Chương 40
Tề Lan
19/08/2023
Vệ Uyển nhìn Hân Hân đang chạy tới, hốc mắt đỏ hoe.
Hôm nay cô ta lại tới nhà họ Tô, muốn xin Bà cụ Tô cho cô ta gặp Hân Hân, chẳng ngờ cả nhà họ Tô đều đi dã ngoại.
Vệ Uyển nhớ lại, khi Túc Bảo chưa tới, nhà họ Tô lúc nào cũng vắng người, giờ cả gia đình đoàn tụ đã đành, còn cùng nhau đi cắm trại nữa chứ.
Nếu khi trước họ cũng như này thì cô ta và Tô Tử Lâm có ngày một lạnh nhạt với nhau rồi lâm vào bước đường hôm nay không?
Tình cảm nhất định cũng sẽ như keo như sơn.
“Mẹ ơi!” Giọng Hân Hân khiến Vệ Uyển định thần lại.
Cô ta cuống quýt duỗi tay ra: “bảo bối!”
Từ bé Hân Hân đã theo Vệ Uyển nên bé vẫn mừng rơn lao vào lòng mẹ.
Hai mắt Vệ Uyển đỏ hoe, đứa con tội nghiệp của cô ta không được gặp mẹ hai ngày rồi, nhất định nhớ cô ta lắm nhỉ?
“Mấy ngày này Hân Hân có ăn ngoan ngủ ngoan không con?” Vệ Uyển hỏi.
Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
“Ông nội bà nội nói giờ ăn cơm thì ăn cho tử tế, qua giờ ăn rồi thì không cho ăn nữa.”
Vệ Uyển không thể tin nổi: “Dù con đói bụng cũng không cho ăn hả?”
Hân Hân lắc đầu.
Giờ ăn mà cáu kỉnh không chịu ăn thì phải chịu bụng đói thật nha.
Vì thế, cô bé đã học được cách ăn ngoan.....
Vệ Uyển càng xót con, nhịn không được ai oán: “Bà nội con không nên làm thế, nào có kiểu đối xử vậy với một đứa nhỏ! Con còn bé, còn phải ăn uống để cao lớn! Sao họ có thể làm vậy chứ?”
“Không muốn ăn vào giờ ăn rất bình thường mà, lát sau ăn vẫn được chứ sao! Quá nhẫn tâm rồi!”
“Hân Hân, chúng ta đi thôi, mẹ đưa con về nhà bà ngoại!”
Vệ Uyển vừa xót xa vừa tức giận, cô ta mới rời nhà họ Tô có hai ngày mà họ đã ngược đãi Hân Hân như này rồi!
Nào ngờ Hân Hân luôn bám mẹ khi trước lúc này lại không chịu đi theo.
Hân Hân chần chừ, ngoảnh lại nhìn rồi lắc đầu: “Mẹ ơi con không đi đâu, con muốn ở đây chơi.”
Mặt Vệ Uyển lập tức trở nên khó coi.
Cô ta không hiểu, sao đám người kia đối xử như vậy rồi mà Hân Hân còn không nỡ rời đi?
Vệ Uyển hít sâu một hơi, làm bộ đáng thương rồi nghẹn ngào nói: “Lẽ nào Hân Hân không cần mẹ nữa sao?”
Lời này được thốt ra từ một người mẹ quả thực có sức sát thương cực lớn với đứa con.
Quả nhiên Hân Hân lập tức lắc đầu: “Không đâu!”
Vệ Uyển nói: “Vậy thì muốn đi với mẹ rồi, mẹ đưa con đến khu vui chơi.”
Hân Hân dỗi: “Con không muốn!”
Cô bé muốn chơi ở đây, tại sao lần nào mẹ cũng không cho bé được lựa chọn?
Vệ Uyển khuyên lơn: “Hân Hân ngoan nha, không thì mấy ngày nữa mẹ đưa con tới chỗ này chơi! Giờ chúng ta về trước!”
Vệ Uyển đã liếc thấy đám người Tô Tử Lâm đi về phía mình nên vô cùng sốt ruột.
Hân Hân mới quy củ được vài ngày đã lập tức quậy khóc: “Con không đi! Con không muốn! Con muốn ở đây chơi cơ!”
Tô Tử Lâm lạnh lùng nói: “Vệ Uyển, cô quậy đủ chưa?”
Không chịu ký đơn ly hôn cũng không tới cục dân chính.
Tô Tử Lâm chỉ đành đệ đơn ly hôn, bây giờ tòa án đang tiến hành thủ tục.
Tố tụng ly hôn nhanh nhất cũng mất ba tháng mới được phân xử.
Vệ Uyển thấy bị phát hiện thì không thèm trốn nữa.
“Em sao nào? Em làm mẹ của Hân Hân, lẽ nào không được tới thăm con sao?”
Vệ Uyển nắm tay Hân Hân: “Hân Hân đi nào! Chẳng phải con muốn chơi ở đây sao? Vậy mẹ sẽ chơi cùng con!”
Hân Hân muốn vằng tay ra mà không được, khóc lớn: “Con không muốn chơi cùng mẹ, muốn chơi cùng Túc Bảo cơ!”
Vệ Uyển tức giận, kéo tay Hân Hân đi về phía hồ.
Chơi với Túc Bảo gì chứ? Loại trẻ con có tâm cơ như Túc Bảo chỉ khiến Hân Hân học hư theo! Mới hai ngày không gặp mà Hân Hân không thích mẹ nữa rồi, chắc chắn do Túc Bảo xúi giục!
Ngoài Túc Bảo ra, nhất định còn có công lao của nhà họ Tô!
Chắc chắn đám người đó đã nói xấu cô ta trước mặt Hân Hân!
“Hân Hân nhớ kỹ, Túc Bảo là đứa trẻ xấu, nó cố tình phá hoại tình cảm của ba mẹ, con đừng chơi với nó nữa, biết chưa?”
“Vốn dĩ khi Túc Bảo chưa tới, con là công chúa duy nhất của nhà họ Tô! Con biết cô Cẩm Ngọc của con chứ? Khi trước cô con là cô con gái duy nhất của nhà họ Tô, cả cái nhà đấy đều cưng chiều cô con, muốn gì được nấy!”
“Còn bà nội con nữa, không cho trẻ con ăn cơm chính là hành vi ngược đãi, sau này lớn lên con đừng thèm để ý đến nội con nữa!”
“Chỉ có mẹ mới mãi mãi yêu con, mãi mãi đối tốt với con! Sau này trưởng thành, con chỉ được đối tốt với mẹ thôi!”
Nghe mẹ mình nghiến răng nghiến lợi nói, Hân Hân sợ tới mức bật khóc. Lúc này, một bàn tay khác của cô bé được nắm lấy.
Tô Tử Lâm vốn không giỏi ăn nói, trước tiên cứ cướp người cái đã.
Hân Hân chợt cảm thấy người mình như bị xé đôi.
Cô bé khóc đến xé ruột xé gan.
Vệ Uyển gào lên: “Bỏ tay ra! Hân Hân đau rồi đấy!”
Miệng thì nói vậy mà tay cô ta còn lôi Hân Hân bạt mạng hơn, ngược lại Tô Tử Lâm đã bỏ tay ra.
Vệ Uyển loạng choạng ngã, mông nện xuống đất.
Lúc này mấy anh em Tô Nhất Trần đã đi tới nơi, ông cụ Tô đẩy xe lăn cho Bà cụ Tô, ai nấy đều chau mày nhìn Vệ Uyển.
Đã đuổi đi rồi còn dám tới bám như sam?
Ông cụ Tô hừ lạnh: “Còn ngây ra đó làm gì? Đưa Hân Hân lại đây!”
Tô Tử Lâm lập tức đi lên trước, Vệ Uyển càng ôm Hân Hân chặt hơn.
Cô ta khóc: “Tôi đã lùi tới bước này rồi, các người còn muốn gì? Nhất định ép mẹ con tôi phải chết ư?”
Gân xanh trên mu bàn tay Tô Tử Lâm nổi lên, tay siết thành quyền!
Chợt di động đổ chuông, liếc nhìn số gọi tới, Tô Tử Lâm bắt máy.
“Alo, chào Tô tiên sinh! Chúng tôi là cảnh sát....”
Không rõ người bên kia nói gì, Tô Tử Lâm nhìn Vệ Uyển chằm chằm, lạnh lùng đáp: “Vậy giờ các anh qua đây đi!”
Tim Vệ Uyển hẫng một nhịp, không biết tại sao, cô ta lại có dự cảm chẳng lành!
Tô Tử Lâm lạnh giọng nói: “Bỏ Hân Hân ra!”
Liếc thấy hồ nước phía xa, đáy mắt Vệ Uyển lóe lên sự tàn nhẫn.
Không cho cô ta mang Hân Hân đi chứ gì? Muốn ép cô ta đúng không!
Vệ Uyển ôm chặt Hân Hân, không màng tới sự vùng vẫy của con bé, đứng dậy!
“Là các người ép tôi....”
Túc Bảo đứng sau lưng Bà cụ Tô, ánh mắt phảng phất sự cảnh giác và hồ nghi.
Khi trước chỉ có hắc khí trên mặt mợ hai thôi, bây giờ hắc khí vờn quanh khắp người mợ rồi.
Rốt cuộc hắc khí này là gì nhỉ?
Kỷ Trường đứng bên cạnh, híp mắt: “Chậc.... không ngờ cô ta lại muốn kéo con gái chết chung.”
Hắn lật xem một cuốn sổ: “Hôm nay không phải ngày chết của họ, nhưng có tự hành sát kiếp.”
Tức là, Vệ Uyển kéo Hân Hân tới hồ vì muốn tự sát.....
Có lẽ cô ta không muốn tự sát thật, mà dùng cách này để uy hiếp nhà họ Tô.
Túc Bảo mù mờ: “ Thế nào là tự hành?”
“Bíp bíp---”
Đúng lúc này có xe chạy tới!
Vệ Uyển tàn nhẫn ôm Hân Hân lao về phía xe!
Tim Tô Tử Lâm như thắt lại, mắt thấy không kịp ngăn nữa rồi!
Ngay lúc này, một chiếc xẻng cơm chẳng rõ bay từ hướng nào tới.
Choang một tiếng, nện vào đầu Vệ Uyển!
Hôm nay cô ta lại tới nhà họ Tô, muốn xin Bà cụ Tô cho cô ta gặp Hân Hân, chẳng ngờ cả nhà họ Tô đều đi dã ngoại.
Vệ Uyển nhớ lại, khi Túc Bảo chưa tới, nhà họ Tô lúc nào cũng vắng người, giờ cả gia đình đoàn tụ đã đành, còn cùng nhau đi cắm trại nữa chứ.
Nếu khi trước họ cũng như này thì cô ta và Tô Tử Lâm có ngày một lạnh nhạt với nhau rồi lâm vào bước đường hôm nay không?
Tình cảm nhất định cũng sẽ như keo như sơn.
“Mẹ ơi!” Giọng Hân Hân khiến Vệ Uyển định thần lại.
Cô ta cuống quýt duỗi tay ra: “bảo bối!”
Từ bé Hân Hân đã theo Vệ Uyển nên bé vẫn mừng rơn lao vào lòng mẹ.
Hai mắt Vệ Uyển đỏ hoe, đứa con tội nghiệp của cô ta không được gặp mẹ hai ngày rồi, nhất định nhớ cô ta lắm nhỉ?
“Mấy ngày này Hân Hân có ăn ngoan ngủ ngoan không con?” Vệ Uyển hỏi.
Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
“Ông nội bà nội nói giờ ăn cơm thì ăn cho tử tế, qua giờ ăn rồi thì không cho ăn nữa.”
Vệ Uyển không thể tin nổi: “Dù con đói bụng cũng không cho ăn hả?”
Hân Hân lắc đầu.
Giờ ăn mà cáu kỉnh không chịu ăn thì phải chịu bụng đói thật nha.
Vì thế, cô bé đã học được cách ăn ngoan.....
Vệ Uyển càng xót con, nhịn không được ai oán: “Bà nội con không nên làm thế, nào có kiểu đối xử vậy với một đứa nhỏ! Con còn bé, còn phải ăn uống để cao lớn! Sao họ có thể làm vậy chứ?”
“Không muốn ăn vào giờ ăn rất bình thường mà, lát sau ăn vẫn được chứ sao! Quá nhẫn tâm rồi!”
“Hân Hân, chúng ta đi thôi, mẹ đưa con về nhà bà ngoại!”
Vệ Uyển vừa xót xa vừa tức giận, cô ta mới rời nhà họ Tô có hai ngày mà họ đã ngược đãi Hân Hân như này rồi!
Nào ngờ Hân Hân luôn bám mẹ khi trước lúc này lại không chịu đi theo.
Hân Hân chần chừ, ngoảnh lại nhìn rồi lắc đầu: “Mẹ ơi con không đi đâu, con muốn ở đây chơi.”
Mặt Vệ Uyển lập tức trở nên khó coi.
Cô ta không hiểu, sao đám người kia đối xử như vậy rồi mà Hân Hân còn không nỡ rời đi?
Vệ Uyển hít sâu một hơi, làm bộ đáng thương rồi nghẹn ngào nói: “Lẽ nào Hân Hân không cần mẹ nữa sao?”
Lời này được thốt ra từ một người mẹ quả thực có sức sát thương cực lớn với đứa con.
Quả nhiên Hân Hân lập tức lắc đầu: “Không đâu!”
Vệ Uyển nói: “Vậy thì muốn đi với mẹ rồi, mẹ đưa con đến khu vui chơi.”
Hân Hân dỗi: “Con không muốn!”
Cô bé muốn chơi ở đây, tại sao lần nào mẹ cũng không cho bé được lựa chọn?
Vệ Uyển khuyên lơn: “Hân Hân ngoan nha, không thì mấy ngày nữa mẹ đưa con tới chỗ này chơi! Giờ chúng ta về trước!”
Vệ Uyển đã liếc thấy đám người Tô Tử Lâm đi về phía mình nên vô cùng sốt ruột.
Hân Hân mới quy củ được vài ngày đã lập tức quậy khóc: “Con không đi! Con không muốn! Con muốn ở đây chơi cơ!”
Tô Tử Lâm lạnh lùng nói: “Vệ Uyển, cô quậy đủ chưa?”
Không chịu ký đơn ly hôn cũng không tới cục dân chính.
Tô Tử Lâm chỉ đành đệ đơn ly hôn, bây giờ tòa án đang tiến hành thủ tục.
Tố tụng ly hôn nhanh nhất cũng mất ba tháng mới được phân xử.
Vệ Uyển thấy bị phát hiện thì không thèm trốn nữa.
“Em sao nào? Em làm mẹ của Hân Hân, lẽ nào không được tới thăm con sao?”
Vệ Uyển nắm tay Hân Hân: “Hân Hân đi nào! Chẳng phải con muốn chơi ở đây sao? Vậy mẹ sẽ chơi cùng con!”
Hân Hân muốn vằng tay ra mà không được, khóc lớn: “Con không muốn chơi cùng mẹ, muốn chơi cùng Túc Bảo cơ!”
Vệ Uyển tức giận, kéo tay Hân Hân đi về phía hồ.
Chơi với Túc Bảo gì chứ? Loại trẻ con có tâm cơ như Túc Bảo chỉ khiến Hân Hân học hư theo! Mới hai ngày không gặp mà Hân Hân không thích mẹ nữa rồi, chắc chắn do Túc Bảo xúi giục!
Ngoài Túc Bảo ra, nhất định còn có công lao của nhà họ Tô!
Chắc chắn đám người đó đã nói xấu cô ta trước mặt Hân Hân!
“Hân Hân nhớ kỹ, Túc Bảo là đứa trẻ xấu, nó cố tình phá hoại tình cảm của ba mẹ, con đừng chơi với nó nữa, biết chưa?”
“Vốn dĩ khi Túc Bảo chưa tới, con là công chúa duy nhất của nhà họ Tô! Con biết cô Cẩm Ngọc của con chứ? Khi trước cô con là cô con gái duy nhất của nhà họ Tô, cả cái nhà đấy đều cưng chiều cô con, muốn gì được nấy!”
“Còn bà nội con nữa, không cho trẻ con ăn cơm chính là hành vi ngược đãi, sau này lớn lên con đừng thèm để ý đến nội con nữa!”
“Chỉ có mẹ mới mãi mãi yêu con, mãi mãi đối tốt với con! Sau này trưởng thành, con chỉ được đối tốt với mẹ thôi!”
Nghe mẹ mình nghiến răng nghiến lợi nói, Hân Hân sợ tới mức bật khóc. Lúc này, một bàn tay khác của cô bé được nắm lấy.
Tô Tử Lâm vốn không giỏi ăn nói, trước tiên cứ cướp người cái đã.
Hân Hân chợt cảm thấy người mình như bị xé đôi.
Cô bé khóc đến xé ruột xé gan.
Vệ Uyển gào lên: “Bỏ tay ra! Hân Hân đau rồi đấy!”
Miệng thì nói vậy mà tay cô ta còn lôi Hân Hân bạt mạng hơn, ngược lại Tô Tử Lâm đã bỏ tay ra.
Vệ Uyển loạng choạng ngã, mông nện xuống đất.
Lúc này mấy anh em Tô Nhất Trần đã đi tới nơi, ông cụ Tô đẩy xe lăn cho Bà cụ Tô, ai nấy đều chau mày nhìn Vệ Uyển.
Đã đuổi đi rồi còn dám tới bám như sam?
Ông cụ Tô hừ lạnh: “Còn ngây ra đó làm gì? Đưa Hân Hân lại đây!”
Tô Tử Lâm lập tức đi lên trước, Vệ Uyển càng ôm Hân Hân chặt hơn.
Cô ta khóc: “Tôi đã lùi tới bước này rồi, các người còn muốn gì? Nhất định ép mẹ con tôi phải chết ư?”
Gân xanh trên mu bàn tay Tô Tử Lâm nổi lên, tay siết thành quyền!
Chợt di động đổ chuông, liếc nhìn số gọi tới, Tô Tử Lâm bắt máy.
“Alo, chào Tô tiên sinh! Chúng tôi là cảnh sát....”
Không rõ người bên kia nói gì, Tô Tử Lâm nhìn Vệ Uyển chằm chằm, lạnh lùng đáp: “Vậy giờ các anh qua đây đi!”
Tim Vệ Uyển hẫng một nhịp, không biết tại sao, cô ta lại có dự cảm chẳng lành!
Tô Tử Lâm lạnh giọng nói: “Bỏ Hân Hân ra!”
Liếc thấy hồ nước phía xa, đáy mắt Vệ Uyển lóe lên sự tàn nhẫn.
Không cho cô ta mang Hân Hân đi chứ gì? Muốn ép cô ta đúng không!
Vệ Uyển ôm chặt Hân Hân, không màng tới sự vùng vẫy của con bé, đứng dậy!
“Là các người ép tôi....”
Túc Bảo đứng sau lưng Bà cụ Tô, ánh mắt phảng phất sự cảnh giác và hồ nghi.
Khi trước chỉ có hắc khí trên mặt mợ hai thôi, bây giờ hắc khí vờn quanh khắp người mợ rồi.
Rốt cuộc hắc khí này là gì nhỉ?
Kỷ Trường đứng bên cạnh, híp mắt: “Chậc.... không ngờ cô ta lại muốn kéo con gái chết chung.”
Hắn lật xem một cuốn sổ: “Hôm nay không phải ngày chết của họ, nhưng có tự hành sát kiếp.”
Tức là, Vệ Uyển kéo Hân Hân tới hồ vì muốn tự sát.....
Có lẽ cô ta không muốn tự sát thật, mà dùng cách này để uy hiếp nhà họ Tô.
Túc Bảo mù mờ: “ Thế nào là tự hành?”
“Bíp bíp---”
Đúng lúc này có xe chạy tới!
Vệ Uyển tàn nhẫn ôm Hân Hân lao về phía xe!
Tim Tô Tử Lâm như thắt lại, mắt thấy không kịp ngăn nữa rồi!
Ngay lúc này, một chiếc xẻng cơm chẳng rõ bay từ hướng nào tới.
Choang một tiếng, nện vào đầu Vệ Uyển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.