Chương 312: Đồ vật tà ác
Tề Lan
06/11/2023
Túc Bảo không biết trộm khí vận quốc gia là gì, lần đầu tiên Tô Tử Du biết khí vận quốc gia cũng có thể trộm nên rất ngạc nhiên.
“Họ là ai?” Tô Tử Du hỏi.
Kỷ Trường nhìn cậu một cái rồi nói: “Mấy đứa còn nhỏ, có một số việc không cần phải biết đâu, không có lợi với mấy đứa.”
Túc Bảo bĩu môi: “Lại thế nữa rồi, cái gì cũng trẻ con không cần biết, người lớn không nói thì sao trẻ con biết được?”
Bé vừa nói vừa uống nước, tức quá đi thôi.
Kỷ Trường không nhịn được bật cười, hắn đưa tay ra chọc chọc má Túc Bảo, kết quả hớp nước trong miệng Túc Bảo phun hết ra ngoài.
Bé vội vàng che miệng, trợn mắt nhìn Kỷ Trường.
Sư phụ xấu tính quá!
Kỷ Trường cười nói: “Ta làm vậy vì tốt cho mấy đứa thôi.”
Có một số người quá tàn ác, lòng dạ lại hẹp hòi. Bây giờ nói thế nào hắn cũng đã là người cõi âm rồi, có đôi lúc cũng không thể bảo vệ được bé.
Kỷ Trường sợ nói nhiều Túc Bảo sẽ nhớ trong lòng, dù vô tình hay cố ý cũng sẽ đụng chạm đến bọn họ.
Tô Tử Du đổi một câu hỏi hợp lý: “Bọn họ rất lợi hại phải không?”
Kỷ Trường giễu cợt: “Ở một mức độ nào đó mà nói thì họ rất lợi hại, chính họ còn phải sợ hãi người phe mình. Thậm chí người của một vài tổ chức ngầm cũng phải e dè họ.”
“Nhưng nói đến tổ tông, ta mới chính là lão tổ tông của bọn họ.”
“Tà thuật của những người đó xuất phát từ học thuyết m Dương của Long quốc. Dưới thời Xuân Thu, học thuyết m Dương và Kỳ Môn Độn Giáp mới được trao cho những khái niệm chính thống, cuối cùng đã trở thành một trường phái học thuật riêng biệt, lịch sử gọi đó là m Dương gia.”
Tô Tử Du kinh ngạc hỏi: “ Âm Dương gia, Âm Dương sư? Đó chẳng phải những thứ thuộc về nước hàng xóm sao?”
Kỷ Trường lạnh lùng nói: “Bây giờ nhắc tới khởi nguồn của Âm Dương sư, gần như tất cả những người trẻ nhất là những đóa hoa của Tổ quốc đều nghĩ thứ này xuất phát từ Doanh quốc, nhưng thực ra lão tổ tông lại là người Long quốc ta.”
 m Dương gia là trường phái học thuật chính thống thời Xuân Thu, sau khi được truyền bá vào Long quốc thì đã dung hợp văn hóa của chính bọn họ với Kỳ Môn Độn Giáp và m Dương Ngũ Hành rồi dần dần hình thành hai trường phái quan trọng của thuật phong thủy, một chính một tà.
“Nhắc về thuật Âm Dương, tổ tiên ta nhấn mạnh tính đúng sai, trắng đen rõ ràng. Lấy chính đạo để bày bố pháp trận, dùng tinh tượng để đoán dữ lành, những năng lực này nên dùng để cứu đời cứu người. Nhưng tà giáo bên kia vì để tu luyện đến cảnh giới tối cao mà bất chấp thủ đoạn, họ có thể sử dụng mọi thứ vì mục đích của mình, thế nên với họ không tồn tại thiện ác.”
Một người không có thiện ác, không phân biệt được trắng đen, chỉ biết sống vì bản thân mình là người cực kỳ đáng sợ.
Bởi thế bọn họ mới nói mình mượn vận nước mà không phải là trộm vận nước.
Nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo mở to hai mắt, hồn nhiên ngây thơ.
Kỷ Trường chốt lại vấn đề, hắn nói: “Tóm lại nếu mấy đứa gặp phải bọn họ thì phải cẩn thận tuyệt đối, biết chưa?”
Túc Bảo phồng má gật đầu.
Tô Tử Du còn rất nhiều thắc mắc nên dồn dập hỏi: “Chúng ta còn gặp lại bọn họ ư? Bọn họ hung ác đáng sợ đến vậy liệu chúng ta có cần tiếp tục điều tra vụ án búp bê không? Nếu chúng ta không điều tra nữa, vậy thì bọn họ có tiếp tục hành động không? Họ sẽ hại người chăng? Có chết người không? Có…”
Kỷ Trường giật giật khóe miệng, hắn dựng hai ngón tay lên, một tấm bùa vàng chợt xuất hiện trong hư không. Hắn tiện tay dán bùa khóa kín miệng Tô Tử Du.
Tô Tử Du: “?”
Tại sao cậu muốn nói chuyện nhưng lại không nói được vậy kìa?
Tô Tử Chiến mím môi: “Ăn cơm đi đã.”
Cậu lấy thực đơn tới, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Túc Bảo giơ tay: “Anh ơi, em muốn ăn kem, bánh ngọt nhỏ, kẹo mè, bánh bí ngô…”
Tô - gia trưởng - Tử Chiến không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không được.”
Tô Tử Du nhìn thực đơn: “Đều là món cay.”
Túc Bảo nghiêng đầu nhỏ sang, là món cay hết à?
Đều là món yêu thích của mẹ.
Bé giơ bàn tay nhỏ ra chỉ loạn vào hình ảnh minh họa đồ ăn: “Món này, món này, cả món này nữa…”
Tô Tử Du: “...”
Tô Tử Chiến hỏi: “Chắc chắn chưa? Mấy món này đều cực kỳ cay đó.”
Túc Bảo nhớ tới lần ăn cay trước, bé che mông lại theo bản năng.
“Thế… Thế bỏ ít ớt thôi được không…?”
Tô Tử Chiến lật thực đơn, lạnh lùng nói: “Không ăn được cay thì đừng ăn.”
Túc Bảo mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ thích ăn, Túc Bảo muốn ăn giúp mẹ.”
Đầu ngón tay Tô Tử Chiến khựng lại.
Cậu khép thực đơn lại, ngoắc tay gọi phục vụ tới rồi nói: “Một trứng hấp phù dung, thịt kho khoai sọ, cá hấp xì dầu… Và một con gà cay.”
Túc Bảo dựng lỗ tai nghe, bé nghe được có món cay mới yên tâm.
Tô Tử Du dò hỏi: “Em ăn được thật chứ?”
Túc Bảo vỗ vỗ ngực nhỏ: “Yên tâm, em có thể ăn được.”
Tô Tử Chiến cười nhạo một tiếng, cậu không nói gì nữa, chỉ bóc bát đũa dùng một lần ra rồi cẩn thận dùng nước sôi tráng qua chúng, bấy giờ cậu mới đặt những thứ đó lên trước mặt Túc Bảo.
Khi ba người đang ăn cơm, bên kia…
Cố Thịnh Tuyết thông qua một vài đường tắt mang chiếc giày búp bê kia đi kiểm tra.
Nhìn kết quả kiểm tra được gửi về, cô bé được phen sét đánh ngang tai lần nữa.
Nguyên liệu thành phần thật sự chứa tro cốt?
Cố Thịnh Tuyết đờ đẫn hóa đá, kết quả kiểm tra trong tay cô bé thong thả đáp xuống mặt đất như một con bướm say rượu.
“Không thể nào!” Cố Thịnh Tuyết ôm đầu: “Mình không thể nào cùi bắp như vậy được!”
Bên tai cô bé liên tục vang lên câu nói kia của Túc Bảo: “Chị chính là đồ cùi bắp, Chân Cơ* cùi bắp!”
(*) Chân Cơ là tướng game
Cố Thịnh Tuyết không muốn ăn cơm! Bây giờ cô bé phải đi bổ túc mới được!
Cô bé hỏi thăm được nơi chị cô bé đã đặt làm búp bê theo yêu cầu, vội vàng chạy tới.
Khi đến cửa hàng cô bé thấy nơi này có rào chắn bao quanh, từ miệng quần chúng ăn dưa Cố Thịnh Tuyết biết được việc cửa hàng này dùng xương người để chế tạo búp bê đã bị phát hiện.
Cảnh sát đang thu hồi những con búp bê dựa trên lịch sử tiêu thụ.
Nghe nói chủ cửa hàng đã bỏ chạy, chỉ bắt được một nhân viên trông coi cửa hàng. Nhân viên đó hình như không biết chuyện này, người đó cũng sợ đến mức sắp hôn mê bất tỉnh.
Cố Thịnh Tuyết lập tức trợn tròn mắt.
Là ai… Là ai đã đi trước cô bé?
“Nghe nói người báo án là ba đứa trẻ con…”
“Ba đứa trẻ con ấy đáng thương thật, nghe bảo chúng nó thấy xương người bị nghiền nát trong xưởng, chúng sợ đến tè cả ra quần.”
Cố Thịnh Tuyết: “...”
Cô bé đi ngang qua hai người qua đường, không nhịn được cuối cùng dừng lại lạnh lùng nói: “Cô có thấy bọn họ sợ tè đến ra quần không?”
Người qua đường chưa từng thấy đứa trẻ nào lạnh lùng như vậy, người đó bị dọa ngơ cả người: “À, cô cũng chỉ nghe nói thế thôi…”
Sắc mặt Cố Thịnh Tuyết lạnh như băng: “Không tận mắt thấy thì đừng nói lung tung, lời đồn nhảm dừng nơi người trí*, đừng trở thành một người ngu xuẩn.”
(*) ý là người có trí tuệ luôn biết chủ động phân loại thông tin nghe được và cân nhắc từng lời nói ra, không thổi phồng hay bóp méo sự việc, không nói lời đồn ác, không lấy chuyện làm quà.
Dứt lời, cô bé quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hai người qua đường đang ăn dưa há to miệng, họ khó hiểu quay sau nhìn nhau.
Đứa trẻ này là ai! Thật khiến người ta thấy ghét!
Cố Thịnh Tuyết bước ra khỏi tòa nhà, cô bé đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại… Toàn thân cô bé tỏa ra khí lạnh.
Trẻ con bình thường ai lại tới những chỗ như vậy. Trên thế giới cũng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, ba đứa trẻ người qua đường nói chắc chắn có một người là Túc Bảo!
Đáng ghét, lại để bé nói đúng nữa rồi, bé xử lý cửa hàng búp bê còn nhanh hơn cô bé một bước.
Cô bé thì như một người ngu dốt tự tin thái quá, mình điều tra ra trong búp bê thật sự có tro cốt thì người ta đã làm xong chuyện từ lâu rồi.
Cô bé chỉ còn lại sự cô đơn lạnh lẽo!
Cố Thịnh Tuyết không chịu nhận thua, trước khi Túc Bảo xuất hiện cô bé vẫn rất lợi hại!
Một mình điều tra, một mình bắt quỷ, âm thầm diệt trừ không ít thứ không nên tồn tại.
Dựa vào cái gì mà từ khi Túc Bảo xuất hiện cô bé lại trở thành đồ ngốc chứ!
“Họ là ai?” Tô Tử Du hỏi.
Kỷ Trường nhìn cậu một cái rồi nói: “Mấy đứa còn nhỏ, có một số việc không cần phải biết đâu, không có lợi với mấy đứa.”
Túc Bảo bĩu môi: “Lại thế nữa rồi, cái gì cũng trẻ con không cần biết, người lớn không nói thì sao trẻ con biết được?”
Bé vừa nói vừa uống nước, tức quá đi thôi.
Kỷ Trường không nhịn được bật cười, hắn đưa tay ra chọc chọc má Túc Bảo, kết quả hớp nước trong miệng Túc Bảo phun hết ra ngoài.
Bé vội vàng che miệng, trợn mắt nhìn Kỷ Trường.
Sư phụ xấu tính quá!
Kỷ Trường cười nói: “Ta làm vậy vì tốt cho mấy đứa thôi.”
Có một số người quá tàn ác, lòng dạ lại hẹp hòi. Bây giờ nói thế nào hắn cũng đã là người cõi âm rồi, có đôi lúc cũng không thể bảo vệ được bé.
Kỷ Trường sợ nói nhiều Túc Bảo sẽ nhớ trong lòng, dù vô tình hay cố ý cũng sẽ đụng chạm đến bọn họ.
Tô Tử Du đổi một câu hỏi hợp lý: “Bọn họ rất lợi hại phải không?”
Kỷ Trường giễu cợt: “Ở một mức độ nào đó mà nói thì họ rất lợi hại, chính họ còn phải sợ hãi người phe mình. Thậm chí người của một vài tổ chức ngầm cũng phải e dè họ.”
“Nhưng nói đến tổ tông, ta mới chính là lão tổ tông của bọn họ.”
“Tà thuật của những người đó xuất phát từ học thuyết m Dương của Long quốc. Dưới thời Xuân Thu, học thuyết m Dương và Kỳ Môn Độn Giáp mới được trao cho những khái niệm chính thống, cuối cùng đã trở thành một trường phái học thuật riêng biệt, lịch sử gọi đó là m Dương gia.”
Tô Tử Du kinh ngạc hỏi: “ Âm Dương gia, Âm Dương sư? Đó chẳng phải những thứ thuộc về nước hàng xóm sao?”
Kỷ Trường lạnh lùng nói: “Bây giờ nhắc tới khởi nguồn của Âm Dương sư, gần như tất cả những người trẻ nhất là những đóa hoa của Tổ quốc đều nghĩ thứ này xuất phát từ Doanh quốc, nhưng thực ra lão tổ tông lại là người Long quốc ta.”
 m Dương gia là trường phái học thuật chính thống thời Xuân Thu, sau khi được truyền bá vào Long quốc thì đã dung hợp văn hóa của chính bọn họ với Kỳ Môn Độn Giáp và m Dương Ngũ Hành rồi dần dần hình thành hai trường phái quan trọng của thuật phong thủy, một chính một tà.
“Nhắc về thuật Âm Dương, tổ tiên ta nhấn mạnh tính đúng sai, trắng đen rõ ràng. Lấy chính đạo để bày bố pháp trận, dùng tinh tượng để đoán dữ lành, những năng lực này nên dùng để cứu đời cứu người. Nhưng tà giáo bên kia vì để tu luyện đến cảnh giới tối cao mà bất chấp thủ đoạn, họ có thể sử dụng mọi thứ vì mục đích của mình, thế nên với họ không tồn tại thiện ác.”
Một người không có thiện ác, không phân biệt được trắng đen, chỉ biết sống vì bản thân mình là người cực kỳ đáng sợ.
Bởi thế bọn họ mới nói mình mượn vận nước mà không phải là trộm vận nước.
Nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo mở to hai mắt, hồn nhiên ngây thơ.
Kỷ Trường chốt lại vấn đề, hắn nói: “Tóm lại nếu mấy đứa gặp phải bọn họ thì phải cẩn thận tuyệt đối, biết chưa?”
Túc Bảo phồng má gật đầu.
Tô Tử Du còn rất nhiều thắc mắc nên dồn dập hỏi: “Chúng ta còn gặp lại bọn họ ư? Bọn họ hung ác đáng sợ đến vậy liệu chúng ta có cần tiếp tục điều tra vụ án búp bê không? Nếu chúng ta không điều tra nữa, vậy thì bọn họ có tiếp tục hành động không? Họ sẽ hại người chăng? Có chết người không? Có…”
Kỷ Trường giật giật khóe miệng, hắn dựng hai ngón tay lên, một tấm bùa vàng chợt xuất hiện trong hư không. Hắn tiện tay dán bùa khóa kín miệng Tô Tử Du.
Tô Tử Du: “?”
Tại sao cậu muốn nói chuyện nhưng lại không nói được vậy kìa?
Tô Tử Chiến mím môi: “Ăn cơm đi đã.”
Cậu lấy thực đơn tới, hỏi: “Muốn ăn gì?”
Túc Bảo giơ tay: “Anh ơi, em muốn ăn kem, bánh ngọt nhỏ, kẹo mè, bánh bí ngô…”
Tô - gia trưởng - Tử Chiến không cần suy nghĩ đã từ chối ngay: “Không được.”
Tô Tử Du nhìn thực đơn: “Đều là món cay.”
Túc Bảo nghiêng đầu nhỏ sang, là món cay hết à?
Đều là món yêu thích của mẹ.
Bé giơ bàn tay nhỏ ra chỉ loạn vào hình ảnh minh họa đồ ăn: “Món này, món này, cả món này nữa…”
Tô Tử Du: “...”
Tô Tử Chiến hỏi: “Chắc chắn chưa? Mấy món này đều cực kỳ cay đó.”
Túc Bảo nhớ tới lần ăn cay trước, bé che mông lại theo bản năng.
“Thế… Thế bỏ ít ớt thôi được không…?”
Tô Tử Chiến lật thực đơn, lạnh lùng nói: “Không ăn được cay thì đừng ăn.”
Túc Bảo mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mẹ thích ăn, Túc Bảo muốn ăn giúp mẹ.”
Đầu ngón tay Tô Tử Chiến khựng lại.
Cậu khép thực đơn lại, ngoắc tay gọi phục vụ tới rồi nói: “Một trứng hấp phù dung, thịt kho khoai sọ, cá hấp xì dầu… Và một con gà cay.”
Túc Bảo dựng lỗ tai nghe, bé nghe được có món cay mới yên tâm.
Tô Tử Du dò hỏi: “Em ăn được thật chứ?”
Túc Bảo vỗ vỗ ngực nhỏ: “Yên tâm, em có thể ăn được.”
Tô Tử Chiến cười nhạo một tiếng, cậu không nói gì nữa, chỉ bóc bát đũa dùng một lần ra rồi cẩn thận dùng nước sôi tráng qua chúng, bấy giờ cậu mới đặt những thứ đó lên trước mặt Túc Bảo.
Khi ba người đang ăn cơm, bên kia…
Cố Thịnh Tuyết thông qua một vài đường tắt mang chiếc giày búp bê kia đi kiểm tra.
Nhìn kết quả kiểm tra được gửi về, cô bé được phen sét đánh ngang tai lần nữa.
Nguyên liệu thành phần thật sự chứa tro cốt?
Cố Thịnh Tuyết đờ đẫn hóa đá, kết quả kiểm tra trong tay cô bé thong thả đáp xuống mặt đất như một con bướm say rượu.
“Không thể nào!” Cố Thịnh Tuyết ôm đầu: “Mình không thể nào cùi bắp như vậy được!”
Bên tai cô bé liên tục vang lên câu nói kia của Túc Bảo: “Chị chính là đồ cùi bắp, Chân Cơ* cùi bắp!”
(*) Chân Cơ là tướng game
Cố Thịnh Tuyết không muốn ăn cơm! Bây giờ cô bé phải đi bổ túc mới được!
Cô bé hỏi thăm được nơi chị cô bé đã đặt làm búp bê theo yêu cầu, vội vàng chạy tới.
Khi đến cửa hàng cô bé thấy nơi này có rào chắn bao quanh, từ miệng quần chúng ăn dưa Cố Thịnh Tuyết biết được việc cửa hàng này dùng xương người để chế tạo búp bê đã bị phát hiện.
Cảnh sát đang thu hồi những con búp bê dựa trên lịch sử tiêu thụ.
Nghe nói chủ cửa hàng đã bỏ chạy, chỉ bắt được một nhân viên trông coi cửa hàng. Nhân viên đó hình như không biết chuyện này, người đó cũng sợ đến mức sắp hôn mê bất tỉnh.
Cố Thịnh Tuyết lập tức trợn tròn mắt.
Là ai… Là ai đã đi trước cô bé?
“Nghe nói người báo án là ba đứa trẻ con…”
“Ba đứa trẻ con ấy đáng thương thật, nghe bảo chúng nó thấy xương người bị nghiền nát trong xưởng, chúng sợ đến tè cả ra quần.”
Cố Thịnh Tuyết: “...”
Cô bé đi ngang qua hai người qua đường, không nhịn được cuối cùng dừng lại lạnh lùng nói: “Cô có thấy bọn họ sợ tè đến ra quần không?”
Người qua đường chưa từng thấy đứa trẻ nào lạnh lùng như vậy, người đó bị dọa ngơ cả người: “À, cô cũng chỉ nghe nói thế thôi…”
Sắc mặt Cố Thịnh Tuyết lạnh như băng: “Không tận mắt thấy thì đừng nói lung tung, lời đồn nhảm dừng nơi người trí*, đừng trở thành một người ngu xuẩn.”
(*) ý là người có trí tuệ luôn biết chủ động phân loại thông tin nghe được và cân nhắc từng lời nói ra, không thổi phồng hay bóp méo sự việc, không nói lời đồn ác, không lấy chuyện làm quà.
Dứt lời, cô bé quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Hai người qua đường đang ăn dưa há to miệng, họ khó hiểu quay sau nhìn nhau.
Đứa trẻ này là ai! Thật khiến người ta thấy ghét!
Cố Thịnh Tuyết bước ra khỏi tòa nhà, cô bé đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại… Toàn thân cô bé tỏa ra khí lạnh.
Trẻ con bình thường ai lại tới những chỗ như vậy. Trên thế giới cũng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, ba đứa trẻ người qua đường nói chắc chắn có một người là Túc Bảo!
Đáng ghét, lại để bé nói đúng nữa rồi, bé xử lý cửa hàng búp bê còn nhanh hơn cô bé một bước.
Cô bé thì như một người ngu dốt tự tin thái quá, mình điều tra ra trong búp bê thật sự có tro cốt thì người ta đã làm xong chuyện từ lâu rồi.
Cô bé chỉ còn lại sự cô đơn lạnh lẽo!
Cố Thịnh Tuyết không chịu nhận thua, trước khi Túc Bảo xuất hiện cô bé vẫn rất lợi hại!
Một mình điều tra, một mình bắt quỷ, âm thầm diệt trừ không ít thứ không nên tồn tại.
Dựa vào cái gì mà từ khi Túc Bảo xuất hiện cô bé lại trở thành đồ ngốc chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.