Chương 359: Hân Hân tiêm phòng dại
Tề Lan
05/01/2024
Bà cụ Tô cầm tay Hân Hân lên, nói: “Da con bị trầy xước nên phải tiêm phòng nhé.”
Tô Ý Thâm gật đầu: “Con cần tiêm phòng dại, bốn hoặc năm mũi.”
Nụ cười trên mặt Hân Hân cứng lại.
Không phải chứ, bé bị mèo cào chứ đâu phải bị chó cào, sao phải tiêm vacxin bệnh dại? [1].
[1]: Bên trung gọi vacxin cho bệnh dại là vacxin phòng chó dại cắn.
Hân đầu to lập tức hét lên: “Con không muốn! Con không muốn tiêm!”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không thể được, nếu không tiêm sẽ có nguy cơ mắc bệnh dại đó con.”
Mộc Quy Phàm khoanh tay, môi thoáng cười mà như không: “Con biết bệnh dại là gì không?”
“Là Virus thông qua vết thương xâm nhập vào cơ thể con, sau đó ảnh hưởng đến não của con…”
Mộc Quy Phàm còn chưa dứt lời, Hân đầu to đã cướp lời: “Thế thì không nghiêm trọng đâu.”
Chỉ ảnh hưởng đến não thôi mà, ba bé thường nói bé không có não nên có xâm nhập vào não cũng không sao hết!
Túc Bảo ân cần nhắc nhở: “Chị Hân Hân, chị vẫn nên tiêm phòng đi nha!”
“Ba từng nói với em, người mắc bệnh dại sẽ giống như một con chó, miệng chảy nước miếng, quên béng gia đình, phát điên và cắn người, cuối cùng chết thẳng cẳng. Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ có chị Hân Hân nữa.”
Túc Bảo nói xong, vẻ mặt dần trở nên buồn bã.
Tô Tử Du bồi thêm một câu: “Có khả năng còn đi ăn cứt nữa!”
Hân Hân: “…”
Ăn…. ¥...
Không thể nhớ gia đình của mình?
Chết thẳng cẳng?
Sau khi chết không được chơi với Túc Bảo nữa?
Hân Hân khóc không ra nước mắt: “Vậy…. Có thể giảm mũi tiêm không? Chỉ tiêm một mũi thôi được không?”
Bà cụ Tô hơi kinh ngạc, không ngờ cô bé lại thỏa hiệp nhanh như vậy.
Tô Ý Thâm: “Không được, chỉ có thể tiêm bốn hoặc năm mũi, năm mũi thì tiêm năm lần, bốn mũi thì tiêm ba lần.”
Nghe vậy, Hân Hân không buồn nghĩ tại sao bốn mũi chỉ cần tiêm ba lần, bé nói luôn: “Vậy con chọn bốn mũi!”
Chuyện tiêm phòng được quyết định xong xuôi, sau bữa tối, bà cụ Tô lập tức đưa Hân Hân đi tiêm.
Mộc Quy Phàm là người lái xe.
Bà cụ Tô hỏi: “Hôm nay cậu rảnh quá nhỉ, sao không về đội?”
Hình như dạo trước Mộc Quy Phàm muốn ‘từ chức’ nên lãnh đạo của anh đã gọi cho bà cụ Tô để tìm hiểu thêm tình hình.
Sau đó lãnh đạo sợ Mộc Quy Phàm sẽ bỏ chạy thật nên mỗi ngày đều theo dõi anh rất sát sao, bất kể anh có nhiệm vụ hay không đều gọi anh về đội.
Mộc Quy Phàm nói: “Con nghỉ nửa ngày.”
Anh về nhà gặp Túc Bảo.
Khóe miệng bà cụ Tô khẽ giật.
Hân Hân sợ nhất là tiêm, trước đây khi đi tiêm cô bé luôn khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng phải có ít nhất hai đến ba người mới có thể giữ chặt cô bé để bác sĩ tiêm.
Bà cụ Tô sợ Hân Hân đồng ý đi tiêm xong lại đổi lời nên khi Hân Hân khóc đòi Túc Bảo theo cùng, bà lập tức đồng ý.
Hình như chỉ khi Túc Bảo bên cạnh, Hân Hân mới có thể bình tĩnh.
Nếu lúc tiêm Hân Hân lại làm loạn thì còn có Mộc chiến thần, bà cụ Tô không tin anh không khống chế được Hân Hân.
Túc Bảo lo lắng Tiểu Ngũ ở nhà một mình nên đã dẫn Tiểu Ngũ và cụ rùa đi cùng.
Tiểu Ngũ đang nhìn mèo con ở bên ngoài thông qua khoang không gian của túi thú cưng.
“Tạm biệt, đồ ngốc!” Tiểu Ngũ hét vào mặt con mèo.
Mèo hoa: “…”
Túc Bảo quỳ xuống, nghiêm túc nói với mèo: “Ở nhà ngoan ngoãn, đừng phá hoại nha!”
“Nhìn xem, chị Hân Hân bị em cào xước, phải đi tiêm phòng đó.”
“Tiểu Ngũ cũng bị em hù cho chết khiếp, em xem em đi, xem đi!”
Túc Bảo gõ nhẹ lên đầu mèo con.
Mèo hoa ngoan ngoãn ngồi xổm, đầu cúi xuống như thể đang lắng nghe lời giáo huấn sau khi làm sai.
Túc Bảo mắng đôi câu, nhưng không khỏi mềm lòng, bàn tay nhỏ của bé chạm vào đầu mèo hoa: “Được rồi, nếu em nhận ra lỗi lầm của mình thì có thể sửa sai, em vẫn là một nhóc mèo ngoan, ở nhà đợi chị về đặt tên cho em nha!”
Túc Bảo nhớ rõ lần đầu tiên bé trở về nhà họ Tô, chính ông bà ngoại đã đặt tên cho bé.
Bây giờ bé đã lớn, bé có thể cùng mọi người đặt tên cho mèo con rồi!
Mèo hoa kêu meo meo, dụi đầu vào tay Túc Bảo rồi gừ gừ trong cổ họng. Sau đó nó ngồi xổm tại chỗ nhìn chiếc SUV của Mộc Quy Phàm chậm rãi lái ra ngoài…
“Meo.” Mèo con kêu một tiếng, sau đó đi về phía bãi cỏ.
Tô Tử Du gánh vác nhiệm vụ quan trọng là trông chừng mèo con, nhưng cậu cũng sợ mèo con sẽ cào xước người cậu nên sau bữa trưa, cậu đã tìm một chiếc máy bay không người lái để theo dõi mèo con.
Trong hình ảnh mà máy bay không người lại ghi lại, mèo hoa đang ngoan ngoãn bước đến bãi cỏ trong vườn, sau đó nằm dưới bóng cây và lẳng lặng nhìn ra ngoài hàng rào...
Tô Tử Du lẩm bẩm: “Ban nãy chẳng phải rất hung dữ ư? Sao giờ lại ngoan ngoãn thế này?”
Tại trạm phòng chống dịch, Mộc Quy Phàm xếp hàng lấy số rồi đăng ký tiêm cực kỳ hiệu quả.
Hân Hân còn chưa chuẩn bị tinh thần xong thì chân bé đã bước vào phòng tiêm chủng rồi.
Trước mặt có hai đứa trẻ đang khóc to đến độ mái nhà sắp bị thổi bay.
Hân đầu to sợ hãi: “Hay mai chúng ta quay lại…”
Bà cụ Tô biết ngay Hân Hân sẽ lâm trận bỏ chạy, kiên quyết lắc đầu: “Không được, phải tiêm phòng trong vòng 24 h sau khi bị mèo cào.”
Lần này, Hân Hân đếm từng giây, nói: “24 giờ, đến giờ này ngày mai vẫn còn trong vòng 24 giờ. Ngày mai hẵng tiêm!”
Túc Bảo ôm vai Hân Hân nói: “Không được nha, bà ngoại nói tiêm càng sớm thì hiệu quả càng cao. Chị Hân Hân, hãy dũng cảm lên, cố lên!”
Chẳng mấy chốc, hai đứa trẻ phía trước đã tiêm xong.
Hân Hân bật khóc: “Hu hu hu!”
Bé không có đường trốn, Mộc Quy Phàm đã chặn mọi lối thoát của bé.
Bé vừa bước được một bước, Mộc Quy Phàm liền túm lấy bé rồi đè bé xuống ghế.
Mộc chiến thần duỗi tay đè cổ Hân Hân lại, cô bé không tài nào cử động được.
Y tá: “…”
Vừa xem thông tin họ tên, y tá vừa nói: “Lần tiêm đầu tiên là hai mũi, mỗi tay một mũi”.
Hân Hân: “Gì cơ?”
Hai mũi một lúc ư???
Tại sao phải tiêm hai mũi!
Bé nhìn cây kim trong tay y tá, y tá khẽ ấn mũi kim xuống, một ít thuốc lập tức chảy ra, da đầu Hân Hân tê dại.
Hân Hân lập tức òa khóc, tiếng khóc còn to hơn tiếng hai đứa bé ban nãy cộng lại.
“Hu hu, đừng, đau quá, đau quá.”
Y tá đang cầm kim tiêm...cô ấy vẫn chưa bắt đầu tiêm nha!!
Tiểu Ngũ không khỏi lấy cánh che đầu lại.
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Suýt chút nữa đã quên cô nhóc này khóc to cỡ nào.”
Bà cụ Tô tao nhã vuốt tóc trên tai rồi nhanh chóng nhét nút tai cách âm vào tai bà.
Dù sao cũng còn có Mộc Quy Phàm mà.
Sao chiến thần có thể để một đứa bé chạy mất chứ?
Mộc Quy Phàm: “…”
Anh không thể để Hân Hân bỏ chạy nhưng tai anh thực sự rất đau.
Túc Bảo cố chịu đựng tiếng khóc thảm thiết, nắm lấy tay Hân Hân rồi vỗ nhẹ, nói to: “Chị Hân Hân, xin em đừng khóc nữa! Em sắp điếc rồi!”
Hân Hân: “Hu hu hu!”
Túc Bảo nghĩ ra một ý kiến hay: “Chị Hân Hân, chúng ta làm như vậy nha, đổi tiếng khóc thành cố lên cố lên nha.”
Hân Hân: “Hu… cố lên…”
Y tá cầm kim đi tới và nói: “Sẽ nhanh thôi. Chịu khó chút nha.”
Khoảnh khắc mũi kim xuyên qua da, Hân Hân hét lên “A…”
Nghĩ đến lời nói của Túc Bảo, bé đột nhiên chuyển tiếng kêu sắp nói thành ‘cố lên cố lên.’
Vì vậy, một cảnh tượng rất kỳ lạ đã xuất hiện trong phòng tiêm chủng.
Một cô bé vừa được tiêm vừa hét lên: “Cố lên, cố lên, cố… lên…cố….lên….cố lên………..”
Khóe miệng mọi người giật điên cuồng, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tô Ý Thâm gật đầu: “Con cần tiêm phòng dại, bốn hoặc năm mũi.”
Nụ cười trên mặt Hân Hân cứng lại.
Không phải chứ, bé bị mèo cào chứ đâu phải bị chó cào, sao phải tiêm vacxin bệnh dại? [1].
[1]: Bên trung gọi vacxin cho bệnh dại là vacxin phòng chó dại cắn.
Hân đầu to lập tức hét lên: “Con không muốn! Con không muốn tiêm!”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không thể được, nếu không tiêm sẽ có nguy cơ mắc bệnh dại đó con.”
Mộc Quy Phàm khoanh tay, môi thoáng cười mà như không: “Con biết bệnh dại là gì không?”
“Là Virus thông qua vết thương xâm nhập vào cơ thể con, sau đó ảnh hưởng đến não của con…”
Mộc Quy Phàm còn chưa dứt lời, Hân đầu to đã cướp lời: “Thế thì không nghiêm trọng đâu.”
Chỉ ảnh hưởng đến não thôi mà, ba bé thường nói bé không có não nên có xâm nhập vào não cũng không sao hết!
Túc Bảo ân cần nhắc nhở: “Chị Hân Hân, chị vẫn nên tiêm phòng đi nha!”
“Ba từng nói với em, người mắc bệnh dại sẽ giống như một con chó, miệng chảy nước miếng, quên béng gia đình, phát điên và cắn người, cuối cùng chết thẳng cẳng. Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ có chị Hân Hân nữa.”
Túc Bảo nói xong, vẻ mặt dần trở nên buồn bã.
Tô Tử Du bồi thêm một câu: “Có khả năng còn đi ăn cứt nữa!”
Hân Hân: “…”
Ăn…. ¥...
Không thể nhớ gia đình của mình?
Chết thẳng cẳng?
Sau khi chết không được chơi với Túc Bảo nữa?
Hân Hân khóc không ra nước mắt: “Vậy…. Có thể giảm mũi tiêm không? Chỉ tiêm một mũi thôi được không?”
Bà cụ Tô hơi kinh ngạc, không ngờ cô bé lại thỏa hiệp nhanh như vậy.
Tô Ý Thâm: “Không được, chỉ có thể tiêm bốn hoặc năm mũi, năm mũi thì tiêm năm lần, bốn mũi thì tiêm ba lần.”
Nghe vậy, Hân Hân không buồn nghĩ tại sao bốn mũi chỉ cần tiêm ba lần, bé nói luôn: “Vậy con chọn bốn mũi!”
Chuyện tiêm phòng được quyết định xong xuôi, sau bữa tối, bà cụ Tô lập tức đưa Hân Hân đi tiêm.
Mộc Quy Phàm là người lái xe.
Bà cụ Tô hỏi: “Hôm nay cậu rảnh quá nhỉ, sao không về đội?”
Hình như dạo trước Mộc Quy Phàm muốn ‘từ chức’ nên lãnh đạo của anh đã gọi cho bà cụ Tô để tìm hiểu thêm tình hình.
Sau đó lãnh đạo sợ Mộc Quy Phàm sẽ bỏ chạy thật nên mỗi ngày đều theo dõi anh rất sát sao, bất kể anh có nhiệm vụ hay không đều gọi anh về đội.
Mộc Quy Phàm nói: “Con nghỉ nửa ngày.”
Anh về nhà gặp Túc Bảo.
Khóe miệng bà cụ Tô khẽ giật.
Hân Hân sợ nhất là tiêm, trước đây khi đi tiêm cô bé luôn khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng phải có ít nhất hai đến ba người mới có thể giữ chặt cô bé để bác sĩ tiêm.
Bà cụ Tô sợ Hân Hân đồng ý đi tiêm xong lại đổi lời nên khi Hân Hân khóc đòi Túc Bảo theo cùng, bà lập tức đồng ý.
Hình như chỉ khi Túc Bảo bên cạnh, Hân Hân mới có thể bình tĩnh.
Nếu lúc tiêm Hân Hân lại làm loạn thì còn có Mộc chiến thần, bà cụ Tô không tin anh không khống chế được Hân Hân.
Túc Bảo lo lắng Tiểu Ngũ ở nhà một mình nên đã dẫn Tiểu Ngũ và cụ rùa đi cùng.
Tiểu Ngũ đang nhìn mèo con ở bên ngoài thông qua khoang không gian của túi thú cưng.
“Tạm biệt, đồ ngốc!” Tiểu Ngũ hét vào mặt con mèo.
Mèo hoa: “…”
Túc Bảo quỳ xuống, nghiêm túc nói với mèo: “Ở nhà ngoan ngoãn, đừng phá hoại nha!”
“Nhìn xem, chị Hân Hân bị em cào xước, phải đi tiêm phòng đó.”
“Tiểu Ngũ cũng bị em hù cho chết khiếp, em xem em đi, xem đi!”
Túc Bảo gõ nhẹ lên đầu mèo con.
Mèo hoa ngoan ngoãn ngồi xổm, đầu cúi xuống như thể đang lắng nghe lời giáo huấn sau khi làm sai.
Túc Bảo mắng đôi câu, nhưng không khỏi mềm lòng, bàn tay nhỏ của bé chạm vào đầu mèo hoa: “Được rồi, nếu em nhận ra lỗi lầm của mình thì có thể sửa sai, em vẫn là một nhóc mèo ngoan, ở nhà đợi chị về đặt tên cho em nha!”
Túc Bảo nhớ rõ lần đầu tiên bé trở về nhà họ Tô, chính ông bà ngoại đã đặt tên cho bé.
Bây giờ bé đã lớn, bé có thể cùng mọi người đặt tên cho mèo con rồi!
Mèo hoa kêu meo meo, dụi đầu vào tay Túc Bảo rồi gừ gừ trong cổ họng. Sau đó nó ngồi xổm tại chỗ nhìn chiếc SUV của Mộc Quy Phàm chậm rãi lái ra ngoài…
“Meo.” Mèo con kêu một tiếng, sau đó đi về phía bãi cỏ.
Tô Tử Du gánh vác nhiệm vụ quan trọng là trông chừng mèo con, nhưng cậu cũng sợ mèo con sẽ cào xước người cậu nên sau bữa trưa, cậu đã tìm một chiếc máy bay không người lái để theo dõi mèo con.
Trong hình ảnh mà máy bay không người lại ghi lại, mèo hoa đang ngoan ngoãn bước đến bãi cỏ trong vườn, sau đó nằm dưới bóng cây và lẳng lặng nhìn ra ngoài hàng rào...
Tô Tử Du lẩm bẩm: “Ban nãy chẳng phải rất hung dữ ư? Sao giờ lại ngoan ngoãn thế này?”
Tại trạm phòng chống dịch, Mộc Quy Phàm xếp hàng lấy số rồi đăng ký tiêm cực kỳ hiệu quả.
Hân Hân còn chưa chuẩn bị tinh thần xong thì chân bé đã bước vào phòng tiêm chủng rồi.
Trước mặt có hai đứa trẻ đang khóc to đến độ mái nhà sắp bị thổi bay.
Hân đầu to sợ hãi: “Hay mai chúng ta quay lại…”
Bà cụ Tô biết ngay Hân Hân sẽ lâm trận bỏ chạy, kiên quyết lắc đầu: “Không được, phải tiêm phòng trong vòng 24 h sau khi bị mèo cào.”
Lần này, Hân Hân đếm từng giây, nói: “24 giờ, đến giờ này ngày mai vẫn còn trong vòng 24 giờ. Ngày mai hẵng tiêm!”
Túc Bảo ôm vai Hân Hân nói: “Không được nha, bà ngoại nói tiêm càng sớm thì hiệu quả càng cao. Chị Hân Hân, hãy dũng cảm lên, cố lên!”
Chẳng mấy chốc, hai đứa trẻ phía trước đã tiêm xong.
Hân Hân bật khóc: “Hu hu hu!”
Bé không có đường trốn, Mộc Quy Phàm đã chặn mọi lối thoát của bé.
Bé vừa bước được một bước, Mộc Quy Phàm liền túm lấy bé rồi đè bé xuống ghế.
Mộc chiến thần duỗi tay đè cổ Hân Hân lại, cô bé không tài nào cử động được.
Y tá: “…”
Vừa xem thông tin họ tên, y tá vừa nói: “Lần tiêm đầu tiên là hai mũi, mỗi tay một mũi”.
Hân Hân: “Gì cơ?”
Hai mũi một lúc ư???
Tại sao phải tiêm hai mũi!
Bé nhìn cây kim trong tay y tá, y tá khẽ ấn mũi kim xuống, một ít thuốc lập tức chảy ra, da đầu Hân Hân tê dại.
Hân Hân lập tức òa khóc, tiếng khóc còn to hơn tiếng hai đứa bé ban nãy cộng lại.
“Hu hu, đừng, đau quá, đau quá.”
Y tá đang cầm kim tiêm...cô ấy vẫn chưa bắt đầu tiêm nha!!
Tiểu Ngũ không khỏi lấy cánh che đầu lại.
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Suýt chút nữa đã quên cô nhóc này khóc to cỡ nào.”
Bà cụ Tô tao nhã vuốt tóc trên tai rồi nhanh chóng nhét nút tai cách âm vào tai bà.
Dù sao cũng còn có Mộc Quy Phàm mà.
Sao chiến thần có thể để một đứa bé chạy mất chứ?
Mộc Quy Phàm: “…”
Anh không thể để Hân Hân bỏ chạy nhưng tai anh thực sự rất đau.
Túc Bảo cố chịu đựng tiếng khóc thảm thiết, nắm lấy tay Hân Hân rồi vỗ nhẹ, nói to: “Chị Hân Hân, xin em đừng khóc nữa! Em sắp điếc rồi!”
Hân Hân: “Hu hu hu!”
Túc Bảo nghĩ ra một ý kiến hay: “Chị Hân Hân, chúng ta làm như vậy nha, đổi tiếng khóc thành cố lên cố lên nha.”
Hân Hân: “Hu… cố lên…”
Y tá cầm kim đi tới và nói: “Sẽ nhanh thôi. Chịu khó chút nha.”
Khoảnh khắc mũi kim xuyên qua da, Hân Hân hét lên “A…”
Nghĩ đến lời nói của Túc Bảo, bé đột nhiên chuyển tiếng kêu sắp nói thành ‘cố lên cố lên.’
Vì vậy, một cảnh tượng rất kỳ lạ đã xuất hiện trong phòng tiêm chủng.
Một cô bé vừa được tiêm vừa hét lên: “Cố lên, cố lên, cố… lên…cố….lên….cố lên………..”
Khóe miệng mọi người giật điên cuồng, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.