Chương 463: Chuyện năm đó
Tề Lan
03/03/2024
Tô Tử Du giật mình, cứng người liếc mắt quan sát…
Thấy ngón tay khô gầy bị cháy đen, móng tay cũng biến thành màu đen.
Cậu bé lập tức sợ hãi, da đầu như muốn nổ tung, âm thanh kẽo kẹt sau lưng vang lên giống như có người giẫm lên cành cây đi về phía cậu…
Tô Tử Du kêu lên một tiếng sợ hãi, cậu nhắm mắt kêu to: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”
“Lâm binh đấu giả… Giai trận liệt tiền hành!”
Cậu bé vừa niệm vừa kêu to chạy về phía trước.
Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại, Tô Tử Du bị dọa đến mức bụng dưới xiết chặt, cảm giác không nhịn được nước tiểu nữa…
Túc Bảo thở hổn hển hỏi: “Anh nhỏ, anh làm gì vậy?”
Vừa rồi anh nhỏ ở phía sau nói nhỏ rồi đột nhiên la to xoay người về phía trước.
Hại cô bé và anh lớn phải nhanh chóng phi nước đại, khó khăn lắm mới đuổi kịp anh nhỏ.
Vừa quay đầu lại đã phát hiện không biết mình chạy đi đâu, đường nhỏ vừa lên núi ban nãy đã không thấy nữa.
Ba ở phía sau cũng không thấy.
Trong lòng Tô Tử Chiến hơi căng thẳng, cậu bé thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao, sư phụ em vẫn còn ở đây.”
Nghe thấy người sư phụ lợi hại của cô bé vẫn còn ở đây, Tô Tử Chiến thả lỏng.
Răng Tô Tử Du không ngừng đánh vào nhau, cậu bé run rẩy: “Em gái, vừa rồi anh mới bị một bàn tay xương khô cháy đen kéo ở…”
Lúc này cậu bé mới dám quay đầu nhìn bả vai mình, không biết có phải ảo giác không mà cậu luôn cảm thấy bả vai lạnh như băng.
Túc Bảo vỗ vai cậu an ủi: “Vừa rồi tụi em ở phía sau anh, không có gì cả.”
Kỷ Trường nhìn xung quanh nói: “Là do âm khí nơi này quá nặng, âm khí rơi xuống vai cậu bé nên cậu ấy mới có ảo giác.”
Trên núi càng lạnh hơn, gió thỉnh thoảng thổi qua.
Buổi tối trên núi ở nông thôn không thể nhìn thấy gì, buổi tối trong công viên ở thành phố dù không có đèn nhưng cũng có thể thấy ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống.
Ngọn núi hoang cằn cỗi này giống với núi ở nông thôn, tối đen như mực, ánh sáng của các tòa nhà xung quanh không chiếu đến được.
Tướng Quân không chạy đi, nó nằm cạnh chân Túc Bảo như đang canh gác.
“Có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Tử Chiến tập trung.
Túc Bảo và Tô Tử Du lập tức ngậm miệng, vểnh tai lắng nghe.
Trong bóng tối không có âm thanh gì, chỉ có tiếng thở của mấy người họ, sự tĩnh mịch này càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Trong sự sợ hãi này, không biết tiếng cạch cạch cạch vang lên từ chỗ nào.
Mặc dù chưa từng nghe qua âm thanh này nhưng Tô Tử Du theo bản năng nhớ đến âm thanh của xương khớp.
Cậu bé nuốt nước bọt: “Em em em gái… Ban ngày chúng ta đến cũng như vậy, vì sao không để ngày mai hẵng đến?”
Túc Bảo nói rất có lí: “Vì ngày mai anh phải đi học nha!”
Tô Tử Du: “…”
Cậu bé vừa định nói mình có thể trốn học nhưng lại nhớ đến cảnh bà ngoại dùng tay không đánh dượng thì lập tức ngậm miệng.
Tiếng lạch cạch kia vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy người đi về phía trước theo âm thanh này.
Sâu bên trong bùn đất không ánh mặt trời có một cái hầm, bên trong chôn một cái quan tài, quan tài chôn ngang với mặt đất, vừa giống chôn lại không giống chôn.
Diêu Thi Duyệt đi theo sau một trưởng lão, nhìn trưởng lão nâng tấm ván quan tài lên, cô ta im lặng nhìn thoáng qua nữ thi nằm bên trong.
Nói đúng ra là người chết sống lại.
Người chị xinh đẹp một thời ngày trước của cô ta bây giờ đã vừa gầy vừa đen, hoàn toàn thay đổi.
Tứ chi cô ấy bị đính lên vách quan tài, có thứ gì đó nhúc nhích trong quần áo cô ấy, bò qua bò lại rất có quy luật.
Mắt cô ấy không nhắm lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía trước, nếu không phải tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động thì không ai biết cô ấy là người.
Trưởng lão cau mày nói: “Muốn trực tiếp luyện thành vu tiên vẫn còn rất lâu mới được… Quả nhiên gân cốt đã trưởng thành càng khó bồi dưỡng, lúc trước tôi đã nói để cô ta sinh con trước, chỉ có con cháu thuần huyết mới có thể bồi dưỡng ra Vu thần tốt nhất.”
“Chúng ta là con cháu của Vu thần, khống chế vận mệnh và sống chết của người khác, vận dụng tốt thì không biết có bao nhiêu người sẽ tìm chúng ta để khai thác mỏ…”
Trưởng lão nói đến đây thì dường như cảm thấy uất ức.
Trước kia Vu thần rất lợi hại, những bà đồng, đạo sĩ đuổi quỷ ở dân gian gặp đều cung kính cúi người chào hỏi.
Diêm vương gặp cũng phải nể mặt ba phần!
Nhưng về sau cô đơn, lưu lạc đến công việc tương tự thầy phong thủy, thầy phong thủy là xem phong thủy tìm mộ, bọn họ cũng không khác là bao, nhìn núi tìm mỏ, phục vụ những ông chủ trong nhà có mỏ kia…
Đổi lại là ngày xưa thì sao bọn họ sẽ làm những chuyện thấp kém thế này chứ, sao bọn họ cần phải bán mạng cho những ông chủ người đầy mùi tiền như vậy?
Bọn họ quỳ xuống cầu xin họ xem núi họ cũng không thèm nhìn!
Nhưng bây giờ không được, bọn họ chỉ có thể nhìn khoáng mạch, tìm khoáng mạch cho ông chủ mới có thể kiếm tiền sống sót.
Nói đi nói lại, bây giờ bọn họ chính là thầy phong thủy theo một nghĩa khác, người nhà họ Diêu sao có thể cam lòng được!
Diêu Thi Duyệt không còn là dáng vẻ thanh cao kiêu căng lúc trước, cô ta khúm núm phụ hoạ: “Trưởng lão nói đúng lắm…”
Trưởng lão lại hỏi: “Nói cô tìm hai đứa nhỏ kia, cô vẫn chưa tìm được?”
Diêu Thi Duyệt có kế hoạch của riêng mình, mặc dù gia tộc cần Tô Tử Chiến và Tô Tử Du nhưng cô ta cũng muốn lợi dụng hai đứa nhỏ để gả vào nhà họ Tô.
Thành bà chủ nhà họ Tô còn cần phải tốn sức làm Vu thần gì đó sao, còn cần phải xem núi cho những ông chủ kia sao?
Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người làm thuê, sao có thể bằng bà chủ nhà họ Tô được!
Nhưng bây giờ cũng hết cách, nhà họ Tô không dễ lừa như tivi diễn, người nào người nấy đều tinh như quỷ vậy.
Diêu Thi Duyệt nói: “Tìm được rồi…”
Trưởng lão vui mừng: “Ở đâu?”
Diêu Thi Duyệt lặng lẽ nhìn xung quanh, cô ta không biết Tiên gia có ở đây không.
Trưởng lão cũng không biết chuyện cô ta tự ý tìm Tiên gia.
Cô ta nói: “Chúng nó ở nhà họ Tô, là cháu trai trưởng nhà họ Tô… Mấy hôm nay tôi vẫn luôn cố gắng nhưng không thể tiếp cận được chúng.”
Trưởng lão cười lạnh: “Trực tiếp bắt đi là được! Chúng ta là huyết mạch nhà họ Diêu, bọn họ xứng giữ lại được sao?”
Thương nhân cả người toát ra mùi tiền, đúng là làm bẩn huyết mạch tinh khiết của Vu thần nhà họ Diêu!
Ông ta nhớ đến chuyện năm đó, bất mãn nói: “Đều do Diêu Linh Nguyệt! Lúc trước ta đã sắp xếp xong người cho cô ta, mặc dù đối phương đã tám mươi tuổi nhưng lại là đời sau của nhà họ Diêu… Làm tốt nói không chừng nhà họ Diêu đã có thể quay về thời huy hoàng, cô ta lại tự tiện chủ trương!”
Diêu Thi Duyệt nhìn về phía quan tài.
Năm đó chị cô ta đáng lẽ phải ngủ với lão già tám mươi tuổi mới đúng, trời xui đất khiến thế nào mà lại ở cùng với tổng giám đốc Tô, mỗi lần nhớ đến điều này cô ta đều cảm thấy trái tim như bị côn trùng gặm, vừa đố kị vừa hận.
Sau khi chị cô ta phát sinh qua hệ với tổng giám đốc Tô, trưởng lão giận dữ, dùng xích sắt cầm tù cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy sinh ra đứa bé thứ nhất.
Trưởng lão cảm thấy huyết mạch của đứa bé kia không đủ tinh khiết, muốn mang đứa nhỏ đi, chị gái cô ta lại thoát khỏi xiềng xích mang đứa bé bỏ trốn.
Đương nhiên cô ấy không thể chạy thoát, người nhà Vu thần, sao có thể chạy trốn được?
Sau khi bị bắt, trưởng lão lại lập tức thu xếp cho đứa bé thứ hai, vẫn là lão già kia, đáng tiếc không thành.
Sau đó lão già tám mươi tuổi kia không đợi được, chết rồi.
Trưởng lão hết cách, chỉ có thể trút hi vọng lên người đứa bé thứ hai, nghĩ đến việc huyết mạch không thuần nhưng ít nhiều gì cũng giữ được huyết mạch Vu thần, bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn mẹ nó gấp trăm ngàn lần.
Ai ngờ cô ấy lại mang con bỏ chạy lần nữa…
Thấy ngón tay khô gầy bị cháy đen, móng tay cũng biến thành màu đen.
Cậu bé lập tức sợ hãi, da đầu như muốn nổ tung, âm thanh kẽo kẹt sau lưng vang lên giống như có người giẫm lên cành cây đi về phía cậu…
Tô Tử Du kêu lên một tiếng sợ hãi, cậu nhắm mắt kêu to: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”
“Lâm binh đấu giả… Giai trận liệt tiền hành!”
Cậu bé vừa niệm vừa kêu to chạy về phía trước.
Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại, Tô Tử Du bị dọa đến mức bụng dưới xiết chặt, cảm giác không nhịn được nước tiểu nữa…
Túc Bảo thở hổn hển hỏi: “Anh nhỏ, anh làm gì vậy?”
Vừa rồi anh nhỏ ở phía sau nói nhỏ rồi đột nhiên la to xoay người về phía trước.
Hại cô bé và anh lớn phải nhanh chóng phi nước đại, khó khăn lắm mới đuổi kịp anh nhỏ.
Vừa quay đầu lại đã phát hiện không biết mình chạy đi đâu, đường nhỏ vừa lên núi ban nãy đã không thấy nữa.
Ba ở phía sau cũng không thấy.
Trong lòng Tô Tử Chiến hơi căng thẳng, cậu bé thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao, sư phụ em vẫn còn ở đây.”
Nghe thấy người sư phụ lợi hại của cô bé vẫn còn ở đây, Tô Tử Chiến thả lỏng.
Răng Tô Tử Du không ngừng đánh vào nhau, cậu bé run rẩy: “Em gái, vừa rồi anh mới bị một bàn tay xương khô cháy đen kéo ở…”
Lúc này cậu bé mới dám quay đầu nhìn bả vai mình, không biết có phải ảo giác không mà cậu luôn cảm thấy bả vai lạnh như băng.
Túc Bảo vỗ vai cậu an ủi: “Vừa rồi tụi em ở phía sau anh, không có gì cả.”
Kỷ Trường nhìn xung quanh nói: “Là do âm khí nơi này quá nặng, âm khí rơi xuống vai cậu bé nên cậu ấy mới có ảo giác.”
Trên núi càng lạnh hơn, gió thỉnh thoảng thổi qua.
Buổi tối trên núi ở nông thôn không thể nhìn thấy gì, buổi tối trong công viên ở thành phố dù không có đèn nhưng cũng có thể thấy ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống.
Ngọn núi hoang cằn cỗi này giống với núi ở nông thôn, tối đen như mực, ánh sáng của các tòa nhà xung quanh không chiếu đến được.
Tướng Quân không chạy đi, nó nằm cạnh chân Túc Bảo như đang canh gác.
“Có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Tử Chiến tập trung.
Túc Bảo và Tô Tử Du lập tức ngậm miệng, vểnh tai lắng nghe.
Trong bóng tối không có âm thanh gì, chỉ có tiếng thở của mấy người họ, sự tĩnh mịch này càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Trong sự sợ hãi này, không biết tiếng cạch cạch cạch vang lên từ chỗ nào.
Mặc dù chưa từng nghe qua âm thanh này nhưng Tô Tử Du theo bản năng nhớ đến âm thanh của xương khớp.
Cậu bé nuốt nước bọt: “Em em em gái… Ban ngày chúng ta đến cũng như vậy, vì sao không để ngày mai hẵng đến?”
Túc Bảo nói rất có lí: “Vì ngày mai anh phải đi học nha!”
Tô Tử Du: “…”
Cậu bé vừa định nói mình có thể trốn học nhưng lại nhớ đến cảnh bà ngoại dùng tay không đánh dượng thì lập tức ngậm miệng.
Tiếng lạch cạch kia vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy người đi về phía trước theo âm thanh này.
Sâu bên trong bùn đất không ánh mặt trời có một cái hầm, bên trong chôn một cái quan tài, quan tài chôn ngang với mặt đất, vừa giống chôn lại không giống chôn.
Diêu Thi Duyệt đi theo sau một trưởng lão, nhìn trưởng lão nâng tấm ván quan tài lên, cô ta im lặng nhìn thoáng qua nữ thi nằm bên trong.
Nói đúng ra là người chết sống lại.
Người chị xinh đẹp một thời ngày trước của cô ta bây giờ đã vừa gầy vừa đen, hoàn toàn thay đổi.
Tứ chi cô ấy bị đính lên vách quan tài, có thứ gì đó nhúc nhích trong quần áo cô ấy, bò qua bò lại rất có quy luật.
Mắt cô ấy không nhắm lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía trước, nếu không phải tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động thì không ai biết cô ấy là người.
Trưởng lão cau mày nói: “Muốn trực tiếp luyện thành vu tiên vẫn còn rất lâu mới được… Quả nhiên gân cốt đã trưởng thành càng khó bồi dưỡng, lúc trước tôi đã nói để cô ta sinh con trước, chỉ có con cháu thuần huyết mới có thể bồi dưỡng ra Vu thần tốt nhất.”
“Chúng ta là con cháu của Vu thần, khống chế vận mệnh và sống chết của người khác, vận dụng tốt thì không biết có bao nhiêu người sẽ tìm chúng ta để khai thác mỏ…”
Trưởng lão nói đến đây thì dường như cảm thấy uất ức.
Trước kia Vu thần rất lợi hại, những bà đồng, đạo sĩ đuổi quỷ ở dân gian gặp đều cung kính cúi người chào hỏi.
Diêm vương gặp cũng phải nể mặt ba phần!
Nhưng về sau cô đơn, lưu lạc đến công việc tương tự thầy phong thủy, thầy phong thủy là xem phong thủy tìm mộ, bọn họ cũng không khác là bao, nhìn núi tìm mỏ, phục vụ những ông chủ trong nhà có mỏ kia…
Đổi lại là ngày xưa thì sao bọn họ sẽ làm những chuyện thấp kém thế này chứ, sao bọn họ cần phải bán mạng cho những ông chủ người đầy mùi tiền như vậy?
Bọn họ quỳ xuống cầu xin họ xem núi họ cũng không thèm nhìn!
Nhưng bây giờ không được, bọn họ chỉ có thể nhìn khoáng mạch, tìm khoáng mạch cho ông chủ mới có thể kiếm tiền sống sót.
Nói đi nói lại, bây giờ bọn họ chính là thầy phong thủy theo một nghĩa khác, người nhà họ Diêu sao có thể cam lòng được!
Diêu Thi Duyệt không còn là dáng vẻ thanh cao kiêu căng lúc trước, cô ta khúm núm phụ hoạ: “Trưởng lão nói đúng lắm…”
Trưởng lão lại hỏi: “Nói cô tìm hai đứa nhỏ kia, cô vẫn chưa tìm được?”
Diêu Thi Duyệt có kế hoạch của riêng mình, mặc dù gia tộc cần Tô Tử Chiến và Tô Tử Du nhưng cô ta cũng muốn lợi dụng hai đứa nhỏ để gả vào nhà họ Tô.
Thành bà chủ nhà họ Tô còn cần phải tốn sức làm Vu thần gì đó sao, còn cần phải xem núi cho những ông chủ kia sao?
Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người làm thuê, sao có thể bằng bà chủ nhà họ Tô được!
Nhưng bây giờ cũng hết cách, nhà họ Tô không dễ lừa như tivi diễn, người nào người nấy đều tinh như quỷ vậy.
Diêu Thi Duyệt nói: “Tìm được rồi…”
Trưởng lão vui mừng: “Ở đâu?”
Diêu Thi Duyệt lặng lẽ nhìn xung quanh, cô ta không biết Tiên gia có ở đây không.
Trưởng lão cũng không biết chuyện cô ta tự ý tìm Tiên gia.
Cô ta nói: “Chúng nó ở nhà họ Tô, là cháu trai trưởng nhà họ Tô… Mấy hôm nay tôi vẫn luôn cố gắng nhưng không thể tiếp cận được chúng.”
Trưởng lão cười lạnh: “Trực tiếp bắt đi là được! Chúng ta là huyết mạch nhà họ Diêu, bọn họ xứng giữ lại được sao?”
Thương nhân cả người toát ra mùi tiền, đúng là làm bẩn huyết mạch tinh khiết của Vu thần nhà họ Diêu!
Ông ta nhớ đến chuyện năm đó, bất mãn nói: “Đều do Diêu Linh Nguyệt! Lúc trước ta đã sắp xếp xong người cho cô ta, mặc dù đối phương đã tám mươi tuổi nhưng lại là đời sau của nhà họ Diêu… Làm tốt nói không chừng nhà họ Diêu đã có thể quay về thời huy hoàng, cô ta lại tự tiện chủ trương!”
Diêu Thi Duyệt nhìn về phía quan tài.
Năm đó chị cô ta đáng lẽ phải ngủ với lão già tám mươi tuổi mới đúng, trời xui đất khiến thế nào mà lại ở cùng với tổng giám đốc Tô, mỗi lần nhớ đến điều này cô ta đều cảm thấy trái tim như bị côn trùng gặm, vừa đố kị vừa hận.
Sau khi chị cô ta phát sinh qua hệ với tổng giám đốc Tô, trưởng lão giận dữ, dùng xích sắt cầm tù cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy sinh ra đứa bé thứ nhất.
Trưởng lão cảm thấy huyết mạch của đứa bé kia không đủ tinh khiết, muốn mang đứa nhỏ đi, chị gái cô ta lại thoát khỏi xiềng xích mang đứa bé bỏ trốn.
Đương nhiên cô ấy không thể chạy thoát, người nhà Vu thần, sao có thể chạy trốn được?
Sau khi bị bắt, trưởng lão lại lập tức thu xếp cho đứa bé thứ hai, vẫn là lão già kia, đáng tiếc không thành.
Sau đó lão già tám mươi tuổi kia không đợi được, chết rồi.
Trưởng lão hết cách, chỉ có thể trút hi vọng lên người đứa bé thứ hai, nghĩ đến việc huyết mạch không thuần nhưng ít nhiều gì cũng giữ được huyết mạch Vu thần, bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn mẹ nó gấp trăm ngàn lần.
Ai ngờ cô ấy lại mang con bỏ chạy lần nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.