Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 401: Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa

Tề Lan

04/02/2024

Cố Thịnh Tuyết nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.

"Em thật không biết xấu hổ!"

Túc Bảo nghi hoặc nói: "Xé bùa thì có lên quan gì với việc không biết xấu hổ?"

Cố Tiểu Bát quay mặt lại nói: "Em... em đi xuống đi! Không xé được đâu!"

Cô bé đã thử rất nhiều lần, còn dùng đủ mọi phương pháp.

Thậm chí còn dùng dao cắt đi một lớp da luôn nhưng vẫn vô dụng.

Đó là lý do tại sao người cô bé đầy máu.

Túc Bảo nhìn máu me hỗn loạn trước mặt, do dự không biết nên bắt đầu từ đâu, thực sự bé sợ sẽ làm Cố Tiểu Bát bị đau.

Nhưng nếu tấm bùa này không được tháo ra, cô bé sẽ luôn bị người khác điều khiển, đợi khi người đó thức dậy thì sẽ có thể tiếp tục hại cô bé.

Mộc Quy Phàm nhìn vẻ mặt phiền muộn của Túc Bảo, hỏi: "Con có cần ba giúp không?"

Túc Bảo lắc đầu: "Ba, ba không giúp được!"

Mộc Quy Phàm "..."

Được rồi, đúng là anh cũng không có cách nào giúp, dù sao Cố Thịnh Tuyết cũng là một bé gái, anh là một người đàn ông cũng không tiện…

Mộc Chiến thần tự an ủi mình.

Kỷ Trường nói: "Để sư phụ nói cho con biết phải làm như thế nào. Loại bùa chú này uống máu ăn thịt bám lên con người cho nên thật sự rất khó để có thể tháo nó ra. Đầu tiên…"

Túc Bảo đột nhiên nắm lấy một góc lá bùa, xé mạnh xuống một cái!

Roẹt…

"Đầu tiên cứ thẳng tay xé nó xuống là được!" Túc Bảo hét lớn, huyết phù lập tức bị loại bỏ, giãy dụa kịch liệt trong tay bé!

"Sau đó thì phong ấn nó lại! Đúng không sư phụ!"

Kỷ Trường không nói nên lời.

Túc Bảo: "Ba ơi, mau mau mau lên! Đưa cốc cho con!"

Mộc Quy Phàm dùng tay trái nắm lấy chiếc cốc trên bàn, nhanh chóng đẩy nó tới nơi chính xác.

Túc Bảo lập tức bịt miệng cốc!

Kỷ Trường giật mình, nhanh chóng giơ tay lên, một luồng ánh sáng bay ra bịt kín miệng cốc!

Hắn mắng: "Lần sau đừng dùng tay che lại, nghe rõ không? Loại này khi bị bóc ra sẽ cắn trả đấy, rất có thể sẽ dính vào tay con."

Túc Bảo lập tức thu tay lại, chà chà tay lên quần áo, ngoan ngoãn nói: "Sư phụ, con biết rồi."

Kỷ Trường thực sự là chịu thua bé rồi.

Bé đúng là rất lợi hại nhưng bé cũng biết sợ.

Bé mà biết sợ á, sợ mà còn dám dùng tay không bịt miệng cốc lại.

Cố Tiểu Bát nhìn chiếc cốc trong tay Túc Bảo, chiếc cốc này vẫn là của cô bé mà...



Đã lột nó ra rồi còn cất vào trong cốc làm gì?

Cố Tiểu Bát ngơ ngác, thậm chí quên cả khóc.

Túc Bảo cúi đầu chợt nhớ tới lời sư phụ đã nói cả đời này chị Tiểu Bát phải khóc nhiều mới tốt, lập tức nói: "Đừng ngừng, khóc tiếp đi! Nhanh lên!"

Cố Tiểu Bát: "..."

Mọi người". . ."

Các nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương tới, khi đến nơi thì thấy ở trên ghế sô pha có một cô bé đang cưỡi trên người một cô bé khác. Cô bé phía dưới dùng hai tay ôm ngực, cô bé phía trên hung dữ nói: "Khóc nhanh đi, đừng có ngừng lại!"

Họ nhìn vào số phòng và nói: "À... Chúng ta đến nhầm à?"

Không sai mà!

Cuối cùng Cố Tiểu Bát không đến bệnh viện, dù mọi người có thuyết phục thế nào cũng kiên quyết không chịu đi.

Các nhân viên y tế không còn cách nào khác chỉ có thể băng bó vết thương lại cho cô bé.

Cũng may sau khi cắt một miếng da Cố Tiểu Bát phát hiện ra làm vậy cũng không có tác dụng nên không cắt tiếp.

Vết thương không lớn, chỉ là vết thương ngoài da, nhân viên y tế bảo cô bé không được chạm vào nước, hai ngày thay băng một lần, không được cử động quá nhiều… Rồi sau đó họ quay về.

Quản gia nhà họ Cố nhận được điện thoại của Cố Thất Thất lập tức đến đón Cố Tiểu Bát, nhưng Cố Tiểu Bát chỉ nói một câu không đi.

Nhưng ai lại có thể để một đứa bé bị thương ở nhà một mình được chứ, ai cũng lo lắng. Cuối cùng Túc bảo đề nghị để cô bé đến nhà họ Tô đi.

Đồng chí Cố Tiểu Bát cực kỳ không thoải mái, nói quanh co do dự một hồi cuối cùng cũng đồng ý.

Bà cụ Tô đang làm bánh ngọt, pha trà chiều.

Túc Bảo vội vàng đi ra ngoài, sau đó cũng không nghe điện thoại, bà cụ không ngừng cằn nhằn: "Con là một đứa trẻ ngoan như vậy, lại bị người ba không đáng tin cậy của mình dẫn đi hoang."

Ông cụ Tô ở bên nói: "Thà cứ hoang dã một chút cũng tốt, tránh sau này đi học bị bạn bè bắt nạt trên trường."

Bà cụ Tô liếc ông một cái, cười lạnh nói: "Ai dám ức hiếp tiểu tổ tiên nhà họ Tô của chúng ta!"

Ông cụ Tô bấm vào màn hình, đọc một trang báo trên màn hình lớn rồi thờ ơ nói: "Nhỡ đâu người bắt nạt con bé không phải là con người thì sao".

Bà cụ Tô nghẹn họng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ, chiếc xe địa hình màu đen riêng của Mộc Quy Phàm gầm lên lao vào, tùy ý dừng lại mà không chú ý đến luật lệ, thậm chí còn hất cả đuôi xe lên trời.

Dưới tác dụng của lực quán tính, Cố Tiểu Bát áp mặt vào cửa sổ.

Cố Tiểu Bát: "..."

Mộc Quy Phàm hừ một tiếng: "Ngại quá, chú quen rồi."

Túc Bảo cũng quen rồi, bé thích nhất chính là cái hất đuôi mỗi khi ba dừng xe, rất vui.

Nhưng đột nhiên bé nhớ tới lời dì y tá nói, nhanh chóng kéo Cố Tiểu Bát lại: "Chị Tiểu Bát, chị không sao chứ?"

Cố Tiểu Bát: "..."

Vốn dĩ là không sao đâu…

Em kéo thêm vài cái nữa.



Chị… Chị khóc cho em xem!

Mộc Quy Phàm xuống xe, lái xe chở hai cô bé.

Thật sự là... Không phải con gái mình nên anh trong lúc nhất thời anh đã không suy nghĩ chu đáo.

Nếu người bị thương là Túc Bảo, đừng nói là phải cắt đuôi, anh xuống khiêng xe chạy còn được.

"Cháu không sao chứ?", anh hỏi: "Chú sơ ý quá."

Cố Tiểu Bát im lặng mím môi: "Không sao cả..."

Bà cụ Tô chạy ra đón mọi người, thấy hai ba con ra ngoài bắt cóc một đứa trẻ về, bà cụ ngạc nhiên nói: "Đây là..."

Tính tình Cố Tiểu Bát lạnh lùng cô bé nói "chào bà’ một cách không tự nhiên rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Túc Bảo giải thích: "Bà ơi... À không phải, bà ngoại, đây là Cố Tiểu Bát... À không phải, là Cố Thịnh Tuyết."

Bà cụ Tô: "?"

Mộc Quy Phàm đóng cửa xe lại, người gác cửa nhà họ Tô lái xe xuống hầm để xe dưới lòng đất.

Khi bước vào trong, anh giải thích: "Con bé là em gái của đồng nghiệp của cậu tư."

Bà cụ Tô đột nhiên nói: "Là cô gái nhà họ Cố, em gái của Cố Thất Thất sao?"

Túc Bảo: "Đúng vậy! Bà ngoại, bà thật thông minh! Bà đoán ra được ngay!"

Bà cụ Tô không khỏi buồn cười.

Nghe nói cả hai đều họ Cố, Mộc Quy Phàm còn nói là cô gái họ Tô kia là đồng nghiệp của Tô Lạc, không phải rất dễ đoán sao?

Tuy nhiên, bà cụ vẫn rất vui khi được khen và nói: "Ồ, bà ngoại của ai thông minh thế? Ồ! Bà ấy là người nhà của Túc Bảo đấy!"

Túc Bảo: "Vâng! Là của Túc Bảo!"

Cố Tiểu Bát: "..."

Kỷ Trường đang bay bên cạnh co giật khóe miệng.

Quả đúng là… Không phải người một nhà thì không vào chung cửa.

Ở bên kia.

Trong một cửa hàng sang trọng ở trung tâm mua sắm.

Mã Lâm Camille cầm danh sách hàng tồn kho trong tay, cảm thấy hơi bối rối.

Đã hai ngày rồi, sao cơ trưởng nhà họ Tô vẫn chưa gọi điện cho cô ta vậy?

Cô ta đã dán bùa đào hoa kia lên rồi, còn tận mắt nhìn thấy nó dần biến mất, chắc chắn là không có gì sai sót cả.

Chẳng lẽ anh ấy bận lắm sao

Mã Lâm Camille vươn cổ nhìn ra ngoài, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày rồi - cô ta luôn lo lắng mình sẽ không thể phát hiện ra lỡ như cơ trưởng dịu dàng nho nhã kia của nhà họ Tô đến thẳng cửa hàng tìm cô ta thì sao…

Lúc này, một nhân viên hét lên: "Quản lý Camille, có người đang tìm cô!"

Hai mắt Camille sáng lên, lập tức chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ra ngay đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook