Chương 527: Không sợ chênh lệch, chỉ sợ so sánh
Tề Lan
07/04/2024
Bà cụ Tô liên tục ra chiêu, Mộc Mỹ Hoa vô cùng xấu hổ!
Đúng là một chữ cũng không nói ra được, trong lúc bối rối cô ta vội vàng đẩy hộp đựng vòng tay lên, khuôn mặt cố gắng tươi cười nói: “Bà Tô, tôi nghe Tiểu Phàm nói ngài quá nhớ cháu gái nên không khỏe nên mới tranh thủ thời gian đến thăm ngài, muốn động viên ngài nghĩ thoáng lên chút… Cho dù thế nào thì sức khỏe mới là quan trọng nhất, tôi tin rằng khi Túc Bảo trở về cũng không muốn thấy ngài thế này đâu!”
Bà cụ Tô gật đầu: “Cô nói đúng.”
Mộc Mỹ Hoa thầm thở ra một hơi, vẻ mặt khổ sở: “Tôi hiểu cảm giác của ngài, tôi cũng đã làm mẹ, tôi hiểu rõ tâm trạng khi không thấy con mình sẽ như thế nào.”
Bà cụ Tô lườm cô ta một cái, tiện tay bỏ hộp quà lên bàn trà, tùy ý như đang để bịch bánh lên bàn vậy.
Viện Viện lập tức nói: “Bà Tô, đây là quà mẹ cháu chọn rất lâu đó, rất đẹp!”
Bà cụ Tô lại nhìn về đứa nhỏ trước mặt, một lời khó nói hết.
Tục ngữ có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào động.
Tuổi của đứa nhỏ này không lớn hơn Túc Bảo là bao nhưng lại đi theo mẹ học mấy thứ không nên học, mưa dầm thấm lâu, đây không phải là lớn lên mới bị ảnh hưởng… mà là bị ảnh hưởng từ nhỏ.
“Nhìn rất đẹp sao? Tôi không tin!” Bà cụ Tô thuận miệng nói.
Viện Viện lập tức chạy đến, ngây thơ muốn dựa vào người bà cụ Tô mở hộp quà.
“Là một chiếc vòng tay màu tím nha, bà Tô, bà thấy có đẹp không ạ?” Hai mắt Viện Viện sáng lấp lánh, con nhóc quay đầu nhìn bà cụ Tô.
Bà cụ Tô nghiêng sang một bên, chỉ liếc chiếc vòng một cái rồi nói: “Đúng là không tệ, loại vòng tay này tôi đưa cho dì nấu cơm trong nhà cũng được, sinh nhật người giúp việc trong nhà mỗi người một cái cũng ổn.”
Mộc Mỹ Hoa: “…”
Viện Viện: “…”
Ở góc tầng hai có một căn gác nhỏ làm bằng kính trong suốt, Túc Bảo lén lút đưa nửa đầu ra nhìn trộm.
Trên đầu nhỏ của cô bé là một đầu nhỏ khác, là Tô Tử Du.
Trên đầu Tô Tử Du là đầu Hân Hân.
Sau Hân Hân…
Là mấy cậu bên ngoại và ba Mộc đang khoanh tay hoặc dựa tường.
Mọi người thấy sức chiến đấu điên đảo của bà cụ: “…”
Không ngờ bà cụ vẫn là “đại sư âm dương”, một cao thủ âm dương quái khí mới đúng!
Túc Bảo đã học được rồi!
Viện Viện và mẹ con nhóc đều đỏ bừng mặt.
Nhưng đứa nhỏ không thể hiểu được một số lời ẩn ý và châm chọc trong lời của người lớn, con nhóc chỉ cảm thấy bà cụ Tô cũng xem thường mình và mẹ.
Trong lòng Viện Viện rất khó chịu, sao bà cụ Tô có thể như vậy được chứ?
Con nhóc còn muốn nhận bà làm bà nội, sau này sẽ hiếu kính với bà thật tốt.
Bà cụ Tô lại giống như những người khác, cũng xem thường cô nhóc và mẹ mình.
Cô nhóc xông qua mà bà cụ Tô không ôm lấy nó.
“Bà Tô, cháu biết em gái Túc Bảo không còn khiến ngài đau lòng.” Viện Viện nhẹ nhàng nói: “Cho nên tâm trạng ngài mới không tốt, đúng không ạ?”
“Mẹ cháu từng nói, người chết không thể hồi sinh được, bà Tô, ngài đừng như vậy. Em họ Túc Bảo chắc chắn đã đến thiên đường xinh đẹp, bây giờ em ấy đang sống rất tốt đó!”
Đây là câu nói mà người mẹ dịu dàng nói với con trai mới mất cún con con nhóc đã xem trong phim.
Cún con của bé trai bị xe đâm chết, mẹ cậu bé an ủi rằng chú chó nhất định đã đến thiên đường xinh đẹp…
Viện Viện học được rất thành thục.
Sau khi vào cửa, thấy bầu không khí lạnh nhạt của nhà họ Tô, con nhóc căn bản không biết Túc Bảo đã trở về.
Cho nên con nhóc vẫn tự cho là đang quan tâm an ủi nói tiếp.
“Nếu như em gái Túc Bảo vẫn còn thì chắc chắn em ấy không muốn thấy bà Tô thế này đâu… Bà Tô, nếu ngài cảm thấy khó chịu, vậy sau này để Viện Viện ở bên chăm sóc ngài nha?”
“Ừm… Viện Viện hát cho ngài nghe nha?”
Vẻ mặt Viện Viện vô cùng ngây thơ, con nhóc nghiêng đầu nhìn bà cụ Tô.
Vẻ mặt bà cụ Tô lập tức trầm xuống.
Trong lòng Mộc Mỹ Hoa cảm thấy không ổn, đáng chết, con nhóc này đang nói cái gì vậy!
Ở trước mặt người khác nói thẳng cháu gái ngoại người ta chết rồi, đây không phải đang phạm vào điều cấm kỵ sao?
Người ngoài đều nói Túc Bảo đã chết nhưng nhà họ Tô không chịu từ bỏ, vẫn tìm kiếm lâu như vậy, chắc chắn không vui khi nghe thấy chuyện này!
Mộc Mỹ Hoa còn chưa kịp nói gì thì đã có một bóng người nho nhỏ từ trên tầng lao xuống!
Hân Hân lao xuống nhanh như chớp, cô bé đi thẳng đến trước mặt Viện Viện, một bạt tay đánh mạnh xuống mặt con bé!
Bốp!
Hân Hân trừng mắt, tức giận nói: “Cậu mới chết! Cả nhà cậu đều chết! Dám nói em gái tôi lên thiên đường, tôi là người đầu tiên đánh chết cậu!”
Viện Viện bị đánh đến mức xoay tròn, có thể thấy Hân Hân dùng lực mạnh đến mức nào.
Con nhóc bị đánh cho choáng váng, vừa lấy lại tinh thần đã lập tức rơi nước mắt, tay che má, dáng vẻ sợ hãi.
“Đúng… Thật xin lỗi… Tôi, tôi không cố ý…”
Con nhóc nức nở, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không dám, là ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương.
Nhưng Hân Hân cũng đâu quen con nhỏ này.
“Bớt giả vờ trước mặt tôi đi! Không phải cậu muốn nhân lúc em gái tôi không ở đây mà thay thế em gái tôi sao! Còn nói muốn chăm sóc bà nội tôi, còn muốn hát cho bà tôi nghe!”
“Nhà chúng tôi thiếu con nít à? Tôi có ba người anh, tôi cũng không chết, làm gì đến lượt cậu đến nhà tôi hát cho bà tôi nghe chứ!”
Hân Hân rất tức giận.
Có trời mới biết, sau khi em gái mất tích cô bé đã sợ hãi đến mức nào, ngày nào cô bé cũng trốn trong chăn khóc thầm.
Đúng là hết chuyện để nói!
Nước mắt Viện Viện dâng lên, nhìn Hân Hân đang tức giận, con nhóc không dám khóc thành tiếng.
Con nhóc yếu ớt giải thích: “Viện Viện không có ý đó, Viện Viện chỉ cảm thấy mình hát hay nên muốn hát cho bà Tô nghe…”
Hân Hân hừ lạnh: “Ý cậu là tôi không biết hát à?”
Viện Viện nước mắt đầm đìa, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn về phía mẹ mình.
Trán Mộc Mỹ Hoa không ngừng chảy mồ hôi lạnh, cô ta nói: “Thật xin lỗi bà Tô, đứa nhỏ không hiểu chuyện… Con bé không cố ý.”
Bà cụ Tô nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Mộc Mỹ Hoa càng cảm thấy lúng túng hơn, đồng thời trong lòng cũng có chút bất bình.
Đúng là Viện Viện nói sai, nhưng Hân Hân lại ra tay đánh người thì càng không đúng hơn.
Ai ngờ Hân Hân còn tiếp tục nói: “Ai mà không phải con nít chứ! Nhớ cho rõ, sau này để tôi nghe thấy cậu nói em gái tôi một câu không tốt, tôi gặp cậu lần nào tôi đánh lần đó!”
Tóc cô bé vẫn chưa quá dài, lúc này nhìn như gai nhím đang dựng lên, ánh mắt nhìn Viện Viện vô cùng khó chịu.
Viện Viện vừa sợ, vừa uất ức, lại vừa ghen tị.
Ghen tị là vì chị của em họ lại đối tốt với em họ như vậy.
Trong nhà con bé cũng có chị, nhưng chị con bé đối xử với con bé không tốt chút nào.
Bên ngoài đối xử với con nhóc khá tốt, nhưng thường xuyên lén lút bảo con nhóc quỳ xuống, lại đánh con nhóc, còn cắt tóc con nhóc nữa.
Vì sao chị gái của con nhóc thì như ác ma còn chị của em họ lại tốt như vậy?
Vì sao tất cả mọi người đều đối xử tốt với em họ như vậy, vì sao đều là hai đứa nhỏ như nhau mà em họ lại có thể ở trong cung điện như một công chúa, còn con nhóc đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu là con gái của tiểu tam…
Là tiểu tam cũng đâu phải lỗi của con nhóc, là vấn đề của mẹ con nhóc mà!
Người không sợ chênh lệch, chỉ sợ so sánh.
Trong trái tim nho nhỏ của Viện Viện lần đầu tiên tràn ngập một thứ cảm xúc gọi là “không cam tâm”…
Đúng là một chữ cũng không nói ra được, trong lúc bối rối cô ta vội vàng đẩy hộp đựng vòng tay lên, khuôn mặt cố gắng tươi cười nói: “Bà Tô, tôi nghe Tiểu Phàm nói ngài quá nhớ cháu gái nên không khỏe nên mới tranh thủ thời gian đến thăm ngài, muốn động viên ngài nghĩ thoáng lên chút… Cho dù thế nào thì sức khỏe mới là quan trọng nhất, tôi tin rằng khi Túc Bảo trở về cũng không muốn thấy ngài thế này đâu!”
Bà cụ Tô gật đầu: “Cô nói đúng.”
Mộc Mỹ Hoa thầm thở ra một hơi, vẻ mặt khổ sở: “Tôi hiểu cảm giác của ngài, tôi cũng đã làm mẹ, tôi hiểu rõ tâm trạng khi không thấy con mình sẽ như thế nào.”
Bà cụ Tô lườm cô ta một cái, tiện tay bỏ hộp quà lên bàn trà, tùy ý như đang để bịch bánh lên bàn vậy.
Viện Viện lập tức nói: “Bà Tô, đây là quà mẹ cháu chọn rất lâu đó, rất đẹp!”
Bà cụ Tô lại nhìn về đứa nhỏ trước mặt, một lời khó nói hết.
Tục ngữ có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào động.
Tuổi của đứa nhỏ này không lớn hơn Túc Bảo là bao nhưng lại đi theo mẹ học mấy thứ không nên học, mưa dầm thấm lâu, đây không phải là lớn lên mới bị ảnh hưởng… mà là bị ảnh hưởng từ nhỏ.
“Nhìn rất đẹp sao? Tôi không tin!” Bà cụ Tô thuận miệng nói.
Viện Viện lập tức chạy đến, ngây thơ muốn dựa vào người bà cụ Tô mở hộp quà.
“Là một chiếc vòng tay màu tím nha, bà Tô, bà thấy có đẹp không ạ?” Hai mắt Viện Viện sáng lấp lánh, con nhóc quay đầu nhìn bà cụ Tô.
Bà cụ Tô nghiêng sang một bên, chỉ liếc chiếc vòng một cái rồi nói: “Đúng là không tệ, loại vòng tay này tôi đưa cho dì nấu cơm trong nhà cũng được, sinh nhật người giúp việc trong nhà mỗi người một cái cũng ổn.”
Mộc Mỹ Hoa: “…”
Viện Viện: “…”
Ở góc tầng hai có một căn gác nhỏ làm bằng kính trong suốt, Túc Bảo lén lút đưa nửa đầu ra nhìn trộm.
Trên đầu nhỏ của cô bé là một đầu nhỏ khác, là Tô Tử Du.
Trên đầu Tô Tử Du là đầu Hân Hân.
Sau Hân Hân…
Là mấy cậu bên ngoại và ba Mộc đang khoanh tay hoặc dựa tường.
Mọi người thấy sức chiến đấu điên đảo của bà cụ: “…”
Không ngờ bà cụ vẫn là “đại sư âm dương”, một cao thủ âm dương quái khí mới đúng!
Túc Bảo đã học được rồi!
Viện Viện và mẹ con nhóc đều đỏ bừng mặt.
Nhưng đứa nhỏ không thể hiểu được một số lời ẩn ý và châm chọc trong lời của người lớn, con nhóc chỉ cảm thấy bà cụ Tô cũng xem thường mình và mẹ.
Trong lòng Viện Viện rất khó chịu, sao bà cụ Tô có thể như vậy được chứ?
Con nhóc còn muốn nhận bà làm bà nội, sau này sẽ hiếu kính với bà thật tốt.
Bà cụ Tô lại giống như những người khác, cũng xem thường cô nhóc và mẹ mình.
Cô nhóc xông qua mà bà cụ Tô không ôm lấy nó.
“Bà Tô, cháu biết em gái Túc Bảo không còn khiến ngài đau lòng.” Viện Viện nhẹ nhàng nói: “Cho nên tâm trạng ngài mới không tốt, đúng không ạ?”
“Mẹ cháu từng nói, người chết không thể hồi sinh được, bà Tô, ngài đừng như vậy. Em họ Túc Bảo chắc chắn đã đến thiên đường xinh đẹp, bây giờ em ấy đang sống rất tốt đó!”
Đây là câu nói mà người mẹ dịu dàng nói với con trai mới mất cún con con nhóc đã xem trong phim.
Cún con của bé trai bị xe đâm chết, mẹ cậu bé an ủi rằng chú chó nhất định đã đến thiên đường xinh đẹp…
Viện Viện học được rất thành thục.
Sau khi vào cửa, thấy bầu không khí lạnh nhạt của nhà họ Tô, con nhóc căn bản không biết Túc Bảo đã trở về.
Cho nên con nhóc vẫn tự cho là đang quan tâm an ủi nói tiếp.
“Nếu như em gái Túc Bảo vẫn còn thì chắc chắn em ấy không muốn thấy bà Tô thế này đâu… Bà Tô, nếu ngài cảm thấy khó chịu, vậy sau này để Viện Viện ở bên chăm sóc ngài nha?”
“Ừm… Viện Viện hát cho ngài nghe nha?”
Vẻ mặt Viện Viện vô cùng ngây thơ, con nhóc nghiêng đầu nhìn bà cụ Tô.
Vẻ mặt bà cụ Tô lập tức trầm xuống.
Trong lòng Mộc Mỹ Hoa cảm thấy không ổn, đáng chết, con nhóc này đang nói cái gì vậy!
Ở trước mặt người khác nói thẳng cháu gái ngoại người ta chết rồi, đây không phải đang phạm vào điều cấm kỵ sao?
Người ngoài đều nói Túc Bảo đã chết nhưng nhà họ Tô không chịu từ bỏ, vẫn tìm kiếm lâu như vậy, chắc chắn không vui khi nghe thấy chuyện này!
Mộc Mỹ Hoa còn chưa kịp nói gì thì đã có một bóng người nho nhỏ từ trên tầng lao xuống!
Hân Hân lao xuống nhanh như chớp, cô bé đi thẳng đến trước mặt Viện Viện, một bạt tay đánh mạnh xuống mặt con bé!
Bốp!
Hân Hân trừng mắt, tức giận nói: “Cậu mới chết! Cả nhà cậu đều chết! Dám nói em gái tôi lên thiên đường, tôi là người đầu tiên đánh chết cậu!”
Viện Viện bị đánh đến mức xoay tròn, có thể thấy Hân Hân dùng lực mạnh đến mức nào.
Con nhóc bị đánh cho choáng váng, vừa lấy lại tinh thần đã lập tức rơi nước mắt, tay che má, dáng vẻ sợ hãi.
“Đúng… Thật xin lỗi… Tôi, tôi không cố ý…”
Con nhóc nức nở, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không dám, là ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương.
Nhưng Hân Hân cũng đâu quen con nhỏ này.
“Bớt giả vờ trước mặt tôi đi! Không phải cậu muốn nhân lúc em gái tôi không ở đây mà thay thế em gái tôi sao! Còn nói muốn chăm sóc bà nội tôi, còn muốn hát cho bà tôi nghe!”
“Nhà chúng tôi thiếu con nít à? Tôi có ba người anh, tôi cũng không chết, làm gì đến lượt cậu đến nhà tôi hát cho bà tôi nghe chứ!”
Hân Hân rất tức giận.
Có trời mới biết, sau khi em gái mất tích cô bé đã sợ hãi đến mức nào, ngày nào cô bé cũng trốn trong chăn khóc thầm.
Đúng là hết chuyện để nói!
Nước mắt Viện Viện dâng lên, nhìn Hân Hân đang tức giận, con nhóc không dám khóc thành tiếng.
Con nhóc yếu ớt giải thích: “Viện Viện không có ý đó, Viện Viện chỉ cảm thấy mình hát hay nên muốn hát cho bà Tô nghe…”
Hân Hân hừ lạnh: “Ý cậu là tôi không biết hát à?”
Viện Viện nước mắt đầm đìa, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn về phía mẹ mình.
Trán Mộc Mỹ Hoa không ngừng chảy mồ hôi lạnh, cô ta nói: “Thật xin lỗi bà Tô, đứa nhỏ không hiểu chuyện… Con bé không cố ý.”
Bà cụ Tô nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Mộc Mỹ Hoa càng cảm thấy lúng túng hơn, đồng thời trong lòng cũng có chút bất bình.
Đúng là Viện Viện nói sai, nhưng Hân Hân lại ra tay đánh người thì càng không đúng hơn.
Ai ngờ Hân Hân còn tiếp tục nói: “Ai mà không phải con nít chứ! Nhớ cho rõ, sau này để tôi nghe thấy cậu nói em gái tôi một câu không tốt, tôi gặp cậu lần nào tôi đánh lần đó!”
Tóc cô bé vẫn chưa quá dài, lúc này nhìn như gai nhím đang dựng lên, ánh mắt nhìn Viện Viện vô cùng khó chịu.
Viện Viện vừa sợ, vừa uất ức, lại vừa ghen tị.
Ghen tị là vì chị của em họ lại đối tốt với em họ như vậy.
Trong nhà con bé cũng có chị, nhưng chị con bé đối xử với con bé không tốt chút nào.
Bên ngoài đối xử với con nhóc khá tốt, nhưng thường xuyên lén lút bảo con nhóc quỳ xuống, lại đánh con nhóc, còn cắt tóc con nhóc nữa.
Vì sao chị gái của con nhóc thì như ác ma còn chị của em họ lại tốt như vậy?
Vì sao tất cả mọi người đều đối xử tốt với em họ như vậy, vì sao đều là hai đứa nhỏ như nhau mà em họ lại có thể ở trong cung điện như một công chúa, còn con nhóc đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu là con gái của tiểu tam…
Là tiểu tam cũng đâu phải lỗi của con nhóc, là vấn đề của mẹ con nhóc mà!
Người không sợ chênh lệch, chỉ sợ so sánh.
Trong trái tim nho nhỏ của Viện Viện lần đầu tiên tràn ngập một thứ cảm xúc gọi là “không cam tâm”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.