Chương 6: Ngưu tất
Thông Minh Lí Đạt
02/08/2020
Mười giờ sáng, tại phòng tắm trong khách sạn năm sao khu Tiên Lâm, Tê Hà, thành phố N.
Những viên gạch sứ trên tường lấp lánh ánh sáng, trước bồn rửa mặt để đầy chai chai lọ lọ.
Tống Y múc một muỗng kem lamer lớn bôi lên mặt, nhìn tiểu mỹ nhân da thịt trắng trẻo mềm mại trong gương, nở nụ cười.
—— Nụ cười rất tiêu chuẩn, chỉ lộ tám cái răng.
Vỗ vỗ mặt, Tống Y mặc áo choàng tắm, cầm máy sấy hướng về phía gương sấy tóc, sấy từ gốc đến ngọn, như vậy tóc mới không bị tổn thương.
Giày vò nửa tiếng, cô mới chỉnh đốn xong, mặc một bộ váy dài màu đỏ son, ngồi xếp bằng ở trên ban công.
Ánh sáng trên sân thượng của khách sạn này rất tốt, cửa sổ to sát đất có thể nhìn thấy tất cả phong cảnh bên ngoài.
Giá vẽ đã được chống lên, trên đất đều là các loại thuốc màu và công cụ để vẽ tranh.
Ngày hôm qua Tống Y uống thuốc, thậm chí còn uống cả bã thuốc, cả người ra một trận mồ hôi. Sáng nay khi tỉnh dậy cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, mũi cũng không khó chịu nữa.
Cảm giác được thân thể có chuyển biến tốt, có thể từ con đường nan y trở về, tâm tình Tống Y cũng trở nên tốt hơn. Cô đem màu cùng nước pha trộn, bắt đầu pha màu.
Hôm nay mặt trời rất đẹp, ấm áp như cây phong núi. Tống Y pha màu vỏ quýt, lúc chuẩn bị vẽ lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Họa sĩ vẽ tranh cũng giống như nhà văn viết văn vậy, chú trọng linh cảm. Một tay Tống Y chống cằm, một tay cầm cọ vẽ, ngồi khoanh chân, ngẩn người.
Hồi lâu sau, cô mới đột nhiên cử động, bỏ bút xuống, vội vàng phi vào nhà tắm ——
Đắp mặt nạ.
Mặt nạ hoa lan hoàng gia của GUERLAIN. Sau khi đắp lên mặt, Tống Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết sáng nay tỉnh dậy cô đã hoảng loạn thế nào sau khi thấy tin nhắn của Thời Ẩn Chi. Thức đêm tổn thương gan thì không sao nhưng đối với da không tốt làm cô đau lòng muốn chết.
Tống Y yêu tất cả những điều tốt đẹp, cho nên cô cũng yêu cái đẹp, yêu đẹp đến tình trạng thái quá.
Sau khi đắp mặt nạ, Tống Y tìm về cảm giác an toàn. Cô lại ngồi khoanh chân, nhìn mấy nét vẽ lúc trước, rốt cuộc cũng biết không đúng chỗ nào.
Lần nữa điều chỉnh màu sắc trên bảng màu, trộn màu đỏ cùng trắng sữa lại với nhau.
Dùng giá vẽ chống đỡ cánh tay, Tống Y chậm rãi tô màu hồng lên bầu trời của bức tranh.
—— Hôm nay, thành phố N ở trong mắt Tống Y là màu hồng.
Hoặc nói, hôm nay tâm trạng Tống Y tràn ngập màu hồng.
Người có thiên phú từ trước đến giờ làm việc bao giờ cũng nhanh và tốt hơn người khác. Tống Y có thiên phú, vừa rồi linh cảm đột nhiên đến, bình thường có khi phải mất một tuần mới vẽ xong một bức tranh, nhưng hôm nay mới hơn hai giờ chiều cô đã xong. Thậm chí còn không cần tô lại màu nhiều lần.
Duỗi người, Tống Y gõ hai chân đã sớm tê liệt, vịn tường giống con rùa đen bò, từng bước từng bước đi đến sofa, đặt mông ngồi xuống. Trên ghế sofa lập tức bị lõm xuống một mảng.
Thời điểm đắm chìm vẽ cũng không thấy đói bụng, lúc vẽ xong Tống Y mới cảm thấy đói lợi hại.
Tùy tiện đặt món trên điện thoại, cô bưng thuốc mới sắc hôm nay đến, nấu hơn nửa giờ, dùng rây lọc cặn thuốc vụn, uống một hơi hết sạch.
Sau khi uống xong thuốc bắc, Tống Y lập tức nhét rất nhiều kẹo dẻo vào miệng.
Đột nhiên cô dường như nhớ đến cái gì, từ trên sofa nhảy lên.
Một phút sau, cửa hàng nào đó ở thành phố N nhận được một tin nhắn đặt hàng.
" Xin chào! Tôi muốn đặt một lá cờ thưởng! Viết diệu thủ hồi xuân, diệu thủ nhân tâm!"
Chủ quán: "Bị lặp lại từ "diệu thủ" rồi, có thể đổi từ khác không?"
Tống Y: " Nhưng bây giờ tôi không nghĩ ra được từ nào khác, cũng đói quá, không có sức để nghĩ. Bạn đặt giúp tôi cái cờ thưởng này, càng lớn càng tốt! So với những cờ thưởng khác phải lớn gấp đôi, gấp ba! Như vậy mới có thể biểu đạt rõ tấm lòng cảm ơn của tôi!"
Chủ quán:"... Được."
Cúp điện thoại, Tống Y cảm thấy tràn đầy niềm tự hào.
Đưa một cái cờ thưởng lớn như vậy qua, nhất định vô cùng có mặt mũi! Bác sĩ Thời nhất định sẽ thích vô cùng!
Bên trong phòng giảng dạy và nghiên cứu của trường Đại học Y Dược thành phố N, Thời Ẩn Chi bỗng nhiên hắt hơi một cái. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục sửa lỗi chính tả cho sinh viên.
Trong lớp có sinh viên Trung Quốc và sinh viên phương Tây lẫn lộn, tốt thì chính tả không tệ, kém thì cả một phương thuốc cũng nhìn không ra.
Học Trung y, trừ phải học cơ sở lý luận, thuốc bắc cùng chẩn đoán bên ngoài, nền móng quan trọng nhất chính là kê đơn thuốc. Đơn thuốc nếu không nghiêm túc học thì sau này ngay cả toa thuốc cũng sẽ không kê được.
Thời Ẩn Chi cũng rất nhức đầu, trang trắng cuối sách cũng tổng kết cho sinh viên các dược liệu và chức năng của mỗi đơn thuốc, thậm chí còn biên soạn một bài hát bốn câu cho toa thuốc. Vậy mà bọn họ còn không học được?
Chuyện này rất đơn giản mà! Giống như ba trăm bài thơ Đường vậy, nhìn lâu thêm mấy lần là được, khó ở chỗ nào?
" Thầy Thời, lớp Trung Tây của cậu thi chính tả thế nào? Có bao nhiêu người không qua?"
Một người trong tổ nghiên cứu, cô giáo Vương đột nhiên hỏi. Bà ấy là cô giáo lớp Trung y, hai lớp đều là bà ấy dẫn dắt.
" Chính tả có chút kém, trong lớp có hai mươi bảy người không vượt qua kiểm tra."
"Ai ui! Làm sao lại nhiều như vậy?" Cô giáo Vương đột nhiên cười, trên mặt không che dấu được kiêu ngạo cùng đắc ý: " Hai lớp tôi dẫn dắt lần này thi chính tả cộng lại mới có mười hai người không qua, xem ra các em ấy rất chăm chỉ học tập."
"Đúng vậy, vẫn là do cô Vương chăm chỉ dẫn dắt." Thời Ẩn Chi phụ họa đôi câu, trên mặt là tươi cười khéo léo.
Làm thầy giáo, trừ chức danh bên ngoài, thì thích nhất tương đối chính là mình học sinh mình dẫn dắt.
Chế độ năm năm của bên Trung y và kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm của bên lâm sàng Trung Tây y gần như là giống nhau, hơn nữa đều chỉ tuyển sinh viên trong tỉnh. Giáo viên chuyên ngành của hai bên từ trước đến giờ luôn thích so sánh, so sánh tỉ lệ chuyên cần lên lớp, so sánh viết chính tả, so sánh số lượng học bổng với nhau.
Bản thân Thời Ẩn Chi xuất thân từ chuyên ngành Trung Tây y, cũng là người dẫn dắt của chuyên ngành này. Nhưng không nghĩ đến sinh viên mình dẫn dắt, trừ tỉ lệ chuyên cần ra, không có một cái gì có thể so với lớp Trung y.
Nói tới chuyên cần, tiết học kê đơn thuốc của lớp Trung Tây y cũng là một sự tồn tại độc đáo của Đại học Y Dược thành phố N.
Không chỉ cả lớp đến học, mà thậm chí còn có cả những lớp khác tới nghe giảng. Ngay cả lớp thạc sĩ y Trung y thậm chí còn bỏ các tiết học khác để đến nghe Thời Ẩn Chi giảng giải.
Không chỉ là vì kiến thức, mà còn vì nhan sắc.
" Darling darling darling..."
Đang điền điểm chính tả của sinh viên trên máy tính, điện thoại đột ngột vang lên. Thời Ẩn Chi lấy điện thoại đi nhanh ra ngoài phòng học, ra đến hành lang anh mới nghe điện thoại.
"Bác sĩ Thời, anh đang ở đâu đấy!"
Vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng Tống Y, thanh âm so với hôm qua đã khá hơn một chút.
" Sao vậy Tống tiểu thư, có vấn đề gì cần hỏi sao?"
Thời điểm nhận điện thoại của Tống Y tối hôm qua đáng nhẽ ra nên chú thích lại. Bây giờ Thời Ẩn Chi có chút hối hận.
"Không có không có! Chỉ là tôi cảm thấy bác sĩ Thời anh thật là giỏi! Y thuật cao siêu lại còn đẹp mắt. Tôi muốn đến trước mặt anh đưa cờ thưởng bày tỏ cảm ơn!"
"Không cần đâu, một bệnh cảm nho nhỏ mà thôi, cô quá khách khí rồi. Hai phút nữa tôi có tiết dạy rồi. Nếu như Tống tiểu thư là vì chuyện này thì không cần lo lắng đâu, cảm ơn nhiều."
Thời Ẩn Chi làm bộ như công việc bận rộn, không ngừng từ chối.
Những giáo sư, bác sĩ khác đều là vì chữa khỏi ung thư hoặc là những bệnh nan y gì đó mới được bệnh nhân cảm kích đưa cờ thưởng. Anh lại vì chữa khỏi bệnh cảm nặng được đưa cờ thưởng, nói ra thì có chút mất mặt.
Loại toa thuốc ma hoàng với quế chi này học sinh mới học cũng biết kê. Huống chi trong tiềm thức của Thời Ẩn Chi, loại cờ thưởng Tống Y đưa tới không phải loại đơn giản gì.
" Dạy học sao?! Tôi sẽ đến ngay! Đại học Y Dược N cách chỗ tôi rất gần!"
Câu này vừa mới dứt, Tống Y liền lập tức cúp điện thoại, trong điện thoại chỉ truyền đến một âm báo bận.
Thời Ẩn Chi nhìn điện thoại, đột nhiên thở dài.
Lời vừa rồi của anh rõ ràng là đang từ chối, tại sao Tống Y chỉ nghe được từ lớp học? Còn từ ba chữ lớp giảng dạy phân tích ra anh ở Đại học Y Dược N?
Hai mươi phút sau, ngoài cửa lớp nghiên cứu và giảng dạy kê đơn thuốc ——
"Xin hỏi, giáo sư Thời có ở đây không?"
Cô giáo Vương bên lớp Trung y còn chưa đi, nhìn tiểu cô nương xinh xắn đứng ngoài cửa, bộ dáng còn rất xinh đẹp, khi cười có thể thấy lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Ây yo, tuổi trẻ thật là tốt! Thầy giáo bây giờ còn có người đến tìm nha! Lát nữa không phải lo lắng về thành tích rồi!"
Cô Vương một bên trêu ghẹo, một bên lấy điện thoại ra lén lút chụp một tấm, chờ không kịp liền lên Wechat, gửi cho bạn cũ Điêu Bảo Thụy:
" Tiểu Điêu à! Con trai bà hình như có đối tượng rồi!"
Bàn làm việc của Thời Ẩn Chi ở tận trong cùng, bên cạnh còn có một kệ sách to lớn, không nhìn kĩ sẽ không thấy.
Nhưng bị cô Vương gọi như vậy, muốn giả bộ không có ở đây cũng không được nữa.
Thời Ẩn Chi đem cái ghế đẩy về phía sau, đứng lên, thân hình lập tức hiện ra.
Anh hôm nay không đi xem mạch nên không mặc áo bác sĩ. Trên người mặc áo khoác mỏng màu xám tro, bên trong là áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt.
"Tống tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Bên trong phòng còn có các thầy cô khác, có người đang chuẩn bị bài dạy, có người đang viết luận văn. Thời Ẩn Chi sợ quấy rầy đến bọn họ.
Lúc tới quá vội vàng, chỉ mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, giày cũng là màu tối, Tống Y có chút ảo não. Trước khi ra ngoài cửa cô nên phối hợp cùng chiếc khăn choàng mỏng màu đỏ, như vậy cả người mới có chút tươi sáng.
"Không cần đâu! Hôm nay tôi tới để đưa cờ thưởng!"
Thanh âm Tống Y vẫn có chút giọng mũi, lúc nói chuyện không tự chủ mang chút nũng nịu, ngơ ngác, lại mềm mại.
Từ trong túi lấy ra cờ thưởng đã sớm chuẩn bị xong, dài hai mét, rộng một mét, đỏ chói, ngay cả màu vàng bên diềm so với cái khác cũng tươi hơn, tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử.
Thời Ẩn Chi trong lòng thầm nói hỏng bét, nhưng lại không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Y dương dương tự đắc đem cờ thưởng mở ra, nhón chân lên, giơ thật cao.
Một cái cờ thưởng thật to xuất hiện trước mắt mọi người, viết:
Diệu thủ hồi xuân, diệu thủ nhân tâm.
Mang thanh âm giọng mũi vui sướng từ sau cờ thưởng truyền tới:
"Giáo sư Thời, anh có thích hay không?! Tôi tặng cho anh đấy!"
Những viên gạch sứ trên tường lấp lánh ánh sáng, trước bồn rửa mặt để đầy chai chai lọ lọ.
Tống Y múc một muỗng kem lamer lớn bôi lên mặt, nhìn tiểu mỹ nhân da thịt trắng trẻo mềm mại trong gương, nở nụ cười.
—— Nụ cười rất tiêu chuẩn, chỉ lộ tám cái răng.
Vỗ vỗ mặt, Tống Y mặc áo choàng tắm, cầm máy sấy hướng về phía gương sấy tóc, sấy từ gốc đến ngọn, như vậy tóc mới không bị tổn thương.
Giày vò nửa tiếng, cô mới chỉnh đốn xong, mặc một bộ váy dài màu đỏ son, ngồi xếp bằng ở trên ban công.
Ánh sáng trên sân thượng của khách sạn này rất tốt, cửa sổ to sát đất có thể nhìn thấy tất cả phong cảnh bên ngoài.
Giá vẽ đã được chống lên, trên đất đều là các loại thuốc màu và công cụ để vẽ tranh.
Ngày hôm qua Tống Y uống thuốc, thậm chí còn uống cả bã thuốc, cả người ra một trận mồ hôi. Sáng nay khi tỉnh dậy cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, mũi cũng không khó chịu nữa.
Cảm giác được thân thể có chuyển biến tốt, có thể từ con đường nan y trở về, tâm tình Tống Y cũng trở nên tốt hơn. Cô đem màu cùng nước pha trộn, bắt đầu pha màu.
Hôm nay mặt trời rất đẹp, ấm áp như cây phong núi. Tống Y pha màu vỏ quýt, lúc chuẩn bị vẽ lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Họa sĩ vẽ tranh cũng giống như nhà văn viết văn vậy, chú trọng linh cảm. Một tay Tống Y chống cằm, một tay cầm cọ vẽ, ngồi khoanh chân, ngẩn người.
Hồi lâu sau, cô mới đột nhiên cử động, bỏ bút xuống, vội vàng phi vào nhà tắm ——
Đắp mặt nạ.
Mặt nạ hoa lan hoàng gia của GUERLAIN. Sau khi đắp lên mặt, Tống Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết sáng nay tỉnh dậy cô đã hoảng loạn thế nào sau khi thấy tin nhắn của Thời Ẩn Chi. Thức đêm tổn thương gan thì không sao nhưng đối với da không tốt làm cô đau lòng muốn chết.
Tống Y yêu tất cả những điều tốt đẹp, cho nên cô cũng yêu cái đẹp, yêu đẹp đến tình trạng thái quá.
Sau khi đắp mặt nạ, Tống Y tìm về cảm giác an toàn. Cô lại ngồi khoanh chân, nhìn mấy nét vẽ lúc trước, rốt cuộc cũng biết không đúng chỗ nào.
Lần nữa điều chỉnh màu sắc trên bảng màu, trộn màu đỏ cùng trắng sữa lại với nhau.
Dùng giá vẽ chống đỡ cánh tay, Tống Y chậm rãi tô màu hồng lên bầu trời của bức tranh.
—— Hôm nay, thành phố N ở trong mắt Tống Y là màu hồng.
Hoặc nói, hôm nay tâm trạng Tống Y tràn ngập màu hồng.
Người có thiên phú từ trước đến giờ làm việc bao giờ cũng nhanh và tốt hơn người khác. Tống Y có thiên phú, vừa rồi linh cảm đột nhiên đến, bình thường có khi phải mất một tuần mới vẽ xong một bức tranh, nhưng hôm nay mới hơn hai giờ chiều cô đã xong. Thậm chí còn không cần tô lại màu nhiều lần.
Duỗi người, Tống Y gõ hai chân đã sớm tê liệt, vịn tường giống con rùa đen bò, từng bước từng bước đi đến sofa, đặt mông ngồi xuống. Trên ghế sofa lập tức bị lõm xuống một mảng.
Thời điểm đắm chìm vẽ cũng không thấy đói bụng, lúc vẽ xong Tống Y mới cảm thấy đói lợi hại.
Tùy tiện đặt món trên điện thoại, cô bưng thuốc mới sắc hôm nay đến, nấu hơn nửa giờ, dùng rây lọc cặn thuốc vụn, uống một hơi hết sạch.
Sau khi uống xong thuốc bắc, Tống Y lập tức nhét rất nhiều kẹo dẻo vào miệng.
Đột nhiên cô dường như nhớ đến cái gì, từ trên sofa nhảy lên.
Một phút sau, cửa hàng nào đó ở thành phố N nhận được một tin nhắn đặt hàng.
" Xin chào! Tôi muốn đặt một lá cờ thưởng! Viết diệu thủ hồi xuân, diệu thủ nhân tâm!"
Chủ quán: "Bị lặp lại từ "diệu thủ" rồi, có thể đổi từ khác không?"
Tống Y: " Nhưng bây giờ tôi không nghĩ ra được từ nào khác, cũng đói quá, không có sức để nghĩ. Bạn đặt giúp tôi cái cờ thưởng này, càng lớn càng tốt! So với những cờ thưởng khác phải lớn gấp đôi, gấp ba! Như vậy mới có thể biểu đạt rõ tấm lòng cảm ơn của tôi!"
Chủ quán:"... Được."
Cúp điện thoại, Tống Y cảm thấy tràn đầy niềm tự hào.
Đưa một cái cờ thưởng lớn như vậy qua, nhất định vô cùng có mặt mũi! Bác sĩ Thời nhất định sẽ thích vô cùng!
Bên trong phòng giảng dạy và nghiên cứu của trường Đại học Y Dược thành phố N, Thời Ẩn Chi bỗng nhiên hắt hơi một cái. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục sửa lỗi chính tả cho sinh viên.
Trong lớp có sinh viên Trung Quốc và sinh viên phương Tây lẫn lộn, tốt thì chính tả không tệ, kém thì cả một phương thuốc cũng nhìn không ra.
Học Trung y, trừ phải học cơ sở lý luận, thuốc bắc cùng chẩn đoán bên ngoài, nền móng quan trọng nhất chính là kê đơn thuốc. Đơn thuốc nếu không nghiêm túc học thì sau này ngay cả toa thuốc cũng sẽ không kê được.
Thời Ẩn Chi cũng rất nhức đầu, trang trắng cuối sách cũng tổng kết cho sinh viên các dược liệu và chức năng của mỗi đơn thuốc, thậm chí còn biên soạn một bài hát bốn câu cho toa thuốc. Vậy mà bọn họ còn không học được?
Chuyện này rất đơn giản mà! Giống như ba trăm bài thơ Đường vậy, nhìn lâu thêm mấy lần là được, khó ở chỗ nào?
" Thầy Thời, lớp Trung Tây của cậu thi chính tả thế nào? Có bao nhiêu người không qua?"
Một người trong tổ nghiên cứu, cô giáo Vương đột nhiên hỏi. Bà ấy là cô giáo lớp Trung y, hai lớp đều là bà ấy dẫn dắt.
" Chính tả có chút kém, trong lớp có hai mươi bảy người không vượt qua kiểm tra."
"Ai ui! Làm sao lại nhiều như vậy?" Cô giáo Vương đột nhiên cười, trên mặt không che dấu được kiêu ngạo cùng đắc ý: " Hai lớp tôi dẫn dắt lần này thi chính tả cộng lại mới có mười hai người không qua, xem ra các em ấy rất chăm chỉ học tập."
"Đúng vậy, vẫn là do cô Vương chăm chỉ dẫn dắt." Thời Ẩn Chi phụ họa đôi câu, trên mặt là tươi cười khéo léo.
Làm thầy giáo, trừ chức danh bên ngoài, thì thích nhất tương đối chính là mình học sinh mình dẫn dắt.
Chế độ năm năm của bên Trung y và kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm của bên lâm sàng Trung Tây y gần như là giống nhau, hơn nữa đều chỉ tuyển sinh viên trong tỉnh. Giáo viên chuyên ngành của hai bên từ trước đến giờ luôn thích so sánh, so sánh tỉ lệ chuyên cần lên lớp, so sánh viết chính tả, so sánh số lượng học bổng với nhau.
Bản thân Thời Ẩn Chi xuất thân từ chuyên ngành Trung Tây y, cũng là người dẫn dắt của chuyên ngành này. Nhưng không nghĩ đến sinh viên mình dẫn dắt, trừ tỉ lệ chuyên cần ra, không có một cái gì có thể so với lớp Trung y.
Nói tới chuyên cần, tiết học kê đơn thuốc của lớp Trung Tây y cũng là một sự tồn tại độc đáo của Đại học Y Dược thành phố N.
Không chỉ cả lớp đến học, mà thậm chí còn có cả những lớp khác tới nghe giảng. Ngay cả lớp thạc sĩ y Trung y thậm chí còn bỏ các tiết học khác để đến nghe Thời Ẩn Chi giảng giải.
Không chỉ là vì kiến thức, mà còn vì nhan sắc.
" Darling darling darling..."
Đang điền điểm chính tả của sinh viên trên máy tính, điện thoại đột ngột vang lên. Thời Ẩn Chi lấy điện thoại đi nhanh ra ngoài phòng học, ra đến hành lang anh mới nghe điện thoại.
"Bác sĩ Thời, anh đang ở đâu đấy!"
Vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng Tống Y, thanh âm so với hôm qua đã khá hơn một chút.
" Sao vậy Tống tiểu thư, có vấn đề gì cần hỏi sao?"
Thời điểm nhận điện thoại của Tống Y tối hôm qua đáng nhẽ ra nên chú thích lại. Bây giờ Thời Ẩn Chi có chút hối hận.
"Không có không có! Chỉ là tôi cảm thấy bác sĩ Thời anh thật là giỏi! Y thuật cao siêu lại còn đẹp mắt. Tôi muốn đến trước mặt anh đưa cờ thưởng bày tỏ cảm ơn!"
"Không cần đâu, một bệnh cảm nho nhỏ mà thôi, cô quá khách khí rồi. Hai phút nữa tôi có tiết dạy rồi. Nếu như Tống tiểu thư là vì chuyện này thì không cần lo lắng đâu, cảm ơn nhiều."
Thời Ẩn Chi làm bộ như công việc bận rộn, không ngừng từ chối.
Những giáo sư, bác sĩ khác đều là vì chữa khỏi ung thư hoặc là những bệnh nan y gì đó mới được bệnh nhân cảm kích đưa cờ thưởng. Anh lại vì chữa khỏi bệnh cảm nặng được đưa cờ thưởng, nói ra thì có chút mất mặt.
Loại toa thuốc ma hoàng với quế chi này học sinh mới học cũng biết kê. Huống chi trong tiềm thức của Thời Ẩn Chi, loại cờ thưởng Tống Y đưa tới không phải loại đơn giản gì.
" Dạy học sao?! Tôi sẽ đến ngay! Đại học Y Dược N cách chỗ tôi rất gần!"
Câu này vừa mới dứt, Tống Y liền lập tức cúp điện thoại, trong điện thoại chỉ truyền đến một âm báo bận.
Thời Ẩn Chi nhìn điện thoại, đột nhiên thở dài.
Lời vừa rồi của anh rõ ràng là đang từ chối, tại sao Tống Y chỉ nghe được từ lớp học? Còn từ ba chữ lớp giảng dạy phân tích ra anh ở Đại học Y Dược N?
Hai mươi phút sau, ngoài cửa lớp nghiên cứu và giảng dạy kê đơn thuốc ——
"Xin hỏi, giáo sư Thời có ở đây không?"
Cô giáo Vương bên lớp Trung y còn chưa đi, nhìn tiểu cô nương xinh xắn đứng ngoài cửa, bộ dáng còn rất xinh đẹp, khi cười có thể thấy lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Ây yo, tuổi trẻ thật là tốt! Thầy giáo bây giờ còn có người đến tìm nha! Lát nữa không phải lo lắng về thành tích rồi!"
Cô Vương một bên trêu ghẹo, một bên lấy điện thoại ra lén lút chụp một tấm, chờ không kịp liền lên Wechat, gửi cho bạn cũ Điêu Bảo Thụy:
" Tiểu Điêu à! Con trai bà hình như có đối tượng rồi!"
Bàn làm việc của Thời Ẩn Chi ở tận trong cùng, bên cạnh còn có một kệ sách to lớn, không nhìn kĩ sẽ không thấy.
Nhưng bị cô Vương gọi như vậy, muốn giả bộ không có ở đây cũng không được nữa.
Thời Ẩn Chi đem cái ghế đẩy về phía sau, đứng lên, thân hình lập tức hiện ra.
Anh hôm nay không đi xem mạch nên không mặc áo bác sĩ. Trên người mặc áo khoác mỏng màu xám tro, bên trong là áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt.
"Tống tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Bên trong phòng còn có các thầy cô khác, có người đang chuẩn bị bài dạy, có người đang viết luận văn. Thời Ẩn Chi sợ quấy rầy đến bọn họ.
Lúc tới quá vội vàng, chỉ mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, giày cũng là màu tối, Tống Y có chút ảo não. Trước khi ra ngoài cửa cô nên phối hợp cùng chiếc khăn choàng mỏng màu đỏ, như vậy cả người mới có chút tươi sáng.
"Không cần đâu! Hôm nay tôi tới để đưa cờ thưởng!"
Thanh âm Tống Y vẫn có chút giọng mũi, lúc nói chuyện không tự chủ mang chút nũng nịu, ngơ ngác, lại mềm mại.
Từ trong túi lấy ra cờ thưởng đã sớm chuẩn bị xong, dài hai mét, rộng một mét, đỏ chói, ngay cả màu vàng bên diềm so với cái khác cũng tươi hơn, tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử.
Thời Ẩn Chi trong lòng thầm nói hỏng bét, nhưng lại không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Y dương dương tự đắc đem cờ thưởng mở ra, nhón chân lên, giơ thật cao.
Một cái cờ thưởng thật to xuất hiện trước mắt mọi người, viết:
Diệu thủ hồi xuân, diệu thủ nhân tâm.
Mang thanh âm giọng mũi vui sướng từ sau cờ thưởng truyền tới:
"Giáo sư Thời, anh có thích hay không?! Tôi tặng cho anh đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.