Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 442: Dì?

Tề Lan

22/02/2024

Túc Bảo kêu to rồi vào nhà tắm, bé ồn ào tắm rửa, ở bên ngoài cũng ngửi được mùi tươi mát của sữa tắm.

Quỷ nhu nhược bật cười lắc đầu, nó túm lấy quỷ giả dối: “Đi thôi, quan sát một tháng, vô dụng thì cho hồ lô linh hồn ăn.”

Quỷ đào hoa tránh ra xa: “Ngươi không sợ mùi thối của nó à!”

Bây giờ thấy quỷ giả dối đều có cảm giác trên người nó đều là giòi.

Quỷ nhu nhược không nói gì.

Đương nhiên chê rồi.

Nhưng vì không muốn bảo bối đụng vào quỷ giả dối nên nó chỉ có thể làm thay mà thôi.

Quỷ giả dối khóc: “Tất cả mọi người đều là ác quỷ, đây không phải là đang tàn sát đồng loại sao?”

Quỷ nhu nhược mỉm cười: “Chúng ta không giống, chúng ta không cùng một loại với ngươi.”

Quỷ nhu nhược kéo nó vào hồ lô linh hồn.

Bên trong hồ lô linh hồn còn có nơi giam giữ, chúng nó gọi là phòng quan sát.

Bây giờ nữ quỷ mặc áo cưới cũng đang còn trong đó… Mặc dù đã cùng đánh mạt chược với nhau nhưng lúc ra ngoài chúng nó vẫn sợ quỷ áo cưới và quỷ đầu trọc nam kia có âm mưu nham hiểm gì đó, cho nên vẫn tạm thời giam giữ.

Nữ quỷ áo cưới ngột ngạt muốn chết rồi!

“Thả nô gia ra ngoài, nô gia còn muốn đấu địa chủ!” Nó tội nghiệp nói: “Nô gia đầu hàng, không có suy nghĩ gì khác, cầu xin các ngươi tin ta!”

Sau đó nó thấy quỷ giả dối bị nhốt vào.

“…”

Túc Bảo bước ra với mái tóc ướt, bé bọc bản thân lại bằng một chiếc khăn tắm mềm mại, mắt nhìn xung quanh.

Sau khi không thấy ai, bé nhanh chóng chạy đi mặc quần áo.

Lúc này Tô Tử Du mới gõ cửa vào nói: “Em gái, em xong chưa? Đi ăn gì rồi đón anh hai nha!”

Theo lời quỷ giả dối thì bây giờ đã gần chín giờ.

Thật ra bà cụ Tô muốn đến xem thử, nhưng không hiểu sao lại âm thầm rời đi.

Túc Bảo cầm khăn tắm xoa tóc lung mái tóc: “Rất nhanh sẽ xong nha~”

Tô Tử Du đi vào thấy cô bé đang xoa tóc lung tung, mái tóc nhanh chóng biến thành ổ gà.

Cậu bé nhịn cười, chạy đến cầm khăn tắm: “Để anh giúp em!”

Tiểu Tử Du rón rén giúp cô bé lau khô nước trên tóc rồi cầm máy sấy hong khô tóc cho bé.

Lúc Tô Nhất Trần đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Tử Du trán đầy mồ hôi nắm lấy tóc Túc Bảo, tay còn lại vụng về cầm máy sấy.

“Chờ chút, sắp xong rồi!”

Trong mắt cậu bé hiện lên sự lo lắng, muốn nhanh chóng thổi khô tóc nhưng lại sợ làm đau Túc Bảo, bàn tay nho nhỏ ra vẻ học theo Tony ở tiệm làm tóc, hơi run, thỉnh thoảng còn vò đầu Túc Bảo một cái.

Túc Bảo ngồi yên trên mặt đất, bé ngẩng đầu dặn: “Anh, anh chậm chút nha.”

“Đừng giật tóc em, em không muốn trọc như chị Hàm Hàm đâu.”

Tô Nhất Trần nhịn không được mà bật cười thành tiếng, hình ảnh này thật ấm áp.

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, bé lập tức quay đầu lại nhìn: “Cậu cả!”

Cậu cả về rồi!

Túc Bảo lập tức đứng lên chạy tới.

Tô Tử Du hoảng sợ, cậu bé lập tức chạy theo, máy sấy cũng nhổ luôn ra.



Túc Bảo chạy phía trước, Tô Tử Du cầm một nhúm tóc của cô bé đuổi theo phía sau, đằng sau là máy sấy bị kéo lê theo, vừa chạy vừa nói to: “Chờ chút! Chờ chút!”

Túc Bảo nhào vào lòng Tô Nhất Trần, Tô Tử Du cũng không phanh lại kịp.

Tô Nhất Trần ôm cả hai đứa bé vào lòng, cạn lời nói: “Bỏ tóc em gái con ra đã.”

Sao lại ngốc như vậy chứ, còn không biết đường buông ra sao?

Lúc này Tô Tử Du mới phản ứng được, cậu bé vội vàng buông ra.

Ồ, bố già nhà mình cũng ôm cậu rồi? Không ngờ bố lại dịu dàng với cậu như vậy đấy?

Cậu bé đang suy nghĩ thì Tô Nhất Trần đã buông cậu ra, Tô Tử Du rơi thẳng xuống dưới.

“…”

Cũng may chân cậu bé dài nên lập tức tiếp đất, chỉ thấy bố cậu bé cưng chiều ôm em gái đi.

Tô Tử Du đứng ở sau hỏi nhỏ: “Mình là con ruột sao?”

“Đây là bố ruột sao?”

Sau khi xuống tầng ăn cơm, Tô Nhất Trần đưa Túc Bảo và Tô Tử Du ra ngoài, Tô Tử Lâm đến bệnh viện trước, chú Niếp cầm hộp cơm đi phía sau.

Lúc này, trong phòng bệnh tư nhân của Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích ngồi trên giường bệnh, lúc này trên khuôn mặt đẹp trai của nam sinh lại mang vẻ mặt oán giận.

Đã bảy ngày rồi em gái không đến thăm cậu.

Thứ hai đến thứ sáu phải đi nhà trẻ, chuyện này có thể hiểu được.

Nhưng thứ bảy chủ nhật cô bé cũng không đến.

Hôm nay là thứ hai, chắc chắn mọi người đều đi học, sẽ không đến đón cậu bé.

Không vui chút nào!

Lúc này một bác sĩ nữ đẩy cửa bước vào xem cậu, cười nói: “Soái ca nhỏ, hôm nay sẽ xuất viện, cô kiểm tra lại cho cháu một lần nữa nha.”

Tô Tử Tích nhíu mày nhìn cô ta: “Cô là ai, bác sĩ Lý đâu?”

Bác sĩ nữa vừa lấy ống nghe bệnh ra vừa nói: “Bác sĩ Lý đi phẫu thuật, nói cô giúp cháu xử lí giấy tờ xuất viện. Nào! Duỗi tay ra cho cô kiểm tra chút.”

Tô Tử Tích: “…”

Cậu không thích bác sĩ nữ này.

Không còn cách nào khác, cậu bé vươn tay ra, không nhịn được mà xoay đầu, ánh mắt nhìn về cổ tay bác sĩ nữ này.

Cô ta đeo một cái đồng hồ, rất nổi bật, chủ yếu vì đây là đồng hồ nam.

Tô Tử Tích thắc mắc, cậu bé luôn cảm thấy mình đã từng thấy qua chiếc đồng hồ này ở đâu đó…

Sau khi bác sĩ nữ kia kiểm tra xong thì rời đi, nhưng lúc ra ngoài hơi dừng lại một chút, mắt sáng lên, kèm theo đó là sự kích động.

Hôm nay chắc có thể nhìn thấy người kia! Đó chính là tổng giám đốc Tô của tập đoàn Tô thị…

Lúc Túc Bảo đến bệnh viện đã thấy Tô Tử Tích chán nản nằm lì trên giường.

“Cuối cùng mọi người cũng nhớ đến anh!” Cậu hừ lạnh nghiêng đầu che giấu sự vui vẻ trong mắt.

Túc Bảo ghé đầu sang: “Anh Tử Tích, anh tức giận sao?”

Tô Tử Tích mím môi, lâu như vậy mà cũng không đến thăm cậu.

Ở nhà trẻ một tuần rồi đến cuối tuần.



Thứ hai đến thứ sáu có thể hiểu, thứ bảy chủ nhật thì sao?

Đều không đến gặp cậu!

Chẳng lẽ cậu không quan trọng đến vậy sao?

Túc Bảo duỗi tay ra xoa đầu cậu, mềm mại an ủi: “Được rồi được rồi, không phải em tới rồi sao?”

Tô Tử Tích hừ lạnh một tiếng: “Đến… đến tay không sao?”

Túc Bảo lập tức sờ túi, không có kẹo.

Vay quỷ một cái đi!

Túc Bảo động đậy ngón tay, bên cạnh hồ lô linh hồn lập tức xuất hiện một viên kẹo.

“A, cho anh.”

Lúc này Tô Tử Tích mới hừ một tiếng: “Miễn cưỡng tha thứ cho em nha… Ơ, sao cái kẹo này lại bị bóc rồi?”

Túc Bảo: “…”

Quỷ xui xẻo thò đầu ra tìm kẹo: “…”

Mẹ ơi, bỏ mồm rồi cũng còn có người tranh?

Túc Bảo căn bản không dám nói cho anh Tử Tích biết viên kẹo này đã bị quỷ xui xẻo liếm qua, bé trơ mắt nhìn anh mình, trong lòng mặc niệm không bẩn không bẩn, quỷ ăn không tính là ăn, không bẩn…

Tô Tử Tích thấy Túc Bảo nhìn mình thì kì lạ hỏi: “Sao vậy?”

Hôm nay được xuất viện, cảm giác như kẹo trong miệng ngọt hơn nhiều.

Túc Bảo lắc mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ lắc đến mức xuất hiện ảo ảnh: “Không, không có gì!”

Được rồi, không nói cho anh biết.

Bố nói, đôi khi phải nói lời nói dối có ý tốt, không sao, không liên quan đến trẻ con!

Tô Tử Lâm làm xong thủ tục xuất viện quay về, phía sau anh còn có một bác sĩ nữ đi cùng.

Bác sĩ nữa vừa đi vừa kéo tay áo lên nói: “Không có vấn đề gì khác, nhưng vì sức khỏe của Tô tiểu thiếu gia, tôi lại kiểm tra thêm cho cậu bé lần nữa.”

Tô Tử Lâm im lặng gật đầu, không có ý kiến.

Bệnh viện tư nhân tốt ở chỗ cho dù là phòng bệnh cũng là phòng bệnh vô cùng xa hoa, bên trong có sopha, còn có cả bàn làm việc, bên cạnh còn có một căn phòng cho người thân chăm bệnh nhân ở.

Tô Nhất Trần ngồi trên sopha, hai chân vắt chéo nhau, đang xem tài liệu trong điện thoại.

Lúc này nghe tiếng có người vào thì theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Anh đột nhiên nhíu mày.

Bác sĩ nữ đang giơ ống nghe bệnh lên.

Đồng hồ trên cổ tay cô ta… Đúng là chiếc đồng hồ anh làm rơi tám năm trước!

Thời gian đã qua quá lâu, lâu đến mức anh gần quên đi dáng vẻ của người phụ nữ kia.

Mười năm trước, người phụ nữ kia bỏ trốn, nhưng mười tháng sau lại đặt một bé trai trước cổng nhà họ Tô!

Tám năm trước, người phụ nữ kia lại lặp lại chiêu cũ, lại đặt Tô Tử Du xuống trước cửa nhà họ Tô.

Anh cũng không biết cô ta muốn làm gì?

Anh không gặp cô ta lần nào, cũng không tra ra được cô ta là ai, thứ duy nhất trên người anh bị lấy đi chính là một chiếc đồng hồ nam đen.

Vẻ mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ nữ kia.

“Cô là ai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook