Chương 5: Tôi muốn em
Phạm Mạnh Kỳ
05/05/2022
Nhìn thấy cô thỏ nhỏ ngồi trong lòng anh đầy sợ hãi khiến anh không thể ngừng bị thu hút. Loại phụ nữ gì anh cũng gặp qua rồi duy chỉ có cô là anh cảm thấy thật muốn che chở bảo vệ.
- Tôi chỉ muốn hỏi e có nhớ tôi không, nhưng e làm tôi thật buồn. Đến khuôn mặt của tôi e còn chẳng nhớ.
Vừa nói bàn tay của anh vừa vuốt ve lấy đôi má bánh bao trắng mịn của cô.
- Chủ tịch Tiêu, đêm đó tôi chỉ muốn quên đi. Anh như này là sao?
- Rất nhiều phụ nữ muốn lên giường với tôi để được lợi ích vậy mà e có cơ hội rồi lại coi là muốn xoá bỏ.
- T không muốn gì cả, chỉ muốn an phận thôi.
- E muốn vậy nhưng tôi không muốn. T rất vừa ý với cơ thể e.
Anh nhìn xuống khuôn ngực bị che giấu dưỡi lớp áo sơ mi đang phập phồng như vẫy gọi.
- Dù gì cũng là tôi giúp anh mà, anh như vậy là đang làm khó tôi. Rốt cuộc, anh muốn gì?
- Tôi muốn e, muốn cơ thể e.
Anh cúi xuống hõm cổ của cô vừa hôn vừa mút. Bàn tay hư hỏng bắt đầu luồn vào áo cô.
Cô lấy tay mình đẩy mặt anh ra, đồng thời cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp này mà đứng lên.
- Anh bình tĩnh... tôi không muốn... thả ra. Chúng ta k quen biết anh đừng bắt nạt tôi chứ.
Anh mặc kệ lời cô nói bắt đầu loạn động. A xé phăng chiếc áo sơ mi, hàng cúc áo rơi xuống đất lộp bộp.
Đẩy cô ra ghế sofa, 2 tay cô bị anh trói trên đỉnh, tay còn lại a kéo chiếc áo ngực của cô lên trên. Cả đôi núi lộ ra cảnh xuân.
Anh mút, cắn, xoa nắn khiến cô đau đớn. Đây là sự sỉ nhục với cô, cô k quen anh, sao a lại như vậy, lần đầu của cô đã quá đủ rồi.
- Tôi xin anh mà, anh như vậy tôi sợ lắm. Đừng... đừng ở đây nếu người khác vào tôi phải thế nào... xin anh....
Cô khóc oà lên như trẻ con bị giành mất kẹo. Điều này khiến anh thức tỉnh. Có lẽ, sự thèm muốn trong anh làm anh k tự chủ được, doạ cô nhỏ rồi. Anh ngẩng đầu, lau nước mắt rồi kéo lại áo cho cô.
- Được rồi, tôi dừng.
Cô đứng dậy kéo lại áo, không để anh nói thêm gì, ôm chặt chiếc cặp trước ngực chạy ra khỏi văn phòng a.
Đến cửa thang máy, không làm chủ được, nước mắt cô rơi lã chã. Anh tưởng anh là ai, chủ tịch giàu có thì sao chứ. Bỗng 1 vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng.
- Mẹ kiếp, e dám ăn mặc như này mà chạy ra khỏi phòng tôi à. Im! Tôi lai về.
Cô muốn dây dưa thêm bất cứ gì với người đàn ông này nữa. Nhưng đúng là nếu cô cứ ăn mặc như này ra đường thì rắc rối mất tuy ôm cặp trước ngực nhưng vẫn thật lộ liễu. Im lặng để anh bế xuống xe.
Cả công ty đều ngạc nhiên, chủ tịch cao cao tại thượng của anh sao lại bế 1 cô bé con thế này.
Trong xe, cô và anh đều im lặng. Đến cửa phòng trọ của cô, cô nói:
- Anh điều tra t à, sao biết tôi ở đây.
- Cái gì tôi muốn tôi đều có thể biết.
- T sẽ huỷ hợp đồng với Tiêu thị. Từ nay chúng ta đừng gặp nữa. Anh tha tôi đi.
- E chắc chứ.
- Vâng! - nói rồi cô nhanh chóng vào nhà, khoá chốt cửa.
Cô nhắn mail lên công ty muốn huỷ hợp đồng. Thư kí báo cho anh. Anh nhếch miệng cười:
- Nếu e k muốn thì tôi sẽ để em tự đến xin tôi.
——-
Đôi lời từ mình gửi tới các bạn đọc viết truyện trên app với mình lúc đầu chỉ là để thoả sức với những câu chuyện mà bản thân k thể trải qua. Nhưng sau 1 thời gian mình cảm thấy mỗi câu chuyện là 1 cuộc đời, mỗi nhân vật như là mình được sống 1 lần vậy. Rất mong nhận được nhiều bình luận cũng như chia sẻ của mọi người ????
- Tôi chỉ muốn hỏi e có nhớ tôi không, nhưng e làm tôi thật buồn. Đến khuôn mặt của tôi e còn chẳng nhớ.
Vừa nói bàn tay của anh vừa vuốt ve lấy đôi má bánh bao trắng mịn của cô.
- Chủ tịch Tiêu, đêm đó tôi chỉ muốn quên đi. Anh như này là sao?
- Rất nhiều phụ nữ muốn lên giường với tôi để được lợi ích vậy mà e có cơ hội rồi lại coi là muốn xoá bỏ.
- T không muốn gì cả, chỉ muốn an phận thôi.
- E muốn vậy nhưng tôi không muốn. T rất vừa ý với cơ thể e.
Anh nhìn xuống khuôn ngực bị che giấu dưỡi lớp áo sơ mi đang phập phồng như vẫy gọi.
- Dù gì cũng là tôi giúp anh mà, anh như vậy là đang làm khó tôi. Rốt cuộc, anh muốn gì?
- Tôi muốn e, muốn cơ thể e.
Anh cúi xuống hõm cổ của cô vừa hôn vừa mút. Bàn tay hư hỏng bắt đầu luồn vào áo cô.
Cô lấy tay mình đẩy mặt anh ra, đồng thời cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp này mà đứng lên.
- Anh bình tĩnh... tôi không muốn... thả ra. Chúng ta k quen biết anh đừng bắt nạt tôi chứ.
Anh mặc kệ lời cô nói bắt đầu loạn động. A xé phăng chiếc áo sơ mi, hàng cúc áo rơi xuống đất lộp bộp.
Đẩy cô ra ghế sofa, 2 tay cô bị anh trói trên đỉnh, tay còn lại a kéo chiếc áo ngực của cô lên trên. Cả đôi núi lộ ra cảnh xuân.
Anh mút, cắn, xoa nắn khiến cô đau đớn. Đây là sự sỉ nhục với cô, cô k quen anh, sao a lại như vậy, lần đầu của cô đã quá đủ rồi.
- Tôi xin anh mà, anh như vậy tôi sợ lắm. Đừng... đừng ở đây nếu người khác vào tôi phải thế nào... xin anh....
Cô khóc oà lên như trẻ con bị giành mất kẹo. Điều này khiến anh thức tỉnh. Có lẽ, sự thèm muốn trong anh làm anh k tự chủ được, doạ cô nhỏ rồi. Anh ngẩng đầu, lau nước mắt rồi kéo lại áo cho cô.
- Được rồi, tôi dừng.
Cô đứng dậy kéo lại áo, không để anh nói thêm gì, ôm chặt chiếc cặp trước ngực chạy ra khỏi văn phòng a.
Đến cửa thang máy, không làm chủ được, nước mắt cô rơi lã chã. Anh tưởng anh là ai, chủ tịch giàu có thì sao chứ. Bỗng 1 vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng.
- Mẹ kiếp, e dám ăn mặc như này mà chạy ra khỏi phòng tôi à. Im! Tôi lai về.
Cô muốn dây dưa thêm bất cứ gì với người đàn ông này nữa. Nhưng đúng là nếu cô cứ ăn mặc như này ra đường thì rắc rối mất tuy ôm cặp trước ngực nhưng vẫn thật lộ liễu. Im lặng để anh bế xuống xe.
Cả công ty đều ngạc nhiên, chủ tịch cao cao tại thượng của anh sao lại bế 1 cô bé con thế này.
Trong xe, cô và anh đều im lặng. Đến cửa phòng trọ của cô, cô nói:
- Anh điều tra t à, sao biết tôi ở đây.
- Cái gì tôi muốn tôi đều có thể biết.
- T sẽ huỷ hợp đồng với Tiêu thị. Từ nay chúng ta đừng gặp nữa. Anh tha tôi đi.
- E chắc chứ.
- Vâng! - nói rồi cô nhanh chóng vào nhà, khoá chốt cửa.
Cô nhắn mail lên công ty muốn huỷ hợp đồng. Thư kí báo cho anh. Anh nhếch miệng cười:
- Nếu e k muốn thì tôi sẽ để em tự đến xin tôi.
——-
Đôi lời từ mình gửi tới các bạn đọc viết truyện trên app với mình lúc đầu chỉ là để thoả sức với những câu chuyện mà bản thân k thể trải qua. Nhưng sau 1 thời gian mình cảm thấy mỗi câu chuyện là 1 cuộc đời, mỗi nhân vật như là mình được sống 1 lần vậy. Rất mong nhận được nhiều bình luận cũng như chia sẻ của mọi người ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.