Chương 11
Thục Quốc Thập Tam Huyền
05/08/2022
Tuy nhiên có thể nói ra lời này, Thẩm Vãn Tịch vẫn có chút cảm động, ít nhất có được thái độ này, ngày sau đối phương sẽ không vì tiền tài hoặc quyền lợi mà vứt bỏ nàng không để ý.
Thật lâu sau, Thẩm Vẵn Tịch đưa ra một ngón tay, sợ hãi nói: “Ta còn có một yêu cầu cuối cùng.”
Vân Hoành gật đầu ý bảo nàng nói tiếp.
Thẩm Vãn Tịch trịnh trọng nói: “Bất luận sau này ta làm sai cái gì, hoặc là chọc giận ngươi mất hứng, ngươi cũng không thể đánh ta, mắng ta, bắt nạt ta, càng không thể giết ta rồi lặng lẽ đem chôn, có thể chứ?”
Dứt lời, khoé miệng Vân Hoành cuối cùng không thể nhịn được mà giương lên, hiển nhiên là bị nàng làm cho tức đến bật cười.
Vô duyên vô cớ sao hắn lại giết nàng, lại còn chôn nàng làm cái gì?
Cô nương này thật coi hắn thành hung phạm giết người không chớp mắt?
Hắn là thợ săn, không phải ác phỉ.
Tuy nhiên, nếu nàng muốn có một câu an tâm, Vân Hoành cũng sẽ không cự tuyệt, vì thế kiên nhẫn nói ra: “Ngươi vừa gả cho ta làm thê tử, đương nhiên ta sẽ dùng lễ tương đãi, người khác nếu muốn đánh chửi ngươi, thương tổn ngươi, ta cũng sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.”
Thẩm Vãn Tịch cắn chặt răng, sau một lúc xoắn xuýt rốt cuộc gật đầu.
Vừa định xuống giường, lại bị Vân Hoành đưa tay ngăn lại. Cánh tay chạm vào đến vòng eo của nàng, ấm nóng có chút tê dại, mặt của Thẩm vãn Tịch lại nóng lên.
“Mấy ngày nay đừng xuống giường, hảo hảo tĩnh dưỡng là được.”
Thẩm Vãn Tịch còn đang nghi hoặc, không xuống giường thì bái thiên địa như thế nào?
Lại thấy Vân Hoành đứng dậy đến phía trước cửa sổ, hai tay đẩy cửa sổ mở ra.
Ánh trăng sáng sủa màu thủy ngân như nước tràn vào phòng. Ánh sáng nhàn nhạt lan tràn phủ trên gương mặt mờ mịt của Vân Hoành, hắn phảng phất như thần linh cao lớn trong mộng cảnh, đứng trên cao vạn dặm đưa mắt lạnh nhạt nhìn xuống nhân gian.
Thẩm Vãn Tịch nhìn đến ngẩn ngơ, lại nghe hắn nói: “Ta không cha không mẹ, ta không cần ngươi kính bái cao đường, chỉ cần ước nguyện dưới trăng, liền xem như đã bái qua thiên địa, có được không?”
Trong mắt hiện lên một tia sáng mềm mại, Thẩm Vãn Tịch trong lòng không khỏi động tâm.
Phần thanh tỉnh trong đầu nói cho nàng biết, có thể là hư tình giả ý một phen, lời thề từ trước đến giờ đều là lừa mình dối người, không tính toán gì hết.
“Trên có trời cao, dưới có thổ địa làm chứng, Vân Hoành và A Tịch hôm nay kết làm phu thê, thành mối lương duyên.”
“Một, mong sao vợ chồng khỏe mạnh, trăm năm bình an tốt đẹp.
Hai, mong ước tình như kiêm điệp, bạc đầu giai lão.
Ba, ước muốn kéo dài hương khói, con cháu đầy nhà.”
Vừa dứt lời, Thẩm Vãn Tịch đem lòng bàn tay chậm rãi thả ra, tâm sự nặng nề.
Ý nghĩa đằng sau những câu Vân Hoành nói kia, nàng không rõ một người thợ săn vì sao có thể nói ra lời thề như vậy.
Cũng không có tiếp tục truy vấn, đủ loại cảm giác không chân thật nóng bỏng sôi trào trong lòng nàng. Cũng không biết là thấp thỏm lo âu với con đường phía trước, hay là lo lắng vì gấp gáp gả cho người.
“Vân Hoành, ngươi sau này sẽ thích ta, yêu thương ta chứ?”
Thẩm Vãn Tịch nói xong lời này, lập tức gục đầu xuống che mặt xấu hổ và giận dữ, cả người hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.
Nàng đường đường là tiểu thư khuê các, như thế nào có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy? Nàng rõ ràng chỉ coi là có lệ mà thôi, mới vừa rồi trong đầu nàng còn chưa phản ứng kịp, lời này đã liền từ trong miệng phát ra.
Vân Hoành liền căng thẳng, nghĩ nghĩ liền từ trong bao quần áo lấy ra một quyển sách mỏng nhăn nhúm để xuống bên cạnh Thẩm Vãn Tịch, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói có phải là cái này không?”
Tập tranh kia là của Chung Đại thông hôm qua cứng rắn đưa cho hắn, nói nam tử nếu dựa theo phương thức trong tranh đến yêu thương thê tử, phàm là nữ tử, không có ai không thích.
Lúc ấy Vân Hoành tiện tay mở ra, cũng cảm thấy cả người nóng lên. Bỗng có chút xao động bất an, tưởng A Tịch nói chính là thứ này.
Thật lâu sau, Thẩm Vẵn Tịch đưa ra một ngón tay, sợ hãi nói: “Ta còn có một yêu cầu cuối cùng.”
Vân Hoành gật đầu ý bảo nàng nói tiếp.
Thẩm Vãn Tịch trịnh trọng nói: “Bất luận sau này ta làm sai cái gì, hoặc là chọc giận ngươi mất hứng, ngươi cũng không thể đánh ta, mắng ta, bắt nạt ta, càng không thể giết ta rồi lặng lẽ đem chôn, có thể chứ?”
Dứt lời, khoé miệng Vân Hoành cuối cùng không thể nhịn được mà giương lên, hiển nhiên là bị nàng làm cho tức đến bật cười.
Vô duyên vô cớ sao hắn lại giết nàng, lại còn chôn nàng làm cái gì?
Cô nương này thật coi hắn thành hung phạm giết người không chớp mắt?
Hắn là thợ săn, không phải ác phỉ.
Tuy nhiên, nếu nàng muốn có một câu an tâm, Vân Hoành cũng sẽ không cự tuyệt, vì thế kiên nhẫn nói ra: “Ngươi vừa gả cho ta làm thê tử, đương nhiên ta sẽ dùng lễ tương đãi, người khác nếu muốn đánh chửi ngươi, thương tổn ngươi, ta cũng sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.”
Thẩm Vãn Tịch cắn chặt răng, sau một lúc xoắn xuýt rốt cuộc gật đầu.
Vừa định xuống giường, lại bị Vân Hoành đưa tay ngăn lại. Cánh tay chạm vào đến vòng eo của nàng, ấm nóng có chút tê dại, mặt của Thẩm vãn Tịch lại nóng lên.
“Mấy ngày nay đừng xuống giường, hảo hảo tĩnh dưỡng là được.”
Thẩm Vãn Tịch còn đang nghi hoặc, không xuống giường thì bái thiên địa như thế nào?
Lại thấy Vân Hoành đứng dậy đến phía trước cửa sổ, hai tay đẩy cửa sổ mở ra.
Ánh trăng sáng sủa màu thủy ngân như nước tràn vào phòng. Ánh sáng nhàn nhạt lan tràn phủ trên gương mặt mờ mịt của Vân Hoành, hắn phảng phất như thần linh cao lớn trong mộng cảnh, đứng trên cao vạn dặm đưa mắt lạnh nhạt nhìn xuống nhân gian.
Thẩm Vãn Tịch nhìn đến ngẩn ngơ, lại nghe hắn nói: “Ta không cha không mẹ, ta không cần ngươi kính bái cao đường, chỉ cần ước nguyện dưới trăng, liền xem như đã bái qua thiên địa, có được không?”
Trong mắt hiện lên một tia sáng mềm mại, Thẩm Vãn Tịch trong lòng không khỏi động tâm.
Phần thanh tỉnh trong đầu nói cho nàng biết, có thể là hư tình giả ý một phen, lời thề từ trước đến giờ đều là lừa mình dối người, không tính toán gì hết.
“Trên có trời cao, dưới có thổ địa làm chứng, Vân Hoành và A Tịch hôm nay kết làm phu thê, thành mối lương duyên.”
“Một, mong sao vợ chồng khỏe mạnh, trăm năm bình an tốt đẹp.
Hai, mong ước tình như kiêm điệp, bạc đầu giai lão.
Ba, ước muốn kéo dài hương khói, con cháu đầy nhà.”
Vừa dứt lời, Thẩm Vãn Tịch đem lòng bàn tay chậm rãi thả ra, tâm sự nặng nề.
Ý nghĩa đằng sau những câu Vân Hoành nói kia, nàng không rõ một người thợ săn vì sao có thể nói ra lời thề như vậy.
Cũng không có tiếp tục truy vấn, đủ loại cảm giác không chân thật nóng bỏng sôi trào trong lòng nàng. Cũng không biết là thấp thỏm lo âu với con đường phía trước, hay là lo lắng vì gấp gáp gả cho người.
“Vân Hoành, ngươi sau này sẽ thích ta, yêu thương ta chứ?”
Thẩm Vãn Tịch nói xong lời này, lập tức gục đầu xuống che mặt xấu hổ và giận dữ, cả người hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.
Nàng đường đường là tiểu thư khuê các, như thế nào có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy? Nàng rõ ràng chỉ coi là có lệ mà thôi, mới vừa rồi trong đầu nàng còn chưa phản ứng kịp, lời này đã liền từ trong miệng phát ra.
Vân Hoành liền căng thẳng, nghĩ nghĩ liền từ trong bao quần áo lấy ra một quyển sách mỏng nhăn nhúm để xuống bên cạnh Thẩm Vãn Tịch, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói có phải là cái này không?”
Tập tranh kia là của Chung Đại thông hôm qua cứng rắn đưa cho hắn, nói nam tử nếu dựa theo phương thức trong tranh đến yêu thương thê tử, phàm là nữ tử, không có ai không thích.
Lúc ấy Vân Hoành tiện tay mở ra, cũng cảm thấy cả người nóng lên. Bỗng có chút xao động bất an, tưởng A Tịch nói chính là thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.