Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 386: Lâm thời đổi nghề

Tề Lan

26/01/2024

Mộc Quy Phàm và Tô Dĩnh Nhạc thấy Túc Bảo không vui, định mở miệng an ủi.

Còn nhóc con thì vừa tự trách, vừa tiện tay cầm cái ly trên bàn lên, áp vào tường, thu lấy tấm "da" kia.

Giây trước đạo sĩ Mộc còn nghĩ với kinh nghiệm bao năm của mình, nhất định phải cần tới pháp khí cao cấp mới thu được người giấy da người này…

Vậy mà giây sau…

Thế cũng được nữa hả?

Có chắc là không phải đang chiếu phim khoa học viễn tưởng không thế?

Con ngoan của ta, lúc bắt quỷ đừng tùy tiện như vậy mà, không thì để ba ra tay cũng được…

Túc Bảo bịt miệng ly lại, tấm "da" kia ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi cái ly, nhưng có vùng vẫy cỡ nào cũng trốn không nổi.

Vì không yên tâm, bé còn dán thêm một tầng bùa bên ngoài, xong xuôi ngẩng đầu lên lại thấy ba và cậu ba ngây ra như phỗng.

Túc Bảo nhỏ bé khó hiểu hỏi: "Ba ơi, ban nãy ba vừa nói gì thế ạ?"

Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật: "Không có gì, ba hỏi… con có cần ba lấy đồ ăn giúp không thôi."

Túc Bảo tiện tay đặt ly về lại bàn, sờ bụng nhỏ, rồi lắc đầu đáp: "Thôi ạ."

Bé cùi bắp như vậy, ăn cái gì mà ăn chứ.

Phạt bé không được phép ăn nữa. O一 ︿ 一 +o

Mộc Quy Phàm sờ đầu Túc Bảo, tuổi có chút xíu mà đã biết tự trách bản thân kém cỏi, nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

"Con như vậy là lợi hại lắm rồi đó." Mộc Quy Phàm ôm bé vào lòng, gãi cằm bé như đang chơi với mèo con.

Túc Bảo không nhịn được, bật cười khanh khách vì ngứa.

"Ba ơi, ba đã tìm được tên xấu xa kia rồi hả?" Túc Bảo nói: "Tên đó lợi hại lắm, còn thích hại người nữa, phải bắt gã lại trước, rồi chờ sư phụ về xử lý sau."

Trong mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện vẻ tán dương, còn biết cả đánh không lại thì chờ sư phụ về nữa, đúng là ranh mãnh mà.

"Tìm thấy rồi, đêm nay ba sẽ bắt gã về giúp con."

Nghe vậy, Tô Dĩnh Nhạc trầm ngâm vài giây, nói: "Muốn bắt sống gã, còn nhốt tận mấy ngày thì phải tìm lý do nào hợp lý mới được."

Mộc Quy Phàm nhướng mày, ngang ngược hỏi: "Tôi bắt người mà cũng cần lý do hả?"

Tô Dĩnh Nhạc cạn lời: "... Chú không sợ sẽ bị mang tiếng xấu sao?

Mộc Quy Phàm trưng ra vẻ mặt thờ ơ, làm như không thèm để ý, nói: "Người bắt gã là gia chủ Mộc đấy, có gì mà ảnh hưởng chứ?"

Tô Dĩnh Nhạc: "... "

Cuối cùng anh cũng biết em rể kiêu ngạo tới cỡ nào, rõ ràng bình thường trông nghiêm chỉnh lắm mà…

Thấy Túc Bảo dỏng tai lắng nghe, trên mặt còn hiện rõ vẻ tò mò, cuối cùng Mộc Quy Phàm vẫn giải thích một câu: "Yên tâm đi, ba sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật đâu, muốn bắt người tất phải có lý do rồi."

Túc Bảo gật đầu lia lịa, tóm lại bé tin tưởng ba tuyệt đối, không chút nghi ngờ.

Mộc Quy Phàm lại hỏi: "Đúng rồi, sư phụ của con đi đâu thế?"

Túc Bảo đáp: "Lần trước anh Tử Tích từng xuống điện Diêm Vương một chuyến, không may bị người cản đường, còn viết tên anh ấy lên sổ, muốn hãm hại anh ấy, nên sư phụ đã đi điều tra người kia rồi."



Mộc Quy Phàm ồ một tiếng, hóa ra là vậy.

Anh nhìn đồng hồ, bế Túc Bảo đặt lên ghế salon, dặn: "Ba có việc ra ngoài một lát, sẽ trở về sớm thôi."

Túc Bảo gật đầu: "Vâng, ba đi cẩn thận nhé."

Hai mắt Mộc Quy Phàm lóe lên, khóe môi khẽ cong để lộ ý cười: "Bé ngoan à, cho ba thêm vài lá bùa nữa đi."

Túc Bảo không chút do dự mà nhảy xuống ghế, chạy đi lấy ba lô nhỏ của mình, rồi lôi từ bên trong ra một xấp bùa.

"Ba ơi, đủ chưa ạ?" Nhóc con vô cùng hào phóng nói: "Nếu chưa đủ thì để con vẽ thêm cho."

Mộc Quy Phàm không nhịn được mà bật cười, véo nhẹ hai má múp míp, đầy thịt của cô: "Đủ rồi."

Anh bước ra ngoài, sau đó lại nghe thấy Tô Dĩnh Nhạc có chút do dự hỏi: "Túc Bảo à, tối nào con cũng ngủ một mình hả? Đêm nay có muốn nghe cậu ba kể chuyện xưa cho con không?"

Giọng anh vô cùng dịu dàng, hệt như chỉ đang lo lắng cho Túc Bảo thôi.

Mộc Quy Phàm bật cười chế giễu: "Anh ba à, có phải anh sợ rồi không?"

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Dĩnh Nhạc bị hỏi như vậy, thật đúng là: "…"

Túc Bảo chớp mắt mấy cái, rồi vô tình bồi thêm một dao: "Cậu ba ơi, con đã tự ngủ một mình từ lâu rồi ạ! Cũng không cần nghe kể chuyện đâu. Nhưng nếu cậu ba sợ, vậy Túc Bảo có thể kể chuyện cho cậu ba nghe."

Tô Dĩnh Nhạc nghẹn lời, sau một hồi im lặng thì yếu ớt mở miệng: "Không cần đâu…"

Giữa thành phố ồn ào, náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, trong một con hẻm nhỏ, hai bên đường treo đầy các bảng hiệu sặc sỡ đủ màu sắc, trước mặt tiền cửa hàng nào đó, có một người đã đã hết thời đứng vẫy tay.

Lúc phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông dáng người cao ráo, mặt mày anh tuấn, phong thái phi phàm, cô gái vốn đang chán muốn chết lập tức sống lại, hai mắt sáng rực như đèn pha!

"Nè, anh đẹp trai kia ơi, đến chơi với em đi!"

"Anh à, uống trà không? Chỗ em trà gì cũng có đấy!"

"Ông chủ à, cùng đi gội đầu không nè?"

Các cô gái chen chúc nhau xông lên, ra sức chào mời.

Mộc Quy Phàm đứng trước một cửa hàng gội đầu, miệng ngậm cây tăm, nhướng mày hỏi: "Gội đầu tốn bao nhiêu tiền thế?"

Cô gái đứng trước cửa như sắp chết ngất vì hạnh phúc, trong lòng liên tục hét lớn:

Không cần tiền! Không cần tiền đâu!

Để tôi trả, cho anh thêm một trăm đồng luôn!

Trái tim cô gái nảy lên liên hồi, hai mắt mơ màng, lúc này, Mộc Quy Phàm đã tiến vào trong cửa hàng, ngồi thẳng xuống ghế.

Cô gái vội vàng nuốt ực một tiêng, kéo cửa cuốn xuống, bình thường nếu có mối làm ăn cũng sẽ làm y như vậy.

Cô ta uốn éo mông, xấu hổ nói: "Ông chủ à, muốn gội đầu kiểu gì nào, chỗ này của bọn tôi có gói một trăm đồng, gói năm trăm đồng, tất nhiên cũng có dịch vụ bao trọn gói, có thể thỏa mãi toàn bộ yêu cầu của khách hàng…"

Mộc Quy Phàm quan sát một vòng, sau đó hướng mắt về phía cầu thang đi thẳng lên tầng hai, làm như vô tình hỏi: "Chỉ có mình cô thôi hả?"

Cô gái liếc mắt đưa tình với anh: "Đêm nay chỉ có mình em thôi, các chị em khác ra ngoài ăn đồ nướng rồi, nếu ông chủ thấy không đủ thì em có thể gọi họ quay về."

Mộc Quy Phàm gật đầu: "Có các loại dịch vụ gì?"

Cô gái vội vàng tiến lại gần Mộc Quy Phàm, chỉ hận không thể nhào lên người anh, nhưng chẳng hiểu tại sao tuy nhìn bề ngoài của anh trông có vẻ rất giống lưu manh, nhưng lại tỏa ra thứ khí thế khiến người khác không dám đến gần.

Cô cẩn trọng ngồi xuống bên cạnh, vừa cười, vừa nháy mắt đầy ái muội: "Đương nhiên là dịch vụ đó rồi, ông chủ muốn được phục vụ thế nào cũng không thành vấn đề."



Mộc Quy Phàm lại đáp: "Nói rõ ràng chút đi, ông đây không thích úp mở vậy đâu."

Cô gái đành trả lời: "Thì là… lên giường đó!"

Cuối cùng Mộc Quy Phàm cũng chịu liếc nhìn cô ta, sau đó hỏi lại để xác nhận: "Dịch vụ tình dục đúng không?"

Cô gái vươn tay, vừa cười duyên vừa định sờ người Mộc Quy Phàm, còn nói: "Ôi chao, ông chủ à, nói thẳng toẹt như vậy…"

Còn chưa dứt lời, trên cổ tay đã xuất hiện một chiếc còng tay.

"Cô đã bị bắt." Mộc Quy Phàm đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, phủi đi thứ bụi bặm không hề tồn tại: "Đàng hoàng xíu đi."

Cô gái: "…"

Tôi thật lòng muốn chơi với anh, thế mà anh lại cho tôi chơi còng tay, hu hu hu!

Mộc Quy Phàm khóa một đầu còn lại của còng tay vào ghế, tiện đường cầm cuộn băng keo trong để bên cạnh lên, dán hai vòng quanh miệng cô ta, rồi thuận tay kéo đứt.

"Suỵt." Mộc Quy Phàm nhỏ giọng: "Im lặng nào."

Cô gái: "…"

Được được được, cho anh bắt đấy, tống vào tù ngồi nửa năm cũng được luôn!

Lúc này, Mộc Quy Phàm đã leo lên cầu thang.

Dù gì cũng đã hứa với bé là anh sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật rồi, và muốn bắt người thì phải cần lý do, đúng chứ?

Thế nên đội trưởng Mộc lại lâm thời đổi nghề, hóa thân thành đội phòng chống tệ nạn.

Trên lầu hai.

Một tên đàn ông đầu trọc để trần nửa người trên đang ngồi xếp bằng trên giường, đau đớn kéo một đống "da" từ phía sau lưng xuống…

Hắn ta thật không ngờ vừa nhắm trúng được một thí sinh phù hợp thì lại đá ngay ván sắt.

"Con nhóc kia cũng có chút ghê gớm đấy!" Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi mắng.

Mỗi lần nhớ tới bốn con ác quỷ dí theo mình là lòng lại thấy hoảng loạn.

Cũng còn may là hắn ta đã trốn thoát thành công…

Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bỗng bị người khác đá văng!

Hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người kia đè bẹp xuống đất, trên trán với sau lưng bị dán một lá bùa!

Lá bùa bốc chảy, tạo thành ngọn lửa xanh lá cây, đốt hắn ta đến độ kêu oai oái!

"Anh… anh là ai!" Gã đàn ông sợ sệt hỏi.

Mộc Quy Phàm quơ quào giấy chứng nhận trong tay, cười khẩy bảo: "Đi theo tôi một chuyến."

Hắn ta ngạc nhiên lắm, vội hét lớn: "Dựa vào đâu mà bắt tôi!"

Mộc Quy Phàm "Sa vào tệ nạn."

Gã đàn ông: "…"

Trần đời hắn ta chưa từng thấy cảnh sát phòng chống tệ nạn nào mà lại dán bùa lên trán người ta hết á…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook