Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 406: Cậu ba tỏa sáng

Tề Lan

04/02/2024

Mộc Quy Phàm hộ tống Trần Thương Vũ về nước trong đêm.

Trần Thương Vũ chán nản muốn chết, vốn dĩ hắn bỏ chạy chỉ để tránh cao nhân thần bí.

Trên đường đi, hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp phải làm gì nếu bị bắt, dù sao hắn cũng không có tội gì, hơn nữa dựa vào mối quan hệ của hắn, bọn người này tuyệt đối không thể bỏ tù hắn.

Nhưng bây giờ Hạt gạo Mã Lâm đã buộc tội hắn lừa tiền và bỏ trốn, hắn đã trở thành một kẻ lừa đảo ... Muốn nhờ vả quan hệ trốn tội cũng chẳng được!

Trần Thương Vũ tức hộc máu, hắn đã cẩn thận mấy chục năm, không bao giờ bằng lòng bị bắt như thế này.

Phải mất mười hai giờ để bay từ Điểu Thành đến Long quốc.

Vừa tới sân bay, cả nhóm người tình cờ gặp phi hành đoàn đang chuẩn bị lên máy bay.

Tô Dĩnh Nhạc mặc một bộ đồng phục gọn gàng, đôi chân dài thẳng, chiếc quần không có một nếp nhăn, du khách không khỏi quay đầu lại.

Có người đứng lên, có người vội vàng lấy điện thoại di động ra, có người liên tục quay lại nhìn anh và đụng phải người đi trước.

Mộc Quy Phàm và thuộc hạ của anh hộ tống Trần Thương Vũ ra khỏi sân bay qua một lối đi khác, vừa hay gặp một Tô Dĩnh Nhạc bắt mắt như vậy trong đại sảnh.

Mộc Quy Phàm thì sao, anh vốn rất cao, ngoại hình bắt mắt, khí chất lạnh lùng phóng khoáng, cả người toát lên năm chữ ‘người lạ chớ lại gần’, so với Tô Dĩnh Nhạc, anh còn nổi bật hơn nữa.

"Hmm? Thật trùng hợp, cơ trưởng Tô!" Mộc Quy Phàm lười biếng chào hỏi.

Tô Dĩnh Nhạc hơi khựng lại, mỉm cười gật đầu.

Nhiều người chụp ảnh hơn và một số người còn la hét.

Trùng hợp hơn nữa là hôm nay Tô Lạc sẽ từ sân bay này về, sáng sớm bên ngoài đã có fan đợi sẵn.

Nghe thấy tiếng hét, fan cứ tưởng Tô Lạc đã bí mật thay đổi lịch trình và đến sớm hơn.

Người hâm mộ đổ xô đến xem!

Sảnh lớn của sân bay nhất thời hỗn loạn, thuộc hạ của Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn bốn phía, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

Mộc Quy Phàm nhìn Trần Thương Vũ.

Trần Thương Vũ đang tìm cơ hội trốn thoát.

Bây giờ chính là thời cơ, đúng là trời giúp hắn mà!

Không buồn suy nghĩ, Trần Thương Vũ nhào về phía Tô Dĩnh Nhạc- người đang cách hắn chỉ hai bước!

Trần Thương Vũ thầm nghĩ: Tên cơ trưởng này quen biết Mộc Quy Phàm, có thể dùng anh ta uy hiếp, như vậy thì cơ hội thành công sẽ cao hơn!



Tuy hai tay Trần Thương Vũ bị trói sau lưng nhưng hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, tay hắn sao có thể không chuẩn bị vũ khí?

Một lá bùa màu vàng bay ra!

Cùng lúc đó, hắn đã ở ngay trước mặt Tô Dĩnh Nhạc, hắn há miệng cắn Tô Dĩnh Nhạc - Vì muốn thoát thân, hắn không thèm để ý đến dáng vẻ thần thánh đã tạo dựng bấy lâu của mình.

Trần Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Tô Dĩnh Nhạc và nở một nụ cười quỷ dị.

"Nếu không muốn chết thì..."

Trước khi hắn dứt lời, ánh sáng vàng bỗng bay ra, Trần Thương Vũ bị đẩy văng ra ngoài!

Thân thể Tô Dĩnh Nhạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lá bùa của Trần Thương Vũ đã biến thành tro bụi ngay khi nó dán vào người Tô Dĩnh Nhạc.

Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc giật giật.

Sao ngày nào cũng có người muốn dán da với bùa lên người anh thế hả? ?

Mộc Quy Phàm sửng sốt, sau đó nhướn mày phì cười.

Anh vỗ vai Tô Dĩnh Nhạc, thấp giọng nói: "Cậu ba, áo giáp vàng này được đó! Ngày nào cũng nhớ đeo nhé."

"Ồ đúng rồi, một số nơi trời nóng nên tốt nhất hãy mặc áo ba lỗ bên trong áo giáp vàng nhé - Đây là kinh nghiệm của tôi."

Tô Dĩnh Nhạc: "..."

Cơ phó đứng bên cạnh đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, các tiếp viên hàng không ở xa hơn một chút cũng lơ mơ.

"Cơ trưởng… anh, vừa rồi anh mới tỏa sáng..."

Tô Dĩnh Nhạc mỉm cười dịu dàng và chỉ vào ánh sáng mặt trời chiếu vào từ bầu trời qua kính thủy tinh: "Mặt trời vừa chiếu sáng."

Mọi người đều kinh ngạc? Đúng vậy nhỉ... bằng không thì tại sao đang yên đang lành con người lại có thể tỏa sáng...

Trần Thương Vũ, người đã bị đánh gục, lại bị bắt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Người khác không biết vì sao Tô Dĩnh Nhạc lại tỏa sáng, nhưng làm gì có chuyện hắn không hiểu?

Tên cơ trưởng này có bùa hộ mệnh trên người!

Nhiều hơn một lá bùa!

Chết tiệt, tỏa sáng như vậy... bùa hộ mệnh được làm thành quần áo và đeo trên người tên này hả?

Trần Thương Vũ nghi ngờ cuộc sống.

Trước đó hắn biết rất rõ, một lá bùa lợi hại chân chính rất khó cầu được!



Chỉ trong một ngày một đêm, hắn đã thấy hai người đàn ông có nhiều bùa như kiểu chẳng cần dùng tiền để mua.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: "Ba!"

Túc Bảo đeo chiếc ba lô nhỏ trên lưng lao tới, nhào vào ngực Mộc Quy Phàm!

Theo sát sau bé là Vạn Bát Thực, anh ấy cũng suýt chút nữa lao vào lồng ngực Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm vội đỡ lấy Túc Bảo, hôn bé, trìu mến nói: "Con ngoan, giờ học chưa bắt đầu sao? Sao con lại tới đón ba?"

Túc Bảo bất đắc dĩ liếc nhìn Vạn Bát Thực: "Ba, ba đã dặn chú tám mươi đi theo con từng bước à, chú ấy thật sự không rời con nửa bước đó ạ"

Chú ấy đứng ở cửa khi bé đi vệ sinh, đứng ở đầu giường khi bé ngủ và đứng sau lưng bé khi bé ngồi học trong lớp.

Những học sinh khác không ai như vậy, hiệu trưởng trường mầm non bị làm khó, lịch sự nói không được mang vệ sĩ đến trường...

“Nhưng chú tám mươi không nghe! Chú ấy nói lời của ba mới có hiệu lực.”

Túc Bảo đau khổ phàn nàn với ba bé.

“Trong lễ khai giảng, chú tám mươi luôn đứng sau lưng con. Các bạn nhỏ tò mò và luôn hỏi con chú ấy là ai!”

“Con vào lớp, chú tám mươi cũng đòi đứng sau lưng con, thầy cũng không làm gì được chú ấy!”

“Thật ra nhiêu đây cũng chẳng vấn đề gì lắm, nhưng lúc con đi vệ sinh, chú tám mươi bám theo con tới tận cửa, dọa cho mấy bạn nhỏ khác bỏ chạy!”

Cảnh tượng đó hệt như gà bay chó chạy!

Các bạn lần lượt đi khiếu nại với giáo viên, nói rằng có người đàn ông lạ đứng trước cửa nhà vệ sinh và các bạn ngại đi vệ sinh.

Ngoài ra còn có 2 bạn tè ra quần vì không kìm được và bật khóc ngay tại chỗ.

Giáo viên bất lực và hỏi Vạn Bát Thực liệu anh có thể đợi ở cửa không, nhưng anh ấy đáp không thể!

Hiệu trưởng cũng đến và cố gắng hết sức để thuyết phục người nhà nên về trước, trẻ con ở trường rất an toàn…

Vạn Bát Thực chỉ đáp: Không!

Hiệu trưởng và giáo viên đều chết lặng.

“Bà ngoại muốn dùng tay không chém chú tám mươi, nhưng chú tám mươi liên tục né, bà ngoại tức giận đến mức ngất đi.”

Cuối cùng, Túc Bảo đành phải nghỉ hai ngày, ngày đầu tiên đi học chỉ đến trường một buổi sáng rồi không còn cách nào khác là phải về nhà.

Mộc Quy Phàm: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook