Chương 29: Trăm bộ
Thông Minh Lí Đạt
02/08/2020
Trong ngõ hẻm truyền tới tiếng mèo kêu, chỉ nghe thanh âm thôi đã biết nhất định nó đang nằm chỗ nào đó lười biếng phơi nắng.
Trong ngôi nhà ở ngõ cổ thành phố Y, Tống Y một tay cầm cái chân bị thương, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt có chút ngây ngốc.
Thời Ẩn Chi nói anh tưởng thật thì phải làm thế nào bây giờ??!
Thật ra, tưởng là thật cũng không sao, nhưng vấn đề rốt cuộc là anh có đáp ứng hay không?
AAA!!! Tại sao hôm qua cô lại uống rượu, còn uống nhiều như vậy nữa!
Trong thời gian ngắn, trong đầu Tống Y xuất hiện rất nhiều ý tưởng, nhưng lại cầm điện thoại trên tay không nhúc nhích. Cô không dám gửi tin nhắn qua hỏi, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, chờ câu trả lời của Thời Ẩn Chi.
Đợi một lúc, cuối cùng Tống Y cũng đợi được tin nhắn đến.
[ Gạt em thôi. Hôm qua em cũng không nói gì, chỉ hát hơn một tiếng nhạc thiếu nhi bài 《 Lấp lánh, lấp lánh, ngôi sao nhỏ 》 với bài 《 Hai con hổ 》, đã thế lại còn quên lời.]
Tống Y:...
" Á!!!"
Tống Y chưa bao giờ nghĩ một người từ trước đến nay luôn nghiêm túc như Thời Ẩn Chi lại biết nói đùa, hơn nữa còn chả buồn cười chút nào!
Nhưng mà vào lúc say rượu, cô quả thật rất thích hát, nhất là hai bài 《 Lấp lánh, lấp lánh, ngôi sao nhỏ 》 và 《 Hai con hổ 》, đúng là luôn luôn hát sai lời.
Đối với việc Thời Ẩn Chi có thể chịu mình hát điên khùng hơn một tiếng, Tống Y có chút áy náy.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thời Ẩn Chi cất đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục mở ppt giảng bài.
Hôm qua, anh về nhà hỏi em gái chuyện liên quan tới việc sau khi Tống Y say rượu, em ấy biết cũng không nhiều, chỉ biết cô luôn hát hai bài hát mà thôi.
Các slide nói về tác dụng của các thang thuốc bắc, cũng như phương thức mới.
Bên dưới các sinh viên vẫn đang xì xào bàn tán. Một, hai người trong số họ dường như cho là mình không nghe thấy.
" Này, cậu có thấy thầy Thời lúc nghỉ giải lao vừa nãy đã cười không? Thật là thần tiên thoát tục! Cười lên giống như có tiên khí bay bay vậy."
" Tôi cá một gói que cay, thầy Thời nhất định có bạn gái rồi. Nếu không nụ cười chắc chắn không ngọt ngào như vậy!"
" Không thể nào! Thầy Thời của chúng ta không phải gay sao? Nếu không bằng cái nhan sắc này sao có thể sắp 30 tuổi rồi còn chưa kết hôn??"
...
Anh cầm giáo trình gõ lên bục giảng hai cái, phòng học lập tức yên tĩnh lại.
Ánh mắt Thời Ẩn Chi dừng trên từng cái đầu đang cúi xuống giả bộ đọc sách, bỗng nhiên dừng mắt tại một chỗ, ho khan một cái, nói:
" Bạn học nói tôi là gay đứng lên trả lời một câu hỏi đơn giản, thang thuốc vừa rồi tôi nói là phương thuốc được thay đổi mà tạo ra, vậy như thế nào là thay đổi mà có?"
Nữ sinh bất đắc dĩ bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, khóc không ra nước mắt.
Vấn đề này đơn giản chỗ nào? Thầy có bản lãnh thì đi hỏi người phụ tá vua phương thuốc tương tự ý!
Trong nháy mắt, phòng học thi nhau vang lên tiếng lật sách, các sinh viên trong lớp Trung Tây y bộc phát tính chủ động trong học tập chưa từng có.
" Thang thuốc Quế Chi được thêm gấp đôi thược dược và đường mạch nha. Ngồi xuống đi!"
Thời Ẩn Chi không làm khó nhiều, nói ra câu trả lời.
Nữ sinh bị gọi tên kia ngượng ngùng ngồi xuống, có lẽ cả đời này cũng không dám hoài nghi giới tính của thầy mình nữa.
Điện thoại để trên bục giảng vẫn đang rung không ngừng, Wechat cách một lúc lại nhắc nhở có thông báo mới.
Thời Ẩn Chi mở Wechat ra, liếc nhìn, không khỏi cau mày.
" Tôi đoán gần đây mọi người học kê đơn thuốc, các công thức cảm thấy rất nhàm chán. Từ việc vừa rồi tôi đặt câu hỏi cũng nhìn ra được, các bạn đối với phương thuốc thứ hai của Quế Chi thang cũng không thành thạo cho lắm."
Quế Chi thang là đơn thuốc đầu tiên trong sách Trọng Cảnh Quần và là phương thuốc chi thiết nhất được viết bởi Trương Trọng Cảnh. Học kê đơn thuốc mà không hiểu thông thạo về Quế Chi thang thì cho dù học những phương thuốc khác, cũng chỉ cái hiểu cái không.
Tương lai của sự nghiệp Trung Y tổ quốc chỉ dựa vào cái đám sinh viên lên lớp không nghe giảng, đến cuối kì thì học tập suốt đêm, cầu trời cho mình không phải ở lại lớp. Đột nhiên, Thời Ẩn Chi cảm giác được trách nhiêm nặng nề và con đường gian nan phía trước.
" Vốn định cho các bạn xem video vào tiết sau, nhưng nhìn các bạn học không nghiêm túc như vậy, đành cho các bạn xem trước vậy. Tiết học sau, chúng ta sẽ học viết chính tả bài ca phương thuốc Trung Y.
Tắt ppt, Thời Ẩn Chi mở video 《 Thảo mộc Trung Quốc 》đã chuẩn bị sẵn trong usb ra, mở từ tập đầu tiên.
Sinh viên trong phòng học một giây trước còn đang bị nói đến xấu hổ cúi đầu xuống, một giây sau đã không chớp mắt xem đoạn phim tài liệu, không một ai nói gì, tất cả đều cố gắng đọc tài liệu giảng dạy.
Thời Ẩn Chi lấy cái ghế trong lớp mang lên bục giảng, cầm điện thoại mở Wechat ra.
Tống Y gửi đến rất nhiều tin nhắn: [ Thời Ẩn Chi, chân tôi bị thương rồi]
[ Đau muốn chết luôn, nhất định hôm qua nữ tặc đột nhập vào nhà, ham muốn vẻ đẹp của tôi nên đã làm tổn thương bàn chân bé nhỏ xinh đẹp của tôi!]
[ Quả là táng tận lương tâm! Chân nhỏ xinh đẹp như vậy mà cô ta cũng có thể ra tay được!]
Bên dưới đều là hình ảnh cụ thể về vết thương ở chân. Mặc dù chỉ bị thương da thịt nhưng quả thật cũng không nhẹ. Lớp da bên ngoài bị trầy xước, các mảnh thủy tinh trực tiếp đâm vào trong thịt, thâm chí còn có thể thấy mô liên kết valgus.
[ Em đang ở đâu?]
Hôm qua lúc Tống Y gọi điện thoại đến, anh cũng đã hỏi câu tương tự. Nhưng khi ấy Tống Y uống rượu say, ý thức mơ hồ, hỏi thế nào cũng không có đáp án.
Thời Ẩn Chi mặc dù lo lắng, nhưng cũng biết được cô uống rượu ở nhà nên không lo lắng quá. Không ngờ tiểu tổ tông lại quá mức như vậy. Uống rượu ở nhà còn có thể khiến chân mình thành như vậy, lại còn không có chứng cứ đổ tội cho nữ tặc.
Trong ngõ cổ thành phố Y, Tống Y mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tất cả các đường phố đều chật kín khách du lịch, nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.
Cô sống trong nơi này, hơi có cảm giác " Mơ hồ với thành phố".
" Cái gì! Chẳng lẽ không phải nên hỏi tại sao chân mình lại bị thương, rồi cho thêm vài nụ hôn an ủi sao??"
Sau khi mở tin nhắn Wechat ra xem, Tống Y tức muốn nổ tung.
Cô vất vả lắm mới nhảy lò cò đến nơi có ánh sáng tốt nhất nhà, loay hoay với cái chân bị thương, khiến cho những bức ảnh cô chụp nhìn rất thảm nhưng cũng rất đẹp; đó chính là vẻ đẹp của vết thương khiếm khuyết.
Kết quả đâu?!!!
Thời Ẩn Chi nhìn thì khí chất thần tiên phóng khoáng, hóa ra lại là đồ móng heo! Cái gì cũng không hỏi!
[ Ở thành phố Y, xử lý một ít chuyện trong nhà. Anh đã xem Weibo chưa?]
Nếu cái chân bị thương không thể lấy chút thương tiếc của Thời Ẩn Chi, vậy thì Thể! Hiện! Kĩ! Năng!
Tống Y nhớ lần trước khi cô bị bôi đen, Thời Ẩn Chi buổi tối đã gọi điện đến an ủi cô, còn hứa cho cô ôm một cái!
Hắc hắc hắc, nói không chừng lần này tranh thủ còn có thể đổi lấy một nụ hôn.
Thời Ẩn Chi không thường xem Weibo, nếu không phải vì Tống Y, anh ngay cả Weibo cũng không tải.
Sau khi mở Weibo ra, Thời Ẩn Chi không ngoài ý muốn thấy Tống Y lại lên hotseach.
Lần này bị bôi đen nghiêm trọng hơn, tiết tấu doanh hào rất lợi hại.
Là một người trưởng thành có học thức, nhìn những cái gọi là chứng cứ đầy sơ hở kia, Thời Ẩn Chi cũng không nhịn được chửi thề.
Anh đăng nhập vào Weibo đã đăng kí từ lâu, lác đác có mấy người theo dõi, và chỉ chú ý một mình Tống Y.
Trực tiếp share và bình luận, nội dung đơn giản lại dứt khoát, chỉ có bốn chữ:
—— chuyện vô căn cứ.
Tống Y vẫn đang ôm bàn thân bị thương như hòn vọng phu, khổ sở chờ tin nhắn của Thời Ẩn Chi.
Nhưng mà, tin nhắn anh gửi đến lại là:
[ Gửi tôi định vị.]
Không phải là an ủi, cũng không phải nhẹ nhàng ôm một cái, mà gửi định vị để làm gì!!!
Trong lòng Tống Y lòng không tình nguyện gửi định vị qua, sau đó lên mạng đặt sáu quả thanh long đỏ.
Cô rất tức giận, bây giờ chỉ muốn ăn trái cây cho hả giận.
Giơ điện thoại lên nhìn, cô đã đặt xong hoa quả rồi mà Thời Ẩn Chi vẫn chưa gửi tin nhắn gì thêm cho cô.
Nửa giờ sau, trái cây đã giao đến ngoài cửa, mà Thời Ẩn Chi vẫn không gửi thêm tin nhắn nào.
" Hừ!!!"
Tống Y tức giận ném điện thoại lên sofa, từng chút một di chuyển mông nhỏ, khó khăn đi ra cửa.
Mười phút trước, nhân viên giao hàng đã gọi cho Tống Y, cô liền bảo anh ta để trái cây ngoài cửa.
Cô ở nhà một mình, đi đứng lại không tiện, nhón chân lên nhìn bên ngoài cửa qua mắt mèo, chắc chắn bên ngoài không có ai chỉ có cái túi; cô mới cẩn thận mở ra một khe cửa, sau khi lấy thanh long đỏ vào lại nhanh chóng đóng cửa.
Ăn uống quá độ là không tốt, đạo lý này Tống Y biết, nhưng khi tức giận và vui vẻ cô sẽ không nhịn được ăn nhiểu hơn.
Sáu quả thanh long đỏ thì Tống Y một lúc đã ăn hết ba quả rồi.
Trên Wechat, Thời Ẩn Chi vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào, trái lại lại có một tin nhắn khác.
Là thư kí của cha già nhà cô, rất khách sáo, cũng rất chung chung.
[ Chủ tịch nói, 7 giờ tối nay ở khách sạn Lãm Phong Các.]
Chỉ cần tin tức liên quan đến Tống Tự Ninh, Tống Y nhìn cũng thấy tức giận.
Nói mới nhớ, đã sắp năm năm rồi cô chưa từng cùng cái người gọi là cha ruột này gặp mặt.
Từ khi cái người họ Trần kia công khai ra vào Tống gia, Tống Y liền đối với người cha này hoàn toàn thất vọng.
Cho nên, dù sau đó tiểu tam sinh cho Tống Tự Ninh một đứa con trai tên Tống Cẩm Viêm; hơn nữa, khi Tống Tự Ninh muốn để lại tất cả di sản lại cho đứa em trai cùng cha khác mẹ này, Tống Y cũng không tức giận bao nhiêu. Từ trước đến nay, cô chưa từng ôm mong đợi nhiều với Tống Tự Ninh.
Tống Cẩm Viêm, Tống Y.
Nhìn tên đã biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Một cái là tiền đồ rực rỡ như lửa, một cái chẳng qua chính là cách gọi khác của " Cô" mà thôi.
Haizz, quả thật càng nghĩ càng giận. Tống Y cầm con dao gọt trái cây tiếp tục lột vỏ trái thanh long thứ tư, lột xong lại bắt đầu ăn.
Ngoài cửa sổ là con phố cổ Đông Quan, vào buổi trưa, lượng người đi đến tăng lên, mùi mực nướng lan tỏa vào nhà dọc theo cơn gió, còn kèm theo tiếng cười đùa của mọi người.
Hình như cô đã già trước thời hạn, một mình lẽ loi ở nhà, ngay cả một con mèo cũng không có.
Tiếng chuông điện thoại di động reo, Tống Y không kiên nhẫn từ từ di chuyển cái mông với lấy.
Kết quả lại là chào hàng quảng cáo bất động sản.
" Xin lỗi, nhà tôi có mỏ rồi."
Cúp điện thoại, Tống Y chuẩn bị tiếp tục ăn thanh long, nhưng nhạc chuông điện thoại lại vang lên. Tống Y không nhịn được, không thèm nhìn đã nghe.
" Đã nói nhà tôi có mỏ rồi, chướng mắt chung cư của các người."
" Tôi không gọi đến để giới thiệu nhà, tôi đến để chữa thương cho em."
Thanh âm Thời Ẩn Chi truyền tới, trong trẻo lạnh lùng, kèm theo tiếng cười trầm thấp.
" Em đến bên cửa sổ đi."
Tống Y lập tức giống như một con corgi gắn động cơ điện, liều mạng chuyển động mông đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, người qua lại không dứt, Thời Ẩn Chi xách hòm thuốc đang đứng dưới lầu.
Gió thổi tới, có chút ấm áp, cũng có chút say lòng người.
Trong ngôi nhà ở ngõ cổ thành phố Y, Tống Y một tay cầm cái chân bị thương, một tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt có chút ngây ngốc.
Thời Ẩn Chi nói anh tưởng thật thì phải làm thế nào bây giờ??!
Thật ra, tưởng là thật cũng không sao, nhưng vấn đề rốt cuộc là anh có đáp ứng hay không?
AAA!!! Tại sao hôm qua cô lại uống rượu, còn uống nhiều như vậy nữa!
Trong thời gian ngắn, trong đầu Tống Y xuất hiện rất nhiều ý tưởng, nhưng lại cầm điện thoại trên tay không nhúc nhích. Cô không dám gửi tin nhắn qua hỏi, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, chờ câu trả lời của Thời Ẩn Chi.
Đợi một lúc, cuối cùng Tống Y cũng đợi được tin nhắn đến.
[ Gạt em thôi. Hôm qua em cũng không nói gì, chỉ hát hơn một tiếng nhạc thiếu nhi bài 《 Lấp lánh, lấp lánh, ngôi sao nhỏ 》 với bài 《 Hai con hổ 》, đã thế lại còn quên lời.]
Tống Y:...
" Á!!!"
Tống Y chưa bao giờ nghĩ một người từ trước đến nay luôn nghiêm túc như Thời Ẩn Chi lại biết nói đùa, hơn nữa còn chả buồn cười chút nào!
Nhưng mà vào lúc say rượu, cô quả thật rất thích hát, nhất là hai bài 《 Lấp lánh, lấp lánh, ngôi sao nhỏ 》 và 《 Hai con hổ 》, đúng là luôn luôn hát sai lời.
Đối với việc Thời Ẩn Chi có thể chịu mình hát điên khùng hơn một tiếng, Tống Y có chút áy náy.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thời Ẩn Chi cất đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục mở ppt giảng bài.
Hôm qua, anh về nhà hỏi em gái chuyện liên quan tới việc sau khi Tống Y say rượu, em ấy biết cũng không nhiều, chỉ biết cô luôn hát hai bài hát mà thôi.
Các slide nói về tác dụng của các thang thuốc bắc, cũng như phương thức mới.
Bên dưới các sinh viên vẫn đang xì xào bàn tán. Một, hai người trong số họ dường như cho là mình không nghe thấy.
" Này, cậu có thấy thầy Thời lúc nghỉ giải lao vừa nãy đã cười không? Thật là thần tiên thoát tục! Cười lên giống như có tiên khí bay bay vậy."
" Tôi cá một gói que cay, thầy Thời nhất định có bạn gái rồi. Nếu không nụ cười chắc chắn không ngọt ngào như vậy!"
" Không thể nào! Thầy Thời của chúng ta không phải gay sao? Nếu không bằng cái nhan sắc này sao có thể sắp 30 tuổi rồi còn chưa kết hôn??"
...
Anh cầm giáo trình gõ lên bục giảng hai cái, phòng học lập tức yên tĩnh lại.
Ánh mắt Thời Ẩn Chi dừng trên từng cái đầu đang cúi xuống giả bộ đọc sách, bỗng nhiên dừng mắt tại một chỗ, ho khan một cái, nói:
" Bạn học nói tôi là gay đứng lên trả lời một câu hỏi đơn giản, thang thuốc vừa rồi tôi nói là phương thuốc được thay đổi mà tạo ra, vậy như thế nào là thay đổi mà có?"
Nữ sinh bất đắc dĩ bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, khóc không ra nước mắt.
Vấn đề này đơn giản chỗ nào? Thầy có bản lãnh thì đi hỏi người phụ tá vua phương thuốc tương tự ý!
Trong nháy mắt, phòng học thi nhau vang lên tiếng lật sách, các sinh viên trong lớp Trung Tây y bộc phát tính chủ động trong học tập chưa từng có.
" Thang thuốc Quế Chi được thêm gấp đôi thược dược và đường mạch nha. Ngồi xuống đi!"
Thời Ẩn Chi không làm khó nhiều, nói ra câu trả lời.
Nữ sinh bị gọi tên kia ngượng ngùng ngồi xuống, có lẽ cả đời này cũng không dám hoài nghi giới tính của thầy mình nữa.
Điện thoại để trên bục giảng vẫn đang rung không ngừng, Wechat cách một lúc lại nhắc nhở có thông báo mới.
Thời Ẩn Chi mở Wechat ra, liếc nhìn, không khỏi cau mày.
" Tôi đoán gần đây mọi người học kê đơn thuốc, các công thức cảm thấy rất nhàm chán. Từ việc vừa rồi tôi đặt câu hỏi cũng nhìn ra được, các bạn đối với phương thuốc thứ hai của Quế Chi thang cũng không thành thạo cho lắm."
Quế Chi thang là đơn thuốc đầu tiên trong sách Trọng Cảnh Quần và là phương thuốc chi thiết nhất được viết bởi Trương Trọng Cảnh. Học kê đơn thuốc mà không hiểu thông thạo về Quế Chi thang thì cho dù học những phương thuốc khác, cũng chỉ cái hiểu cái không.
Tương lai của sự nghiệp Trung Y tổ quốc chỉ dựa vào cái đám sinh viên lên lớp không nghe giảng, đến cuối kì thì học tập suốt đêm, cầu trời cho mình không phải ở lại lớp. Đột nhiên, Thời Ẩn Chi cảm giác được trách nhiêm nặng nề và con đường gian nan phía trước.
" Vốn định cho các bạn xem video vào tiết sau, nhưng nhìn các bạn học không nghiêm túc như vậy, đành cho các bạn xem trước vậy. Tiết học sau, chúng ta sẽ học viết chính tả bài ca phương thuốc Trung Y.
Tắt ppt, Thời Ẩn Chi mở video 《 Thảo mộc Trung Quốc 》đã chuẩn bị sẵn trong usb ra, mở từ tập đầu tiên.
Sinh viên trong phòng học một giây trước còn đang bị nói đến xấu hổ cúi đầu xuống, một giây sau đã không chớp mắt xem đoạn phim tài liệu, không một ai nói gì, tất cả đều cố gắng đọc tài liệu giảng dạy.
Thời Ẩn Chi lấy cái ghế trong lớp mang lên bục giảng, cầm điện thoại mở Wechat ra.
Tống Y gửi đến rất nhiều tin nhắn: [ Thời Ẩn Chi, chân tôi bị thương rồi]
[ Đau muốn chết luôn, nhất định hôm qua nữ tặc đột nhập vào nhà, ham muốn vẻ đẹp của tôi nên đã làm tổn thương bàn chân bé nhỏ xinh đẹp của tôi!]
[ Quả là táng tận lương tâm! Chân nhỏ xinh đẹp như vậy mà cô ta cũng có thể ra tay được!]
Bên dưới đều là hình ảnh cụ thể về vết thương ở chân. Mặc dù chỉ bị thương da thịt nhưng quả thật cũng không nhẹ. Lớp da bên ngoài bị trầy xước, các mảnh thủy tinh trực tiếp đâm vào trong thịt, thâm chí còn có thể thấy mô liên kết valgus.
[ Em đang ở đâu?]
Hôm qua lúc Tống Y gọi điện thoại đến, anh cũng đã hỏi câu tương tự. Nhưng khi ấy Tống Y uống rượu say, ý thức mơ hồ, hỏi thế nào cũng không có đáp án.
Thời Ẩn Chi mặc dù lo lắng, nhưng cũng biết được cô uống rượu ở nhà nên không lo lắng quá. Không ngờ tiểu tổ tông lại quá mức như vậy. Uống rượu ở nhà còn có thể khiến chân mình thành như vậy, lại còn không có chứng cứ đổ tội cho nữ tặc.
Trong ngõ cổ thành phố Y, Tống Y mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tất cả các đường phố đều chật kín khách du lịch, nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt.
Cô sống trong nơi này, hơi có cảm giác " Mơ hồ với thành phố".
" Cái gì! Chẳng lẽ không phải nên hỏi tại sao chân mình lại bị thương, rồi cho thêm vài nụ hôn an ủi sao??"
Sau khi mở tin nhắn Wechat ra xem, Tống Y tức muốn nổ tung.
Cô vất vả lắm mới nhảy lò cò đến nơi có ánh sáng tốt nhất nhà, loay hoay với cái chân bị thương, khiến cho những bức ảnh cô chụp nhìn rất thảm nhưng cũng rất đẹp; đó chính là vẻ đẹp của vết thương khiếm khuyết.
Kết quả đâu?!!!
Thời Ẩn Chi nhìn thì khí chất thần tiên phóng khoáng, hóa ra lại là đồ móng heo! Cái gì cũng không hỏi!
[ Ở thành phố Y, xử lý một ít chuyện trong nhà. Anh đã xem Weibo chưa?]
Nếu cái chân bị thương không thể lấy chút thương tiếc của Thời Ẩn Chi, vậy thì Thể! Hiện! Kĩ! Năng!
Tống Y nhớ lần trước khi cô bị bôi đen, Thời Ẩn Chi buổi tối đã gọi điện đến an ủi cô, còn hứa cho cô ôm một cái!
Hắc hắc hắc, nói không chừng lần này tranh thủ còn có thể đổi lấy một nụ hôn.
Thời Ẩn Chi không thường xem Weibo, nếu không phải vì Tống Y, anh ngay cả Weibo cũng không tải.
Sau khi mở Weibo ra, Thời Ẩn Chi không ngoài ý muốn thấy Tống Y lại lên hotseach.
Lần này bị bôi đen nghiêm trọng hơn, tiết tấu doanh hào rất lợi hại.
Là một người trưởng thành có học thức, nhìn những cái gọi là chứng cứ đầy sơ hở kia, Thời Ẩn Chi cũng không nhịn được chửi thề.
Anh đăng nhập vào Weibo đã đăng kí từ lâu, lác đác có mấy người theo dõi, và chỉ chú ý một mình Tống Y.
Trực tiếp share và bình luận, nội dung đơn giản lại dứt khoát, chỉ có bốn chữ:
—— chuyện vô căn cứ.
Tống Y vẫn đang ôm bàn thân bị thương như hòn vọng phu, khổ sở chờ tin nhắn của Thời Ẩn Chi.
Nhưng mà, tin nhắn anh gửi đến lại là:
[ Gửi tôi định vị.]
Không phải là an ủi, cũng không phải nhẹ nhàng ôm một cái, mà gửi định vị để làm gì!!!
Trong lòng Tống Y lòng không tình nguyện gửi định vị qua, sau đó lên mạng đặt sáu quả thanh long đỏ.
Cô rất tức giận, bây giờ chỉ muốn ăn trái cây cho hả giận.
Giơ điện thoại lên nhìn, cô đã đặt xong hoa quả rồi mà Thời Ẩn Chi vẫn chưa gửi tin nhắn gì thêm cho cô.
Nửa giờ sau, trái cây đã giao đến ngoài cửa, mà Thời Ẩn Chi vẫn không gửi thêm tin nhắn nào.
" Hừ!!!"
Tống Y tức giận ném điện thoại lên sofa, từng chút một di chuyển mông nhỏ, khó khăn đi ra cửa.
Mười phút trước, nhân viên giao hàng đã gọi cho Tống Y, cô liền bảo anh ta để trái cây ngoài cửa.
Cô ở nhà một mình, đi đứng lại không tiện, nhón chân lên nhìn bên ngoài cửa qua mắt mèo, chắc chắn bên ngoài không có ai chỉ có cái túi; cô mới cẩn thận mở ra một khe cửa, sau khi lấy thanh long đỏ vào lại nhanh chóng đóng cửa.
Ăn uống quá độ là không tốt, đạo lý này Tống Y biết, nhưng khi tức giận và vui vẻ cô sẽ không nhịn được ăn nhiểu hơn.
Sáu quả thanh long đỏ thì Tống Y một lúc đã ăn hết ba quả rồi.
Trên Wechat, Thời Ẩn Chi vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào, trái lại lại có một tin nhắn khác.
Là thư kí của cha già nhà cô, rất khách sáo, cũng rất chung chung.
[ Chủ tịch nói, 7 giờ tối nay ở khách sạn Lãm Phong Các.]
Chỉ cần tin tức liên quan đến Tống Tự Ninh, Tống Y nhìn cũng thấy tức giận.
Nói mới nhớ, đã sắp năm năm rồi cô chưa từng cùng cái người gọi là cha ruột này gặp mặt.
Từ khi cái người họ Trần kia công khai ra vào Tống gia, Tống Y liền đối với người cha này hoàn toàn thất vọng.
Cho nên, dù sau đó tiểu tam sinh cho Tống Tự Ninh một đứa con trai tên Tống Cẩm Viêm; hơn nữa, khi Tống Tự Ninh muốn để lại tất cả di sản lại cho đứa em trai cùng cha khác mẹ này, Tống Y cũng không tức giận bao nhiêu. Từ trước đến nay, cô chưa từng ôm mong đợi nhiều với Tống Tự Ninh.
Tống Cẩm Viêm, Tống Y.
Nhìn tên đã biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Một cái là tiền đồ rực rỡ như lửa, một cái chẳng qua chính là cách gọi khác của " Cô" mà thôi.
Haizz, quả thật càng nghĩ càng giận. Tống Y cầm con dao gọt trái cây tiếp tục lột vỏ trái thanh long thứ tư, lột xong lại bắt đầu ăn.
Ngoài cửa sổ là con phố cổ Đông Quan, vào buổi trưa, lượng người đi đến tăng lên, mùi mực nướng lan tỏa vào nhà dọc theo cơn gió, còn kèm theo tiếng cười đùa của mọi người.
Hình như cô đã già trước thời hạn, một mình lẽ loi ở nhà, ngay cả một con mèo cũng không có.
Tiếng chuông điện thoại di động reo, Tống Y không kiên nhẫn từ từ di chuyển cái mông với lấy.
Kết quả lại là chào hàng quảng cáo bất động sản.
" Xin lỗi, nhà tôi có mỏ rồi."
Cúp điện thoại, Tống Y chuẩn bị tiếp tục ăn thanh long, nhưng nhạc chuông điện thoại lại vang lên. Tống Y không nhịn được, không thèm nhìn đã nghe.
" Đã nói nhà tôi có mỏ rồi, chướng mắt chung cư của các người."
" Tôi không gọi đến để giới thiệu nhà, tôi đến để chữa thương cho em."
Thanh âm Thời Ẩn Chi truyền tới, trong trẻo lạnh lùng, kèm theo tiếng cười trầm thấp.
" Em đến bên cửa sổ đi."
Tống Y lập tức giống như một con corgi gắn động cơ điện, liều mạng chuyển động mông đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, người qua lại không dứt, Thời Ẩn Chi xách hòm thuốc đang đứng dưới lầu.
Gió thổi tới, có chút ấm áp, cũng có chút say lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.