Chương 88: Đêm giao thừa tịch mịch
Ú Nu Tiểu Muội
01/10/2023
Trời đêm đó như đang khóc, mưa rơi ào ạt, Triệu Ảnh Quân lái chiếc xe
Bentley của Lương Khê rời khỏi biệt thự Triệu gia. Rõ ràng đã sắp vào
xuân, mưa lại không ngừng rơi, từng giọt nhỏ xuống cửa kính che mất tầm
nhìn.
Cả đoạn đường vắng lặng, êm ả đến có chút quạnh quẽ, hai bên rừng cây bao phủ, tối tăm mù mịt, giống như đoạn đường phía trước đều là bóng đêm dài vô tận. Chiếc xe dừng lại ven đường, ánh đèn ô tô cũng không thắp sáng nổi nơi này, Triệu Ảnh Quân ngả người ra ghế, ánh mắt vô định nhìn cần gạt nước qua lại tạo thành hình vòng cung.
Người ta nói: "Sau cơn mưa sẽ nhìn thấy cầu vồng", cứ mạnh mẽ, vượt qua mọi khó khăn, cuối cùng may mắn sẽ đến với bạn.
"Ha ha…" Triệu Ảnh Quân bật cười, liệu cầu vồng sẽ xuất hiện giữa đêm tối tịch mịch, liệu may mắn có đến với người như anh?
Từ hôm nay Triệu gia đã không còn là nhà của anh, Triệu Văn Đức cũng không còn là cha anh… Tình yêu Triệu Ảnh Quân trân quý nơi đầu tim, người đàn ông anh yêu hơn cả mạng sống, bảo bọc suốt mười ba năm, từng chút… Từng chút bị dày xéo, tổn thương đến không còn là chính mình.
Đến lúc Triệu Ảnh Quân đủ can đảm, đủ dũng khí muốn che chở cho người đó, thì đối phương lại chỉ có thể an tĩnh nằm một chỗ như nàng Bạch Tuyết chờ đợi chàng hoàng tử xuất hiện, đánh thức nàng ấy.
Bọn họ khinh miệt, nói tình yêu của anh và Khê Khê là biến thái, là bệnh hoạn, là sự dơ bẩn của xã hội. Triệu Ảnh Quân có thể nhẫn nhịn sự đánh đập của Triệu Văn Đức, mắng nhiếc anh cũng không sao, nhưng anh không cho phép bất kỳ ai xúc phạm tới Lương Khê.
Tuổi thơ Lương Khê đã đủ đáng thương, chưa từng nhận được tình cảm gia đình, người cậu yêu cũng vì bản thân mà thương tổn cậu, đem ước mơ cậu vùi dập nơi đáy biển, vực sâu vạn trượng.
Triệu Ảnh Quân cứ nghĩ sẽ đối tốt với Lương Khê, bảo vệ cậu cả đời. Tuy vậy, vào khoảnh khắc Lương Khê rơi xuống cầu thang trước mặt anh, bản thân lại không đến kịp, không thể làm gì?
Hằng đêm, Triệu Ảnh Quân không dám chợp mắt, bởi mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Lương Khê sẽ hiện về, khi đó có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu tự trách, ân hận, tất cả chúng như muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Anh chỉ dám ôm theo một tia hy vọng, một ngày Lương Khê sẽ tỉnh dậy, chống đỡ khát vọng sống cuối cùng.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, người đàn ông mạnh mẽ trong xe, cuối cùng vẫn không nhịn được bật khóc. Tiếng mưa rất lớn, lấn át cả tiếng khóc của anh, tựa như không muốn ai nghe thấy, sợ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
*** *** ***
Đêm giao thừa năm đó, Triệu Ảnh Quân trang hoàng nhà cửa lộng lẫy.
Một người chưa từng tin dị đoan, chỉ tin vào bản thân như anh, cũng học người ta đi chùa cầu phúc, thỉnh về một tượng Phật Bà Quan Âm, ngày ngày thắp hương van vái, cầu cho người trong lòng bình an.
Đeo tạp dề, tự mình vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, Triệu Ảnh Quân dùng bữa, đối diện đặt một bộ bát đũa, suốt cả buổi tự nói tự cười một mình.
"Khê Khê, anh dùng thử, có phải em nấu ngon hơn trước không?"
"Em cảm thấy khổ qua không đắng chút nào…"
"Chết mất, thịt kho em lại quên cho nước mắm vào! Lại khiến Khê Khê chê cười rồi…"
Trong sân nhà trồng thêm hai cây mai đào, một vàng một hồng nở rộ khoe sắc, người đi đường đều không khỏi cảm khái "thật đẹp", nhưng không hiểu sao sự rực rỡ này vẫn không lấn đi khí tức âm u mà ngôi nhà mang lại.
Cánh cửa dán câu đối đỏ vẫn thủy chung đóng chặt, tách biệt với thế giới bên ngoài. Giờ chuyển giao hàng năm, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, gió mang theo cánh hoa bay cao, dập dờn xinh đẹp.
Trong phòng ngủ tối, Triệu Ảnh Quân quen thuộc bước tới ban công mở toang cửa sổ, rồi lặng lẽ đi đến bên giường, nằm xuống.
Lương Khê yên lặng nằm trên giường, quần áo mỗi ngày đều được Triệu Ảnh Quân thay mới sạch sẽ, mu bàn tay gắn mũi tiêm nối với dịch dinh dưỡng, tay còn lại thì truyền nước biển.
Triệu Ảnh Quân nằm ở mép giường, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng cậu:"Khê Khê, anh xem, pháo hoa thật sự rất đẹp!"
Hình như nhớ ra gì đó, anh nhếch miệng cười: "Lúc hai chúng ta gặp lại anh không nhận ra em, nói thật, em có chút hụt hẫng đó… nhưng nghĩ đến Khê Khê khen em là nhóc đẹp trai, mọi bất mãn trước đó đều bay đi sạch, anh nghĩ em có phải rất không có tiền đồ…"
"Trước kia anh từng hỏi em có ước mơ gì, lúc ấy em bảo không có, nhưng hiện tại đã tìm được rồi… hình như ước mơ của em đều xoay quanh anh, thậm chí em còn nghĩ mình sinh ra chỉ để gặp được anh."
Triệu Ảnh Quân nhìn về cánh tay mình, tại cổ tay chằng chịt những vết cứa cũ mới chồng chéo lên nhau: "Em cũng bắt chước người ta thử một chút… mỗi lần ngủ gật lại dùng dao cứa một nhát, quả thật có hiệu quả, lâu dần cũng không còn buồn ngủ như trước nữa."
"Năm mười lăm tuổi phát hiện mình thích anh, rất sợ hãi. Con người em ấy mà, từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ bất kỳ điều gì, nhưng lúc đó em đã từng sợ, sợ sự khác biệt của bản thân, nhưng so với chúng em lại càng sợ mất anh hơn… sau đó, em thấy anh hẹn hò cùng Thẩm Đông Quân, em tự an ủi lòng mình đến một ngày nào đó anh cũng có thể chấp nhận em."
Triệu Ảnh Quân ngắm nhìn sườn mặt Lương Khê, từng khắc ghi nhớ kỹ chúng, không cho phép lãng quên: "Em đơn phương thích anh, còn tự mình diễn vai kẻ bám đuôi, chụp đầy ảnh treo trong phòng. Dù bị Triệu Văn Đức phát hiện đánh một trận bể đầu, em vẫn lì đòn, vừa xuất viện vội chạy về nhà tìm kiếm, nhưng ông ta đã cho người giúp việc đem toàn bộ chúng thêu hủy."
"... Em không có được trái tim của anh, chỉ dám hèn mọn giữ lại chút bóng hình, nỡ lòng nào ông ta lại phá hủy mọi thứ." Triệu Ảnh Quân nhận ra giọng mình đã có hơi khàn: "Nhìn anh bên cạnh người khác, em lại như kẻ hèn mà trốn sang nước ngoài, trước khi máy bay cất cánh, em đứng giữa sân bay, hét lớn, bắt anh phải hứa sẽ sống thật hạnh phúc…"
Mười ba năm thích Lương Khê, cứ nghĩ sẽ có một ngày quên đi, nhưng thật ra sâu thẳm ở một góc nhỏ con tim đã chân chính thuộc về người nọ, không gì thay thế được.
"Khê Khê." Giọng nói anh giống như khóc lại giống như cười: "Em phải làm sao đây? Sự chờ đợi vô vọng không có thời hạn này… em sắp không trụ nổi nữa rồi."
Bóng đêm vẫn không một điểm sáng, pháo hoa rực rỡ đến mấy cũng biến mất, chỉ có Lương Khê bất động nằm đó, một giọt lệ chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt.
Cả đoạn đường vắng lặng, êm ả đến có chút quạnh quẽ, hai bên rừng cây bao phủ, tối tăm mù mịt, giống như đoạn đường phía trước đều là bóng đêm dài vô tận. Chiếc xe dừng lại ven đường, ánh đèn ô tô cũng không thắp sáng nổi nơi này, Triệu Ảnh Quân ngả người ra ghế, ánh mắt vô định nhìn cần gạt nước qua lại tạo thành hình vòng cung.
Người ta nói: "Sau cơn mưa sẽ nhìn thấy cầu vồng", cứ mạnh mẽ, vượt qua mọi khó khăn, cuối cùng may mắn sẽ đến với bạn.
"Ha ha…" Triệu Ảnh Quân bật cười, liệu cầu vồng sẽ xuất hiện giữa đêm tối tịch mịch, liệu may mắn có đến với người như anh?
Từ hôm nay Triệu gia đã không còn là nhà của anh, Triệu Văn Đức cũng không còn là cha anh… Tình yêu Triệu Ảnh Quân trân quý nơi đầu tim, người đàn ông anh yêu hơn cả mạng sống, bảo bọc suốt mười ba năm, từng chút… Từng chút bị dày xéo, tổn thương đến không còn là chính mình.
Đến lúc Triệu Ảnh Quân đủ can đảm, đủ dũng khí muốn che chở cho người đó, thì đối phương lại chỉ có thể an tĩnh nằm một chỗ như nàng Bạch Tuyết chờ đợi chàng hoàng tử xuất hiện, đánh thức nàng ấy.
Bọn họ khinh miệt, nói tình yêu của anh và Khê Khê là biến thái, là bệnh hoạn, là sự dơ bẩn của xã hội. Triệu Ảnh Quân có thể nhẫn nhịn sự đánh đập của Triệu Văn Đức, mắng nhiếc anh cũng không sao, nhưng anh không cho phép bất kỳ ai xúc phạm tới Lương Khê.
Tuổi thơ Lương Khê đã đủ đáng thương, chưa từng nhận được tình cảm gia đình, người cậu yêu cũng vì bản thân mà thương tổn cậu, đem ước mơ cậu vùi dập nơi đáy biển, vực sâu vạn trượng.
Triệu Ảnh Quân cứ nghĩ sẽ đối tốt với Lương Khê, bảo vệ cậu cả đời. Tuy vậy, vào khoảnh khắc Lương Khê rơi xuống cầu thang trước mặt anh, bản thân lại không đến kịp, không thể làm gì?
Hằng đêm, Triệu Ảnh Quân không dám chợp mắt, bởi mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Lương Khê sẽ hiện về, khi đó có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu tự trách, ân hận, tất cả chúng như muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Anh chỉ dám ôm theo một tia hy vọng, một ngày Lương Khê sẽ tỉnh dậy, chống đỡ khát vọng sống cuối cùng.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, người đàn ông mạnh mẽ trong xe, cuối cùng vẫn không nhịn được bật khóc. Tiếng mưa rất lớn, lấn át cả tiếng khóc của anh, tựa như không muốn ai nghe thấy, sợ bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
*** *** ***
Đêm giao thừa năm đó, Triệu Ảnh Quân trang hoàng nhà cửa lộng lẫy.
Một người chưa từng tin dị đoan, chỉ tin vào bản thân như anh, cũng học người ta đi chùa cầu phúc, thỉnh về một tượng Phật Bà Quan Âm, ngày ngày thắp hương van vái, cầu cho người trong lòng bình an.
Đeo tạp dề, tự mình vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, Triệu Ảnh Quân dùng bữa, đối diện đặt một bộ bát đũa, suốt cả buổi tự nói tự cười một mình.
"Khê Khê, anh dùng thử, có phải em nấu ngon hơn trước không?"
"Em cảm thấy khổ qua không đắng chút nào…"
"Chết mất, thịt kho em lại quên cho nước mắm vào! Lại khiến Khê Khê chê cười rồi…"
Trong sân nhà trồng thêm hai cây mai đào, một vàng một hồng nở rộ khoe sắc, người đi đường đều không khỏi cảm khái "thật đẹp", nhưng không hiểu sao sự rực rỡ này vẫn không lấn đi khí tức âm u mà ngôi nhà mang lại.
Cánh cửa dán câu đối đỏ vẫn thủy chung đóng chặt, tách biệt với thế giới bên ngoài. Giờ chuyển giao hàng năm, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, gió mang theo cánh hoa bay cao, dập dờn xinh đẹp.
Trong phòng ngủ tối, Triệu Ảnh Quân quen thuộc bước tới ban công mở toang cửa sổ, rồi lặng lẽ đi đến bên giường, nằm xuống.
Lương Khê yên lặng nằm trên giường, quần áo mỗi ngày đều được Triệu Ảnh Quân thay mới sạch sẽ, mu bàn tay gắn mũi tiêm nối với dịch dinh dưỡng, tay còn lại thì truyền nước biển.
Triệu Ảnh Quân nằm ở mép giường, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng cậu:"Khê Khê, anh xem, pháo hoa thật sự rất đẹp!"
Hình như nhớ ra gì đó, anh nhếch miệng cười: "Lúc hai chúng ta gặp lại anh không nhận ra em, nói thật, em có chút hụt hẫng đó… nhưng nghĩ đến Khê Khê khen em là nhóc đẹp trai, mọi bất mãn trước đó đều bay đi sạch, anh nghĩ em có phải rất không có tiền đồ…"
"Trước kia anh từng hỏi em có ước mơ gì, lúc ấy em bảo không có, nhưng hiện tại đã tìm được rồi… hình như ước mơ của em đều xoay quanh anh, thậm chí em còn nghĩ mình sinh ra chỉ để gặp được anh."
Triệu Ảnh Quân nhìn về cánh tay mình, tại cổ tay chằng chịt những vết cứa cũ mới chồng chéo lên nhau: "Em cũng bắt chước người ta thử một chút… mỗi lần ngủ gật lại dùng dao cứa một nhát, quả thật có hiệu quả, lâu dần cũng không còn buồn ngủ như trước nữa."
"Năm mười lăm tuổi phát hiện mình thích anh, rất sợ hãi. Con người em ấy mà, từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ bất kỳ điều gì, nhưng lúc đó em đã từng sợ, sợ sự khác biệt của bản thân, nhưng so với chúng em lại càng sợ mất anh hơn… sau đó, em thấy anh hẹn hò cùng Thẩm Đông Quân, em tự an ủi lòng mình đến một ngày nào đó anh cũng có thể chấp nhận em."
Triệu Ảnh Quân ngắm nhìn sườn mặt Lương Khê, từng khắc ghi nhớ kỹ chúng, không cho phép lãng quên: "Em đơn phương thích anh, còn tự mình diễn vai kẻ bám đuôi, chụp đầy ảnh treo trong phòng. Dù bị Triệu Văn Đức phát hiện đánh một trận bể đầu, em vẫn lì đòn, vừa xuất viện vội chạy về nhà tìm kiếm, nhưng ông ta đã cho người giúp việc đem toàn bộ chúng thêu hủy."
"... Em không có được trái tim của anh, chỉ dám hèn mọn giữ lại chút bóng hình, nỡ lòng nào ông ta lại phá hủy mọi thứ." Triệu Ảnh Quân nhận ra giọng mình đã có hơi khàn: "Nhìn anh bên cạnh người khác, em lại như kẻ hèn mà trốn sang nước ngoài, trước khi máy bay cất cánh, em đứng giữa sân bay, hét lớn, bắt anh phải hứa sẽ sống thật hạnh phúc…"
Mười ba năm thích Lương Khê, cứ nghĩ sẽ có một ngày quên đi, nhưng thật ra sâu thẳm ở một góc nhỏ con tim đã chân chính thuộc về người nọ, không gì thay thế được.
"Khê Khê." Giọng nói anh giống như khóc lại giống như cười: "Em phải làm sao đây? Sự chờ đợi vô vọng không có thời hạn này… em sắp không trụ nổi nữa rồi."
Bóng đêm vẫn không một điểm sáng, pháo hoa rực rỡ đến mấy cũng biến mất, chỉ có Lương Khê bất động nằm đó, một giọt lệ chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.