Tiểu Tổ Tông Đỉnh Lưu Đến Từ Đại Đường
Chương 1: Tiểu tổ tông đến
Trạch Lan
22/04/2022
"Sao lại thế này? Cậu Cả của tôi ơi, cậu có biết hôm nay tôi bận rộn như thế nào không? Cậu đánh Hứa Địa thật à?"
Người đàn ông trẻ tuổi dựa đầu vào cửa kính xe, nghe giọng nói đầy tức giận của người đại diện trong điện thoại di động, tay anh hơi khựng lại, ghét bỏ mà đưa di động ra xa chút.
"Anh ta muốn ăn đấm." Giọng nói lười biếng, ẩn chứa hai phần không kiên nhẫn giống một con mèo lớn bị quấy rầy giấc ngủ ngon.
An Nhạc đang lái xe phía trước không nhịn được rùng mình, đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của người đại diện đầu bên kia.
Quả nhiên, một giây sau, tiếng gầm gừ của Triệu Tiền Tôn vang lên:"Kỷ Trạch! Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng cho tôi thì ngày mai tự mình đi mà giải thích với cánh truyền thông!"
...
"Anh vẫn ổn chứ, anh Kỷ?" An Nhạc có chút lo lắng đỡ Kỷ Trạch vào cửa.
Kỷ Trạch mới uống vài ly rượu ở tiệc đóng máy, da anh trắng, lại là thể chất uống rượu sẽ đỏ bừng mặt, bộ dạng lúc này trông rất đáng sợ.
Kỷ Trạch xua xua tay, anh chỉ trông mặt thì như rất say, nhưng thật ra rất tỉnh táo.
Đuổi An Nhạc quay về, anh nằm vật người lên sô pha. Chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Điện thoại lại vang lên.
Vốn Kỷ Trạch đang nằm thoải mái dễ chịu, cảm xúc dần thả lỏng, nháy mắt nhìn thấy tên người gọi, nhanh chóng tiến vào trạng thái xù lông: "Bố?"
Giọng điệu đầu bên kia vẫn lạnh lùng như cũ, Kỷ Trạch nghe giọng nói là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt uy nghiêm cứng nhắc của người đàn ông ấy.
"Bố vừa thấy tin tức, con lại gây chuyện hả?"
Kỷ Trạch bội phục: "Sự việc mới xảy ra một giờ trước mà bố biết nhanh thế?"
Kỷ Hải Triều: "Bớt cợt nhả cho bố đi! Bố đã sớm nói, giới giải trí không phải là nơi tốt đẹp gì, trước kia con không hiểu chuyện, sau khi trở thành nghệ sĩ quả thực càng ngày càng không có phép tắc gì cả!"
Kỷ Trạch cảm thấy những lời này rất nhàm chán, anh liếc nhìn nhật ký cuộc gọi: "Bố, lần cuối chúng ta liên lạc là hơn hai tháng trước, cách lâu như vậy bố gọi cho con chỉ là vì mắng con một trận?"
Lời này vừa ra, đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Kỷ Hải Triều lại mở miệng, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Chỉ là chủ đề bắt đầu trở nên quỷ dị: "Dạo này con có mơ thấy ông nội con không?"
Kỷ Trạch:?
Dạo này mỗi ngày anh đều đóng phim mệt không chịu được, trên cơ bản trở về khách sạn là ngả đầu liền ngủ, cơ bản không nằm mơ.
Lời tiếp theo của Kỷ Hải Triều khiến Kỷ Trạch cảm thấy quỷ dị hơn:
"Một tuần nay đêm nào bố cũng mơ thấy ông nội con, nói là có một tiểu tổ tông sắp đến nhà chúng ta, ông cụ dặn dò bố, nhất định phải hiếu... đối xử tốt với tiểu tổ tông."
Kỷ Hải Triều còn miêu tả tiểu tổ tông mà ông nhìn thấy trong mơ: Một cô bé có chút lớn, mặc một bộ váy cổ trang màu đỏ.
Chỉ nhìn tuổi tác một cách đơn thuần, cô bé này làm cháu gái ông cũng không lạ. Cho nên ông thật sự không thể nói ra miệng hai chữ "hiếu thảo" như câu gốc của ông cụ nhà mình.
Kỷ Trạch:???
Nếu không phải bên kia thật sự là giọng nói của bố anh, anh khẳng định nghĩ là ai đang giở trò.
Ông nội anh đã qua đời mười mấy năm.
Kỷ Trạch nghĩ ngợi, chân thành mở miệng: "Có phải gần đây áp lực công việc của bố quá lớn không? Dì Lệ nấu ăn rất ngon, bố bảo dì ấy bồi bổ thêm cho bố."
Giọng Kỷ Hải Triều lại trở lên lạnh lẽo: "Bố đang nói chính sự với con đó! Con có thái độ gì đấy hả?"
Thế là ngữ khí của Kỷ Trạch cũng nghiêm túc hẳn: "Mê tín dị đoan không tốt, đồng chí Kỷ Hải Triều, giác ngộ tư tưởng của đồng chí có chút vấn đề."
Anh thành công khiến cho bố anh tức giận cúp máy.
"Tiểu tổ tông mặc váy đỏ?" Kỷ Trạch lẩm bẩm một câu, cảm thấy thực sự rất hoang đường.
Cơn chếch choáng dần dần ập đến, anh cũng lười nhúc nhích, thuận tay ôm gối ôm vào trong lòng, nằm trên sô pha, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Kỷ Trạch thật sự nằm mơ.
"Tiểu Trạch... Tiểu Trạch..."
Anh đứng ở trong một mảnh sương mù, phía trước có người đang khẽ gọi nhũ danh của anh.
Giọng nói này già nua, từ ái, thể hiện sự dịu dàng vô hạn của một vị trưởng bối với tiểu bối.
Cổ họng của Kỷ Trạch gần như nghẹn lại ngay lập tức, anh nhìn về hướng phát ra giọng nói ở đằng trước.
Lớp sương mù tản ra, hai bóng người xuất hiện trước mặt anh.
Người có thân hình dong dỏng gầy gò, khuôn mặt hòa ái là bộ dạng Kỷ Trạch quá dỗi quen thuộc.
"Ông nội!"
Trong nháy mắt cậu ấm xấu tính nóng nảy nhìn thấy người thân, tất cả gai nhọn trên người đều giấu đi, trở nên ngoan ngoãn nghe lời, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một chút hương vị nũng nịu:
"Lâu lắm, lâu lắm rồi, ông không thèm đến thăm con một lần."
Bàn tay khô gầy sờ lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa xoa giống như rất nhiều năm về trước.
"Ông nội đến một thế giới khác, không thể thường xuyên tới thăm Tiểu Trạch. Tiểu Trạch nhà ta đã lớn như vậy rồi."
Ông cụ kéo Kỷ Trạch nhìn đi nhìn lại, rất lâu mới nói việc chính:" Đây là tiểu tổ tông nhà họ Kỷ chúng ta..."
Kỷ Trạch rốt cuộc cũng phân ra một chú lực chú ý, nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ đứng bên cạnh ông nội.
Mấy năm gần đây trang phục mang phong cách cổ xưa rất thịnh hành, Kỷ Trạch ngược lại có thể nhận ra đây là một bộ váy ngắn từ thời nhà Đường.
Nhìn bộ dạng chắc khảng ba bốn tuổi, dáng dấp rất đáng yêu, đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, không hiểu sao nhìn hơi quen mắt.
Váy đỏ, ba bốn tuổi, tiểu tổ tông.
Kỷ Trạch cảm thấy hình dung này có chút quen thuộc, nhưng cẩn thận nhớ lại lại nghĩ không ra.
Trong mơ, ông nội lải nhải với anh rất nhiều thứ, đại khái chính là, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, tiểu tổ tông muốn đến nhà họ Kỷ.
"Tiểu Trạch phải thật hiếu thảo với cụ cố trẻ nhà chúng ta nhé."
Kỷ Trạch cảm thấy những lời này rất ly kỳ, nhưng trong mơ thì chuyện kỳ dị cỡ nào cũng thể xảy ra, anh không nói hai lời gật đầu đồng ý.
Lúc tỉnh lại. Kỷ Trạch còn hơi choáng váng. Nhìn thời gian trên điện thoại, còn mấy phút nữa là mười giờ, anh ngủ chưa đến nửa tiếng.
Mọi thứ trong mơ đều rõ mồn một trước mắt, thậm chí xúc cảm tay ông nội đặt ở đỉnh đầu cũng chân thật như vậy.
Ra khỏi giấc mơ kia, Kỷ Trạch rốt cuộc cũng ý thức được cô bé kia quen thuộc chỗ nào... giống hệt miêu tả mà bố anh nói trong điện thoại!
Kỷ Trạch đương nhiên không coi truyện này là thật, không chút do dự đổ lỗi cho Kỷ Hải Triều: Đều do ông lải nhải mê tín giống y như thật, khiến cho anh cũng mơ giấc mơ không hợp lẽ thường như thế.
Mùi rượu nhẹ trên cơ thể cuối cùng cũng bay đi hết, anh đứng dậy, chuẩn bị đi tắm một cái.
Bên tai lại vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Kỷ Trạch sửng sốt.
Hiện anh đang ở trong một căn hộ lớn một tầng, hàng xóm cũng đều là người bận rộn, anh ở hơn một năm, chưa bao giờ bị quấy rầy.
Anh cũng không gọi cơm ngoài hay phục vụ nội trợ linh tinh, giờ này ai lại gõ cửa?
Cũng không thể là fan hâm mộ đúng không?
Anh đề cao cảnh giác, mở camera ở ngoài cửa.
Bóng dáng đập vào mắt lại khiến anh ngơ ngẩn.
Là một cô bé mới cao đến đùi của anh, mặc váy cổ trang màu đỏ, trên đầu còn được búi một kiểu tóc tinh xảo.
Từ camera thì không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng cách ăn mặc thì giống hệt như trong mơ của anh!
Chẳng lẽ anh vẫn đang trong mơ?
Kỷ Trạch véo mạnh đùi mình một cái.
Đau! Không phải là mơ!
Cả người anh giật bắn từ trên sô pha.
Sau ba phút, Kỷ Trạch rốt cuộc cũng xây dựng tâm lý xong, hít sâu một hơi, mở cửa phòng, cúi đầu.
Hai cặp mắt đẹp, to tròn giống nhau đối diện với nhau.
Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi thật sự nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, Kỷ Trạch vẫn cảm thấy ly kỳ.
Anh chửi thầm một miếng trong lòng.
Kỷ Thanh Ngọc không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Sư phụ từng cho cô nhìn qua bộ dạng của anh, nói anh là hậu bối nhà họ Kỷ, là con cháu đời thứ bảy mươi sáu của anh trai cô.
Phải gọi cô là cụ tổ nhỏ!
Cho nên dù cô nhìn những thứ xa lạ quái dị này, trong lòng hoang mang mờ mịt, cô vẫn cố gắng nhớ lại dáng vẻ của trưởng bối mà cô từng thấy trong dĩ vãng, nở một nụ cười bình tĩnh và hiền từ tương tự.
Tất nhiên, bình tĩnh và hiền từ rất rõ ràng chỉ là cô bé đơn phương tự cho là vậy thôi.
Trong thị giác của Kỷ Trạch, nhìn thấy chính là một nhóc con xinh xắn, ngẩng đầu nhìn mình hồi lâu, trong đôi mắt to rõ ràng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui.
... Còn trách làm người ta đau lòng.
"Đi vào trước đi." Kỷ Trạch nói một cách khô khan.
Kỷ Thanh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi xuống bê một thứ gì đó lên.
Lúc này Kỷ Trạch mới nhìn thấy, ở một góc sau lưng cô bé có một cái hòm nhỏ. Chiếc hòm được phủ một màu đen, mặt ngoài được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Tất nhiên, cái "nhỏ" này là đối với anh. Đối với cô bé hư hư thực thực là tiểu tổ tông của mình mà nói, chiếc hòm này cao hơn nửa người trên của cô.
"Để tôi bê giúp cô nhé?"
Kỷ Thanh Ngọc nghe vậy cũng không khách sáo, bê lên đưa cho Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch không coi ra gì, cái hòm mà một cô bé có thể bê được thì nặng bao nhiêu chứ?
Anh tiện tay tiếp nhận, cả người khựng lại, cũng may quản lý biểu cảm siêu mạnh của một đỉnh lưu đã cứu vớt anh, mới khiến cho anh không bị mất mặt trước một cô bé.
Trong cái hòm này đựng toàn quả cân à?
Anh nghi ngờ liếc qua cô bé bên cạnh.
Kỷ Thanh Ngọc nhận ra ánh mắt của anh, nhìn lại một cách vô tội.
Vẻ mặt Kỳ Trạch rất phức tạp: "Em... sức lực của em lớn nhỉ."
Kỷ Thanh Ngọc nghe thấy hậu bối đang khen mình, lông mày nhướng lên, lại nghĩ tới thân phận của mình, rụt rè nói:"Người nhà hỏi Kỷ chúng ta sinh ra đã có sức lực rất lớn, là chiến sĩ trời sinh. Ta á, sư phụ khen ta thần lực trời sinh, trò giỏi hơn thầy nữa mà!"
Nhắc tới sư phụ, cảm xúc của cô lại sa sút.
Kỷ Trạch vừa đóng cửa lại, thả cái hòm nặng trịch trên tay xuống đất thì nghe thấy cô bé bên cạnh khe khẽ thở dài.
Anh hơi bực bội bứt tóc, căn bản không biết làm sao để sống chung với đứa trẻ nhỏ như vậy. Hơn nữa, đứa trẻ này còn có lai lịch vô cùng kỳ lạ, nói ra tuyệt đối sẽ bị người ta cho rằng bị thần kinh.
Cuối cùng, anh lấy mấy chai sữa chua trong tủ lạnh đưa cho Kỷ Thanh Ngọc, lại mở phim truyền hình, gọi điện thoại cho bố anh trong tiếng cảm thán khe khẽ đầy kinh ngạc của cô bé.
Kỷ Trạch cảm thấy chuyện này không thể một mình chịu đựng dày vò được.
Lại nói, tiểu tổ tông của anh, chẳng lẽ không phải là tiểu tổ tông của Kỷ Hải Triều?
"Con gửi ảnh cho bố qua Wechat." Còn chưa đợi Kỷ Hải Triều mở miệng, anh đã nói ngắn ngọn và lưu loát.
Đợi một phút sau, bên kia điện thoại vẫn im lặng, Kỷ Trạch đoán là ông đã tỉnh táo lại, hỏi: "Bố, tiểu tổ tông trong giấc mơ của bố có như thế này không?"
Kỷ Hải Triều: "..."
Ông thậm chí không để ý tới vợ mình bị đánh thức, ngữ khí không lưu loát: "Con có ý gì?"
Ý thức được bên kia cũng đang rơi vào cảnh hoài nghi cuộc đời, Kỷ Trạch lập tức cười trên nỗi đau của người khác, nội tâm đầy vui vẻ "Con còn biết mọi thứ sớm hơn bố" của học sinh tiểu học.
"Cũng không có gì." Anh thoải mái nói, "Chính là ông nội không lừa chúng ta, tiểu tông thật sự tới rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Mở sách mới! Ngày càng, V trước thời gian đổi mới tại 12 giờ trưa -1 điểm ở giữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập của Đại Đường trong truyện này là hư cấu huyền huyễn giỏi võ Đại Đường, cho nên sư phụ của Thanh Ngọc mới có thể đưa cô đến hiện đại. Bối cảnh chính hiện đại cũng không tồn tại quá nhiều giả thiết huyền huyễn.
Người đàn ông trẻ tuổi dựa đầu vào cửa kính xe, nghe giọng nói đầy tức giận của người đại diện trong điện thoại di động, tay anh hơi khựng lại, ghét bỏ mà đưa di động ra xa chút.
"Anh ta muốn ăn đấm." Giọng nói lười biếng, ẩn chứa hai phần không kiên nhẫn giống một con mèo lớn bị quấy rầy giấc ngủ ngon.
An Nhạc đang lái xe phía trước không nhịn được rùng mình, đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của người đại diện đầu bên kia.
Quả nhiên, một giây sau, tiếng gầm gừ của Triệu Tiền Tôn vang lên:"Kỷ Trạch! Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng cho tôi thì ngày mai tự mình đi mà giải thích với cánh truyền thông!"
...
"Anh vẫn ổn chứ, anh Kỷ?" An Nhạc có chút lo lắng đỡ Kỷ Trạch vào cửa.
Kỷ Trạch mới uống vài ly rượu ở tiệc đóng máy, da anh trắng, lại là thể chất uống rượu sẽ đỏ bừng mặt, bộ dạng lúc này trông rất đáng sợ.
Kỷ Trạch xua xua tay, anh chỉ trông mặt thì như rất say, nhưng thật ra rất tỉnh táo.
Đuổi An Nhạc quay về, anh nằm vật người lên sô pha. Chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Điện thoại lại vang lên.
Vốn Kỷ Trạch đang nằm thoải mái dễ chịu, cảm xúc dần thả lỏng, nháy mắt nhìn thấy tên người gọi, nhanh chóng tiến vào trạng thái xù lông: "Bố?"
Giọng điệu đầu bên kia vẫn lạnh lùng như cũ, Kỷ Trạch nghe giọng nói là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt uy nghiêm cứng nhắc của người đàn ông ấy.
"Bố vừa thấy tin tức, con lại gây chuyện hả?"
Kỷ Trạch bội phục: "Sự việc mới xảy ra một giờ trước mà bố biết nhanh thế?"
Kỷ Hải Triều: "Bớt cợt nhả cho bố đi! Bố đã sớm nói, giới giải trí không phải là nơi tốt đẹp gì, trước kia con không hiểu chuyện, sau khi trở thành nghệ sĩ quả thực càng ngày càng không có phép tắc gì cả!"
Kỷ Trạch cảm thấy những lời này rất nhàm chán, anh liếc nhìn nhật ký cuộc gọi: "Bố, lần cuối chúng ta liên lạc là hơn hai tháng trước, cách lâu như vậy bố gọi cho con chỉ là vì mắng con một trận?"
Lời này vừa ra, đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Kỷ Hải Triều lại mở miệng, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Chỉ là chủ đề bắt đầu trở nên quỷ dị: "Dạo này con có mơ thấy ông nội con không?"
Kỷ Trạch:?
Dạo này mỗi ngày anh đều đóng phim mệt không chịu được, trên cơ bản trở về khách sạn là ngả đầu liền ngủ, cơ bản không nằm mơ.
Lời tiếp theo của Kỷ Hải Triều khiến Kỷ Trạch cảm thấy quỷ dị hơn:
"Một tuần nay đêm nào bố cũng mơ thấy ông nội con, nói là có một tiểu tổ tông sắp đến nhà chúng ta, ông cụ dặn dò bố, nhất định phải hiếu... đối xử tốt với tiểu tổ tông."
Kỷ Hải Triều còn miêu tả tiểu tổ tông mà ông nhìn thấy trong mơ: Một cô bé có chút lớn, mặc một bộ váy cổ trang màu đỏ.
Chỉ nhìn tuổi tác một cách đơn thuần, cô bé này làm cháu gái ông cũng không lạ. Cho nên ông thật sự không thể nói ra miệng hai chữ "hiếu thảo" như câu gốc của ông cụ nhà mình.
Kỷ Trạch:???
Nếu không phải bên kia thật sự là giọng nói của bố anh, anh khẳng định nghĩ là ai đang giở trò.
Ông nội anh đã qua đời mười mấy năm.
Kỷ Trạch nghĩ ngợi, chân thành mở miệng: "Có phải gần đây áp lực công việc của bố quá lớn không? Dì Lệ nấu ăn rất ngon, bố bảo dì ấy bồi bổ thêm cho bố."
Giọng Kỷ Hải Triều lại trở lên lạnh lẽo: "Bố đang nói chính sự với con đó! Con có thái độ gì đấy hả?"
Thế là ngữ khí của Kỷ Trạch cũng nghiêm túc hẳn: "Mê tín dị đoan không tốt, đồng chí Kỷ Hải Triều, giác ngộ tư tưởng của đồng chí có chút vấn đề."
Anh thành công khiến cho bố anh tức giận cúp máy.
"Tiểu tổ tông mặc váy đỏ?" Kỷ Trạch lẩm bẩm một câu, cảm thấy thực sự rất hoang đường.
Cơn chếch choáng dần dần ập đến, anh cũng lười nhúc nhích, thuận tay ôm gối ôm vào trong lòng, nằm trên sô pha, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Kỷ Trạch thật sự nằm mơ.
"Tiểu Trạch... Tiểu Trạch..."
Anh đứng ở trong một mảnh sương mù, phía trước có người đang khẽ gọi nhũ danh của anh.
Giọng nói này già nua, từ ái, thể hiện sự dịu dàng vô hạn của một vị trưởng bối với tiểu bối.
Cổ họng của Kỷ Trạch gần như nghẹn lại ngay lập tức, anh nhìn về hướng phát ra giọng nói ở đằng trước.
Lớp sương mù tản ra, hai bóng người xuất hiện trước mặt anh.
Người có thân hình dong dỏng gầy gò, khuôn mặt hòa ái là bộ dạng Kỷ Trạch quá dỗi quen thuộc.
"Ông nội!"
Trong nháy mắt cậu ấm xấu tính nóng nảy nhìn thấy người thân, tất cả gai nhọn trên người đều giấu đi, trở nên ngoan ngoãn nghe lời, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một chút hương vị nũng nịu:
"Lâu lắm, lâu lắm rồi, ông không thèm đến thăm con một lần."
Bàn tay khô gầy sờ lên đầu anh, nhẹ nhàng xoa xoa giống như rất nhiều năm về trước.
"Ông nội đến một thế giới khác, không thể thường xuyên tới thăm Tiểu Trạch. Tiểu Trạch nhà ta đã lớn như vậy rồi."
Ông cụ kéo Kỷ Trạch nhìn đi nhìn lại, rất lâu mới nói việc chính:" Đây là tiểu tổ tông nhà họ Kỷ chúng ta..."
Kỷ Trạch rốt cuộc cũng phân ra một chú lực chú ý, nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ đứng bên cạnh ông nội.
Mấy năm gần đây trang phục mang phong cách cổ xưa rất thịnh hành, Kỷ Trạch ngược lại có thể nhận ra đây là một bộ váy ngắn từ thời nhà Đường.
Nhìn bộ dạng chắc khảng ba bốn tuổi, dáng dấp rất đáng yêu, đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, không hiểu sao nhìn hơi quen mắt.
Váy đỏ, ba bốn tuổi, tiểu tổ tông.
Kỷ Trạch cảm thấy hình dung này có chút quen thuộc, nhưng cẩn thận nhớ lại lại nghĩ không ra.
Trong mơ, ông nội lải nhải với anh rất nhiều thứ, đại khái chính là, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, tiểu tổ tông muốn đến nhà họ Kỷ.
"Tiểu Trạch phải thật hiếu thảo với cụ cố trẻ nhà chúng ta nhé."
Kỷ Trạch cảm thấy những lời này rất ly kỳ, nhưng trong mơ thì chuyện kỳ dị cỡ nào cũng thể xảy ra, anh không nói hai lời gật đầu đồng ý.
Lúc tỉnh lại. Kỷ Trạch còn hơi choáng váng. Nhìn thời gian trên điện thoại, còn mấy phút nữa là mười giờ, anh ngủ chưa đến nửa tiếng.
Mọi thứ trong mơ đều rõ mồn một trước mắt, thậm chí xúc cảm tay ông nội đặt ở đỉnh đầu cũng chân thật như vậy.
Ra khỏi giấc mơ kia, Kỷ Trạch rốt cuộc cũng ý thức được cô bé kia quen thuộc chỗ nào... giống hệt miêu tả mà bố anh nói trong điện thoại!
Kỷ Trạch đương nhiên không coi truyện này là thật, không chút do dự đổ lỗi cho Kỷ Hải Triều: Đều do ông lải nhải mê tín giống y như thật, khiến cho anh cũng mơ giấc mơ không hợp lẽ thường như thế.
Mùi rượu nhẹ trên cơ thể cuối cùng cũng bay đi hết, anh đứng dậy, chuẩn bị đi tắm một cái.
Bên tai lại vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Kỷ Trạch sửng sốt.
Hiện anh đang ở trong một căn hộ lớn một tầng, hàng xóm cũng đều là người bận rộn, anh ở hơn một năm, chưa bao giờ bị quấy rầy.
Anh cũng không gọi cơm ngoài hay phục vụ nội trợ linh tinh, giờ này ai lại gõ cửa?
Cũng không thể là fan hâm mộ đúng không?
Anh đề cao cảnh giác, mở camera ở ngoài cửa.
Bóng dáng đập vào mắt lại khiến anh ngơ ngẩn.
Là một cô bé mới cao đến đùi của anh, mặc váy cổ trang màu đỏ, trên đầu còn được búi một kiểu tóc tinh xảo.
Từ camera thì không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng cách ăn mặc thì giống hệt như trong mơ của anh!
Chẳng lẽ anh vẫn đang trong mơ?
Kỷ Trạch véo mạnh đùi mình một cái.
Đau! Không phải là mơ!
Cả người anh giật bắn từ trên sô pha.
Sau ba phút, Kỷ Trạch rốt cuộc cũng xây dựng tâm lý xong, hít sâu một hơi, mở cửa phòng, cúi đầu.
Hai cặp mắt đẹp, to tròn giống nhau đối diện với nhau.
Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi thật sự nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, Kỷ Trạch vẫn cảm thấy ly kỳ.
Anh chửi thầm một miếng trong lòng.
Kỷ Thanh Ngọc không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Sư phụ từng cho cô nhìn qua bộ dạng của anh, nói anh là hậu bối nhà họ Kỷ, là con cháu đời thứ bảy mươi sáu của anh trai cô.
Phải gọi cô là cụ tổ nhỏ!
Cho nên dù cô nhìn những thứ xa lạ quái dị này, trong lòng hoang mang mờ mịt, cô vẫn cố gắng nhớ lại dáng vẻ của trưởng bối mà cô từng thấy trong dĩ vãng, nở một nụ cười bình tĩnh và hiền từ tương tự.
Tất nhiên, bình tĩnh và hiền từ rất rõ ràng chỉ là cô bé đơn phương tự cho là vậy thôi.
Trong thị giác của Kỷ Trạch, nhìn thấy chính là một nhóc con xinh xắn, ngẩng đầu nhìn mình hồi lâu, trong đôi mắt to rõ ràng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui.
... Còn trách làm người ta đau lòng.
"Đi vào trước đi." Kỷ Trạch nói một cách khô khan.
Kỷ Thanh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi xuống bê một thứ gì đó lên.
Lúc này Kỷ Trạch mới nhìn thấy, ở một góc sau lưng cô bé có một cái hòm nhỏ. Chiếc hòm được phủ một màu đen, mặt ngoài được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Tất nhiên, cái "nhỏ" này là đối với anh. Đối với cô bé hư hư thực thực là tiểu tổ tông của mình mà nói, chiếc hòm này cao hơn nửa người trên của cô.
"Để tôi bê giúp cô nhé?"
Kỷ Thanh Ngọc nghe vậy cũng không khách sáo, bê lên đưa cho Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch không coi ra gì, cái hòm mà một cô bé có thể bê được thì nặng bao nhiêu chứ?
Anh tiện tay tiếp nhận, cả người khựng lại, cũng may quản lý biểu cảm siêu mạnh của một đỉnh lưu đã cứu vớt anh, mới khiến cho anh không bị mất mặt trước một cô bé.
Trong cái hòm này đựng toàn quả cân à?
Anh nghi ngờ liếc qua cô bé bên cạnh.
Kỷ Thanh Ngọc nhận ra ánh mắt của anh, nhìn lại một cách vô tội.
Vẻ mặt Kỳ Trạch rất phức tạp: "Em... sức lực của em lớn nhỉ."
Kỷ Thanh Ngọc nghe thấy hậu bối đang khen mình, lông mày nhướng lên, lại nghĩ tới thân phận của mình, rụt rè nói:"Người nhà hỏi Kỷ chúng ta sinh ra đã có sức lực rất lớn, là chiến sĩ trời sinh. Ta á, sư phụ khen ta thần lực trời sinh, trò giỏi hơn thầy nữa mà!"
Nhắc tới sư phụ, cảm xúc của cô lại sa sút.
Kỷ Trạch vừa đóng cửa lại, thả cái hòm nặng trịch trên tay xuống đất thì nghe thấy cô bé bên cạnh khe khẽ thở dài.
Anh hơi bực bội bứt tóc, căn bản không biết làm sao để sống chung với đứa trẻ nhỏ như vậy. Hơn nữa, đứa trẻ này còn có lai lịch vô cùng kỳ lạ, nói ra tuyệt đối sẽ bị người ta cho rằng bị thần kinh.
Cuối cùng, anh lấy mấy chai sữa chua trong tủ lạnh đưa cho Kỷ Thanh Ngọc, lại mở phim truyền hình, gọi điện thoại cho bố anh trong tiếng cảm thán khe khẽ đầy kinh ngạc của cô bé.
Kỷ Trạch cảm thấy chuyện này không thể một mình chịu đựng dày vò được.
Lại nói, tiểu tổ tông của anh, chẳng lẽ không phải là tiểu tổ tông của Kỷ Hải Triều?
"Con gửi ảnh cho bố qua Wechat." Còn chưa đợi Kỷ Hải Triều mở miệng, anh đã nói ngắn ngọn và lưu loát.
Đợi một phút sau, bên kia điện thoại vẫn im lặng, Kỷ Trạch đoán là ông đã tỉnh táo lại, hỏi: "Bố, tiểu tổ tông trong giấc mơ của bố có như thế này không?"
Kỷ Hải Triều: "..."
Ông thậm chí không để ý tới vợ mình bị đánh thức, ngữ khí không lưu loát: "Con có ý gì?"
Ý thức được bên kia cũng đang rơi vào cảnh hoài nghi cuộc đời, Kỷ Trạch lập tức cười trên nỗi đau của người khác, nội tâm đầy vui vẻ "Con còn biết mọi thứ sớm hơn bố" của học sinh tiểu học.
"Cũng không có gì." Anh thoải mái nói, "Chính là ông nội không lừa chúng ta, tiểu tông thật sự tới rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Mở sách mới! Ngày càng, V trước thời gian đổi mới tại 12 giờ trưa -1 điểm ở giữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiết lập của Đại Đường trong truyện này là hư cấu huyền huyễn giỏi võ Đại Đường, cho nên sư phụ của Thanh Ngọc mới có thể đưa cô đến hiện đại. Bối cảnh chính hiện đại cũng không tồn tại quá nhiều giả thiết huyền huyễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.