Chương 76: Anh trai miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật
Tề Lan
19/08/2023
Túc Bảo theo cậu cả đi dạo trên phố một vòng, ăn một cây kem, hai hộp dâu tây bơ sữa, một cái bánh su kem, còn có cả cánh gà nướng, chân gà rán, móng giò kho tộ...
Cuối cùng thì đi mua ngân châm.
Bấy giờ bé mới cảm thấy mãn nguyện quay trở về nhà.
Bà cụ Tô cười ha ha: "Túc Bảo về rồi đấy à, đúng lúc ăn cơm."
Túc Bảo lắc đầu: "Bà ngoại, bụng Túc Bảo tròn vo rồi."
Bà cụ Tô “ồ” một tiếng: "Con đã ăn gì thế?"
Túc Bảo nhìn thẳng: "Ăn mười bát cơm ạ."
Bà cụ Tô vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: "Túc Bảo, nói dối là không tốt!"
Túc Bảo đành phải ngoan ngoãn đáp: "Bà ngoại, vậy bà đừng mắng con nhá! Thật ra con đã ăn một cây kem, hai cái bánh su kem, hai hộp dâu tây..."
Cục bột nhỏ bẻ ngón tay, liệt kê mấy món mà mình đã ăn một lượt.
Bà cụ Tô: "..."
Túc Bảo nhanh chóng liếc nhìn bà cụ Tô một cái: "Bà ngoại, bà đã nói là sẽ không tức giận mà."
Bà cụ Tô an ủi nói: "Yên tâm, bà ngoại không tức giận. Nhưng mà lần sau không được ăn như vậy, trẻ con phải ăn cơm mới có thể lớn được."
Túc Bảo vui sướng hôn bẹp phát lên mặt bà cụ Tô, nói: "Dạ vâng bà ngoại! Cảm ơn bà ngoại!"
Bà ngoại thật tốt.
Bà ngoại tốt như vậy, bé nhất định phải mau mau học trung y, chữa khỏi chân cho bà ngoại!
Cục bột nhỏ vui vẻ đi lên tầng.
Lúc này bé cảm nhận được bên trong hồ lô linh hồn có động tĩnh, vội vàng chạy về phòng xem.
Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo trở về phòng bằng ánh mắt nhu hòa, vừa mới quay đầu lại, lập tức mắng Tô Nhất Trần té tát: "Con cũng thật là, sao lại cho con bé ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, trẻ con không hiểu chuyện thì đã đành, con là người lớn mà không cũng không hiểu chuyện là sao?"
Tô Nhất Trần sờ mũi, là Túc Bảo ăn mà, sao lại mắng anh vậy?
Anh nói: "Túc Bảo nói muốn ăn."
Cục bột nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt trông mong, cặp mắt to tròn lấp la lấp lánh, ai có thể cưỡng lại được chứ?
Bà cụ Tô tiếp tục phê bình: "Trẻ con nói muốn là con cho luôn à! Con phải học được cách nói lời từ chối chứ."
Không có chút nguyên tắc nào cả, cũng là do bà không ở bên cạnh thôi, nếu bà mà ở bên cạnh thì chắc chắn sẽ không để anh xằng bậy như vậy.
Tô Nhất Trần khụ một tiếng: "Con còn có cuộc họp."
Nói xong anh lập tức chạy biến.
Bà cụ Tô trừng mắt.
Nếu nói rằng, từ lúc đầu Túc Bảo chỉ là nơi bà gửi gắm tình cảm đối với Ngọc Nhi...
Nhưng hiện tại, đã dần dần trở nên khác trước.
Từ lâu Túc Bảo đã không còn là nơi gửi gắm tình cảm và đền bù tiếc nuối nữa rồi, mà là bé cưng được nhà họ Tô nâng niu trong lòng bàn tay hàng thật giá thật.
"Không ăn cơm thì làm sao có dinh dưỡng chứ?"
Bà cụ Tô cứ lầm bầm mãi, vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa khuya.
**
Trên tầng, Tô Tử Du bình tĩnh thản nhiên đi ra khỏi phòng, xuống dưới nhà uống một chén nước.
Sau đó lại bình tĩnh thản nhiên đi lên tầng, đi ngang qua phòng của Túc Bảo.
Mới vừa vào phòng của mình chưa được bao lâu, cậu lại mở cửa đi ra, xuống dưới tầng lấy một hộp sữa bò.
Tô Tử Chiến ngồi trên sô pha ở tầng thấy vậy thì nhíu mày: "Có phải em muốn đi tìm Túc Bảo đúng không?"
Muốn đi thì đi đi!
Cứ đi tới đi lui, khiến cậu ấy nhìn đến chóng cả mặt.
Tô Tử Du “xì” một tiếng: "Ai muốn đi tìm nhóc ấy chứ? Em chỉ đang thấy khát nên muốn uống nước thôi, còn lâu em mới muốn tìm nhóc ấy nhá."
Tô Tử Chiến lẳng lặng nhìn cậu cãi chày cãi cối.
Cuối cùng khi Tô Tử Du đang đi qua đi lại, đi đến khi sắc trời bắt đầu trở nên tối dần, cậu mới đến gõ cửa phòng Túc Bảo.
"Vào đi…" Giọng nói nũng nịu của Túc Bảo truyền đến.
Tô Tử Du như đang chuẩn bị đối đầu với xã hội đen, lo lắng nhìn trái nhìn phải, lúc này mới nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Phòng đối diện.
Tô Tử Chiến với gương mặt vô cảm, giơ điện thoại lên...
Ha ha, này thì cứng mồm cứng miệng.
Tô Tử Chiến không thể hiểu, sao Tô Tử Du mới ở cùng Túc Bảo nửa ngày mà lúc về đến nhà đã thay đổi rồi.
Em gái phiền phức như vậy, nếu là cậu ấy thì chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.
Tô Tử Chiến bĩu môi, đóng cửa phòng lại bắt đầu đọc sách.
Lúc Tô Tử Du bước vào phòng, nhìn thấy Túc Bảo đang nằm ở trên giường.
Bé giơ cao chân lên, nhìn ngón chân mình rồi bắt đầu rung lắc.
Tô Tử Du: "Em đang làm gì vậy?"
Túc Bảo lắc lắc cặp chân ngắn của mình: "Em đang giảm béo."
Tô Tử Du: "..."
Tô Tử Du nói không ra lời: "Em mới mấy tuổi chứ, trẻ con sao lại muốn giảm béo?"
Giảm béo là sẽ mất khuôn mặt tròn vo, sẽ không còn đáng yêu nữa.
Như hiện giờ là tốt nhất, giống một quả cà chua.
Túc Bảo thả chân xuống, dạng chân nằm hình chữ X ở trên giường: "Thôi được rồi... Nếu không giảm cân nữa, thế thì lát nữa em sẽ chỉ ăn thêm một bát cơm thôi vậy."
Nếu không ăn chút nào, bà ngoại sẽ lo lắng.
Tô Tử Du khiếp sợ: "Em còn muốn ăn thêm một bát cơm nữa á?"
Bé con giỏi lắm, người khác giảm béo là để có được thân hình thon thả, bé giảm béo lại là để có thể ăn nhiều hơn.
Rõ ràng hồi chiều đi dạo phố, bé cũng đã ăn hết cả một con phố rồi!
Túc Bảo chọc chọc cái bụng nhỏ tròn vo, có chút buồn rầu.
"Ôi trời, sao cái bụng lại bé vậy chứ? Tại sao từ cổ trở xuống lại không thể là bụng hết vậy?"
Tô Tử Du: "..."
"..."
Túc Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đúng rồi dì mập mạp, dì chết như thế nào vậy?"
Phình to như vậy, chắc là do ăn no căng đến chết hả?
Túc Bảo nhìn ra sau lưng Tô Tử Du.
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ: "Dì, dì mập mạp ở nơi nào?"
Không phải là... ở sau lưng của cậu đó chứ...
Túc Bảo chỉ vào sau lưng cậu: "Ngay sau lưng anh, ở trên đỉnh đầu ấy."
Dùng vẻ mặt đáng yêu dễ thương nhất, nói ra mấy câu khiến người ta rợn tóc gáy nhất.
Tô Tử Du gần như lao thẳng đến bên cạnh Túc Bảo, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở bên cạnh bé.
Túc Bảo hoảng sợ: "Anh trai, anh sợ lắm hả?"
Tô Tử Du mím môi: "Làm gì có chuyện đó, chỉ là anh đứng lâu nên thấy mỏi chân quá, muốn ngồi nghỉ một chút."
Túc Bảo nhìn Tô Tử Du, lại nhìn cái ghế sofa ở bên cạnh.
Nếu thấy mỏi chân thì có thể ngồi ghế mà nhưng cậu lại ngồi ở bên cạnh bé.
Túc Bảo nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
"Ừm ừm ừm! Lần sau anh mà thấy mệt nữa thì nói thẳng ra nè."
Tô Tử Du: "..."
Lần sau... Không có lần sau!
o( ̄ヘ ̄o#)
Tô Tử Du vì để che giấu sự xấu hổ, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế sofa ở bên cạnh.
"Vậy hỏi được chưa? Dì mập mạp chết như thế nào?"
Rốt cuộc thì Tô Tử Du vẫn không thể kìm nén sự tò mò trong lòng.
Nữ quỷ phình to lên như một võ sĩ sumo, rốt cuộc đã chết như thế nào?
Lần đầu tiên Tô Tử Du tiếp xúc với ma quỷ, từ buổi tối hôm đó nhìn thấy nữ quỷ xấu xí, cậu đã cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn hết cả.
Như thể đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới...
Sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà muốn biết...
Giờ này khắc này, con quỷ hư vinh đang bị Kỷ Trường trấn áp.
Miệng nó ngoác rộng, vẻ mặt dữ tợn.
Kỷ Trường vươn tay kéo, kéo nữ quỷ Lý Mai từ miệng nó ra ngoài.
Miệng Túc Bảo há thành hình chữ O: "Oa, quả thật có thể lôi ra được kìa!"
Tô Tử Du khó hiểu nói: "Lôi cái gì ra cơ?"
Túc Bảo nói: "Ban nãy dì mập mạp ăn mất dì xấu xí, sư phụ đang kéo hai bọn họ ra."
Bé thấy vậy thì rất gấp gáp.
Thêm một con quỷ là có thể lấp đầy hồ lô linh hồn nhanh hơn một chút, đương nhiên không thể ăn rồi.
Ăn thì sẽ từ hai biến thành một, thế là bé lại phải bắt thêm một con quỷ nữa.
Sau đó sư phụ đã bảo bé không cần phải lo lắng, bấy giờ bé mới vừa giảm béo vừa chờ sư phụ kéo dì xấu xí từ trong bụng dì mập mạp ra.
Nhưng Tô Tử Du hiểu lầm.
Hiện tại cậu không nhìn thấy ma quỷ, tự động tưởng tượng ra cảnh nữ quỷ xấu xí bị con quỷ hư vinh lôi ra ngoài, tự dưng nghĩ đến cảnh ngày đó mình đi vệ sinh đã chun đít làm rớt phân...
Khóe miệng Tô Tử Du giật giật, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.
Cuối cùng thì đi mua ngân châm.
Bấy giờ bé mới cảm thấy mãn nguyện quay trở về nhà.
Bà cụ Tô cười ha ha: "Túc Bảo về rồi đấy à, đúng lúc ăn cơm."
Túc Bảo lắc đầu: "Bà ngoại, bụng Túc Bảo tròn vo rồi."
Bà cụ Tô “ồ” một tiếng: "Con đã ăn gì thế?"
Túc Bảo nhìn thẳng: "Ăn mười bát cơm ạ."
Bà cụ Tô vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: "Túc Bảo, nói dối là không tốt!"
Túc Bảo đành phải ngoan ngoãn đáp: "Bà ngoại, vậy bà đừng mắng con nhá! Thật ra con đã ăn một cây kem, hai cái bánh su kem, hai hộp dâu tây..."
Cục bột nhỏ bẻ ngón tay, liệt kê mấy món mà mình đã ăn một lượt.
Bà cụ Tô: "..."
Túc Bảo nhanh chóng liếc nhìn bà cụ Tô một cái: "Bà ngoại, bà đã nói là sẽ không tức giận mà."
Bà cụ Tô an ủi nói: "Yên tâm, bà ngoại không tức giận. Nhưng mà lần sau không được ăn như vậy, trẻ con phải ăn cơm mới có thể lớn được."
Túc Bảo vui sướng hôn bẹp phát lên mặt bà cụ Tô, nói: "Dạ vâng bà ngoại! Cảm ơn bà ngoại!"
Bà ngoại thật tốt.
Bà ngoại tốt như vậy, bé nhất định phải mau mau học trung y, chữa khỏi chân cho bà ngoại!
Cục bột nhỏ vui vẻ đi lên tầng.
Lúc này bé cảm nhận được bên trong hồ lô linh hồn có động tĩnh, vội vàng chạy về phòng xem.
Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo trở về phòng bằng ánh mắt nhu hòa, vừa mới quay đầu lại, lập tức mắng Tô Nhất Trần té tát: "Con cũng thật là, sao lại cho con bé ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, trẻ con không hiểu chuyện thì đã đành, con là người lớn mà không cũng không hiểu chuyện là sao?"
Tô Nhất Trần sờ mũi, là Túc Bảo ăn mà, sao lại mắng anh vậy?
Anh nói: "Túc Bảo nói muốn ăn."
Cục bột nhỏ nhìn anh bằng ánh mắt trông mong, cặp mắt to tròn lấp la lấp lánh, ai có thể cưỡng lại được chứ?
Bà cụ Tô tiếp tục phê bình: "Trẻ con nói muốn là con cho luôn à! Con phải học được cách nói lời từ chối chứ."
Không có chút nguyên tắc nào cả, cũng là do bà không ở bên cạnh thôi, nếu bà mà ở bên cạnh thì chắc chắn sẽ không để anh xằng bậy như vậy.
Tô Nhất Trần khụ một tiếng: "Con còn có cuộc họp."
Nói xong anh lập tức chạy biến.
Bà cụ Tô trừng mắt.
Nếu nói rằng, từ lúc đầu Túc Bảo chỉ là nơi bà gửi gắm tình cảm đối với Ngọc Nhi...
Nhưng hiện tại, đã dần dần trở nên khác trước.
Từ lâu Túc Bảo đã không còn là nơi gửi gắm tình cảm và đền bù tiếc nuối nữa rồi, mà là bé cưng được nhà họ Tô nâng niu trong lòng bàn tay hàng thật giá thật.
"Không ăn cơm thì làm sao có dinh dưỡng chứ?"
Bà cụ Tô cứ lầm bầm mãi, vào phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa khuya.
**
Trên tầng, Tô Tử Du bình tĩnh thản nhiên đi ra khỏi phòng, xuống dưới nhà uống một chén nước.
Sau đó lại bình tĩnh thản nhiên đi lên tầng, đi ngang qua phòng của Túc Bảo.
Mới vừa vào phòng của mình chưa được bao lâu, cậu lại mở cửa đi ra, xuống dưới tầng lấy một hộp sữa bò.
Tô Tử Chiến ngồi trên sô pha ở tầng thấy vậy thì nhíu mày: "Có phải em muốn đi tìm Túc Bảo đúng không?"
Muốn đi thì đi đi!
Cứ đi tới đi lui, khiến cậu ấy nhìn đến chóng cả mặt.
Tô Tử Du “xì” một tiếng: "Ai muốn đi tìm nhóc ấy chứ? Em chỉ đang thấy khát nên muốn uống nước thôi, còn lâu em mới muốn tìm nhóc ấy nhá."
Tô Tử Chiến lẳng lặng nhìn cậu cãi chày cãi cối.
Cuối cùng khi Tô Tử Du đang đi qua đi lại, đi đến khi sắc trời bắt đầu trở nên tối dần, cậu mới đến gõ cửa phòng Túc Bảo.
"Vào đi…" Giọng nói nũng nịu của Túc Bảo truyền đến.
Tô Tử Du như đang chuẩn bị đối đầu với xã hội đen, lo lắng nhìn trái nhìn phải, lúc này mới nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Phòng đối diện.
Tô Tử Chiến với gương mặt vô cảm, giơ điện thoại lên...
Ha ha, này thì cứng mồm cứng miệng.
Tô Tử Chiến không thể hiểu, sao Tô Tử Du mới ở cùng Túc Bảo nửa ngày mà lúc về đến nhà đã thay đổi rồi.
Em gái phiền phức như vậy, nếu là cậu ấy thì chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.
Tô Tử Chiến bĩu môi, đóng cửa phòng lại bắt đầu đọc sách.
Lúc Tô Tử Du bước vào phòng, nhìn thấy Túc Bảo đang nằm ở trên giường.
Bé giơ cao chân lên, nhìn ngón chân mình rồi bắt đầu rung lắc.
Tô Tử Du: "Em đang làm gì vậy?"
Túc Bảo lắc lắc cặp chân ngắn của mình: "Em đang giảm béo."
Tô Tử Du: "..."
Tô Tử Du nói không ra lời: "Em mới mấy tuổi chứ, trẻ con sao lại muốn giảm béo?"
Giảm béo là sẽ mất khuôn mặt tròn vo, sẽ không còn đáng yêu nữa.
Như hiện giờ là tốt nhất, giống một quả cà chua.
Túc Bảo thả chân xuống, dạng chân nằm hình chữ X ở trên giường: "Thôi được rồi... Nếu không giảm cân nữa, thế thì lát nữa em sẽ chỉ ăn thêm một bát cơm thôi vậy."
Nếu không ăn chút nào, bà ngoại sẽ lo lắng.
Tô Tử Du khiếp sợ: "Em còn muốn ăn thêm một bát cơm nữa á?"
Bé con giỏi lắm, người khác giảm béo là để có được thân hình thon thả, bé giảm béo lại là để có thể ăn nhiều hơn.
Rõ ràng hồi chiều đi dạo phố, bé cũng đã ăn hết cả một con phố rồi!
Túc Bảo chọc chọc cái bụng nhỏ tròn vo, có chút buồn rầu.
"Ôi trời, sao cái bụng lại bé vậy chứ? Tại sao từ cổ trở xuống lại không thể là bụng hết vậy?"
Tô Tử Du: "..."
"..."
Túc Bảo bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đúng rồi dì mập mạp, dì chết như thế nào vậy?"
Phình to như vậy, chắc là do ăn no căng đến chết hả?
Túc Bảo nhìn ra sau lưng Tô Tử Du.
Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ: "Dì, dì mập mạp ở nơi nào?"
Không phải là... ở sau lưng của cậu đó chứ...
Túc Bảo chỉ vào sau lưng cậu: "Ngay sau lưng anh, ở trên đỉnh đầu ấy."
Dùng vẻ mặt đáng yêu dễ thương nhất, nói ra mấy câu khiến người ta rợn tóc gáy nhất.
Tô Tử Du gần như lao thẳng đến bên cạnh Túc Bảo, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở bên cạnh bé.
Túc Bảo hoảng sợ: "Anh trai, anh sợ lắm hả?"
Tô Tử Du mím môi: "Làm gì có chuyện đó, chỉ là anh đứng lâu nên thấy mỏi chân quá, muốn ngồi nghỉ một chút."
Túc Bảo nhìn Tô Tử Du, lại nhìn cái ghế sofa ở bên cạnh.
Nếu thấy mỏi chân thì có thể ngồi ghế mà nhưng cậu lại ngồi ở bên cạnh bé.
Túc Bảo nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
"Ừm ừm ừm! Lần sau anh mà thấy mệt nữa thì nói thẳng ra nè."
Tô Tử Du: "..."
Lần sau... Không có lần sau!
o( ̄ヘ ̄o#)
Tô Tử Du vì để che giấu sự xấu hổ, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế sofa ở bên cạnh.
"Vậy hỏi được chưa? Dì mập mạp chết như thế nào?"
Rốt cuộc thì Tô Tử Du vẫn không thể kìm nén sự tò mò trong lòng.
Nữ quỷ phình to lên như một võ sĩ sumo, rốt cuộc đã chết như thế nào?
Lần đầu tiên Tô Tử Du tiếp xúc với ma quỷ, từ buổi tối hôm đó nhìn thấy nữ quỷ xấu xí, cậu đã cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn hết cả.
Như thể đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới...
Sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà muốn biết...
Giờ này khắc này, con quỷ hư vinh đang bị Kỷ Trường trấn áp.
Miệng nó ngoác rộng, vẻ mặt dữ tợn.
Kỷ Trường vươn tay kéo, kéo nữ quỷ Lý Mai từ miệng nó ra ngoài.
Miệng Túc Bảo há thành hình chữ O: "Oa, quả thật có thể lôi ra được kìa!"
Tô Tử Du khó hiểu nói: "Lôi cái gì ra cơ?"
Túc Bảo nói: "Ban nãy dì mập mạp ăn mất dì xấu xí, sư phụ đang kéo hai bọn họ ra."
Bé thấy vậy thì rất gấp gáp.
Thêm một con quỷ là có thể lấp đầy hồ lô linh hồn nhanh hơn một chút, đương nhiên không thể ăn rồi.
Ăn thì sẽ từ hai biến thành một, thế là bé lại phải bắt thêm một con quỷ nữa.
Sau đó sư phụ đã bảo bé không cần phải lo lắng, bấy giờ bé mới vừa giảm béo vừa chờ sư phụ kéo dì xấu xí từ trong bụng dì mập mạp ra.
Nhưng Tô Tử Du hiểu lầm.
Hiện tại cậu không nhìn thấy ma quỷ, tự động tưởng tượng ra cảnh nữ quỷ xấu xí bị con quỷ hư vinh lôi ra ngoài, tự dưng nghĩ đến cảnh ngày đó mình đi vệ sinh đã chun đít làm rớt phân...
Khóe miệng Tô Tử Du giật giật, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.