Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 444: Không có chiêu trò cũ, chỉ có phản chiêu trò…

Tề Lan

22/02/2024

Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng cười nói: “Con vẹt này thật thú vị.”

Nói xong, cô ta vô thức đưa tay chạm vào con vẹt để thể hiện sự hào phóng và không so đo những bất bình trong quá khứ.

Tuy nhiên, cô ta không hiểu thói quen của loài vẹt.

Đừng tùy tiện chạm vào một con vẹt, nó sẽ cắn người.

Tiểu Ngũ không buồn nghĩ gì mà tát Diêu Thi Duyệt một cái thật mạnh, Diêu Thi Duyệt kinh hãi lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Tiểu Ngũ: "Chậc chậc, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả? Thiên Long hùng mạnh!!!"

Diêu Thi Duyệt: "..."

Mọi người: "..."

Tô Tử Du cười lớn: "Ha ha! Tiểu Ngũ hay lắm!"

Từ lâu cậu đã không ưa dì bác sĩ này, tuy dì ấy không nói gì, cũng không cố ý đóng vai hoa sen trắng trước mặt ba cậu.

Nhưng cậu luôn cảm thấy dì ấy ở đây vì ba cậu.

"Đi thôi, đi thôi! Tử Tích!" Tô Tử Du không muốn ở lại nữa.

Tô Tử Tích đã thay xong quần áo, nhảy xuống giường nói: "Đi thôi!"

Không ngờ vừa nhảy xuống, cậu đã dẫm phải ống đo nhịp tim.

Không rõ tại sao lại đen đủi quá chừng, Tô Tử Tích chỉ giẫm nhẹ một cái mà máy đo điện tâm đồ trên chiếc bàn cạnh đầu giường đã bị đánh đổ.

Màn hình ECG trông hơi giống chiếc TV đen trắng của những năm 1970 và 1980, màn hình này hơi nặng.

Tô Tử Tích giật mình, nhưng thay vì nện vào chân cậu, máy đo điện tâm đồ lại rơi vào ngón chân của Diêu Thi Duyệt.

"A..." Diêu Thi Duyệt hét lên, đau đớn nói: "Nên..."

Tô Tử Tích quay đầu lại, Diêu Thi Duyệt bỗng đổi lời: "Hôm khác tôi sẽ đề nghị y tá chú ý đến dây cáp của máy đo điện tâm đồ..."

Mọi người đều phớt lờ cô ta, Túc Bảo bế Tiểu Ngũ, Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo, Tô Tử Lâm ôm Tô Tử Tích, Tô Nhất Trần đứng dậy ôm Túc Bảo vào lòng.

Trong khoảng thời gian đi công tác, anh không gặp được Túc Bảo, bây giờ trở về, anh luôn cảm thấy ôm thế nào cũng không đủ.

Diêu Thi Duyệt đứng một mình trong phòng bệnh, xấu hổ vô cùng.



“Đáng chết…” Cô ta cắn răng, “Có gì ghê gớm chứ, xem thường người khác quá đấy!”

"Sẽ có một ngày tôi thành công bước vào nhà họ Tô và trở thành thành viên của gia đình các người!"

Chưa kể, nhà họ Tô còn có hai đứa con mang dòng máu nhà họ Diêu!

Cô ta sẽ kiên nhẫn, cứ chờ mà xem!

Ra khỏi bệnh viện.

Tô Tử Lâm im lặng liếc nhìn anh trai mình, ngập ngừng nói: "Anh ơi, chiếc đồng hồ đó hình như là của anh."

Tô Tử Tích đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đúng vậy, bác cả của cậu quả thực có một chiếc đồng hồ như thế, bác cả cất nó trong phòng làm việc.

Tô Tử Du sửng sốt một lúc rồi bừng tỉnh ngộ: "Chiếc đồng hồ màu tím đó! Con cứ nói sao trông quen mắt thế, hóa ra nó giống hệt chiếc đồng hồ của ba nhỉ!"

Tô Tử Lâm do dự nói: "Năm ấy, phiên bản của chiếc đồng hồ màu tím kia chỉ có hai chiếc."

Hai chiếc đồng hồ có một chút khác biệt.

Bởi vì chiếc đồng hồ màu tím đầu tiên do Tô Cẩm Ngọc chọn cho Tô Nhất Trần nên Tô Nhất Trần luôn thích đeo nó trên tay.

Sau này chiếc đồng hồ bị mất, và đã tìm lại được.

Trong khoảng thời gian chưa tìm lại được đồng hồ, Tô Nhất Trần đã mua chiếc đồng hồ thứ hai, nào ngờ chiếc đồng hồ bị mất có thể quay trở lại, nó không chỉ trở lại một mình, mà còn quay về nhà họ Tô cùng một đứa bé - chính là Tô Tử Chiến.

Khi ấy nhà họ Tô chả hiểu chuyện gì, nhưng sắc mặt Tô Nhất Trần không ổn lắm, anh chẳng những đưa đứa bé về mà còn gửi đi xét nghiệm quan hệ cha con, kết quả khiến mọi người trong nhà họ Tô đều chấn động: Đứa bé đúng là con trai của Tô Nhất Trần.

Về sau, có một khoảng thời gian Tô Nhất Trần luôn tìm kiếm ai đấy, nhưng không tìm thấy người đã gửi đứa trẻ, hoàn toàn không có manh mối, anh chỉ cất chiếc đồng hồ màu tím vừa mua đi, tiếp tục đeo chiếc đồng hồ ban đầu.

“Sau đó, đồng hồ của anh cả lại bị mất, Tô Tử Du tiếp tục xuất hiện ở nhà họ Tô như cách mà Tô Tử Chiến được gửi tới, nhưng lần này đồng hồ không quay trở lại.”

Tô Tử Lâm vốn ít nói, anh chỉ tóm tắt chuyện năm xưa trong vài câu, không quá chi tiết.

Tô Tử Du: “Ơ…”

Vậy có nghĩa là cậu không chui ra từ ống nghiệm? ?

Cậu cũng được mẹ sinh ra...

Tô Tử Lâm nhìn Tô Nhất Trần: "Anh ơi, anh không lấy lại chiếc đồng hồ đó sao?"

Đó là chiếc đồng hồ mà chính tay em gái chúng ta đã chọn.



Tô Nhất Trần bình tĩnh nói: "Anh sẽ lấy lại."

Tô Tử Du bày ra bộ dạng ‘một lời khó nói hết’, mãi đến khi về tới trang viên nhà họ Tô, cậu mới do dự nói: "Ba, ba và người phụ nữ kia sẽ không có câu chuyện tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối đấy chứ?”

Tô Nhất Trần liếc Tô Tử Du một cái, lạnh lùng nói: "Không có."

Túc Bảo quay đầu lại tò mò hỏi: “Tổng tài cưới cô vợ đẹp thế thân rồi cưng chiều vợ như bảo bối là gì thế ạ?”

Tô Tử Du nói: "Chính là những chuyện tình lãng mạn ấy mà. Nữ chính và nam chính có tình một đêm, sau đó nam chính đưa cho nữ chính một chiếc đồng hồ và yêu cầu cô ấy hãy tìm mình! Nữ chính không chịu, khi rời khỏi khách sạn, nữ chính bị cô bạn thân trông thấy, cô gái này đã cướp chiếc đồng hồ từ nữ chính.”

“Nữ chính thanh cao nên không cần tín vật của nam chính!”

"Sau khi xong việc, vệ sĩ của nam chính đến. Khi nhìn thấy cô bạn thân cầm đồng hồ của nam chính, anh ta đã nhầm cô bạn thân này với nữ chính và nói ‘Xin chào, thưa phu nhân’!"

Túc Bảo: "...?"

Tô Nhất Trần: "..."

Tiểu Ngũ nghe rất có hứng thú: "Sau đó! Sau đó thì sao nào!"

Tô Tử Du tiếp tục nói: "Thì ra nam chính có việc nên vội vàng rời khỏi khách sạn, đồng thời bảo vệ sĩ quay lại đón một người phụ nữ, còn nói người phụ nữ đang cầm đồng hồ của nam chính chính là vợ tương lai của tổng tài."

“Cô bạn thân mừng muốn chết, cầm đồng hồ theo vệ sĩ lên xe, lòng âm thầm thề sẽ giết nữ chính để giữ kín bí mật và đảm bảo vị trí phu nhân tổng tài!”

"Chính là chiêu trò cũ ấy đấy! Ban đầu nam chính nhận sai người! Tóm lại nữ phụ đã thay thế nữ chính!"

Tô Tử Du càng nói càng tức giận, nếu thật sự là như vậy thì cậu và anh trai cậu chính là con cờ trong chiêu trò của nữ phụ.

Cuốn sách này nên có tên là ‘Hai lần mang thai và hai bảo bối của kiều thê nhà tổng tài’.

Túc Bảo nói: "Woa!" Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng bé cảm thấy rất lợi hại.

Tiểu Ngũ nói: “Ồ!” Tuy rằng không hiểu, nhưng sau này có thể lôi ra ngồi lê đôi mách kể cho thiên hạ cùng nghe.

Tô Tử Du lo lắng nhìn ba mình: "Ba, ba sẽ làm như vậy à?"

Tô Nhất Trần bước qua cửa, nói với con trai: "Ở chỗ ba, chỉ có phản chiêu trò."

Những cuốn truyện Ngọc Nhi đọc khi bị ốm... Anh cũng lặng lẽ đọc hết rồi...

Cuộc sống thực tế lấy đâu ra nhiều chiêu trò như vậy.

Nếu có thì chỉ có thủ đoạn của anh mà thôi, đến tâm tư của Diêu Thi Duyệt cũng không nhìn thấu thì sao anh có thể làm chủ tịch của Tô Thị?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook