừng khóc, hồi cung rồi Thái tử ca ca cùng ngươi chơi diều”. Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận ôm lấy Ngọc Nhi đi ra cửa.
Bên trong phòng truyền ra thanh âm tiếng khóc bi thương của Lục Dung Dung: “Điện hạ! Điện hạ, ngài thật lòng muốn vứt bỏ Dung Dung không thèm để ý đến sao?”
Hoàng Phủ Cẩn quay đầu lại, bộ dạng bi làm khó rất đúng ý Lục Dung Dung, nói: “Dung Dung nghỉ ngơi đi, ta trước tiên đem Ngọc Nhi hồi cung, ngày khác sẽ trở lại thăm ngươi”.
Ai! Xem ra cô nương xinh đẹp mỹ lệ Lục Dung Dung công phu còn thua kém Ngọc Nhi một bậc. Muốn trói buộc thái tử gia sợ rằng nàng phải kiếm thêm chiêu khác mới được. Chỉ tiếc hôm nay nàng lao tâm khổ tứ bày ra khổ nhục kể coi như công cốc rồi. Có biện pháp mới gì không? Tài nghệ không sánh bằng người phải cam tâm bái hạ sao!
A? Một phòng đầy người đều sững sờ tại chỗ. Lục Dung Dung người ta đang trên bờ vực thẳm phải tìm đến cái chết, không khí bây giờ đang vô cùng khẩn trương, tên tỉểu quỷ này định tung chiêu gì đây?
Đôi mắt đen thui của Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên chuyển dời từ trên người Lục Dung Dung sang thẳng ngó chừng Ngọc Nhi. Ngọc Nhi thường xuyên túc trí đa mưu khiến người ta không thê lường trước được. Hắn không tự chủ nổi bắt dầu tò mò về câu nói dở dang mà Ngọc Nhi vẫn còn giấu diếm.
Mụ tú bà Trương ma ma lúc trước đã được chứng kiến công phu hành hạ người của Ngọc Nhi nên bây giờ tự nhiên một lòng một dạ nhắc nhở cái cổ họng của mụ cẩn thận dè chừng. Mụ suy đoán Tiểu công chúa này nhất định lại đang gây trò chú ý quỷ quái gì đây, trong lòng mụ không khỏi lo lắng hảo sự của Lục Dung Dung bị phá đám. Trương ma ma cuống quýt nói với Ngọc Nhi: “Công chúa điện hạ, Thái tử gia cùng Dung Dung đang đàm luận mà. Ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện đại sự đâu. Lão thân dẫn ngươi đi nơi khác ngoạn nhi nhé!” Vừa nói xong mụ ngồi xổm người xuống định dắt Ngọc Nhi rời đi.
Bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nhi vung lên trong lúc vô tình đánh trúng sống mũi của Trương ma ma, mụ ta chỉ cảm thấy phía đầu mũi một cơn đau nhức, xoa xoa lỗ mũi ủy khuất nhìn Hoàng Phủ Cẩn điệu bộ lấy lòng nói: “Thái tử gia, người xem?”
Hoàng Phủ Cẩn giờ đây không còn chú ý tới ai dù bất luận đó là kẻ nào. Hai mắt hắn thâm ý ngó chừng Ngọc Nhi, ánh sáng lóe lên trong con ngươi không thể che dấu nổi sự mong đợi.
Lục Dung Dung thấy ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn rơi cả vào một thân ảnh nhỏ bé tự nhiên thấy hận ở trong lòng. Vì muốn mong chóng lôi kéo sự chú ý trở lại của Hoàng Phủ Cẩn nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng ra vẻ tò mò hỏi: “Công chúa mới vừa rồi nói ý là? Chẳng lẽ Công chúa cho rằng Dung Dung có chỗ nào không ổn?”
Ngọc Nhi ghé sát vào Lục Dung Dung, hai con mắt phát sáng, tinh mâu lóe lên bộ dạng hết sức không giải thích được nói: “Dung tỷ tỷ, tại sao hàm răng của ngươi vàng như vậy?”
Phốc! Hàm răng vàng ư?
Lục Dung Dung vừa mới nghe xong đã sém tý nữa bất tỉnh! Theo bản năng nàng khép miệng lại ngay cả nửa câu nói cũng không dám phun ra vì sợ Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy yếu điểm của mình. Thân là danh kỹ số một chốn kinh thành từ trước tới giờ nàng luôn luôn chú trọng hình thức bề ngoài, có thể nói đã đạt được đến tiêu chuẩn mỹ nhân. Nếu như ngay cả mấy chữ “răng trắng môi hồng” cũng không thực hiện được thì có phải đã tổn hại tới khí chất của mỹ nhân như nàng đây?
Thần kinh nam nhân tương đối vững vàng, cư nhiên cũng không thể đem ra so sánh với tâm tư trần trụi của nữ nhân. Hoàng Phủ Cẩn không có nhiều thời gian rỗi mà suy đoán nhiều, hơn nữa trong lòng lại một mực hiếu kỳ nên hắn cũng áp cặp mắt sắc bén của mình nhìn vào miệng Lục Dung Dung.
Lúng túng, tuyệt đối lúng túng!
Lục Dung Dung bị Hoàng Phủ Cẩn quan sát cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng đã sớm bỏ quên nhiệm vụ ở chỗ đông tây nam bắc nào rồi, nhiệm vụ hôm nay không thể nào nói đến được nữa. Xấu hổ không chịu nổi nàng làm bộ giãy dụa đứng dậy rời đi, nhưng không nghĩ lại vừa vặn bị Ngọc Nhi chặn lại.
Ngọc Nhi chớp đôi mắt to ngây thơ ngay trước mặt Lục Dung Dung, trình độ như vậy sợ rằng ngay cả trên mặt Lục Dung Dung có mấy lỗ chân lông nàng cũng thấy rõ sờ sờ. Thật lâu sau Ngọc Nhi mới bừng tỉnh đại ngộ: “A! Ta biết rồi! Dung tỷ tỷ dính phấn!”
“Ngọc Nhi, ý ngươi là sao?” Hoàng Phủ Cẩn không phát hiện ra ánh mắt của mình đã bị Ngọc Nhi đoạt đi. Vừa nghe nói Ngọc Nhi có phát hiện mới hắn lập tức bày ra bộ dạng vô cùng tò mò.
Thanh âm của Ngọc Nhi hướng vào Lục Dung Dung nói: “Dung tỷ tỷ, ngươi mới vừa rồi cắn phấn trên miệng nga! Nguyên lai là phấn nhuộm đỏ hàm răng, Ngọc Nhi không thấy rõ còn tưởng là răng vàng đâu, hắc hắc!” (Hirameki: hắc hắc mỗi khi nàng Ngọc Nhi cười như vậy ta lại nhớ đến bộ dạng cay cú con cáo dành cho con thỏ trong phim hoạt hình của Nga ý. Và cả câu nói kinh điển nữa chứ: Hãy đợi đấy!)
Mặt Lục Dung Dung lúc đỏ lúc trắng, hôm nay coi như phải ôm cục tức không hề nhỏ. Có Hoàng Phủ Cẩn ở ngay đây nhưng nàng phải chịu ủy khuất đến nỗi chết nghẹn, chỉ hy vọng không nghẹn đến nỗi thành nội thương là tốt rồi. Nàng nép mình trong ngực Hoàng Phủ Cẩn âm thầm đảo lưỡi qua lại nhiều lần rồi mới dám cho hàm răng của mình xuất đầu lộ diện.
Hoàng Phủ Cẩn ý thức được Lục Dung Dung mới vừa bị Ngọc Nhi bỡn cợt trêu đùa một phen, vì muốn thu hồi lại một chút mặt mũi cùng thể diện cho nàng nên nói với Ngọc Nhi: “ Ngọc Nhi đừng làm rộn, trước tiên qua một bên chơi đi”.
Ngọc Nhi cong miệng lên, trong lòng không có mùi vị thoải mái. Thái tử ca ca có Dung tỷ tỷ rồi không thèm cùng nàng ngoạn nhi sao? Không được, nói gì thì nói nàng cũng không thể rời đi! Nếu không Thái tử ca ca đi cùng Dung tỷ tỷ thì Ngọc Nhi phải làm sao bây giờ?
“Hừ hử! Thái tử ca ca, Ngọc Nhi không thèm để ý tới ngươi! Ngọc Nhi muốn cùng chơi đùa với Dung tỷ tỷ mà!” Dứt lời nàng lập tức tiến đến cạnh gót chân Lục Dung Dung, cái mũi nhỏ nhắm vào trên mặt Lục Dung Dung mà ngửi. Trông nàng cực kỳ giống một con chó nhỏ khả ái.
Lục Dung Dung bỗng cảm thấy có chút tình huống mờ ám lên tiếng hỏi: “Công chúa, ngài đây là?”
“Hi hi, Dung tỷ tỷ, ngươi không chỉ xinh đẹp mà trên người còn có mùi hương thật hoàn hảo nha!” Tiểu tử này mới vừa rồi cho người ta chết đứng nay lại bày ra bộ dạng lấy lòng, đây đúng là ‘vừa đấm vừa xoa’ mà. Nàng thật có năng lực trêu cợt người khác.
Đôi tròng mắt u oán mê ly của Lục Dung Dung nhàn nhàn quét về phía Hoàng Phủ Cẩn rồi sau đó mới bày ra vẻ mặt ưu thương nói: “Rất xinh đẹp thì cũng có ích lợi gì? Không phải vẫn là tiện mạng sao, ô ô ô! Dung Dung số khổ a!” Dứt lời nàng lấy tay áo che mặt tinh tế vùi vào trong ngực Hoàng Phủ Cẩn mà nức nở.
“Oa ô ô… Oa ô ô!” Ngọc Nhi mà hé miệng thì chính là ma âm xuyên thấu não sẽ phát ra, công phu khóc lóc của nàng không một ai có thể sánh kịp được.
Tiếng khóc của Ngọc Nhi đột nhiên vang lên như pháo nổ vang trời khiến mấy người trong nhà chưa kịp chuẩn bị run rẩy cả người. Hoàng Phủ Cẩn coi như tương đối chịu trận được, ban đầu chỉ kinh ngạc một chút sau đó liền khôi phục bộ dạng bình thường. Dù sao hắn cũng nghe ma âm xuyên thấu não này không chỉ ngày một ngày hai, chuyện đã tập mãi cũng trở thành thói quen rồi.
Khoa trương nhất phải kể đến Lục Dung Dung, nàng vốn luôn ưu nhã lại đang chìm ngập trong sầu bi đột nhiên bị một tiếng hét với decibel ở mức độ cao (hirameki: thề luôn decibel là nguyên văn bản cv) không thể khống chế được tiếng kêu to tràn ra khỏi miệng nhỏ: “A”
“Dung Dung?” Hoàng Phủ Cẩn không giải thích được nhìn về hướng Lục Dung Dung.
Lục Dung Dung chưa từng tỏ ra thất thố quá như vậy, đặc biệt là những lúc ở trước mặt Hoàng Phủ Cẩn. Rốt cục nàng cũng ý thức được chuyện mới vừa phát sinh, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt còn chưa kịp khô, bày ra một tia ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Điện hạ tha lỗi, Dung Dung thất thố rồi”.
Hoàng Phủ Cẩn không để ý lắm vốn muốn mở miệng nói chuyện nhưng không ngờ thanh âm đã hoàn toàn bị tiếng khóc cường đại của Ngọc Nhi bao phủ. Bất đắc dĩ hắn và Lục Dung Dung đành phải đồng thời đặt cả ánh mắt trên người Ngọc Nhi.
Bị khiêu chiến một phen lại mất đi võ đài biểu diễn Lục Dung Dung không thể cam lòng, hai mắt nàng đẫm lệ nói với Ngọc Nhi: “Ngươi khóc cái gì?”
“Dung tỷ tỷ khóc cái gì, Ngọc Nhi tựu khóc cái đó! Oa ô ô…” Khóc có dễ dàng hay không? Hừ hừ!
Tiếng khóc của Ngọc Nhi siêu việt xuất chúng, có thể sánh thử cùng trời cao. Âm thanh cường đại mà nàng phát ra có thể che mờ, lấn át tất cả những âm thanh khác ở trong nhà.
Trương ma ma bó tay không làm gì được đành ở yên một chỗ phẫn hận nhìn Ngọc Nhi, mụ ta cũng biết e ngại thân phận Công chúa của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn thấy Ngọc Nhi khóc đến đỏ cả hai mắt lo lắng nhìn nàng. Rồi hắn vội vàng ôm Lục Dung Dung đến giường, kêu Trương ma ma chiếu cố sau đó bước nhanh tới trước mặt Ngọc Nhi, ngồi xổm xuống nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngọc Nhi ngoan đừng khóc. Nhìn xem ngươi khóc nước mũi chảy hết cả ra rồi, xấu quá!”
“Oa oa oa ô ô ô…” Hừ hừ, ta phải khóc nữa cho ngươi xem!
“Ngọc Nhi, đừng khóc, hồi cung rồi Thái tử ca ca cùng ngươi chơi diều”. Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận ôm lấy Ngọc Nhi đi ra cửa.
Bên trong phòng truyền ra thanh âm tiếng khóc bi thương của Lục Dung Dung: “Điện hạ! Điện hạ, ngài thật lòng muốn vứt bỏ Dung Dung không thèm để ý đến sao?”
Hoàng Phủ Cẩn quay đầu lại, bộ dạng bi làm khó rất đúng ý Lục Dung Dung, nói: “Dung Dung nghỉ ngơi đi, ta trước tiên đem Ngọc Nhi hồi cung, ngày khác sẽ trở lại thăm ngươi”.
Ai! Xem ra cô nương xinh đẹp mỹ lệ Lục Dung Dung công phu còn thua kém Ngọc Nhi một bậc. Muốn trói buộc thái tử gia sợ rằng nàng phải kiếm thêm chiêu khác mới được. Chỉ tiếc hôm nay nàng lao tâm khổ tứ bày ra khổ nhục kể coi như công cốc rồi. Có biện pháp mới gì không? Tài nghệ không sánh bằng người phải cam tâm bái hạ sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.