Chương 522: Bảo bối ngoan của bà ngoại, con đã đi đâu vậy…
Tề Lan
04/04/2024
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng, nghĩ tới sự chờ đợi mòn mỏi đến gan héo ruột sầu của bà cụ Tô, anh lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
Nhưng có tiếng bíp, điện thoại hết pin, sập nguồn.
Mộc Quy Phàm ném điện thoại vào ghế phụ, không gọi điện cũng kệ luôn, đưa bảo bối về nhà thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Anh hỏi: "Ngồi vào ghế chưa, bảo bối?"
Khi Túc Bảo đi vắng, chiếc ghế an toàn màu hồng của bé vẫn luôn ở đó.
Túc Bảo ngồi vào ghế an toàn, khéo léo thắt dây an toàn rồi nói: "Được rồi ạ!"
“Chị dâu đâu?” Mộc Quy Phàm liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Diêu Linh Nguyệt vẫn luôn đi theo Túc Bảo, lúc Túc Bảo nhào vào lòng anh, cô đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Anh không phải Tô Nhất Trần, đương nhiên không bày tỏ thái độ gì đặc biệt khi thấy Diêu Linh Nguyệt... Anh chỉ có thể đảm bảo mang người trở về nguyên vẹn, không để thiếu sót tay chân là được...
Nghe thấy Mộc Quy Phàm hỏi, Diêu Linh Nguyệt giơ tay nói: "Ngồi xuống rồi...!"
Mộc Quy Phàm chỉnh lại gương chiếu hậu, nói: “Nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà!”
Chiếc xe địa hình màu đen lao tới như một con ngựa hoang...
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Túc Bảo biến mất, nhà họ Tô mất đi sức sống căng tràn, hàng ngày Tô Tử Du xách cặp đi học nhưng đôi mắt lại vô hồn.
Hân Hân trầm mặc và bắt đầu viết bài tập một cách nghiêm túc, nhưng đôi khi bé vừa viết vừa lau nước mắt.
Bà cụ Tô đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa, trên tay bà vẫn cầm đôi giày và găng tay của Túc Bảo, đôi mắt đục ngầu không còn có ý chặt người bằng tay không nữa.
Ông cụ Tô lấy chiếc khăn choàng ra đắp lên người bà, thở dài nói: “Vợ ơi, vào ngủ một lát đi.”
Bà cụ dậy sớm và ngồi chờ cả ngày.
Ông cụ Tô nhớ lại thời gian Ngọc Nhi đi lạc, bà cụ Tô cũng luôn thẫn thờ chờ đợi như này.
Bà cụ Tô lắc đầu: “Tôi không ngủ, tôi ngồi đây đợi.”
"Nếu Túc Bảo trở về không tìm thấy bà ngoại thì sao?"
"Tôi muốn đợi con bé quay lại và là người đầu tiên nhìn thấy con bé..."
Mũi Ông cụ Tô hơi cay, trong lòng đau đớn, ông không khỏi ấn vào vị trí của trái tim, hít một hơi thật sâu.
"Vậy bà phải giữ vững tinh thần, chắc chắn Túc Bảo không muốn nhìn thấy bộ dạng này của bà khi trở về đâu, con bé sẽ tự trách mình đấy."
Bà cụ Tô chỉ lắc đầu không nói gì.
Tuy bà không còn rơi nước mắt nữa, nhưng nỗi đau trong lòng bà quá lớn, đáy mắt bà không còn một tia sáng nào.
“Nắng đã lên, băng tuyết cũng đã tan rồi... Bé cưng của bà ngoại, sao con còn chưa về?” Bà cụ Tô lẩm bẩm, dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi giày nhỏ của Túc Bảo.
Hoàng hôn buông xuống.
Vệt sáng màu cam ấm áp cuối cùng miễn cưỡng chia tay những ngọn cây, bầu trời dần tối.
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm vào cửa, tưởng tượng cảnh Túc Bảo từ phía cuối đường nhảy ra, cất tiếng nói mềm mại gọi ngoại ơi!
Nhưng một ngày trôi qua và mặt trời lại lặn.
Bà vẫn chưa đợi được Túc Bảo của mình.
“Túc Bảo…” Bà cụ Tô siết chặt đôi giày nhỏ trong tay, run rẩy đứng dậy: “Bà ngoại đi nấu cơm cho con, con về sẽ rất đói cho mà xem.”
“Bà ngoại làm món chân giò heo sốt mà Túc Bảo yêu thích, còn món chân gà nướng mà Túc Bảo rất mê nữa đó…”
Bà cụ Tô vịn tay vào ghế, khó nhọc đứng dậy.
Dì Ngô lo lắng hỏi: "Lão phu nhân, người trở về nghỉ ngơi đi... Tôi nấu mấy món ấy cho."
Bà cụ Tô lắc đầu: "Không... Tôi muốn tự mình nấu cho Túc Bảo. Túc Bảo nói thích nhất đồ bà ngoại nấu."
Bà không thể để Túc Bảo thất vọng, bà muốn khi Túc Bảo quay lại sẽ được ăn món ăn nóng hổi do bà tự tay nấu.
Bà cụ Tô khom lưng đứng dậy, chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Bà ngoại..."
"Bà ngoại ơi, con về rồi!"
Lưng bà cụ Tô cứng đờ.
Hình như bà nghe thấy giọng nói của Túc Bảo.
Nhưng bà không dám quay đầu nhìn lại, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh...
Tiếng bước chân ngày càng gần, là âm thanh quen thuộc, vừa nghe đã biết đó là bước chân của Túc Bảo.
Bà cụ Tô dè dặt quay lại, bà sợ nếu quay quá nhanh, giấc mơ của bà sẽ tan vỡ.
Vừa quay lại, bà cụ Tô đã thấy Túc Bảo đang chạy tới, bé bưng một tảng đá to trên đầu và mặc một chiếc áo khoác cashmere của người lớn - Bà cụ Tô nhớ chiếc áo khoác này vì chính bà đã mua nó cho Diêu Linh Nguyệt.
Bây giờ chiếc áo khoác cashmere đã bẩn, một tay áo bị mất và tay áo kia bị rách một nửa.
Cô bé con không mang giày ở chân và đôi chân nhỏ bé của bé đang để trần.
Tảng đá lớn mà Túc Bảo bưng trên đầu bị ném sang một bên, bé lao vào vòng tay của Bà cụ Tô!
Bà cụ Tô loạng choạng suýt ngã, ông cụ Tô nhanh chóng đỡ bà dậy.
"Bà ngoại ơi! Bà ngoại ơi!" Túc Bảo ôm cổ Bà cụ Tô, vui vẻ hôn lên mặt bà: "Bà ơi, con về rồi!"
Bà cụ Tô choáng váng, hoàn toàn không thể hoàn hồn.
"Túc... Túc Bảo?" Bà khó tin nhìn Túc Bảo trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tuy bẩn nhưng lại khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt long lanh, bàn tay đặt sau gáy rất ấm áp, tất cả những điều đó chứng tỏ những gì bà đang nhìn thấy không phải là ảo ảnh!
Đôi mắt Bà cụ Tô đỏ hoe, bà đột nhiên bật khóc: "Túc Bảo... Bảo bối của bà ngoại, bảo bối của bà ngoại!"
Bà ôm chặt Túc Bảo, bật khóc như một đứa trẻ.
Túc Bảo hoảng loạn, dùng đôi bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ lưng bà ngoại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bà ngoại, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc!"
Tô Tử Du chạy xuống lầu vội đến mức đánh rơi một chiếc giày.
Đôi tai của Hân Hân cũng rất nhạy bé, cô bé ném bài tập về nhà và chạy xuống tầng 1.
Tô Tử Tích chạy ra khỏi phòng và vô tình đụng phải Hân Hân, Tô Tử Chiến vốn luôn thong thả mọi ngày bỗng chốc chạy vượt qua hai đứa em và lao xuống cầu thang trong chớp mắt.
Tô Tử Du dừng lại trước mặt Túc Bảo và bà cụ Tô, thở hổn hển, nức nở nói: "Em ơi!"
Túc Bảo ra sức vẫy tay, "Anh trai nhỏ, anh cả chị Hân Hân, anh Tử Tích, em về rồi nè!"
Hân Hân không nói nên lời, chỉ im lặng một cách bất thường, lặng lẽ lau nước mắt.
Tô Nhất Trần và những người khác nhận được cuộc gọi từ Mộc Quy Phàm nên đang vội vã quay về nhà.
Bà cụ Tô không ngừng khóc, bà đứng không vững nhưng nhất định không chịu đặt Túc Bảo xuống.
Ông cụ Tô chỉ có thể ôm bà từ phía sau, nhưng ông không khỏi quay đầu lại lau khóe mắt ướt át.
“Trở về là tốt rồi, quay lại là tốt rồi…” Ông thì thầm.
Bà cụ Tô vẫn đang khóc nức nở: "Con yêu của bà ngoại, thời gian này con đã đi đâu vậy! Bà ngoại tìm kiếm thế nào cũng không tìm được con..."
Bà ngoại sợ quá, thật sự rất sợ.
Bà sợ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
Bà không dám nghĩ đến việc Túc Bảo đã rời xa thế giới này, bà lo chỉ cần một suy nghĩ thoáng qua cũng sẽ trở thành hiện thực và mãi mãi mất đi bảo bối của bà.
Bà cụ Tô khóc đến độ không nói nên lời, chỉ có thể ôm bảo bối thất lạc và liên tục khóc nức nở, vừa vui vừa hoảng sợ...
Túc Bảo lúng túng lau nước mắt cho Bà cụ Tô, dì Ngô im lặng đưa khăn giấy ra, Túc Bảo mở khăn giấy lau mặt bà ngoại như đang rửa mặt cho bà.
Bà cụ Tô vừa cười vừa khóc, ôm chặt Túc Bảo, loạng choạng ngồi xuống ghế.
Túc Bảo nói: "Bà ngoại ơi, con đã đến một thế giới bí mật. Nó giống như chốn bồng lai được viết trong sách giáo khoa của anh cả! Có rất nhiều đá quý."
Túc Bảo nói chuyện thoải mái, không hề đề cập đến chuyện sinh tử.
Kỷ Trường khoanh chân lơ lửng trên không, lòng chua xót vì cô bé con đã bắt đầu hiểu chuyện hơn.
Bà cụ Tô lau nước mắt, lắc đầu nói: "Ngoại không tin, con nhìn con xem, gầy đi nhiều lắm... Quần áo của con cũng rách nát..."
Chắc chắn cô bé con đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng lại sợ bà lo lắng nên không nói ra.
Túc Bảo của bà ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao ông trời lại nỡ để con bé chịu nhiều đau khổ thế!
Bà cụ Tô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo, nhìn chằm chằm vào mặt bé mà không dám rời mắt.
Túc Bảo mỉm cười, nheo mắt nói: "Con biết bà ngoại không tin, cho nên con cất công mang quà về cho bà ngoại!"
Bé chỉ vào tảng đá lớn đã bị ném sang một bên ban nãy.
Bà cụ Tô chăm chú nhìn tảng đá.
Vừa rồi Túc Bảo bưng tảng đá khổng lồ này đi vào... Chờ đã, Túc Bảo? Nâng một tảng đá? ?
Bà cụ Tô mở miệng, kinh ngạc nói: "Con... con tự mình vác nó về à?"
Túc Bảo lắc đầu: "Đương nhiên không phải ạ!"
Bà cụ Tô khóc quá nhiều, chưa kịp hoàn hồn đã vô thức nói: "Tốt quá... thế sao lại đưa tảng đá to về được?"
Bà hoàn toàn quên chuyện, dù Túc Bảo không vác đá suốt chặng đường thì ban nãy chính bé cũng vác nó chạy vào nhà.
Vẻ mặt ông cụ Tô vừa sốc vừa bối rối.
Túc Bảo ghé vào tai Bà cụ Tô nói: “Sau này con sẽ nói với bà ngoại!”
Vừa dứt lời, bụng bé đã réo to.
Túc Bảo đáng thương nhìn Bà cụ Tô: “Bà ngoại, con đói…”
Bé ôm cổ Bà cụ Tô, tựa đầu nhỏ vào vai bà, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe.
"Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng. Con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng thật ngọt ngào..."
Bé thực sự rất nhớ gia đình mình...
Nhưng có tiếng bíp, điện thoại hết pin, sập nguồn.
Mộc Quy Phàm ném điện thoại vào ghế phụ, không gọi điện cũng kệ luôn, đưa bảo bối về nhà thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Anh hỏi: "Ngồi vào ghế chưa, bảo bối?"
Khi Túc Bảo đi vắng, chiếc ghế an toàn màu hồng của bé vẫn luôn ở đó.
Túc Bảo ngồi vào ghế an toàn, khéo léo thắt dây an toàn rồi nói: "Được rồi ạ!"
“Chị dâu đâu?” Mộc Quy Phàm liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Diêu Linh Nguyệt vẫn luôn đi theo Túc Bảo, lúc Túc Bảo nhào vào lòng anh, cô đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.
Anh không phải Tô Nhất Trần, đương nhiên không bày tỏ thái độ gì đặc biệt khi thấy Diêu Linh Nguyệt... Anh chỉ có thể đảm bảo mang người trở về nguyên vẹn, không để thiếu sót tay chân là được...
Nghe thấy Mộc Quy Phàm hỏi, Diêu Linh Nguyệt giơ tay nói: "Ngồi xuống rồi...!"
Mộc Quy Phàm chỉnh lại gương chiếu hậu, nói: “Nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà!”
Chiếc xe địa hình màu đen lao tới như một con ngựa hoang...
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Túc Bảo biến mất, nhà họ Tô mất đi sức sống căng tràn, hàng ngày Tô Tử Du xách cặp đi học nhưng đôi mắt lại vô hồn.
Hân Hân trầm mặc và bắt đầu viết bài tập một cách nghiêm túc, nhưng đôi khi bé vừa viết vừa lau nước mắt.
Bà cụ Tô đang ngồi trên chiếc ghế trước cửa, trên tay bà vẫn cầm đôi giày và găng tay của Túc Bảo, đôi mắt đục ngầu không còn có ý chặt người bằng tay không nữa.
Ông cụ Tô lấy chiếc khăn choàng ra đắp lên người bà, thở dài nói: “Vợ ơi, vào ngủ một lát đi.”
Bà cụ dậy sớm và ngồi chờ cả ngày.
Ông cụ Tô nhớ lại thời gian Ngọc Nhi đi lạc, bà cụ Tô cũng luôn thẫn thờ chờ đợi như này.
Bà cụ Tô lắc đầu: “Tôi không ngủ, tôi ngồi đây đợi.”
"Nếu Túc Bảo trở về không tìm thấy bà ngoại thì sao?"
"Tôi muốn đợi con bé quay lại và là người đầu tiên nhìn thấy con bé..."
Mũi Ông cụ Tô hơi cay, trong lòng đau đớn, ông không khỏi ấn vào vị trí của trái tim, hít một hơi thật sâu.
"Vậy bà phải giữ vững tinh thần, chắc chắn Túc Bảo không muốn nhìn thấy bộ dạng này của bà khi trở về đâu, con bé sẽ tự trách mình đấy."
Bà cụ Tô chỉ lắc đầu không nói gì.
Tuy bà không còn rơi nước mắt nữa, nhưng nỗi đau trong lòng bà quá lớn, đáy mắt bà không còn một tia sáng nào.
“Nắng đã lên, băng tuyết cũng đã tan rồi... Bé cưng của bà ngoại, sao con còn chưa về?” Bà cụ Tô lẩm bẩm, dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi giày nhỏ của Túc Bảo.
Hoàng hôn buông xuống.
Vệt sáng màu cam ấm áp cuối cùng miễn cưỡng chia tay những ngọn cây, bầu trời dần tối.
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm vào cửa, tưởng tượng cảnh Túc Bảo từ phía cuối đường nhảy ra, cất tiếng nói mềm mại gọi ngoại ơi!
Nhưng một ngày trôi qua và mặt trời lại lặn.
Bà vẫn chưa đợi được Túc Bảo của mình.
“Túc Bảo…” Bà cụ Tô siết chặt đôi giày nhỏ trong tay, run rẩy đứng dậy: “Bà ngoại đi nấu cơm cho con, con về sẽ rất đói cho mà xem.”
“Bà ngoại làm món chân giò heo sốt mà Túc Bảo yêu thích, còn món chân gà nướng mà Túc Bảo rất mê nữa đó…”
Bà cụ Tô vịn tay vào ghế, khó nhọc đứng dậy.
Dì Ngô lo lắng hỏi: "Lão phu nhân, người trở về nghỉ ngơi đi... Tôi nấu mấy món ấy cho."
Bà cụ Tô lắc đầu: "Không... Tôi muốn tự mình nấu cho Túc Bảo. Túc Bảo nói thích nhất đồ bà ngoại nấu."
Bà không thể để Túc Bảo thất vọng, bà muốn khi Túc Bảo quay lại sẽ được ăn món ăn nóng hổi do bà tự tay nấu.
Bà cụ Tô khom lưng đứng dậy, chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Bà ngoại..."
"Bà ngoại ơi, con về rồi!"
Lưng bà cụ Tô cứng đờ.
Hình như bà nghe thấy giọng nói của Túc Bảo.
Nhưng bà không dám quay đầu nhìn lại, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh...
Tiếng bước chân ngày càng gần, là âm thanh quen thuộc, vừa nghe đã biết đó là bước chân của Túc Bảo.
Bà cụ Tô dè dặt quay lại, bà sợ nếu quay quá nhanh, giấc mơ của bà sẽ tan vỡ.
Vừa quay lại, bà cụ Tô đã thấy Túc Bảo đang chạy tới, bé bưng một tảng đá to trên đầu và mặc một chiếc áo khoác cashmere của người lớn - Bà cụ Tô nhớ chiếc áo khoác này vì chính bà đã mua nó cho Diêu Linh Nguyệt.
Bây giờ chiếc áo khoác cashmere đã bẩn, một tay áo bị mất và tay áo kia bị rách một nửa.
Cô bé con không mang giày ở chân và đôi chân nhỏ bé của bé đang để trần.
Tảng đá lớn mà Túc Bảo bưng trên đầu bị ném sang một bên, bé lao vào vòng tay của Bà cụ Tô!
Bà cụ Tô loạng choạng suýt ngã, ông cụ Tô nhanh chóng đỡ bà dậy.
"Bà ngoại ơi! Bà ngoại ơi!" Túc Bảo ôm cổ Bà cụ Tô, vui vẻ hôn lên mặt bà: "Bà ơi, con về rồi!"
Bà cụ Tô choáng váng, hoàn toàn không thể hoàn hồn.
"Túc... Túc Bảo?" Bà khó tin nhìn Túc Bảo trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tuy bẩn nhưng lại khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt long lanh, bàn tay đặt sau gáy rất ấm áp, tất cả những điều đó chứng tỏ những gì bà đang nhìn thấy không phải là ảo ảnh!
Đôi mắt Bà cụ Tô đỏ hoe, bà đột nhiên bật khóc: "Túc Bảo... Bảo bối của bà ngoại, bảo bối của bà ngoại!"
Bà ôm chặt Túc Bảo, bật khóc như một đứa trẻ.
Túc Bảo hoảng loạn, dùng đôi bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ lưng bà ngoại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Bà ngoại, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc!"
Tô Tử Du chạy xuống lầu vội đến mức đánh rơi một chiếc giày.
Đôi tai của Hân Hân cũng rất nhạy bé, cô bé ném bài tập về nhà và chạy xuống tầng 1.
Tô Tử Tích chạy ra khỏi phòng và vô tình đụng phải Hân Hân, Tô Tử Chiến vốn luôn thong thả mọi ngày bỗng chốc chạy vượt qua hai đứa em và lao xuống cầu thang trong chớp mắt.
Tô Tử Du dừng lại trước mặt Túc Bảo và bà cụ Tô, thở hổn hển, nức nở nói: "Em ơi!"
Túc Bảo ra sức vẫy tay, "Anh trai nhỏ, anh cả chị Hân Hân, anh Tử Tích, em về rồi nè!"
Hân Hân không nói nên lời, chỉ im lặng một cách bất thường, lặng lẽ lau nước mắt.
Tô Nhất Trần và những người khác nhận được cuộc gọi từ Mộc Quy Phàm nên đang vội vã quay về nhà.
Bà cụ Tô không ngừng khóc, bà đứng không vững nhưng nhất định không chịu đặt Túc Bảo xuống.
Ông cụ Tô chỉ có thể ôm bà từ phía sau, nhưng ông không khỏi quay đầu lại lau khóe mắt ướt át.
“Trở về là tốt rồi, quay lại là tốt rồi…” Ông thì thầm.
Bà cụ Tô vẫn đang khóc nức nở: "Con yêu của bà ngoại, thời gian này con đã đi đâu vậy! Bà ngoại tìm kiếm thế nào cũng không tìm được con..."
Bà ngoại sợ quá, thật sự rất sợ.
Bà sợ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
Bà không dám nghĩ đến việc Túc Bảo đã rời xa thế giới này, bà lo chỉ cần một suy nghĩ thoáng qua cũng sẽ trở thành hiện thực và mãi mãi mất đi bảo bối của bà.
Bà cụ Tô khóc đến độ không nói nên lời, chỉ có thể ôm bảo bối thất lạc và liên tục khóc nức nở, vừa vui vừa hoảng sợ...
Túc Bảo lúng túng lau nước mắt cho Bà cụ Tô, dì Ngô im lặng đưa khăn giấy ra, Túc Bảo mở khăn giấy lau mặt bà ngoại như đang rửa mặt cho bà.
Bà cụ Tô vừa cười vừa khóc, ôm chặt Túc Bảo, loạng choạng ngồi xuống ghế.
Túc Bảo nói: "Bà ngoại ơi, con đã đến một thế giới bí mật. Nó giống như chốn bồng lai được viết trong sách giáo khoa của anh cả! Có rất nhiều đá quý."
Túc Bảo nói chuyện thoải mái, không hề đề cập đến chuyện sinh tử.
Kỷ Trường khoanh chân lơ lửng trên không, lòng chua xót vì cô bé con đã bắt đầu hiểu chuyện hơn.
Bà cụ Tô lau nước mắt, lắc đầu nói: "Ngoại không tin, con nhìn con xem, gầy đi nhiều lắm... Quần áo của con cũng rách nát..."
Chắc chắn cô bé con đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng lại sợ bà lo lắng nên không nói ra.
Túc Bảo của bà ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, sao ông trời lại nỡ để con bé chịu nhiều đau khổ thế!
Bà cụ Tô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo, nhìn chằm chằm vào mặt bé mà không dám rời mắt.
Túc Bảo mỉm cười, nheo mắt nói: "Con biết bà ngoại không tin, cho nên con cất công mang quà về cho bà ngoại!"
Bé chỉ vào tảng đá lớn đã bị ném sang một bên ban nãy.
Bà cụ Tô chăm chú nhìn tảng đá.
Vừa rồi Túc Bảo bưng tảng đá khổng lồ này đi vào... Chờ đã, Túc Bảo? Nâng một tảng đá? ?
Bà cụ Tô mở miệng, kinh ngạc nói: "Con... con tự mình vác nó về à?"
Túc Bảo lắc đầu: "Đương nhiên không phải ạ!"
Bà cụ Tô khóc quá nhiều, chưa kịp hoàn hồn đã vô thức nói: "Tốt quá... thế sao lại đưa tảng đá to về được?"
Bà hoàn toàn quên chuyện, dù Túc Bảo không vác đá suốt chặng đường thì ban nãy chính bé cũng vác nó chạy vào nhà.
Vẻ mặt ông cụ Tô vừa sốc vừa bối rối.
Túc Bảo ghé vào tai Bà cụ Tô nói: “Sau này con sẽ nói với bà ngoại!”
Vừa dứt lời, bụng bé đã réo to.
Túc Bảo đáng thương nhìn Bà cụ Tô: “Bà ngoại, con đói…”
Bé ôm cổ Bà cụ Tô, tựa đầu nhỏ vào vai bà, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe.
"Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng. Con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng thật ngọt ngào..."
Bé thực sự rất nhớ gia đình mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.