Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 361: Kẻ có học có thể giết chứ không thể sỉ nhục

Tề Lan

08/01/2024

Tiểu Ngũ đang bay trên không trung, chao liệng từ cây này sang cây khác. Nó có thể bay, còn Cái Chuông dù chạy nhanh đến đâu cũng không có đôi cánh mà chỉ có bốn chân!

Cái Chuông tức giận đến mức bộ râu trên má run lên!!

Meo…! Kẻ có học có thể giết nhưng không thể làm nhục nha……! !

Cái Chuông vồ lên như mảnh hổ, nhưng Tiểu Ngũ đã tránh được, Cái Chuông đâm thẳng vào bụi rậm.

“Meo...¥!!”

Tiểu Ngũ đùa giỡn với Cái Chuông chán chê rồi bay về tầng hai, không quên đóng cửa sổ, cài chốt lại!

Sau đó, nó lẳng lặng thưởng thức cảnh con mèo đuổi theo tới mép cửa sổ và cào cửa kính một cách điên cuồng.

Tiểu Ngũ nhàn nhã ăn uống, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

Lần trước nó mất cảnh giác nên suýt chút nữa đã bị con mèo tóm được, rõ là sự sỉ nhục trong cuộc đời nó.

Bây giờ, cuối cùng thì nó đã rửa sạch nỗi nhục kia!

Tiểu Ngũ ??ˊˋ??

Cái Chuông {~}

Lúc này, Túc Bảo đang theo bà cụ Tô đến bệnh viện, bé vừa xuống xe đã trông thấy xe cấp cứu đang lao về phía mình.

Một bóng người nhỏ bé bị đẩy xuống, ngay sau đó là tiếng phụ nữ kêu khóc: “Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn của mẹ!”

Túc Bảo vô thức ngoảnh đầu nhìn lại.

Cậu nhóc kia là Tuấn Tuấn?

Nhìn kỹ hơn, dì đang khóc đằng kia trông rất quen, Túc Bảo mới trông thấy dì ấy ngày hôm qua...

Kỷ Trường nói: “Đó là mẹ của Tuấn Tuấn.”

Túc Bảo sửng sốt, hôm qua bé chỉ thấy ấn đường của ông cụ Hoàng tối đen, không hề để ý em trai kia cũng sẽ gặp rắc rối.

Nếu bé nhìn thấy, chắc chắn bé sẽ nhắc nhở đôi lời, hình như bây giờ đã quá muộn rồi.

Kỷ Trường nói: “Đi thôi.”

Vẻ mặt Kỷ Trường thờ ơ hờ hững, hắn đã quen nhìn thấy sự sống và cái chết, trải qua rất nhiều chuyện chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà chẳng thể can thiệp vào số mệnh của người khác, trái tim hắn dần trở nên cứng rắn và lạnh lùng.

Túc Bảo im lặng đi theo bà cụ Tô, cứ bước một bước bé lại ngoảnh đầu nhìn lại.

“Sư phụ, nếu chúng ta nhìn thấy mà không ngăn cản được, vậy bắt quỷ có ý nghĩa gì?” Túc Bảo ngẩng đầu hỏi.

Kỷ Trường cụp mắt nhìn bé, dịu dàng nói: “Con dĩ nhiên có thể ngăn cản được, nhưng con có biết hiệu ứng cánh bướm không?"

“Nếu con thay đổi số phận của một người, nó sẽ ảnh hưởng đến số phận của ngàn vạn người có liên quan đến người được con đổi thay số phận.”



“Tỷ như, nếu Trương Tam lớn lên trở thành kẻ luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phóng hỏa giết người, vậy thì sẽ có mười người chết vì cậu ta. Còn nếu đúng như số phận đã an bài, Trương Tam chết do một tai nạn khi cậu ta còn nhỏ, thì mười người bị giết trong giả thiết kia sẽ tiếp tục sống.”

“Nhưng nếu hôm nay con cứu nhóc Trương Tam , khi cậu ta lớn lên, mười người kia sẽ chết.”

“Đây gọi là vận mệnh.”

Không phải hắn thờ ơ mà là đôi khi hắn không rõ những việc mình can thiệp lúc này sẽ là lựa chọn đúng đắn hay sai lầm vào mai sau.

Túc Bảo mím môi, hỏi: “Nếu như ngày sau Trương Tam là đại anh hùng thì sao ạ?”

Nếu như sau khi trưởng thành, Trương Tam cứu được mười người, vậy thì hôm nay ngoảnh mặt làm ngơ để cậu bé chết đi, tương lai mười người kia chẳng phải cũng sẽ chết ư?

Kỷ Trường gật đầu: “Không sai, nhưng lý do gốc rễ là chúng ta không có cách nào xác định tương lai Trương Tam là kẻ xấu hay người tốt, là đấng anh hùng hay tên hung thủ giết người.”

“Bởi vì chúng ta không biết rõ con người của cậu ta trong tương lai, nên tốt nhất không nên can thiệp. Chúng ta không thể mặc sức can thiệp vào cuộc sống của người khác chỉ vì chúng ta lợi hại và có bản lĩnh hơn người bình thường.”

Túc Bảo nửa hiểu nửa không.

Có những đạo lý ta không hiểu khi còn nhỏ, hoặc có thể phải thông qua trải nghiệm thực tế mới hiểu được.

Bà cụ Tô đã quen với việc Túc Bảo tự nói chuyện một mình nên cũng không quấy rầy bé, chỉ có Tô Tử Tích bỗng lên tiếng: “ Em gái, mèo có thể kêu gọi sự giàu có đấy.”

Chẳng phải Túc Bảo thích tiền nhất đó sao?

Thật tốt biết bao khi mèo mở ra sự giàu có và thịnh vượng.

Túc Bảo sửng sốt : “...”

Bé nghẹn họng: “Anh, tốt nhất anh vẫn nên ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đi nha.”

Sau khi bỏ hết thái độ bài xích và cảnh giác với người nhà nhà họ Tô, anh trai bé ngày càng trở nên đần độn!

Túc Bảo lắc đầu.

Bà cụ Tô ung dung thực hiện một loạt thủ tục nhập viện theo trình tự.

Mẹ của Tuấn Tuấn đang quỳ gối trước cửa phòng ICU, bà ấy khóc đến nỗi nhòa cả mắt.

“Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn của mẹ…”

Đi sau bà ấy là người thân và bạn bè mới đuổi theo tới bệnh viện, trong đó có Chu Cử.

“Sao vậy?” Chu Cử vừa tỉnh lại sau cơn say nên chưa hiểu rõ tình huống, hỏi: “Hôm qua tiểu Tuấn Tuấn đang yên đang lành, ban đêm không canh chừng cẩn thận để thẳng bé rơi khỏi giường hả?”

Vợ của Chu Cử tát bốp vào miệng anh ta: “Anh bớt nói vài câu đi.”

Chu Cử hơi bực vì bị xơi một cái tát tai, nhưng thấy người thân đều nhìn mình với vẻ mặt không mấy thiện cảm, ông ta bèn câm miệng.

Dù sao cũng chẳng liên quan đến ông ta, thế là ông ta ngồi một bên nghịch điện thoại, cứ coi như đến đây thăm bệnh nhân vậy.

Lúc này, cửa ICU mở ra, bác sĩ lấy phiếu khám.

“Đồng nghiệp của tôi đã hỏi thăm tình trạng của cậu bé trên đường tới đây. Trong đó có một mấu chốt quan trọng, có phải hôm qua cậu bé đã uống chút rượu không?”



Mẹ của Tuấn Tuấn ngẩn người.

Bà ấy nhanh chóng nói: “Chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi…”

Bác sĩ nghiêm túc nói: “Loại trừ vết thương bên ngoài và ngộ độc thực phẩm, khả năng lớn nhất bây giờ là ngộ độc rượu hoặc dị ứng với rượu! Chị không biết rằng trẻ em không được uống rượu sao?”

Mẹ của Tuấn Tuấn nhớ lại chuyện ngày hôm qua, lẩm bẩm nói: “Hôm qua sau khi uống một ngụm rượu, tiểu Tuấn Tuấn đã nhanh chóng ngủ thiếp đi. Buổi chiều lúc đến nhà, tôi ôm thằng bé suốt nhưng về đến nhà thằng bé cũng không tỉnh lại mà chỉ động đậy chút xíu. Tôi còn tưởng tiểu Tuấn Tuấn chơi điên cuồng quá nên mệt, tôi không nghĩ gì nhiều. Ban đêm tiểu Tuấn Tuấn ngủ rất sâu, đến sáng thằng bé vẫn chưa tỉnh dậy, mặt thì xanh đen…”

Ngờ đâu……

Vợ của Chu Cử nghe chị họ nói mà như rớt vào hầm băng, mỗi ngày sống trong phòng bệnh ICU sẽ phải trả hàng chục nghìn tệ đó nha, ông chồng có cái mỏ hỗn của bà ta đúng là hây họa mà ... Bà ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy mà bồi thường tiền viện phí cho nhà Tuấn Tuấn đây?

Bác sĩ nói thêm đôi câu, đại khái là gia đình đưa đến quá muộn, chưa chắc đã cứu được, cho dù cứu được thì cũng có thể bị tổn thương não và chỉ số IQ luôn ở mức ba tuổi. Bác sĩ yêu cầu người nhà bệnh nhân chuẩn bị tinh thần.

Mẹ của Tuấn Tuấn phát điên, sau khi cửa ICU đóng lại, bà ấy lao về phía Chu Cử, giơ tay tát mạnh vào mặt ông ta!

“Tại chú! Đều là chú! Chú đã cho con trai tôi uống rượu! Trả lại mạng sống cho con trai tôi.”

Chu Cử đang xem clip mỹ nhân khiêu vũ, ban nãy ông ta không hề nghe bác sĩ nói, chưa hiểu chuyện gì đã bị ăn mấy cái bạt tai rồi.

“Này này, chị đang làm gì vậy hả! Dừng lại!” Ông ta nhanh chóng dùng tay chặn lại.

Mẹ của Tuấn Tuấn đã hoàn toàn sụp đổ, nào biết dừng tay?

Bà ấy vừa hét vừa đánh Chu Cử, hận không thể khiến ông ta chết luôn!

Người thân vội vàng đến kéo bà ấy ra, nghe họ hàng mồm năm miệng mười nói về tình trạng của tiểu Tuấn Tuấn, cuối cùng Chu Cử cũng hiểu ra cậu bé phải nhập viện vì ly rượu đã uống.

Ông ta ngơ ngẩn, chỉ là một ngụm rượu thôi, làm gì đến mức đó?

Hơn nữa, kết quả chẩn đoán cuối cùng vẫn chưa có mà!

“Điên rồi! Bác sĩ chỉ nói nghi ngờ khả năng ngộ độc rượu, chưa phải kết luận chính xác.” Chu Cử nói xong xoay người muốn lẩn đi.

Không ngờ đầu ông ta đập ngay vào một thùng rác.

Đôi mắt Tiểu Hồng đỏ ngầu, cô ấy tức giận hét lên: “Chu Cử! Anh hại ba tôi chảy máu nhiều phải nhập viện. Tôi đã bảo anh đừng xúi ba tôi uống rượu mà anh cứ một mực xúi giục, anh phải hại chết ba tôi mới vui phải không?”

Hóa ra tiểu Tuấn Tuấn vừa được xe cấp cứu đưa đi thì Hoàng Đại Toàn cũng sập luôn sau cuộc rượu.

Hôm qua sau khi uống rượu, ông ấy thấy bụng đau âm ỉ, tưởng không vấn đề gì nên cố nhịn, không ngờ sáng hôm nay ngã nhào, đến bệnh viện ông ấy mới biết chỗ vừa phẫu thuật bị chảy máu rất nhiều.

Bây giờ ông ấy đang ở phòng cấp cứu.

Tiểu Hồng vừa lo lắng vừa tức giận, nghe thêm tin tức con trai của người chị họ khác cũng phải vào ICU vì uống một ngụm rượu, Tiểu Hồng hoàn toàn bùng nổ.

Trong bệnh viện không có vũ khí, chỉ có thùng rác ở hành lang.

Tiểu Hồng lấy thùng rác đập vào đầu Chu Cử, cơn nóng giận bốc lên não nên cô ấy không màng nể mặt ông ta, mặt Chu Cử bị bao phủ bởi tàn thuốc và khăn giấy bẩn.

Mẹ của Tuấn Tuấn đứng bên cạnh nhìn viên gạch chống cửa cầu thang thoát hiểm với đôi mắt đỏ hoe...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook