Chương 39:
Nhị Khiêm
16/08/2023
Nói sợ?
Thì cũng không phải là rất sợ, từng người từng người vẫn đang ung dung ngâm thơ, đọc sách, hoặc đang thảo luận về sự việc này.
“Hầy, các ngươi nói xem tên Lư Cảnh Nguyên này hắn giả vờ gì chứ? Một tên thế tử thất thế, còn dám lên mặt với tiểu gia đây, ta khinh!”
“Cái đó thì ai biết được chứ? Có điều người ta thật sự rất có bản lĩnh, 19 tuổi đã có thể gia nhập đội binh mã Ngũ Thành, không giống chúng ta, ai da, con đường học hành dài đằng đẵng này!”
“Chính là không thích nhìn hắn như vậy, hỏi xem trong kinh của chúng ta, có bao nhiêu kẻ không phải là thế tử công tử, ai thua kém ai chứ, nhìn cái vẻ kiêu căng của hắn kìa, nói sao cha ruột không thích, mẹ ruột chết sớm chứ.”
“Lời này không được nói ra, bị người khác nghe thấy không hay.”
… …
Có người đang bàn luận về giặt cỏ, có người đang bàn luận về Lư Cảnh Nguyên.
Bản thân Lư Cảnh Nguyên có năng lực, chỉ có điều cuối cùng vẫn còn trẻ, ở trong nhà luôn phải chịu cảnh áp bức của cha ruột nương kế, hành động thủ đoạn khá là cứng nhắc, không đủ uyển chuyển, nên đắc tội hơi nhiều người.
Cho nên, có rất nhiều người có ý kiến với hắn.
Ở trong kịch bản gốc, khuyết điểm này của hắn, đến cuối cùng không phản khích lên người hắn, mà đều bị nguyên chủ chịu hết.
Những người đó không thể trả thù Lư Cảnh Nguyên, nên đến giày vò nguyên chủ.
Tiêu Niệm Chức: ...
Nàng sợ bây giờ bản thân mở miệng ra sẽ lập tức tạo nên tinh túy kinh điển của vương quốc!!!
Nén lại sự kích động muốn mắng người này, Tiêu Niệm Chức lại nhìn qua những con dao của nhà bếp mỹ vị.
Cuối cùng nàng nhìn trúng cây dao chặt xương có phần tay cầm đặc biệt dài.
Nhưng đáng tiếc một cây dao tốt như này, lại phải đem đi chặt một tên cặn bã.
Khoé môi Tiêu Niệm Chức trong vô thức hướng xuống vài phần, bước chân vội vàng đuổi theo Vu cô cô.
Đi đến trước cửa, bắt gặp hai vị đại bá rất quen mặt, Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn chào họ, hai vị đại bá tỏ ý bảo Tiêu Niệm Chức nhanh chóng đi lên xe ngựa: “Bọn ta đều là những người già, nên cũng chẳng sợ gì, các con tuổi con nhỏ nên phải tự bảo vệ tốt bản thân mình.”
… …
Hai người đã nói không ít những lời quan tâm, Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn cảm tạ, đồng thời ánh mắt bình tĩnh đánh giá xung quanh một lượt.
Lúc này chỉ có bốn người mặc đồ tiểu tốt đứng ở cửa chính, mặc y phục y hệt nhau.
Cấp quan của Lư Cảnh Nguyên là thất phẩm, y phục của hắn nhất định không giống với tiểu tốt.
Cho nên là, hắn không ở đây?
Vu cô cô không để tâm để những việc này, không hề có ý định hỏi nhiều, hướng về hai người khách sáo gật gật đầu, kéo lấy Tiêu Niệm Chức đi về phía xe ngựa được Tiêu Tư Nghiệp chuẩn bị trước.
Thì cũng không phải là rất sợ, từng người từng người vẫn đang ung dung ngâm thơ, đọc sách, hoặc đang thảo luận về sự việc này.
“Hầy, các ngươi nói xem tên Lư Cảnh Nguyên này hắn giả vờ gì chứ? Một tên thế tử thất thế, còn dám lên mặt với tiểu gia đây, ta khinh!”
“Cái đó thì ai biết được chứ? Có điều người ta thật sự rất có bản lĩnh, 19 tuổi đã có thể gia nhập đội binh mã Ngũ Thành, không giống chúng ta, ai da, con đường học hành dài đằng đẵng này!”
“Chính là không thích nhìn hắn như vậy, hỏi xem trong kinh của chúng ta, có bao nhiêu kẻ không phải là thế tử công tử, ai thua kém ai chứ, nhìn cái vẻ kiêu căng của hắn kìa, nói sao cha ruột không thích, mẹ ruột chết sớm chứ.”
“Lời này không được nói ra, bị người khác nghe thấy không hay.”
… …
Có người đang bàn luận về giặt cỏ, có người đang bàn luận về Lư Cảnh Nguyên.
Bản thân Lư Cảnh Nguyên có năng lực, chỉ có điều cuối cùng vẫn còn trẻ, ở trong nhà luôn phải chịu cảnh áp bức của cha ruột nương kế, hành động thủ đoạn khá là cứng nhắc, không đủ uyển chuyển, nên đắc tội hơi nhiều người.
Cho nên, có rất nhiều người có ý kiến với hắn.
Ở trong kịch bản gốc, khuyết điểm này của hắn, đến cuối cùng không phản khích lên người hắn, mà đều bị nguyên chủ chịu hết.
Những người đó không thể trả thù Lư Cảnh Nguyên, nên đến giày vò nguyên chủ.
Tiêu Niệm Chức: ...
Nàng sợ bây giờ bản thân mở miệng ra sẽ lập tức tạo nên tinh túy kinh điển của vương quốc!!!
Nén lại sự kích động muốn mắng người này, Tiêu Niệm Chức lại nhìn qua những con dao của nhà bếp mỹ vị.
Cuối cùng nàng nhìn trúng cây dao chặt xương có phần tay cầm đặc biệt dài.
Nhưng đáng tiếc một cây dao tốt như này, lại phải đem đi chặt một tên cặn bã.
Khoé môi Tiêu Niệm Chức trong vô thức hướng xuống vài phần, bước chân vội vàng đuổi theo Vu cô cô.
Đi đến trước cửa, bắt gặp hai vị đại bá rất quen mặt, Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn chào họ, hai vị đại bá tỏ ý bảo Tiêu Niệm Chức nhanh chóng đi lên xe ngựa: “Bọn ta đều là những người già, nên cũng chẳng sợ gì, các con tuổi con nhỏ nên phải tự bảo vệ tốt bản thân mình.”
… …
Hai người đã nói không ít những lời quan tâm, Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn cảm tạ, đồng thời ánh mắt bình tĩnh đánh giá xung quanh một lượt.
Lúc này chỉ có bốn người mặc đồ tiểu tốt đứng ở cửa chính, mặc y phục y hệt nhau.
Cấp quan của Lư Cảnh Nguyên là thất phẩm, y phục của hắn nhất định không giống với tiểu tốt.
Cho nên là, hắn không ở đây?
Vu cô cô không để tâm để những việc này, không hề có ý định hỏi nhiều, hướng về hai người khách sáo gật gật đầu, kéo lấy Tiêu Niệm Chức đi về phía xe ngựa được Tiêu Tư Nghiệp chuẩn bị trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.