Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 391: Cậu cả giấu niềm vui bất ngờ

Tề Lan

26/01/2024

Lúc Túc Bảo sắp ăn sáng xong, Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm vừa mới dậy.

Tối hôm qua Tô Nhạc Phi phải đến công trường giám sát.

Tô Tử Lâm thì đêm qua phải đến bệnh viện chăm sóc Tô Tử Tích, vừa mới về nhà không được bao lâu, tắm rửa xong mới xuống lầu.

Tô Ý Thâm tối qua có ca cấp cứu nên cũng dậy khá muộn.

Tám anh em đã tụ họp đủ năm người.

"Cậu cả, cậu không đến công ty sao? "Túc Bảo hỏi.

Tô Nhất Trần ngồi ở trên sô pha xử lý công việc, hai chân xếp chồng lên nhau, anh mặt tây trang đen toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc.

"Tối nay phải đi công tác." Tô Nhất Trần nói:" Cho nên buổi sáng không đến công ty."

Túc Bảo nghiêng đầu, Tiểu Ngũ trên đầu cũng nghiêng đầu theo, hai bé đáng yêu tò mò nhìn Tô Nhất Trần.

Túc Bảo hỏi: "Cậu cả phải đi công tác ở đâu vậy, tối có về không?"

Tô Nhất Trần khép máy tính bảng lại, ôm Túc Bảo đặt lên đầu gối, giọng nói lạnh như băng cũng ấm áp hơn một chút: "Không nhanh như vậy được đâu, ước chừng đi cỡ nửa tháng."

Túc Bảo kinh ngạc: "Đi lâu như vậy sao! Đi làm gì thế?"

Tô Nhất Trần nhếch môi cười cười: "Đây là... chuyện cơ mật của công ty."

Chuyện bàn bạc hợp đồng mua đảo rồi bắt đầu thiết kế xây dựng công viên trò chơi ở đó, Tô Nhất Trần vẫn chưa muốn nói với Túc Bảo mấy thứ này.

Anh sẽ đợi cho tới khi bé được năm tuổi sẽ tặng bé hòn đảo này như một món quà sinh nhật.

Túc Bảo lập tức che miệng lại, nghiêm túc gật đầu: "Hiểu rồi, Túc Bảo không hỏi nữa!"

Cơ mật sao, chuyện này vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Ngũ lắc đầu theo liên tục: "Không hỏi không hỏi, tôi không hỏi!"

Tô Nhất Trần bị hai nhóc con này chọc cười.

Bà cụ Tô ngồi bên cạnh lải nhải: "Mấy giờ rồi chị con còn chưa dậy, hai ngày nữa là khai giảng rồi để coi nó sẽ làm như nào."

"Túc Bảo, con đi gọi chị con dậy đi? Lát nữa quản lý sản phẩm của DR sẽ mang quần áo tới nhà, các con chọn mấy bộ quần áo mới chuẩn bị mặc đi khai giảng."

Túc Bảo nhảy khỏi vòng tay của Tô Nhất Trần, vừa chạy lên lầu vừa nói: "Dạ!"

Trong phòng Hân Hân, Hân đầu to đang ngủ say, cô nhóc ôm gối đầu, một chân lơ lửng trên mép giường, sắp chạm xuống sàn nhà, chân kia vắt vẻo trên chăn.

Tiểu Ngũ chớp chớp đôi mắt to như hạt đậu xanh, bắt chước theo một câu thoại phổ biến trong đoạn video ngắn rất chuẩn: "Đây là tạo hình kiểu gì vậy, thật là khác biệt, thật là quá phi thường!"

Túc Bảo đẩy đẩy Hân Hân, ngạc nhiên nói: "Chị Hân Hân, chị ngủ kiểu gì kỳ vậy, sắp rớt xuống sàn nhà đến nơi rồi nè!"

Hân Hân mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy Túc Bảo cảm giác tức giận lười biếng không muốn rời khỏi giường lập tức tan thành mây khói.

Cô nhóc lẩm bẩm: "A... Chị mắc tiểu quá, nên đang định đứng lên đi nhà vệ sinh đấy… Nhưng mà trong mơ chị cứ tìm nhà vệ sinh tìm mãi tìm mãi mà không thấy… Sau đó chị tỉnh dậy…"

Lúc mới tỉnh dậy vẫn còn nhớ rõ là mình muốn đi vệ sinh nhưng mà sao vừa đặt chân xuống dưới giường thì lại bỗng nhiên quên mất?

Rồi sau đó ngủ thiếp đi.

Hân Hân ngồi dậy, đột nhiên "a" lên một tiếng, nói" "Phải đi tè, tè ra quần rồi, tè ra quần mất rồi, không chịu nỗi nữa rồi!"



Vừa nói vừa ôm mông chạy vào nhà vệ sinh.

Túc Bảo ngạc nhiên một lát, nghi hoặc nói: "Sắp tè ra quần rồi sao phải bịt mông?"

Tiểu Ngũ nghiêng đầu: "Hay là che miệng?"

Túc Bảo: "..."

Sau khi gọi chị Hân Hân dậy, Túc Bảo đang muốn đi tìm anh nhỏ, chợt nghe Mộc Quy Phàm ở dưới lầu gọi: "Túc Bảo".

Ánh mắt Túc Bảo sáng ngời: "Ba ba, con tới đây!"

Bé chạy bình bịch xuống lầu, khi chỉ còn hai bậc cầu thang bé nhảy thẳng xuống dưới luôn, Mộc Quy Phàm bắt chuẩn xác ôm lấy bé.

Túc Bảo vui vẻ cười ha ha, hỏi: "Ba ba, lần sau nếu con nhảy thẳng từ lầu hai xuống thì ba có thể bắt được con không?"

Mộc Quy Phàm: "Đương nhiên rồi, con nhảy từ tầng mười xuống ba cũng có thể đỡ được con."

Bà cụ Tô: "Khụ khụ!"

Mộc Quy Phàm đổi giọng nói tiếp: "Nhưng như vậy rất nguy hiểm, chúng ta ngàn vạn lần không thể làm như vậy."

Túc Bảo: "Dạ được~"

Mộc Quy Phàm nói với Túc Bảo đã bắt được người đàn ông đầu trọc rồi.

Sau khi thẩm vấn kỹ càng một hồi thì cũng chỉ có thể xác định được là gã đưa giấy da người cho Tô Dĩnh Nhạc và con quỷ áo cưới tân nương trong nhà ma là do gã thả ra thôi, vẫn chưa biết mục đích của gã là gì.

Còn về chuyện vì sao áo cưới tân nương lại đi theo anh ấy thì tối nay có thể hỏi thẳng áo cưới tân nương luôn.

Mộc Quy Phàm hỏi: "Sư phụ con vẫn chưa về sao?"

Túc Bảo lắc đầu: "Lúc sư phụ rời đi đã nói phải đi tương đối lâu, nhưng nếu có chuyện khẩn cấp tìm thì có thể gọi điện thoại cho sư phụ."

Mộc Quy Phàm: "Gọi điện thoại?"

Túc Bảo ghé sát bên tai Mộc Quy Phàm, nói: "Thiêu hủy lá bùa sư phụ cho thì người sẽ biết á!"

Mộc đạo sĩ tỏ vẻ cái "gọi điện thoại" này đúng là rất tiên tiến, muốn học!

Chờ Hân Hân ăn cơm no thì cũng sắp tới mười giờ rồi, bảo vệ đến thông báo nói quản lý sản phẩm của DR tới, bà cụ Tô gật đầu cho người dẫn vào.

Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ, vừa lúc phải ra ngoài.

"Túc Bảo, cậu cả đi trước đây. Hai ngày nữa khai giảng nhớ phải ngoan đấy, nghe lời bà ngoại." Anh dặn dò.

Lần này đi mất tận nửa tháng.

Suốt cả nửa tháng không được nhìn thấy bảo bối nhỏ ngoan ngoãn của nhà bọn họ, lần đầu tiên trong lòng Tô Nhất Trần nảy sinh cảm giác không nỡ.

Tô Tử Du không ngẩng đầu lên nói: "Ba mau đi đi! Con với anh đi lâu như vậy cũng chưa thấy ba như thế này bao giờ."

Tô Tử Chiến lãnh đạm đáp lại: "Tô tổng giám đốc, nhớ thanh toán."

Tô Nhất Trần: "..."

Đúng là con gái vẫn tốt!



Túc Bảo vươn tay: "Cậu cả ôm một cái!"

Tô Nhất Trần cúi người khom lưng, Túc Bảo hôn lên mặt anh một cái, tiểu đại nhân như dặn dò: "Phải chú ý an toàn nha, ăn cơm đúng giờ, mười giờ phải ngủ nha! Không được chạy lung tung với người lạ!"

Bé con này chọc cho mọi người dở khóc dở cười.

Tô Nhất Trần cong khóe môi cười, cuối cùng không nhịn được, hôn lên trán Túc Bảo một cái: "Ừ, được rồi."

Anh xách cặp công văn, chỉnh lại cà vạt xoay người ra ngoài.

Lúc quản lý sản phẩm của DR kéo hai cái rương lớn vào cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Nhất Trần ra khỏi cửa.

Trên mặt anh vẫn còn lại vẻ cưng chiều ấm áp đối lập hoàn toàn với khí chất cấm dục lạnh lùng cao ngạo.

Liếc mắt một cái, quản lý sản phẩm của DR sợ ngây người!

Đây là người đứng đầu nhà họ Tô, tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn Tô thị, Tô Nhất Trần!

Bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể thấy thoáng qua ở trên tin tức tài chính kinh tế, không ngờ nhìn thấy người thật còn đẹp trai hơn trên TV rất nhiều…

Quản lý sản phẩm mê mẩn, nhất thời ngây ngẩn cả người, thất thần......

Tô Nhất Trần lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đi né sang một bên.

Phía sau là giọng sữa đáng yêu của bé con Túc Bảo: "Bye bye cậu cả!

Tô Nhất Trần quay đầu lại, vẫy vẫy tay, lúc này mới lên xe đi.

Quản lý sản phẩm của DR lúc này mới hoàn hồn, nhất thời ảo não không thôi!

Vừa rồi Tô tổng giám đốc đi qua cạnh cô ta, khoảng cách gần như vậy, cơ hội tốt biết bao!

Vậy mà cô ta lại phân tâm, hoàn toàn không nghĩ tới việc tiện tay dán bùa lên.

Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết khi nào mới có thể gặp mặt ở khoảng cách gần như vậy...

Quản lý sản phẩm của DR hối hận đến mức âm thầm hộc máu, chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn về Túc Bảo đang đứng ở cửa, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười nói: "Xin chào, là Tô tiểu tiểu thư sao? Tôi là quản lý sản phẩm của DR, tên tôi là Mã Lâm Camille và rất vui được phục vụ."

Túc Bảo: "..."

Bé quan sát Mã Lâm Camille một chút, tên của người này kỳ cục thiệt đó!

Không giống tên người Trung Quốc chút nào.

Chẳng lẽ cô ta tên là Mã Lâm, còn kẹt hạt gạo phía sau ý là kẹt thật đó hả?

Cô ta không sao chứ. Cần giúp đỡ không?

Túc Bảo cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng hỏi: "Sao cô lại bị kẹt hạt gạo vậy? Hạt gạo kẹt ở đâu? Kẹt trong mũi sao?"

Tiểu Ngũ nói tiếp: "Hạt gạo trong mũi! Cẩn thận cô ta sẽ phóng rỉ mũi ra tấn công chúng ta đấy!"

Sắc mặt Mã Lâm Camille cứng đờ...

Nhóc con nhà họ Tô này, thật không lễ phép!

Nghe nói là được đón từ nông thôn về, quả nhiên là như thế - ngay cả cái tên ngoại quốc Camille cũng không biết đọc như thế nào.

Khí chất của tiểu thư hào môn được ăn sâu vào xương tủy nhưng Tô tiểu tiểu thư này hoàn toàn không có thứ đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook