Chương 418: Bám vào cả ổ
Tề Lan
15/02/2024
Cô gái xinh đẹp ném miếng thịt bò trong tay đi, cố hết sức nâng con chó
lên: "Nó thật đáng thương, anh có thể giúp tôi... giúp tôi đưa nó đến
bệnh viện được không?"
Vẻ mặt cô ta tràn ngập sự lo lắng, biết rõ sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ, người khác ngại bẩn.
Người khác ghét bỏ nhưng cô ta lại không chê, như vậy mới có thể làm nổi bật sự lương thiện của cô ta.
Quả nhiên người chung quanh thấy con chó hoang bẩn thỉu thì đều do dự, có người còn lui về phía sau.
Lỡ như là chó điên thì sao?
Đột nhiên cắn bọn họ một cái, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm.
Cô gái "lương thiện" sốt ruột đến độ sắp khóc ra tới nơi: "Xin các anh! Hãy giúp tôi một chút... Nó, nó nặng quá tôi ôm không nổi..."
Cô ta liều mạng bế con chó săn lên, dáng vẻ giống như rất cố hết sức, bùn đất trên người con chó cọ vào quần áo rồi thì khuôn mặt, cô ta đều không thèm để ý chút nào.
Cô ta muốn hiệu quả này.
Người qua đường lắc đầu nói: "Ầy, cô gái à thôi bỏ đi! Con chó này bẩn muốn chết, cũng sống không nổi đâu.
Đúng vậy đúng vậy, cô tốt bụng quá rồi.
Cô gái cụp mắt, che giấu một tia đắc ý hiện lên trong đáy mắt.
Cô ta chẳng những không buông tay, ngược lại càng diễn chân thật hơn, lo lắng giống như mẹ của mình sắp chết vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói đáng yêu vang lên: "Chị gái này diễn hơi giả.
Người kia cũng là giọng trẻ con, nhưng khá lạnh lùng: "Hừ, trông buồn cười.
Cô gái xinh đẹp đang diễn hăng say, đang nhập vai.
Bất chợt vang lên hai giọng nói không hợp với xung quanh, cô ta sửng sốt ngẩng đầu lên.
Liếc mắt một cái, đầu tiên là nhìn thấy Mộc Quy Phàm, cô ta nhất thời ngây người, quên mất tình trạng hiện giờ của mình.
Mộc chiến thần ôm cánh tay, thản nhiên nói: "Cô cẩn thận một chút…
Cô gái xinh đẹp lập tức đỏ mặt, chân tay luống cuống vén tóc bên tai, kích động không thôi!
Trai đẹp! Trai đẹp cực kỳ đẹp trai! Anh trai này còn có khí chất hơn cả ảnh đế Tô Lạc!
Hơn nữa anh chàng đẹp trai này còn lo lắng cho cô ta nữa!
"Tôi… Tôi không sao." Cô gái lập tức thể hiện sự yếu đuối và bất lực của mình: "Chỉ là nặng quá tôi không nhấc lên được, anh trai, anh có thể giúp tôi một chút được không? Bé chó này thật đáng thương, tôi muốn đưa nó đi bệnh viện… Nếu chần chừ nữa thì sẽ không kịp mất..."
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn diễn một chút, để cho mọi người thấy mình không dễ dàng, sau đó lại đưa chó đến bệnh viện thú y.
Hiện tại... Hiện tại cô ta thật sự "nâng lên không nổi", nhìn Mộc Quy Phàm bằng ánh mắt mong đợi..
Trong mắt Mộc Quy Phàm hiện lên một tia mỉa mai: "Tôi nói cô cẩn thận một chút, bởi vì nếu dùng thêm chút sức thì cô sẽ bị lòi.
Cô gái xinh đẹp: "…"
Túc Bảo nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp, suy một ra ba: "Sư phụ, trên đầu chị đó cũng có sát khí, có phải là ác quỷ đã chạy mất rồi không ạ?"
Dừng một chút, bé còn nói thêm: "Hơi thở giống như con ác quỷ ban nãy.
Kỷ Trường nhìn cô gái xinh đẹp: "Sát khí mới xuất hiện, xem ra không phải là chạy mất, mà là một ác quỷ bám vào hai người?"
Túc Bảo bỗng nhiên nhìn về phía một người đàn ông gầy yếu ở trong đám người, trên đầu anh ta cũng có hơi thở giống như vậy.
Bé nhỏ giọng nói: "Sư phụ, liệu có phải là bám vào cả ổ không?"
Kỷ Trường nheo mắt: "Rất có thể.
Cái khác tạm thời không nói, nhưng cô gái trước mắt này và người đàn ông gầy yếu giả vờ là người qua đường kia chắc chắn cùng một giuộc với nhau.
Túc Bảo đã hiểu.
Ban nãy trên đường tới bệnh viện thú y sư phụ có nói, ác quỷ trên đầu ông chú kia tên là quỷ đạo đức giả.
Bé hỏi đạo đức giả là gì, sau đó ba của bé giải thích - chính là giả vờ lương thiện tốt bụng.
Vậy nên chị gái này cũng là kẻ đạo đức giả.
Túc Bảo không chút khách khí vạch trần nói: "Chị gái à, chị biết nếu cứ lề mề thêm chút nữa thì sẽ muộn, vậy tại sao vẫn cứ lề mề vậy?
Bé tiến lên sờ đầu con chó, nói: "Nó gầy như vậy, chị Tiểu Bát dùng một tay cũng có thể xách lên, đúng không chị Tiểu Bát!
Cố Tiểu Bát: "...
Em HD, em 1080, em có thể lên TV.
Cô bé sẽ không hùa theo bé đâu!
Cố Tiểu Bát hừ một tiếng, ôm cánh tay dừng một chút, sau đó 'không tình không nguyện' ừ một tiếng.
Con chó bị Túc Bảo xoa đầu, hình như cảm thấy thoải mái hơn một chút, nó cố hết sức mở mắt ra...
Nhìn thấy cô bé ở trước mắt, khóe mắt nó chảy ra một hàng nước mắt, thè lưỡi liếm liếm tay Túc Bảo.
Túc Bảo thấp giọng an ủi: "Không sao, sẽ không sao đâu…
Xung quanh bàn tán xôn xao.
Ầy, một cô gái như người ta nâng không nổi là chuyện bình thường, dù sao cũng là chó săn mà."
"Sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy chứ...
Cô gái xinh đẹp rất đau lòng, 'miễn cưỡng' nặn ra một nụ cười, nói: "Không sao, sức lực của tôi vốn đã nhỏ... Hồi tết mẹ tôi giết gà bảo tôi giữ cánh gà, tôi cũng không giữ được nữa... Tôi thường bị người ta hiểu lầm, đã quen rồi..."
Cô ta vừa nói xong một đoạn nhu nhược đáng thương khá dài.
Chợt thấy Túc Bảo xách con chó lên bằng một tay, kẹp ở dưới nách, sau đó bước nhanh về phía trước.
Đừng sợ, bệnh viện thú y ở rất gần, chị sẽ dẫn em đi tìm chú bác sĩ." Túc Bảo vừa đi còn vừa nói.
Nhẹ bẫng như không, thậm chí bé còn có thể rảnh tay nắm lấy tay của chị gái mình: "Chị Tiểu Bát, đi mau!
Cô gái xinh đẹp: "...
Mọi người: "...
Ánh mắt mọi người nhất thời có chút quái dị.
Một đứa bé ba bốn tuổi có thể nhẹ nhàng xách một con chó săn lớn như vậy.
Cô gái này là một người lớn, mà lại không nâng nổi ư?
"Như vậy xem ra, hình như con chó này rất nhẹ...
"Đói đến da bọc xương, mặc dù là chó săn nhưng chắc là cũng nhẹ thôi...
Quần chúng ăn dưa không dám xác định.
Bởi vì chó săn thật sự rất to, đứng dậy có lẽ còn cao hơn cô bé này nhiều, theo lý thuyết thì không nhẹ mới đúng.
Nhưng cô bé này lại có thể nhẹ nhàng ôm lấy nó như vậy, chắc là cũng không nặng đâu...
"Nhưng dù có nói thế nào, sức lực có yếu đi chăng nữa, nhưng có thể yếu hơn một đứa bé ba tuổi được ư?
"Vừa rồi không cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại sao càng xem càng thấy giống diễn vậy...
"Ê đúng, vừa rồi rõ ràng cô ta còn cầm điện thoại quay video, hình như là blogger hay sao đó, hay là đang cố ý kiếm fame vậy trời?
Cô gái xinh đẹp giống như bị một bàn tay vô hình tát một phát thật mạnh, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chết tiệt... Sao trẻ con bây giờ lại đáng ghét như vậy chứ!
Chuyện đã đến bước này, nếu là những lúc khác cô gái xinh đẹp đã rời đi rồi, mặc kệ người khác có nói như thế nào, dù sao lúc lên mạng chưa chắc bọn họ sẽ lướt trúng cô ta.
Nhưng hiện tại...
Ánh mắt cô gái xinh đẹp dính lên người Mộc Quy Phàm.
Tim cô ta đập thình thịch, hoàn toàn không thể khống chế.
Nếu cô ta cứ rời đi như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận mình giống như lời anh vừa nói ư?
Không được, cô ta phải tiếp tục đâm lao phải theo lao, không vứt bỏ con chó, để cho anh biết cô ta thật sự lương thiện tốt bụng, không phải như anh nghĩ!
Cô gái xinh đẹp cũng không biết là ai đã cho mình dũng khí.
Còn không quên nhấc miếng thịt bò vừa mới đặt trên mặt đất lên, vội vàng đuổi theo.
Trong đám người, trợ lý của cô ta sốt ruột chết đi được.
Người đàn ông này rõ ràng không dễ chọc, cô ta còn đuổi theo làm gì, tư liệu thực tế này cùng lắm thì không cần nữa, dù sao chó hoang trên đường rất nhiều, tìm một con khác rồi cho uống thuốc tiếp không phải là được rồi sao!
Giờ phút này trong mắt cô gái xinh đẹp chỉ có Mộc Quy Phàm cao lớn đẹp trai, sao còn quan tâm được những chuyện này nữa.
Cô ta hoàn toàn không biết, hành vi của mình bây giờ gọi là... vội vã chạy tới để người ta vả mặt.
Hoặc là tự giơ mặt lên cho người ta tát...
Vẻ mặt cô ta tràn ngập sự lo lắng, biết rõ sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ, người khác ngại bẩn.
Người khác ghét bỏ nhưng cô ta lại không chê, như vậy mới có thể làm nổi bật sự lương thiện của cô ta.
Quả nhiên người chung quanh thấy con chó hoang bẩn thỉu thì đều do dự, có người còn lui về phía sau.
Lỡ như là chó điên thì sao?
Đột nhiên cắn bọn họ một cái, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm.
Cô gái "lương thiện" sốt ruột đến độ sắp khóc ra tới nơi: "Xin các anh! Hãy giúp tôi một chút... Nó, nó nặng quá tôi ôm không nổi..."
Cô ta liều mạng bế con chó săn lên, dáng vẻ giống như rất cố hết sức, bùn đất trên người con chó cọ vào quần áo rồi thì khuôn mặt, cô ta đều không thèm để ý chút nào.
Cô ta muốn hiệu quả này.
Người qua đường lắc đầu nói: "Ầy, cô gái à thôi bỏ đi! Con chó này bẩn muốn chết, cũng sống không nổi đâu.
Đúng vậy đúng vậy, cô tốt bụng quá rồi.
Cô gái cụp mắt, che giấu một tia đắc ý hiện lên trong đáy mắt.
Cô ta chẳng những không buông tay, ngược lại càng diễn chân thật hơn, lo lắng giống như mẹ của mình sắp chết vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói đáng yêu vang lên: "Chị gái này diễn hơi giả.
Người kia cũng là giọng trẻ con, nhưng khá lạnh lùng: "Hừ, trông buồn cười.
Cô gái xinh đẹp đang diễn hăng say, đang nhập vai.
Bất chợt vang lên hai giọng nói không hợp với xung quanh, cô ta sửng sốt ngẩng đầu lên.
Liếc mắt một cái, đầu tiên là nhìn thấy Mộc Quy Phàm, cô ta nhất thời ngây người, quên mất tình trạng hiện giờ của mình.
Mộc chiến thần ôm cánh tay, thản nhiên nói: "Cô cẩn thận một chút…
Cô gái xinh đẹp lập tức đỏ mặt, chân tay luống cuống vén tóc bên tai, kích động không thôi!
Trai đẹp! Trai đẹp cực kỳ đẹp trai! Anh trai này còn có khí chất hơn cả ảnh đế Tô Lạc!
Hơn nữa anh chàng đẹp trai này còn lo lắng cho cô ta nữa!
"Tôi… Tôi không sao." Cô gái lập tức thể hiện sự yếu đuối và bất lực của mình: "Chỉ là nặng quá tôi không nhấc lên được, anh trai, anh có thể giúp tôi một chút được không? Bé chó này thật đáng thương, tôi muốn đưa nó đi bệnh viện… Nếu chần chừ nữa thì sẽ không kịp mất..."
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn diễn một chút, để cho mọi người thấy mình không dễ dàng, sau đó lại đưa chó đến bệnh viện thú y.
Hiện tại... Hiện tại cô ta thật sự "nâng lên không nổi", nhìn Mộc Quy Phàm bằng ánh mắt mong đợi..
Trong mắt Mộc Quy Phàm hiện lên một tia mỉa mai: "Tôi nói cô cẩn thận một chút, bởi vì nếu dùng thêm chút sức thì cô sẽ bị lòi.
Cô gái xinh đẹp: "…"
Túc Bảo nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp, suy một ra ba: "Sư phụ, trên đầu chị đó cũng có sát khí, có phải là ác quỷ đã chạy mất rồi không ạ?"
Dừng một chút, bé còn nói thêm: "Hơi thở giống như con ác quỷ ban nãy.
Kỷ Trường nhìn cô gái xinh đẹp: "Sát khí mới xuất hiện, xem ra không phải là chạy mất, mà là một ác quỷ bám vào hai người?"
Túc Bảo bỗng nhiên nhìn về phía một người đàn ông gầy yếu ở trong đám người, trên đầu anh ta cũng có hơi thở giống như vậy.
Bé nhỏ giọng nói: "Sư phụ, liệu có phải là bám vào cả ổ không?"
Kỷ Trường nheo mắt: "Rất có thể.
Cái khác tạm thời không nói, nhưng cô gái trước mắt này và người đàn ông gầy yếu giả vờ là người qua đường kia chắc chắn cùng một giuộc với nhau.
Túc Bảo đã hiểu.
Ban nãy trên đường tới bệnh viện thú y sư phụ có nói, ác quỷ trên đầu ông chú kia tên là quỷ đạo đức giả.
Bé hỏi đạo đức giả là gì, sau đó ba của bé giải thích - chính là giả vờ lương thiện tốt bụng.
Vậy nên chị gái này cũng là kẻ đạo đức giả.
Túc Bảo không chút khách khí vạch trần nói: "Chị gái à, chị biết nếu cứ lề mề thêm chút nữa thì sẽ muộn, vậy tại sao vẫn cứ lề mề vậy?
Bé tiến lên sờ đầu con chó, nói: "Nó gầy như vậy, chị Tiểu Bát dùng một tay cũng có thể xách lên, đúng không chị Tiểu Bát!
Cố Tiểu Bát: "...
Em HD, em 1080, em có thể lên TV.
Cô bé sẽ không hùa theo bé đâu!
Cố Tiểu Bát hừ một tiếng, ôm cánh tay dừng một chút, sau đó 'không tình không nguyện' ừ một tiếng.
Con chó bị Túc Bảo xoa đầu, hình như cảm thấy thoải mái hơn một chút, nó cố hết sức mở mắt ra...
Nhìn thấy cô bé ở trước mắt, khóe mắt nó chảy ra một hàng nước mắt, thè lưỡi liếm liếm tay Túc Bảo.
Túc Bảo thấp giọng an ủi: "Không sao, sẽ không sao đâu…
Xung quanh bàn tán xôn xao.
Ầy, một cô gái như người ta nâng không nổi là chuyện bình thường, dù sao cũng là chó săn mà."
"Sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy chứ...
Cô gái xinh đẹp rất đau lòng, 'miễn cưỡng' nặn ra một nụ cười, nói: "Không sao, sức lực của tôi vốn đã nhỏ... Hồi tết mẹ tôi giết gà bảo tôi giữ cánh gà, tôi cũng không giữ được nữa... Tôi thường bị người ta hiểu lầm, đã quen rồi..."
Cô ta vừa nói xong một đoạn nhu nhược đáng thương khá dài.
Chợt thấy Túc Bảo xách con chó lên bằng một tay, kẹp ở dưới nách, sau đó bước nhanh về phía trước.
Đừng sợ, bệnh viện thú y ở rất gần, chị sẽ dẫn em đi tìm chú bác sĩ." Túc Bảo vừa đi còn vừa nói.
Nhẹ bẫng như không, thậm chí bé còn có thể rảnh tay nắm lấy tay của chị gái mình: "Chị Tiểu Bát, đi mau!
Cô gái xinh đẹp: "...
Mọi người: "...
Ánh mắt mọi người nhất thời có chút quái dị.
Một đứa bé ba bốn tuổi có thể nhẹ nhàng xách một con chó săn lớn như vậy.
Cô gái này là một người lớn, mà lại không nâng nổi ư?
"Như vậy xem ra, hình như con chó này rất nhẹ...
"Đói đến da bọc xương, mặc dù là chó săn nhưng chắc là cũng nhẹ thôi...
Quần chúng ăn dưa không dám xác định.
Bởi vì chó săn thật sự rất to, đứng dậy có lẽ còn cao hơn cô bé này nhiều, theo lý thuyết thì không nhẹ mới đúng.
Nhưng cô bé này lại có thể nhẹ nhàng ôm lấy nó như vậy, chắc là cũng không nặng đâu...
"Nhưng dù có nói thế nào, sức lực có yếu đi chăng nữa, nhưng có thể yếu hơn một đứa bé ba tuổi được ư?
"Vừa rồi không cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại sao càng xem càng thấy giống diễn vậy...
"Ê đúng, vừa rồi rõ ràng cô ta còn cầm điện thoại quay video, hình như là blogger hay sao đó, hay là đang cố ý kiếm fame vậy trời?
Cô gái xinh đẹp giống như bị một bàn tay vô hình tát một phát thật mạnh, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chết tiệt... Sao trẻ con bây giờ lại đáng ghét như vậy chứ!
Chuyện đã đến bước này, nếu là những lúc khác cô gái xinh đẹp đã rời đi rồi, mặc kệ người khác có nói như thế nào, dù sao lúc lên mạng chưa chắc bọn họ sẽ lướt trúng cô ta.
Nhưng hiện tại...
Ánh mắt cô gái xinh đẹp dính lên người Mộc Quy Phàm.
Tim cô ta đập thình thịch, hoàn toàn không thể khống chế.
Nếu cô ta cứ rời đi như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận mình giống như lời anh vừa nói ư?
Không được, cô ta phải tiếp tục đâm lao phải theo lao, không vứt bỏ con chó, để cho anh biết cô ta thật sự lương thiện tốt bụng, không phải như anh nghĩ!
Cô gái xinh đẹp cũng không biết là ai đã cho mình dũng khí.
Còn không quên nhấc miếng thịt bò vừa mới đặt trên mặt đất lên, vội vàng đuổi theo.
Trong đám người, trợ lý của cô ta sốt ruột chết đi được.
Người đàn ông này rõ ràng không dễ chọc, cô ta còn đuổi theo làm gì, tư liệu thực tế này cùng lắm thì không cần nữa, dù sao chó hoang trên đường rất nhiều, tìm một con khác rồi cho uống thuốc tiếp không phải là được rồi sao!
Giờ phút này trong mắt cô gái xinh đẹp chỉ có Mộc Quy Phàm cao lớn đẹp trai, sao còn quan tâm được những chuyện này nữa.
Cô ta hoàn toàn không biết, hành vi của mình bây giờ gọi là... vội vã chạy tới để người ta vả mặt.
Hoặc là tự giơ mặt lên cho người ta tát...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.