Chương 211: Chiến thắng tâm ma
Tề Lan
01/09/2023
Túc Bảo bước từng bước một, từ tốn kiên định lại gần Lâm Phong.
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một tia đắc ý mờ mờ.
Thế nhưng một giây sau, mắt cá chân của nó đã bị Túc Bảo bắt lấy, sau đó bé vung mạnh lưới Phược Linh!
Oành!!!
Chỉ một đòn nhưng Túc Bảo lại dùng rất nhiều sức khiến lưới Phược Linh không ngừng đung đưa.
Lâm Phong hoàn toàn không ngờ bé lại làm thật!
“Mày… Tao là ba mày đấy!” Nó vừa tức giận vừa sợ hoảng sợ.
Túc Bảo kiên định lắc đầu: "Không, ông không phải là ba tôi. Ba tôi tên Mộc Quy Phàm, không phải Lâm Phong!”
Bé lại giữ chặt Lâm Phong, hung hăng đập mạnh xuống đất.
Lâm Phong không chịu nổi, hét lớn nhào về phía Túc Bảo.
Túc Bảo lập tức buông tay, kết quả Lâm Phong đang nhào tới bị sợi dây đỏ đánh bay ra ngoài.
Hiện giờ Túc Bảo đã có thể sử dụng sợi dây đỏ một cách nhuần nhuyễn rồi…
Lâm Phong bị đánh bay ra ngoài còn chưa rơi xuống đất đã biến thành một lớp da, quỷ xảo quyệt bay ra, lập tức lặn mất tăm, để lại Lâm Phong suy yếu nằm dưới đất, miệng cứ lẩm bẩm: “Tao là ba mày đấy… Tao là ba mày đấy...”
Nó không cam lòng... Không cam lòng!
Rõ ràng nó mới là con rể nhà họ Tô, là ba của Túc Bảo, nó vốn nên sở hữu tất cả những vinh hoa phú quý đó nhưng giờ lại rơi vào hoàn cảnh không thể đầu thai.
Lâm Phong không cam lòng hóa thành sát khí, Túc Bảo lại che kín miệng bình hồ lô, không thu luồng sát khí này.
Cuối cùng luồng sát khí tan biến trong trời đất, từ nay về sau trên đời này không còn người tên Lâm Phong nữa.
Túc Bảo đứng lặng tại chỗ hồi lâu, trong lòng lại cảm giác được sự thoải mái và giải thoát chưa từng có trước đây.
Kỷ Trường thở phào nhẹ nhõm, hiểu được bé đã vượt qua cửa ải tâm ma này rồi.
Trong lúc vô thức, bé con đã trở nên kiên cường như thế… Kỷ Trường vui mừng khôn xiết.
Mà Tô Tử Tích lại bị dọa đến ngây người.
Em gái cậu bé là một kẻ tàn nhẫn, dám đánh cả người ba cũ!
Đáng sợ quá…
Rất lâu sau Túc Bảo mới cử động, bé chậm rãi vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi thôi...Quỷ xảo quyệt, ngươi đang ở đâu?”
Liên tục rớt mất hai lớp "da", lúc này nó cũng nên lộ ra bộ mặt thật rồi nhỉ?
Túc Bảo cầm kiếm gỗ đào, không ngừng gõ xung quanh.
Không hiểu sao Tô Tử Tích lại liên tưởng đến tên sát thủ kéo lê cưa điện săn tìm con mồi trong bộ phim kinh dị [Lưỡi cưa], cậu bé giật mình, sởn hết da gà.
Ở phía bên kia, cô gái nhảy lầu cứng đờ ở cửa nhà bếp, cô không thể nói nên lời, ánh mắt tràn đầy đau đớn.
Quỷ xảo quyệt đang không chế cô ấy, muốn lặng lẽ chui vào trong cơ thể cô gái.
Cô gái nhảy lầu này chính là Tống Nguyệt Thanh, bởi vì thích trò bồi luyện mà cô ấy luôn cô đơn, rồi từ từ mắc chứng sợ xã hội, cuối cùng không chịu được cám dỗ mà nhảy lầu.
Quỷ xảo quyệt biết rõ trong mắt Túc Bảo, Tống Nguyệt Thanh vô tội.
Hiện tại nó không thể chạy thoát lưới Phược Linh, chỉ có thể trốn vào trong cơ thể Tống Nguyệt Thanh, chờ đến khi Túc Bảo buông tha cô ấy thì lại len lén đánh bài chuồn…
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, một thanh kiếm gỗ đào bỗng bay tới, Túc Bảo bắt lấy cổ tay nó, kéo mạnh nó ném ra ngoài!
“Tìm thấy ngươi rồi nhé!” Túc Bảo cầm chổi, nhìn chằm chằm quỷ xảo quyệt.
Quỷ xảo quyệt lại muốn chạy trốn, Túc Bảo đã ném ra một xấp bùa vàng… Thì ra thứ bé vừa đếm không phải tiền giấy mà là bùa vàng, Tô Tử Tích trốn dưới gầm giường tối thui nên nhìn nhầm.
Bùa vàng bay lả tả, dính hết lên thân quỷ xảo quyệt, nó phản kháng kịch liệt, từng lá bùa trên thân nó phực một tiếng bốc cháy liên tục.
Mắt thấy bùa vàng không trấn được ác quỷ, Túc Bảo lại lấy ra mấy tấm lưới Phược Linh, thậm chí bé còn thả cả ác quỷ trong bình hồ lô ra ngoài!
Quỷ đào hoa đang trêu chọc quỷ nhu nhược: ???
Quỷ nhu nhược muốn chạy trốn nhưng không thoát được: “Túc Bảo, ta tới đây!"
Dì xấu xí gặm vỏ dưa: “Đánh nó!”
Tô Tử Tích hoảng hốt, thế mà Túc Bảo còn có phần mềm hack luôn cơ đấy...
Ba tên ác quỷ lao vào đánh nhau túi bụi.
Quỷ xảo quyệt đã sống hơn trăm năm, vốn dĩ thực lực của nó rất lợi hại nhưng trước đó vừa bị dây đỏ bắn ngược hai lần nên đâm ra giờ đánh ngang tay với quỷ xảo quyệt.
Túc Bảo lập tức chạy lên, chớp được cơ hội liền vươn tay…
"Hò dô mình cùng bổ nào!" Bé cười hì hì vung vẩy kiếm gỗ đào trước mặt quỷ xảo quyệt, chỉ cần nó không cẩn thận chạm vào bé là sẽ bị dây đỏ phản kích ngay.
Sợi dây đỏ kia sở hữu sức mạnh rất đáng sợ, vừa rồi quỷ xảo quyệt ăn hai cú đã trọng thương, hiện tại khỏi phải nói, bị áp đảo hoàn toàn.
Nó nhăm nhe muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện Túc Bảo đã đi tới trước mặt không biết từ bao giờ.
Quỷ xảo quyệt căm phẫn: "Ngươi không có đạo đức của người học võ gì hết!”
Túc Bảo đốp chát: "Ta không có thật mà! Vì sao ta phải có?"
Quỷ xảo quyệt: "..."
Cuối cùng, quỷ xảo quyệt bị ba thanh kiếm gỗ đào đóng đinh vào mặt lưới Phược Linh.
Túc Bảo giống quấn nó lại như gói bánh chưng, bảo đảm nó muốn chạy cũng không được.
Tô Dục Tích nhích lại gần Túc Bảo, lúc này cậu bé mới thấy rõ bộ mặt thật của quỷ xảo quyệt.
Là một người đàn ông gầy gò với hốc mắt lõm sâu và xương gò má nhô cao, đầu thắt bím tóc, mặc áo choàng đỏ như trang phục thái giám thời nhà Thanh.
Túc Bảo gọi: “Dì đào hoa ơi, trên người nó có thứ tốt, mau tìm.”
Quỷ đào hoa không nói hai lời lập tức đi lên kiểm tra một phen, vừa làm vừa lảm nhảm: “Thứ tốt? Nó thì có thứ gì tốt chứ..."
Dứt lời, nó sờ tới địa phương không nên sờ, sau đó ngạc nhiên reo lên: “Ôi chu choa mạ ơi, là thái giám thiệt nè!”
“Thì ra thái giám là như thế này!”
"Chậc chậc, chậc chậc chậc chậc..."
Quỷ xảo quyệt bị trói chặt căm phẫn ngút trời, thét chói tai: "Cút!"
Nó vô cùng nhục nhã, chưa bao giờ gặp được ai vô sỉ như vậy hết á!
Quỷ nhu nhược thấy một màn này bỗng kẹp lấy đầu gối theo bản năng...
Túc Bảo: °д°
Hình như dì đào hoa đang kiểm tra thứ kì quái gì đó, ý bé là tìm pháp bảo có thể giúp quỷ xảo quyệt “tàng hình” cơ mà!
Quỷ đào hoa vừa lắc đầu vừa tìm kiếm: "Yên tâm, bà đây không có hứng thú với nhúm thịt kia của nhà ngươi, vừa xấu vừa nhỏ còn không có cả trứng, bà xxx ngươi làm cái gì!”
Quỷ xảo quyệt: "...”
Ánh mắt quỷ đào hoa chợt sáng ngời, nó móc ra một vật hình tròn đen như mực, trông dáng vẻ khá giống ngọc thạch từ lồng ngực quỷ xảo quyệt.
“Tìm được rồi nay!” Nó lấy viên ngọc đen ra, đưa cho Túc Bảo.
Túc Bảo quan sát, không nhìn ra cái gì, chỉ có thể tạm thời cất đi đã.
Quỷ xảo quyệt đã tuyệt vọng.
Chỉ nghe Túc Bảo hỏi: "Nói đi, ngươi chết thế nào, sao lại biết ta?”
Nó nghẹn khuất quay đầu: "Muốn chém muốn giết hay róc thịt tùy ngươi, ta sẽ không bao giờ…”
Túc Bảo duỗi cổ tay ra: “Há?”
Quỷ xảo quyệt quay đầu theo bản năng, kết quả va phải cổ tay Túc Bảo, bị dây đỏ đánh đến mặt mũi sưng vù.
"..."
Nó cắn răng: "Ta tuyệt đối..."
Túc Bảo bỗng đè đầu nó lại, đẩy mạnh về phía sợi dây đỏ.
Xèo...
Một tia sáng đỏ chớp lóe.
Quỷ xảo quyệt bầm dập tóc tai bù xù, cơ thể tê dại: Mịa nó vậy cũng được á?
"Ta nói!" Quỷ xảo quyệt nghẹn khuất không thôi.
Hộc máu, sớm biết như vậy nó còn phản kháng làm cái đách gì?
Vô duyên vô cơ bị đánh mấy lần… Đúng là uất ức thấu trời!
"Ta sinh năm 1844, cha ta vứt bỏ ta không thèm nuôi nấng, ta ăn không đủ no, vì kế sinh nhai nên đành tự xoẹt xoẹt*, vào cung làm thái giám..."
*Tức là tự cắt của quý đó.
Túc Bảo mờ mịt: "Tự xoẹt xoẹt? Xoẹt xoẹt như thế nào?”
Ý nó là sao nhỉ...
Quỷ đào hoa ho khùng khục: “ y dà Túc Bảo, trẻ con đừng hỏi mấy chuyện này…”
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một tia đắc ý mờ mờ.
Thế nhưng một giây sau, mắt cá chân của nó đã bị Túc Bảo bắt lấy, sau đó bé vung mạnh lưới Phược Linh!
Oành!!!
Chỉ một đòn nhưng Túc Bảo lại dùng rất nhiều sức khiến lưới Phược Linh không ngừng đung đưa.
Lâm Phong hoàn toàn không ngờ bé lại làm thật!
“Mày… Tao là ba mày đấy!” Nó vừa tức giận vừa sợ hoảng sợ.
Túc Bảo kiên định lắc đầu: "Không, ông không phải là ba tôi. Ba tôi tên Mộc Quy Phàm, không phải Lâm Phong!”
Bé lại giữ chặt Lâm Phong, hung hăng đập mạnh xuống đất.
Lâm Phong không chịu nổi, hét lớn nhào về phía Túc Bảo.
Túc Bảo lập tức buông tay, kết quả Lâm Phong đang nhào tới bị sợi dây đỏ đánh bay ra ngoài.
Hiện giờ Túc Bảo đã có thể sử dụng sợi dây đỏ một cách nhuần nhuyễn rồi…
Lâm Phong bị đánh bay ra ngoài còn chưa rơi xuống đất đã biến thành một lớp da, quỷ xảo quyệt bay ra, lập tức lặn mất tăm, để lại Lâm Phong suy yếu nằm dưới đất, miệng cứ lẩm bẩm: “Tao là ba mày đấy… Tao là ba mày đấy...”
Nó không cam lòng... Không cam lòng!
Rõ ràng nó mới là con rể nhà họ Tô, là ba của Túc Bảo, nó vốn nên sở hữu tất cả những vinh hoa phú quý đó nhưng giờ lại rơi vào hoàn cảnh không thể đầu thai.
Lâm Phong không cam lòng hóa thành sát khí, Túc Bảo lại che kín miệng bình hồ lô, không thu luồng sát khí này.
Cuối cùng luồng sát khí tan biến trong trời đất, từ nay về sau trên đời này không còn người tên Lâm Phong nữa.
Túc Bảo đứng lặng tại chỗ hồi lâu, trong lòng lại cảm giác được sự thoải mái và giải thoát chưa từng có trước đây.
Kỷ Trường thở phào nhẹ nhõm, hiểu được bé đã vượt qua cửa ải tâm ma này rồi.
Trong lúc vô thức, bé con đã trở nên kiên cường như thế… Kỷ Trường vui mừng khôn xiết.
Mà Tô Tử Tích lại bị dọa đến ngây người.
Em gái cậu bé là một kẻ tàn nhẫn, dám đánh cả người ba cũ!
Đáng sợ quá…
Rất lâu sau Túc Bảo mới cử động, bé chậm rãi vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi thôi...Quỷ xảo quyệt, ngươi đang ở đâu?”
Liên tục rớt mất hai lớp "da", lúc này nó cũng nên lộ ra bộ mặt thật rồi nhỉ?
Túc Bảo cầm kiếm gỗ đào, không ngừng gõ xung quanh.
Không hiểu sao Tô Tử Tích lại liên tưởng đến tên sát thủ kéo lê cưa điện săn tìm con mồi trong bộ phim kinh dị [Lưỡi cưa], cậu bé giật mình, sởn hết da gà.
Ở phía bên kia, cô gái nhảy lầu cứng đờ ở cửa nhà bếp, cô không thể nói nên lời, ánh mắt tràn đầy đau đớn.
Quỷ xảo quyệt đang không chế cô ấy, muốn lặng lẽ chui vào trong cơ thể cô gái.
Cô gái nhảy lầu này chính là Tống Nguyệt Thanh, bởi vì thích trò bồi luyện mà cô ấy luôn cô đơn, rồi từ từ mắc chứng sợ xã hội, cuối cùng không chịu được cám dỗ mà nhảy lầu.
Quỷ xảo quyệt biết rõ trong mắt Túc Bảo, Tống Nguyệt Thanh vô tội.
Hiện tại nó không thể chạy thoát lưới Phược Linh, chỉ có thể trốn vào trong cơ thể Tống Nguyệt Thanh, chờ đến khi Túc Bảo buông tha cô ấy thì lại len lén đánh bài chuồn…
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, một thanh kiếm gỗ đào bỗng bay tới, Túc Bảo bắt lấy cổ tay nó, kéo mạnh nó ném ra ngoài!
“Tìm thấy ngươi rồi nhé!” Túc Bảo cầm chổi, nhìn chằm chằm quỷ xảo quyệt.
Quỷ xảo quyệt lại muốn chạy trốn, Túc Bảo đã ném ra một xấp bùa vàng… Thì ra thứ bé vừa đếm không phải tiền giấy mà là bùa vàng, Tô Tử Tích trốn dưới gầm giường tối thui nên nhìn nhầm.
Bùa vàng bay lả tả, dính hết lên thân quỷ xảo quyệt, nó phản kháng kịch liệt, từng lá bùa trên thân nó phực một tiếng bốc cháy liên tục.
Mắt thấy bùa vàng không trấn được ác quỷ, Túc Bảo lại lấy ra mấy tấm lưới Phược Linh, thậm chí bé còn thả cả ác quỷ trong bình hồ lô ra ngoài!
Quỷ đào hoa đang trêu chọc quỷ nhu nhược: ???
Quỷ nhu nhược muốn chạy trốn nhưng không thoát được: “Túc Bảo, ta tới đây!"
Dì xấu xí gặm vỏ dưa: “Đánh nó!”
Tô Tử Tích hoảng hốt, thế mà Túc Bảo còn có phần mềm hack luôn cơ đấy...
Ba tên ác quỷ lao vào đánh nhau túi bụi.
Quỷ xảo quyệt đã sống hơn trăm năm, vốn dĩ thực lực của nó rất lợi hại nhưng trước đó vừa bị dây đỏ bắn ngược hai lần nên đâm ra giờ đánh ngang tay với quỷ xảo quyệt.
Túc Bảo lập tức chạy lên, chớp được cơ hội liền vươn tay…
"Hò dô mình cùng bổ nào!" Bé cười hì hì vung vẩy kiếm gỗ đào trước mặt quỷ xảo quyệt, chỉ cần nó không cẩn thận chạm vào bé là sẽ bị dây đỏ phản kích ngay.
Sợi dây đỏ kia sở hữu sức mạnh rất đáng sợ, vừa rồi quỷ xảo quyệt ăn hai cú đã trọng thương, hiện tại khỏi phải nói, bị áp đảo hoàn toàn.
Nó nhăm nhe muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện Túc Bảo đã đi tới trước mặt không biết từ bao giờ.
Quỷ xảo quyệt căm phẫn: "Ngươi không có đạo đức của người học võ gì hết!”
Túc Bảo đốp chát: "Ta không có thật mà! Vì sao ta phải có?"
Quỷ xảo quyệt: "..."
Cuối cùng, quỷ xảo quyệt bị ba thanh kiếm gỗ đào đóng đinh vào mặt lưới Phược Linh.
Túc Bảo giống quấn nó lại như gói bánh chưng, bảo đảm nó muốn chạy cũng không được.
Tô Dục Tích nhích lại gần Túc Bảo, lúc này cậu bé mới thấy rõ bộ mặt thật của quỷ xảo quyệt.
Là một người đàn ông gầy gò với hốc mắt lõm sâu và xương gò má nhô cao, đầu thắt bím tóc, mặc áo choàng đỏ như trang phục thái giám thời nhà Thanh.
Túc Bảo gọi: “Dì đào hoa ơi, trên người nó có thứ tốt, mau tìm.”
Quỷ đào hoa không nói hai lời lập tức đi lên kiểm tra một phen, vừa làm vừa lảm nhảm: “Thứ tốt? Nó thì có thứ gì tốt chứ..."
Dứt lời, nó sờ tới địa phương không nên sờ, sau đó ngạc nhiên reo lên: “Ôi chu choa mạ ơi, là thái giám thiệt nè!”
“Thì ra thái giám là như thế này!”
"Chậc chậc, chậc chậc chậc chậc..."
Quỷ xảo quyệt bị trói chặt căm phẫn ngút trời, thét chói tai: "Cút!"
Nó vô cùng nhục nhã, chưa bao giờ gặp được ai vô sỉ như vậy hết á!
Quỷ nhu nhược thấy một màn này bỗng kẹp lấy đầu gối theo bản năng...
Túc Bảo: °д°
Hình như dì đào hoa đang kiểm tra thứ kì quái gì đó, ý bé là tìm pháp bảo có thể giúp quỷ xảo quyệt “tàng hình” cơ mà!
Quỷ đào hoa vừa lắc đầu vừa tìm kiếm: "Yên tâm, bà đây không có hứng thú với nhúm thịt kia của nhà ngươi, vừa xấu vừa nhỏ còn không có cả trứng, bà xxx ngươi làm cái gì!”
Quỷ xảo quyệt: "...”
Ánh mắt quỷ đào hoa chợt sáng ngời, nó móc ra một vật hình tròn đen như mực, trông dáng vẻ khá giống ngọc thạch từ lồng ngực quỷ xảo quyệt.
“Tìm được rồi nay!” Nó lấy viên ngọc đen ra, đưa cho Túc Bảo.
Túc Bảo quan sát, không nhìn ra cái gì, chỉ có thể tạm thời cất đi đã.
Quỷ xảo quyệt đã tuyệt vọng.
Chỉ nghe Túc Bảo hỏi: "Nói đi, ngươi chết thế nào, sao lại biết ta?”
Nó nghẹn khuất quay đầu: "Muốn chém muốn giết hay róc thịt tùy ngươi, ta sẽ không bao giờ…”
Túc Bảo duỗi cổ tay ra: “Há?”
Quỷ xảo quyệt quay đầu theo bản năng, kết quả va phải cổ tay Túc Bảo, bị dây đỏ đánh đến mặt mũi sưng vù.
"..."
Nó cắn răng: "Ta tuyệt đối..."
Túc Bảo bỗng đè đầu nó lại, đẩy mạnh về phía sợi dây đỏ.
Xèo...
Một tia sáng đỏ chớp lóe.
Quỷ xảo quyệt bầm dập tóc tai bù xù, cơ thể tê dại: Mịa nó vậy cũng được á?
"Ta nói!" Quỷ xảo quyệt nghẹn khuất không thôi.
Hộc máu, sớm biết như vậy nó còn phản kháng làm cái đách gì?
Vô duyên vô cơ bị đánh mấy lần… Đúng là uất ức thấu trời!
"Ta sinh năm 1844, cha ta vứt bỏ ta không thèm nuôi nấng, ta ăn không đủ no, vì kế sinh nhai nên đành tự xoẹt xoẹt*, vào cung làm thái giám..."
*Tức là tự cắt của quý đó.
Túc Bảo mờ mịt: "Tự xoẹt xoẹt? Xoẹt xoẹt như thế nào?”
Ý nó là sao nhỉ...
Quỷ đào hoa ho khùng khục: “ y dà Túc Bảo, trẻ con đừng hỏi mấy chuyện này…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.