Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 440: Dùng nỗi khổ của người khác để đạt được danh tiếng tốt đẹp cho bản thân mình

Tề Lan

22/02/2024

Quỷ đạo đức giả hết nói nổi luôn rồi, đang định nói thêm gì đó.

Đột nhiên quỷ nhu nhược liếc mắt nhìn Túc Bảo một cái, hỏi: "Chuyện của ngươi với quả phụ hàng xóm... có thể nói ra được không?"

Nó phải xác nhận một chút, dù sao Túc Bảo vẫn còn nhỏ.

Quỷ đạo đức giả buồn bực nói: "Không có gì mà không thể nói cả, ta là quỷ đạo đức giả chứ không phải quỷ háo sắc."

Quỷ đào hoa: "Khụ…"

Tiếp theo quỷ đạo đức giả rủ rỉ thầm thì kể.

Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, khi đó kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, tư tưởng của mọi người cũng thoáng hơn một chút.

Thậm chí trên một số quyển lịch còn gắn ảnh chụp các cô gái mặc bikini, cuộc sống của mọi người cũng dần dần tốt lên.

"Khi đó quả phụ nhà hàng xóm cũng chính là Thúy Hoa, lúc chồng của cô ấy còn sống rất thích đánh bạc, trong nhà có bốn đứa nhỏ với một bà mẹ già."

Lúc chồng Thúy Hoa còn sống đối xử với cô ấy không tốt lắm, bởi vì đánh bạc, lúc đánh bạc hăng máu sẽ về nhà bán hết mọi thứ, nếu vợ của gã không đưa tiền, gã sẽ đánh vợ mình.

Lúc nghiêm trọng còn đánh gãy cả chân Thúy Hoa, chê cô ấy dong dài còn lấy nước sôi rót vào trong cổ họng cô ấy, nói rằng ai kêu cô ấy lắm mồm!

Thúy Hoa cũng bởi vậy mà què một chân, biến thành người câm.

"Nhà bọn họ nhà chỉ có bốn bức tường, bình thường toàn là cô ấy một thân một mình nuôi bốn đứa nhỏ, tuy rằng cuộc sống của mọi người đều khá hơn một chút, nhưng nhà cô ấy là ngoại lệ, thường phải lên núi hái rau dại để lấp đầy bụng, ta thấy nhà bọn họ khó khăn, cũng thường cho cô ấy một cân gạo hay mấy cái bánh bao vân vân."

"Khi đó chồng của cô ấy đi đánh bạc, cô ấy cầm giấy chứng nhận kết hôn đòi ly hôn. Ta sẽ khuyên cô ấy đừng ly hôn."

Quỷ đào hoa: "Cái gì? Đã vậy rồi mà không ly hôn thì định giữ lại để mừng năm mới hay gì?"

Quỷ đạo đức giả nhíu mày: "Hiện giờ kết hôn ly hôn thoải mái, nhưng các ngươi cũng không phải người thuộc niên đại của chúng ta, không biết rằng sau khi ly hôn sẽ bị người ta chỉ trỏ, ta khuyên cô ấy đừng ly hôn cũng là vì muốn tốt cho cô ấy, một mình cô ấy nuôi bốn hài tử, vừa què vừa câm, ai cần cô ấy chứ? Không có đàn ông thì sống sao được?"

Tô Tử Du cạn lời nói: "Nhưng vẫn tốt hơn là ở bên một ông chồng như vậy mà!"

Cậu không hiểu, đàn ông vừa đánh bạc, lại còn đánh gãy một chân của vợ rồi còn rót nước sôi vào mồm, nếu là thời buổi bây giờ thì như vậy rõ ràng là bạo lực gia đình, loại đàn ông này còn trông đợi được gì?

Quỷ đạo đức giả: "Ngươi là trẻ con nên ngươi không hiểu được đâu! Phụ nữ chung quy lại vẫn là phụ nữ, kích động muốn ly hôn, không nghĩ đến mấy đứa nhỏ gì cả, cô ấy còn có một mẹ già, ly hôn rồi bọn họ biết phải làm sao. Thời buổi đó có người đàn ông nào mà lại không đánh vợ? Loại chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá to tát."

Túc Bảo sợ ngây người, đánh gãy chân mà vẫn không phải chuyện lớn!

Vậy như thế nào mới được gọi là chuyện lớn.



Quỷ đạo đức giả thở dài với vẻ mặt thương hại: "Cô ấy muốn dẫn bốn đứa con đi, vậy thì sẽ không còn ai chăm sóc mẹ chồng nữa, mẹ chồng cô ấy đã bảy tám mươi tuổi rồi, đáng thương biết bao, nằm ở cửa nói nếu cô ấy đi, chẳng khác nào đang ép bà ta phải chết."

Quỷ đào hoa không thể tin nổi: "Thế nên?"

Quỷ đạo đức giả nói: "Ta cảm thấy bà ấy nói rất đúng, già như vậy rồi quả thật rất khó sống..."

Tuy rằng không phải là một người mẹ chồng tốt, thường khoa tay múa chân bắt Thúy Hoa phải làm cái này làm cái kia, hái rau dại về cũng phải cho bà ta ăn trước... Chỉ là làm gì có con dâu mẹ chồng nào mà lại không xích mích, con dâu dưỡng lão cho mẹ chồng cũng là việc nên làm, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng nếu Thúy Hoa bỏ lại người mẹ chồng già ấy, bà ta không có ai chăm sóc sẽ chết đói ở nhà, đây chính là chuyện lớn.

"Vì vậy ta đã hỗ trợ ngăn cản Thúy Hoa, bảo cô ấy đừng đi, mau mau gọi người tìm chồng cô ấy trở về, người một nhà đoàn viên không tốt sao, nếu bỏ lại một bà già mà chạy đi như vậy, thật bất nhân nghĩa!"

Đám quỷ: "…"

Kỷ Trường cười lạnh nói: "Ngươi nhân nghĩa ghê nhỉ, thế ngươi giúp người ta nuôi bà già đó đi!"

Quỷ đạo đức giả thở dài: "Ta cũng muốn mà, nhưng nói mồm thì có ích gì, bà cụ nhà người ta đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu, tóm lại sẽ không thoải mái sung sướng bằng ở nhà của mình."

Hai bạn nhỏ Túc Bảo và Tô Tử Du đều sợ ngây người.

Túc Bảo không hiểu logic của người lớn, bà mẹ chồng đáng thương, vậy chẳng lẽ dì Thúy Hoa kia không đáng thương sao?

Sự đáng thương của cô ấy là do bà mẹ chồng và con trai của bà ta tạo thành!

Vì sao chỉ thương hại bà mẹ chồng mà không thương hại dì Thúy Hoa một chút?

Quỷ đạo đức giả tiếp tục nói: "Sau đó chồng của Thúy Hoa đã trở về, Thúy Hoa không đi được, lại bị đánh mù một con mắt. Hầy, đúng là nghiệp chướng mà!"

Bầy quỷ: "..."

Chuyện này con mẹ nó... Rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Ngươi nghĩ mình tốt bụng lắm sao?

"Cũng là ngày đó đám đòi nợ đuổi tới tận cửa, chồng của Thúy Hoa đã bị đánh chết, đám đòi nợ muốn lấy nhà của bọn họ, đáng thương mấy đứa nhóc với bà già và một người phụ nữ chân què mắt mù bị câm, chỉ có thể sống trong chuồng heo bên cạnh nhà ta."

Túc Bảo: "Hở?"

Tô Tử Du: "Không phải ngươi nói người ta đáng thương sao, sao lại cho người ta ở trong chuồng heo?"

Quỷ đạo đức giả nói: "Nếu ta có phòng dư chắc chắn sẽ cho cô ấy vào ở, trong thôn không có ai chịu giúp cô ấy, cũng nhờ có ta, mấy người bọn họ mới có nơi để đặt chân. Mấy năm đó ta cũng không nuôi heo."



Mọi người: "..." Thì ra ngươi còn cảm thấy mình rất vĩ đại?

"Chuồng heo đã được quét dọn sạch sẽ, cũng là nhà ngói, tuy rằng nhỏ một chút nhưng lại lợp một lớp rơm rạ, gió thổi không lọt mưa xối không tới, cách chuồng heo không xa còn có nhà xí, người già trẻ nhỏ cũng tiện đi vệ sinh còn gì?"

Mọi người: "…"

Sau đó, Thúy Hoa cũng không còn cách nào khác, nhà đã bị đám đòi nợ lấy mất, mắt mù chân què lại còn bị câm, ở lại trong thôn lên núi hái rau dại ít ra còn không bị đói chết, chứ mà đi ra ngoài với bộ dạng đó của cô ấy thì cũng chẳng có ai muốn thuê cô ấy vào làm.

Vậy nên chỉ có thể tiếp tục ở lại trong thôn.

"Cuối cùng mấy mẹ con cũng ổn định lại, trải qua một khoảng thời gian hòa thuận vui vẻ."

Túc Bảo sững sờ nói: "Ta cảm thấy chỉ có ngươi là cảm thấy hòa thuận vui vẻ mà thôi..."

Quỷ đạo đức giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Lại qua một khoảng thời gian, gió xuân đã thổi khắp chốn, điều kiện thuận lợi, trong thôn bắt đầu có người ra ngoài buôn bán, Thúy Hoa cũng rục rịch muốn thử."

Trong thị trấn bắt đầu có một số người bán hàng rong lưu động, Thúy Hoa nghe nói có tiệm sửa giày lưu động, chỉ cần chịu khổ, đi đến nơi đông người, giúp người ta lau giày, sửa giày, nếu may mắn một tháng có thể kiếm được hai trăm ba trăm, khi đó tiền lương phổ biến cũng chỉ khoảng 300 - 500.

Thúy Hoa muốn cho mấy đứa nhỏ được đi học, vì vậy cô ấy muốn đi kiếm tiền.

"Nhưng ta đã nói, cô ấy chưa từng thấy người ta lau giày da bao giờ, cổ áo mở đến đây, lúc cúi đầu lau giày cho ông chủ sẽ cho ông chủ nhìn hết, chỗ thịt kia lắc lư lên xuống, không làm như vậy thì sẽ không hấp dẫn được mối làm ăn tiếp theo."

"Có một số ông chủ thô thiển còn vươn cả tay ra sờ nữa kìa, ngươi nói loại việc như vậy là việc mà phụ nữ đứng đắn nên làm sao? Cô ấy chẳng hiểu gì cả! Người ta lừa dối một chút đã tin rằng chỗ tiền đó dễ kiếm như vậy."

Mọi người lại tiếp tục hết chỗ nói.

Túc Bảo nhớ tới trước kia bé cũng từng nhìn thấy tiệm đánh giày lưu động ở trên đường.

Dì lau giày cũng không có vấn đề gì cả.

Tô Tử Du nhíu mày: "Đâu phải ai cũng như vậy, có thể cài nút áo thật chặt mà!"

Quỷ đạo đức giả lắc đầu: "Ngươi là trẻ con ngươi không hiểu! Ta có thể hại cô ấy được chắc? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ chưa thấy qua việc đời, sao ta lại không khuyên nhủ cô ấy chứ? Đều là vì tốt cho cô ấy thôi! Hơn nữa cô ấy vào thành rồi, ai sẽ chăm sóc cho người già trong nhà cô ấy."

Lũ quỷ mắc ói, đây là loại quỷ đạo đức giả gì vậy chứ, lấy danh nghĩa muốn tốt cho người khác, nhưng lại làm ra những chuyện không phải một con người nên làm.

Cuộc sống của người ta thế nào thì liên quan gì đến ngươi, cái gì cũng phải nhúng tay vào, không thì gọi là quỷ nhiều chuyện luôn đi.

Túc Bảo khó hiểu hỏi: "Này chú, nếu ngươi đối xử tốt với cô ấy như vậy, thế tại sao không chia một nửa nhà cho cô ấy, tiền của ngươi cũng có thể chia một nửa cho cô ấy mà, còn có thể bỏ tiền ra cho bốn bạn nhỏ đi học, như thế thì cô ấy cũng không cần phải vất vả như vậy mà?"

Quỷ đạo đức giả há hốc miệng, chuyện này... chuyện này quả thật không thỏa đáng, già trẻ lớn bé nhà nó cũng phải bảy tám người rồi, cuộc sống cũng khó khăn mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook