Chương 50: Trêu chọc Thái tử
Thị Phi Nhân
31/10/2013
Sau bữa trưa, Cẩn quả nhiên đúng hẹn ghé
qua gian nhà giữa của Yên Hà công chúa và Trầm Ngọc Hàn. Vừa vào tới nơi thì nhìn thấy Ngọc Nhi đang biết điều ngoan ngoãn ngồi trước thư án cầm bút luyện chữ, lo lắng trong lòng rốt cuộc mới có thể buông xuống.
Nét mặt biểu lộ nụ cười nhu hòa, hắn bước nhanh tới cạnh Ngọc Nhi, thưởng thức bút pháp của nàng, không khỏi buông lời tán thưởng: “Nét chữ Ngọc Nhi phiêu dật hùng hậu, có mấy phần khí khái nam nhi.”
Ngọc Nhi tựa như đã quen với việc Cẩn đột ngột xông vào, hoàn toàn không bị tiếng nói bất thình lình của hắn vang lên làm hoảng sợ, tay cầm bút vẫn như cũ không nhanh không chậm tiêu sái vung lên trang giấy Tuyên Thành, trên mặt lại lộ ra một tia kiêu ngạo: “Thái tử ca ca, Ngọc Nhi viết có đẹp không?”
Yên Hà công chúa nghe có tiếng nói, vội đi từ phòng trong ra cười hỏi: “Cẩn tới đấy à?”
“Hôm nay phiền hoàng tỷ chiếu cố Ngọc Nhi. Nàng có quấy rối không?” Cẩn lên tiếng, trong lúc bất tri bất giác đã đem Ngọc Nhi nhét xuống dưới cánh tay, tựa hồ hắn mới là người duy nhất chiếu cố tới nàng.
“Thái tử ca ca xấu xa! Ngọc Nhi làm gì mà quấy rối chứ!” Ngọc Nhi không thuận theo reo lên
Cẩn sảng lãng cười một tiếng, dỗ ngọt: “Ừ, ừ, Ngọc Nhi ngoan nhất, không có quấy rối.”
Yên Hà công chúa mắt thấy một đôi kẻ dở hơi khanh khanh ta ta, lời qua tiếng lại, ý cười ngập tràn khuôn mặt, nói với Cẩn: “Ngọc Nhi rất hiểu chuyện, còn giúp ta phơi sách, ngươi đừng trách lầm nàng.”
“Xem đi, xem đi…” Ngọc Nhi quay đầu, bút lông trong tay theo đó hươ một vòng, một phút không lưu ý ‘ba’ , ‘ba’, ‘ba’ mấy giọt mực nước từ đầu bút lông bay thẳng ra, trực tiếp hạ cánh trên khuôn mặt anh tuấn của Cẩn.
“Ách” Cẩn chỉ cảm thấy trên mặt một trận lạnh như băng, vừa đưa tay sờ, đầy tay đã đen như mực.
“Người đâu, mau mang một chậu nước nóng tới đây.” Yên Hà công chúa thấy Cẩn chật vật, vội phân phó bọn nha hoàn.
Ngọc Nhi không cẩn thận vẩy mực lên mặt Cẩn, nhìn thấy hắn hai bên má trái phải có hai đóa mai sáu cánh màu đen, mực trên trán thì vừa bị hắn đưa tay lên quẹt, còn in rõ dấu năm đầu ngón tay, cộng thêm chân mày đang nhíu lại, vẻ mặt chật vật, bộ dáng cực kỳ khôi hài, không nhịn được cười lớn.
Ngọc Nhi cười đến suýt sốc hông: “Ha ha ha! Ha ha ha! Thái tử ca ca mặt nhọ nồi!”
Yên Hà công chúa lo sợ nhìn Cẩn, sợ hắn thiếu kiềm chế sẽ động thủ vặn gãy cái cổ trắng nõn của Ngọc Nhi.
Vậy mà, Cẩn căn bản không để ý, bất đắc dĩ lên tiếng: “Ta nói mà, tiểu nha đầu ngươi không có ngày nào chịu an phận. Được rồi, quậy phá một hồi cũng làm ta yên tâm, nếu không ta còn phải lo lắng tối nay ngươi giở trò gian trá.”
“Buổi tối?” Yên Hà công chúa không giải thích được.
Cẩn lúc này mới nhớ ra mình còn chưa khai báo, bình thản lên tiếng: “Thời gian này, ta cứ chạy qua chạy lại giữa Tể tướng phủ và Thái tử cung thật sự quá mất thời gian. Vốn đã muốn sớm đưa nàng hồi cung, lại sợ vết thương nàng chưa khỏi hẳn chịu không nổi xóc nảy trên đường. Bây giờ thân thể nàng tốt rồi, nên hồi cung mới đúng.”
“Ngươi chuẩn bị khi nào đưa nàng hồi cung? Nếu ngươi bận rộn không đến được thì để nàng ở Tướng phủ cũng được mà, mẫu hậu bên kia ta sẽ thay ngươi đi trình bày.” Yên Hà công chúa cũng muốn sống chung với Ngọc Nhi, đối với Ngọc Nhi rất có hảo cảm. Nàng nghĩ, tiểu muội muội này của phu quân, nghịch ngợm thì có nghịch ngợm, nhưng không cậy thế hiếp người; tùy hứng thì có tùy hứng, nhưng không hồ nháo, rất có chừng mực, hiểu rõ nặng nhẹ, thật khiến người ta yêu thích không thôi.
Cẩn một lời cự tuyệt: “Không cần, ta tự lo được, ngày mai sẽ dẫn nàng hồi cung.”
Ngọc Nhi nghe tới ngày mai phải hồi cung, trong lòng quýnh quáng, nếu trở về đó làm sao còn có thể theo Nam Cung học nghệ a? Hiện tại đang ở nhà mình mà còn khó gặp Nam Cung tới vậy, nếu trở về địa bàn của thái tử ca ca, nàng còn có đất diễn sao? Hừm, xem ra phải hành động rồi, tốc chiến tốc thắng.
Cẩn dẫn Ngọc Nhi về phòng, bản thân thì ngụ ở gian cách vách. Trong lòng hắn tính toán: qua tối nay sẽ không cần phải lo nàng lẻn đi gặp cái tên Nam Cung Tuyệt kia.
Đêm dần về khuya, màn đêm buông xuống, một vầng trăng tròn treo cao phía chân trời. Trên cung trăng tròn vành vạnh thấp thoáng vài bóng đen, nghe đồn đó là bóng cây đa. Bất quá, vào thời khắc này đối với Cẩn, bóng đen kia giống như một cái bóng cô độc, là nơi để thế nhân chôn giấu những phiền muộn.
Cẩn nằm trên giường, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn những bóng ma đó không khỏi cảm thấy tịch mịch cùng thê lương. Hắn không phải là người đa sầu đa cảm, trên thực tế, thân là nam nhân, là đương triều thái tử, hắn không được phép có những ưu tư cảm hoài nho nhỏ như thế này. Hắn chỉ có thể lo lắng cho sứ mạng và trách nhiệm mai này gánh trên vai.
Song tối nay, khi cho toàn bộ tùy tùng tản đi, giũ bỏ phồn hoa, hắn mới cảm thấy trong tâm trống trải, trống đến đáng sợ, khiến hắn nảy sinh một loại cảm giác bất lực trước nay chưa từng có.
Hắn ngồi dậy, nhìn về hướng gian phòng của Ngọc Nhi, trong lòng không khỏi thở dài, lẩm bẩm: “Tới khi nào ngươi mới hiểu tấm lòng này của ta? Ngươi có biết ta chờ ngày ngươi đáp lại ái tình của ta khốn khổ thế nào không?”
Thả lòng cho vầng trăng cô tịch, phiền muộn của Cẩn từ trước tới giờ núp trong vẻ ngoài trầm ổn nay tuôn trào như thác nước, khiến hắn trằn trọc trở mình, trắng đêm thao thức. Đang lúc tâm lực quá mệt mỏi, đã có người ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’ cho hắn một chút cảm giác.
Ngọc Nhi đã chuồn êm ba lần đều thất bại, ai bảo tính cảnh giác của thái tử ca ca cao tới như vậy chứ! Cương không được thì nhu, nàng tà ác nhìn cuốn sách trên tay, hạ quyết tâm ra đòn sát thủ.
“Thái tử ca ca! Thái tử ca ca! Ngươi ngủ rồi sao? Ngọc Nhi mang bảo bối tới cho ngươi!” Ngọc Nhi lần này là quang minh chính đại chạy đến, đánh động ầm ĩ, thanh âm thanh thúy hoan khoái, xua tan đêm tối âm u.
Cẩn lập tức tung người nhảy lên, chặn trước mặt Ngọc Nhi, ranh mãnh nói: “Còn muốn chạy? Có thái tử ca ca ở đây, ngươi đừng nghĩ tới chuyện lừa gạt trốn đi.”
Ngọc Nhi cười vui vẻ: “Thái tử ca ca trách lầm Ngọc Nhi, Ngọc Nhi lần này là mang bảo bối tới.”
“Bảo bối?” Cẩn trong lòng bất an, trong lòng hắn làm gì còn thứ gì gọi là bảo bối chứ? Hay nói cách khác, ngoài Ngọc Nhi ra, hắn còn coi cái gì là bảo bối nữa chứ?
Cẩn khêu cao ngọn đèn, nửa tin nửa ngờ nhận lấy ‘bảo bối’ trong tay Ngọc Nhi, thấy là một quyển sách da dê thủ công, mặt ngoài màu vàng sáng, vừa nhìn đã biết là vật của hoàng gia. Bất quá, thứ làm hắn bồn chồn chính là, sách gì mà lại mỏng như vậy? Hắn âm thầm suy nghĩ, cùng lắm chỉ là mấy tờ giấy đóng lại. Trên bìa sách lại không có một chữ nào, thật làm người ta kì quái.
“Bảo bối mà Ngọc Nhi nói là nó? Đây là sách gì?” Ánh mắt thăm dò của Cẩn thẳng tắp ngó chừng Ngọc Nhi, đề phòng nàng mượn cơ hội chuồn êm. Một lúc sau, hắn mới dời tầm mắt quay lại cuốn sách trên tay, vừa định mở ra, đã bị Ngọc Nhi cản lại.
“Thái tử ca ca, chờ một chút. Ngươi có dám đánh cuộc với Ngọc Nhi không?” Nàng cười ngây thơ, vô cùng ngây thơ, vô cùng ngọt ngào, hai hàng lông mi trên dưới híp lại với nhau, để Cẩn khỏi nhìn thấy sự gian trá trong mắt nàng.
Cẩn vui vẻ thưởng thức vẻ mặt khoan khoái của Ngọc Nhi, không để ý lắm, hỏi: “Đánh cuộc cái gì?”
“Vậy là ngươi đáp ứng đánh cuộc với Ngọc Nhi a?” Ngọc Nhi vụng trộm vui mừng, mắt thấy thái tử ca ca như con cá sắp cắn câu, nàng không nén được hưng phấn.
Cẩn nhẹ nhàng vuốt cằm, khóe mắt mang ý cười, hắn cũng muốn xem thử Ngọc Nhi rốt lại muốn giở chiêu số gì.
Ngọc Nhi chỉ vào cuốn sách trên tay Cẩn, giọng nói mang đậm ý tứ hàm xúc: “Chúng ta lấy một nén nhang làm hạn định, nếu sau một nén nhang, ánh mắt thái tử ca ca không rời khỏi quyển sách này, Ngọc Nhi sẽ học võ với thái tử ca ca. Nếu thái tử ca ca dụng tâm không chuyên, chưa tới một nén nhang đã bỏ sách xuống, Ngọc Nhi sẽ cùng Nam Cung học tập. Thế nào? Thái tử ca ca có muốn cược không?”
Cẩn nghĩ thầm, Ngọc Nhi mặc dù tuổi không lớn, nhưng từ trước đến giờ nói được làm được, rất hiếm khi nói chuyện mà không giữ lời. Nếu có thể khiến nàng tâm phục khẩu phục, sau này nhất định nàng sẽ không nhắc đến chuyện cùng Nam Cung Tuyệt học võ nữa. Đối với Hoàng Phủ Cẩn hắn mà nói, đừng nói là một nén nhang, bắt hắn nhìn liên tục cả đêm cũng không thành vấn đề. Chẳng qua, chỉ có chút khó hiểu, Ngọc Nhi sao có thể dùng phương pháp đơn giản như vậy tới thách hắn? Như thế nếu hắn có thắng cũng là bất võ. Bất quá, vì Ngọc Nhi, võ hay không võ gì cũng không thể quản, coi chừng nàng quan trọng hơn.
Cẩn tràn đầy tự tin, nói: “Ngọc Nhi muốn thử định lực của thái tử ca ca? Tốt! Một lời đã định!”
Ngọc Nhi cười hì hì đứng cạnh Cẩn, chờ thời khắc lịch sử đến.
Cẩn liếc nhìn Ngọc Nhi, xác định nàng đã quy củ đứng sau lưng hắn, mới lơ đãng mở sách ra. Hoàn toàn không ngờ tới, hắn vừa nhìn xuống, đã thấy khí huyết toàn thân lộn ngược, trong tai vang tiếng ong ong. Cái này, cái thứ này là một quyển đông cung xuân đồ!!! Hình ảnh bên trong quả thực, quả thực có thể khiến bất kỳ một nam nhân nào cũng phát điên!!!
Cẩn giận đến nội thương, người nào lại dám độc hại Ngọc Nhi ngoan ngoãn của hắn như vậy!
Ba! Cẩn dùng sức ném một cái, quyển sách hoa lệ đã cũng mặt đất tiếp xúc thân mật.
“Thái tử ca ca! Thời gian một nén nhang còn chưa hết a!” Ngọc Nhi vừa nhắc nhở, vừa cẩn thận lùi dần về sau.
Cẩn trong mắt toát ra hai ngọn lửa, sải bước tới gần Ngọc Nhi quát: “Xem ra ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên, hôm nay ta không thể không đánh mông ngươi!”
“Thái tử ca ca, ngươi nói chuyện không giữ lời gì hết. Tự ngươi chấp nhận đánh cuộc với Ngọc Nhi, giờ thua cuộc còn giở trò. Hừ!” Thẩy vẻ mặt kinh người của Cẩn, Ngọc Nhi bị dọa đến ngộp nước miếng, tay chân cứng ngắc không nghe sai sử, bộ dáng chạy trốn so với con vịt không khác bao nhiêu.
Khoảng cách giữa Cẩn và Ngọc Nhi càng ngày càng gần, trong chớp mắt có thể bắt được nàng, lần này hắn nhất định phải trừng phạt, trừng phạt nàng thật nặng!
“Thái tử ca ca đừng tức giận, đừng giận mà! Phụ thân nói tức giận quá độ sẽ tổn thương tâm tạng.” Ngọc Nhi không sợ chết tới lúc này còn tâm tư ngớ ngẩn lừa đảo Cẩn, thật là ngứa da mà!
“Biết sợ rồi sao? Xem ngươi sau này còn dám hồ nháo nữa không?” Cẩn hãm tốc độ, đi theo Ngọc Nhi, không vội tóm nàng, cố ý dọa nàng thật sự sợ hãi.
Đột nhiên, tình huống mới xuất hiện, thế cục thay đổi.
“A? Thái tử ca ca, ngươi chảy máu mũi!” Ngọc Nhi giống như phát hiện được bảo bối, hưng phấn la hét: “Người đâu! Thái tử ca ca chảy máu mũi! Người đâu!”
Ngọc Nhi ồn ào một trận, Cẩn cũng cảm giác được trong mũi có một dòng nước ấm chảy ra. Hắn đưa tay sờ, xấu hổ tới nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Điện hạ! Ngài sao vậy? Người đâu! Truyền thái y!” Thị vệ thủ ở ngoài cửa vội phóng vào, thấy trên mặt Cẩn có máu, vội trăm miệng một lời ‘truyền thái y’.
“Thái tử ca ca, nhà ta không có thái y à. Thái y ở trong cung. Ngọc Nhi đi tìm lang trung cho ngươi nha, đúng rồi, Nam Cung đâu? Ngọc Nhi đi mời Nam Cung.” Dứt lời, nàng chạy thẳng như làn khói, trên mặt còn có chút hả hê.
Cẩn mặt đỏ tới mang tai, từ trước tới giờ trước mặt người khác đều là hình tượng bình tĩnh uy nghiêm, lần này thì thôi rồi, toàn bộ thể diện đều vứt hết xuống bùn.
“Các ngươi vây lấy bổn điện hạ làm cái gì? Còn không mau đuổi theo công chúa!” Cẩn chùi quẹt lung tung vết máu trên mặt, từ giữa đám thị vệ mở một đường máu, chạy thẳng theo hướng Ngọc Nhi vừa biến mất…
Nét mặt biểu lộ nụ cười nhu hòa, hắn bước nhanh tới cạnh Ngọc Nhi, thưởng thức bút pháp của nàng, không khỏi buông lời tán thưởng: “Nét chữ Ngọc Nhi phiêu dật hùng hậu, có mấy phần khí khái nam nhi.”
Ngọc Nhi tựa như đã quen với việc Cẩn đột ngột xông vào, hoàn toàn không bị tiếng nói bất thình lình của hắn vang lên làm hoảng sợ, tay cầm bút vẫn như cũ không nhanh không chậm tiêu sái vung lên trang giấy Tuyên Thành, trên mặt lại lộ ra một tia kiêu ngạo: “Thái tử ca ca, Ngọc Nhi viết có đẹp không?”
Yên Hà công chúa nghe có tiếng nói, vội đi từ phòng trong ra cười hỏi: “Cẩn tới đấy à?”
“Hôm nay phiền hoàng tỷ chiếu cố Ngọc Nhi. Nàng có quấy rối không?” Cẩn lên tiếng, trong lúc bất tri bất giác đã đem Ngọc Nhi nhét xuống dưới cánh tay, tựa hồ hắn mới là người duy nhất chiếu cố tới nàng.
“Thái tử ca ca xấu xa! Ngọc Nhi làm gì mà quấy rối chứ!” Ngọc Nhi không thuận theo reo lên
Cẩn sảng lãng cười một tiếng, dỗ ngọt: “Ừ, ừ, Ngọc Nhi ngoan nhất, không có quấy rối.”
Yên Hà công chúa mắt thấy một đôi kẻ dở hơi khanh khanh ta ta, lời qua tiếng lại, ý cười ngập tràn khuôn mặt, nói với Cẩn: “Ngọc Nhi rất hiểu chuyện, còn giúp ta phơi sách, ngươi đừng trách lầm nàng.”
“Xem đi, xem đi…” Ngọc Nhi quay đầu, bút lông trong tay theo đó hươ một vòng, một phút không lưu ý ‘ba’ , ‘ba’, ‘ba’ mấy giọt mực nước từ đầu bút lông bay thẳng ra, trực tiếp hạ cánh trên khuôn mặt anh tuấn của Cẩn.
“Ách” Cẩn chỉ cảm thấy trên mặt một trận lạnh như băng, vừa đưa tay sờ, đầy tay đã đen như mực.
“Người đâu, mau mang một chậu nước nóng tới đây.” Yên Hà công chúa thấy Cẩn chật vật, vội phân phó bọn nha hoàn.
Ngọc Nhi không cẩn thận vẩy mực lên mặt Cẩn, nhìn thấy hắn hai bên má trái phải có hai đóa mai sáu cánh màu đen, mực trên trán thì vừa bị hắn đưa tay lên quẹt, còn in rõ dấu năm đầu ngón tay, cộng thêm chân mày đang nhíu lại, vẻ mặt chật vật, bộ dáng cực kỳ khôi hài, không nhịn được cười lớn.
Ngọc Nhi cười đến suýt sốc hông: “Ha ha ha! Ha ha ha! Thái tử ca ca mặt nhọ nồi!”
Yên Hà công chúa lo sợ nhìn Cẩn, sợ hắn thiếu kiềm chế sẽ động thủ vặn gãy cái cổ trắng nõn của Ngọc Nhi.
Vậy mà, Cẩn căn bản không để ý, bất đắc dĩ lên tiếng: “Ta nói mà, tiểu nha đầu ngươi không có ngày nào chịu an phận. Được rồi, quậy phá một hồi cũng làm ta yên tâm, nếu không ta còn phải lo lắng tối nay ngươi giở trò gian trá.”
“Buổi tối?” Yên Hà công chúa không giải thích được.
Cẩn lúc này mới nhớ ra mình còn chưa khai báo, bình thản lên tiếng: “Thời gian này, ta cứ chạy qua chạy lại giữa Tể tướng phủ và Thái tử cung thật sự quá mất thời gian. Vốn đã muốn sớm đưa nàng hồi cung, lại sợ vết thương nàng chưa khỏi hẳn chịu không nổi xóc nảy trên đường. Bây giờ thân thể nàng tốt rồi, nên hồi cung mới đúng.”
“Ngươi chuẩn bị khi nào đưa nàng hồi cung? Nếu ngươi bận rộn không đến được thì để nàng ở Tướng phủ cũng được mà, mẫu hậu bên kia ta sẽ thay ngươi đi trình bày.” Yên Hà công chúa cũng muốn sống chung với Ngọc Nhi, đối với Ngọc Nhi rất có hảo cảm. Nàng nghĩ, tiểu muội muội này của phu quân, nghịch ngợm thì có nghịch ngợm, nhưng không cậy thế hiếp người; tùy hứng thì có tùy hứng, nhưng không hồ nháo, rất có chừng mực, hiểu rõ nặng nhẹ, thật khiến người ta yêu thích không thôi.
Cẩn một lời cự tuyệt: “Không cần, ta tự lo được, ngày mai sẽ dẫn nàng hồi cung.”
Ngọc Nhi nghe tới ngày mai phải hồi cung, trong lòng quýnh quáng, nếu trở về đó làm sao còn có thể theo Nam Cung học nghệ a? Hiện tại đang ở nhà mình mà còn khó gặp Nam Cung tới vậy, nếu trở về địa bàn của thái tử ca ca, nàng còn có đất diễn sao? Hừm, xem ra phải hành động rồi, tốc chiến tốc thắng.
Cẩn dẫn Ngọc Nhi về phòng, bản thân thì ngụ ở gian cách vách. Trong lòng hắn tính toán: qua tối nay sẽ không cần phải lo nàng lẻn đi gặp cái tên Nam Cung Tuyệt kia.
Đêm dần về khuya, màn đêm buông xuống, một vầng trăng tròn treo cao phía chân trời. Trên cung trăng tròn vành vạnh thấp thoáng vài bóng đen, nghe đồn đó là bóng cây đa. Bất quá, vào thời khắc này đối với Cẩn, bóng đen kia giống như một cái bóng cô độc, là nơi để thế nhân chôn giấu những phiền muộn.
Cẩn nằm trên giường, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn những bóng ma đó không khỏi cảm thấy tịch mịch cùng thê lương. Hắn không phải là người đa sầu đa cảm, trên thực tế, thân là nam nhân, là đương triều thái tử, hắn không được phép có những ưu tư cảm hoài nho nhỏ như thế này. Hắn chỉ có thể lo lắng cho sứ mạng và trách nhiệm mai này gánh trên vai.
Song tối nay, khi cho toàn bộ tùy tùng tản đi, giũ bỏ phồn hoa, hắn mới cảm thấy trong tâm trống trải, trống đến đáng sợ, khiến hắn nảy sinh một loại cảm giác bất lực trước nay chưa từng có.
Hắn ngồi dậy, nhìn về hướng gian phòng của Ngọc Nhi, trong lòng không khỏi thở dài, lẩm bẩm: “Tới khi nào ngươi mới hiểu tấm lòng này của ta? Ngươi có biết ta chờ ngày ngươi đáp lại ái tình của ta khốn khổ thế nào không?”
Thả lòng cho vầng trăng cô tịch, phiền muộn của Cẩn từ trước tới giờ núp trong vẻ ngoài trầm ổn nay tuôn trào như thác nước, khiến hắn trằn trọc trở mình, trắng đêm thao thức. Đang lúc tâm lực quá mệt mỏi, đã có người ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’ cho hắn một chút cảm giác.
Ngọc Nhi đã chuồn êm ba lần đều thất bại, ai bảo tính cảnh giác của thái tử ca ca cao tới như vậy chứ! Cương không được thì nhu, nàng tà ác nhìn cuốn sách trên tay, hạ quyết tâm ra đòn sát thủ.
“Thái tử ca ca! Thái tử ca ca! Ngươi ngủ rồi sao? Ngọc Nhi mang bảo bối tới cho ngươi!” Ngọc Nhi lần này là quang minh chính đại chạy đến, đánh động ầm ĩ, thanh âm thanh thúy hoan khoái, xua tan đêm tối âm u.
Cẩn lập tức tung người nhảy lên, chặn trước mặt Ngọc Nhi, ranh mãnh nói: “Còn muốn chạy? Có thái tử ca ca ở đây, ngươi đừng nghĩ tới chuyện lừa gạt trốn đi.”
Ngọc Nhi cười vui vẻ: “Thái tử ca ca trách lầm Ngọc Nhi, Ngọc Nhi lần này là mang bảo bối tới.”
“Bảo bối?” Cẩn trong lòng bất an, trong lòng hắn làm gì còn thứ gì gọi là bảo bối chứ? Hay nói cách khác, ngoài Ngọc Nhi ra, hắn còn coi cái gì là bảo bối nữa chứ?
Cẩn khêu cao ngọn đèn, nửa tin nửa ngờ nhận lấy ‘bảo bối’ trong tay Ngọc Nhi, thấy là một quyển sách da dê thủ công, mặt ngoài màu vàng sáng, vừa nhìn đã biết là vật của hoàng gia. Bất quá, thứ làm hắn bồn chồn chính là, sách gì mà lại mỏng như vậy? Hắn âm thầm suy nghĩ, cùng lắm chỉ là mấy tờ giấy đóng lại. Trên bìa sách lại không có một chữ nào, thật làm người ta kì quái.
“Bảo bối mà Ngọc Nhi nói là nó? Đây là sách gì?” Ánh mắt thăm dò của Cẩn thẳng tắp ngó chừng Ngọc Nhi, đề phòng nàng mượn cơ hội chuồn êm. Một lúc sau, hắn mới dời tầm mắt quay lại cuốn sách trên tay, vừa định mở ra, đã bị Ngọc Nhi cản lại.
“Thái tử ca ca, chờ một chút. Ngươi có dám đánh cuộc với Ngọc Nhi không?” Nàng cười ngây thơ, vô cùng ngây thơ, vô cùng ngọt ngào, hai hàng lông mi trên dưới híp lại với nhau, để Cẩn khỏi nhìn thấy sự gian trá trong mắt nàng.
Cẩn vui vẻ thưởng thức vẻ mặt khoan khoái của Ngọc Nhi, không để ý lắm, hỏi: “Đánh cuộc cái gì?”
“Vậy là ngươi đáp ứng đánh cuộc với Ngọc Nhi a?” Ngọc Nhi vụng trộm vui mừng, mắt thấy thái tử ca ca như con cá sắp cắn câu, nàng không nén được hưng phấn.
Cẩn nhẹ nhàng vuốt cằm, khóe mắt mang ý cười, hắn cũng muốn xem thử Ngọc Nhi rốt lại muốn giở chiêu số gì.
Ngọc Nhi chỉ vào cuốn sách trên tay Cẩn, giọng nói mang đậm ý tứ hàm xúc: “Chúng ta lấy một nén nhang làm hạn định, nếu sau một nén nhang, ánh mắt thái tử ca ca không rời khỏi quyển sách này, Ngọc Nhi sẽ học võ với thái tử ca ca. Nếu thái tử ca ca dụng tâm không chuyên, chưa tới một nén nhang đã bỏ sách xuống, Ngọc Nhi sẽ cùng Nam Cung học tập. Thế nào? Thái tử ca ca có muốn cược không?”
Cẩn nghĩ thầm, Ngọc Nhi mặc dù tuổi không lớn, nhưng từ trước đến giờ nói được làm được, rất hiếm khi nói chuyện mà không giữ lời. Nếu có thể khiến nàng tâm phục khẩu phục, sau này nhất định nàng sẽ không nhắc đến chuyện cùng Nam Cung Tuyệt học võ nữa. Đối với Hoàng Phủ Cẩn hắn mà nói, đừng nói là một nén nhang, bắt hắn nhìn liên tục cả đêm cũng không thành vấn đề. Chẳng qua, chỉ có chút khó hiểu, Ngọc Nhi sao có thể dùng phương pháp đơn giản như vậy tới thách hắn? Như thế nếu hắn có thắng cũng là bất võ. Bất quá, vì Ngọc Nhi, võ hay không võ gì cũng không thể quản, coi chừng nàng quan trọng hơn.
Cẩn tràn đầy tự tin, nói: “Ngọc Nhi muốn thử định lực của thái tử ca ca? Tốt! Một lời đã định!”
Ngọc Nhi cười hì hì đứng cạnh Cẩn, chờ thời khắc lịch sử đến.
Cẩn liếc nhìn Ngọc Nhi, xác định nàng đã quy củ đứng sau lưng hắn, mới lơ đãng mở sách ra. Hoàn toàn không ngờ tới, hắn vừa nhìn xuống, đã thấy khí huyết toàn thân lộn ngược, trong tai vang tiếng ong ong. Cái này, cái thứ này là một quyển đông cung xuân đồ!!! Hình ảnh bên trong quả thực, quả thực có thể khiến bất kỳ một nam nhân nào cũng phát điên!!!
Cẩn giận đến nội thương, người nào lại dám độc hại Ngọc Nhi ngoan ngoãn của hắn như vậy!
Ba! Cẩn dùng sức ném một cái, quyển sách hoa lệ đã cũng mặt đất tiếp xúc thân mật.
“Thái tử ca ca! Thời gian một nén nhang còn chưa hết a!” Ngọc Nhi vừa nhắc nhở, vừa cẩn thận lùi dần về sau.
Cẩn trong mắt toát ra hai ngọn lửa, sải bước tới gần Ngọc Nhi quát: “Xem ra ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên, hôm nay ta không thể không đánh mông ngươi!”
“Thái tử ca ca, ngươi nói chuyện không giữ lời gì hết. Tự ngươi chấp nhận đánh cuộc với Ngọc Nhi, giờ thua cuộc còn giở trò. Hừ!” Thẩy vẻ mặt kinh người của Cẩn, Ngọc Nhi bị dọa đến ngộp nước miếng, tay chân cứng ngắc không nghe sai sử, bộ dáng chạy trốn so với con vịt không khác bao nhiêu.
Khoảng cách giữa Cẩn và Ngọc Nhi càng ngày càng gần, trong chớp mắt có thể bắt được nàng, lần này hắn nhất định phải trừng phạt, trừng phạt nàng thật nặng!
“Thái tử ca ca đừng tức giận, đừng giận mà! Phụ thân nói tức giận quá độ sẽ tổn thương tâm tạng.” Ngọc Nhi không sợ chết tới lúc này còn tâm tư ngớ ngẩn lừa đảo Cẩn, thật là ngứa da mà!
“Biết sợ rồi sao? Xem ngươi sau này còn dám hồ nháo nữa không?” Cẩn hãm tốc độ, đi theo Ngọc Nhi, không vội tóm nàng, cố ý dọa nàng thật sự sợ hãi.
Đột nhiên, tình huống mới xuất hiện, thế cục thay đổi.
“A? Thái tử ca ca, ngươi chảy máu mũi!” Ngọc Nhi giống như phát hiện được bảo bối, hưng phấn la hét: “Người đâu! Thái tử ca ca chảy máu mũi! Người đâu!”
Ngọc Nhi ồn ào một trận, Cẩn cũng cảm giác được trong mũi có một dòng nước ấm chảy ra. Hắn đưa tay sờ, xấu hổ tới nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Điện hạ! Ngài sao vậy? Người đâu! Truyền thái y!” Thị vệ thủ ở ngoài cửa vội phóng vào, thấy trên mặt Cẩn có máu, vội trăm miệng một lời ‘truyền thái y’.
“Thái tử ca ca, nhà ta không có thái y à. Thái y ở trong cung. Ngọc Nhi đi tìm lang trung cho ngươi nha, đúng rồi, Nam Cung đâu? Ngọc Nhi đi mời Nam Cung.” Dứt lời, nàng chạy thẳng như làn khói, trên mặt còn có chút hả hê.
Cẩn mặt đỏ tới mang tai, từ trước tới giờ trước mặt người khác đều là hình tượng bình tĩnh uy nghiêm, lần này thì thôi rồi, toàn bộ thể diện đều vứt hết xuống bùn.
“Các ngươi vây lấy bổn điện hạ làm cái gì? Còn không mau đuổi theo công chúa!” Cẩn chùi quẹt lung tung vết máu trên mặt, từ giữa đám thị vệ mở một đường máu, chạy thẳng theo hướng Ngọc Nhi vừa biến mất…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.