Chương 58: Mất Đi Quyền Làm Mẹ
Song Tử
02/12/2023
Cả đêm mệt mỏi, Kiều An Hạ nằm trong lòng ngực Mạc Thiên, cả hai ngủ đến trưa hôm sau.
Khi tỉnh lại, ngoài cửa ánh nắng đã trải dài, ở cửa ra vào đã nghe giọng Lương Ân gào thét.
“Có ai trong đó không? Các người lẻn đi chơi bỏ lại tôi sao?”
Mạc Thiên nhíu mày, cúi đầu hôn lên trán Kiều An Hạ: “Anh sẽ đánh chết cậu ta.”
Kiều An Hạ vội vàng ôm lấy anh: “Đừng như vậy, đã hơn mười giờ rồi, nên dậy thôi.”
Vội vàng đứng dậy đi vào nhà tắm, lúc thay quần áo, Kiều An Hạ cảm thấy bụng có chút đau, nhìn vết hôn trên cổ, hai má cô đỏ bừng.
Xem ra sau này cần phải kiềm chế hơn một chút.
Lúc ra khỏi nhà tắm, Lương Ân thấy Kiều An Hạ vội nói: “Chị dâu, em còn muốn ăn món ăn của chị.”
“Vậy một chút tôi lại nấu nhé.”
“Không cho.” - Mạc Thiên nói: “Muốn ăn thì ra ngoài gọi món.”
“Hừ…” - Lương Ân gào lên: “Có vợ liền quên mất anh em.”
Mạc Thiên trừng mắt hắn: “Nói cái gì?”
“Không có.” - Lương Ân nao núng, hắn không còn lựa chọn nào khác, ai bảo đại ca đã cứu hắn, ân tình này đều phải mang cả đời.
Lương Ân nhàn nhã cầm một quả táo lên cắn một cái, miệng lớn không thể ngậm được lâu lại lên tiếng.
“Lục Vi đã xuất viện sáng nay, xem ra tinh thần không tệ, hai người đừng lo lắng.”
Thật sự không còn chuyện gì để nói sao? Mạc Thiên liền nắm lấy cổ áo hắn lôi ra ngoài.
“Không tiễn.”
Lương Ân: “…”
Hai người ở trong nhà cả buổi sáng, Mạc Thiên dùng đủ mọi cách làm nũng với Kiều An Hạ, sau khi ăn cơm trưa cũng tới lúc phải quay về nhà.
Bởi vì muốn trải nghiệm cảm giác đi du lịch nên cả hai quyết định không lái xe tới mà đi xe bus của khu du lịch đưa đón.
Xe bus của khu giải trí cũng là loại cao cấp, không khí trên xe rất tốt.
Kiều An Hạ và Mạc Thiên vừa ngồi xuống ghế liền nhìn thấy Lục Vi cũng bước lên xe, cô ta chọn cái ghế ngay phía sau lưng họ.
Lương Ân thấy thế vội vàng ngồi vào cái ghế bên cạnh Lục Vi: “Lục tiểu thư cũng về à?”
Lục Vi ừ một tiếng, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Xe bắt đầu khởi hành, người ngồi trên xe bắt đầu trò chuyện theo từng nhóm nhỏ.
Xe đi một lúc, Kiều An Hạ liền cảm thấy buồn ngủ, không biết vì sao, hai ngày nay cô đặc biệt có cảm giác rất muốn đi ngủ.
Mạc Thiên liền đẩy đầu cô tựa vào vai anh, vỗ về: “Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
Kiều An Hạ gật đầu một cái, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cô không biết xe chạy được bao lâu, khi đang mơ màng, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng động, vội mở mắt ra, sau đó có một cái gì đó to lớn đè lên cô.
Mùi hương quen thuộc là của Mạc Thiên.
Sau đó, đột nhiên trời đất quay cuồng và tiếng động dữ dội, mọi thứ trước mắt cô trở nên tối tăm.
……
Khi Kiều An Hạ tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện, cô vội vàng ngồi dậy nhìn xung quanh, nhưng không thấy Mạc Thiên đâu cả.
Nhớ đến cảnh tượng trước khi hôn mê, trong lòng run rẩy, vội hỏi y tá: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Y tá thấy cô tỉnh liền nói: “Xe bus xảy ra tai nạn, trên xe có rất nhiều bị thương. Nhưng cô không sao, chỉ là vết thương nhẹ, hôm nay có thể xuất viện.”
“Chồng tôi đâu?” - Kiều An Hạ đột nhiên hỏi như vậy, cô nhớ đến lúc trên xe Mạc Thiên che chở bảo vệ cho cô.
Trong lúc lo lắng, cô thậm chí còn không nhận ra mình đang gọi anh là chồng.
Cô y tá mỉm cười: “Chồng cô cũng không sao, anh ấy tỉnh lại trước cô và ra ngoài xử lý một số việc, chắc anh ấy sẽ sớm quay lại thôi.”
Kiều An Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ý tá lại đột nhiên cười lớn: “Hai người vợ chồng thật hạnh phúc a, chồng cô tỉnh lại liền chạy đến nhìn cô. À đúng rồi, đây là kết quả kiểm tra của cô.”
Kiều An Hạ nhận lấy, biết mình không sao cũng không nhìn nó, chỉ nói: “Cảm ơn cô.”
“Cô không xem một chút sao?” - Cô y tá lại len lén mỉm cười.
Kiều An Hạ nghe vậy liền nhìn xuống kết quả kiểm tra, mới phát hiện bên dưới còn có một cái khác.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu số liệu trên đó: “ Đây là cái gì?”
Cô y tá mỉm cười: “Chúc mừng cô, cô đã có thai rồi.”
Kiều An Hạ sửng sốt, mang thai?
Nghĩ tới mấy ngày qua cô luôn buồn ngủ, đói bụng, buồn nôn, cô tưởng mình bị đau bụng, hóa ra lại là mang thai?
Thấy cô không nói gì, cô y tá nghĩ cô then thùng: “Nếu cô xấu hổ, tôi có thể giúp cô nói với chồng cô.”
Kiều An Hạ lắc đầu, vội vàng cất đi giấy kết quả: “Tôi muốn đích thân nói với anh ấy.”
Cô y tá lại gật đầu nói: “Cô thật là may mắn, lần này trên xe có mấy người bị thương nặng, nhưng cô không sao cả. Cô nghĩ ngơi đi, tôi có việc rồi.”
Sau khi cô y tá rời đi, Kiều An Hạ nhìn vào tờ kết quả, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đứa trẻ tới, cô cũng đang có ý định tiếp nhận tình cảm của Mạc Thiên lần nữa, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, thay quần áo và đi ra ngoài hít thở không khí.
Kiều An Hạ chợt nghĩ Mạc Thiên bận rộn như vậy, cô cũng có thể một mình xuất viện không cần đến đón, nghĩ vậy cô liền lấy điện thoại ra để gọi cho anh.
Một lúc sau, từ phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông quen thuộc, Kiều An Hạ kinh ngạc, vội vàng cúp điện thoại.
Hóa ra Mạc Thiên đã về, cô bước tới, đang định mở cửa thì nhận ra đây hoàn toàn không phải là phòng của Mạc Thiên, bởi vì anh đang đứng trước giường bệnh, có một người đang nằm trên giường bệnh.
Cô còn chưa nhìn rõ bộ dáng của người kia, liền nghe thấy giọng nói của bác sĩ vang lên: “Mạc tổng, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Kiều An Hạ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bất chợt lùi lại một bước và ẩn mình trong bóng tối.
Cô nhìn thấy Mạc Thiên đi theo bác sĩ ra ngoài, sau đó là giọng của anh: “Cô ấy thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là có thứ gì đo trên nóc xe rơi xuống bụng cô ấy khiến dập tử cung, tôi e cô Lục sau này sẽ mất đi quyền làm mẹ.”
Kiều An Hạ kinh ngạc, cô Lục? Mất đi quyền làm mẹ?
Mạc Thiên hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, phải một lúc sau anh mới phản ứng lại: “Còn có biện pháp nào không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Sau đó, bác sĩ cũng lẳng lặng rời đi.
Thang Duy cũng mang vẻ mặt thẫn thờ: “Lục tiểu thư lại cứu anh một lần nữa, hơn nữa còn biến thành bộ dạng này, chuyện này…”
Mạc Thiên trầm mặc, ngẩng đầu lại hỏi Thang Duy: “An Hạ tỉnh rồi sao?”
“Vâng, y tá nói đã tỉnh, không có gì đáng ngại.”
“Được rồi, chúng ta đến gặp cô ấy.” - Nói xong hai người liền đi về phía phòng bênh của cô.
Kiều An Hạ hồi lâu vẫn không lấy lại được bình tĩnh, trên xe có rất nhiều người bị thương nhưng cô không bị gì, là Mạc Thiên bảo vệ cô, còn Lục Vi bảo vệ Mạc Thiên?
Hơn nữa, vì cứu Mạc Thiên mà cô ta mất đi quyền làm mẹ.
Kiều An Hạ vô thức đưa tay vuốt ve bụng mình, nhưng lúc này cô đang mang thai, làm sao có thể nói ra với anh, anh sẽ vui vẻ được không?
Kiều An Hạ đứng rất lâu ở đó, nhìn thấy Mạc Thiên và Thang Duy quay lại, anh nhìn thấy cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em đi đâu vậy?”
Kiều An Hạ lúc này mới hoàn hồn lại: “Không sao đâu, em ra ngoài dạo, còn anh có sao không?”
“Anh không sao.”
Thấy vậy, Thang Duy làm thủ tục xuất viện.
Kiều An Hạ im lặng một lúc mới nói tiếp: “Lương Ân đâu rồi?”
“Cậu ấy không có việc gì, bị thương chân một chút, cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Ừm.” - Kiều An Hạ gật đầu, nhưng cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Lục Vi đâu? Lúc đó cô ấy hình như đang ngồi ở phía sau chúng ta.”
“Cô ấy…” - Mạc Thiên nhíu mày lại: “Cô ấy bị thương nặng một chút, nhưng không còn nguy hiểm nữa, em yên tâm.”
Cuối cùng, Mạc Thiên cũng không nói cho Kiều An Hạ biết về việc Lục vi mất đi khả năng làm mẹ, hoặc có lẽ anh không biết phải nói với cô như thế nào.
Hai người đi qua xem Lương Ân, hắn ta đã tỉnh lại, nằm trên giường bó bột cái chân, duỗi thẳng trên bàn trước mặt.
Khi nhìn thấy hai người bước vào, Lương Ân lại hét lên: “Có phải là người nữa không, tôi đã như thế này rồi hai người còn đến nhét cẩu lương vào miệng tôi à?”
Mạc Thiên cau mày nói: “Cô ấy muốn tới nhìn cậu.”
Lương Ân nhìn Kiều An Hạ nói: “Chị dâu ơi, nếu chị thật sự quan tâm đến tôi hay nấu thứ gì đó ngon ngon cho tôi được không, tôi thật sự không nuốt nổi đồ ăn ở bệnh viện, nó còn khó ăn hơn đồ ăn ở học viện quân đội.”
“Được.” - Kiều An Hạ đồng ý: “Ngày mai tôi sẽ mang đồ ăn cho anh.”
“Ôi, cảm ơn chị dâu.”
Mạc Thiên cau mày: “Như vậy có mệt quá không?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không mệt.”
Sau khi ra ngoài, hai người liền đi về nhà. Mạc Thiên biết Kiều An Hạ không thích Lục Vi nên không muốn đưa cô đi xem Lục Vi.
Cả Kiều An Hạ cũng không biết lần này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Vi rốt cuộc lại cứu Mạc Thiên, cô cũng không biết phải đối mặt ra sao.
Buổi tối, khi Kiều An Hạ tỉnh lại, cô lại nhìn thấy Mạc Thiên đứng ở ban công hút thuốc. Cô nhớ lại lần đó khi nhìn thấy anh đứng ở ban công hút thuốc, không lâu sau, Mạc Thiên đến Philadelphia đem Lục Vi trở về.
Còn lần này thì sao? Cô không muốn đoán.
Đưa tay vuốt bụng, cô nhếch khóe môi rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Kiều An Hạ làm mấy món bổ dưỡng mang đến bệnh viện cho Lương Ân.
Lương Ân ăn rất vui vẻ, nhưng Kiều An Hạ lại lợi dùng lúc này tìm cớ đi đến phòng bệnh của Lục Vi.
Vừa tới cửa cô liền nghe tiếng y tá kinh ngạc kêu lên: “Cô tỉnh rồi.”
Ngay sau đó y tá chạy ra ngoài và hét lên: “Bệnh nhân ở giường số 13 đã tỉnh rồi.”
Kiều An Hạ đứng đo, nhìn các bác sĩ ra vào, cuối cùng cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía cô.
Là Mạc Thiên, anh bước đi rất nhanh, vừa tới cửa đã thấy Kiều An Hạ đứng đó.
“Sao em lại ở đây?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Em mang đồ ăn cho Lương Ân, nghe thấy tiếng gọi liền tới xem một chút.”
Mạc Thiên gật đầu một cái, trực tiếp đi vào phòng bệnh, Lục Vi nằm trên giường rên rỉ đau đớn.
Mạc Thiên không nhúc nhích nhưng vẻ mặt rât nghiêm trọng,
Kiều An Hạ cảm thấy bản thân đứng đó rất lúng túng liền quay người rời đi, cho đến khi đi rất xa, cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Lục Vi, cô hét lên: “Mạc Thiên… Mạc Thiên…”
……
Đêm đó Mạc Thiên đã rất khuya cung chưa quay về nhà.
Kiều An Hạ nằm trên giường lớn một lúc rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau cô tỉnh lại, Mạc Thiên vẫn chưa quay về, cô nhìn chiếc giường trống bên cạnh, ngẩn ngơ một lúc mới đứng dậy thay đồ.
Đang đị đi xuống lầu thì nghe thấy tiếng Mạc Thiên từ bên ngoài đi vào, anh đang mặc một bộ vest, vẫn là bộ vest của ngày hôm qua, hiển nhiên là anh đã ở trong bệnh viện cả đêm.
Thấy cô đi xuống, anh mở miệng nói: “Đợi anh, anh đưa em đi làm.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Em tự đi, anh nghĩ ngơi đi.”
Nhưng Mạc Thiên vẫn nắm lấy tay cô: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cũng tốt, Kiều An Hạ thầm nghĩ, chuyện gì cũng phải nói ra, kìm nén trong lòng cũng không thoải mái.
Sau khi thay quần áo, Mạc Thiên trở nên cao quý và rất đẹp trai.
Kiều An Hạ ngơ ngác nhìn anh, nam nhân như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người thích phải không?
Đang suy nghĩ, giọng Mạc Thiên vang lên.
“Tối hôm qua ở bênh viện, Lục Vi đã tỉnh lại.”
“Ờ.” - Kiều An Hạ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Mạc Thiên cau mày: “An Hạ, em có phải là biết cái gì?”
Kiều An Hạ gật đầu: “Đã biết, cô ta mất đi quyền làm mẹ, còn biết cô ta vì cứu anh. Cô ta lại cứu anh lần nữa, Mạc Thiên.”
Cô nói rất bình thản, nhưng nó như tản đá đè lên trái tim anh.
Kiều An Hạ nói, cô ấy đã cứu anh một lần nữa.
Nhưng nó giống như là đang hỏi, anh sẽ đối với cô ấy thế nào đây?
Mạc Thiên cau mày: “Bỏ đi, đừng nói đến cô ấy nữa. Em vẫn ổn chứ, hai ngày trước em nói bụng không thoải mái, đi khám bác sĩ chưa?”
Kiều An Hạ ngẩn ngơ nhớ đến tờ kết quả, sau đó lắc đầu: “Không sao đâu, đã tốt hơn rồi.”
Đợi đến công ty, Kiều An Hạ xuống xe rời đi, sau khi xe của Mạc Thiên đi một quãng xa, cô bước ra khỏi công ty, nhìn theo bóng chiếc xe đã rời đi…
Khi tỉnh lại, ngoài cửa ánh nắng đã trải dài, ở cửa ra vào đã nghe giọng Lương Ân gào thét.
“Có ai trong đó không? Các người lẻn đi chơi bỏ lại tôi sao?”
Mạc Thiên nhíu mày, cúi đầu hôn lên trán Kiều An Hạ: “Anh sẽ đánh chết cậu ta.”
Kiều An Hạ vội vàng ôm lấy anh: “Đừng như vậy, đã hơn mười giờ rồi, nên dậy thôi.”
Vội vàng đứng dậy đi vào nhà tắm, lúc thay quần áo, Kiều An Hạ cảm thấy bụng có chút đau, nhìn vết hôn trên cổ, hai má cô đỏ bừng.
Xem ra sau này cần phải kiềm chế hơn một chút.
Lúc ra khỏi nhà tắm, Lương Ân thấy Kiều An Hạ vội nói: “Chị dâu, em còn muốn ăn món ăn của chị.”
“Vậy một chút tôi lại nấu nhé.”
“Không cho.” - Mạc Thiên nói: “Muốn ăn thì ra ngoài gọi món.”
“Hừ…” - Lương Ân gào lên: “Có vợ liền quên mất anh em.”
Mạc Thiên trừng mắt hắn: “Nói cái gì?”
“Không có.” - Lương Ân nao núng, hắn không còn lựa chọn nào khác, ai bảo đại ca đã cứu hắn, ân tình này đều phải mang cả đời.
Lương Ân nhàn nhã cầm một quả táo lên cắn một cái, miệng lớn không thể ngậm được lâu lại lên tiếng.
“Lục Vi đã xuất viện sáng nay, xem ra tinh thần không tệ, hai người đừng lo lắng.”
Thật sự không còn chuyện gì để nói sao? Mạc Thiên liền nắm lấy cổ áo hắn lôi ra ngoài.
“Không tiễn.”
Lương Ân: “…”
Hai người ở trong nhà cả buổi sáng, Mạc Thiên dùng đủ mọi cách làm nũng với Kiều An Hạ, sau khi ăn cơm trưa cũng tới lúc phải quay về nhà.
Bởi vì muốn trải nghiệm cảm giác đi du lịch nên cả hai quyết định không lái xe tới mà đi xe bus của khu du lịch đưa đón.
Xe bus của khu giải trí cũng là loại cao cấp, không khí trên xe rất tốt.
Kiều An Hạ và Mạc Thiên vừa ngồi xuống ghế liền nhìn thấy Lục Vi cũng bước lên xe, cô ta chọn cái ghế ngay phía sau lưng họ.
Lương Ân thấy thế vội vàng ngồi vào cái ghế bên cạnh Lục Vi: “Lục tiểu thư cũng về à?”
Lục Vi ừ một tiếng, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Xe bắt đầu khởi hành, người ngồi trên xe bắt đầu trò chuyện theo từng nhóm nhỏ.
Xe đi một lúc, Kiều An Hạ liền cảm thấy buồn ngủ, không biết vì sao, hai ngày nay cô đặc biệt có cảm giác rất muốn đi ngủ.
Mạc Thiên liền đẩy đầu cô tựa vào vai anh, vỗ về: “Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
Kiều An Hạ gật đầu một cái, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cô không biết xe chạy được bao lâu, khi đang mơ màng, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng động, vội mở mắt ra, sau đó có một cái gì đó to lớn đè lên cô.
Mùi hương quen thuộc là của Mạc Thiên.
Sau đó, đột nhiên trời đất quay cuồng và tiếng động dữ dội, mọi thứ trước mắt cô trở nên tối tăm.
……
Khi Kiều An Hạ tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện, cô vội vàng ngồi dậy nhìn xung quanh, nhưng không thấy Mạc Thiên đâu cả.
Nhớ đến cảnh tượng trước khi hôn mê, trong lòng run rẩy, vội hỏi y tá: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Y tá thấy cô tỉnh liền nói: “Xe bus xảy ra tai nạn, trên xe có rất nhiều bị thương. Nhưng cô không sao, chỉ là vết thương nhẹ, hôm nay có thể xuất viện.”
“Chồng tôi đâu?” - Kiều An Hạ đột nhiên hỏi như vậy, cô nhớ đến lúc trên xe Mạc Thiên che chở bảo vệ cho cô.
Trong lúc lo lắng, cô thậm chí còn không nhận ra mình đang gọi anh là chồng.
Cô y tá mỉm cười: “Chồng cô cũng không sao, anh ấy tỉnh lại trước cô và ra ngoài xử lý một số việc, chắc anh ấy sẽ sớm quay lại thôi.”
Kiều An Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ý tá lại đột nhiên cười lớn: “Hai người vợ chồng thật hạnh phúc a, chồng cô tỉnh lại liền chạy đến nhìn cô. À đúng rồi, đây là kết quả kiểm tra của cô.”
Kiều An Hạ nhận lấy, biết mình không sao cũng không nhìn nó, chỉ nói: “Cảm ơn cô.”
“Cô không xem một chút sao?” - Cô y tá lại len lén mỉm cười.
Kiều An Hạ nghe vậy liền nhìn xuống kết quả kiểm tra, mới phát hiện bên dưới còn có một cái khác.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu số liệu trên đó: “ Đây là cái gì?”
Cô y tá mỉm cười: “Chúc mừng cô, cô đã có thai rồi.”
Kiều An Hạ sửng sốt, mang thai?
Nghĩ tới mấy ngày qua cô luôn buồn ngủ, đói bụng, buồn nôn, cô tưởng mình bị đau bụng, hóa ra lại là mang thai?
Thấy cô không nói gì, cô y tá nghĩ cô then thùng: “Nếu cô xấu hổ, tôi có thể giúp cô nói với chồng cô.”
Kiều An Hạ lắc đầu, vội vàng cất đi giấy kết quả: “Tôi muốn đích thân nói với anh ấy.”
Cô y tá lại gật đầu nói: “Cô thật là may mắn, lần này trên xe có mấy người bị thương nặng, nhưng cô không sao cả. Cô nghĩ ngơi đi, tôi có việc rồi.”
Sau khi cô y tá rời đi, Kiều An Hạ nhìn vào tờ kết quả, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đứa trẻ tới, cô cũng đang có ý định tiếp nhận tình cảm của Mạc Thiên lần nữa, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, thay quần áo và đi ra ngoài hít thở không khí.
Kiều An Hạ chợt nghĩ Mạc Thiên bận rộn như vậy, cô cũng có thể một mình xuất viện không cần đến đón, nghĩ vậy cô liền lấy điện thoại ra để gọi cho anh.
Một lúc sau, từ phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông quen thuộc, Kiều An Hạ kinh ngạc, vội vàng cúp điện thoại.
Hóa ra Mạc Thiên đã về, cô bước tới, đang định mở cửa thì nhận ra đây hoàn toàn không phải là phòng của Mạc Thiên, bởi vì anh đang đứng trước giường bệnh, có một người đang nằm trên giường bệnh.
Cô còn chưa nhìn rõ bộ dáng của người kia, liền nghe thấy giọng nói của bác sĩ vang lên: “Mạc tổng, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Kiều An Hạ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bất chợt lùi lại một bước và ẩn mình trong bóng tối.
Cô nhìn thấy Mạc Thiên đi theo bác sĩ ra ngoài, sau đó là giọng của anh: “Cô ấy thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là có thứ gì đo trên nóc xe rơi xuống bụng cô ấy khiến dập tử cung, tôi e cô Lục sau này sẽ mất đi quyền làm mẹ.”
Kiều An Hạ kinh ngạc, cô Lục? Mất đi quyền làm mẹ?
Mạc Thiên hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, phải một lúc sau anh mới phản ứng lại: “Còn có biện pháp nào không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Sau đó, bác sĩ cũng lẳng lặng rời đi.
Thang Duy cũng mang vẻ mặt thẫn thờ: “Lục tiểu thư lại cứu anh một lần nữa, hơn nữa còn biến thành bộ dạng này, chuyện này…”
Mạc Thiên trầm mặc, ngẩng đầu lại hỏi Thang Duy: “An Hạ tỉnh rồi sao?”
“Vâng, y tá nói đã tỉnh, không có gì đáng ngại.”
“Được rồi, chúng ta đến gặp cô ấy.” - Nói xong hai người liền đi về phía phòng bênh của cô.
Kiều An Hạ hồi lâu vẫn không lấy lại được bình tĩnh, trên xe có rất nhiều người bị thương nhưng cô không bị gì, là Mạc Thiên bảo vệ cô, còn Lục Vi bảo vệ Mạc Thiên?
Hơn nữa, vì cứu Mạc Thiên mà cô ta mất đi quyền làm mẹ.
Kiều An Hạ vô thức đưa tay vuốt ve bụng mình, nhưng lúc này cô đang mang thai, làm sao có thể nói ra với anh, anh sẽ vui vẻ được không?
Kiều An Hạ đứng rất lâu ở đó, nhìn thấy Mạc Thiên và Thang Duy quay lại, anh nhìn thấy cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em đi đâu vậy?”
Kiều An Hạ lúc này mới hoàn hồn lại: “Không sao đâu, em ra ngoài dạo, còn anh có sao không?”
“Anh không sao.”
Thấy vậy, Thang Duy làm thủ tục xuất viện.
Kiều An Hạ im lặng một lúc mới nói tiếp: “Lương Ân đâu rồi?”
“Cậu ấy không có việc gì, bị thương chân một chút, cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Ừm.” - Kiều An Hạ gật đầu, nhưng cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Lục Vi đâu? Lúc đó cô ấy hình như đang ngồi ở phía sau chúng ta.”
“Cô ấy…” - Mạc Thiên nhíu mày lại: “Cô ấy bị thương nặng một chút, nhưng không còn nguy hiểm nữa, em yên tâm.”
Cuối cùng, Mạc Thiên cũng không nói cho Kiều An Hạ biết về việc Lục vi mất đi khả năng làm mẹ, hoặc có lẽ anh không biết phải nói với cô như thế nào.
Hai người đi qua xem Lương Ân, hắn ta đã tỉnh lại, nằm trên giường bó bột cái chân, duỗi thẳng trên bàn trước mặt.
Khi nhìn thấy hai người bước vào, Lương Ân lại hét lên: “Có phải là người nữa không, tôi đã như thế này rồi hai người còn đến nhét cẩu lương vào miệng tôi à?”
Mạc Thiên cau mày nói: “Cô ấy muốn tới nhìn cậu.”
Lương Ân nhìn Kiều An Hạ nói: “Chị dâu ơi, nếu chị thật sự quan tâm đến tôi hay nấu thứ gì đó ngon ngon cho tôi được không, tôi thật sự không nuốt nổi đồ ăn ở bệnh viện, nó còn khó ăn hơn đồ ăn ở học viện quân đội.”
“Được.” - Kiều An Hạ đồng ý: “Ngày mai tôi sẽ mang đồ ăn cho anh.”
“Ôi, cảm ơn chị dâu.”
Mạc Thiên cau mày: “Như vậy có mệt quá không?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Không mệt.”
Sau khi ra ngoài, hai người liền đi về nhà. Mạc Thiên biết Kiều An Hạ không thích Lục Vi nên không muốn đưa cô đi xem Lục Vi.
Cả Kiều An Hạ cũng không biết lần này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Vi rốt cuộc lại cứu Mạc Thiên, cô cũng không biết phải đối mặt ra sao.
Buổi tối, khi Kiều An Hạ tỉnh lại, cô lại nhìn thấy Mạc Thiên đứng ở ban công hút thuốc. Cô nhớ lại lần đó khi nhìn thấy anh đứng ở ban công hút thuốc, không lâu sau, Mạc Thiên đến Philadelphia đem Lục Vi trở về.
Còn lần này thì sao? Cô không muốn đoán.
Đưa tay vuốt bụng, cô nhếch khóe môi rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Kiều An Hạ làm mấy món bổ dưỡng mang đến bệnh viện cho Lương Ân.
Lương Ân ăn rất vui vẻ, nhưng Kiều An Hạ lại lợi dùng lúc này tìm cớ đi đến phòng bệnh của Lục Vi.
Vừa tới cửa cô liền nghe tiếng y tá kinh ngạc kêu lên: “Cô tỉnh rồi.”
Ngay sau đó y tá chạy ra ngoài và hét lên: “Bệnh nhân ở giường số 13 đã tỉnh rồi.”
Kiều An Hạ đứng đo, nhìn các bác sĩ ra vào, cuối cùng cô nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía cô.
Là Mạc Thiên, anh bước đi rất nhanh, vừa tới cửa đã thấy Kiều An Hạ đứng đó.
“Sao em lại ở đây?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Em mang đồ ăn cho Lương Ân, nghe thấy tiếng gọi liền tới xem một chút.”
Mạc Thiên gật đầu một cái, trực tiếp đi vào phòng bệnh, Lục Vi nằm trên giường rên rỉ đau đớn.
Mạc Thiên không nhúc nhích nhưng vẻ mặt rât nghiêm trọng,
Kiều An Hạ cảm thấy bản thân đứng đó rất lúng túng liền quay người rời đi, cho đến khi đi rất xa, cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Lục Vi, cô hét lên: “Mạc Thiên… Mạc Thiên…”
……
Đêm đó Mạc Thiên đã rất khuya cung chưa quay về nhà.
Kiều An Hạ nằm trên giường lớn một lúc rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau cô tỉnh lại, Mạc Thiên vẫn chưa quay về, cô nhìn chiếc giường trống bên cạnh, ngẩn ngơ một lúc mới đứng dậy thay đồ.
Đang đị đi xuống lầu thì nghe thấy tiếng Mạc Thiên từ bên ngoài đi vào, anh đang mặc một bộ vest, vẫn là bộ vest của ngày hôm qua, hiển nhiên là anh đã ở trong bệnh viện cả đêm.
Thấy cô đi xuống, anh mở miệng nói: “Đợi anh, anh đưa em đi làm.”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Em tự đi, anh nghĩ ngơi đi.”
Nhưng Mạc Thiên vẫn nắm lấy tay cô: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cũng tốt, Kiều An Hạ thầm nghĩ, chuyện gì cũng phải nói ra, kìm nén trong lòng cũng không thoải mái.
Sau khi thay quần áo, Mạc Thiên trở nên cao quý và rất đẹp trai.
Kiều An Hạ ngơ ngác nhìn anh, nam nhân như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người thích phải không?
Đang suy nghĩ, giọng Mạc Thiên vang lên.
“Tối hôm qua ở bênh viện, Lục Vi đã tỉnh lại.”
“Ờ.” - Kiều An Hạ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Mạc Thiên cau mày: “An Hạ, em có phải là biết cái gì?”
Kiều An Hạ gật đầu: “Đã biết, cô ta mất đi quyền làm mẹ, còn biết cô ta vì cứu anh. Cô ta lại cứu anh lần nữa, Mạc Thiên.”
Cô nói rất bình thản, nhưng nó như tản đá đè lên trái tim anh.
Kiều An Hạ nói, cô ấy đã cứu anh một lần nữa.
Nhưng nó giống như là đang hỏi, anh sẽ đối với cô ấy thế nào đây?
Mạc Thiên cau mày: “Bỏ đi, đừng nói đến cô ấy nữa. Em vẫn ổn chứ, hai ngày trước em nói bụng không thoải mái, đi khám bác sĩ chưa?”
Kiều An Hạ ngẩn ngơ nhớ đến tờ kết quả, sau đó lắc đầu: “Không sao đâu, đã tốt hơn rồi.”
Đợi đến công ty, Kiều An Hạ xuống xe rời đi, sau khi xe của Mạc Thiên đi một quãng xa, cô bước ra khỏi công ty, nhìn theo bóng chiếc xe đã rời đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.