Chương 323: Cái nồi này úp hay thật đấy
Tề Lan
24/11/2023
Nửa đêm bà cụ Tô biểu diễn cho đám người nghe tiếng mà đến một màn trình diễn tay không bóc phốt Mộc Quy Phàm.
Cũng may đôi chân dài của Mộc Quy Phàm phát huy tác dụng đúng lúc, vừa nói “tôi đi xem Túc Bảo chút” xong đã bình tĩnh rời đi luôn.
Bước chân không chút hoang mang, nhưng vẫn có thể thấy được chút kinh ngạc.
Bà cụ Tô quả thật không đuổi kịp anh, giận quá mà bật cười.
Tô Nhất Trần nói: “Được rồi, mẹ, mẹ mau nghỉ ngơi đi, con sẽ trông chừng Túc Bảo.”
Bà cụ Tô tức giận nói: “Vẫn là con khiến mẹ đỡ lo hơn! Xem như mẹ nhìn kĩ Mộc Quy Phàm rồi, con người này không đáng tin cậy chút nào, có đúng là ba ruột không vậy…”
Tô Nhất Trần gật đầu: “Mẹ yên tâm.”
Bà cụ Tô làu bàu xong mới quay về phòng.
Thật ra bà ấy cũng muốn đi xem Túc Bảo, nhưng nghĩ lại thì bé vẫn cần thể diện, nên là thôi bỏ đi.
Cùng lắm thì… ngày mai bớt của bé một cái bánh bao là được!
Túc Bảo chạy thật nhanh về phòng, bé quăng ba lô nhỏ sang một bên, vội vàng lao lên giường lăn một vòng, dùng chăn bọc mình lại.
Giả vờ như đã ngủ rất say.
Quả nhiên bé nghe thấy tiếng cửa lạch cạch mở, có người đi vào, Túc Bảo bắt đầu cảm thấy căng thẳng, bà ngoại mắng người rất đáng sợ đó!
Xong rồi xong rồi!
Giờ phút này Túc Bảo đã nghĩ xong nên đứng phạt bằng tư thế nào.
Nhìn đứa nhỏ nhắm chặt mắt, mí mắt không ngừng động đậy, Mộc Quy Phàm không nhịn được mà cười khẽ.
“Ha… Bà ngoại con không có tới, đừng giả vờ nữa.”
Nghe thấy giọng ba mình, bé nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nhìn ra ngoài: “Bà ngoại đâu ạ?”
Mộc Quy Phàm liếc nhìn ba lô nhỏ trên mặt đất: “Bà ấy đi ngủ rồi.”
Túc Bảo vui vẻ hô một tiếng.
Mộc Quy Phàm hỏi: “Con đã đi đâu?”
Túc Bảo kể lại rõ ràng: “Ba, ba còn nhớ chị gái tiểu thư đụng phải chúng ta ban ngày không?”
Mộc Quy Phàm gật đầu: “Ừm, sao vậy?”
Túc Bảo nói: “Bên cạnh chị ấy có quỷ, con quỷ đó sẽ sớm thay thế chị ấy. Vậy nên con muốn bắt quỷ càng sớm càng tốt á.”
Nên lúc đó bé mới nghĩ đến việc đi trèo tường.
Nào ngờ tường quá cao, bé căn bản không thể trèo qua được…
Mộc Quy Phàm đứng lên nói: “Chờ ba hai phút.”
Đúng lúc Tô Nhất Trần bước vào, anh nghiêm mặt nói: “Đi đâu vậy?”
Mộc Quy Phàm chớp mắt nói: “Túc Bảo, ba đi thay quần áo trước, người cậu đẹp trai nhiều tiền của con sẽ mang chúng ta ra ngoài, con ở đây chờ với cậu nhé.”
Túc Bảo lập tức gật đầu: “Được ạ!”
Người cậu đẹp trai nhiều tiền: “…”
Cái nồi này được úp hay thật.
Cuối cùng dưới sự “cố tình vi phạm” của Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm thành công mang Túc Bảo rời khỏi nhà họ Tô.
Mặc dù có một ngàn cách dẫn bé trốn khỏi nhà họ Tô mà không ai hay biết nhưng có đồng đội giúp đỡ thì không phải càng tốt hơn sao?
Hơn nửa đêm hai ba con đi trên con đường vòng ven sông, Túc Bảo nói: “Ôi chao, nếu như con có thể bay được giống Tiểu Ngũ thì tốt rồi!”
Đi từ nơi này đến nhà chị gái kia tốn biết bao thời gian.
Mộc Quy Phàm như ngẫu nhiên đưa ra lựa chọn, anh đi đến một cửa tiệm ven đường.
Kéo cửa cạch một tiếng rồi bước vào.
Túc Bảo khẩn trương gọi: “Ba?”
Đáp lại bé là tiếng xe máy ầm ầm.
Một chiếc xe máy cool ngầu nhanh chóng xuất hiện trước mặt Túc Bảo!
Thân xe màu đen, xe vừa cao vừa lớn, vô cùng ngầu, vặn ga một cái, tiếng gào rú lập tức xuất hiện.
“Lên xe!”
Một tay Mộc Quy Phàm kéo Túc Bảo lên, sau đó lại thuận tay đội mũ bảo hiểm màu hồng cho bé.
Mũ bảo hiểm rất hợp với bé, giống như được đặt riêng cho bé vậy.
Túc Bảo ngồi ở phía trước, Mộc Quy Phàm giúp bé thắt chặt dây an toàn, sau đó lại dùng đai an toàn được chế tạo riêng cài chặt mình và bé vào với nhau.
Túc Bảo vừa khẩn trương vừa hưng phấn: “Ba, đây là xe gắn máy của ai vậy?”
Trong mắt Mộc Quy Phàm mang theo ý cười, giọng nói lười biếng: “À… Nhân lúc ông chủ không có ở đó ba đã trộm đấy, đi mau đi mau, lát nữa bị ông chủ phát hiện là toi.”
Dứt lời anh vặn ga lao về phía trước.
Túc Bảo loáng thoáng nhìn thấy người đuổi theo phía sau, cô bé mở to hai mắt.
“Ba, trộm đồ là sai trái!” Bé hoảng đến phát khóc, nói lớn: “Chúng ta mau quay lại trả tiền…”
Mộc Quy Phàm không khỏi mỉm cười, trong hai chiếc mũ bảo hiểm có thiết kế tai nghe trò chuyện với nhau, cho nên anh có thể nghe rõ những gì Túc Bảo nói.
“Bé ngoan, con không cần nói to như thế đâu, ba nghe được.” Giọng anh mang theo sự cưng chiều: “Yên tâm đi, ba đùa con đấy, chiếc xe này là của ba.”
Túc Bảo ngẩn người, không khỏi nghi ngờ: “Nhưng cửa hàng đó không phải của chúng ta mà!”
Mộc Quy Phàm thản nhiên: “Đó là của người làm cho ba.”
Túc Bảo: “…”
Ba là đồ lừa gạt, ba là người xấu.
Bé rất tức giận, bé còn tưởng rằng ba đã trộm xe thật, gấp đến mức thiếu chút nữa phát khóc.
Tiếng xe gắn máy vang lên ầm ầm, Túc Bảo chưa từng ngồi xe máy bao giờ, bé nhanh chóng lại trở nên vui vẻ, quên chuyện mình vừa bị lừa đi.
Đêm khuya rạng sáng, trên đường không có chiếc xe nào.
Mộc Quy Phàm đương nhiên sẽ không đi đường nội thành ảnh hưởng đến người dân, anh chọn đi đường vòng ngoài ngoại ô.
“Bé ngoan, nhà chị gái kia ở đâu?” Đột nhiên Mộc Quy Phàm nhớ đến vấn đề quan trọng này.
Hóa ra hai cha con đi được mấy cây số rồi mới nhớ ra chuyện không biết mình đang đi đâu.
Một tay Túc Bảo ôm nơi đổ xăng của xe gắn máy, một tay khác vươn ra: “Chỉ quân chỉ tướng, chỉ đến ai người đó là…”
Bé đột nhiên chỉ về một phía: “Bên này bên này!”
Dáng vẻ tùy ý như thể đang bịa chuyện chỉ bừa.
Nhưng Mộc Quy Phàm không nghi ngờ chút nào, anh vặn tay ga, kiêu ngạo xông về hướng đó.
Mộc Quy Phàm đi khoảng mười cây số về phía Túc Bảo chỉ, đến một tiểu khu mới ở Hưng Tân.
Lúc này cô bé kia vẫn nằm trên giường lướt điện thoại như cũ, thỉnh thoảng còn cười ha ha.
Cô bé đã sớm quên chuyện mình hứa sáng nay, đã nói là phải ngủ sớm, không được chơi điện thoại…
Kết quả chỉ chớp mắt đã lướt điện thoại đến ba giờ sáng.
Cũng may đôi chân dài của Mộc Quy Phàm phát huy tác dụng đúng lúc, vừa nói “tôi đi xem Túc Bảo chút” xong đã bình tĩnh rời đi luôn.
Bước chân không chút hoang mang, nhưng vẫn có thể thấy được chút kinh ngạc.
Bà cụ Tô quả thật không đuổi kịp anh, giận quá mà bật cười.
Tô Nhất Trần nói: “Được rồi, mẹ, mẹ mau nghỉ ngơi đi, con sẽ trông chừng Túc Bảo.”
Bà cụ Tô tức giận nói: “Vẫn là con khiến mẹ đỡ lo hơn! Xem như mẹ nhìn kĩ Mộc Quy Phàm rồi, con người này không đáng tin cậy chút nào, có đúng là ba ruột không vậy…”
Tô Nhất Trần gật đầu: “Mẹ yên tâm.”
Bà cụ Tô làu bàu xong mới quay về phòng.
Thật ra bà ấy cũng muốn đi xem Túc Bảo, nhưng nghĩ lại thì bé vẫn cần thể diện, nên là thôi bỏ đi.
Cùng lắm thì… ngày mai bớt của bé một cái bánh bao là được!
Túc Bảo chạy thật nhanh về phòng, bé quăng ba lô nhỏ sang một bên, vội vàng lao lên giường lăn một vòng, dùng chăn bọc mình lại.
Giả vờ như đã ngủ rất say.
Quả nhiên bé nghe thấy tiếng cửa lạch cạch mở, có người đi vào, Túc Bảo bắt đầu cảm thấy căng thẳng, bà ngoại mắng người rất đáng sợ đó!
Xong rồi xong rồi!
Giờ phút này Túc Bảo đã nghĩ xong nên đứng phạt bằng tư thế nào.
Nhìn đứa nhỏ nhắm chặt mắt, mí mắt không ngừng động đậy, Mộc Quy Phàm không nhịn được mà cười khẽ.
“Ha… Bà ngoại con không có tới, đừng giả vờ nữa.”
Nghe thấy giọng ba mình, bé nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nhìn ra ngoài: “Bà ngoại đâu ạ?”
Mộc Quy Phàm liếc nhìn ba lô nhỏ trên mặt đất: “Bà ấy đi ngủ rồi.”
Túc Bảo vui vẻ hô một tiếng.
Mộc Quy Phàm hỏi: “Con đã đi đâu?”
Túc Bảo kể lại rõ ràng: “Ba, ba còn nhớ chị gái tiểu thư đụng phải chúng ta ban ngày không?”
Mộc Quy Phàm gật đầu: “Ừm, sao vậy?”
Túc Bảo nói: “Bên cạnh chị ấy có quỷ, con quỷ đó sẽ sớm thay thế chị ấy. Vậy nên con muốn bắt quỷ càng sớm càng tốt á.”
Nên lúc đó bé mới nghĩ đến việc đi trèo tường.
Nào ngờ tường quá cao, bé căn bản không thể trèo qua được…
Mộc Quy Phàm đứng lên nói: “Chờ ba hai phút.”
Đúng lúc Tô Nhất Trần bước vào, anh nghiêm mặt nói: “Đi đâu vậy?”
Mộc Quy Phàm chớp mắt nói: “Túc Bảo, ba đi thay quần áo trước, người cậu đẹp trai nhiều tiền của con sẽ mang chúng ta ra ngoài, con ở đây chờ với cậu nhé.”
Túc Bảo lập tức gật đầu: “Được ạ!”
Người cậu đẹp trai nhiều tiền: “…”
Cái nồi này được úp hay thật.
Cuối cùng dưới sự “cố tình vi phạm” của Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm thành công mang Túc Bảo rời khỏi nhà họ Tô.
Mặc dù có một ngàn cách dẫn bé trốn khỏi nhà họ Tô mà không ai hay biết nhưng có đồng đội giúp đỡ thì không phải càng tốt hơn sao?
Hơn nửa đêm hai ba con đi trên con đường vòng ven sông, Túc Bảo nói: “Ôi chao, nếu như con có thể bay được giống Tiểu Ngũ thì tốt rồi!”
Đi từ nơi này đến nhà chị gái kia tốn biết bao thời gian.
Mộc Quy Phàm như ngẫu nhiên đưa ra lựa chọn, anh đi đến một cửa tiệm ven đường.
Kéo cửa cạch một tiếng rồi bước vào.
Túc Bảo khẩn trương gọi: “Ba?”
Đáp lại bé là tiếng xe máy ầm ầm.
Một chiếc xe máy cool ngầu nhanh chóng xuất hiện trước mặt Túc Bảo!
Thân xe màu đen, xe vừa cao vừa lớn, vô cùng ngầu, vặn ga một cái, tiếng gào rú lập tức xuất hiện.
“Lên xe!”
Một tay Mộc Quy Phàm kéo Túc Bảo lên, sau đó lại thuận tay đội mũ bảo hiểm màu hồng cho bé.
Mũ bảo hiểm rất hợp với bé, giống như được đặt riêng cho bé vậy.
Túc Bảo ngồi ở phía trước, Mộc Quy Phàm giúp bé thắt chặt dây an toàn, sau đó lại dùng đai an toàn được chế tạo riêng cài chặt mình và bé vào với nhau.
Túc Bảo vừa khẩn trương vừa hưng phấn: “Ba, đây là xe gắn máy của ai vậy?”
Trong mắt Mộc Quy Phàm mang theo ý cười, giọng nói lười biếng: “À… Nhân lúc ông chủ không có ở đó ba đã trộm đấy, đi mau đi mau, lát nữa bị ông chủ phát hiện là toi.”
Dứt lời anh vặn ga lao về phía trước.
Túc Bảo loáng thoáng nhìn thấy người đuổi theo phía sau, cô bé mở to hai mắt.
“Ba, trộm đồ là sai trái!” Bé hoảng đến phát khóc, nói lớn: “Chúng ta mau quay lại trả tiền…”
Mộc Quy Phàm không khỏi mỉm cười, trong hai chiếc mũ bảo hiểm có thiết kế tai nghe trò chuyện với nhau, cho nên anh có thể nghe rõ những gì Túc Bảo nói.
“Bé ngoan, con không cần nói to như thế đâu, ba nghe được.” Giọng anh mang theo sự cưng chiều: “Yên tâm đi, ba đùa con đấy, chiếc xe này là của ba.”
Túc Bảo ngẩn người, không khỏi nghi ngờ: “Nhưng cửa hàng đó không phải của chúng ta mà!”
Mộc Quy Phàm thản nhiên: “Đó là của người làm cho ba.”
Túc Bảo: “…”
Ba là đồ lừa gạt, ba là người xấu.
Bé rất tức giận, bé còn tưởng rằng ba đã trộm xe thật, gấp đến mức thiếu chút nữa phát khóc.
Tiếng xe gắn máy vang lên ầm ầm, Túc Bảo chưa từng ngồi xe máy bao giờ, bé nhanh chóng lại trở nên vui vẻ, quên chuyện mình vừa bị lừa đi.
Đêm khuya rạng sáng, trên đường không có chiếc xe nào.
Mộc Quy Phàm đương nhiên sẽ không đi đường nội thành ảnh hưởng đến người dân, anh chọn đi đường vòng ngoài ngoại ô.
“Bé ngoan, nhà chị gái kia ở đâu?” Đột nhiên Mộc Quy Phàm nhớ đến vấn đề quan trọng này.
Hóa ra hai cha con đi được mấy cây số rồi mới nhớ ra chuyện không biết mình đang đi đâu.
Một tay Túc Bảo ôm nơi đổ xăng của xe gắn máy, một tay khác vươn ra: “Chỉ quân chỉ tướng, chỉ đến ai người đó là…”
Bé đột nhiên chỉ về một phía: “Bên này bên này!”
Dáng vẻ tùy ý như thể đang bịa chuyện chỉ bừa.
Nhưng Mộc Quy Phàm không nghi ngờ chút nào, anh vặn tay ga, kiêu ngạo xông về hướng đó.
Mộc Quy Phàm đi khoảng mười cây số về phía Túc Bảo chỉ, đến một tiểu khu mới ở Hưng Tân.
Lúc này cô bé kia vẫn nằm trên giường lướt điện thoại như cũ, thỉnh thoảng còn cười ha ha.
Cô bé đã sớm quên chuyện mình hứa sáng nay, đã nói là phải ngủ sớm, không được chơi điện thoại…
Kết quả chỉ chớp mắt đã lướt điện thoại đến ba giờ sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.