Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 7: Cha biết mặt trời ở bệnh viện tâm thần lên lúc mấy giờ và lặn lúc mấy giờ không?

Tần Nhược Hư

09/09/2021

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lời nói của Kiều Mạn, lập tức đâm trúng tử huyệt của Kiều Minh Chương, tử huyệt muốn mặt mũi.

"Cha giới thiệu đối tượng hẹn hò cho con, con không thèm gặp ai cả, kết quả lại chạy tới nói với cha là theo đuổi đàn ông. Kiều Mạn, dù sao con cũng là danh viện ở giới thượng lưu Lâm thành này, con đừng cả ngày đều giống như đứa con hoang không ai quản, gia giáo của con đi đâu hết rồi?"

Cô đưa móng tay được tô vẽ cẩn thận đến trước mặt ngắm nghía, chậm rãi nói từng câu từng chữ một: “Làm sao? Sợ sau say truyền ra con gái của Kiều Minh Chương không có giáo dưỡng, khó có thể liên hôn kinh tế để khuếch trương bản đồ sự nghiệp của cha, nên cha thấy tức giận, thấy thất vọng?"

"Con thật sự rất tò mò, lúc cha quỳ ở trước mặt mẹ thề chân thành, hứa hẹn điều này, kết quả lúc đó có chút thật lòng gì hay không?"

"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có mà can thiệp vào."

Nhắc tới người cũ chuyện xưa, sắc mặt của Kiều Minh Chương hơi dãn ra, ông ta vỗ vào bàn tay đang đặt trên bả vai mình của Tiếu Mẫn, mang giọng điệu đặc biệt chỉ thương nhân mới có: “Chờ một khoảng thời gian nữa đi, chờ lúc con kết hôn, những thứ này... Coi như là của hồi môn."

Câu trả lời giống như cô đã đoán trước...

Cô tới, cũng chỉ muốn nói một câu như vậy.

Đạt được mục đích rồi, cô không cần phải ở lại đây nữa.

Lúc sắp đi ra khỏi cửa phòng bệnh, giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Mạn lại vang lên lần nữa, cô nói: “Cha ơi, cha biết mặt trời ở bệnh viện tâm thần lên lúc mấy giờ và lặn lúc mấy giờ không? Cha có biết mỗi phút mỗi giây phải vượt qua ở đó như thế nào không?"



...

Ra khỏi bệnh viện, gió thổi rối mái tóc dài của cô, mái tóc rối tung bay, cô đón gió, đi về phía đầu đường dưới trời mưa.

Mùa này, là mùa hoa ngọc lan nở ở Lâm thành, trên đường thơm nức mùi hoa, mùi thơm mê người.

Hoa Ngọc lan, cũng đúng là loại hoa mẹ cô Tần Ngọc Lan thích nhất.

Bà đã từng kể với cô rất nhiều lần, mình và Kiều Minh Chương gặp nhau ở chính dưới tàng cây ngọc lan, lúc đó cánh hoa tán lạc vương trên áo của chàng thiếu niên anh tuấn, nhìn giống như hoàng tử bước ra từ trong mộng.

Một lần này, đã quyết định cả đời này.

Sau lưng có tiếng động cơ xe vang lên, cô ngẩng đầu cố ép nước mắt chảy vào trong tim, lên xe.

Lão Lý biết từ sau khi Kiều Mạn về nước, cô luôn ở khu căn hộ ở hồ Thanh Long gần đường vành đai ba, đó là món quà sinh nhật lúc cô mười lăm tuổi, Kiều Minh Chương tặng cho cô.

Cảnh đêm sầm uất không ngừng lui về phía sau ngoài cửa sổ, dần dần biến mất thành điểm nhỏ, cô cảm thấy ngột ngạt, hạ cửa kính xe xuống, để gió mang theo hơi ẩm bay vào.

Không hiểu tại sao, nơi nơi náo nhiệt sầm uất, lại càng làm cô nhớ lại nhiều hồi ức lạnh lẽo hơn.

Cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, giả vờ ngủ.



Trở lại căn hộ, đã là hai giờ đêm.

Cởi giày cao gót ra, cô đi thẳng lên phòng ngủ ở tầng trên để tắm.

Mười mấy phút sau, cô quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, cửa sổ sát đất chưa đóng, màn cửa sổ màu be bị gió đêm thổi hơi phiêu động.

Cô đi tới đóng cửa, sau đó ngả người nằm nhoài trên giường.

Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại di động cạnh gối lại phát ra tiếng chấn động ông ông.

Cô ấn nút nhận nghe, đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nữ mềm mại, ở trong đêm khuya nghe càng dễ nghe hơn: “Mạn Mạn, chúng ta gặp mặt trò chuyện đi?"

Đây là lần đầu tiên Tiếu Mộng gọi điện thoại cho cô sau khi cô biết Tương Anh Đông và Tiếu Mộng đã ngủ cùng nhau.

Cơn buồn ngủ của Kiều Mạn bay mất hơn nửa, khóe môi còn lên độ cong đẹp mắt theo thói quen: “Nói chuyện gì? Nói chuyện cậu âm thầm đi theo Tương Anh Đông? Hay là nói chuyện cậu đã sám hối?"

"Mạn Mạn, bình tâm mà nói, tôi không nợ cậu cái gì cả, anh Đông lại càng không thiếu cậu thứ gì! Cậu đừng có thấy mình thua cuộc, nên châm chọc tôi và anh ấy!"

Có lẽ, một khi mơ ước đã biến thành chấp niệm, sẽ dần biến thành quang minh chính đại muốn cưỡng đoạt.

Trên mặt Kiều Mạn vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn, khiêm tốn ung dung, vân đạm phong thanh, cô nói: “Tiếu Mộng, là tôi thua cuộc, hay là cô không thắng nổi? Nếu bây giờ tôi tha thứ cho Tương Anh Đông, cô nghĩ anh ta sẽ chọn tôi hay là chọn cô?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook