Chương 461: Lần sau sinh con có thể bật đèn không ạ?
Tề Lan
02/03/2024
Tô Tử Du nhìn chằm chằm vào camera giám sát và kiểm tra lại nhiều lần.
Sau đó cậu tính toán rất nhiều thứ lộn xộn trên giấy, cũng không rõ đang tính toán gì.
Tô Nhất Trần mở cửa bước vào, liếc nhìn bàn làm việc của mình rồi nói: “Không cần tính nữa.”
Mộc Quy Phàm không tìm được thì chắc chắn họ không thể tìm được.
Tô Tử Du đặt bút xuống và giữ im lặng.
Tô Nhất Trần ngồi bên cạnh nói: "Con muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
Tô Tử Du lập tức quay đầu lại hỏi: "Ba, ba với mẹ con làm thế nào để sinh ra con và anh trai con?"
"Sinh con khi bật đèn hay tắt đèn ạ? Tại sao ba không nhìn thấy mặt mẹ con?"
Tô Nhất Trần nhất thời câm nín.
Túc Bảo vừa bước vào phòng cũng hồ nghi không thôi.
Khi đến cửa, Túc Bảo và ba bé phát hiện bầu không khí trong phòng không ổn lắm nên ngại làm phiền hai ba con Tô Tử Du.
Bây giờ, Túc Bảo cảm thấy thật thần kỳ khi nghe đến khái niệm tắt đèn sinh em bé và bật đèn sinh em bé.
Hoá ra khi sinh em bé còn có thể chọn bật hoặc tắt đèn, vậy khi sinh em bé bật đèn hay tắt đèn sẽ tốt hơn nhỉ?
Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm bằng ánh mắt sáng ngời, ngày xưa khi sinh bé, ba mẹ tắt đèn hay bật đèn?
Bé thích tươi sáng hơn, ánh sáng khiến mọi người cảm thấy vui vẻ và an toàn.
Mộc Quy Phàm như nhìn thấy sự hồ nghi của Túc Bảo, khóe miệng anh khẽ giật, cố gắng phớt lờ đôi mắt sáng ngời của cô bé con, nhưng anh không thể.
Anh hạ giọng nói: "Tắt đèn sinh em bé."
Túc Bảo lập tức bĩu môi, ghé sát vào tai Mộc Quy Phàm, phát hờn nói: “Vậy lần sau khi sinh con, ba mẹ cho con chọn bật đèn hay tắt được không?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Chuyện này... có thể có lần sau được ư?
May mắn thay, Tô Nhất Trần đã lên tiếng.
“Tắt đèn sinh em bé.” Anh nói ngắn gọn.
Tô Tử Du bối rối hỏi: "Sinh con và anh con đều tắt đèn ư? Vậy trước khi sinh cũng phải có lúc bật đèn chứ? Vừa tắt đèn là con với anh con được sinh ra luôn à?"
Tô Nhất Trần cũng đau đầu giống Mộc Quy Phàm.
Làm thế nào để giải thích điều này?
Nói rằng đó không phải là một ca sinh thường sao...?
Chẳng lẽ nói, lúc sinh Tô Tử Chiến, đối phương chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần, khi sinh Tô Tử Du, chính anh là người chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần?
Đêm đó phòng khách sạn tắt đèn, rèm cửa kéo xuống, trong phòng không có ánh sáng, khi tỉnh lại thì người đã biến mất.
Anh thực sự không biết người kia trông như thế nào.
Tô Nhất Trần trầm giọng hỏi: “Con thật sự muốn gặp mẹ mình sao?”
Tô Tử Du gật đầu không chút giấu diếm: "Con muốn hỏi mẹ lý do mẹ không cần con và anh trai con... Có phải vì con và anh trai không ngoan không."
Vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhất Trần thoáng dịu đi, anh thở dài: "Vậy nếu tìm được mẹ thì con có thể làm gì?"
Tô Tử Du lập tức im lặng.
Đúng vậy, có thể làm gì chứ, đón mẹ về ư?
Mẹ cậu rời đi đã mười năm, không chỉ mình mẹ cậu xa lạ với nhà họ Tô, nhà họ Tô cũng thấy mẹ cậu xa lạ, có lẽ ông bà nội sẽ không thể tha thứ cho mẹ cậu.
Nếu không đón về thì vừa gặp đã nói lời tạm biệt ư?
Vậy tại sao lại tìm kiếm mẹ?
Tô Nhất Trần sờ sờ đầu Tô Tử Du, nói: "Ngủ sớm đi con."
Tô Tử Du không đáp lời.
Nhìn thấy hai ba con nhà kia đã dừng cuộc đối thoại, Mộc Quy Phàm toan mở cửa đi vào nhưng lại bị Túc Bảo kéo lại.
“Anh trai nhỏ đang không vui.” Túc Bảo buồn bực nói: “Chúng ta đừng làm phiền anh con… Con có cách tìm được mợ cả.”
Sau khi trở về phòng, Túc Bảo lấy cụ rùa ra, cầm trên tay lẩm bẩm, sau đó ném cụ rùa ra ngoài.
Cụ rùa đáp xuống tấm thảm dày và mềm, xoay người hai vòng rồi lật người thật mạnh.
Đột nhiên, mai rùa xuất hiện một vết nứt, Túc Bảo giật mình, vội vàng bế cụ rùa lên: "Cụ rùa có đau không?"
Cụ rùa chậm rãi thò đầu ra, Túc Bảo sờ tay lên vết nứt, cau mày.
Kỷ Trường nói: "Không có kết quả. Xem ra mợ cả của con không phải người bình thường."
Túc Bảo bấm ngón tay tính toán, nhưng móng tay không hề sắc bén của bé vô tình cắt phải đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra.
Kỷ Trường: "..."
Mộc Quy Phàm lập tức nắm lấy tay bé, nói: “Đừng bói quẻ nữa con.”
Anh nghiên cứu Phong Thủy một thời gian và hiểu đôi chút về bói toán.
Nó được gọi là cưỡng ép dò đoán ý trời và tương lai, nó sẽ dẫn đến một số phản phệ.
Túc Bảo lắc đầu nói: "Con gà quá mà."
Bé vẫn chưa đủ mạnh. Sư phụ đã nói rồi, lúc mạnh nhất còn có thể xuyên thủng bầu trời. Giống như Diêm Vương dưới địa phủ có thể nhìn thấu số phận của mọi người trên thế giới chỉ bằng cách mở và nhắm mắt lại, quỷ hồn nào cũng không có lối thoát.
Bé phải làm việc chăm chỉ để trở thành một người mạnh mẽ như Diêm vương!
**
Đêm khuya thanh vắng.
Túc Bảo thay quần áo đen, bắt chước sát thủ trên TV, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng rất chuyên nghiệp.
Lần này bé tuyệt đối không được để bà ngoại bắt.
Bé lặng lẽ đến phòng Tô Tử Du, nhẹ nhàng mở cửa rồi đi đến bên giường cậu.
"Anh ~" Túc Bảo thì thầm vào tai Tô Tử Du.
Tô Tử Du trằn trọc mãi mới ngủ được, đang mơ màng thì bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh ập vào tai.
Trong mơ, một nữ quỷ bỗng bò lên cuối giường, bò qua người cậu, sau đó ghé vào tai gọi cậu là anh trai...
Tô Tử Du đột nhiên tỉnh giấc, theo phản xạ nhảy sang một bên, kinh hãi nhìn bóng đen bên cạnh giường!
"F*ck!" Cậu quá kinh hãi nên lỡ miệng chửi thề.
Vừa mở mắt ra nên cậu không nhìn rõ cảnh vật trong bóng tối, ấy nhưng, cậu lại trông thấy một đôi mắt sáng ngời.
Sợ chết mất thôi!
Túc Bảo lao tới, trèo lên giường, cố bịt miệng Tô Tử Du.
Tô Tử Du: "A a a -- đừng tới đây! Em gái ơi cứu anh với --"
Túc Bảo che miệng tức giận nói: "Anh ơi, em là Túc Bảo! Em là em gái giàu nhất của anh đây!"
Tô Tử Du: "..."
Cậu sững sờ trong câm lặng, nuốt nước bọt và hỏi: "Em... sao nửa đêm em lại đến đây..."
Túc Bảo thì thào nói: "Suỵt... chúng ta lẻn ra ngoài tìm mợ cả đi."
Tô Tử Du: "..."
Lại định lén ra ngoài nữa à?
Tại sao chúng ta không thể ra ngoài một cách công khai?
Cảnh tượng bà nội dùng tay không chặt dượng Mộc Quy Phàm hiện lên trong đầu Tô Tử Du, cậu nuốt lại câu hỏi, hạ giọng nói: “Được.”
Cậu đứng dậy thay áo phông đen cùng quần đen, bắt chước Túc Bảo, khom người chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả là, một bóng đen xuất hiện ở cửa...
Sau đó cậu tính toán rất nhiều thứ lộn xộn trên giấy, cũng không rõ đang tính toán gì.
Tô Nhất Trần mở cửa bước vào, liếc nhìn bàn làm việc của mình rồi nói: “Không cần tính nữa.”
Mộc Quy Phàm không tìm được thì chắc chắn họ không thể tìm được.
Tô Tử Du đặt bút xuống và giữ im lặng.
Tô Nhất Trần ngồi bên cạnh nói: "Con muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
Tô Tử Du lập tức quay đầu lại hỏi: "Ba, ba với mẹ con làm thế nào để sinh ra con và anh trai con?"
"Sinh con khi bật đèn hay tắt đèn ạ? Tại sao ba không nhìn thấy mặt mẹ con?"
Tô Nhất Trần nhất thời câm nín.
Túc Bảo vừa bước vào phòng cũng hồ nghi không thôi.
Khi đến cửa, Túc Bảo và ba bé phát hiện bầu không khí trong phòng không ổn lắm nên ngại làm phiền hai ba con Tô Tử Du.
Bây giờ, Túc Bảo cảm thấy thật thần kỳ khi nghe đến khái niệm tắt đèn sinh em bé và bật đèn sinh em bé.
Hoá ra khi sinh em bé còn có thể chọn bật hoặc tắt đèn, vậy khi sinh em bé bật đèn hay tắt đèn sẽ tốt hơn nhỉ?
Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm bằng ánh mắt sáng ngời, ngày xưa khi sinh bé, ba mẹ tắt đèn hay bật đèn?
Bé thích tươi sáng hơn, ánh sáng khiến mọi người cảm thấy vui vẻ và an toàn.
Mộc Quy Phàm như nhìn thấy sự hồ nghi của Túc Bảo, khóe miệng anh khẽ giật, cố gắng phớt lờ đôi mắt sáng ngời của cô bé con, nhưng anh không thể.
Anh hạ giọng nói: "Tắt đèn sinh em bé."
Túc Bảo lập tức bĩu môi, ghé sát vào tai Mộc Quy Phàm, phát hờn nói: “Vậy lần sau khi sinh con, ba mẹ cho con chọn bật đèn hay tắt được không?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Chuyện này... có thể có lần sau được ư?
May mắn thay, Tô Nhất Trần đã lên tiếng.
“Tắt đèn sinh em bé.” Anh nói ngắn gọn.
Tô Tử Du bối rối hỏi: "Sinh con và anh con đều tắt đèn ư? Vậy trước khi sinh cũng phải có lúc bật đèn chứ? Vừa tắt đèn là con với anh con được sinh ra luôn à?"
Tô Nhất Trần cũng đau đầu giống Mộc Quy Phàm.
Làm thế nào để giải thích điều này?
Nói rằng đó không phải là một ca sinh thường sao...?
Chẳng lẽ nói, lúc sinh Tô Tử Chiến, đối phương chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần, khi sinh Tô Tử Du, chính anh là người chủ động 'tắt đèn' bảy tám lần?
Đêm đó phòng khách sạn tắt đèn, rèm cửa kéo xuống, trong phòng không có ánh sáng, khi tỉnh lại thì người đã biến mất.
Anh thực sự không biết người kia trông như thế nào.
Tô Nhất Trần trầm giọng hỏi: “Con thật sự muốn gặp mẹ mình sao?”
Tô Tử Du gật đầu không chút giấu diếm: "Con muốn hỏi mẹ lý do mẹ không cần con và anh trai con... Có phải vì con và anh trai không ngoan không."
Vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhất Trần thoáng dịu đi, anh thở dài: "Vậy nếu tìm được mẹ thì con có thể làm gì?"
Tô Tử Du lập tức im lặng.
Đúng vậy, có thể làm gì chứ, đón mẹ về ư?
Mẹ cậu rời đi đã mười năm, không chỉ mình mẹ cậu xa lạ với nhà họ Tô, nhà họ Tô cũng thấy mẹ cậu xa lạ, có lẽ ông bà nội sẽ không thể tha thứ cho mẹ cậu.
Nếu không đón về thì vừa gặp đã nói lời tạm biệt ư?
Vậy tại sao lại tìm kiếm mẹ?
Tô Nhất Trần sờ sờ đầu Tô Tử Du, nói: "Ngủ sớm đi con."
Tô Tử Du không đáp lời.
Nhìn thấy hai ba con nhà kia đã dừng cuộc đối thoại, Mộc Quy Phàm toan mở cửa đi vào nhưng lại bị Túc Bảo kéo lại.
“Anh trai nhỏ đang không vui.” Túc Bảo buồn bực nói: “Chúng ta đừng làm phiền anh con… Con có cách tìm được mợ cả.”
Sau khi trở về phòng, Túc Bảo lấy cụ rùa ra, cầm trên tay lẩm bẩm, sau đó ném cụ rùa ra ngoài.
Cụ rùa đáp xuống tấm thảm dày và mềm, xoay người hai vòng rồi lật người thật mạnh.
Đột nhiên, mai rùa xuất hiện một vết nứt, Túc Bảo giật mình, vội vàng bế cụ rùa lên: "Cụ rùa có đau không?"
Cụ rùa chậm rãi thò đầu ra, Túc Bảo sờ tay lên vết nứt, cau mày.
Kỷ Trường nói: "Không có kết quả. Xem ra mợ cả của con không phải người bình thường."
Túc Bảo bấm ngón tay tính toán, nhưng móng tay không hề sắc bén của bé vô tình cắt phải đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra.
Kỷ Trường: "..."
Mộc Quy Phàm lập tức nắm lấy tay bé, nói: “Đừng bói quẻ nữa con.”
Anh nghiên cứu Phong Thủy một thời gian và hiểu đôi chút về bói toán.
Nó được gọi là cưỡng ép dò đoán ý trời và tương lai, nó sẽ dẫn đến một số phản phệ.
Túc Bảo lắc đầu nói: "Con gà quá mà."
Bé vẫn chưa đủ mạnh. Sư phụ đã nói rồi, lúc mạnh nhất còn có thể xuyên thủng bầu trời. Giống như Diêm Vương dưới địa phủ có thể nhìn thấu số phận của mọi người trên thế giới chỉ bằng cách mở và nhắm mắt lại, quỷ hồn nào cũng không có lối thoát.
Bé phải làm việc chăm chỉ để trở thành một người mạnh mẽ như Diêm vương!
**
Đêm khuya thanh vắng.
Túc Bảo thay quần áo đen, bắt chước sát thủ trên TV, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng rất chuyên nghiệp.
Lần này bé tuyệt đối không được để bà ngoại bắt.
Bé lặng lẽ đến phòng Tô Tử Du, nhẹ nhàng mở cửa rồi đi đến bên giường cậu.
"Anh ~" Túc Bảo thì thầm vào tai Tô Tử Du.
Tô Tử Du trằn trọc mãi mới ngủ được, đang mơ màng thì bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh ập vào tai.
Trong mơ, một nữ quỷ bỗng bò lên cuối giường, bò qua người cậu, sau đó ghé vào tai gọi cậu là anh trai...
Tô Tử Du đột nhiên tỉnh giấc, theo phản xạ nhảy sang một bên, kinh hãi nhìn bóng đen bên cạnh giường!
"F*ck!" Cậu quá kinh hãi nên lỡ miệng chửi thề.
Vừa mở mắt ra nên cậu không nhìn rõ cảnh vật trong bóng tối, ấy nhưng, cậu lại trông thấy một đôi mắt sáng ngời.
Sợ chết mất thôi!
Túc Bảo lao tới, trèo lên giường, cố bịt miệng Tô Tử Du.
Tô Tử Du: "A a a -- đừng tới đây! Em gái ơi cứu anh với --"
Túc Bảo che miệng tức giận nói: "Anh ơi, em là Túc Bảo! Em là em gái giàu nhất của anh đây!"
Tô Tử Du: "..."
Cậu sững sờ trong câm lặng, nuốt nước bọt và hỏi: "Em... sao nửa đêm em lại đến đây..."
Túc Bảo thì thào nói: "Suỵt... chúng ta lẻn ra ngoài tìm mợ cả đi."
Tô Tử Du: "..."
Lại định lén ra ngoài nữa à?
Tại sao chúng ta không thể ra ngoài một cách công khai?
Cảnh tượng bà nội dùng tay không chặt dượng Mộc Quy Phàm hiện lên trong đầu Tô Tử Du, cậu nuốt lại câu hỏi, hạ giọng nói: “Được.”
Cậu đứng dậy thay áo phông đen cùng quần đen, bắt chước Túc Bảo, khom người chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả là, một bóng đen xuất hiện ở cửa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.