Chương 39: Sớm muộn gì ngươi cũng là của ta
Hạ Phong Liễu
19/06/2021
Sáng sớm hôm sau, Lục Trường An quả nhiên thay y phục vải thô để theo Lương Tuyển đi săn.
Núi rừng cỏ cây tươi tốt, Lục Trường An đi chốc lát thì ống quần bị sương làm ướt.
"Ai nha, ẩm ướt hết cả rồi, thật là khó chịu." Lục Trường An nhíu mày nói, bắt đầu có chút hối hận vì mình nhất thời xúc động đòi vào rừng.
Lương Tuyển quay lại thấy y muốn xắn ống quần lên thì vội vàng khuyên nhủ: "Đừng, cây cỏ sắc bén, còn có nhiều bụi cây gai, cẩn thận kẻo quẹt trúng chân bị thương."
Bắp chân của Lục Trường An vừa trắng vừa mềm sao có thể so sánh với da dày thịt béo như hắn.
Lục Trường An bĩu môi: "Nhưng cứ để vậy thật là khó chịu!"
Lương Tuyển bất đắc dĩ nói: "Đoạn đường này cỏ dại hơi nhiều, đến phía trước sẽ đỡ hơn."
Lục Trường An đảo mắt một vòng rồi dừng lại không chịu đi nữa, y sẵng giọng: "Đã thế thì ngươi cõng ta qua đi!"
Lương Tuyển quay đầu, một đôi mắt đen láy nhìn vào y.
Lục Trường An thầm nghĩ, mẹ nó, lần này mà Lương đầu gỗ ngươi còn dám không nghe lời thì xem gia có tha cho ngươi không!
Nào ngờ Lương Tuyển lại ngồi xổm xuống ra hiệu cho Lục Trường An nằm sấp lên lưng để hắn cõng.
Lục Trường An vui vẻ ra mặt, khóe miệng không kìm được cong lên, y bổ nhào tới bám chặt vào người Lương Tuyển rồi đưa tay thân mật ôm cổ hắn, xích lại gần ngửi mùi hương trên người hắn.
Lương Tuyển mất tự nhiên nghiêng đầu, Lục Trường An bất mãn há to miệng cắn vành tai hắn kéo lại, hàm hồ nói: "Đừng nhúc nhích!"
Toàn thân Lương Tuyển cứng đờ, vành tai trái bị cắn hơi đau, trên mặt hắn nóng ran, trầm giọng nói: "Đừng quậy!"
Lục Trường An lè lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai hắn, sau đó nhanh chóng nới lỏng miệng đề phòng Lương đầu gỗ lại giở chứng bướng bỉnh.
Lục Trường An nhìn chằm chằm bên mặt đỏ ửng của Lương Tuyển mà cực kỳ đắc ý, thầm nghĩ quả nhiên không phải là không có phản ứng!
Hì hì, có phản ứng thì tốt, có phản ứng là được!
Đi đến rừng cây phía trước, Lương Tuyển lập tức nói: "Chỗ này đỡ hơn rồi, ngươi xuống đây đi."
Lục Trường An liếc mắt, đành phải nghe lời nhảy xuống: "Ngươi đặt bẫy ở đâu?"
Lương Tuyển cầm dao đốn củi đi phía trước mở đường, Lục Trường An nhếch miệng cười mỉm, nhanh nhẹn theo sát hắn.
Đi vào rừng trúc, không cần Lương Tuyển nói thì Lục Trường An cũng nghe được tiếng con gì đó không ngừng giãy dụa, y vui vẻ nói: "A? Bắt được rồi sao?"
Lương Tuyển đi vòng qua bụi trúc, chỉ thấy một con gà rừng lông vũ lộng lẫy bị vướng móng vuốt vào dây thừng, giang rộng hai cánh bay nhảy không ngừng.
"A! Gà rừng mập ghê!" Lục Trường An hai mắt tỏa sáng: "Có canh gà uống rồi!"
Trên mặt Lương Tuyển lộ ra ý cười, tiến tới gỡ gà rừng cột chắc rồi đeo lên lưng: "Phía trước còn một cái bẫy nữa."
Lục Trường An nhìn hắn thuần thục buộc dây thừng, nút buộc kiên cố nhưng lại dễ tháo, rõ ràng cách buộc rất tinh vi.
"Trước kia ngươi cũng đi săn à?"
Lương Tuyển: "Trước đây chạy nạn, trên đường gặp được một người dạy ta đặt bẫy."
"A," Lục Trường An cười nói: "Ngươi tài năng thế này mà lúc trước ở Nam Phong Quán thật là lãng phí, ngươi đi làm thợ săn cũng có thể nuôi sống mình chứ đừng nói tới bộ da cáo trắng ngươi bắt được kia, gia không lừa ngươi đâu, chờ làm xong bán đi ít nhất cũng được mấy chục lượng bạc."
Lương Tuyển lắc đầu: "Để lại làm khăn quàng cổ cho ngươi đi."
Lục Trường An lập tức vứt bỏ ý định thăm dò, cả thân lẫn tâm đều bị câu này của Lương Tuyển dỗ đến sảng khoái cực kỳ, y reo lên: "Lương đầu gỗ ngươi sao lại chu đáo thế cơ chứ?"
Lương Tuyển không nói gì mà vạch bụi cỏ xem thử, cạm bẫy bên trong còn rất tốt nhưng không bắt được thú rừng.
"Đến sơn cốc nhỏ phía dưới xem đi, bên kia có nước nên thường có rất nhiều thú rừng."
Lục Trường An vụng về bám vào cây cối theo sát Lương Tuyển đi xuống: "Ai nha, sườn núi này dốc quá, Lương Tuyển, ngươi dìu ta với!"
Lương Tuyển vươn tay ra, Lục Trường An lập tức siết chặt ngón tay thô to của hắn.
Lương Tuyển quay đầu đi, trên mặt có chút mất tự nhiên bắt đầu ửng đỏ, chỉ là hắn đen bẩm sinh nên không nhìn ra.
Lục Trường An hài lòng nắm tay Lương Tuyển, bám dính Lương đầu gỗ suốt cả đoạn đường.
Đến sơn cốc, Lương Tuyển giật tay ra, Lục Trường An cũng vui vẻ buông tay rồi đưa mắt nhìn ngắm cái lưng to rộng rắn chắc của Lương Tuyển, nghĩ thầm không chỉ tay ngươi mà toàn bộ thân thể ngươi sớm muộn gì cũng là của ta!
Núi rừng cỏ cây tươi tốt, Lục Trường An đi chốc lát thì ống quần bị sương làm ướt.
"Ai nha, ẩm ướt hết cả rồi, thật là khó chịu." Lục Trường An nhíu mày nói, bắt đầu có chút hối hận vì mình nhất thời xúc động đòi vào rừng.
Lương Tuyển quay lại thấy y muốn xắn ống quần lên thì vội vàng khuyên nhủ: "Đừng, cây cỏ sắc bén, còn có nhiều bụi cây gai, cẩn thận kẻo quẹt trúng chân bị thương."
Bắp chân của Lục Trường An vừa trắng vừa mềm sao có thể so sánh với da dày thịt béo như hắn.
Lục Trường An bĩu môi: "Nhưng cứ để vậy thật là khó chịu!"
Lương Tuyển bất đắc dĩ nói: "Đoạn đường này cỏ dại hơi nhiều, đến phía trước sẽ đỡ hơn."
Lục Trường An đảo mắt một vòng rồi dừng lại không chịu đi nữa, y sẵng giọng: "Đã thế thì ngươi cõng ta qua đi!"
Lương Tuyển quay đầu, một đôi mắt đen láy nhìn vào y.
Lục Trường An thầm nghĩ, mẹ nó, lần này mà Lương đầu gỗ ngươi còn dám không nghe lời thì xem gia có tha cho ngươi không!
Nào ngờ Lương Tuyển lại ngồi xổm xuống ra hiệu cho Lục Trường An nằm sấp lên lưng để hắn cõng.
Lục Trường An vui vẻ ra mặt, khóe miệng không kìm được cong lên, y bổ nhào tới bám chặt vào người Lương Tuyển rồi đưa tay thân mật ôm cổ hắn, xích lại gần ngửi mùi hương trên người hắn.
Lương Tuyển mất tự nhiên nghiêng đầu, Lục Trường An bất mãn há to miệng cắn vành tai hắn kéo lại, hàm hồ nói: "Đừng nhúc nhích!"
Toàn thân Lương Tuyển cứng đờ, vành tai trái bị cắn hơi đau, trên mặt hắn nóng ran, trầm giọng nói: "Đừng quậy!"
Lục Trường An lè lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai hắn, sau đó nhanh chóng nới lỏng miệng đề phòng Lương đầu gỗ lại giở chứng bướng bỉnh.
Lục Trường An nhìn chằm chằm bên mặt đỏ ửng của Lương Tuyển mà cực kỳ đắc ý, thầm nghĩ quả nhiên không phải là không có phản ứng!
Hì hì, có phản ứng thì tốt, có phản ứng là được!
Đi đến rừng cây phía trước, Lương Tuyển lập tức nói: "Chỗ này đỡ hơn rồi, ngươi xuống đây đi."
Lục Trường An liếc mắt, đành phải nghe lời nhảy xuống: "Ngươi đặt bẫy ở đâu?"
Lương Tuyển cầm dao đốn củi đi phía trước mở đường, Lục Trường An nhếch miệng cười mỉm, nhanh nhẹn theo sát hắn.
Đi vào rừng trúc, không cần Lương Tuyển nói thì Lục Trường An cũng nghe được tiếng con gì đó không ngừng giãy dụa, y vui vẻ nói: "A? Bắt được rồi sao?"
Lương Tuyển đi vòng qua bụi trúc, chỉ thấy một con gà rừng lông vũ lộng lẫy bị vướng móng vuốt vào dây thừng, giang rộng hai cánh bay nhảy không ngừng.
"A! Gà rừng mập ghê!" Lục Trường An hai mắt tỏa sáng: "Có canh gà uống rồi!"
Trên mặt Lương Tuyển lộ ra ý cười, tiến tới gỡ gà rừng cột chắc rồi đeo lên lưng: "Phía trước còn một cái bẫy nữa."
Lục Trường An nhìn hắn thuần thục buộc dây thừng, nút buộc kiên cố nhưng lại dễ tháo, rõ ràng cách buộc rất tinh vi.
"Trước kia ngươi cũng đi săn à?"
Lương Tuyển: "Trước đây chạy nạn, trên đường gặp được một người dạy ta đặt bẫy."
"A," Lục Trường An cười nói: "Ngươi tài năng thế này mà lúc trước ở Nam Phong Quán thật là lãng phí, ngươi đi làm thợ săn cũng có thể nuôi sống mình chứ đừng nói tới bộ da cáo trắng ngươi bắt được kia, gia không lừa ngươi đâu, chờ làm xong bán đi ít nhất cũng được mấy chục lượng bạc."
Lương Tuyển lắc đầu: "Để lại làm khăn quàng cổ cho ngươi đi."
Lục Trường An lập tức vứt bỏ ý định thăm dò, cả thân lẫn tâm đều bị câu này của Lương Tuyển dỗ đến sảng khoái cực kỳ, y reo lên: "Lương đầu gỗ ngươi sao lại chu đáo thế cơ chứ?"
Lương Tuyển không nói gì mà vạch bụi cỏ xem thử, cạm bẫy bên trong còn rất tốt nhưng không bắt được thú rừng.
"Đến sơn cốc nhỏ phía dưới xem đi, bên kia có nước nên thường có rất nhiều thú rừng."
Lục Trường An vụng về bám vào cây cối theo sát Lương Tuyển đi xuống: "Ai nha, sườn núi này dốc quá, Lương Tuyển, ngươi dìu ta với!"
Lương Tuyển vươn tay ra, Lục Trường An lập tức siết chặt ngón tay thô to của hắn.
Lương Tuyển quay đầu đi, trên mặt có chút mất tự nhiên bắt đầu ửng đỏ, chỉ là hắn đen bẩm sinh nên không nhìn ra.
Lục Trường An hài lòng nắm tay Lương Tuyển, bám dính Lương đầu gỗ suốt cả đoạn đường.
Đến sơn cốc, Lương Tuyển giật tay ra, Lục Trường An cũng vui vẻ buông tay rồi đưa mắt nhìn ngắm cái lưng to rộng rắn chắc của Lương Tuyển, nghĩ thầm không chỉ tay ngươi mà toàn bộ thân thể ngươi sớm muộn gì cũng là của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.