Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 364: Bà cụ xấu bụng

Tề Lan

12/01/2024

Túc Bảo và Tô Tử Du chụm đầu trước màn hình máy tính và xem video từ camera.

Bà cụ Tô không khỏi cúi người hóng hớt chuyện vui.

Kết quả, trông thấy Tiểu Ngũ trêu chọc Cái Chuông, nhân lúc mèo hoa không chú ý, vẹt ta đã dẫm chân lên đầu mèo, sau đó đứng trên cây thách thức, Cái Chuông tức giận lao tới thì Tiểu Ngũ lại lập tức bay lên.

Kế đó, Tiểu Ngũ làm bộ lơ đãng trên cỏ, Cái Chuông phóng vù tới, Tiểu Ngũ lại bay vút lên không trung, cười lớn: “Không ngờ đúng không, ông đây biết bay nha!”

Cuối cùng Cái Chuông lao vào bụi rậm...

Túc Bảo và Tô Tử Du trợn mắt há hốc mồm.

Bà cụ Tô cũng ngẩn người.

Tô Tử Du không khỏi liếc nhìn Tiểu Ngũ thêm vài cái, quả là một con vẹt thông minh.

Túc Bảo và Tô Tử Du thầm nghĩ: Tiểu Ngũ trêu chọc mèo hoa như chó vậy.

Túc Bảo đứng dậy, mắt tức giận như phóng dao ra ngoài, bé hung hãn hét: “Tiểu Ngũ!”

Tiểu Ngũ đã sớm cao chạy xa bay rồi.

Chỉ có Cái Chuông còn đang cọ vào chân Túc Bảo, vô cùng đáng thương.

Túc Bảo bế mèo lên an ủi: “Chị hiểu lầm em rồi, Tiểu Ngũ thật là xấu xa, nó ức hiếp em, lần sau chúng ta sẽ không chơi với nó nữa nha.”

Lần sau bắt được quỷ hồn, nhất định phải ném Tiểu Ngũ ra ngoài một lần, hừm!

Cái Chuông: “Meo meo.”

Trên cây lớn, Tiểu Ngũ trông thấy Cái Chuông trơ tráo cọ người vào Túc Bảo, khi thấy nó lén lút nhìn, con mèo kia còn nhìn lại với vẻ khiêu khích.

Tiểu Ngũ: “...”

Con mèo này đúng là nữ hoàng phim truyền hình!

Trà xanh meo meo!

Hoa sen trắng meo meo!

Tiểu Ngũ quá đỗi tức giận.

**

Nói về Cố Thịnh Tuyết, khi cô bé đến bệnh viện Đệ Tứ, trời vẫn còn sáng, cô bé đi từ khoa ngoại trú đến khoa nội trú, rồi từ khoa nội trú xuống tầng một.

Tìm tòi từ khi trời còn sáng tới tận lúc tối muộn...

Nhưng chẳng thấy bóng dáng quỷ hồn nào!

Cố Thịnh Tuyết sửng sốt, không thể nào, âm khí tụ tập trong viện Đệ Tứ này, lẽ ra phải có quỷ hung dữ hoặc lệ quỷ, hoặc tệ lắm cũng phải có cô hồn dã quỷ chứ nhỉ?

Chẳng ngờ đến một quỷ hồn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!

Điều mà Cố Thịnh Tuyết không biết là, tất cả quỷ hung dữ và lệ quỷ ở viện Đệ Tứ đều đã được Túc Bảo xử lý rồi.



Những cô hồn dã quỷ còn sót lại... dưới thao tác của Mộc đạo sĩ đã sớm khôn ngoan hơn rồi.

Hễ có người đến là chúng lại bỏ chạy, người rời đi chúng sẽ mò mặt ra, trước đây chúng luôn hù dọa người khác, giờ thì hay rồi, tình thế hoàn toàn đảo ngược…

Đây chính là nguyên nhân Cố Thịnh Tuyết nhìn thấy âm khí ở viện nhưng lại không thấy quỷ.

Cố Thịnh Tuyết liên tiếp trắng tay ra về.

Thật đáng chết, cô bé bỗng trông thấy lá bùa màu vàng mà Túc Bảo bán cho các quỷ hồn ở một góc của bệnh viện, giờ thì cô bé đã hiểu ra - nơi này đã bị Túc Bảo truy quét rồi!

Cố Thịnh Tuyết: “...”

Ói ra máu.

**

Bệnh viện về đêm vô cùng yên tĩnh, cả bệnh nhân và người nhà của họ đều đã ngủ.

Tô Tử Tích ngủ chập chờn, cậu mơ thấy chú út đang cầm dao cười toe toét với cậu.

Cậu cũng mơ thấy một bác sĩ khác cầm một con dao lớn, chém mạnh vào đầu cậu.

Sau đó Tô Tử Tích giật mình tỉnh lại.

Tô Tử Tích mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà.

Trong giấc mơ, cậu không qua khỏi cuộc phẫu thuật và bỏ mạng…

Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã bài xích cuộc phẫu thuật này, giờ thì cậu càng thấy nó phản cảm hơn.

Cậu quay đầu lại liếc nhìn bên cạnh, chỉ thấy ba cậu đang nhoài người trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ, mặt ba cậu còn dính một bức vẽ thiết kế bên dưới.

Không rõ ba cậu đã ngủ quên từ lúc nào.

Tô Tử Tích mím môi, trong ký ức của cậu chưa bao giờ có hình ảnh ba mẹ đi cùng cậu, có lẽ khi còn nhỏ, ba mẹ cũng từng đi cùng cậu như những ba mẹ khác, nhưng cậu chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này.

Từ mảnh kí ức mà cậu còn giữ lại trong đầu, mẹ cậu luôn ở bên em gái cậu, còn ba cậu luôn bận rộn với công việc và không bao giờ về nhà.

Cậu bắt đầu ở trong phòng một mình từ năm ba tuổi, cậu không cho người khác vào và không thích ra ngoài.

Chớp mắt, cậu đã tám tuổi... và đây là lần đầu tiên ba ở lại với cậu vào ban đêm.

Cứ như vậy, ba nhoài người bên cạnh giường của cậu và ngủ thiếp đi, bảo vệ cậu….

Tô Tử Tích không sao hình dung được cảm giác của mình, cậu chỉ cảm thấy không buồn ngủ chút nào. Lúc này, cậu bỗng nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, không rõ là tiếng động gì, cậu cau mày, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy.

Đúng lúc cậu toan ra ngoài nhìn thử thì Tô Tử Lâm bị đánh thức, hỏi: “Sao vậy, đi vệ sinh à con?”

Tô Tử Lâm lau mặt, đứng lên nói: “Đi thôi.”

Tô Tử Lâm vốn là người ít nói, thấy Tô Tử Tích chỉ nhìn anh kiểu muốn nói lại thôi, anh ấy cũng lặng lẽ nhìn con trai mình mà không nói lời nào.

Hai ba con nhìn nhau chằm chằm.



Tô Tử Tích chỉ vào cửa: “Ba, ba không nghe thấy hả?”

Tô Tử Lâm lắng nghe một lát, gật đầu: “Đó là chuông của phòng y tá.”

Tô Tử Tích: “..”

Không đâu, cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng tiếng chuông phòng y tá và những âm thanh kỳ lạ khác đó nhé!

Cánh cửa bỗng mở ra, Tô Tử Tích giật mình, sau đó nhìn thấy một y tá đi vào.

Nhìn thấy hai ba con nhà này đứng trong phòng bệnh, cô y tá khó hiểu hỏi: “Hai người sao thế? Đứng dậy làm gì thế?”

Tô Tử Tích còn chưa tiến hành phẫu thuật, ban ngày đã hoàn thành kiểm tra thông thường, về sau thỉnh thoảng sẽ có một hai lần kiểm tra khác, không cần phải truyền nước hay gì cả, vậy nên y tá sẽ kiểm tra phòng cậu theo thời gian kiểm tra phòng bệnh thông thường.

Tô Tử Lâm nói nhỏ: “Không có gì đâu.”

Y tá dặn dò vài câu, kiểm tra nhiệt độ rồi đi ra ngoài.

Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, tiếng động kỳ lạ ngoài cửa ban nãy cũng biến mất.

Thấy Tô Tử Tích không có ý vào nhà vệ sinh, Tô Tử Lâm nói: “Ngủ thôi con.”

Tô Tử Tích lại nằm xuống, nhưng không thể ngủ được, lúc cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, ba cậu không có ở phòng bệnh, không rõ đã đi đâu.

Tô Tử Tích vừa toan xuống giường đi ra ngoài nhìn thử thì cửa lại bị đẩy ra. Lần này, bà cụ ngày hôm qua bước vào.

“Bạn nhỏ, sao con dậy sớm thế!” Bà cụ mỉm cười chắp hai tay lại như đang đi dạo.

Ngoài hành lang, người nhà bệnh nhân đi ngang qua đều thân thiện chào hỏi bà cụ, hình như bà cụ quen biết tất cả mọi người.

Tô Tử Tích: “...”

Căn phòng rơi vào trầm mặc.

Bà cụ cười nói: “Bà đi dạo chút nên tạt vào phòng con thôi. Bây giờ cháu trai của bà cũng đang nằm viện này đó. Con ơi, sao con lại nhập viện thế?”

Tô Tử Tích: “...”

Tiếp tục im lặng.

Bà cụ nhất thời câm nín, đứa trẻ này khó đối phó quá nha, cảnh giác ghê thật!

Cứ luôn im lặng!

Nhân lúc Tô Tử Tích không để ý, bà cụ cười vỗ vai cậu, quan tâm hỏi: “Bạn nhỏ, con tên gì? Nhà ở đâu? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”

Tô Tử Tích cau mày, bà cụ này tự nhiên như ruồi ấy….

Tô Tử Tích không nghĩ ngợi nhiều, đột nhiên cậu cảm thấy đầu óc như có vấn đề, mơ mơ màng màng, mọi thứ trước mắt cậu cũng trở nên mơ hồ.

Đáy mắt bà cụ lóe lên chút ánh sáng, nhìn Tô Tử Tích đang đờ đẫn, bà cụ hài lòng gật đầu.

Năm phút sau, bà cụ rời khỏi phòng bệnh.

Tô Tử Tích tê dại ngồi trên giường, sau đó nằm ngay đơ giống cán cuốc, nhắm mắt lại hệt như robot thực hiện mệnh lệnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook