Chương 500: Cậu cả, sau này nếu Túc Bảo chết thì đừng khóc
Tề Lan
20/03/2024
"Nếu sợ ngươi xui xẻo thì phải trốn đi thật xa, xa chừng nào tốt chừng
đó, lại vẫn còn muốn tìm ngươi đòi tiền, không sợ tiêu tiền của ngươi
thì càng xui xẻo hơn sao?"
Tô Tử Chiến gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ rõ ràng là tham tiền. Tôi nghĩ hai đứa cháu trai trong nhà họ bị chết yểu hoàn toàn là lỗi của bọn họ."
Quỷ thích khóc nghẹn ngào nói: “Tôi cũng đã nói như vậy.”
Túc Bảo: "Sau đó thì sao?"
“Sau đó, họ đánh tôi và lấy đi tất cả thẻ ngân hàng và số tiền tôi giấu trong người. Họ còn nói nếu tôi không đưa tiền để chuộc tội thì họ sẽ tung tin về câu chuyện đen đủi của tôi trên khắp đất nước. Vậy thì sẽ không ai dám thuê tôi khóc nữa.”
Cứ như vậy, thêm hai năm nữa, trong khoảng thời gian này, nhà chồng cũ lại có thêm hai đứa con chết non, gia đình cảm thấy có gì đó không ổn nên đi kiểm tra thì phát hiện tinh trùng của chồng cũ không bình thường…
Gia đình chồng cũ càng cảm thấy tôi xui xẻo, sớm không dị tật muộn không dị tật, tại sao lại dị tật sau khi sinh đứa con đầu lòng.
Đó là lỗi của tôi.
Lần này ngay cả Kỷ Trường cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
“Biến dạng là bẩm sinh, có liên quan gì đến ngươi?” Hắn cau mày.
Chuyện này dính đến một điểm mù trong kiến thức của Tô Tử Chiến.
Trong lớp vệ sinh sinh lý, cậu chỉ biết về sự khác biệt giữa nam và nữ, về nòng nọc… Nhưng mấy thứ cao siêu hơn thì không biết.
Tô Tử Chiến quay lại và hỏi Tô Nhất Trần: "Ba, tại sao tinh trùng của con người lại bị biến dạng?"
Tô Nhất Trần bị sặc nước trà, liếc nhìn Túc Bảo, trầm giọng nói: "Trẻ con không nên hỏi nhiều.”
Lần này lúc về không được để lão thái thái chém cho nữa?
Quý Trường nói: "Tóm lại, vấn đề không phải là do quỷ thích khóc. Đó là vấn đề di truyền bẩm sinh của một người."
Tô Tử Chiến tỉnh ngộ, thì ra là thế..
"Gia đình này đúng là cố tình gây sự..."
Trước khi hỏi, cậu cho rằng quỷ thích khóc chết cũng là do bản thân nó, bởi thích quá thích khóc nên bị người ta đánh chết rồi thành quỷ thích khóc.
Không ngờ lại là một bi kịch...
Quỷ thích khóc nói: "Sau đó tôi cũng nghĩ như các người, tôi không phục, tôi nói là do chồng cũ vô dụng còn nghi ngờ do tôi xui xẻo, tôi phải báo chính quyền.”
Họ cảm thấy tôi đã mang lại vận rủi cho gia đình họ, mà tôi không chịu xin lỗi hay quỳ lạy, thậm chí còn dám đe dọa họ.
Bọn họ quá tức giận nên đã đánh tôi một trận, dìm vào chum nước rồi quăng ra sông cho chết đuối.
Quá trình dẫn đến cái chết của quỷ thích khóc có hơi dài dòng, bắt đầu từ việc nó cãi nhau với gia đình chồng cũ, ngày nào cũng bị gia đình chồng cũ mắng mỏ và bắt dập đầu, sau đó cứ khóc mãi cho đến khi chết đuối.
Sau khi chết cứ khóc mãi suốt mười năm.
Cho đến khi nó tích tụ đầy oán khí biến thành ác quỷ.
Túc Bảo không khỏi thở dài.
Sau khi quỷ thích khóc kể lại chuyện đã xảy ra với mình, mặt nó cũng khóc đầy nước
Những giọt nước mắt sau khi chết không phải là những giọt nước mắt thật sự mà là sát khí, vì vậy sát khí đang cuồn cuộn trong văn phòng của Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy rất lạnh.
Anh nhìn lên để xem cửa sổ có mở không, kết quả phát hiện…
Diêu Linh Nguyệt đã ăn hết trái cây trên bàn!
"Em... Ăn xong rồi à?" Tô Nhất Trần hơi giật mình.
Diêu Linh Nguyệt đưa quả anh đào cuối cùng vào miệng, sau đó nghiêm túc gật đầu, như thể cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Tử Chiến và Túc Bảo sau đó nhớ đến Diêu Linh Nguyệt, và khi họ quay lại, họ chết lặng.
Tất cả những gì còn lại trên bàn là một đống vỏ trái cây.
Bốn đĩa hoa quả lớn đều đã được ăn hết sạch.
Túc Bảo bảo cô ấy ngoan ngoãn ăn trái cây, đúng là cô ấy rất ngoan ngoãn… Thật sự không để thừa lại miếng nào.
Nếu không phải cô ấy đã biết vỏ trái cây không ăn được, đoán chừng cô ấy cũng đã ăn hết luôn vỏ rồi!
Túc Bảo mở miệng: "Mợ cả, mợ... còn chịu được không?"
Tô Tử Chiến lo lắng hỏi: "Con không có kêu mẹ ăn hết!"
Diêu Linh Nguyệt ngây thơ nhìn Tô Tử Chiến và chỉ vào vỏ trái cây trên bàn.
"Ăn… hết?"
Không phải lột vỏ sao?
Diêu Linh Nguyệt chỉ nghe thấy hai từ “ăn hết”, chỉ nghĩ rằng mình cũng phải ăn hết cả vỏ trái cây, Tô Tử Chiến nhanh chóng ném vỏ trái cây vào thùng rác.
Chết mất thôi, chỉ mới không để mắt đến một tí mà cô ấy lại ăn nhiều đến vậy.
Tô Tử Chiến và Túc Bảo nhìn bụng Diêu Linh Nguyệt, bằng mắt thường cũng có thể lấy nó lồi lên một cục nhỏ, tròn vo
Túc Bảo chợt nghĩ tới điều gì đó.
“Đúng rồi, cậu cả.”
“Mẹ… ăn nhiều như vậy có bị tiêu chảy hôi không? "
Diêu Linh Nguyệt nghi ngờ nhìn bản thân.
Rồi lại nhìn vào tay mình.
Nó không có mùi hôi.
Tô Tử Chiến cũng sửng sốt: "Con chưa từng nghĩ đến vấn đề này... Nói thì cũng chưa từng thấy mẹ đi vệ sinh..."
Túc Bảo sửng sốt: "Vậy mợ cả có thể tăng mấy chục cân, tất cả đều là do đồ ăn sao?"
Tô Tử Chiến gãi đầu: "Điều này không khoa học. Một người cần ăn khoảng tám lạng đến một ký thức ăn trong một bữa. Nếu theo như lời bà nội nói thì một bữa mẹ ăn khoảng một ký rưỡi đến hai ký đồ ăn.”
“Từ ngày mẹ về đến giờ đã hơn bốn mươi bảy ngày, giả sử một bữa ăn một ký rưỡi, bà nội cho mẹ ăn một ngày năm bữa, thì một ngày sẽ ăn khoảng bảy ký rưỡi. Sau bốn mươi bảy ngày thì sẽ là ba trăm năm hai ký rưỡi… Còn chưa kể hoa quả đồ ăn vặt.”
Túc Bảo sửng sốt, hơn ba trăm ký!
Hóa ra người ta có thể ăn nhiều đến thế, thật tuyệt vời!
Tô Tử Chiến không biết lấy đâu ra một tờ giấy, lo lắng tính toán: "Nếu ăn ăn không ị, vậy mẹ hiện tại hẳn là đã hơn bốn trăm ký... Nhưng mà bây giờ chỉ còn một trăm ký, vậy ba trăm ký còn lại đã đi đâu rồi??”
Mẹ cũng không thải ra, cũng không nôn ra.
Tô Tử Chiến có vẻ bối rối.
Túc Bảo cũng có vẻ bối rối.
Túc Bảo nhìn Kỷ Trường, Tô Tử Chiến cũng nhìn... không khí bên cạnh.
Trán Kỷ Trường đầy vết đen: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”
Hắn là loại lén lút xem Diêu Linh Nguyệt có đi ngoài hay không sao?
Hỏi hắn làm sao hắn biết được...
Mọi người đều nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Diêu Linh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào bàn thì bất ngờ phát hiện dưới vỏ có một quả anh đào chưa ăn.
Cô ấy lập tức nhặt lên cho vào miệng, bụp bụp bụp…
"Quên đi..." Tô Tử Chiến đau đầu nói: "Cái này sẽ trở thành một bí ẩn chưa có lời giải trong thế giới…”
Nhìn mẹ thế này hỏi cũng không được.
Sau khi quỷ thích khóc trả lời xong, Túc Bảo bỏ quỷ thích khóc lại vào hồ lô, lúc này trong hồ lô lại có thêm một ác quỷ khác.
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ xui xẻo, quỷ hồ đồ, nữ quỷ áo cưới, dì xấu xí, tiểu lệ quỷ và một con quỷ giả nhân giả nghĩa đang bị giam, thêm quỷ thích khóc thì tổng cổng có chín con quỷ.
Tô Tử Chiến nhìn sách, có chút mơ hồ, lâu như vậy rồi mới có chín con quỷ...
Tất cả những con khác đều bị tiêu diệt và trở thành đồ ăn nhẹ cho hồ lô linh hồn.
Cộng hết toàn bộ số lượng nó đã ăn bây giờ hồ lô linh hồn mới đầy một nửa, chết tiệt...
Tô Tử Chiến đột nhiên trở nên lo lắng, cảm giác như bài thi chỉ được 50 điểm, bài toán chỉ làm được một nửa, tín hiệu nghe tiếng Anh bị cắt nửa chừng.
Cần bao nhiêu linh hồn nữa để lấp đầy nó... Cậu đang viết và vẽ vào sổ tay của mình.
Tô Nhất Trần đứng lên nói: "Nói xong chưa? Có đói không?"
Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Túc Bảo, cậu hỏi, hai đứa có đói không?”
Túc Bảo sờ bụng nói: "Có một chút ~"
Tô Nhất Trần giúp cô bé mặc áo khoác, ngồi xổm xuống kéo khóa cho cô bé, đội chiếc mũ nhỏ màu đỏ lên.
Sau đó lại ấm áp nói: “Đi thôi, cậu sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, trong đó có kem.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lên, "Dạ, dạ dạ!"
Cô bé nắm tay Tô Nhất Trần nhảy lên nhảy xuống.
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói: "Cậu cả ơi, nếu sau này Túc Bảo có chết thì cậu cạ đừng tìm người khóc thuê nhé!"
Lòng Tô Nhất Trần thắt lại, anh cúi đầu nhìn Túc Bảo.
Cô bé nở nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt, đôi mắt biết cười mở to sống động.
Anh im lặng một lúc: “Ừ, cậu không tìm.”
Nếu cô bé thật sự không còn ở đâu, đâu cần tìm người khóc thuê, tất cả người nhà họ Tô đều sẽ khóc thành sông…
Túc Bảo gật đầu trấn an: "Đúng vậy, Túc Bảo hi vọng các cậu, ông bà, anh chị em đều được hạnh phúc. Đừng buồn vì Túc Bảo đã chết."
Giống như lần trước mẹ bị lạc, bà ngoại buồn đến mức không dậy nổi.
Bé không muốn như vậy, chết thì cũng chết rồi.
Túc Bảo nhấn mạnh: "Con mong rằng khi con chết, mọi người sẽ vui vẻ cười đùa và thắt một chiếc nơ màu hồng trước mộ của con".
Tô Nhất Trần "..."
Tô Tử Chiến gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ rõ ràng là tham tiền. Tôi nghĩ hai đứa cháu trai trong nhà họ bị chết yểu hoàn toàn là lỗi của bọn họ."
Quỷ thích khóc nghẹn ngào nói: “Tôi cũng đã nói như vậy.”
Túc Bảo: "Sau đó thì sao?"
“Sau đó, họ đánh tôi và lấy đi tất cả thẻ ngân hàng và số tiền tôi giấu trong người. Họ còn nói nếu tôi không đưa tiền để chuộc tội thì họ sẽ tung tin về câu chuyện đen đủi của tôi trên khắp đất nước. Vậy thì sẽ không ai dám thuê tôi khóc nữa.”
Cứ như vậy, thêm hai năm nữa, trong khoảng thời gian này, nhà chồng cũ lại có thêm hai đứa con chết non, gia đình cảm thấy có gì đó không ổn nên đi kiểm tra thì phát hiện tinh trùng của chồng cũ không bình thường…
Gia đình chồng cũ càng cảm thấy tôi xui xẻo, sớm không dị tật muộn không dị tật, tại sao lại dị tật sau khi sinh đứa con đầu lòng.
Đó là lỗi của tôi.
Lần này ngay cả Kỷ Trường cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
“Biến dạng là bẩm sinh, có liên quan gì đến ngươi?” Hắn cau mày.
Chuyện này dính đến một điểm mù trong kiến thức của Tô Tử Chiến.
Trong lớp vệ sinh sinh lý, cậu chỉ biết về sự khác biệt giữa nam và nữ, về nòng nọc… Nhưng mấy thứ cao siêu hơn thì không biết.
Tô Tử Chiến quay lại và hỏi Tô Nhất Trần: "Ba, tại sao tinh trùng của con người lại bị biến dạng?"
Tô Nhất Trần bị sặc nước trà, liếc nhìn Túc Bảo, trầm giọng nói: "Trẻ con không nên hỏi nhiều.”
Lần này lúc về không được để lão thái thái chém cho nữa?
Quý Trường nói: "Tóm lại, vấn đề không phải là do quỷ thích khóc. Đó là vấn đề di truyền bẩm sinh của một người."
Tô Tử Chiến tỉnh ngộ, thì ra là thế..
"Gia đình này đúng là cố tình gây sự..."
Trước khi hỏi, cậu cho rằng quỷ thích khóc chết cũng là do bản thân nó, bởi thích quá thích khóc nên bị người ta đánh chết rồi thành quỷ thích khóc.
Không ngờ lại là một bi kịch...
Quỷ thích khóc nói: "Sau đó tôi cũng nghĩ như các người, tôi không phục, tôi nói là do chồng cũ vô dụng còn nghi ngờ do tôi xui xẻo, tôi phải báo chính quyền.”
Họ cảm thấy tôi đã mang lại vận rủi cho gia đình họ, mà tôi không chịu xin lỗi hay quỳ lạy, thậm chí còn dám đe dọa họ.
Bọn họ quá tức giận nên đã đánh tôi một trận, dìm vào chum nước rồi quăng ra sông cho chết đuối.
Quá trình dẫn đến cái chết của quỷ thích khóc có hơi dài dòng, bắt đầu từ việc nó cãi nhau với gia đình chồng cũ, ngày nào cũng bị gia đình chồng cũ mắng mỏ và bắt dập đầu, sau đó cứ khóc mãi cho đến khi chết đuối.
Sau khi chết cứ khóc mãi suốt mười năm.
Cho đến khi nó tích tụ đầy oán khí biến thành ác quỷ.
Túc Bảo không khỏi thở dài.
Sau khi quỷ thích khóc kể lại chuyện đã xảy ra với mình, mặt nó cũng khóc đầy nước
Những giọt nước mắt sau khi chết không phải là những giọt nước mắt thật sự mà là sát khí, vì vậy sát khí đang cuồn cuộn trong văn phòng của Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy rất lạnh.
Anh nhìn lên để xem cửa sổ có mở không, kết quả phát hiện…
Diêu Linh Nguyệt đã ăn hết trái cây trên bàn!
"Em... Ăn xong rồi à?" Tô Nhất Trần hơi giật mình.
Diêu Linh Nguyệt đưa quả anh đào cuối cùng vào miệng, sau đó nghiêm túc gật đầu, như thể cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Tử Chiến và Túc Bảo sau đó nhớ đến Diêu Linh Nguyệt, và khi họ quay lại, họ chết lặng.
Tất cả những gì còn lại trên bàn là một đống vỏ trái cây.
Bốn đĩa hoa quả lớn đều đã được ăn hết sạch.
Túc Bảo bảo cô ấy ngoan ngoãn ăn trái cây, đúng là cô ấy rất ngoan ngoãn… Thật sự không để thừa lại miếng nào.
Nếu không phải cô ấy đã biết vỏ trái cây không ăn được, đoán chừng cô ấy cũng đã ăn hết luôn vỏ rồi!
Túc Bảo mở miệng: "Mợ cả, mợ... còn chịu được không?"
Tô Tử Chiến lo lắng hỏi: "Con không có kêu mẹ ăn hết!"
Diêu Linh Nguyệt ngây thơ nhìn Tô Tử Chiến và chỉ vào vỏ trái cây trên bàn.
"Ăn… hết?"
Không phải lột vỏ sao?
Diêu Linh Nguyệt chỉ nghe thấy hai từ “ăn hết”, chỉ nghĩ rằng mình cũng phải ăn hết cả vỏ trái cây, Tô Tử Chiến nhanh chóng ném vỏ trái cây vào thùng rác.
Chết mất thôi, chỉ mới không để mắt đến một tí mà cô ấy lại ăn nhiều đến vậy.
Tô Tử Chiến và Túc Bảo nhìn bụng Diêu Linh Nguyệt, bằng mắt thường cũng có thể lấy nó lồi lên một cục nhỏ, tròn vo
Túc Bảo chợt nghĩ tới điều gì đó.
“Đúng rồi, cậu cả.”
“Mẹ… ăn nhiều như vậy có bị tiêu chảy hôi không? "
Diêu Linh Nguyệt nghi ngờ nhìn bản thân.
Rồi lại nhìn vào tay mình.
Nó không có mùi hôi.
Tô Tử Chiến cũng sửng sốt: "Con chưa từng nghĩ đến vấn đề này... Nói thì cũng chưa từng thấy mẹ đi vệ sinh..."
Túc Bảo sửng sốt: "Vậy mợ cả có thể tăng mấy chục cân, tất cả đều là do đồ ăn sao?"
Tô Tử Chiến gãi đầu: "Điều này không khoa học. Một người cần ăn khoảng tám lạng đến một ký thức ăn trong một bữa. Nếu theo như lời bà nội nói thì một bữa mẹ ăn khoảng một ký rưỡi đến hai ký đồ ăn.”
“Từ ngày mẹ về đến giờ đã hơn bốn mươi bảy ngày, giả sử một bữa ăn một ký rưỡi, bà nội cho mẹ ăn một ngày năm bữa, thì một ngày sẽ ăn khoảng bảy ký rưỡi. Sau bốn mươi bảy ngày thì sẽ là ba trăm năm hai ký rưỡi… Còn chưa kể hoa quả đồ ăn vặt.”
Túc Bảo sửng sốt, hơn ba trăm ký!
Hóa ra người ta có thể ăn nhiều đến thế, thật tuyệt vời!
Tô Tử Chiến không biết lấy đâu ra một tờ giấy, lo lắng tính toán: "Nếu ăn ăn không ị, vậy mẹ hiện tại hẳn là đã hơn bốn trăm ký... Nhưng mà bây giờ chỉ còn một trăm ký, vậy ba trăm ký còn lại đã đi đâu rồi??”
Mẹ cũng không thải ra, cũng không nôn ra.
Tô Tử Chiến có vẻ bối rối.
Túc Bảo cũng có vẻ bối rối.
Túc Bảo nhìn Kỷ Trường, Tô Tử Chiến cũng nhìn... không khí bên cạnh.
Trán Kỷ Trường đầy vết đen: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”
Hắn là loại lén lút xem Diêu Linh Nguyệt có đi ngoài hay không sao?
Hỏi hắn làm sao hắn biết được...
Mọi người đều nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Diêu Linh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào bàn thì bất ngờ phát hiện dưới vỏ có một quả anh đào chưa ăn.
Cô ấy lập tức nhặt lên cho vào miệng, bụp bụp bụp…
"Quên đi..." Tô Tử Chiến đau đầu nói: "Cái này sẽ trở thành một bí ẩn chưa có lời giải trong thế giới…”
Nhìn mẹ thế này hỏi cũng không được.
Sau khi quỷ thích khóc trả lời xong, Túc Bảo bỏ quỷ thích khóc lại vào hồ lô, lúc này trong hồ lô lại có thêm một ác quỷ khác.
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ xui xẻo, quỷ hồ đồ, nữ quỷ áo cưới, dì xấu xí, tiểu lệ quỷ và một con quỷ giả nhân giả nghĩa đang bị giam, thêm quỷ thích khóc thì tổng cổng có chín con quỷ.
Tô Tử Chiến nhìn sách, có chút mơ hồ, lâu như vậy rồi mới có chín con quỷ...
Tất cả những con khác đều bị tiêu diệt và trở thành đồ ăn nhẹ cho hồ lô linh hồn.
Cộng hết toàn bộ số lượng nó đã ăn bây giờ hồ lô linh hồn mới đầy một nửa, chết tiệt...
Tô Tử Chiến đột nhiên trở nên lo lắng, cảm giác như bài thi chỉ được 50 điểm, bài toán chỉ làm được một nửa, tín hiệu nghe tiếng Anh bị cắt nửa chừng.
Cần bao nhiêu linh hồn nữa để lấp đầy nó... Cậu đang viết và vẽ vào sổ tay của mình.
Tô Nhất Trần đứng lên nói: "Nói xong chưa? Có đói không?"
Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Túc Bảo, cậu hỏi, hai đứa có đói không?”
Túc Bảo sờ bụng nói: "Có một chút ~"
Tô Nhất Trần giúp cô bé mặc áo khoác, ngồi xổm xuống kéo khóa cho cô bé, đội chiếc mũ nhỏ màu đỏ lên.
Sau đó lại ấm áp nói: “Đi thôi, cậu sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, trong đó có kem.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lên, "Dạ, dạ dạ!"
Cô bé nắm tay Tô Nhất Trần nhảy lên nhảy xuống.
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói: "Cậu cả ơi, nếu sau này Túc Bảo có chết thì cậu cạ đừng tìm người khóc thuê nhé!"
Lòng Tô Nhất Trần thắt lại, anh cúi đầu nhìn Túc Bảo.
Cô bé nở nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt, đôi mắt biết cười mở to sống động.
Anh im lặng một lúc: “Ừ, cậu không tìm.”
Nếu cô bé thật sự không còn ở đâu, đâu cần tìm người khóc thuê, tất cả người nhà họ Tô đều sẽ khóc thành sông…
Túc Bảo gật đầu trấn an: "Đúng vậy, Túc Bảo hi vọng các cậu, ông bà, anh chị em đều được hạnh phúc. Đừng buồn vì Túc Bảo đã chết."
Giống như lần trước mẹ bị lạc, bà ngoại buồn đến mức không dậy nổi.
Bé không muốn như vậy, chết thì cũng chết rồi.
Túc Bảo nhấn mạnh: "Con mong rằng khi con chết, mọi người sẽ vui vẻ cười đùa và thắt một chiếc nơ màu hồng trước mộ của con".
Tô Nhất Trần "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.