Chương 36:
Nhị Khiêm
16/08/2023
Mặc dù Vu cô cảm thấy tội lỗi nhưng vẫn uống hết bát canh lê.
Sau khi uống xong, bà đối diện với chiếc bụng nhỏ không chịu nghe lời mà lại phình to lên rồi, bất đắc dĩ thở dài: “Cái miệng này!”
Bà cũng muốn quản cái miệng lắm nhưng mà quản không được!
Vu cô cô lắc lắc cái đầu, súc miệng rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tiêu Niệm Chức giờ Thìn đã dậy rồi, vừa mở cửa đã thấy Vu cô cô ngồi trên bàn đá bên cạnh mà ăn điểm tâm rồi.
Khi nhìn thấy Tiêu Niệm Chức, Vu cô cô vẫy tay: “Nhanh đi rửa mặt rồi lại đây ăn sáng.”
Tiêu Niệm Chức nhanh chóng đi rửa mặt chải tóc, nàng còn đổi một bộ đồ mới nữa.
Bộ đồ mới này là do hôm qua Tiêu Tư Nghiệp sai người mang đến, hình như quản gia của Tiêu gia mua quần áo may sẵn nên bộ đồ này có chút hơi rộng, nhưng mà kiểu dáng và chất liệu vải thì không hề tệ.
Chỉ có điều, ba bộ đồ được mang đến đều có màu sắc tươi sáng, Tiêu Niệm Chức không chọn được bộ nào có màu đậm cả, vì vậy nàng chỉ đành mặc kệ vậy.
Cuối cùng nàng chọn mặc một chiếc áo ngắn tay màu hồng nhạt cùng với một chiếc váy mã viện* màu tím hoa cà có thêu hoa.
*Váy mã diện (马面裙): một loại váy từ thời nhà Minh.
Bữa sáng gồm có bánh nướng, dưa muối và cháo.
Thật ra những món này ăn cũng không ngon cho lắm, dưa muối thì ngâm từ tận năm ngoái, tuy là rất giòn nhưng mà mùi vị rất bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, Vu cô cô dẫn Tiêu Niệm Chức đi luyện Bát Đoạn Cầm*, sau đó thì đi ra núi, tiện tay hái được mấy quả đào chín.
*Bát đoạn cẩm (八段錦) là tác phẩm của Đạo gia nhằm luyện dưỡng thân thể.
Sau khi trở về, hai người bọn họ đi bắt cá một lúc rồi mới cầm thùng đi lấy nước.
Buổi sáng làm việc một giờ rưỡi, sau đó thì đi bắt cá nửa giờ.
Vu cô cô nghĩ đến thức ăn buổi trưa của nhà ăn, thực sự là chẳng có gì để ăn, bà lại không muốn làm phiền đến Tiêu Niệm Chức, nhưng mà bà không thể khống chế ánh mắt của chính mình, nó cứ thường xuyên nhìn về phía nàng.
Tiêu Niệm Chức cứ bị nhìn như vậy nên nàng không chịu nỗi nữa mà nhẹ giọng hỏi: “Vu cô cô có chuyện gì muốn nói sao?”
Vu cô cô kìm nén cả một buổi sáng, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi: “Buổi trưa ta không muốn ăn đồ ăn ở nhà ăn.”
Thực ra thì nước Đại Tấn có thể mua đồ ăn ở bên ngoài, nhưng mà…
Cũng phải xem nơi đó ở đâu cái đã.
Như Quốc Tự Giám này đi, chỗ có thể giao cơm cũng chỉ có mấy nhà hàng nhỏ ở phía dưới chân núi, mùi vị đều rất bình thường.
Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt, nhưng Vu cô cô sẽ không vui nếu thực sự chỉ ăn đi ăn lại những món này.
Sau khi uống xong, bà đối diện với chiếc bụng nhỏ không chịu nghe lời mà lại phình to lên rồi, bất đắc dĩ thở dài: “Cái miệng này!”
Bà cũng muốn quản cái miệng lắm nhưng mà quản không được!
Vu cô cô lắc lắc cái đầu, súc miệng rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tiêu Niệm Chức giờ Thìn đã dậy rồi, vừa mở cửa đã thấy Vu cô cô ngồi trên bàn đá bên cạnh mà ăn điểm tâm rồi.
Khi nhìn thấy Tiêu Niệm Chức, Vu cô cô vẫy tay: “Nhanh đi rửa mặt rồi lại đây ăn sáng.”
Tiêu Niệm Chức nhanh chóng đi rửa mặt chải tóc, nàng còn đổi một bộ đồ mới nữa.
Bộ đồ mới này là do hôm qua Tiêu Tư Nghiệp sai người mang đến, hình như quản gia của Tiêu gia mua quần áo may sẵn nên bộ đồ này có chút hơi rộng, nhưng mà kiểu dáng và chất liệu vải thì không hề tệ.
Chỉ có điều, ba bộ đồ được mang đến đều có màu sắc tươi sáng, Tiêu Niệm Chức không chọn được bộ nào có màu đậm cả, vì vậy nàng chỉ đành mặc kệ vậy.
Cuối cùng nàng chọn mặc một chiếc áo ngắn tay màu hồng nhạt cùng với một chiếc váy mã viện* màu tím hoa cà có thêu hoa.
*Váy mã diện (马面裙): một loại váy từ thời nhà Minh.
Bữa sáng gồm có bánh nướng, dưa muối và cháo.
Thật ra những món này ăn cũng không ngon cho lắm, dưa muối thì ngâm từ tận năm ngoái, tuy là rất giòn nhưng mà mùi vị rất bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, Vu cô cô dẫn Tiêu Niệm Chức đi luyện Bát Đoạn Cầm*, sau đó thì đi ra núi, tiện tay hái được mấy quả đào chín.
*Bát đoạn cẩm (八段錦) là tác phẩm của Đạo gia nhằm luyện dưỡng thân thể.
Sau khi trở về, hai người bọn họ đi bắt cá một lúc rồi mới cầm thùng đi lấy nước.
Buổi sáng làm việc một giờ rưỡi, sau đó thì đi bắt cá nửa giờ.
Vu cô cô nghĩ đến thức ăn buổi trưa của nhà ăn, thực sự là chẳng có gì để ăn, bà lại không muốn làm phiền đến Tiêu Niệm Chức, nhưng mà bà không thể khống chế ánh mắt của chính mình, nó cứ thường xuyên nhìn về phía nàng.
Tiêu Niệm Chức cứ bị nhìn như vậy nên nàng không chịu nỗi nữa mà nhẹ giọng hỏi: “Vu cô cô có chuyện gì muốn nói sao?”
Vu cô cô kìm nén cả một buổi sáng, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi: “Buổi trưa ta không muốn ăn đồ ăn ở nhà ăn.”
Thực ra thì nước Đại Tấn có thể mua đồ ăn ở bên ngoài, nhưng mà…
Cũng phải xem nơi đó ở đâu cái đã.
Như Quốc Tự Giám này đi, chỗ có thể giao cơm cũng chỉ có mấy nhà hàng nhỏ ở phía dưới chân núi, mùi vị đều rất bình thường.
Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt, nhưng Vu cô cô sẽ không vui nếu thực sự chỉ ăn đi ăn lại những món này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.