Chương 472: Chú Bát Thập à, nhờ cả vào chú đó~
Tề Lan
09/03/2024
Trong rừng, một tiếng “bùm” vang lên, gió lạnh thổi qua, đám ác quỷ trước mắt bỗng hiện nguyên hình, về với trạng thái thê thảm trước khi chết.
Lúc này, tay chân quỷ đào hoa cong gập, gãy khúc, cả người dính đầy máu và mô não nát bét - Nguyên nhân tử vong là rơi từ trên cao xuống. Quỷ nhu nhược thì bị đánh đập, cưỡng hiếp, cuối cùng chết vì xuất huyết trong, trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, đau đớn.
Còn quỷ xui xẻo thì cả người dính đầy lông gà, ngoài ra còn có rất nhiều lỗ thủng, máu chảy be bét, đầu xoay ngược một trăm tám chục độ - nguyên nhân là vì trước lúc chết, hắn bị gà trống dí theo mổ, trong lúc xoay người bỏ chạy, phần đầu vô tình bị kẹp giữa khe hở hẹp, thế là tự bẻ cổ mình luôn.
Còn quỷ hồ đồ chỉ thất khiếu đổ máu, mặt mày bặm trợn…
Trên ngọn núi hoang vu, lạnh lẽ, một làn gió âm tà chợt thổi qua, đám ác quỷ chầm chậm lê cơ thể vặn vẹo, máu me bê bết của mình tiến lại gần, trong mắt ánh lên dục vọng giết chóc.
Diêu Thi Duyệt sợ hãy hét ầm lên: “Tử Du à, quay lại đi! Dì có thể nói cho hai đứa biết tại sao mẹ hai đứa bị nhốt ở đây mà… Lý do mẹ hai đứa đặt cho hai đứa cái tên Tử Du và Tử Chiến là vì chị ta vốn không hề quan tâm tới hai đứa. Năm đó, dì út mới là người đã cứu hai đứa ra ngoài, đưa hai đứa tới trước cửa nhà họ Tô… Hai đứa không thể lấy oán trả ơn được, mau quay về đây đi!”
Thấy vậy, đám ác quỷ chỉ khẽ cười khẩy một tiếng, sau đó lao về phía hai người kia.
Địa thế của ngọn núi này cực kỳ đặc biệt, bên dưới có chôn âm mạch, mà âm mạch thì có khả năng hấp thu toàn bộ âm khí xung quanh, vì vậy bình thường, quỷ mà tới chỗ này thì kiểu gì cũng rơi vào kết cục bị nó hấp thu.
Nếu là ngày thường, nhóm quỷ đào hoa cũng chẳng có gan mò tới chỗ này, nhưng hôm nay thì khác, vì trên người có Trấn Hồn phù mà Túc Bảo vẽ cho nên họ có thể bình yên ở lại đây. Có điều không thể nán lại quá lâu, trước khi trời sáng nhất định phải xử lý xong hai người này, nhưng không thể giết chết, bởi vì mấy đứa nhỏ đã từng tới đây, nếu sau này thi thể bị phát hiện, kiểu gì cảnh sát cũng sẽ điều tra tới chỗ mấy đứa nhỏ.
Vì vậy… đánh cho tàn phế là được rồi.
“A a a…” Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt hoảng sợ lùi lại từng bước. Họ có thể cảm nhận được rất rõ lúc nãy, khi chơi mạt chược, chúng chỉ đang đùa giỡn với nhau, nhưng bây giờ là muốn lấy mạng họ thật.
Quỷ đào hoa nhìn chằm chằm Diêu Thi Duyệt: “Tới tận lúc này mà vẫn không quên châm ngòi ly gián, rốt cuộc cô ghen tỵ hận chị mình tới cỡ nào vậy?”
Quỷ xui xẻo để lộ vẻ mặt khó chịu: “Đúng đó, tên của Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là do nhà họ Tô đặt, năm đó chị của cô có kịp trăn trối gì đâu, chẳng lẽ cô lại không biết?”
Quỷ nhu nhược lắc đầu: “Không phải không biết, mà là ngu. Vì giữ được mạng sống mà dám bôi nhọ mẹ của Tử Du ngay trước mặt nhóc ấy…”
Quỷ hồ đồ chặc lưỡi: “Cô đoán xem liệu Tử Du có dừng tay lại không? Chẳng thà cô nói cho Tử Du biết tại sao mẹ nhóc ấy lại biến thành bộ dạng này, và có khả năng khôi phục hay không thì có vẻ khả thi hơn đó.”
Nghe vậy, Diêu Thi Duyệt lập tức hét lớn: “Tử Du! Dì út biết cách cứu mẹ cháu đấy! Mẹ cháu bây giờ đã hóa thành cương thi, chỉ mình dì mới có cách để cứu mẹ cháu! Chuyện năm đó không liên quan gì tới dì cả, là do trưởng lão… trưởng lão bảo chị ấy giấu hai đứa đi nên muốn trừng phạt chị ấy, tiện thể biến chị ấy thành cương thi lợi hại nhất, từ đó ngoan ngoãn phục tùng nhà họ Diêu, vì nhà họ Diêu mà bán mạng…”
“Còn nữa…” Vì giữ lại cái mạng này, Diêu Thi Duyệt gân cổ kể hết đầu đuôi mọi chuyện năm ấy ra.
Diêu Kính Vân tức muốn chết, giơ tay quẳng cho cô ta một cái tát vang dội: “Đồ mất dạy! Sao nhà họ Diêu lại sinh ra một kẻ phản bội như mày chứ, hôm nay, tao sẽ thay mặt người trong gia tộc thanh lý môn hộ!”
Diêu Thi Duyệt vội gào lên: “Tôi không muốn chết, tôi không thể chết.”
Trưởng lão mặc kệ: “Một kẻ nhát gan, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho sự an toàn của bản thân như mày đúng là đáng chết!”
Bốp bốp bốp! Diêu Kính Vân tức giận tát Diêu Thi Duyệt lia lịa, khiến cô ta hộc cả máu. Kế tiếp, móng tay của ông ta bỗng biến thành màu đen, vung tay cào mạnh một phát vào mặt Diêu Thi Duyệt, chỉ trong chớp mắt, mặt Diêu Thi Duyệt đã bị rạch nát bét, miệng vết thương còn chuyển màu đen.
Diêu Thi Duyệt thống khổ kêu lớn, bản thân là người của nhà họ Diêu nên tất nhiên cô ta biết thứ đó là gì… Trưởng lão vừa hạ cổ cho cô ta, muốn hủy hoại dung nhan của cô ta.
Diêu Kính Vân nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đây chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô thôi.”
Diêu Thi Duyệt ỷ vào gương mặt mà tối ngày mơ tưởng bản thân sẽ trở thành bà Tô, thế nên ông ta quyết định phải làm cho cô ta từ bỏ ý định này, ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa cho nhà họ Diêu.
Diêu Thi Duyệt: “A a a… Mặt của tôi, mặt của tôi!” Lúc này, mặt cô ta vừa đau vừa ngứa, hệt như có thứ gì đang ngọ nguậy dưới lớp da vậy.
Đám ác quỷ đứng bên cạnh sững sờ mất vài giây mới hiểu ra, không ngờ quỷ hồ đồ lại ghê gớm tới vậy? Chỉ cần một câu đã thao túng được Diêu Thi Duyệt nói ra chân tướng năm đó, đồng thời châm ngòi cho hai người họ chó cắn chó.
Lợi hại, quá lợi hại!
Nhưng thật ra, bản thân quỷ hồ đồ cũng hoang mang lắm, có nằm mơ cũng không ngờ chỉ là một câu thuận miệng nói ra thôi mà lại hiệu quả tới như vậy!
Đương nhiên, đám Tô Tử Du không hề nghe thấy những lời thú tội của Diêu Thi Duyệt.
Vì hiện tại bọn trẻ đang phải cong chân chạy như bay, hòng né trách kết cục bị bà cụ Tô gõ đầu bốp bốp, thế nên làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện này.
Vừa xuống tới chân núi, từ trên núi hoang bỗng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết, thống khổ, lần này không chỉ có mỗi tiếng thét của Diêu Thi Duyệt , mà còn lẫn cả tiếng gào khóc của Diêu Kính Vân…
Tô Tử Du đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bên đường có hai chiếc xe gắn máy đang đậu, nhưng không thấy dượng và chú thật thà kia đâu hết.
Tô Tử Chiến liếc nhìn đồng hồ: “Không kịp nữa rồi, bắt xe về thôi.”
Tô Tử Du buồn rười rượi đáp: “Đoạn đường này vắng vẻ lắm, nếu gọi xe cũng phải chờ tầm mười phút, mà tốc độ trong thành phố lại không được vượt quá 60 cây số một giờ, giả sử một tiếng xe chạy được sáu mươi cây, cộng thêm thời gian chờ đèn giao thông… Kiểu gì cũng phải sáu giờ mới về được đến nhà.”
Túc Bảo xây xẩm mặt mày: “Tiêu rồi, tiêu thật rồi, sắp bị bà ngoại gõ vỡ trán rồi! Hơn nữa sẽ chẳng có bánh bao sữa thơm phức để ăn và sữa đậu nành để uống nữa!”
Kỷ Trường đỡ trán, nếu chỉ có mình Túc Bảo, hắn có thể thi triển phép thần thông, đưa thẳng bé về nhà, nhưng bây giờ ở đây có tận ba nhỏ một lớn, không thể làm vậy được.
Tô Tử Chiến đã đặt xe xong, cau mày nhìn đồng hồ thông minh. Thủ Hộ và Tướng Quân thì ngồi bệt xuống đất, rồi lại đứng dậy đi tới đi lui, lát sau lại ngồi xuống, sốt ruột sủa tới tấp về phía đường lớn.
Tô Tử Du: “Làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây? Em gái à, em có cách gì không?”
Túc Bảo chỉ tay lên huyệt thái dương, hô lớn: “Án ma ni bát mê hồng… Mau mau nghe lệnh, biến ra ba, biến ra chú Bát Thập, biến ra người sống, biến biến biến.”
Bé vừa dứt lời, đúng lúc Mộc Quy Phàm và Vạn Bát Thực trở về từ đường mòn trên núi.
Tô Tử Du: “!!!”
Miệng cậu há lớn, thành hình chữ O…
Biến ra được thật hả?
Em gái quá đỉnh, quá đẳng cấp!
Mộc Quy Phàm nhấc đôi chân dài, chỉ cần vài bước đã tới trước xe máy, còn Vạn Bát Thực thì chạy vội phía sau.
“Lên xe!” Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng là đủ về đến nhà rồi.”
Tô Tử Chiến bình tĩnh hỏi: “Thế bà ấy thì sao?”
Cậu chỉ vào Diêu Linh Nguyệt… Đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa thể thốt ra được một tiếng “mẹ”.
Tô Tử Du sửng sốt: “Đúng rồi ha, em quên khuấy mẹ luôn, ban nãy ba người chúng ta có thể ngồi chung một chiếc xe máy, nhưng giờ có thêm mẹ nữa, phải làm sao đây?”
Mộc Quy Phàm quay sang nhìn Vạn Bát Thực, ba đứa nhỏ cũng tức tốc mở to mắt nhìn anh ta chằm chằm, tới cả hai con chó cũng hướng mắt về phía anh ta.
Thấy vậy, Diêu Linh Nguyệt có chút hoang mang, con ngươi đờ đẫn thoáng cử động, sau đó cũng quay sang nhìn Vạn Bát Thực chằm chằm.
Vạn Bát Thực: “...”
Túc Bảo nói: “Chú Bát Thập à, nhờ cả vào chú đó.”
Tô Tử Du lặp lại: “Chú Bát Thập à, nhờ chú nhé.”
Hai con chó: “Gâu gâu!”
Vạn Bát Thực: “...”
Lúc này, tay chân quỷ đào hoa cong gập, gãy khúc, cả người dính đầy máu và mô não nát bét - Nguyên nhân tử vong là rơi từ trên cao xuống. Quỷ nhu nhược thì bị đánh đập, cưỡng hiếp, cuối cùng chết vì xuất huyết trong, trên mặt lộ rõ vẻ dữ tợn, đau đớn.
Còn quỷ xui xẻo thì cả người dính đầy lông gà, ngoài ra còn có rất nhiều lỗ thủng, máu chảy be bét, đầu xoay ngược một trăm tám chục độ - nguyên nhân là vì trước lúc chết, hắn bị gà trống dí theo mổ, trong lúc xoay người bỏ chạy, phần đầu vô tình bị kẹp giữa khe hở hẹp, thế là tự bẻ cổ mình luôn.
Còn quỷ hồ đồ chỉ thất khiếu đổ máu, mặt mày bặm trợn…
Trên ngọn núi hoang vu, lạnh lẽ, một làn gió âm tà chợt thổi qua, đám ác quỷ chầm chậm lê cơ thể vặn vẹo, máu me bê bết của mình tiến lại gần, trong mắt ánh lên dục vọng giết chóc.
Diêu Thi Duyệt sợ hãy hét ầm lên: “Tử Du à, quay lại đi! Dì có thể nói cho hai đứa biết tại sao mẹ hai đứa bị nhốt ở đây mà… Lý do mẹ hai đứa đặt cho hai đứa cái tên Tử Du và Tử Chiến là vì chị ta vốn không hề quan tâm tới hai đứa. Năm đó, dì út mới là người đã cứu hai đứa ra ngoài, đưa hai đứa tới trước cửa nhà họ Tô… Hai đứa không thể lấy oán trả ơn được, mau quay về đây đi!”
Thấy vậy, đám ác quỷ chỉ khẽ cười khẩy một tiếng, sau đó lao về phía hai người kia.
Địa thế của ngọn núi này cực kỳ đặc biệt, bên dưới có chôn âm mạch, mà âm mạch thì có khả năng hấp thu toàn bộ âm khí xung quanh, vì vậy bình thường, quỷ mà tới chỗ này thì kiểu gì cũng rơi vào kết cục bị nó hấp thu.
Nếu là ngày thường, nhóm quỷ đào hoa cũng chẳng có gan mò tới chỗ này, nhưng hôm nay thì khác, vì trên người có Trấn Hồn phù mà Túc Bảo vẽ cho nên họ có thể bình yên ở lại đây. Có điều không thể nán lại quá lâu, trước khi trời sáng nhất định phải xử lý xong hai người này, nhưng không thể giết chết, bởi vì mấy đứa nhỏ đã từng tới đây, nếu sau này thi thể bị phát hiện, kiểu gì cảnh sát cũng sẽ điều tra tới chỗ mấy đứa nhỏ.
Vì vậy… đánh cho tàn phế là được rồi.
“A a a…” Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt hoảng sợ lùi lại từng bước. Họ có thể cảm nhận được rất rõ lúc nãy, khi chơi mạt chược, chúng chỉ đang đùa giỡn với nhau, nhưng bây giờ là muốn lấy mạng họ thật.
Quỷ đào hoa nhìn chằm chằm Diêu Thi Duyệt: “Tới tận lúc này mà vẫn không quên châm ngòi ly gián, rốt cuộc cô ghen tỵ hận chị mình tới cỡ nào vậy?”
Quỷ xui xẻo để lộ vẻ mặt khó chịu: “Đúng đó, tên của Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là do nhà họ Tô đặt, năm đó chị của cô có kịp trăn trối gì đâu, chẳng lẽ cô lại không biết?”
Quỷ nhu nhược lắc đầu: “Không phải không biết, mà là ngu. Vì giữ được mạng sống mà dám bôi nhọ mẹ của Tử Du ngay trước mặt nhóc ấy…”
Quỷ hồ đồ chặc lưỡi: “Cô đoán xem liệu Tử Du có dừng tay lại không? Chẳng thà cô nói cho Tử Du biết tại sao mẹ nhóc ấy lại biến thành bộ dạng này, và có khả năng khôi phục hay không thì có vẻ khả thi hơn đó.”
Nghe vậy, Diêu Thi Duyệt lập tức hét lớn: “Tử Du! Dì út biết cách cứu mẹ cháu đấy! Mẹ cháu bây giờ đã hóa thành cương thi, chỉ mình dì mới có cách để cứu mẹ cháu! Chuyện năm đó không liên quan gì tới dì cả, là do trưởng lão… trưởng lão bảo chị ấy giấu hai đứa đi nên muốn trừng phạt chị ấy, tiện thể biến chị ấy thành cương thi lợi hại nhất, từ đó ngoan ngoãn phục tùng nhà họ Diêu, vì nhà họ Diêu mà bán mạng…”
“Còn nữa…” Vì giữ lại cái mạng này, Diêu Thi Duyệt gân cổ kể hết đầu đuôi mọi chuyện năm ấy ra.
Diêu Kính Vân tức muốn chết, giơ tay quẳng cho cô ta một cái tát vang dội: “Đồ mất dạy! Sao nhà họ Diêu lại sinh ra một kẻ phản bội như mày chứ, hôm nay, tao sẽ thay mặt người trong gia tộc thanh lý môn hộ!”
Diêu Thi Duyệt vội gào lên: “Tôi không muốn chết, tôi không thể chết.”
Trưởng lão mặc kệ: “Một kẻ nhát gan, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho sự an toàn của bản thân như mày đúng là đáng chết!”
Bốp bốp bốp! Diêu Kính Vân tức giận tát Diêu Thi Duyệt lia lịa, khiến cô ta hộc cả máu. Kế tiếp, móng tay của ông ta bỗng biến thành màu đen, vung tay cào mạnh một phát vào mặt Diêu Thi Duyệt, chỉ trong chớp mắt, mặt Diêu Thi Duyệt đã bị rạch nát bét, miệng vết thương còn chuyển màu đen.
Diêu Thi Duyệt thống khổ kêu lớn, bản thân là người của nhà họ Diêu nên tất nhiên cô ta biết thứ đó là gì… Trưởng lão vừa hạ cổ cho cô ta, muốn hủy hoại dung nhan của cô ta.
Diêu Kính Vân nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đây chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô thôi.”
Diêu Thi Duyệt ỷ vào gương mặt mà tối ngày mơ tưởng bản thân sẽ trở thành bà Tô, thế nên ông ta quyết định phải làm cho cô ta từ bỏ ý định này, ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa cho nhà họ Diêu.
Diêu Thi Duyệt: “A a a… Mặt của tôi, mặt của tôi!” Lúc này, mặt cô ta vừa đau vừa ngứa, hệt như có thứ gì đang ngọ nguậy dưới lớp da vậy.
Đám ác quỷ đứng bên cạnh sững sờ mất vài giây mới hiểu ra, không ngờ quỷ hồ đồ lại ghê gớm tới vậy? Chỉ cần một câu đã thao túng được Diêu Thi Duyệt nói ra chân tướng năm đó, đồng thời châm ngòi cho hai người họ chó cắn chó.
Lợi hại, quá lợi hại!
Nhưng thật ra, bản thân quỷ hồ đồ cũng hoang mang lắm, có nằm mơ cũng không ngờ chỉ là một câu thuận miệng nói ra thôi mà lại hiệu quả tới như vậy!
Đương nhiên, đám Tô Tử Du không hề nghe thấy những lời thú tội của Diêu Thi Duyệt.
Vì hiện tại bọn trẻ đang phải cong chân chạy như bay, hòng né trách kết cục bị bà cụ Tô gõ đầu bốp bốp, thế nên làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện này.
Vừa xuống tới chân núi, từ trên núi hoang bỗng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết, thống khổ, lần này không chỉ có mỗi tiếng thét của Diêu Thi Duyệt , mà còn lẫn cả tiếng gào khóc của Diêu Kính Vân…
Tô Tử Du đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bên đường có hai chiếc xe gắn máy đang đậu, nhưng không thấy dượng và chú thật thà kia đâu hết.
Tô Tử Chiến liếc nhìn đồng hồ: “Không kịp nữa rồi, bắt xe về thôi.”
Tô Tử Du buồn rười rượi đáp: “Đoạn đường này vắng vẻ lắm, nếu gọi xe cũng phải chờ tầm mười phút, mà tốc độ trong thành phố lại không được vượt quá 60 cây số một giờ, giả sử một tiếng xe chạy được sáu mươi cây, cộng thêm thời gian chờ đèn giao thông… Kiểu gì cũng phải sáu giờ mới về được đến nhà.”
Túc Bảo xây xẩm mặt mày: “Tiêu rồi, tiêu thật rồi, sắp bị bà ngoại gõ vỡ trán rồi! Hơn nữa sẽ chẳng có bánh bao sữa thơm phức để ăn và sữa đậu nành để uống nữa!”
Kỷ Trường đỡ trán, nếu chỉ có mình Túc Bảo, hắn có thể thi triển phép thần thông, đưa thẳng bé về nhà, nhưng bây giờ ở đây có tận ba nhỏ một lớn, không thể làm vậy được.
Tô Tử Chiến đã đặt xe xong, cau mày nhìn đồng hồ thông minh. Thủ Hộ và Tướng Quân thì ngồi bệt xuống đất, rồi lại đứng dậy đi tới đi lui, lát sau lại ngồi xuống, sốt ruột sủa tới tấp về phía đường lớn.
Tô Tử Du: “Làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây? Em gái à, em có cách gì không?”
Túc Bảo chỉ tay lên huyệt thái dương, hô lớn: “Án ma ni bát mê hồng… Mau mau nghe lệnh, biến ra ba, biến ra chú Bát Thập, biến ra người sống, biến biến biến.”
Bé vừa dứt lời, đúng lúc Mộc Quy Phàm và Vạn Bát Thực trở về từ đường mòn trên núi.
Tô Tử Du: “!!!”
Miệng cậu há lớn, thành hình chữ O…
Biến ra được thật hả?
Em gái quá đỉnh, quá đẳng cấp!
Mộc Quy Phàm nhấc đôi chân dài, chỉ cần vài bước đã tới trước xe máy, còn Vạn Bát Thực thì chạy vội phía sau.
“Lên xe!” Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng là đủ về đến nhà rồi.”
Tô Tử Chiến bình tĩnh hỏi: “Thế bà ấy thì sao?”
Cậu chỉ vào Diêu Linh Nguyệt… Đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa thể thốt ra được một tiếng “mẹ”.
Tô Tử Du sửng sốt: “Đúng rồi ha, em quên khuấy mẹ luôn, ban nãy ba người chúng ta có thể ngồi chung một chiếc xe máy, nhưng giờ có thêm mẹ nữa, phải làm sao đây?”
Mộc Quy Phàm quay sang nhìn Vạn Bát Thực, ba đứa nhỏ cũng tức tốc mở to mắt nhìn anh ta chằm chằm, tới cả hai con chó cũng hướng mắt về phía anh ta.
Thấy vậy, Diêu Linh Nguyệt có chút hoang mang, con ngươi đờ đẫn thoáng cử động, sau đó cũng quay sang nhìn Vạn Bát Thực chằm chằm.
Vạn Bát Thực: “...”
Túc Bảo nói: “Chú Bát Thập à, nhờ cả vào chú đó.”
Tô Tử Du lặp lại: “Chú Bát Thập à, nhờ chú nhé.”
Hai con chó: “Gâu gâu!”
Vạn Bát Thực: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.