Chương 513: Kẻ tạo phản
Tề Lan
04/04/2024
Quỷ nhu nhược bế Túc Bảo lên và nói: "Đi thôi!"
Nó nhanh chóng đi theo hướng mà Túc Bảo chỉ định.
Các ác quỷ khác lập tức đi theo mà không hỏi bất kỳ câu hỏi không cần thiết nào.
Điều thứ hai trong hệ thống hỗn hợp là bất cứ điều gì lão đại Túc Bảo nói đều đúng, ngay cả khi lão đại chỉ là một đứa bé bốn tuổi!
Túc Bảo nhìn mợ cả, muốn tụt xuống nhưng quỷ nhu nhược ôm chặt không chịu buông.
Bé đành phải nằm trên vai quỷ nhu nhược nói: "Mợ cả, theo sát nha."
Diêu Linh Nguyệt khập khiễng bước đi, cô nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, Túc Bảo đi đâu cô theo tới đó.
Mặt đất ngày càng thấp hơn và dường như nó càng lún sâu vào lòng đất hơn khi người cùng ác quỷ đi xuống.
"Con có chắc chắn rằng chúng ta đang đi đúng đường không..." Quỷ hồ đồ hỏi: "Càng lúc càng đi sâu xuống lòng đất hơn."
Quỷ mít ướt nhìn xung quanh rồi nói: "Nếu chúng ta đang tìm kiếm âm mạch thì đương nhiên nên đi xuống, không sai đâu."
Quỷ hồ đồ: "...Ồ."
Nói cũng đúng.
Không biết đi bao lâu, dưới lòng đất càng ngày càng lạnh, ngay cả đám quỷ nhu nhược không cảm nhận được nhiệt độ cũng cảm thấy lạnh.
“Lạnh à?” Quỷ nhu nhược ôm chặt Túc Bảo, nhớ tới việc mình không có hơi ấm, chi bằng đưa Túc Bảo cho Diêu Linh Nguyệt ôm.
Nó bất đắc dĩ phải rời xa Túc Bảo, giao bé cho Diêu Linh Nguyệt.
Dù là xác sống nhưng cô ấy vẫn có 15 độ...
Diêu Linh Nguyệt 15 độ· vươn tay ra.
Nhìn thấy cô đầy vết thương, Túc Bảo lắc đầu nói: "Mợ cả, anh Phan, con không lạnh."
Quỷ nhu nhược nghi hoặc nhìn Túc Bảo: “Thật sao?”
Cậu không thể quên được hình ảnh Túc Bảo run rẩy khi cậu và đám ác quỷ vừa thoát ra khỏi hồ lô.
Còn có tiếng khóc nức nở của bé khi trông thấy chúng!
Tim quỷ nhu nhược vẫn đau khi nghĩ về chuyện đó.
Nhưng bây giờ hình như Túc Bảo thật sự không lạnh, bởi vì bé không hề run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Và vết thương đã được chữa lành... quỷ nhu nhược liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của Túc Bảo.
“Chúng ta tới rồi.” Quỷ đào hoa bỗng lên tiếng.
Quỷ hồ đồ toan hỏi sao ngươi biết chúng ta đã tới nơi.
Nhưng khi nó vừa quay đầu lại thì lập tức câm miệng!
Trước mặt nó có một con "rồng" cuộn tròn nhưng chỉ nhìn thấy được cái đuôi của con rồng.
Đôi mắt của quỷ xui xẻo mở to: "Nó thực sự là một con rồng hả?"
Quỷ nhu nhược lắc đầu, "Không, chắc đây là âm mạch."
Âm mạch có thật sự thành tinh không? Nó biến thành hình dáng của rồng ư?
Chẳng trách vùng núi hoang vu lắm tà khí thế!
Vảy rồng đen còn chưa rõ ràng lắm, thỉnh thoảng nó di chuyển như một sinh vật sống.
"Đây là cái đuôi. Tiếp tục đi về phía trước nào!" Quỷ nhu nhược thì thầm.
Quỷ hồ đồ hỏi: “Tại sao chúng ta không cắt đuôi nó trước?”
Quỷ mít ướt lắc đầu nói: "Tuy ta không hiểu nhiều, nhưng ta nghĩ nếu ngươi cắt đuôi nó, nó sẽ lập tức điên lên hoặc đột nhiên bỏ chạy!"
Cái này gọi là đánh rắn động cỏ!
Quỷ hồ đồ: "Vậy sao ngươi chắc chắn nó không hề hay biết chuyện chúng ta tới?"
Quỷ đào hoa cười khẩy: “Cứ nghĩ đến đầu óc của Diêu Thi Duyệt là hiểu.”
Chúng quỷ lập tức im lặng.
Tìm được âm mạch thì tốt rồi, đám ác quỷ cùng Diêu Linh Nguyệt và Túc Bảo rón rén đi về hướng của âm mạch.
Không gian dưới lòng đất rất lớn.
Bởi vì có âm mạch nên không khí rất trong lành... Tuy âm mạch mang tính âm nhưng vẫn là một loại linh khí của trời đất.
Túc Bảo hít một hơi thật sâu, toàn thân cảm thấy thoải mái.
Ở một nơi khác.
Phần đầu của âm mạch đã bước đầu hình thành, đầu rồng sống động như thật.
Chỉ là con rồng bị bóng tối bao phủ bởi tà khí.
Trong miệng nó có một người mặc áo trắng, chính là Kỷ Trường.
Kỷ Trường chửi thầm trong lòng.
Vừa mở mắt ra, hắn đã phát hiện mình bị hút vào đây, sắp bị nuốt chửng.
Hắn nhanh chóng dùng hết kỹ năng để mắc kẹt trong miệng âm mạch hóa rồng.
"Âm mạch thành tinh…. chuyện này mà mình cũng gặp được!" Kỷ Trường cười lạnh nói: "Đang yên đang lành, tự nhiên lại đi đối lấy cái đầu ngu ngốc của Diêu Thi Duyệt!"
Nhưng sao âm mạch có thể khiến Kỷ Trường hắn chật vật như bây giờ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Âm mạch phát ra âm thanh ầm ầm, tựa như cảm thấy bị xúc phạm và tức giận.
Kỷ Trường cười lạnh: "Ta nói sai sao?"
"Ngươi đã ở đây mấy trăm năm đúng không? Cuối cùng ngươi cũng có được một linh trí, nhưng vẫn chưa đủ."
"Cho nên ngươi phái âm linh đóng giả tiên gia đi tìm linh trí thích hợp."
Nói cách khác, 'tiên gia' của Diêu Thi Duyệt thực chất là một loại quỷ hồn được âm mạch nuôi dưỡng và trở thành những linh hồn cấp cao hơn.
“Rõ ràng Diêu Linh Nguyệt - người mang trong mình huyết mạch vu thần mới là mục tiêu đầu tiên của ngươi, nhưng trong lòng Diêu Linh Nguyệt có chấp niệm tìm kiếm hai đứa con của mình nên cô ấy chưa bao giờ đồng ý giao dịch với ngươi, vì vậy ngươi không thể có được linh trí của Diêu Linh Nguyệt mà chỉ đành khiến linh trí của cô ấy hao mòn dần."
"Chắc ngươi cũng biết chuyện Túc Bảo cứu Diêu Linh Nguyệt, ngươi đang sốt ruột."
"Cho nên, ngươi dùng chiếc đồng hồ để Diêu Thi Duyệt nguyện ý trao đổi linh trí với ngươi."
Con người có ba hồn và sáu phách, trong đó có một phách điều khiển linh trí.
Âm mạch lấy đi cái phách quản lý linh trí của Diêu Thi Duyệt, đồng nghĩa với việc lấy đi chỉ số IQ của Diêu Thi Duyệt.
"Tuy Diêu Thi Duyệt ngu ngốc, nhưng vẫn là hậu nhân của vu thần... Không thể không nói... ngươi chọn người thật kém cỏi."
Ít ra thì chọn nhị trưởng lão nhà họ Diêu hay Diêu Kính Vân cũng đều tốt hơn việc chọn Diêu Thi Duyệt, phải không?
Nhưng... nếu âm mạch biết Tô Tử Du và Tô Tử Chiến là con của Diêu Linh Nguyệt thì tại sao nó không ra tay với hai đứa trẻ?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Kỷ Trường, lúc đầu hắn cho rằng âm mạch sợ bị hắn và Túc Bảo phát hiện, sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Âm mạch tức giận đến muốn đè nát Kỷ Trường.
Kỷ Trường nhanh chóng tỉnh táo lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.
Hắn kêu lên một tiếng nhỏ và dùng hết sức mở "miệng" âm mạch, âm mạch gần như sắp nghiền nát hắn.
“Đời sau khôn hơn chút nha!” Kỷ Trường vỗ tay một cái, chuẩn bị bay ra ngoài.
Đột nhiên, một đạo hắc quang bay tới!
"Ngươi không thể trốn thoát đâu.."
Không rõ một giọng nói từ đâu truyền đến, sau đó là nụ cười lạnh lùng: "Ta có điện Diêm Vương, có thể áp chế ngươi!..."
Kỷ Trường ngạc nhiên.
Hỏng bét, điện Diêm Vương bị chôn ở đây ư? !
Điện Diêm Vương là nơi Diêm Vương phán xét ma quỷ, nhưng cũng là pháp bảo của Diêm Vương, sau khi Túc Bảo đến nhân gian và trải qua kiếp nạn, điện Diêm Vương đã biến mất và địa ngục chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch.
Không ngờ điện Diêm Vương lại được chôn ở đây!
“Có việc gì thì cứ nhắm vào ta!” Sắc mặt Kỷ Trường lạnh lùng: “Nếu ngươi chạm vào một sợi tóc của Túc Bảo, ta sẽ giết ngươi!”
Tiếng cười không phân biệt được là của nam hay nữ vang lên.
“Dựa vào ngươi ư? Phán quan Kỷ?”
"Đến điện Diêm Vương ta còn dám lấy nữa là ..."
"Quỷ tướng của Diêm Vương đều bị ta điều khiển..."
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta đâu!..."
Lòng Kỷ Trường càng ngày càng nặng trĩu.
Hắn sơ ý quá!
Hắn vẫn tự hỏi tại sao quỷ tướng của Diêm Vương lại có thể xuất hiện ở đây, hóa ra ở đây có Cung điện của Diêm Vương.
“Ngươi là ai!” Kỷ Trường nhìn chung quanh, tìm kiếm.
"Đừng nhìn nữa... Ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây..."
Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào âm mạch trước mặt.
Người đang nói chuyện với hắn chắc chắn không phải âm mạch mà là một người khác.
Dám nổi loạn nhưng không dám lộ diện? Còn làm bộ như âm mạch đang nói chuyện ư?
"Vốn dĩ mục đích tồn tại của âm mạch là nuôi dưỡng điện Diêm Vương."
“Ngươi trộm âm mạch, dùng nó để hấp thu quỷ vật âm hồn và khống chế nữ quỷ bạch đầu… Hiện tại ngươi không dám lộ mặt, chẳng lẽ vì sợ phản loạn thất bại sẽ bị phát hiện ư?" Kỷ Trường cười lạnh nói: "Làm phản mà không dám lộ diện, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?"
Trong bóng tối, cơn giận vô danh bị đè nén.
Kỷ Trường nói: “Xem ra lời ta nói hoàn toàn đúng.”
"Để ta đoán lại... Nếu muốn phản loạn, trước tiên phải chiếm lấy điện Diêm Vương. Đáng tiếc, điện Diêm Vương chỉ nhận chủ nhân của nó… cho nên ngươi hết cách."
"Vì thế ngươi kéo Túc Bảo xuống đây, muốn mượn tay con bé mở điện Diêm Vương?"
Ánh mắt của Kỷ Trường trở nên lạnh lùng.
Nếu ngươi muốn đụng vào đồ đệ bé bỏng của ta… Ngươi phải bước qua xác ta trước!
Âm mạch phát ra âm thanh ho-ho-ho, giống như rồng thật, cơ thể nó đang chuyển động.
"Đúng vậy..." Nó cắn mạnh Kỷ Trường, không cho hắn cơ hội trốn thoát: "Mấy trăm năm qua, có bao nhiêu quỷ tụ tập ở đây... Ta có mấy triệu quỷ hồn!"
"Ngay cả ngươi... cũng không thể làm gì được ta thì một đứa bé... càng không làm gì được ta."
"Ha ha ha... Ta phái quỷ tướng ra ngoài đã lâu, chắc con bé kia đã chết!"
Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Kỷ Trường, lòng hắn không khỏi bất an.
Kẻ phản bội đến từ âm phủ... Túc Bảo bây giờ mới bốn tuổi, làm sao có thể là đối thủ của kẻ đó?
Phải làm sao đây... Kỷ Trường càng lo lắng thì càng để lộ sơ hở phòng thủ, một đạo ánh sáng đen bay ra chém vào thân thể hắn...
Nó nhanh chóng đi theo hướng mà Túc Bảo chỉ định.
Các ác quỷ khác lập tức đi theo mà không hỏi bất kỳ câu hỏi không cần thiết nào.
Điều thứ hai trong hệ thống hỗn hợp là bất cứ điều gì lão đại Túc Bảo nói đều đúng, ngay cả khi lão đại chỉ là một đứa bé bốn tuổi!
Túc Bảo nhìn mợ cả, muốn tụt xuống nhưng quỷ nhu nhược ôm chặt không chịu buông.
Bé đành phải nằm trên vai quỷ nhu nhược nói: "Mợ cả, theo sát nha."
Diêu Linh Nguyệt khập khiễng bước đi, cô nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, Túc Bảo đi đâu cô theo tới đó.
Mặt đất ngày càng thấp hơn và dường như nó càng lún sâu vào lòng đất hơn khi người cùng ác quỷ đi xuống.
"Con có chắc chắn rằng chúng ta đang đi đúng đường không..." Quỷ hồ đồ hỏi: "Càng lúc càng đi sâu xuống lòng đất hơn."
Quỷ mít ướt nhìn xung quanh rồi nói: "Nếu chúng ta đang tìm kiếm âm mạch thì đương nhiên nên đi xuống, không sai đâu."
Quỷ hồ đồ: "...Ồ."
Nói cũng đúng.
Không biết đi bao lâu, dưới lòng đất càng ngày càng lạnh, ngay cả đám quỷ nhu nhược không cảm nhận được nhiệt độ cũng cảm thấy lạnh.
“Lạnh à?” Quỷ nhu nhược ôm chặt Túc Bảo, nhớ tới việc mình không có hơi ấm, chi bằng đưa Túc Bảo cho Diêu Linh Nguyệt ôm.
Nó bất đắc dĩ phải rời xa Túc Bảo, giao bé cho Diêu Linh Nguyệt.
Dù là xác sống nhưng cô ấy vẫn có 15 độ...
Diêu Linh Nguyệt 15 độ· vươn tay ra.
Nhìn thấy cô đầy vết thương, Túc Bảo lắc đầu nói: "Mợ cả, anh Phan, con không lạnh."
Quỷ nhu nhược nghi hoặc nhìn Túc Bảo: “Thật sao?”
Cậu không thể quên được hình ảnh Túc Bảo run rẩy khi cậu và đám ác quỷ vừa thoát ra khỏi hồ lô.
Còn có tiếng khóc nức nở của bé khi trông thấy chúng!
Tim quỷ nhu nhược vẫn đau khi nghĩ về chuyện đó.
Nhưng bây giờ hình như Túc Bảo thật sự không lạnh, bởi vì bé không hề run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Và vết thương đã được chữa lành... quỷ nhu nhược liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của Túc Bảo.
“Chúng ta tới rồi.” Quỷ đào hoa bỗng lên tiếng.
Quỷ hồ đồ toan hỏi sao ngươi biết chúng ta đã tới nơi.
Nhưng khi nó vừa quay đầu lại thì lập tức câm miệng!
Trước mặt nó có một con "rồng" cuộn tròn nhưng chỉ nhìn thấy được cái đuôi của con rồng.
Đôi mắt của quỷ xui xẻo mở to: "Nó thực sự là một con rồng hả?"
Quỷ nhu nhược lắc đầu, "Không, chắc đây là âm mạch."
Âm mạch có thật sự thành tinh không? Nó biến thành hình dáng của rồng ư?
Chẳng trách vùng núi hoang vu lắm tà khí thế!
Vảy rồng đen còn chưa rõ ràng lắm, thỉnh thoảng nó di chuyển như một sinh vật sống.
"Đây là cái đuôi. Tiếp tục đi về phía trước nào!" Quỷ nhu nhược thì thầm.
Quỷ hồ đồ hỏi: “Tại sao chúng ta không cắt đuôi nó trước?”
Quỷ mít ướt lắc đầu nói: "Tuy ta không hiểu nhiều, nhưng ta nghĩ nếu ngươi cắt đuôi nó, nó sẽ lập tức điên lên hoặc đột nhiên bỏ chạy!"
Cái này gọi là đánh rắn động cỏ!
Quỷ hồ đồ: "Vậy sao ngươi chắc chắn nó không hề hay biết chuyện chúng ta tới?"
Quỷ đào hoa cười khẩy: “Cứ nghĩ đến đầu óc của Diêu Thi Duyệt là hiểu.”
Chúng quỷ lập tức im lặng.
Tìm được âm mạch thì tốt rồi, đám ác quỷ cùng Diêu Linh Nguyệt và Túc Bảo rón rén đi về hướng của âm mạch.
Không gian dưới lòng đất rất lớn.
Bởi vì có âm mạch nên không khí rất trong lành... Tuy âm mạch mang tính âm nhưng vẫn là một loại linh khí của trời đất.
Túc Bảo hít một hơi thật sâu, toàn thân cảm thấy thoải mái.
Ở một nơi khác.
Phần đầu của âm mạch đã bước đầu hình thành, đầu rồng sống động như thật.
Chỉ là con rồng bị bóng tối bao phủ bởi tà khí.
Trong miệng nó có một người mặc áo trắng, chính là Kỷ Trường.
Kỷ Trường chửi thầm trong lòng.
Vừa mở mắt ra, hắn đã phát hiện mình bị hút vào đây, sắp bị nuốt chửng.
Hắn nhanh chóng dùng hết kỹ năng để mắc kẹt trong miệng âm mạch hóa rồng.
"Âm mạch thành tinh…. chuyện này mà mình cũng gặp được!" Kỷ Trường cười lạnh nói: "Đang yên đang lành, tự nhiên lại đi đối lấy cái đầu ngu ngốc của Diêu Thi Duyệt!"
Nhưng sao âm mạch có thể khiến Kỷ Trường hắn chật vật như bây giờ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Âm mạch phát ra âm thanh ầm ầm, tựa như cảm thấy bị xúc phạm và tức giận.
Kỷ Trường cười lạnh: "Ta nói sai sao?"
"Ngươi đã ở đây mấy trăm năm đúng không? Cuối cùng ngươi cũng có được một linh trí, nhưng vẫn chưa đủ."
"Cho nên ngươi phái âm linh đóng giả tiên gia đi tìm linh trí thích hợp."
Nói cách khác, 'tiên gia' của Diêu Thi Duyệt thực chất là một loại quỷ hồn được âm mạch nuôi dưỡng và trở thành những linh hồn cấp cao hơn.
“Rõ ràng Diêu Linh Nguyệt - người mang trong mình huyết mạch vu thần mới là mục tiêu đầu tiên của ngươi, nhưng trong lòng Diêu Linh Nguyệt có chấp niệm tìm kiếm hai đứa con của mình nên cô ấy chưa bao giờ đồng ý giao dịch với ngươi, vì vậy ngươi không thể có được linh trí của Diêu Linh Nguyệt mà chỉ đành khiến linh trí của cô ấy hao mòn dần."
"Chắc ngươi cũng biết chuyện Túc Bảo cứu Diêu Linh Nguyệt, ngươi đang sốt ruột."
"Cho nên, ngươi dùng chiếc đồng hồ để Diêu Thi Duyệt nguyện ý trao đổi linh trí với ngươi."
Con người có ba hồn và sáu phách, trong đó có một phách điều khiển linh trí.
Âm mạch lấy đi cái phách quản lý linh trí của Diêu Thi Duyệt, đồng nghĩa với việc lấy đi chỉ số IQ của Diêu Thi Duyệt.
"Tuy Diêu Thi Duyệt ngu ngốc, nhưng vẫn là hậu nhân của vu thần... Không thể không nói... ngươi chọn người thật kém cỏi."
Ít ra thì chọn nhị trưởng lão nhà họ Diêu hay Diêu Kính Vân cũng đều tốt hơn việc chọn Diêu Thi Duyệt, phải không?
Nhưng... nếu âm mạch biết Tô Tử Du và Tô Tử Chiến là con của Diêu Linh Nguyệt thì tại sao nó không ra tay với hai đứa trẻ?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Kỷ Trường, lúc đầu hắn cho rằng âm mạch sợ bị hắn và Túc Bảo phát hiện, sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Âm mạch tức giận đến muốn đè nát Kỷ Trường.
Kỷ Trường nhanh chóng tỉnh táo lại, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.
Hắn kêu lên một tiếng nhỏ và dùng hết sức mở "miệng" âm mạch, âm mạch gần như sắp nghiền nát hắn.
“Đời sau khôn hơn chút nha!” Kỷ Trường vỗ tay một cái, chuẩn bị bay ra ngoài.
Đột nhiên, một đạo hắc quang bay tới!
"Ngươi không thể trốn thoát đâu.."
Không rõ một giọng nói từ đâu truyền đến, sau đó là nụ cười lạnh lùng: "Ta có điện Diêm Vương, có thể áp chế ngươi!..."
Kỷ Trường ngạc nhiên.
Hỏng bét, điện Diêm Vương bị chôn ở đây ư? !
Điện Diêm Vương là nơi Diêm Vương phán xét ma quỷ, nhưng cũng là pháp bảo của Diêm Vương, sau khi Túc Bảo đến nhân gian và trải qua kiếp nạn, điện Diêm Vương đã biến mất và địa ngục chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch.
Không ngờ điện Diêm Vương lại được chôn ở đây!
“Có việc gì thì cứ nhắm vào ta!” Sắc mặt Kỷ Trường lạnh lùng: “Nếu ngươi chạm vào một sợi tóc của Túc Bảo, ta sẽ giết ngươi!”
Tiếng cười không phân biệt được là của nam hay nữ vang lên.
“Dựa vào ngươi ư? Phán quan Kỷ?”
"Đến điện Diêm Vương ta còn dám lấy nữa là ..."
"Quỷ tướng của Diêm Vương đều bị ta điều khiển..."
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta đâu!..."
Lòng Kỷ Trường càng ngày càng nặng trĩu.
Hắn sơ ý quá!
Hắn vẫn tự hỏi tại sao quỷ tướng của Diêm Vương lại có thể xuất hiện ở đây, hóa ra ở đây có Cung điện của Diêm Vương.
“Ngươi là ai!” Kỷ Trường nhìn chung quanh, tìm kiếm.
"Đừng nhìn nữa... Ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây..."
Kỷ Trường nhìn chằm chằm vào âm mạch trước mặt.
Người đang nói chuyện với hắn chắc chắn không phải âm mạch mà là một người khác.
Dám nổi loạn nhưng không dám lộ diện? Còn làm bộ như âm mạch đang nói chuyện ư?
"Vốn dĩ mục đích tồn tại của âm mạch là nuôi dưỡng điện Diêm Vương."
“Ngươi trộm âm mạch, dùng nó để hấp thu quỷ vật âm hồn và khống chế nữ quỷ bạch đầu… Hiện tại ngươi không dám lộ mặt, chẳng lẽ vì sợ phản loạn thất bại sẽ bị phát hiện ư?" Kỷ Trường cười lạnh nói: "Làm phản mà không dám lộ diện, ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?"
Trong bóng tối, cơn giận vô danh bị đè nén.
Kỷ Trường nói: “Xem ra lời ta nói hoàn toàn đúng.”
"Để ta đoán lại... Nếu muốn phản loạn, trước tiên phải chiếm lấy điện Diêm Vương. Đáng tiếc, điện Diêm Vương chỉ nhận chủ nhân của nó… cho nên ngươi hết cách."
"Vì thế ngươi kéo Túc Bảo xuống đây, muốn mượn tay con bé mở điện Diêm Vương?"
Ánh mắt của Kỷ Trường trở nên lạnh lùng.
Nếu ngươi muốn đụng vào đồ đệ bé bỏng của ta… Ngươi phải bước qua xác ta trước!
Âm mạch phát ra âm thanh ho-ho-ho, giống như rồng thật, cơ thể nó đang chuyển động.
"Đúng vậy..." Nó cắn mạnh Kỷ Trường, không cho hắn cơ hội trốn thoát: "Mấy trăm năm qua, có bao nhiêu quỷ tụ tập ở đây... Ta có mấy triệu quỷ hồn!"
"Ngay cả ngươi... cũng không thể làm gì được ta thì một đứa bé... càng không làm gì được ta."
"Ha ha ha... Ta phái quỷ tướng ra ngoài đã lâu, chắc con bé kia đã chết!"
Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán Kỷ Trường, lòng hắn không khỏi bất an.
Kẻ phản bội đến từ âm phủ... Túc Bảo bây giờ mới bốn tuổi, làm sao có thể là đối thủ của kẻ đó?
Phải làm sao đây... Kỷ Trường càng lo lắng thì càng để lộ sơ hở phòng thủ, một đạo ánh sáng đen bay ra chém vào thân thể hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.