Chương 35
Tề Lan
19/08/2023
Trong trang viên, Hân Hân đã sớm bị dọa đến ngừng khóc, ợ một cái, nhỏ giọng nức nở.
Tô lão phu nhân tính tình nổi lên, lạnh mặt nói: "Không phải con thích khóc sao? Tiếp tục khóc đi! Hôm nay không đem cái chậu này khóc đầy thì không được ngừng!"
Hân Hân thật sự bị dọa, lại oa lên một tiếng.
Lúc trước Hân Hân khóc là vì nháo, cho nên là ba phần khóc nháo còn lại vẫn giữ được bình tĩnh.
Lần này là thật sự khóc.
Hân Hân thật sự nghe lời, bê chậu nước ra sức khóc to, những giọt nước mắt không đáng tiền rơi tí tách vào trong chậu.
Tô lão phu nhân cũng bướng bỉnh, cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn Hân Hân khóc.
Người già cũng có chút tính tình của trẻ con, Hân Hân bướng bỉnh thì bà cũng bướng bỉnh, một già một trẻ cứ giằng co như vậy, cuối cùng Hân Hân khóc đến không thể khóc được nữa.
Nhưng Hân Hân không dám dừng lại, cô bé cúi đầu nhìn cái chậu lớn, bé thấy trong chậu trống không nhất thời lại khóc càng lợi hại hơn.
Hân Hân vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Bà nội, con thật sự khóc không nổi một chậu, con khát quá... Con muốn uống nước..."
Dì Ngô ở một bên nhịn không được muốn cười.
Tô lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: "Còn khóc không?”
Hân Hân hít mũi, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu.
Tô lão phu nhân hừ một tiếng, trở về phòng.
Dì Ngô vội vàng tiến lên, nói: "Tiểu thư, về đi! Về uống ly nước.”
Hốc mắt Hân Hân đỏ bừng, chưa từng có ai đối xử với cô bé như vậy.
Trước kia khi cô khóc, mẹ cô sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu vô lý của cô.
Nhưng bây giờ cô dần hiểu ra, khóc cũng không phải là cách, ít nhất khóc trước mặt bà nội cũng thì càng không có tác dụng.
Hân Hân được dì Ngô đưa lên lầu, ngồi trên sô pha vừa nấc vừa uống nước.
Lúc này những người khác đều chưa trở về, mẹ cô cũng bị đuổi đi, trang viên to như vậy dường như chỉ còn lại một mình cô, Hân Hân bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt.
Hân Hân chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô cảm thấy mình bị toàn thế giới vứt bỏ......
Đang lúc bất lực nhất, bỗng nhiên một bóng người nho nhỏ từ trên lầu chạy xuống.
Túc Bảo cầm một cây kẹo que đưa cho Hân Hân, nói: "Cho chị nè.”
Vừa rồi lúc Túc Bảo vừa tỉnh ngủ, từ cửa sổ nhìn xuống thấy Hân Hân bưng chậu khóc trong vườn hoa.
Hân Hân hít mũi, xoay mặt, nói: "Chị không cần kẹo của em.”
Túc Bảo lập tức đem kẹo que thu vào trong túi, nói: "Được rồi, vậy không cho chị nữa.”
Hân Hân: "......”
Túc Bảo tò mò hỏi: "Hân Hân, chị khóc đầy chậu chưa?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới việc này Hân Hân nhất thời nhớ tới cái chậu thật to kia, cô cảm thấy mình khóc mù cũng khóc không đầy được, nhất thời miệng bẹp một cái, nước mắt lại rơi xuống.
Túc Bảo vội vàng chạy sang một bên, đem chậu vừa rồi vươn tới.
“Chị cố lên! Khóc thêm một chút nữa, còn thiếu thật nhiều mới đầy!”
Vì thế Hân Hân vừa khóc vừa nói: "Em... em giơ cao một chút, đừng để nước mắt của chị rơi trên mặt đất..."
Hai đứa nhóc một cao một thấp gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt thấy cái chậu mới ướt một tầng, lắc lư một chút cuối cùng cũng nhìn thấy một chút nước đọng, Hân Hân lại khóc không nổi nữa.
Túc Bảo lập tức cầm ly nước trên mặt bàn lên: "Chị, trong mắt chị không có nước! Chị mau uống nước đi, uống là có.”
Hân Hân uống một ly nước, xong lại gào khóc, nhưng khóc không ra nước mắt.
Túc Bảo lập tức lại rót một ly: "Uống tiếp.”
Cuối cùng Hân Hân uống bốn ly nước đầy, bụng cũng sắp nứt ra.
Cố gắng thật lâu, cổ họng đều gào khàn, vẫn không thấy chậu đầy.
Túc Bảo vẻ mặt đồng tình: "Làm sao bây giờ? Nếu chậu không đầy, bà ngoại không cho ăn cơm thì phải làm sao?”
Hân Hân: "Oa......”
Mắt Túc Bảo sáng lên, lập tức giơ chậu lên hứng.
Tô Nhất Trần mang theo Tô Hà Văn, Tô Hà Vấn trở về, nhìn thấy Hân Hân ở trong phòng khách vừa khóc vừa nấc cục còn Túc Bảo thì giúp Hân Hân bê chậu hứng nước mắt.
Trong miệng Túc Bảo còn hô: "Cố lên! Cố lên!”
Tô Nhất Trần nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?”
Túc Bảo quay đầu, nhanh chóng giải thích: "Cậu cả, bà ngoại bảo chị Hân Hân đem cái chậu này khóc đầy, không khóc đầy không được ngừng, chúng con đang cố gắng đây!"
Tô Nhất Trần: "......”
Hân Hân sau khi nhìn thấy Tô Nhất Trần lại muốn khóc, nhưng thật sự khóc không nổi nữa.
Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên Hân Hân cảm thấy khóc mệt mỏi như vậy, về sau cô không bao giờ muốn khóc nữa.
Hân Hân đáng thương hề hề hỏi: "Bác, sau này cháu không bao giờ khóc nữa, có thể nói với bà ngoại đổi chậu nhỏ một chút không?”
Túc Bảo đứng bên cạnh lắc đầu: "Chậu không được, cậu cả, cậu có thể nói bà ngoại đổi sang cái bát nhỏ được không...”
Cục sữa nhỏ lắc lắc chậu, cảm thấy một cái chậu nhỏ thì vẫn còn quá ta, đổi qua một cái bát nhỏ là được rồi.
Chị Hân Hân bình thường khóc dữ dội như vậy, thì ra ngay cả một chậu nước mắt cũng không khóc được.
Tô Nhất Trần: "......”
Tô Hà Vấn toán học tương đối tốt, tay cậu đút túi, thản nhiên nói:
"Người bình thường khóc một lần nước mắt cũng chỉ có 5 ml, một chậu rửa mặt này chứa ₫ khoảng 10 lít nước, cũng chính là 10.000 ml, một ngày khóc một lần thì cũng phải mất 2000 ngày. Không tính lượng bốc hơi, nếu không khóc liên tục năm năm thì không đầy được đâu."
Hân Hân mếu máo: "Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ con khóc không ra nước mắt!”
Túc Bảo suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai chị thức dậy lại khóc.”
Khóc 5 năm hình như cũng không phải là rất lâu!
Sẽ nhanh thôi.
Túc Bảo nói thầm an ủi.
Tô Nhất Trần khóe môi mím thành một đường, đáy mắt bất tri bất giác nhiễm lên một tầng ý cười, lần đầu tiên cảm thấy mấy đứa nhóc hồn nhiên như vậy, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đi chơi đi, cậu sẽ nói với bà ngoại.”
Túc Bảo vội vàng gật đầu, kéo tay Hân Hân chạy lên lầu: "Đi mau.”
Sợ bà ngoại đi ra sẽ đổi ý.
Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn đều im lặng, chỉ cảm thấy Hân Hân ngu xuẩn, Túc Bảo cũng ngu xuẩn.
(Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn là con trai của Tô Nhất Trần nha mn)
Cô ta giấu chuyện vừa xảy ra sang một bên.
Bà ngoại Hân Hân nghe xong, tức giận đến không chịu được, chống nạnh mắng to: "Đây là người gì thế, hả, con không biết làm mẹ, lẽ nào bà ta biết làm bà nội?”
"Trước mặt đứa bé bảo mẹ nó cút đi, điều này đối với đứa bé tổn thương biết bao nhiêu!”
"Quan hệ hôn nhân hiện đại, sớm đã không còn là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của xã hội phong kiến trước kia! Mẹ chồng phải phân chia ranh giới với con trai con dâu!”
Hai mẹ con mỗi người một câu, hung hăng mắng Tô lão phu nhân một trận.
Thật giống như Tô gia thiếu nợ hai mẹ con nhà này không bằng...
Tô lão phu nhân tính tình nổi lên, lạnh mặt nói: "Không phải con thích khóc sao? Tiếp tục khóc đi! Hôm nay không đem cái chậu này khóc đầy thì không được ngừng!"
Hân Hân thật sự bị dọa, lại oa lên một tiếng.
Lúc trước Hân Hân khóc là vì nháo, cho nên là ba phần khóc nháo còn lại vẫn giữ được bình tĩnh.
Lần này là thật sự khóc.
Hân Hân thật sự nghe lời, bê chậu nước ra sức khóc to, những giọt nước mắt không đáng tiền rơi tí tách vào trong chậu.
Tô lão phu nhân cũng bướng bỉnh, cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn Hân Hân khóc.
Người già cũng có chút tính tình của trẻ con, Hân Hân bướng bỉnh thì bà cũng bướng bỉnh, một già một trẻ cứ giằng co như vậy, cuối cùng Hân Hân khóc đến không thể khóc được nữa.
Nhưng Hân Hân không dám dừng lại, cô bé cúi đầu nhìn cái chậu lớn, bé thấy trong chậu trống không nhất thời lại khóc càng lợi hại hơn.
Hân Hân vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Bà nội, con thật sự khóc không nổi một chậu, con khát quá... Con muốn uống nước..."
Dì Ngô ở một bên nhịn không được muốn cười.
Tô lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: "Còn khóc không?”
Hân Hân hít mũi, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu.
Tô lão phu nhân hừ một tiếng, trở về phòng.
Dì Ngô vội vàng tiến lên, nói: "Tiểu thư, về đi! Về uống ly nước.”
Hốc mắt Hân Hân đỏ bừng, chưa từng có ai đối xử với cô bé như vậy.
Trước kia khi cô khóc, mẹ cô sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu vô lý của cô.
Nhưng bây giờ cô dần hiểu ra, khóc cũng không phải là cách, ít nhất khóc trước mặt bà nội cũng thì càng không có tác dụng.
Hân Hân được dì Ngô đưa lên lầu, ngồi trên sô pha vừa nấc vừa uống nước.
Lúc này những người khác đều chưa trở về, mẹ cô cũng bị đuổi đi, trang viên to như vậy dường như chỉ còn lại một mình cô, Hân Hân bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt.
Hân Hân chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô cảm thấy mình bị toàn thế giới vứt bỏ......
Đang lúc bất lực nhất, bỗng nhiên một bóng người nho nhỏ từ trên lầu chạy xuống.
Túc Bảo cầm một cây kẹo que đưa cho Hân Hân, nói: "Cho chị nè.”
Vừa rồi lúc Túc Bảo vừa tỉnh ngủ, từ cửa sổ nhìn xuống thấy Hân Hân bưng chậu khóc trong vườn hoa.
Hân Hân hít mũi, xoay mặt, nói: "Chị không cần kẹo của em.”
Túc Bảo lập tức đem kẹo que thu vào trong túi, nói: "Được rồi, vậy không cho chị nữa.”
Hân Hân: "......”
Túc Bảo tò mò hỏi: "Hân Hân, chị khóc đầy chậu chưa?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới việc này Hân Hân nhất thời nhớ tới cái chậu thật to kia, cô cảm thấy mình khóc mù cũng khóc không đầy được, nhất thời miệng bẹp một cái, nước mắt lại rơi xuống.
Túc Bảo vội vàng chạy sang một bên, đem chậu vừa rồi vươn tới.
“Chị cố lên! Khóc thêm một chút nữa, còn thiếu thật nhiều mới đầy!”
Vì thế Hân Hân vừa khóc vừa nói: "Em... em giơ cao một chút, đừng để nước mắt của chị rơi trên mặt đất..."
Hai đứa nhóc một cao một thấp gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt thấy cái chậu mới ướt một tầng, lắc lư một chút cuối cùng cũng nhìn thấy một chút nước đọng, Hân Hân lại khóc không nổi nữa.
Túc Bảo lập tức cầm ly nước trên mặt bàn lên: "Chị, trong mắt chị không có nước! Chị mau uống nước đi, uống là có.”
Hân Hân uống một ly nước, xong lại gào khóc, nhưng khóc không ra nước mắt.
Túc Bảo lập tức lại rót một ly: "Uống tiếp.”
Cuối cùng Hân Hân uống bốn ly nước đầy, bụng cũng sắp nứt ra.
Cố gắng thật lâu, cổ họng đều gào khàn, vẫn không thấy chậu đầy.
Túc Bảo vẻ mặt đồng tình: "Làm sao bây giờ? Nếu chậu không đầy, bà ngoại không cho ăn cơm thì phải làm sao?”
Hân Hân: "Oa......”
Mắt Túc Bảo sáng lên, lập tức giơ chậu lên hứng.
Tô Nhất Trần mang theo Tô Hà Văn, Tô Hà Vấn trở về, nhìn thấy Hân Hân ở trong phòng khách vừa khóc vừa nấc cục còn Túc Bảo thì giúp Hân Hân bê chậu hứng nước mắt.
Trong miệng Túc Bảo còn hô: "Cố lên! Cố lên!”
Tô Nhất Trần nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?”
Túc Bảo quay đầu, nhanh chóng giải thích: "Cậu cả, bà ngoại bảo chị Hân Hân đem cái chậu này khóc đầy, không khóc đầy không được ngừng, chúng con đang cố gắng đây!"
Tô Nhất Trần: "......”
Hân Hân sau khi nhìn thấy Tô Nhất Trần lại muốn khóc, nhưng thật sự khóc không nổi nữa.
Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên Hân Hân cảm thấy khóc mệt mỏi như vậy, về sau cô không bao giờ muốn khóc nữa.
Hân Hân đáng thương hề hề hỏi: "Bác, sau này cháu không bao giờ khóc nữa, có thể nói với bà ngoại đổi chậu nhỏ một chút không?”
Túc Bảo đứng bên cạnh lắc đầu: "Chậu không được, cậu cả, cậu có thể nói bà ngoại đổi sang cái bát nhỏ được không...”
Cục sữa nhỏ lắc lắc chậu, cảm thấy một cái chậu nhỏ thì vẫn còn quá ta, đổi qua một cái bát nhỏ là được rồi.
Chị Hân Hân bình thường khóc dữ dội như vậy, thì ra ngay cả một chậu nước mắt cũng không khóc được.
Tô Nhất Trần: "......”
Tô Hà Vấn toán học tương đối tốt, tay cậu đút túi, thản nhiên nói:
"Người bình thường khóc một lần nước mắt cũng chỉ có 5 ml, một chậu rửa mặt này chứa ₫ khoảng 10 lít nước, cũng chính là 10.000 ml, một ngày khóc một lần thì cũng phải mất 2000 ngày. Không tính lượng bốc hơi, nếu không khóc liên tục năm năm thì không đầy được đâu."
Hân Hân mếu máo: "Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ con khóc không ra nước mắt!”
Túc Bảo suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai chị thức dậy lại khóc.”
Khóc 5 năm hình như cũng không phải là rất lâu!
Sẽ nhanh thôi.
Túc Bảo nói thầm an ủi.
Tô Nhất Trần khóe môi mím thành một đường, đáy mắt bất tri bất giác nhiễm lên một tầng ý cười, lần đầu tiên cảm thấy mấy đứa nhóc hồn nhiên như vậy, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
“Đi chơi đi, cậu sẽ nói với bà ngoại.”
Túc Bảo vội vàng gật đầu, kéo tay Hân Hân chạy lên lầu: "Đi mau.”
Sợ bà ngoại đi ra sẽ đổi ý.
Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn đều im lặng, chỉ cảm thấy Hân Hân ngu xuẩn, Túc Bảo cũng ngu xuẩn.
(Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn là con trai của Tô Nhất Trần nha mn)
Cô ta giấu chuyện vừa xảy ra sang một bên.
Bà ngoại Hân Hân nghe xong, tức giận đến không chịu được, chống nạnh mắng to: "Đây là người gì thế, hả, con không biết làm mẹ, lẽ nào bà ta biết làm bà nội?”
"Trước mặt đứa bé bảo mẹ nó cút đi, điều này đối với đứa bé tổn thương biết bao nhiêu!”
"Quan hệ hôn nhân hiện đại, sớm đã không còn là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của xã hội phong kiến trước kia! Mẹ chồng phải phân chia ranh giới với con trai con dâu!”
Hai mẹ con mỗi người một câu, hung hăng mắng Tô lão phu nhân một trận.
Thật giống như Tô gia thiếu nợ hai mẹ con nhà này không bằng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.