Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 457: Bấm tay tính toán, dì à dì sắp gặp xui xẻo rồi

Tề Lan

28/02/2024

Tô Tử Du lập tức quên đi những chuyện khác, vẻ mặt đau lòng tiến lên nâng Túc Bảo dậy, lo lắng kiểm tra răng cửa cho bé.

"A —— em mau há miệng ra... Ừm, răng cửa vẫn còn nhá!"

Túc Bảo khóc: “Em cảm thấy răng cửa rất đau, lúc nói chuyện cũng bị lọt gió... Anh coi đi, giờ nói chuyện bị lọt gió đây này, hu hu."

Tô Tử Du: “..."

Em như này không phải bị lọt gió mà là bị đau răng...

Tô Tử Du vừa đau lòng vừa buồn cười, hoàn toàn quên mất chuyện về Diêu Thi Duyệt và mẹ mình, cậu cẩn thận quan sát, ồ, quả thật bị mẻ một chút.

Chỗ mẻ to bằng con kiến ấy...

Tô Tử Du vội vàng an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ bị mẻ chút thôi, không ảnh hưởng."

Túc Bảo khóc: “Thật sao? Có ảnh hưởng đến việc ăn uống của em không?"

Khóe miệng Tô Tử Du giật giật: “Không ảnh hưởng..."

"Ảnh hưởng đến việc em ăn kẹo không?"

"Không ảnh hưởng."

Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy có ảnh hưởng đến việc em chém gió không?"

Tô Tử Du yên lặng nói: “Không ảnh hưởng, thậm chí còn có thể chém mạnh hơn nữa."

Túc Bảo: “Vậy thì em yên tâm rồi!"

Mọi người xung quanh đều không kìm nổi nữa.

Nhóc con này đáng yêu quá rồi, toàn chú ý đến mấy thứ đâu đâu!

Tư Diệc Nhiên yên lặng nhìn cô nhóc đang nước mắt lưng tròng này, quả thật đã bị ngã rất mạnh, khóc đến độ hai mắt hồng hồng, chắc chắn là rất đau.

Cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, moi móc trong túi một hồi... Lấy ra hai viên kẹo trái cây!

Giấy bọc kẹo lập loè dưới ánh mặt trời, rất xinh đẹp, hai viên kẹo một viên là giấy bóng màu vàng, rất hợp với áo khoác của Túc Bảo, một viên là hồng nhạt, có vẻ là vị dâu tây mà bé thích nhất.

Cậu đi tới, giơ tay cho Túc Bảo hai viên kẹo: “Đừng khóc, cho em kẹo nè."

Túc Bảo sửng sốt.

Ồ, anh trai này là ai vậy, hơi quen quen.

Hình như là tiểu quỷ mà bé đã cõng trở về lúc đi cắm trại ngày trước thì phải.



Không chắc lắm, để quan sát thêm.

Không đúng, là anh trai đã cho bé kẹo trước kia, Túc Bảo nghĩ ra, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Diệc Nhiên!"

Tư Diệc Nhiên vui vẻ, không ngờ bé lại nhớ rõ tên của cậu, chứng tỏ bé cũng coi cậu là bạn.

Cậu không có bạn bè, Túc Bảo là người đầu tiên, sau đó cũng vì bé mà cậu với Tô Tử Chiến cũng coi như là nửa bạn bè —

Chỉ là một nửa là bởi vì cậu không thích nói chuyện, Tô Tử Chiến cũng không thích nói chuyện, hai người cùng ra ngoài hoạt động thì đều đứng ở một bên, tuy rằng không nói gì cả nhưng đi đâu cũng sẽ đứng cùng với nhau.

Đáy lòng Tư Diệc Nhiên rất vui nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt nhỏ căng thẳng gật đầu: “Không cần cảm ơn."

Túc Bảo nhận lấy kẹo, hình như không còn đau nữa rồi.

Bé vui vẻ nói: “Anh nhỏ, anh lớn, chúng ta về nhà thôi!"

Chú Nhiếp đã trao đổi với giáo viên xong xuôi, sau khi ký tên thì dẫn theo Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cùng với Túc Bảo đang định rời đi.

Diêu Thi Duyệt nằm trên mặt đất lập tức gọi với, có ai chịu liếc cô ta một cái không vậy!

Cô ta không muốn bị cảnh sát dẫn đi đâu.

Diêu Thi Duyệt hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Du, chờ một chút..."

Tô Tử Du quay đầu lại nhìn cô ta, rốt cuộc nhớ ra trong tay mình đang cầm một ống máu, cậu lập tức khựng bước chân lại.

Diêu Thi Duyệt nói: “Nhớ rõ lời dì vừa nói với con, chỉ còn mấy ngày nữa thôi."

Cô ta vừa nói vừa gõ vào nĩa của bảo vệ: “Buông tôi ra! Có mắt nhìn không hả!"

Bảo vệ rất có mắt nhìn, cho nên tiếp tục ghìm chặt.

Phụ huynh tụi trẻ đều đã tới, càng chứng tỏ cô ta không phải mẹ của bọn trẻ.

Cô ta tỏ vẻ gì chứ.

Lúc này bên phía xe lại truyền đến chó sủa.

Chó săn bị buộc dây, dây dắt chó nằm trong tay Vạn Bát Thực, Vạn Bát Thực ngồi trên xe không nhúc nhích —— Túc Bảo bảo anh ta ngồi đừng nhúc nhích, anh ta quả thật không hề nhúc nhích.

Túc Bảo lôi kéo chú Nhiếp, lặng lẽ nói thầm vào tai chú ấy mấy câu.

Vẻ mặt chú Nhiếp khó xử, gửi tin nhắn cho Tô Nhất Trần, Tô Nhất Trần chỉ trả lời một câu: Nghe lời cô chủ nhỏ.

Chú ấy chỉ có thể gật đầu.



"Mọi người cứ buông cô ta ra đi!" Chú Nhiếp nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi."

Diêu Thi Duyệt trừng mắt nhìn bảo vệ một cái, bực bội bò lên, nhưng đáy lòng lại không nhịn được mà đắc ý.

Nhìn xem, biết ngay Tô Tử Du vẫn không thể buông bỏ được mà!

Bị cô ta bắt chẹt rồi!

Chỉ cần có thể bắt chẹt một đứa nhóc, có được một điểm đột phá, như vậy cơ hội của cô ta sẽ tới.

Tiên gia nói quả thật không sai, ra tay với đứa nhóc trước, mặc dù trong quá trình đó có gặp phải một ít cản trở nhưng cuối cùng cô ta vẫn thắng.

Sau khi Diêu Thi Duyệt đứng lên, chật vật vuốt tóc vài cái, ra vẻ trấn định, tao nhã giẫm giày cao gót đi tới trước mặt mấy người Túc Bảo.

Túc Bảo lại đột nhiên ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn cô ta.

"Dì à, tui bấm tay tính thử, dì sắp gặp xui xẻo rồi đó!"

Diêu Thi Duyệt sửng sốt, chợt khinh thường, một con nhóc thì biết cái gì gọi là bấm tay tính toán chứ?

Vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Túc Bảo nói: “Chú Bát Thập, chú mau nói “hi” đi!"

Bé giơ tay nhỏ lên lắc thật mạnh.

Vạn Bát Thực sửng sốt, vô cùng thành thật giơ tay lên, xua xua tay nói: “... Hi ~"

Anh ta vừa mới “hi” xong, chó săn trong tay lập tức giãy khỏi dây buộc, vèo một tiếng xông ra ngoài!

Diêu Thi Duyệt đang tao nhã vén tóc, vừa định nói chuyện.

Chợt thấy một con chó săn lớn vọt tới, cô ta sợ tới mức theo bản năng xoay người bỏ chạy!

Nhưng hai cái đùi sao có thể chạy thắng được bốn chân.

Chó săn hung ác nhe răng, cắn một cái vào mông cô ta.

Diêu Thi Duyệt kêu thảm thiết một tiếng, chạy trốn càng mau.

Mọi người ở hiện trường chỉ thấy người phụ nữ này một giây trước còn rất tao nhã vén tóc, chuyện trò vui vẻ, tươi cười xinh đẹp.

Giây tiếp theo đã bị chó đuổi theo hai con phố, giày cao gót cũng bốc hơi luôn...

Túc Bảo nhăn mũi hừ một tiếng, nói thầm một câu rất nhỏ: “Đây không phải là do tui kêu con chó cắn nha, là chú Bát Thập chào hỏi tui, con chó mới tự chạy ra á..."

Tư Diệc Nhiên vừa hay đi ngang qua: “..."

Cậu nghe thấy rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook