Chương 496: Không biết xấu hổ
Tề Lan
18/03/2024
Sau khi hiểu được logic của Ngô Tư Cần, mọi người đều bó tay.
Có lần khi Ngô Tư Cần trốn trong nhà vệ sinh khóc lóc thì có người nghe thấy tiếng cô ta khóc, cô ta vừa khóc như một nữ chính trong phim Hàn vừa nói cái gì mà mọi người đều gây khó dễ và bắt nạt cô ta vì cô ta là thực tập sinh.
Trên thực tế, việc bắt nạt thực tập sinh ở tập đoàn Tô thị là rất hiếm, mọi người bận chạy KPI còn không kịp, đương nhiên cũng không ngoại trừ có vài trường hợp đặc biệt.
Nhưng điều mà Ngô Tư Cần nói là mọi người đều bắt nạt cô ta.
Phải biết rằng khi cô ta mới vào tập đoàn Tô thị, ban đầu cấp trên yêu cầu cô ta tiếp đón một vị đối tác, nhưng khách hàng lại làm khó cô ta, cô ta đã quay về khóc lóc và nói rằng mình không thể xử lý được vị khách đó.
Không còn cách nào khác, quản lý giao cho cô ta tiếp đón một khách hàng dễ nói chuyện hơn, kết quả cô ta quay về vừa khóc vừa nói rằng khách hàng nói chuyện khéo léo quá khiến cô ta không hiểu khách hàng muốn gì.
Liên tục đổi hết đối tác này đến đối tác khác, lần nào về cũng khóc nói mình vô dụng.
Sau đó, quản lý không còn cách nào khác đành để cô ta ngồi chơi trong văn phòng, đợi đến khi kết thúc thời gian thực tập sẽ loại bỏ cô ta một cách tự nhiên vì không vượt qua được.
Có lẽ Ngô Tư Cần cũng nghĩ đến điều này nên cô ta rất tích cực đến văn phòng để giúp mọi người in tài liệu, giúp mua trà sữa, chạy ngược chạy xuôi trông rất vất vả.
Cuối cùng, cô ta đổ lỗi cho người khác vì đã làm khó cô ta...
Nghe đồng nghiệp bàn tán.
Ngô Tư Cần càng khóc lớn hơn, nhìn thất bại không biết phải làm sao.
Điều làm bà cụ Tô khó chịu nhất là những người dễ khóc.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Tư Cần cho đến bây giờ, nước mắt của cô ta chưa bao giờ ngừng rơi.
Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo: “Túc Bảo, con có muốn lên gặp cậu cả không?”
Vừa dứt lời, giọng nói của Tô Nhất Trần vang lên: "Chuyện gì vậy?"
Khí tức của Tô Nhất Trần lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng, khiến cho mọi người vô thức tránh ra.
Túc Bảo chạy tới, nhấc chân bật lên, nhào vào người Tô Nhất Trần: "Cậu cả! Túc Bảo nhớ cậu lắm!"
Tô Nhất Trần âu yếm ôm cô bé, ấm áp nói: "Cái miệng nhỏ ngọt ngào này, con học từ Tiểu Ngũ à?"
Túc Bảo cười nói: "Đúng vậy, cậu cả thật thông minh, cậy đã phát hiện ra hết rồi!”
Nhìn thấy nụ cười trong mắt Tô Nhất Trần, các nhân viên của Tô thị đều cảm thấy khó tin, có người còn sửng sốt.
Thật sự chưa từng thấy gương mặt Tổng giám đốc Tô như này!
Nhưng chỉ ngơ ngác nhìn một chút chứ không dám ngây ngẩn nhìn chằm chằm.
Vị tổng giám đốc mặt tảng băng này mặc dù rất đẹp trai nhưng lại càng đáng sợ hơn, trước đây nếu có người không có mắt nhìn cố gắng dụ dỗ anh, người đó sẽ lập tức bị đuổi khỏi công ty.
Sa thải ngay trong đêm!
Sau này ai dám bàn luận thì cứ cho kpi gấp đôi, làm không được thì cút ngay lập tức.
Cuối cùng mọi người đều rất ngoan ngoãn, ở nhà họ Tô, nguyên tắc đầu tiên để bảo vệ tính mạng đó chính là không được có bất kỳ ý nghĩ không đúng đắn nào đối với tổng giám đốc.
Nhưng Ngô Tư Cần, thực tập sinh trước mặt anh, có vẻ không hiểu tình hình lắm.
Khi nhìn thấy anh Tô, mắt cô ta sáng lên, suy nghĩ thực sự rất rõ ràng.
Cô ta nhìn đồng hồ trên cổ tay Tô Nhất Trần, miệng mím chặt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi tổng giám đóc Tô! Hôm nay tôi có quá nhiều tài liệu phải in nên không chú ý đến đường đi, đã va vào trợ lý Khúc... làm vỡ đồng hồ của anh."
Bà cụ Tô cau mày, vô thức liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Ánh mắt của Diêu Linh Nguyệt dán chặt vào Tô Tử Chiến.
Trong mắt người ta chỉ có con trai... Haiz.
Quên đi, cái đầu gỗ này chắc chắn không thể hiểu được suy nghĩ không đứng đắn của những cô gái trẻ.
Nhưng Tô Tử Chiến không dễ dụ dỗ như vậy, cậu cảnh giác nhìn Ngô Tư Cần.
Cô ta có ý gì, có phải đang ngấp nghé vị trí làm mẹ của cậu không?
“Rốt cuộc cô khóc lóc cái gì!” Tô Tử Chiến trừng mắt: "Ba tôi không mắng cũng không đánh cô, cũng không bắt cô bồi thường đồng hồ bị đụng hỏng, cô khóc lóc mãi là muốn thu hút sự chú ý của ba tôi sao?”
Dưới sự ảnh hưởng của dì, cả nhà bọn họ đã đọc hết một trăm lẻ tám cuốn tiểu thuyết ngôn tình đấy.
Cách cũ mèm này không có tác dụng ở đây!
Đôi mắt của Ngô Tư Cần ngập tràn nước mắt, trông thật đáng thương: "Tổng giám đốc Tô..."
Tô Nhất Trần hoàn toàn không để ý đến điều này, lạnh lùng nói: "Cho nên cô định bồi thường?"
Ngô Tư Cần sửng sốt nhịn không được khóc nấc lên: "Tôi... Tôi không đủ khả năng chi trả..."
Vẻ mặt Tô Nhất Trần vô cảm, giống như đang kinh doanh: "Vậy giải pháp của cô là gì?"
Ngô Tư Cần chỉ cảm thấy tủi thân, cô ta không có cách nào giải quyết, chỉ muốn xin lỗi và được tha thứ.
Cô ta thực sự không có ý đó, tổng giám đốc Tô không thiếu tiền, có thể dễ dàng mua được tám, mười chiếc đồng hồ như thế này phải không?
Nhưng cô ta chỉ mới tốt nghiệp lại thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, tại sao không nói một câu là sẽ tha thứ cho cô ta… Cứ như vậy cô ta cảm thấy bất an lắm.
"Tôi… Tôi… Tôi xin lỗi!" Ngô Tư Cần khóc lóc: "Tôi thực sự không cố ý đâu, tổng giám đốc Tô, anh có thể tha thứ cho tôi được không?"
Tô Nhất Trần lạnh lùng: "Cho nên giải pháp của cô là cô đập nát đồ của tôi, nhưng tôi phải tha thứ cho cô?"
Ngô Tư Cần vội vàng nói: “Ý tôi không phải vậy…”
Túc Bảo lắc đầu: "Vậy ý của cô là?"
“Cậu cả vốn dĩ không yêu cầu dì bồi thường, nhưng dì cứ nói xin lỗi, sau đó đến khi cậu cả yêu cầu dì bồi thường, dì lại nói không đủ khả năng, cho nên dì chỉ muốn cậu cả nói một câu “không sao” thôi.”
Tô Tử Chiến khoanh tay, vẻ mặt không vui nói: "Đúng vậy, cô đã làm hỏng đồ của người khác, thứ đồ này không chỉ là chuyện tiền bạc mà nó là món quà duy nhất mà người di đã qua đời của tôi tặng cho ba tôi, cô dựa vào cái gì mà muốn cha tôi tha lỗi cho cô?”
Ngô Tư Cần "ôi" rồi nói: "Xin lỗi, tôi không biết chiếc đồng hồ này có ý nghĩa lớn đến thế..."
Nước mắt cô ta lập tức trào ra, giống như mở vòi nước, nói khóc là tuôn.
“Tôi phải làm sao đây… Tôi không biết, tôi thực sự không biết… Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Tô, tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi… Anh muốn tôi bồi thường thế nào cũng được, đều là lỗi của tôi…”
Tô Tử Chiến trợn mắt nói: "Không chịu nổi! Ba tôi không yêu cầu cô bồi thường thì cô cứ liên tục tiếp cận ba tôi để nói xin lỗi! Ba tôi cho cô bồi thường thì cô nói cô không có tiền nên không bồi thường nỗi! Sau khi nói bồi thường không nổi thì giờ lại nói muốn cô bồi thường như thế nào cũng được!”
"Cứ như thế, cô cho rằng sẽ giống như trong tiểu thuyết viết rồi cô sẽ lấy thaan báo đáp, dùng cả đời của cô bồi thường cho ba tôi à?”
Ngô Tư Cần cắn môi không ngừng khóc.
Nhưng cô ta không có gì khác để bù đắp...
Ánh mắt Túc Bảo rất trong trẻo nhưng lại như thấu cả: “Dì ơi, không phải lời xin lỗi nào cũng sẽ nhận được một câu “không sao” đâu! Cậu cả của con không muốn tha thứ thì cậu cả sẽ không tha thứ, dì đừng cứ mãi làm khó cậu cả được không?”
Ngô Tư Cần: "..."
Cô ta không thể phản bác.
Nhưng tại sao không thể tha thứ cho cô ta?
Cô tự trách mình đến mức bật khóc, cô ta không đáng thương sao?
Họ cũng không thiếu tiền.
Một câu nói bỏ qua khó khăn như thế sao?
Cho dù cái giá bồi thường là cả đời, cô ta cũng không nói là không được... Cô ta đã sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời mình...
Có lần khi Ngô Tư Cần trốn trong nhà vệ sinh khóc lóc thì có người nghe thấy tiếng cô ta khóc, cô ta vừa khóc như một nữ chính trong phim Hàn vừa nói cái gì mà mọi người đều gây khó dễ và bắt nạt cô ta vì cô ta là thực tập sinh.
Trên thực tế, việc bắt nạt thực tập sinh ở tập đoàn Tô thị là rất hiếm, mọi người bận chạy KPI còn không kịp, đương nhiên cũng không ngoại trừ có vài trường hợp đặc biệt.
Nhưng điều mà Ngô Tư Cần nói là mọi người đều bắt nạt cô ta.
Phải biết rằng khi cô ta mới vào tập đoàn Tô thị, ban đầu cấp trên yêu cầu cô ta tiếp đón một vị đối tác, nhưng khách hàng lại làm khó cô ta, cô ta đã quay về khóc lóc và nói rằng mình không thể xử lý được vị khách đó.
Không còn cách nào khác, quản lý giao cho cô ta tiếp đón một khách hàng dễ nói chuyện hơn, kết quả cô ta quay về vừa khóc vừa nói rằng khách hàng nói chuyện khéo léo quá khiến cô ta không hiểu khách hàng muốn gì.
Liên tục đổi hết đối tác này đến đối tác khác, lần nào về cũng khóc nói mình vô dụng.
Sau đó, quản lý không còn cách nào khác đành để cô ta ngồi chơi trong văn phòng, đợi đến khi kết thúc thời gian thực tập sẽ loại bỏ cô ta một cách tự nhiên vì không vượt qua được.
Có lẽ Ngô Tư Cần cũng nghĩ đến điều này nên cô ta rất tích cực đến văn phòng để giúp mọi người in tài liệu, giúp mua trà sữa, chạy ngược chạy xuôi trông rất vất vả.
Cuối cùng, cô ta đổ lỗi cho người khác vì đã làm khó cô ta...
Nghe đồng nghiệp bàn tán.
Ngô Tư Cần càng khóc lớn hơn, nhìn thất bại không biết phải làm sao.
Điều làm bà cụ Tô khó chịu nhất là những người dễ khóc.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Tư Cần cho đến bây giờ, nước mắt của cô ta chưa bao giờ ngừng rơi.
Bà cụ Tô nhìn Túc Bảo: “Túc Bảo, con có muốn lên gặp cậu cả không?”
Vừa dứt lời, giọng nói của Tô Nhất Trần vang lên: "Chuyện gì vậy?"
Khí tức của Tô Nhất Trần lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng, khiến cho mọi người vô thức tránh ra.
Túc Bảo chạy tới, nhấc chân bật lên, nhào vào người Tô Nhất Trần: "Cậu cả! Túc Bảo nhớ cậu lắm!"
Tô Nhất Trần âu yếm ôm cô bé, ấm áp nói: "Cái miệng nhỏ ngọt ngào này, con học từ Tiểu Ngũ à?"
Túc Bảo cười nói: "Đúng vậy, cậu cả thật thông minh, cậy đã phát hiện ra hết rồi!”
Nhìn thấy nụ cười trong mắt Tô Nhất Trần, các nhân viên của Tô thị đều cảm thấy khó tin, có người còn sửng sốt.
Thật sự chưa từng thấy gương mặt Tổng giám đốc Tô như này!
Nhưng chỉ ngơ ngác nhìn một chút chứ không dám ngây ngẩn nhìn chằm chằm.
Vị tổng giám đốc mặt tảng băng này mặc dù rất đẹp trai nhưng lại càng đáng sợ hơn, trước đây nếu có người không có mắt nhìn cố gắng dụ dỗ anh, người đó sẽ lập tức bị đuổi khỏi công ty.
Sa thải ngay trong đêm!
Sau này ai dám bàn luận thì cứ cho kpi gấp đôi, làm không được thì cút ngay lập tức.
Cuối cùng mọi người đều rất ngoan ngoãn, ở nhà họ Tô, nguyên tắc đầu tiên để bảo vệ tính mạng đó chính là không được có bất kỳ ý nghĩ không đúng đắn nào đối với tổng giám đốc.
Nhưng Ngô Tư Cần, thực tập sinh trước mặt anh, có vẻ không hiểu tình hình lắm.
Khi nhìn thấy anh Tô, mắt cô ta sáng lên, suy nghĩ thực sự rất rõ ràng.
Cô ta nhìn đồng hồ trên cổ tay Tô Nhất Trần, miệng mím chặt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi tổng giám đóc Tô! Hôm nay tôi có quá nhiều tài liệu phải in nên không chú ý đến đường đi, đã va vào trợ lý Khúc... làm vỡ đồng hồ của anh."
Bà cụ Tô cau mày, vô thức liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Ánh mắt của Diêu Linh Nguyệt dán chặt vào Tô Tử Chiến.
Trong mắt người ta chỉ có con trai... Haiz.
Quên đi, cái đầu gỗ này chắc chắn không thể hiểu được suy nghĩ không đứng đắn của những cô gái trẻ.
Nhưng Tô Tử Chiến không dễ dụ dỗ như vậy, cậu cảnh giác nhìn Ngô Tư Cần.
Cô ta có ý gì, có phải đang ngấp nghé vị trí làm mẹ của cậu không?
“Rốt cuộc cô khóc lóc cái gì!” Tô Tử Chiến trừng mắt: "Ba tôi không mắng cũng không đánh cô, cũng không bắt cô bồi thường đồng hồ bị đụng hỏng, cô khóc lóc mãi là muốn thu hút sự chú ý của ba tôi sao?”
Dưới sự ảnh hưởng của dì, cả nhà bọn họ đã đọc hết một trăm lẻ tám cuốn tiểu thuyết ngôn tình đấy.
Cách cũ mèm này không có tác dụng ở đây!
Đôi mắt của Ngô Tư Cần ngập tràn nước mắt, trông thật đáng thương: "Tổng giám đốc Tô..."
Tô Nhất Trần hoàn toàn không để ý đến điều này, lạnh lùng nói: "Cho nên cô định bồi thường?"
Ngô Tư Cần sửng sốt nhịn không được khóc nấc lên: "Tôi... Tôi không đủ khả năng chi trả..."
Vẻ mặt Tô Nhất Trần vô cảm, giống như đang kinh doanh: "Vậy giải pháp của cô là gì?"
Ngô Tư Cần chỉ cảm thấy tủi thân, cô ta không có cách nào giải quyết, chỉ muốn xin lỗi và được tha thứ.
Cô ta thực sự không có ý đó, tổng giám đốc Tô không thiếu tiền, có thể dễ dàng mua được tám, mười chiếc đồng hồ như thế này phải không?
Nhưng cô ta chỉ mới tốt nghiệp lại thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, tại sao không nói một câu là sẽ tha thứ cho cô ta… Cứ như vậy cô ta cảm thấy bất an lắm.
"Tôi… Tôi… Tôi xin lỗi!" Ngô Tư Cần khóc lóc: "Tôi thực sự không cố ý đâu, tổng giám đốc Tô, anh có thể tha thứ cho tôi được không?"
Tô Nhất Trần lạnh lùng: "Cho nên giải pháp của cô là cô đập nát đồ của tôi, nhưng tôi phải tha thứ cho cô?"
Ngô Tư Cần vội vàng nói: “Ý tôi không phải vậy…”
Túc Bảo lắc đầu: "Vậy ý của cô là?"
“Cậu cả vốn dĩ không yêu cầu dì bồi thường, nhưng dì cứ nói xin lỗi, sau đó đến khi cậu cả yêu cầu dì bồi thường, dì lại nói không đủ khả năng, cho nên dì chỉ muốn cậu cả nói một câu “không sao” thôi.”
Tô Tử Chiến khoanh tay, vẻ mặt không vui nói: "Đúng vậy, cô đã làm hỏng đồ của người khác, thứ đồ này không chỉ là chuyện tiền bạc mà nó là món quà duy nhất mà người di đã qua đời của tôi tặng cho ba tôi, cô dựa vào cái gì mà muốn cha tôi tha lỗi cho cô?”
Ngô Tư Cần "ôi" rồi nói: "Xin lỗi, tôi không biết chiếc đồng hồ này có ý nghĩa lớn đến thế..."
Nước mắt cô ta lập tức trào ra, giống như mở vòi nước, nói khóc là tuôn.
“Tôi phải làm sao đây… Tôi không biết, tôi thực sự không biết… Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Tô, tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi… Anh muốn tôi bồi thường thế nào cũng được, đều là lỗi của tôi…”
Tô Tử Chiến trợn mắt nói: "Không chịu nổi! Ba tôi không yêu cầu cô bồi thường thì cô cứ liên tục tiếp cận ba tôi để nói xin lỗi! Ba tôi cho cô bồi thường thì cô nói cô không có tiền nên không bồi thường nỗi! Sau khi nói bồi thường không nổi thì giờ lại nói muốn cô bồi thường như thế nào cũng được!”
"Cứ như thế, cô cho rằng sẽ giống như trong tiểu thuyết viết rồi cô sẽ lấy thaan báo đáp, dùng cả đời của cô bồi thường cho ba tôi à?”
Ngô Tư Cần cắn môi không ngừng khóc.
Nhưng cô ta không có gì khác để bù đắp...
Ánh mắt Túc Bảo rất trong trẻo nhưng lại như thấu cả: “Dì ơi, không phải lời xin lỗi nào cũng sẽ nhận được một câu “không sao” đâu! Cậu cả của con không muốn tha thứ thì cậu cả sẽ không tha thứ, dì đừng cứ mãi làm khó cậu cả được không?”
Ngô Tư Cần: "..."
Cô ta không thể phản bác.
Nhưng tại sao không thể tha thứ cho cô ta?
Cô tự trách mình đến mức bật khóc, cô ta không đáng thương sao?
Họ cũng không thiếu tiền.
Một câu nói bỏ qua khó khăn như thế sao?
Cho dù cái giá bồi thường là cả đời, cô ta cũng không nói là không được... Cô ta đã sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.