Tiểu Tổ Tông Đỉnh Lưu Đến Từ Đại Đường
Chương 4: Không hiểu thảo với tổ tông sẽ bị sét đánh
Trạch Lan
24/04/2022
Kỷ Trạch bỏ ra một chút thời gian, cuối cùng để vị tiểu tổ tông này
hiểu, người nhà họ Kỷ không cần cô tặng quà gặp mặt, hơn nữa những món
đồ mà cô mang tới bây giờ là đồ cổ vô cùng đắt đỏ, tốt nhất đừng tùy
tiện để lộ ra, tránh lại mang đến rắc rối.
Kỷ Thanh Ngọc ôm gối ôm con thỏ mà An Nhạc đưa cho cô trong lòng, nghiêm túc lắng nghe.
Sư phụ từng nói, thế giới tương lai sẽ có rất nhiều thứ cô chưa từng thấy, cũng không hiểu, có thể nghe lời của hậu bối nhiều hơn, chỉ cần không làm bản thân ấm ức là được rồi.
*
Có lẽ Kỷ Hải Triều sớm dặn dò trước, mẹ kế Tiết Văn Lệ nhìn thấy Kỷ Trạch dẫn trẻ con trở về cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Bà là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, nói chuyện rất nhỏ nhẹ: "Kỷ Trạch về rồi, hôm nay ở nhà ăn cơm trưa không con? Dì bảo cô giúp việc làm món con thích."
Giọng điệu của Kỷ Trạch khách sáo lại xa cách: "Không ạ, con hẹn bạn ăn cơm rồi."
Tiết Văn Lệ nghe vậy, cũng không tiếp tục bắt ép ở lại.
Kỷ Trạch kéo bà trẻ sau lưng ra phía trước: "Dì Lệ, chắc bố nói với dì rồi nhỉ? Đây là một người họ hàng nhà chúng ta, gia đình không có ai chăm sóc, về sau sẽ ở lại nhà chúng ta."
Tiết Văn Lệ cẩn thận nhìn Kỷ Thanh Ngọc, cười nói: "Sáng nay dậy Hải Triều đã nói với dì rồi. Bé con, con yên tâm, về sau nơi này chính là nhà của con. Dì sẽ yêu thương con như con của mình."
Vốn bà muốn trấn an đứa bé này, Kỷ Hải Triều không nói rõ ràng với bà, chỉ nói muốn nuôi một người họ hàng, đứa bé đó không ai chăm sóc.
Tiết Văn Lệ tự động hiểu thành người thân của đứa bé đó đều không còn.
Nhưng mà bà vừa thốt ra lời đó, vẻ mặt Kỷ Trạch lập tức trở nên cực kỳ quái dị.
"Dì Lệ, có lẽ bố con chưa nói với dì một vài chuyện." Kỷ Trạch ho một tiếng, đè lại ý cười khoé miệng, "Cô nhóc tên Kỷ Thanh Ngọc, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vai vế thật sự không nhỏ. Luận vai vế, con còn phải gọi cô nhóc một tiếng bà cô."
Tiết Văn Lệ:?
Bà kịp phản ứng lời nói của Kỷ Trạch, vậy chẳng phải bà phải gọi một đứa trẻ còn nhỏ tuổi hơn con trai mình rất nhiều là cô?
Trong nội tâm bà không để bụng, cũng không thấy đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nghe hiểu cuộc trò chuyện của bọn họ, thế nên nói ngay trước mặt Kỷ Thanh Ngọc: "Trước kia chưa từng nghe đến nhà thân thích này, chắc hẳn quan hệ cũng không gần lắm. Lại nói, hiện tại cũng không chú ý nhiều như vậy... Á!"
Bà bỗng dừng lời, sắc mặt trắng bệch ôm ngực.
Kỷ Trạch sững sờ: "Dì sao thế?"
Tiết Văn Lệ hồi lại nửa phút, mới xua tay, từ từ ngồi xuống sô pha, bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc: "Dì cũng không biết tại sao, vừa rồi nói chuyện, đột nhiên bên tai giống như có tiếng sấm, sau đó hoảng hốt nói không nên lời."
Trong lòng bà sợ hãi, còn rất khó hiểu: "Dì có kiểm tra sức khỏe định kỳ, tim vẫn luôn rất khỏe mạnh."
Nói thì nói như thế, Tiết Văn Lệ đã quyết định, tìm thời gian hẹn bác sĩ tư nhân kiểm tra sức khỏe kỹ càng.
Kỷ Trạch vô ý thức nhìn về phía tiểu tổ tông bên cạnh.
Anh nhìn thấy phản ứng vừa rồi của mẹ kế, trong lòng hiện lên một suy đoán kỳ lạ: Cũng không thể là vừa rồi lời mẹ kế nói không tôn kính với tiểu tổ tông lắm, cho nên mới bỗng nhiên biến thành như vậy chứ?
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy suy nghĩ này hơi thái quá.
Kỷ Trạch lắc đầu, tự nhủ không thể mê tín.
Anh thấy Tiết Văn Lệ không sao, cũng không có lời khách sáo gì muốn nói với mẹ kế, anh quay đầu nói với Kỷ Thanh Ngọc: "Người cứ ở lại đây, dì Lệ sẽ chăm sóc chu đáo cho người."
Anh nói xong liền xoay người muốn đi, lại không bước nổi một bước... Áo khoác bị kéo chặt.
Anh cúi đầu, tiểu tổ tông nhẹ nhàng nắm lấy áo măng tô của anh, nhưng anh là đàn ông trưởng thành, kéo mạnh một phát thế mà không nhúc nhích tí nào.
Nhớ tới một câu "Người nhà họ Kỷ chúng ta trời sinh sức lực lớn" của tiểu tổ tông, anh im lặng một lát.
"Còn chuyện gì sao?" Anh từ bỏ áo khoác của mình, hỏi.
Kỷ Thanh Ngọc hỏi lại anh: "Con đi đâu?"
Kỷ Trạch nói: "Con và bạn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm."
Kỷ Thanh Ngọc cảm thấy không thích hợp: "Đây là nhà con đúng không? Về sau ta sẽ ở lại đây?"
Kỷ Trạch gật đầu.
"Vậy còn con? Con ở đây không?" Kỷ Thanh Ngọc cực kỳ nhạy cảm, cô ý thức được, có lẽ quan hệ giữa Kỷ Trạch và gia đình không thân thiết lắm.
Kỷ Trạch nói: "Tất nhiên con ở trong nhà của mình."
Kỷ Thanh Ngọc đương nhiên nói: "Vậy ta cũng muốn ở trong nhà của con."
Kỷ Trạch:?
Anh không muốn gặp phải rắc rối như vậy đâu!
Anh dứt khoát nói: "Chỗ con không được, con thường xuyên không ở nhà, trong nhà cũng không có ai trông nom, dọn dẹp. Một đứa bé như người không tiện ở lại."
Tiết Văn Lệ điều hoà được hơi thở cũng nói: "Đúng vậy, Kỷ Trạch là ngôi sao, công việc rất bận rộn. Hơn nữa nó là một người đàn ông chưa lập gia đình, làm sao biết chăm sóc trẻ con như thế nào được."
Kỷ Thanh Ngọc chỉ lắc đầu.
Người đầu tiên cô nhìn thấy khi đến đây chính là Kỷ Trạch, trong số hậu bối nhà họ Kỷ đã nhìn thấy, từ đáy lòng cô thân thiết nhất cũng là Kỷ Trạch.
Cô kiên trì nói: "Ta ở cùng với Tiểu Trạch."
Tiết Văn Lệ vô thức nhíu mày: "Thanh Ngọc, Hải Triều đã sắp xếp xong chuyện của con rồi, dì cũng liên lạc với công ty trang trí nội thất, hôm nay phòng của con có thể sửa xong. Con phải ngoan, đừng tùy hứng. Đừng để cố gắng của bọn dì uổng phí."
Tiểu tổ tông hé miệng, có chút không vui.
Cô vừa không vui, liền quên khống chế sức lực trên tay.
Xoẹt...
Vạt áo khoác của Kỷ Trạch trực tiếp bị rách.
Kỷ Trạch: "..."
Tiết Văn Lệ:?
Tâm trạng Kỷ Trạch cũng nứt ra như áo khoác, đối mặt mẹ kế không biết chút nào, anh còn phải giảng hòa: "Chất lượng thương hiệu quần áo này tệ thật đấy."
Kỷ Thanh Ngọc buông tay, thành khẩn nói xin lỗi: "Xin lỗi."
Kỷ Trạch cũng không đến nỗi tiếc một bộ quần áo, chỉ nói: "Không sao."
Bởi vì không cẩn thận làm rách quần áo của Kỷ Trạch, Kỷ Thanh Ngọc hơi chột dạ, không kéo anh nữa.
Kỷ Trạch còn tưởng rằng cô bị Tiết Văn Lệ khuyên nhủ, nói tạm biệt rồi xoay người muốn đi.
Còn chưa tới cửa ra vào, bóng dáng anh bỗng nhiên cứng đờ, đứng tại chỗ bất động.
Anh dừng lại chừng nửa phút, giống như bị người ấn nút tạm dừng.
Tiết Văn Lệ cảm thấy không thích hợp: "Kỷ Trạch?"
Lại qua tầm mười giây, Kỷ Trạch mới chậm rãi quay đầu.
Sắc mặt của anh hơi trắng bệch, hai mắt chăm chú nhìn tiểu tổ tông ôm gối ôm đứng tại chỗ.
Tiểu cô nương đang nâng mặt hờn dỗi.
Thấy anh quay đầu, còn tưởng rằng anh thay đổi ý định, hai mắt Kỷ Thanh Ngọc dần sáng lên từng chút.
Dáng vẻ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Kỷ Trạch hít sâu một hơi, thử dò xét nói: "Vừa rồi có phải người giận con?"
Kỷ Thanh Ngọc không biết nói dối, duỗi ngón tay dựng lên một chút: "Một chút xíu."
Trong lòng Kỷ Trạch ẩn ẩn có suy đoán rất không ổn.
Anh quay đầu hỏi Tiết Văn Lệ: "Dì Lệ, vừa rồi, có phải bên tai dì đột ngột chấn động, giống như có sấm sét, lại như không có âm thanh, đầu óc ngơ ngác. Ngay sau đó hoảng hốt không thôi, trước mắt biến thành màu đen?"
Tiết Văn Lệ ngạc nhiên: "Đúng, chính là như vậy! Sao con biết hay vậy?"
Kỷ Trạch: "..."
Tất nhiên là con biết, bởi vì vừa rồi con cũng được trải nghiệm một lần!
Anh gần như đã xác định suy đoán hoang đường lúc trước.
Cũng rốt cuộc hiểu rõ sức nặng của hai chữ "tổ tông" này.
Khó trách ông nội liên tục nói phải hiểu thảo với tiểu tổ tông.
Không hiếu thảo thật sự sẽ bị sét đánh.
Hết lần này tới lần khác vị tiểu tổ tông trước mắt này còn dáng vẻ không hiểu cái gì. Đối mặt một đứa trẻ ba tuổi, cho dù anh có tức cũng không có chỗ phát.
Kỷ Trạch hỏi cô: "Vì sao muốn ở cùng với con?"
Kỷ Thanh Ngọc không chút do dự: "Ta thích Tiểu Trạch."
Kỷ Trạch cảm thấy phần yêu thích này thực sự quá nặng nề, còn không thể từ chối, anh mệt mỏi nói: "Được thôi, vậy người ở cùng con đi."
Tiết Văn Lệ:?
Bà chỉ cảm thấy không thể hiểu được: "Thế nhưng chỗ bố con đã sắp xếp hết rồi, con đột nhiên thay đổi ý định sẽ khiến ông ấy tức giận."
"Ông ấy sẽ không giận đâu." Kỷ Trạch thở dài, ngữ khí không biết thế nào, không hiểu sao có thêm chút hương vị tang thương, "Lát nữa con sẽ bảo bà trẻ gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy sẽ hiểu cho con thôi."
*
Hẹn ăn cơm với bạn vốn chỉ là cái cớ.
Kỷ Trạch dẫn Kỷ Thanh Ngọc về nhà, một lớn một nhỏ ngồi trên sô pha, tiến hành một cuộc đối thoại rất "chín chắn".
Giọng Kỷ Trạch nghiêm túc bày tỏ: "Đầu tiên con nói trước, người ở chỗ con, con sẽ thuê người chăm sóc người, sắc xếp hết mọi thứ, trên đời sống vật chất sẽ không bạc đãi người. Nhưng mà, công việc của con bề bộn nhiều việc, có thể sẽ thường xuyên rất nhiều ngày không trở lại. Nếu như người muốn ở lại chỗ con, nhất định phải chấp nhận điểm này. Đừng đến lúc đó lại đổi ý."
Nói xong anh cảm thấy ngữ khí của mình hơi nặng, lại bổ sung: "Đương nhiên, nếu như người không vui, muốn tới chỗ bố con cũng được. Cứ nói thẳng với con, con sẽ đưa người đi."
Kỷ Thanh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cô không sợ cái này, lúc ở núi Long Nha, sư phụ cũng thường xuyên không thấy bóng dáng.
"Cứ quyết định như vậy đi." Kỷ Trạch thở phào, ngẩng đầu nhìn một chút, giống như đạt được thỏa thuận gì với sự tồn tại vô hình nào đó, nhỏ giọng thầm thì, "Đến lúc đó cũng không thể lại nói con không hiếu thảo."
Anh cũng không phải người dông dài, nói xong, lúc này bắt đầu gọi điện thoại liên lạc người đến bố trí phòng cho Kỷ Thanh Ngọc, lại bảo trợ lý sắp xếp cô chăm sóc trẻ con, thuận tiện nghe ngóng nhà trẻ danh tiếng tốt gần đây.
Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên không thể giấu giếm quản lý.
Triệu Tiền Tôn gọi điện thoại tới, hỏi thẳng: "Bà trẻ ở cùng với cậu?"
Anh ta cũng hơi hiểu rõ gia thế của Kỷ Trạch, thật bất ngờ đứa trẻ nhỏ như thế lại không ở nhà họ Kỷ, mà ném cho nghệ sĩ bận rộn như Kỷ Trạch.
Anh ta vô thức phỏng đoán: "Hẳn là người trong nhà không thích..."
Kỷ Trạch quả quyết chặn đứng anh ta: "Thu hồi suy nghĩ âm u của anh đi!"
Mỗi chữ mỗi câu của anh vô cùng kiên định: "Cả nhà chúng tôi rất hoan nghênh tiểu tổ tông đến."
Triệu Tiền Tôn:?
Luôn cảm thấy lời này nghe là lạ.
Nhưng việc riêng của gia đình, anh ta cũng không tiện nghe ngóng nhiều.
Mặc dù một nghệ sĩ độc thân nuôi một đứa bé nghe rất kỳ lạ, nhưng thân phận bà trẻ trong sạch, ai cũng không thể nói cái gì.
Lại nói, trong lòng của anh ta còn băn khoăn chương trình tạp kỹ kia, đúng lúc nói với Kỷ Trạch.
"Phụ Huynh Siêu Cấp?" Kỷ Trạch kinh ngạc, "Anh Triệu, chừng nào thì anh bắt đầu có mong đợi không thiết thực với tôi vậy?"
Chương trình tạp kỹ đã nổi tiếng hai mùa, Kỷ Trạch làm sao có thể không biết?
Khách quý tham gia hai mùa trước, có ảnh đế tên tuổi lâu năm nhờ danh tiếng người cha tốt nổi tiếng trở lại, có thần tượng hình tượng vua đám trẻ nổi tiếng vượt ra khỏi vòng, thậm chí «Phụ Huynh Siêu Cấp» còn nâng đỡ được mấy sao nhí, nghe đồn phí đại ngôn hơn mười triệu.
Những điều này không cái nào không chứng minh «Phụ Huynh Siêu Cấp» thực sự rất hot.
Nhưng mà, nhận thức của bản thân Kỷ Trạch rất tỉnh táo: "Cái này liên quan gì đến tôi?"
Kỷ Thanh Ngọc ôm gối ôm con thỏ mà An Nhạc đưa cho cô trong lòng, nghiêm túc lắng nghe.
Sư phụ từng nói, thế giới tương lai sẽ có rất nhiều thứ cô chưa từng thấy, cũng không hiểu, có thể nghe lời của hậu bối nhiều hơn, chỉ cần không làm bản thân ấm ức là được rồi.
*
Có lẽ Kỷ Hải Triều sớm dặn dò trước, mẹ kế Tiết Văn Lệ nhìn thấy Kỷ Trạch dẫn trẻ con trở về cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Bà là người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, nói chuyện rất nhỏ nhẹ: "Kỷ Trạch về rồi, hôm nay ở nhà ăn cơm trưa không con? Dì bảo cô giúp việc làm món con thích."
Giọng điệu của Kỷ Trạch khách sáo lại xa cách: "Không ạ, con hẹn bạn ăn cơm rồi."
Tiết Văn Lệ nghe vậy, cũng không tiếp tục bắt ép ở lại.
Kỷ Trạch kéo bà trẻ sau lưng ra phía trước: "Dì Lệ, chắc bố nói với dì rồi nhỉ? Đây là một người họ hàng nhà chúng ta, gia đình không có ai chăm sóc, về sau sẽ ở lại nhà chúng ta."
Tiết Văn Lệ cẩn thận nhìn Kỷ Thanh Ngọc, cười nói: "Sáng nay dậy Hải Triều đã nói với dì rồi. Bé con, con yên tâm, về sau nơi này chính là nhà của con. Dì sẽ yêu thương con như con của mình."
Vốn bà muốn trấn an đứa bé này, Kỷ Hải Triều không nói rõ ràng với bà, chỉ nói muốn nuôi một người họ hàng, đứa bé đó không ai chăm sóc.
Tiết Văn Lệ tự động hiểu thành người thân của đứa bé đó đều không còn.
Nhưng mà bà vừa thốt ra lời đó, vẻ mặt Kỷ Trạch lập tức trở nên cực kỳ quái dị.
"Dì Lệ, có lẽ bố con chưa nói với dì một vài chuyện." Kỷ Trạch ho một tiếng, đè lại ý cười khoé miệng, "Cô nhóc tên Kỷ Thanh Ngọc, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vai vế thật sự không nhỏ. Luận vai vế, con còn phải gọi cô nhóc một tiếng bà cô."
Tiết Văn Lệ:?
Bà kịp phản ứng lời nói của Kỷ Trạch, vậy chẳng phải bà phải gọi một đứa trẻ còn nhỏ tuổi hơn con trai mình rất nhiều là cô?
Trong nội tâm bà không để bụng, cũng không thấy đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nghe hiểu cuộc trò chuyện của bọn họ, thế nên nói ngay trước mặt Kỷ Thanh Ngọc: "Trước kia chưa từng nghe đến nhà thân thích này, chắc hẳn quan hệ cũng không gần lắm. Lại nói, hiện tại cũng không chú ý nhiều như vậy... Á!"
Bà bỗng dừng lời, sắc mặt trắng bệch ôm ngực.
Kỷ Trạch sững sờ: "Dì sao thế?"
Tiết Văn Lệ hồi lại nửa phút, mới xua tay, từ từ ngồi xuống sô pha, bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc: "Dì cũng không biết tại sao, vừa rồi nói chuyện, đột nhiên bên tai giống như có tiếng sấm, sau đó hoảng hốt nói không nên lời."
Trong lòng bà sợ hãi, còn rất khó hiểu: "Dì có kiểm tra sức khỏe định kỳ, tim vẫn luôn rất khỏe mạnh."
Nói thì nói như thế, Tiết Văn Lệ đã quyết định, tìm thời gian hẹn bác sĩ tư nhân kiểm tra sức khỏe kỹ càng.
Kỷ Trạch vô ý thức nhìn về phía tiểu tổ tông bên cạnh.
Anh nhìn thấy phản ứng vừa rồi của mẹ kế, trong lòng hiện lên một suy đoán kỳ lạ: Cũng không thể là vừa rồi lời mẹ kế nói không tôn kính với tiểu tổ tông lắm, cho nên mới bỗng nhiên biến thành như vậy chứ?
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy suy nghĩ này hơi thái quá.
Kỷ Trạch lắc đầu, tự nhủ không thể mê tín.
Anh thấy Tiết Văn Lệ không sao, cũng không có lời khách sáo gì muốn nói với mẹ kế, anh quay đầu nói với Kỷ Thanh Ngọc: "Người cứ ở lại đây, dì Lệ sẽ chăm sóc chu đáo cho người."
Anh nói xong liền xoay người muốn đi, lại không bước nổi một bước... Áo khoác bị kéo chặt.
Anh cúi đầu, tiểu tổ tông nhẹ nhàng nắm lấy áo măng tô của anh, nhưng anh là đàn ông trưởng thành, kéo mạnh một phát thế mà không nhúc nhích tí nào.
Nhớ tới một câu "Người nhà họ Kỷ chúng ta trời sinh sức lực lớn" của tiểu tổ tông, anh im lặng một lát.
"Còn chuyện gì sao?" Anh từ bỏ áo khoác của mình, hỏi.
Kỷ Thanh Ngọc hỏi lại anh: "Con đi đâu?"
Kỷ Trạch nói: "Con và bạn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm."
Kỷ Thanh Ngọc cảm thấy không thích hợp: "Đây là nhà con đúng không? Về sau ta sẽ ở lại đây?"
Kỷ Trạch gật đầu.
"Vậy còn con? Con ở đây không?" Kỷ Thanh Ngọc cực kỳ nhạy cảm, cô ý thức được, có lẽ quan hệ giữa Kỷ Trạch và gia đình không thân thiết lắm.
Kỷ Trạch nói: "Tất nhiên con ở trong nhà của mình."
Kỷ Thanh Ngọc đương nhiên nói: "Vậy ta cũng muốn ở trong nhà của con."
Kỷ Trạch:?
Anh không muốn gặp phải rắc rối như vậy đâu!
Anh dứt khoát nói: "Chỗ con không được, con thường xuyên không ở nhà, trong nhà cũng không có ai trông nom, dọn dẹp. Một đứa bé như người không tiện ở lại."
Tiết Văn Lệ điều hoà được hơi thở cũng nói: "Đúng vậy, Kỷ Trạch là ngôi sao, công việc rất bận rộn. Hơn nữa nó là một người đàn ông chưa lập gia đình, làm sao biết chăm sóc trẻ con như thế nào được."
Kỷ Thanh Ngọc chỉ lắc đầu.
Người đầu tiên cô nhìn thấy khi đến đây chính là Kỷ Trạch, trong số hậu bối nhà họ Kỷ đã nhìn thấy, từ đáy lòng cô thân thiết nhất cũng là Kỷ Trạch.
Cô kiên trì nói: "Ta ở cùng với Tiểu Trạch."
Tiết Văn Lệ vô thức nhíu mày: "Thanh Ngọc, Hải Triều đã sắp xếp xong chuyện của con rồi, dì cũng liên lạc với công ty trang trí nội thất, hôm nay phòng của con có thể sửa xong. Con phải ngoan, đừng tùy hứng. Đừng để cố gắng của bọn dì uổng phí."
Tiểu tổ tông hé miệng, có chút không vui.
Cô vừa không vui, liền quên khống chế sức lực trên tay.
Xoẹt...
Vạt áo khoác của Kỷ Trạch trực tiếp bị rách.
Kỷ Trạch: "..."
Tiết Văn Lệ:?
Tâm trạng Kỷ Trạch cũng nứt ra như áo khoác, đối mặt mẹ kế không biết chút nào, anh còn phải giảng hòa: "Chất lượng thương hiệu quần áo này tệ thật đấy."
Kỷ Thanh Ngọc buông tay, thành khẩn nói xin lỗi: "Xin lỗi."
Kỷ Trạch cũng không đến nỗi tiếc một bộ quần áo, chỉ nói: "Không sao."
Bởi vì không cẩn thận làm rách quần áo của Kỷ Trạch, Kỷ Thanh Ngọc hơi chột dạ, không kéo anh nữa.
Kỷ Trạch còn tưởng rằng cô bị Tiết Văn Lệ khuyên nhủ, nói tạm biệt rồi xoay người muốn đi.
Còn chưa tới cửa ra vào, bóng dáng anh bỗng nhiên cứng đờ, đứng tại chỗ bất động.
Anh dừng lại chừng nửa phút, giống như bị người ấn nút tạm dừng.
Tiết Văn Lệ cảm thấy không thích hợp: "Kỷ Trạch?"
Lại qua tầm mười giây, Kỷ Trạch mới chậm rãi quay đầu.
Sắc mặt của anh hơi trắng bệch, hai mắt chăm chú nhìn tiểu tổ tông ôm gối ôm đứng tại chỗ.
Tiểu cô nương đang nâng mặt hờn dỗi.
Thấy anh quay đầu, còn tưởng rằng anh thay đổi ý định, hai mắt Kỷ Thanh Ngọc dần sáng lên từng chút.
Dáng vẻ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Kỷ Trạch hít sâu một hơi, thử dò xét nói: "Vừa rồi có phải người giận con?"
Kỷ Thanh Ngọc không biết nói dối, duỗi ngón tay dựng lên một chút: "Một chút xíu."
Trong lòng Kỷ Trạch ẩn ẩn có suy đoán rất không ổn.
Anh quay đầu hỏi Tiết Văn Lệ: "Dì Lệ, vừa rồi, có phải bên tai dì đột ngột chấn động, giống như có sấm sét, lại như không có âm thanh, đầu óc ngơ ngác. Ngay sau đó hoảng hốt không thôi, trước mắt biến thành màu đen?"
Tiết Văn Lệ ngạc nhiên: "Đúng, chính là như vậy! Sao con biết hay vậy?"
Kỷ Trạch: "..."
Tất nhiên là con biết, bởi vì vừa rồi con cũng được trải nghiệm một lần!
Anh gần như đã xác định suy đoán hoang đường lúc trước.
Cũng rốt cuộc hiểu rõ sức nặng của hai chữ "tổ tông" này.
Khó trách ông nội liên tục nói phải hiểu thảo với tiểu tổ tông.
Không hiếu thảo thật sự sẽ bị sét đánh.
Hết lần này tới lần khác vị tiểu tổ tông trước mắt này còn dáng vẻ không hiểu cái gì. Đối mặt một đứa trẻ ba tuổi, cho dù anh có tức cũng không có chỗ phát.
Kỷ Trạch hỏi cô: "Vì sao muốn ở cùng với con?"
Kỷ Thanh Ngọc không chút do dự: "Ta thích Tiểu Trạch."
Kỷ Trạch cảm thấy phần yêu thích này thực sự quá nặng nề, còn không thể từ chối, anh mệt mỏi nói: "Được thôi, vậy người ở cùng con đi."
Tiết Văn Lệ:?
Bà chỉ cảm thấy không thể hiểu được: "Thế nhưng chỗ bố con đã sắp xếp hết rồi, con đột nhiên thay đổi ý định sẽ khiến ông ấy tức giận."
"Ông ấy sẽ không giận đâu." Kỷ Trạch thở dài, ngữ khí không biết thế nào, không hiểu sao có thêm chút hương vị tang thương, "Lát nữa con sẽ bảo bà trẻ gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy sẽ hiểu cho con thôi."
*
Hẹn ăn cơm với bạn vốn chỉ là cái cớ.
Kỷ Trạch dẫn Kỷ Thanh Ngọc về nhà, một lớn một nhỏ ngồi trên sô pha, tiến hành một cuộc đối thoại rất "chín chắn".
Giọng Kỷ Trạch nghiêm túc bày tỏ: "Đầu tiên con nói trước, người ở chỗ con, con sẽ thuê người chăm sóc người, sắc xếp hết mọi thứ, trên đời sống vật chất sẽ không bạc đãi người. Nhưng mà, công việc của con bề bộn nhiều việc, có thể sẽ thường xuyên rất nhiều ngày không trở lại. Nếu như người muốn ở lại chỗ con, nhất định phải chấp nhận điểm này. Đừng đến lúc đó lại đổi ý."
Nói xong anh cảm thấy ngữ khí của mình hơi nặng, lại bổ sung: "Đương nhiên, nếu như người không vui, muốn tới chỗ bố con cũng được. Cứ nói thẳng với con, con sẽ đưa người đi."
Kỷ Thanh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cô không sợ cái này, lúc ở núi Long Nha, sư phụ cũng thường xuyên không thấy bóng dáng.
"Cứ quyết định như vậy đi." Kỷ Trạch thở phào, ngẩng đầu nhìn một chút, giống như đạt được thỏa thuận gì với sự tồn tại vô hình nào đó, nhỏ giọng thầm thì, "Đến lúc đó cũng không thể lại nói con không hiếu thảo."
Anh cũng không phải người dông dài, nói xong, lúc này bắt đầu gọi điện thoại liên lạc người đến bố trí phòng cho Kỷ Thanh Ngọc, lại bảo trợ lý sắp xếp cô chăm sóc trẻ con, thuận tiện nghe ngóng nhà trẻ danh tiếng tốt gần đây.
Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên không thể giấu giếm quản lý.
Triệu Tiền Tôn gọi điện thoại tới, hỏi thẳng: "Bà trẻ ở cùng với cậu?"
Anh ta cũng hơi hiểu rõ gia thế của Kỷ Trạch, thật bất ngờ đứa trẻ nhỏ như thế lại không ở nhà họ Kỷ, mà ném cho nghệ sĩ bận rộn như Kỷ Trạch.
Anh ta vô thức phỏng đoán: "Hẳn là người trong nhà không thích..."
Kỷ Trạch quả quyết chặn đứng anh ta: "Thu hồi suy nghĩ âm u của anh đi!"
Mỗi chữ mỗi câu của anh vô cùng kiên định: "Cả nhà chúng tôi rất hoan nghênh tiểu tổ tông đến."
Triệu Tiền Tôn:?
Luôn cảm thấy lời này nghe là lạ.
Nhưng việc riêng của gia đình, anh ta cũng không tiện nghe ngóng nhiều.
Mặc dù một nghệ sĩ độc thân nuôi một đứa bé nghe rất kỳ lạ, nhưng thân phận bà trẻ trong sạch, ai cũng không thể nói cái gì.
Lại nói, trong lòng của anh ta còn băn khoăn chương trình tạp kỹ kia, đúng lúc nói với Kỷ Trạch.
"Phụ Huynh Siêu Cấp?" Kỷ Trạch kinh ngạc, "Anh Triệu, chừng nào thì anh bắt đầu có mong đợi không thiết thực với tôi vậy?"
Chương trình tạp kỹ đã nổi tiếng hai mùa, Kỷ Trạch làm sao có thể không biết?
Khách quý tham gia hai mùa trước, có ảnh đế tên tuổi lâu năm nhờ danh tiếng người cha tốt nổi tiếng trở lại, có thần tượng hình tượng vua đám trẻ nổi tiếng vượt ra khỏi vòng, thậm chí «Phụ Huynh Siêu Cấp» còn nâng đỡ được mấy sao nhí, nghe đồn phí đại ngôn hơn mười triệu.
Những điều này không cái nào không chứng minh «Phụ Huynh Siêu Cấp» thực sự rất hot.
Nhưng mà, nhận thức của bản thân Kỷ Trạch rất tỉnh táo: "Cái này liên quan gì đến tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.