Chương 58: Nhân sâm
Thông Minh Lí Đạt
04/09/2020
Lúc Tống Y mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt chính là bức tường trắng như tuyết.
Trong phòng bệnh rộng rãi, bên tay phải có một ngọn đèn sưởi, Thời Ẩn Chi ngồi ở bên cạnh, yên lặng trông nom.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói của Thời Ẩn Chi có chút khàn khàn, cho dù đã đeo chiếc kính gọng vàng cũng không thể nào che được quầng thâm dưới mắt.
Tống Y "ừ" một tiếng, đầu óc vẫn có chút không tỉnh táo. Cô nhìn tay phải mình, cảm thấy rất không chân thực.
"Chi Chi, hình như em gặp một cơn ác mộng, em mơ thấy mình bị Ernest chặt ngón tay, rất đau, rất đau."
Nhìn vẻ mặt mờ mịt sau khi tỉnh lại của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi phải thừa nhận anh thật sự rất đau lòng.
"Bọn họ đều chết hết rồi, ngón tay của Y Y cũng đã trở lại, đừng sợ."
Khi đó, cảnh sát đặc nhiệm đã bắn chết hai tên tại chỗ, còn một tên bị thương ở chân nhưng do mất máu quá nhiều dẫn đến bị sốc trước khi đến bệnh viện.
Cảnh sát đặc nhiệm có mặt tại hiện trường lúc ấy đã dùng băng gạc quấn ngón tay bị đứt lìa của Tống Y lại, rồi nhanh chóng đưa đến bệnh viện để tiến hành nối ngón tay. Bác sĩ ngoại khoa đã khâu dưới kính hiển vi trong vài giờ, đem những mạch máu thần kinh nhỏ như sợi tóc từng chút, từng chút khâu lại.
Trong quá trình này, Tống Y đã trong trạng thái bị gây mê nên không biết quá trình diễn ra.
Sau khi ca phẫu thuật thành công, Tống Y được đưa đến một phòng bệnh yên tĩnh, không khí lưu thông, nhiệt độ trong phòng được duy trì ở mức 24 đến 26 độ và độ ẩm tương đối được duy trì ở mức 60 đến 70%.
Mỗi một số đều phải giữ đúng chính xác, để tránh việc nếu nhiệt độ quá thấp sẽ co thắt mạch ảnh hưởng đến tuần hoàn máu, còn nếu nhiệt độ quá cao sẽ đẩy nhanh quá trình tiêu thụ oxy của mô.
Tống Y ngẩn người một lúc, nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai chân của mình.
Quả nhiên một bên chân bó đầy thạch cao, so với chân còn lại lớn hơn một vòng.
"Chỗ gãy xương đã được cố định lại rồi, yên tâm đi."
Thời Ẩn Chi chỉ cần nhìn ánh mắt là đã hiểu được suy nghĩ của tiểu tổ tông. Trên mặt anh tuy có nét mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò Tống Y:
"Khoảng thời gian này em phải tuyệt đối nằm trên giường ít nhất một tuần, cố hết sức không được nhúc nhích."
Tống Y gật đầu, khẽ nâng tay phải lên, muốn nhìn cẩn thận lại một chút thì đột nhiên bị Thời Ẩn Chi nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Không nên tùy tiện di chuyển!"
Tống Y lập tức ngoan ngoãn đưa tay trở về, trên mặt có vẻ mờ mịt.
Nhìn nét mặt bây giờ của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng một giây trước anh mới dặn dò, thế mà tiểu tổ tông nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn không nghe vào đầu.
Anh ho khan để cho cổ họng bớt khàn hơn, khẽ giải thích.
"Thay đổi vị trí cơ thể sẽ khiến huyết áp thay đổi, ngón tay mới nối lại, mạch máu mới nối lại rất nhạy cảm với sự thay đổi tức thì của huyết áp, rất dễ bị co thắt."
Việc chăm sóc sau khi nối lại ngón tay bị đứt rất nghiêm ngặt, ngay cả vị trí kê gối cũng có yêu cầu.
Gối cần kê cao hơn tim một chút để thúc đẩy máu trong tĩnh mạch chảy trở về, giảm sưng trên bộ phận chân tay. Nhưng cũng không thể quá cao, vì quá cao có thể làm cho áp lực huyết áp của tay thay đổi mà gây ra tình trạng nguy hiểm cho mạch máu.
Tống Y gật đầu, nhìn lướt qua tay phải mình, đột nhiên thật lòng cảm thán một câu.
"Xấu quá đi."
Hơi to hơn so với các ngón tay khác, chỗ bị thương chi chít những đường chỉ khâu, giống như một con giun đất cong queo, cuộn quanh giữa các ngón tay.
"Không xấu, rất đẹp. Chỗ nào của Y Y cũng là xinh đẹp nhất."
Ánh mắt Thời Ẩn Chi cũng nhìn vào ngón tay Tống Y, giọng anh rất thành khẩn, không chút giả dối.
Tống Y cười, cười rồi lại đột nhiên bật khóc.
Lặng lẽ khóc không phát ra một chút âm thanh, chớp mắt một cái, bỗng nhiên một chuỗi nước mắt lăn xuống làm ướt cả gối.
Cô hỏi: "Có phải sau này em không thể vẽ nữa không?"
Người bình thường mất đi ngón trỏ, nếu sau khi nối lại hồi phục tốt sẽ không ảnh hưởng đến việc viết hoặc vẽ bằng bút.
Nhưng Tống Y thì khác, cô là họa sĩ, họa sĩ nổi tiếng quốc tế.
Mỗi nét vẽ đều yêu cầu sự tinh tế, nếu như lúc vẽ các chi tiết không khống chế được cọ vẽ, một bức tranh ấy sẽ bị phá hủy.
Giống như một bác sĩ khoa ngoại vậy, sau khi ngón tay bị đứt được nối vẫn có thể cầm dao phẫu thuật nhưng không cách nào thực hiện các thao tác tinh vi nữa. Đạo lí này đều giống nhau.
Thời Ẩn Chi không trả lời ngay, khẽ cụp mắt, hàng mi dày che kín tất cả ánh mắt phức tạp của anh.
"Ừm, có lẽ sẽ vẽ tốt hơn hồi trước."
Tống Y không nói, chóp mũi hồng hồng. Tuy nước mắt đã ngừng rơi nhưng trong mắt vẫn long lanh, khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua đều cảm thấy vô cùng xót xa.
Tống Y đột nhiên cảm thấy có lẽ cuộc sống của cô từ trước đến nay quá suôn sẻ cho nên ông trời mới đùa giỡn cô như vậy.
Đếm kỹ những họa sĩ nữ vĩ đại trong lịch sử, dường như không ai trong số họ có thể thuận buồm xuôi gió như Tống Y.
Frida Kahlo bị bại liệt, gãy chân và xương sườn; Gentileski bị chính giáo viên Tasi cưỡng hiếp; Yayoi Kusama bị tâm thần phân liệt khi mới 10 tuổi.
Thời Ẩn Chi khẽ sờ đầu nhỏ của Tống Y, đứng dậy cúi người đặt xuống một nụ hôn, nhẹ nhàng nói:
"Tất cả sẽ trở nên tốt hơn, đừng sợ."
Bởi vì Tống Y mới phẫu thuật xong nên cần hạn chế người thân và bạn bè đến thăm. Thời Ẩn Chi cũng không thể ở lại quá lâu, chưa kể anh còn phải giúp cô đi đối phó bên phía truyền thông.
Tin tức cảnh sát đưa ra họa sĩ quốc bảo Tống Y bị bị họa sĩ nổi tiếng người Pháp Ernest bắt cóc và chặt đứt ngón trỏ, trong nháy mắt đã lên hot search.
Hashtag # Ngón tay Tống Y #, # Tống Y Ernest # và các từ khóa khác đã nằm trong top 10 hot search Weibo.
Dưới những bình luận sôi nổi hầu hết đều cầu nguyện cho Tống Y, đau lòng cô, xen lẫn một số bình luận mắng chửi Ernest. Thậm chí nhiều blogger có dấu tích V màu xanh cũng đăng bình luận của họ.
[Cho dù không có ngón tay, cô cũng là họa sĩ đẹp nhất trong lòng chúng tôi!]
[Cầu cho nữ thần Y Y của chúng tôi bình an, tôi sẽ ăn chay ba tháng để cảm ơn Phật tổ!]
...
Những bức tranh của Tống Y trong giới sưu tập cũng lập tức được nâng cấp, giá trị của những bức tranh tăng lên gấp bội. Các bảo tàng trong nước có tranh của Ernest cũng lập tức tháo xuống.
"Mặc quân phục mà hút thuốc, không sợ bị chụp ảnh rồi bị phạt à?"
"Vì vị kia nhà anh, tôi đã bị xử phạt lớn như vậy rồi, còn để ý gì nữa? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, ai chụp chứ?"
Thấy Thời Ẩn Chi, Tần Phóng tắt điếu thuốc trong tay, thở ra một ngụm khói cuối cùng, yết hầu chuyển động, mắt nhìn xa xăm, nói:
"Nói đi, sống hay chết cũng nên có một hy vọng, tốt hơn bộ dạng nửa sống nửa chết như bây giờ của tôi."
Thời Ẩn Chi cũng dựa vào tường, nhìn thấy bộ dạng rõ ràng rất căng thẳng của Tần Phóng, thấp giọng cười một tiếng.
Điện thoại di động của Tống Y có một con chip mà anh đã cài vào từ trước, có thể xác định vị trí. Nhưng khi cảnh sát cuối cùng cũng tìm được chỗ ấy lại phát hiện không có ai.
Ernest nửa đường đã ném điện thoại của Tống Y đi, còn tắt nguồn.
Anh đã không nhớ rõ cảm giác tràn đầy hi vọng rồi lại đột nhiên thất vọng lúc ấy, Hàn Nam còn an ủi anh chắc hắn ta ở gần đây, ít nhất cũng đã thu hẹp được phạm vi.
Tìm kiếm bừa ở khắp nơi, cảnh sát có thể dùng ở thành phố N không đủ, nếu muốn thêm thì phải báo cáo với cấp trên rồi chờ họ phê duyệt mới được.
Chờ cấp trên phê chuẩn thì phải đợi đến khi nào chứ?
Binh lính của Tần Phóng đang huấn luyện ở gần đó, đời này Thời Ẩn Chi chưa từng cầu xin ai, người đầu tiên thấp giọng cầu xin lại là Tần Phóng.
Bây giờ nghĩ lại Thời Ẩn Chi vẫn thấy sợ, nếu chỉ đến chậm một chút nữa thôi thì hậu quả thế nào sợ là anh không chịu đựng nổi.
"Đều ở bên trong, chuyện của Ấu Nghiên tôi không thể nói cho cậu biết. Nếu năm đó cậu không đi làm lính, có lẽ sẽ không có chuyện về sau. Nhưng tôi lại rất vui, vui vì năm đó cậu nhập ngũ, nếu không tiểu tổ tông cũng không biết làm thế nào bây giờ."
Thời Ẩn Chi lấy trong túi ra một cái thẻ usb, tiện tay ném cho Tần Phóng, trong lời nói tràn đầy cảm xúc.
Tần Phóng nhận lấy usb, nắm chặt trong tay.
Những năm này cũng nên có câu trả lời rồi.
"Đi thôi, anh cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi! Sắc mặt quá khó coi rồi."
Thời Ẩn Chi cười "ừ" một tiếng. Ngày hôm qua cả đêm từ thành phố H trở về, một đêm không ngủ, tính ra anh đã hai ngày không chợp mắt rồi.
Còn có hai, ba tiếng nữa trời sẽ sáng, tiểu tổ tông cuối cùng cũng trở lại rồi, anh cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.
Người đại diện Ngô Ngữ của Tống Y sáng sớm đã xách cháo bí ngô đến thăm, đúng lúc gặp được bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Sau khi trò chuyện vài câu, biết bà cô nhỏ còn có thể khôi phục, cuối cùng chị ấy mới cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chị nghe bác sĩ nói rằng tình trạng hồi phục khá tốt. Thế nào rồi, có đói không? Chị mang cháo bí ngô đến cho em, thanh đạm khá tốt cho dạ dày."
Tống Y ngủ không sâu, hơn năm giờ sáng đã bị cơn ác mộng đánh thức, không sao ngủ lại được.
Đúng lúc bác sĩ đến kiểm tra, nghe tiếng bước chân và tiếng mở cửa, Tống Y gần như bị chính mình dọa cho chết khiếp.
Bây giờ nhìn thấy Ngô Ngữ đến đây, cũng coi như có người ở cùng, trong lòng cũng an ổn hơn.
" Vào lúc này còn chưa có kết luận tốt. Bác sĩ bảo từ 24 giờ đến 72 giờ sau ca mổ là khoảng thời gian có tỷ lệ khủng hoảng tuần hoàn trong chỗ nối mạch máu cao."
Ngô Ngữ nhìn bàn tay bên ngọn đèn sưởi của Tống Y, không dám tùy tiện đụng vào. Chị đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, nói về tình hình dư luận hiện tại cho Tống Y biết.
"Trên Internet bây giờ đang có một làn sóng bình luận lớn về em. Sáng sớm hôm nay, đại sứ Pháp tại Trung Quốc đã lên Weibo bày tỏ xin lỗi, dù sao Ernest cũng là người Pháp."
Tống Y cử động đốt sống cổ hai lần, không coi trọng việc này. Cô ngẩng đầu lên trông thấy Ngô Ngữ còn đội mũ lưỡi trai màu đen và khẩu trang, không khỏi thấy kỳ lạ.
" Ở bên ngoài tránh né truyền thông đeo cũng được, tại sao vào nhà rồi chị còn không bỏ mũ với khẩu trang xuống?"
Ngô Ngữ đột nhiên sửng sốt một chút, nhìn về phía Tống Y.
Giữa những tia lửa cacbua canxi, Tống Y chợt nhớ chuyện gì đã xảy ra, vừa mở miệng chưa biết nói gì đã thấy Ngô Ngữ dứt khoát cởi mũ và khẩu trang xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Hai bên má trái phải có một vết thương, sau khi khâu lại bằng chỉ vẫn còn thấy mà giật mình như cũ, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu đã bị phá hủy, giống như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.
Tống Y trầm mặc, lương tâm cắn rứt đột ngột bủa vây cô.
Khuôn mặt của Ngô Ngữ vốn rất đẹp, thuộc kiểu giản dị phóng khoáng. Nếu như không phải vì cô, những vết thương này sẽ không bao giờ tồn tại.
Lúc Tống Y đang cúi đầu yên lặng, đột nhiên nghe thấy lời trêu chọc của Ngô Ngữ.
"Nhìn xem, mặt của bà đây nhìn có ngầu không?"
Trong phòng bệnh rộng rãi, bên tay phải có một ngọn đèn sưởi, Thời Ẩn Chi ngồi ở bên cạnh, yên lặng trông nom.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói của Thời Ẩn Chi có chút khàn khàn, cho dù đã đeo chiếc kính gọng vàng cũng không thể nào che được quầng thâm dưới mắt.
Tống Y "ừ" một tiếng, đầu óc vẫn có chút không tỉnh táo. Cô nhìn tay phải mình, cảm thấy rất không chân thực.
"Chi Chi, hình như em gặp một cơn ác mộng, em mơ thấy mình bị Ernest chặt ngón tay, rất đau, rất đau."
Nhìn vẻ mặt mờ mịt sau khi tỉnh lại của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi phải thừa nhận anh thật sự rất đau lòng.
"Bọn họ đều chết hết rồi, ngón tay của Y Y cũng đã trở lại, đừng sợ."
Khi đó, cảnh sát đặc nhiệm đã bắn chết hai tên tại chỗ, còn một tên bị thương ở chân nhưng do mất máu quá nhiều dẫn đến bị sốc trước khi đến bệnh viện.
Cảnh sát đặc nhiệm có mặt tại hiện trường lúc ấy đã dùng băng gạc quấn ngón tay bị đứt lìa của Tống Y lại, rồi nhanh chóng đưa đến bệnh viện để tiến hành nối ngón tay. Bác sĩ ngoại khoa đã khâu dưới kính hiển vi trong vài giờ, đem những mạch máu thần kinh nhỏ như sợi tóc từng chút, từng chút khâu lại.
Trong quá trình này, Tống Y đã trong trạng thái bị gây mê nên không biết quá trình diễn ra.
Sau khi ca phẫu thuật thành công, Tống Y được đưa đến một phòng bệnh yên tĩnh, không khí lưu thông, nhiệt độ trong phòng được duy trì ở mức 24 đến 26 độ và độ ẩm tương đối được duy trì ở mức 60 đến 70%.
Mỗi một số đều phải giữ đúng chính xác, để tránh việc nếu nhiệt độ quá thấp sẽ co thắt mạch ảnh hưởng đến tuần hoàn máu, còn nếu nhiệt độ quá cao sẽ đẩy nhanh quá trình tiêu thụ oxy của mô.
Tống Y ngẩn người một lúc, nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai chân của mình.
Quả nhiên một bên chân bó đầy thạch cao, so với chân còn lại lớn hơn một vòng.
"Chỗ gãy xương đã được cố định lại rồi, yên tâm đi."
Thời Ẩn Chi chỉ cần nhìn ánh mắt là đã hiểu được suy nghĩ của tiểu tổ tông. Trên mặt anh tuy có nét mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò Tống Y:
"Khoảng thời gian này em phải tuyệt đối nằm trên giường ít nhất một tuần, cố hết sức không được nhúc nhích."
Tống Y gật đầu, khẽ nâng tay phải lên, muốn nhìn cẩn thận lại một chút thì đột nhiên bị Thời Ẩn Chi nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Không nên tùy tiện di chuyển!"
Tống Y lập tức ngoan ngoãn đưa tay trở về, trên mặt có vẻ mờ mịt.
Nhìn nét mặt bây giờ của tiểu tổ tông, Thời Ẩn Chi có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng một giây trước anh mới dặn dò, thế mà tiểu tổ tông nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn không nghe vào đầu.
Anh ho khan để cho cổ họng bớt khàn hơn, khẽ giải thích.
"Thay đổi vị trí cơ thể sẽ khiến huyết áp thay đổi, ngón tay mới nối lại, mạch máu mới nối lại rất nhạy cảm với sự thay đổi tức thì của huyết áp, rất dễ bị co thắt."
Việc chăm sóc sau khi nối lại ngón tay bị đứt rất nghiêm ngặt, ngay cả vị trí kê gối cũng có yêu cầu.
Gối cần kê cao hơn tim một chút để thúc đẩy máu trong tĩnh mạch chảy trở về, giảm sưng trên bộ phận chân tay. Nhưng cũng không thể quá cao, vì quá cao có thể làm cho áp lực huyết áp của tay thay đổi mà gây ra tình trạng nguy hiểm cho mạch máu.
Tống Y gật đầu, nhìn lướt qua tay phải mình, đột nhiên thật lòng cảm thán một câu.
"Xấu quá đi."
Hơi to hơn so với các ngón tay khác, chỗ bị thương chi chít những đường chỉ khâu, giống như một con giun đất cong queo, cuộn quanh giữa các ngón tay.
"Không xấu, rất đẹp. Chỗ nào của Y Y cũng là xinh đẹp nhất."
Ánh mắt Thời Ẩn Chi cũng nhìn vào ngón tay Tống Y, giọng anh rất thành khẩn, không chút giả dối.
Tống Y cười, cười rồi lại đột nhiên bật khóc.
Lặng lẽ khóc không phát ra một chút âm thanh, chớp mắt một cái, bỗng nhiên một chuỗi nước mắt lăn xuống làm ướt cả gối.
Cô hỏi: "Có phải sau này em không thể vẽ nữa không?"
Người bình thường mất đi ngón trỏ, nếu sau khi nối lại hồi phục tốt sẽ không ảnh hưởng đến việc viết hoặc vẽ bằng bút.
Nhưng Tống Y thì khác, cô là họa sĩ, họa sĩ nổi tiếng quốc tế.
Mỗi nét vẽ đều yêu cầu sự tinh tế, nếu như lúc vẽ các chi tiết không khống chế được cọ vẽ, một bức tranh ấy sẽ bị phá hủy.
Giống như một bác sĩ khoa ngoại vậy, sau khi ngón tay bị đứt được nối vẫn có thể cầm dao phẫu thuật nhưng không cách nào thực hiện các thao tác tinh vi nữa. Đạo lí này đều giống nhau.
Thời Ẩn Chi không trả lời ngay, khẽ cụp mắt, hàng mi dày che kín tất cả ánh mắt phức tạp của anh.
"Ừm, có lẽ sẽ vẽ tốt hơn hồi trước."
Tống Y không nói, chóp mũi hồng hồng. Tuy nước mắt đã ngừng rơi nhưng trong mắt vẫn long lanh, khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua đều cảm thấy vô cùng xót xa.
Tống Y đột nhiên cảm thấy có lẽ cuộc sống của cô từ trước đến nay quá suôn sẻ cho nên ông trời mới đùa giỡn cô như vậy.
Đếm kỹ những họa sĩ nữ vĩ đại trong lịch sử, dường như không ai trong số họ có thể thuận buồm xuôi gió như Tống Y.
Frida Kahlo bị bại liệt, gãy chân và xương sườn; Gentileski bị chính giáo viên Tasi cưỡng hiếp; Yayoi Kusama bị tâm thần phân liệt khi mới 10 tuổi.
Thời Ẩn Chi khẽ sờ đầu nhỏ của Tống Y, đứng dậy cúi người đặt xuống một nụ hôn, nhẹ nhàng nói:
"Tất cả sẽ trở nên tốt hơn, đừng sợ."
Bởi vì Tống Y mới phẫu thuật xong nên cần hạn chế người thân và bạn bè đến thăm. Thời Ẩn Chi cũng không thể ở lại quá lâu, chưa kể anh còn phải giúp cô đi đối phó bên phía truyền thông.
Tin tức cảnh sát đưa ra họa sĩ quốc bảo Tống Y bị bị họa sĩ nổi tiếng người Pháp Ernest bắt cóc và chặt đứt ngón trỏ, trong nháy mắt đã lên hot search.
Hashtag # Ngón tay Tống Y #, # Tống Y Ernest # và các từ khóa khác đã nằm trong top 10 hot search Weibo.
Dưới những bình luận sôi nổi hầu hết đều cầu nguyện cho Tống Y, đau lòng cô, xen lẫn một số bình luận mắng chửi Ernest. Thậm chí nhiều blogger có dấu tích V màu xanh cũng đăng bình luận của họ.
[Cho dù không có ngón tay, cô cũng là họa sĩ đẹp nhất trong lòng chúng tôi!]
[Cầu cho nữ thần Y Y của chúng tôi bình an, tôi sẽ ăn chay ba tháng để cảm ơn Phật tổ!]
...
Những bức tranh của Tống Y trong giới sưu tập cũng lập tức được nâng cấp, giá trị của những bức tranh tăng lên gấp bội. Các bảo tàng trong nước có tranh của Ernest cũng lập tức tháo xuống.
"Mặc quân phục mà hút thuốc, không sợ bị chụp ảnh rồi bị phạt à?"
"Vì vị kia nhà anh, tôi đã bị xử phạt lớn như vậy rồi, còn để ý gì nữa? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, ai chụp chứ?"
Thấy Thời Ẩn Chi, Tần Phóng tắt điếu thuốc trong tay, thở ra một ngụm khói cuối cùng, yết hầu chuyển động, mắt nhìn xa xăm, nói:
"Nói đi, sống hay chết cũng nên có một hy vọng, tốt hơn bộ dạng nửa sống nửa chết như bây giờ của tôi."
Thời Ẩn Chi cũng dựa vào tường, nhìn thấy bộ dạng rõ ràng rất căng thẳng của Tần Phóng, thấp giọng cười một tiếng.
Điện thoại di động của Tống Y có một con chip mà anh đã cài vào từ trước, có thể xác định vị trí. Nhưng khi cảnh sát cuối cùng cũng tìm được chỗ ấy lại phát hiện không có ai.
Ernest nửa đường đã ném điện thoại của Tống Y đi, còn tắt nguồn.
Anh đã không nhớ rõ cảm giác tràn đầy hi vọng rồi lại đột nhiên thất vọng lúc ấy, Hàn Nam còn an ủi anh chắc hắn ta ở gần đây, ít nhất cũng đã thu hẹp được phạm vi.
Tìm kiếm bừa ở khắp nơi, cảnh sát có thể dùng ở thành phố N không đủ, nếu muốn thêm thì phải báo cáo với cấp trên rồi chờ họ phê duyệt mới được.
Chờ cấp trên phê chuẩn thì phải đợi đến khi nào chứ?
Binh lính của Tần Phóng đang huấn luyện ở gần đó, đời này Thời Ẩn Chi chưa từng cầu xin ai, người đầu tiên thấp giọng cầu xin lại là Tần Phóng.
Bây giờ nghĩ lại Thời Ẩn Chi vẫn thấy sợ, nếu chỉ đến chậm một chút nữa thôi thì hậu quả thế nào sợ là anh không chịu đựng nổi.
"Đều ở bên trong, chuyện của Ấu Nghiên tôi không thể nói cho cậu biết. Nếu năm đó cậu không đi làm lính, có lẽ sẽ không có chuyện về sau. Nhưng tôi lại rất vui, vui vì năm đó cậu nhập ngũ, nếu không tiểu tổ tông cũng không biết làm thế nào bây giờ."
Thời Ẩn Chi lấy trong túi ra một cái thẻ usb, tiện tay ném cho Tần Phóng, trong lời nói tràn đầy cảm xúc.
Tần Phóng nhận lấy usb, nắm chặt trong tay.
Những năm này cũng nên có câu trả lời rồi.
"Đi thôi, anh cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi! Sắc mặt quá khó coi rồi."
Thời Ẩn Chi cười "ừ" một tiếng. Ngày hôm qua cả đêm từ thành phố H trở về, một đêm không ngủ, tính ra anh đã hai ngày không chợp mắt rồi.
Còn có hai, ba tiếng nữa trời sẽ sáng, tiểu tổ tông cuối cùng cũng trở lại rồi, anh cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.
Người đại diện Ngô Ngữ của Tống Y sáng sớm đã xách cháo bí ngô đến thăm, đúng lúc gặp được bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Sau khi trò chuyện vài câu, biết bà cô nhỏ còn có thể khôi phục, cuối cùng chị ấy mới cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chị nghe bác sĩ nói rằng tình trạng hồi phục khá tốt. Thế nào rồi, có đói không? Chị mang cháo bí ngô đến cho em, thanh đạm khá tốt cho dạ dày."
Tống Y ngủ không sâu, hơn năm giờ sáng đã bị cơn ác mộng đánh thức, không sao ngủ lại được.
Đúng lúc bác sĩ đến kiểm tra, nghe tiếng bước chân và tiếng mở cửa, Tống Y gần như bị chính mình dọa cho chết khiếp.
Bây giờ nhìn thấy Ngô Ngữ đến đây, cũng coi như có người ở cùng, trong lòng cũng an ổn hơn.
" Vào lúc này còn chưa có kết luận tốt. Bác sĩ bảo từ 24 giờ đến 72 giờ sau ca mổ là khoảng thời gian có tỷ lệ khủng hoảng tuần hoàn trong chỗ nối mạch máu cao."
Ngô Ngữ nhìn bàn tay bên ngọn đèn sưởi của Tống Y, không dám tùy tiện đụng vào. Chị đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, nói về tình hình dư luận hiện tại cho Tống Y biết.
"Trên Internet bây giờ đang có một làn sóng bình luận lớn về em. Sáng sớm hôm nay, đại sứ Pháp tại Trung Quốc đã lên Weibo bày tỏ xin lỗi, dù sao Ernest cũng là người Pháp."
Tống Y cử động đốt sống cổ hai lần, không coi trọng việc này. Cô ngẩng đầu lên trông thấy Ngô Ngữ còn đội mũ lưỡi trai màu đen và khẩu trang, không khỏi thấy kỳ lạ.
" Ở bên ngoài tránh né truyền thông đeo cũng được, tại sao vào nhà rồi chị còn không bỏ mũ với khẩu trang xuống?"
Ngô Ngữ đột nhiên sửng sốt một chút, nhìn về phía Tống Y.
Giữa những tia lửa cacbua canxi, Tống Y chợt nhớ chuyện gì đã xảy ra, vừa mở miệng chưa biết nói gì đã thấy Ngô Ngữ dứt khoát cởi mũ và khẩu trang xuống, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Hai bên má trái phải có một vết thương, sau khi khâu lại bằng chỉ vẫn còn thấy mà giật mình như cũ, khuôn mặt xinh đẹp ban đầu đã bị phá hủy, giống như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.
Tống Y trầm mặc, lương tâm cắn rứt đột ngột bủa vây cô.
Khuôn mặt của Ngô Ngữ vốn rất đẹp, thuộc kiểu giản dị phóng khoáng. Nếu như không phải vì cô, những vết thương này sẽ không bao giờ tồn tại.
Lúc Tống Y đang cúi đầu yên lặng, đột nhiên nghe thấy lời trêu chọc của Ngô Ngữ.
"Nhìn xem, mặt của bà đây nhìn có ngầu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.