Chương 478: Bà vợ già của tôi yếu đuối lắm
Tề Lan
10/03/2024
Sau khi nhận ra Diêu Linh Nguyệt đang nói gì, bà cụ Tô lập tức nhìn Tô Tử Du bằng ánh mắt hình viên đạn.
Tô Tử Du xù lông: "Bà nội, bà đừng dùng tay không chặt con!"
Bà cụ Tô: "..."
Bà chặt ai bao giờ đâu?
Bà trừng mắt nói: "Bà thường bảo con đừng nói bậy bạ! Nhìn xem, nói không nghe, giờ con dạy hư mẹ con rồi đấy.”
"Ngày xưa Túc Bảo không biết nói bậy, bây giờ thi thoảng lại thấy con bé nói chết tiệt này kia. Con gái con đứa sao có thể nói chuyện như vậy được?"
"Lần sau còn để bà nghe được hai chữ này, bà sẽ bẻ gãy răng cửa của con!" Bà cụ Tô thuận miệng đe dọa.
Tô Tử Du cúi đầu: "Bà nội, con sai rồi!"
Túc Bảo cũng vội vàng cúi đầu: "Bà ngoại, con sai rồi!"
Bà cụ Tô bỗng nhiên mềm lòng, ôi...quên đi, Túc Bảo đáng yêu như vậy thì chửi thề vài câu cũng có sao đâu...
Cho con bé nói!
Dù trong lòng đang gào thét, nhưng bà cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng, quay người tiếp tục dạy dỗ Diêu Linh Nguyệt.
Ở nhà có thành viên mới ngoan ngoãn chịu đút ăn, chịu nghe bà cụ Tô cằn nhằn mà không vặc lại, không hiểu sao ai nấy đều thấy vai mình nhẹ nhõm hơn.
Lúc này chú Nhiếp bước nhanh vào.
"Tiên sinh, bên ngoài có mấy viên cảnh sát cùng ba người tự xưng là người nhà họ Diêu..."
Mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh nói: "Mời bọn họ vào."
Lối vào trang viên nhà họ Tô.
Cảnh sát thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân, bên cạnh họ còn có một người đàn ông trạc tuổi Diêu Kính Vân, người này để chòm râu dê và vẻ mặt rất trang nghiêm.
Diêu Thi Duyệt đội mũ và đeo khẩu trang, bị què một chân.
Nếu lúc này cô ta mở miệng nói, nhất định người khác sẽ nhận ra răng cửa và răng hàm của cô ta đã không còn.
Diêu Kính Vân cũng không khá hơn là mấy, tóc hói răng rụng, Diêu Thi Duyệt vẫn còn vài chiếc răng nhưng ông ta thì chẳng còn cái nào.
Diêu Thi Duyệt bị què chân trái, ông ta què chân phải.
Ngón áp út ở bàn tay phải Diêu Thi Duyệt bị bóp gãy, ngón áp út ở bàn tay trái của Diêu Kính Vân cũng bị gãy.
Diêu Thi Duyệt thấp giọng nói: "Nhị trưởng lão, chúng ta vào được không..."
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu là người lành lặn duy nhất trong ba người nhà họ Diêu có mặt ở đây, cũng là người tự nhận mình có lòng dạ thâm sâu khó dò, ông ta quát: "Im đi!"
Nhà họ Tô cỏn con này sao ngăn được bước chân nhà họ Diêu, tại sao lại không thể vào?
Diêu Thi Duyệt không nói nữa, cô ta hận đám ác quỷ lắm, còn tưởng mình sẽ bỏ mạng nơi đồi núi hoang vu, bọn ác quỷ đó thật giỏi tra tấn người!
Cô ta đã trải qua đủ kiểu hành hạ của bọn quỷ, bây giờ cô ta cảm thấy đầu vẫn đau, lục phủ ngũ tạng đau đớn….
Khó khăn lắm mới thoát chết, nhưng khi quay lại nhìn vào gương, trông thấy hàm răng rụng cùng mái tóc hói ở giữa như kiểu Địa Trung Hải bao quanh biển của mình thì….
Cười nhăn nhở, xấu như quỷ.
Cô ta thà bị ác quỷ nhổ hết răng còn hơn! Thà bị nhổ sạch tóc còn hơn!
Nhưng bọn chúng một mực nói kiểu tóc và hàm răng này mới đẹp.
Lúc này, chú Nhiếp đến mời viên cảnh sát vào. Nhị trưởng lão nhà họ Diêu không nói gì mà ngang nhiên coi viên cảnh sát là người dẫn đường của mình rồi trực tiếp đi theo bọn họ.
Diêu Thi Duyệt ngưỡng mộ không thôi, thật không hổ là nhị trưởng lão, ông ta luôn có cách để vào nhà họ Tô.
Nhà họ Tô không biết nhà họ Diêu và cảnh sát không đến cùng nhau mà lầm tưởng cảnh sát tới theo yêu cầu của người nhà họ Diêu.
Vừa bước vào cửa, Diêu Thi Duyệt đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc trong số những người gác cửa.
Một ông già cầm chiếc nĩa lớn đang nhìn cô ta đầy háo hức. Diêu Thi Duyệt nghĩ thầm... Đây không phải là con chó mù canh cổng trường tiểu học sao!
Cô ta thầm nghiến răng, được rồi, sau khi trở thành nàng dâu cả của nhà họ Tô, cô ta sẽ tìm lão già này tính sổ!
"Các cảnh sát vất vả rồi. Mời ngồi." Tô Nhất Trần chào các cảnh sát ở cửa tòa nhà chính và dẫn họ vào nhà.
"Là như thế này, có người báo cáo nhà họ Tô có người phạm tội giết người." Viên cảnh sát nghiêm túc nói: "5 giờ 7 phút sáng thành viên trong nhà anh đã ở đâu?"
Hai anh em Tô Tử Du và Túc Bảo giật thót.
Cuối cùng Tô Tử Du cũng hiểu ra, hôm nay nào phải ngày giỗ của một vị tổ tiên nào đó...
Mà bà nội muốn cậu với anh trai và Túc Bảo ở nhà chờ đợi.
Hóa ra là vậy!
Bà cụ Tô tỏ vẻ bối rối: "Năm giờ sáng? Chúng tôi đều ở nhà, lúc đó chưa có ai dậy cả."
Cảnh sát cau mày nói: "Có người báo cáo nhìn thấy có người kéo thi thể vào nhà họ Tô đấy!"
Bà cụ Tô sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cái gì? Ai kéo thi thể? Thi thể gì??"
Cảnh sát: "?"
Vẻ mặt bà cụ không giống đang giả vờ!
Hai viên cảnh sát nhìn về phía bà cụ trước mặt: "Tốt nhất bác nên thành thật, phải nhớ rằng giúp hung thủ che giấu tội giết người sẽ bị xem như đồng phạm. Mọi người có biết đồng phạm là gì không?"
Ông cụ Tô cúi mặt nói: "Vớ vẩn! Đừng dọa bà vợ già của tôi. Chúng tôi thực sự không biết đồng phạm hay xác chết gì hết!"
Ông cụ thầm nghĩ: Hỏi thì cứ hỏi, việc gì phải dọa nạt bà vợ già của ông hả?
Bà vợ già của ông yếu đuối lắm, vai không vác được đồ tay không nhấc được vật, đồng chí cảnh sát nghiêm túc vậy sẽ hù bà sợ chết khiếp mất.
Hơn nữa, năm giờ sáng cả nhà đang ngủ, ai lại lang thang bên ngoài!
Thấy họ không chịu thừa nhận, viên cảnh sát lấy ra vài bức ảnh.
"Đây là ảnh chụp từ camera đường Vân Anh! Đây là ảnh chụp từ camera đường Lưu Sa! Đây là ảnh chụp từ camera đường Phượng Hoàng trước mặt trang viên nhà họ Tô!"
Trong ảnh, một người đàn ông đang đi xe máy với hai chú chó trên lưng.
Có một “xác chết” được buộc vào đuôi xe máy, đứng thẳng, tuy hơi cong… nhưng không khó để nhận ra nó hoàn toàn cứng ngắc.
Viên cảnh sát hét lên: "Xác chết cứng ngắc! Các người còn lấp liếm gì nữa!"
Ông cụ Tô tức giận nói: "Nói thì cứ nói, đừng quát vào mặt bà vợ già của tôi!"
Cảnh sát: "……"
Mẹ kiếp, bây giờ là lúc thể hiện tình cảm ân ái vợ chồng hả?
Bây giờ các người đang bị xem xét là kẻ tình nghi giết người đấy!
Tình hình rất nghiêm trọng đấy!
Diêu Thi Duyệt đứng bên cạnh, cúi đầu cười lạnh, vành mũ che mất nửa khuôn mặt, khó nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ta.
Cô ta đang hả hê, đồng thời cô cũng rất phấn khích.
Chị gái cô ta chắc chắn đã vào nhà Tô, vừa nãy cô ta nhìn quanh cũng không thấy gì, nhất định nhà họ Tô đã giấu chị gái cô ta đi.
Cô ta không ngờ nhà họ Tô lại bảo vệ chị gái mình nhiều như vậy, điều này khiến cô ta không vui.
Nhưng điều làm cô ta phấn khích là...
Nhà họ Tô không biết rằng với tư cách là hậu duệ gia tộc Vu thần, Diêu Linh Nguyệt đã bị gieo Bản mệnh Chung Trùng.
Phải, chị gái cô vẫn chưa chết khi vào nhà họ Tô.
Nhưng chờ chút nữa, ai biết được chị gái cô ta có chết hay không ~
Đại trưởng lão hay Nhị trưởng lão đều có thể điều khiển côn trùng trong tim Diêu Linh Nguyệt và khiến cô ấy chết bất cứ lúc nào!
Một khi chị gái cô ta chết, nhà họ Tô sẽ phải ngồi tù vì tội giết người ~!
Nếu không muốn bị kết tội này, nhà họ Tô phải thương lượng các điều khoản với họ!
Tô Tử Du xù lông: "Bà nội, bà đừng dùng tay không chặt con!"
Bà cụ Tô: "..."
Bà chặt ai bao giờ đâu?
Bà trừng mắt nói: "Bà thường bảo con đừng nói bậy bạ! Nhìn xem, nói không nghe, giờ con dạy hư mẹ con rồi đấy.”
"Ngày xưa Túc Bảo không biết nói bậy, bây giờ thi thoảng lại thấy con bé nói chết tiệt này kia. Con gái con đứa sao có thể nói chuyện như vậy được?"
"Lần sau còn để bà nghe được hai chữ này, bà sẽ bẻ gãy răng cửa của con!" Bà cụ Tô thuận miệng đe dọa.
Tô Tử Du cúi đầu: "Bà nội, con sai rồi!"
Túc Bảo cũng vội vàng cúi đầu: "Bà ngoại, con sai rồi!"
Bà cụ Tô bỗng nhiên mềm lòng, ôi...quên đi, Túc Bảo đáng yêu như vậy thì chửi thề vài câu cũng có sao đâu...
Cho con bé nói!
Dù trong lòng đang gào thét, nhưng bà cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt lạnh lùng, quay người tiếp tục dạy dỗ Diêu Linh Nguyệt.
Ở nhà có thành viên mới ngoan ngoãn chịu đút ăn, chịu nghe bà cụ Tô cằn nhằn mà không vặc lại, không hiểu sao ai nấy đều thấy vai mình nhẹ nhõm hơn.
Lúc này chú Nhiếp bước nhanh vào.
"Tiên sinh, bên ngoài có mấy viên cảnh sát cùng ba người tự xưng là người nhà họ Diêu..."
Mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh nói: "Mời bọn họ vào."
Lối vào trang viên nhà họ Tô.
Cảnh sát thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân, bên cạnh họ còn có một người đàn ông trạc tuổi Diêu Kính Vân, người này để chòm râu dê và vẻ mặt rất trang nghiêm.
Diêu Thi Duyệt đội mũ và đeo khẩu trang, bị què một chân.
Nếu lúc này cô ta mở miệng nói, nhất định người khác sẽ nhận ra răng cửa và răng hàm của cô ta đã không còn.
Diêu Kính Vân cũng không khá hơn là mấy, tóc hói răng rụng, Diêu Thi Duyệt vẫn còn vài chiếc răng nhưng ông ta thì chẳng còn cái nào.
Diêu Thi Duyệt bị què chân trái, ông ta què chân phải.
Ngón áp út ở bàn tay phải Diêu Thi Duyệt bị bóp gãy, ngón áp út ở bàn tay trái của Diêu Kính Vân cũng bị gãy.
Diêu Thi Duyệt thấp giọng nói: "Nhị trưởng lão, chúng ta vào được không..."
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu là người lành lặn duy nhất trong ba người nhà họ Diêu có mặt ở đây, cũng là người tự nhận mình có lòng dạ thâm sâu khó dò, ông ta quát: "Im đi!"
Nhà họ Tô cỏn con này sao ngăn được bước chân nhà họ Diêu, tại sao lại không thể vào?
Diêu Thi Duyệt không nói nữa, cô ta hận đám ác quỷ lắm, còn tưởng mình sẽ bỏ mạng nơi đồi núi hoang vu, bọn ác quỷ đó thật giỏi tra tấn người!
Cô ta đã trải qua đủ kiểu hành hạ của bọn quỷ, bây giờ cô ta cảm thấy đầu vẫn đau, lục phủ ngũ tạng đau đớn….
Khó khăn lắm mới thoát chết, nhưng khi quay lại nhìn vào gương, trông thấy hàm răng rụng cùng mái tóc hói ở giữa như kiểu Địa Trung Hải bao quanh biển của mình thì….
Cười nhăn nhở, xấu như quỷ.
Cô ta thà bị ác quỷ nhổ hết răng còn hơn! Thà bị nhổ sạch tóc còn hơn!
Nhưng bọn chúng một mực nói kiểu tóc và hàm răng này mới đẹp.
Lúc này, chú Nhiếp đến mời viên cảnh sát vào. Nhị trưởng lão nhà họ Diêu không nói gì mà ngang nhiên coi viên cảnh sát là người dẫn đường của mình rồi trực tiếp đi theo bọn họ.
Diêu Thi Duyệt ngưỡng mộ không thôi, thật không hổ là nhị trưởng lão, ông ta luôn có cách để vào nhà họ Tô.
Nhà họ Tô không biết nhà họ Diêu và cảnh sát không đến cùng nhau mà lầm tưởng cảnh sát tới theo yêu cầu của người nhà họ Diêu.
Vừa bước vào cửa, Diêu Thi Duyệt đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc trong số những người gác cửa.
Một ông già cầm chiếc nĩa lớn đang nhìn cô ta đầy háo hức. Diêu Thi Duyệt nghĩ thầm... Đây không phải là con chó mù canh cổng trường tiểu học sao!
Cô ta thầm nghiến răng, được rồi, sau khi trở thành nàng dâu cả của nhà họ Tô, cô ta sẽ tìm lão già này tính sổ!
"Các cảnh sát vất vả rồi. Mời ngồi." Tô Nhất Trần chào các cảnh sát ở cửa tòa nhà chính và dẫn họ vào nhà.
"Là như thế này, có người báo cáo nhà họ Tô có người phạm tội giết người." Viên cảnh sát nghiêm túc nói: "5 giờ 7 phút sáng thành viên trong nhà anh đã ở đâu?"
Hai anh em Tô Tử Du và Túc Bảo giật thót.
Cuối cùng Tô Tử Du cũng hiểu ra, hôm nay nào phải ngày giỗ của một vị tổ tiên nào đó...
Mà bà nội muốn cậu với anh trai và Túc Bảo ở nhà chờ đợi.
Hóa ra là vậy!
Bà cụ Tô tỏ vẻ bối rối: "Năm giờ sáng? Chúng tôi đều ở nhà, lúc đó chưa có ai dậy cả."
Cảnh sát cau mày nói: "Có người báo cáo nhìn thấy có người kéo thi thể vào nhà họ Tô đấy!"
Bà cụ Tô sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cái gì? Ai kéo thi thể? Thi thể gì??"
Cảnh sát: "?"
Vẻ mặt bà cụ không giống đang giả vờ!
Hai viên cảnh sát nhìn về phía bà cụ trước mặt: "Tốt nhất bác nên thành thật, phải nhớ rằng giúp hung thủ che giấu tội giết người sẽ bị xem như đồng phạm. Mọi người có biết đồng phạm là gì không?"
Ông cụ Tô cúi mặt nói: "Vớ vẩn! Đừng dọa bà vợ già của tôi. Chúng tôi thực sự không biết đồng phạm hay xác chết gì hết!"
Ông cụ thầm nghĩ: Hỏi thì cứ hỏi, việc gì phải dọa nạt bà vợ già của ông hả?
Bà vợ già của ông yếu đuối lắm, vai không vác được đồ tay không nhấc được vật, đồng chí cảnh sát nghiêm túc vậy sẽ hù bà sợ chết khiếp mất.
Hơn nữa, năm giờ sáng cả nhà đang ngủ, ai lại lang thang bên ngoài!
Thấy họ không chịu thừa nhận, viên cảnh sát lấy ra vài bức ảnh.
"Đây là ảnh chụp từ camera đường Vân Anh! Đây là ảnh chụp từ camera đường Lưu Sa! Đây là ảnh chụp từ camera đường Phượng Hoàng trước mặt trang viên nhà họ Tô!"
Trong ảnh, một người đàn ông đang đi xe máy với hai chú chó trên lưng.
Có một “xác chết” được buộc vào đuôi xe máy, đứng thẳng, tuy hơi cong… nhưng không khó để nhận ra nó hoàn toàn cứng ngắc.
Viên cảnh sát hét lên: "Xác chết cứng ngắc! Các người còn lấp liếm gì nữa!"
Ông cụ Tô tức giận nói: "Nói thì cứ nói, đừng quát vào mặt bà vợ già của tôi!"
Cảnh sát: "……"
Mẹ kiếp, bây giờ là lúc thể hiện tình cảm ân ái vợ chồng hả?
Bây giờ các người đang bị xem xét là kẻ tình nghi giết người đấy!
Tình hình rất nghiêm trọng đấy!
Diêu Thi Duyệt đứng bên cạnh, cúi đầu cười lạnh, vành mũ che mất nửa khuôn mặt, khó nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ta.
Cô ta đang hả hê, đồng thời cô cũng rất phấn khích.
Chị gái cô ta chắc chắn đã vào nhà Tô, vừa nãy cô ta nhìn quanh cũng không thấy gì, nhất định nhà họ Tô đã giấu chị gái cô ta đi.
Cô ta không ngờ nhà họ Tô lại bảo vệ chị gái mình nhiều như vậy, điều này khiến cô ta không vui.
Nhưng điều làm cô ta phấn khích là...
Nhà họ Tô không biết rằng với tư cách là hậu duệ gia tộc Vu thần, Diêu Linh Nguyệt đã bị gieo Bản mệnh Chung Trùng.
Phải, chị gái cô vẫn chưa chết khi vào nhà họ Tô.
Nhưng chờ chút nữa, ai biết được chị gái cô ta có chết hay không ~
Đại trưởng lão hay Nhị trưởng lão đều có thể điều khiển côn trùng trong tim Diêu Linh Nguyệt và khiến cô ấy chết bất cứ lúc nào!
Một khi chị gái cô ta chết, nhà họ Tô sẽ phải ngồi tù vì tội giết người ~!
Nếu không muốn bị kết tội này, nhà họ Tô phải thương lượng các điều khoản với họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.