Chương 3
Thục Quốc Thập Tam Huyền
01/04/2022
Nếu như thợ săn kia vẫn không về, hoặc là ở trong núi bị sài lang thú dữ nuốt vào bụng, nàng vẫn bị nhốt ở trong cái nhà trúc này, tỉnh táo nhìn mình dần dần chết đi.
Nàng chống đỡ không được bao lâu. Cho dù không phải chết đói, thì vết thương trên má phải cũng rất nhanh bị nhiễm trùng mà chết.
Nơi này cách Thương Châu xa ngàn dặm, nàng đối với nơi này tất cả đều xa lạ, không có người quen nàng, cũng sẽ không có ai tới cứu nàng.
Đột nhiên trong núi truyền đến âm thanh rõ ràng của tiếng chó sủa, Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức cả người run lên.
Mở mắt ra, chậm rãi nghiêng mặt qua, ánh trăng sáng màu bạc xuyên thấu qua giấy cửa sổ tiến vào trong phòng, làm cho trong phòng như có thêm một tầng mỏng lụa trắng.
Nàng chậm rãi bình phục tâm tình, khóa miệng lập tức giơ lên, trước khi chết còn có thể xem ánh trăng đẹp như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.
Nương nàng khi còn sống luôn khen nàng có đôi mắt đẹp. Nhất là dưới ánh trăng mông lung, đôi mắt của nàng giống như là bảo thạch trong sáng, vừa mềm mại như ánh trăng vừa ấm áp như ngọc.
Nếu như nhìn chằm chằm, sẽ chậm rãi chìm vào bên trong, giống như đi vào vùng đất hoang sơ rộng lớn, lấp lánh sao trời và tiếng suối trong xanh.
“Nương a, ánh trăng hôm nay đẹp quá, A Tịch muốn đến cùng người.”
Nàng thản nhiên cười, tùy tiện hưởng thụ ánh trăng sáng ôn nhu rồi muốn đưa tay chạm vào, nhưng bỗng nhiên bi thương trào ra, một giọt nước mắt trong hốc mắt đỏ bừng chậm rãi chảy ra, trượt đến bên miệng.
Nàng nếm nếm, chua chua mặn mặn.
Ngoài cửa sổ, gió đêm dần nổi lên, thổi rối loạn cây khắp núi rừng, cành lá va đập vang lên tiếng xào xạc, còn có…
Tựa như là tiếng bước chân người!
Thẩm Vãn Tịch dựng lỗ tai, nàng không có nghe nhầm! Có người đến!
Tiếng bước chân đó từ xa tiến lại gần, rất nhanh đã đến dưới thang gỗ, lại dọc theo song cửa truyền đến.
Cửa gỗ nhà trúc cót két một tiếng rồi mở ra, một bóng người màu đen cao lớn đi tới. Người tới vóc người cực cao, thân thể còn có chút cong người mới có thể từ ngoài cửa đi vào.
Người thợ săn kia đã trở về.
Mùi bụi đất nhàn nhạt, không cần mở miệng cũng biết được là hắn.
Trong lòng Thẩm vãn Tịch vừa vui lại vừa sợ.
Dường như một chút cũng không thèm để ý ở nhà có một người sắp chết đói hay không, người kia chậm rãi đem cung tiễn để trên bàn gỗ, lại không nhanh không chậm châm ngọn đèn, trong phòng nháy mắt sáng lên.
Đôi ắt Thảm Vãn Tịch lâu rồi không thấy ánh sáng, nhất thời có chút không thích ứng được.
Vân Hoành xoay người, ánh mắt lưu chuyển tới trên giường, trong nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng hắn nghi hoặc, cô nương này vẫn ở lại sao, cũng không có bỏ trốn?
Thẩm Vãn Tịch vừa có ý định mở lời, yết hầu của nàng lại bị nghẹn nên không cất ra tiếng được, bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt thợ săn kia trầm ngâm lạnh lẽo, mày cau lại, cũng không biết ai đắc tội hắn, tóm lại là không dễ sống chung.
Ngoại hình của hắn cũng không xấu xí, thậm chí còn có vài phần tuấn lãng, nhưng toàn thân đều lạnh lùng, cỗ khí thế cùng uy nghiêm kia thật làm người khác sợ hãi.
Thẩm Vãn Tịch kinh hoảng muốn lùi về sau một ít, mà trên người lại đau đớn muốn chết, không di chuyển được nửa phần.
Vân Hoành nhìn nàng chăm chú một lúc, thấy môi nàng trắng bệch rạn nứt, cả người giống như chiếc lá khô, chắc là quá khát rồi. Vì vậy hắn xoay người đi ra cửa, muốn lấy cho nàng một thùng nước giếng để uống.
Thấy hắn xoay người rời đi, Thẩm Vãn Tịch lại cho rằng hắn muốn bỏ đi, hoảng sợ vội mở miệng hô lên: “Ngươi muốn đi đâu?’
Lại muốn đi sao? Vài ba ngày đều không trở lại? Không phát hiện nàng sắp chết rồi sao?
Vân Hoành dừng bước chân, hắn im lặng một lúc lâu, lại giống như thở dài. Nhưng nghĩ nghĩ cũng không cần thiết giải thích, vì thế không quay đầu lại ra khỏi nhà trúc.
Thẩm Vãn Tịch tức đến cả người phát run, người này có tật xấu à.
Nhưng mới một lát sau, nàng không còn suy nghĩ như vậy nữa. Bởi vì nàng đã nghe thấy âm thanh múc nước của đối phương.
Nàng chống đỡ không được bao lâu. Cho dù không phải chết đói, thì vết thương trên má phải cũng rất nhanh bị nhiễm trùng mà chết.
Nơi này cách Thương Châu xa ngàn dặm, nàng đối với nơi này tất cả đều xa lạ, không có người quen nàng, cũng sẽ không có ai tới cứu nàng.
Đột nhiên trong núi truyền đến âm thanh rõ ràng của tiếng chó sủa, Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức cả người run lên.
Mở mắt ra, chậm rãi nghiêng mặt qua, ánh trăng sáng màu bạc xuyên thấu qua giấy cửa sổ tiến vào trong phòng, làm cho trong phòng như có thêm một tầng mỏng lụa trắng.
Nàng chậm rãi bình phục tâm tình, khóa miệng lập tức giơ lên, trước khi chết còn có thể xem ánh trăng đẹp như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.
Nương nàng khi còn sống luôn khen nàng có đôi mắt đẹp. Nhất là dưới ánh trăng mông lung, đôi mắt của nàng giống như là bảo thạch trong sáng, vừa mềm mại như ánh trăng vừa ấm áp như ngọc.
Nếu như nhìn chằm chằm, sẽ chậm rãi chìm vào bên trong, giống như đi vào vùng đất hoang sơ rộng lớn, lấp lánh sao trời và tiếng suối trong xanh.
“Nương a, ánh trăng hôm nay đẹp quá, A Tịch muốn đến cùng người.”
Nàng thản nhiên cười, tùy tiện hưởng thụ ánh trăng sáng ôn nhu rồi muốn đưa tay chạm vào, nhưng bỗng nhiên bi thương trào ra, một giọt nước mắt trong hốc mắt đỏ bừng chậm rãi chảy ra, trượt đến bên miệng.
Nàng nếm nếm, chua chua mặn mặn.
Ngoài cửa sổ, gió đêm dần nổi lên, thổi rối loạn cây khắp núi rừng, cành lá va đập vang lên tiếng xào xạc, còn có…
Tựa như là tiếng bước chân người!
Thẩm Vãn Tịch dựng lỗ tai, nàng không có nghe nhầm! Có người đến!
Tiếng bước chân đó từ xa tiến lại gần, rất nhanh đã đến dưới thang gỗ, lại dọc theo song cửa truyền đến.
Cửa gỗ nhà trúc cót két một tiếng rồi mở ra, một bóng người màu đen cao lớn đi tới. Người tới vóc người cực cao, thân thể còn có chút cong người mới có thể từ ngoài cửa đi vào.
Người thợ săn kia đã trở về.
Mùi bụi đất nhàn nhạt, không cần mở miệng cũng biết được là hắn.
Trong lòng Thẩm vãn Tịch vừa vui lại vừa sợ.
Dường như một chút cũng không thèm để ý ở nhà có một người sắp chết đói hay không, người kia chậm rãi đem cung tiễn để trên bàn gỗ, lại không nhanh không chậm châm ngọn đèn, trong phòng nháy mắt sáng lên.
Đôi ắt Thảm Vãn Tịch lâu rồi không thấy ánh sáng, nhất thời có chút không thích ứng được.
Vân Hoành xoay người, ánh mắt lưu chuyển tới trên giường, trong nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng hắn nghi hoặc, cô nương này vẫn ở lại sao, cũng không có bỏ trốn?
Thẩm Vãn Tịch vừa có ý định mở lời, yết hầu của nàng lại bị nghẹn nên không cất ra tiếng được, bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt thợ săn kia trầm ngâm lạnh lẽo, mày cau lại, cũng không biết ai đắc tội hắn, tóm lại là không dễ sống chung.
Ngoại hình của hắn cũng không xấu xí, thậm chí còn có vài phần tuấn lãng, nhưng toàn thân đều lạnh lùng, cỗ khí thế cùng uy nghiêm kia thật làm người khác sợ hãi.
Thẩm Vãn Tịch kinh hoảng muốn lùi về sau một ít, mà trên người lại đau đớn muốn chết, không di chuyển được nửa phần.
Vân Hoành nhìn nàng chăm chú một lúc, thấy môi nàng trắng bệch rạn nứt, cả người giống như chiếc lá khô, chắc là quá khát rồi. Vì vậy hắn xoay người đi ra cửa, muốn lấy cho nàng một thùng nước giếng để uống.
Thấy hắn xoay người rời đi, Thẩm Vãn Tịch lại cho rằng hắn muốn bỏ đi, hoảng sợ vội mở miệng hô lên: “Ngươi muốn đi đâu?’
Lại muốn đi sao? Vài ba ngày đều không trở lại? Không phát hiện nàng sắp chết rồi sao?
Vân Hoành dừng bước chân, hắn im lặng một lúc lâu, lại giống như thở dài. Nhưng nghĩ nghĩ cũng không cần thiết giải thích, vì thế không quay đầu lại ra khỏi nhà trúc.
Thẩm Vãn Tịch tức đến cả người phát run, người này có tật xấu à.
Nhưng mới một lát sau, nàng không còn suy nghĩ như vậy nữa. Bởi vì nàng đã nghe thấy âm thanh múc nước của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.