Chương 409: Lời ba dạy
Tề Lan
04/02/2024
Túc Bảo giơ tay ném vụt hòn đá trong tay đi!
Trần Thương Vũ chế nhạo, nhìn xem, ông ta nói rồi mà chỉ may mắn thôi.
Xét theo hướng bé ném thì rõ ràng là sai hướng!
Ông ta cần chỉ đứng yên, này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giây tiếp theo…
Viên đá đập chính xác vào một cái cây phía sau ông ta, sau đó bật ngược lại và đập vào gáy ông ta “bụp” một tiếng!
Trần Thương Vũ: "?!"
Ăn may vậy cũng được sao?
Trần Thương Vũ rên rỉ ngã xuống đất, lần này, còn chưa kịp đứng dậy bỏ chạy đã bị một bàn chân đi ủng da giẫm lên.
Mộc Quy Phàm cười lạnh, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Chạy đi, tiếp tục đi.”
Trần Thương Vũ đương nhiên không muốn nhượng bộ. Ông ta vội vàng rút mấy tấm bùa đã chuẩn bị sẵn dán lên người Mộc Quy Phàm, không ngờ, một luồng ánh sáng vàng lóe lên khắp người anh, đốt cháy tấm bùa của ông ta trong chốc lát.
Bùa hộ mệnh!
Anh đã trang bị từ đầu đến chân, thậm chí cả ngón chân cũng có bùa hộ mệnh!
Trần Thương Vũ nghiến răng nghiến lợi - Rốt cuộc ai đứng sau lưng những người này?!
Dùng bùa như dùng giấy vệ sinh vậy, có hợp lý không? !
Trần Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm và nói một cách nham hiểm: "Sông có khúc, người có lúc, rồi chúng mày sẽ thấy!"
Mộc Quy Phàm nói: “Ông cho rằng đã vào đây còn có cơ hội ra ngoài sao? Ở tù chung thân để suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Thương Vũ không nói gì, chỉ khịt mũi.
Ra được hay không thì tùy vào khả năng của ông ta, người không ra được thì hồn ra?
Ông ta đã biết từ lâu rằng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị người khác nhắm tới, nên đương nhiên ông ta đã phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình rồi.
Trần Thương Vũ nhếch mép cười khẩy, nhắm mắt lại cũng không nói gì nữa.
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chú ơi, cháu bấm ngón tay tính được rằng cả đời này chú sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, được khoác hoàng bào, còn có vòng tay vòng chân sáng loáng! Rốt cuộc cũng không phải vất vả chạy tới chạy lui nữa rồi.”
Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, quả nhiên, Trần Thương Vũ sẽ bị đưa đến nhà tù xx, tình cờ thì đồng phục tù nhân ở nơi đó có áo khoác ngoài màu vàng.
Quả nhiên là khoác hoàng bào.
Trần Thương Vũ hờ hững nhắm mắt lại, vẻ mặt ngông nghênh, kiêu hãnh không biết khuất phục là gì.
Kỷ Trường khoanh tay, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Dưới mí mắt Diêm vương mà dám trộm quỷ hồn, cũng to gan lớn mật đấy,”
"Cặp sách nhỏ, cho ông ta thấy, chặn đứt đường lui của ông ta! Trước đây con hay dùng lưới trói hồn, vậy lần này sư phụ dạy con một món mới - Lời dạy của ba.
Túc Bảo ngẩn người, cái gì... Cái gì cơ?
Lời dạy của ba?
Bé bối rối nhìn ba mình, ba đang gọi chú Vạn Đào và chú Bát Thập đến trói người đem về.
Túc Bảo nhìn sang Kỷ Trường.
Kỷ Trường nói: “Pháp thuật này có thể phong ấn đối phương, ngăn cản linh hồn của kẻ đó đi ra ngoài.”
Không phải ông ta muốn đổi hồn sao?
Cứ thẳng tay phong ấn ông ta lại, sau này đừng nói đến chuyện muốn đi đường ngang ngõ tắt, thiên phú dị bẩm hiếm có mà ông ta có cũng bị phong ấn lại. Từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện làm xằng làm bậy nữa.
Điều này tương đương với việc kết thúc sự nghiệp của ông ta trong ngành này, vậy nên bùa chú này còn có tên gọi là cắt kế sinh nhai.
Nhưng Kỷ Trường cảm thấy cái tên này quá nghiêm túc, trẻ con sẽ không nhớ được.
Cái tên hắn chọn hay hơn, dễ hiểu và dễ nhớ.
Kỷ Trường nói: "Bùa này có nguyên lý giống như lưới trói buộc linh hồn, chỉ khác là lưới trói buộc quỷ hồn, còn lời dạy của ba trói buộc linh hồn con người. Niệm theo sư phụ..."
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, giơ một tay lên.
Túc Bảo nhanh chóng đứng thẳng lên và học theo hắn giơ tay lên.
Kỷ Trường hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén, đột nhiên dùng lòng bàn tay tát Trần Thương Vũ một cái, hét lớn: "Gọi ba đi!"
Túc Bảo làm theo, tập trung vỗ tay, hét lên "Gọi ba đi!"
Trần Thương Vũ: "..."
Mộc Quy Phàm: "?"
Anh có thêm một cháu trai à?
Mộc Quy Phàm nhếch môi, có chút lười biếng nói: “Gọi ông ngoại.”
Trần Thương Vũ: "..."
Bị bệnh sao, bắt thì bắt lại còn sỉ nhục ông ta?
Vạn Đào và Vạn Bát Thực đều giật giật khóe miệng, gia chủ thật sự là cưng chiều cô chủ... Thậm chí đến chuyện này cũng phối hợp.
Trần Thương Vũ kìm nén sự bực tức của mình để bị đưa đi, ông ta không hề biết rằng cái tát của Túc Bảo vừa rồi đã chặn mọi đường thoát của ông ta rồi.
Đầu óc của ông ta vẫn đang liên tục hoạt động để suy nghĩ làm sao sau khi vào ngục giam vẫn có thể vẽ bùa, làm sao để thực hiện nghi thức, đổi một trang phụ khác… Rồi đào tẩu mà thần không biết quỷ không hay!
Không biết ông ta có hối hận không khi biết mình sẽ bị nhốt như thế này cả đời không bao giờ thoát ra được, và bản thân cũng không còn cách nào cả...?
Đặc biệt là ông ta vẫn còn vài trăm triệu gửi tiết kiệm và còn cả các căn biệt thự khắp cả nước.
Một khi đã bị tống vào tù, thì toàn bộ những thứ đó chỉ như bọt nước tan biến mà thôi.
Điều đáng buồn nhất của đời người có hai điều: Người còn sống nhưng không có tiền... Người ra đi khi vẫn còn tiền chưa dùng...
Nhìn Trần Thương Vũ bị bắt đi, Túc Bảo cảm thấy mình đã giải quyết xong một chuyện lớn!
Chuyện bắt đầu từ lúc cậu ba gặp nữ quỷ áo cưới trong ngôi nhà ma, cho đến khi cậu ba bị dán hồn da.
Và bây giờ, bé đã bắt được kẻ đại gian đại ác đó!
À không phải, ba mới là người đã bắt được kẻ xấu!
Túc Bảo ôm lấy chân Mộc Quy Phàm, không ngừng khen ngợi anh: "Ba thật tuyệt vời, ba là người tuyệt vời nhất trên đời!"
Mộc Quy Phàm liếc nhìn bé, mỉm cười nói: “Nhân tiện, con muốn ăn kem vị gì?”
Không phải bé muốn anh đưa bé đi ăn kem sao?
Không cần khen ngợi, chỉ cần nói “Ba ơi, con muốn ăn kem”, cho dù có mưa bom bão đạn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tìm được kem đưa đến tận miệng cho bé.
Túc Bảo vui vẻ giơ tay: "Con muốn hương dâu!"
Hai ba con nắm tay nhau ra khỏi rừng.
Túc Bảo đung đưa bàn tay to lớn của Mộc Quy Phàm, vui vẻ nói: "Ba, sư phụ vừa dạy con một kỹ năng mới! Thật tuyệt vời!"
Mộc Quy Phàm đột nhiên dừng lại, quả nhiên nghe thấy Túc Bảo tiếp tục nói: “Kỹ năng này gọi là lời ba dạy! Một khi con tát kẻ xấu, linh hồn của hắn sẽ bị nhốt trong cơ thể, hắn vĩnh viễn không thể làm chuyện xấu nữa. Nó siêu mạnh luôn đúng không?”
Nhìn bé con đi, đôi má vui vẻ đến mức ửng hồng.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, hóa ra sư phụ của bé cũng không đáng tin cậy lắm nhỉ…?
Kỷ Trường bên cạnh tự lẩm bẩm: “Chỉ là kem thôi mà, kem có gì ngon đâu…”
Lúc này, một thuộc hạ chạy tới nhỏ giọng nói: "Gia chủ, gã đầu trọc đột nhiên trợn mắt trắng dã..."
Trần Thương Vũ chế nhạo, nhìn xem, ông ta nói rồi mà chỉ may mắn thôi.
Xét theo hướng bé ném thì rõ ràng là sai hướng!
Ông ta cần chỉ đứng yên, này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giây tiếp theo…
Viên đá đập chính xác vào một cái cây phía sau ông ta, sau đó bật ngược lại và đập vào gáy ông ta “bụp” một tiếng!
Trần Thương Vũ: "?!"
Ăn may vậy cũng được sao?
Trần Thương Vũ rên rỉ ngã xuống đất, lần này, còn chưa kịp đứng dậy bỏ chạy đã bị một bàn chân đi ủng da giẫm lên.
Mộc Quy Phàm cười lạnh, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Chạy đi, tiếp tục đi.”
Trần Thương Vũ đương nhiên không muốn nhượng bộ. Ông ta vội vàng rút mấy tấm bùa đã chuẩn bị sẵn dán lên người Mộc Quy Phàm, không ngờ, một luồng ánh sáng vàng lóe lên khắp người anh, đốt cháy tấm bùa của ông ta trong chốc lát.
Bùa hộ mệnh!
Anh đã trang bị từ đầu đến chân, thậm chí cả ngón chân cũng có bùa hộ mệnh!
Trần Thương Vũ nghiến răng nghiến lợi - Rốt cuộc ai đứng sau lưng những người này?!
Dùng bùa như dùng giấy vệ sinh vậy, có hợp lý không? !
Trần Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm và nói một cách nham hiểm: "Sông có khúc, người có lúc, rồi chúng mày sẽ thấy!"
Mộc Quy Phàm nói: “Ông cho rằng đã vào đây còn có cơ hội ra ngoài sao? Ở tù chung thân để suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Thương Vũ không nói gì, chỉ khịt mũi.
Ra được hay không thì tùy vào khả năng của ông ta, người không ra được thì hồn ra?
Ông ta đã biết từ lâu rằng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị người khác nhắm tới, nên đương nhiên ông ta đã phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình rồi.
Trần Thương Vũ nhếch mép cười khẩy, nhắm mắt lại cũng không nói gì nữa.
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chú ơi, cháu bấm ngón tay tính được rằng cả đời này chú sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, được khoác hoàng bào, còn có vòng tay vòng chân sáng loáng! Rốt cuộc cũng không phải vất vả chạy tới chạy lui nữa rồi.”
Mộc Quy Phàm hơi nhướng mày, quả nhiên, Trần Thương Vũ sẽ bị đưa đến nhà tù xx, tình cờ thì đồng phục tù nhân ở nơi đó có áo khoác ngoài màu vàng.
Quả nhiên là khoác hoàng bào.
Trần Thương Vũ hờ hững nhắm mắt lại, vẻ mặt ngông nghênh, kiêu hãnh không biết khuất phục là gì.
Kỷ Trường khoanh tay, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Dưới mí mắt Diêm vương mà dám trộm quỷ hồn, cũng to gan lớn mật đấy,”
"Cặp sách nhỏ, cho ông ta thấy, chặn đứt đường lui của ông ta! Trước đây con hay dùng lưới trói hồn, vậy lần này sư phụ dạy con một món mới - Lời dạy của ba.
Túc Bảo ngẩn người, cái gì... Cái gì cơ?
Lời dạy của ba?
Bé bối rối nhìn ba mình, ba đang gọi chú Vạn Đào và chú Bát Thập đến trói người đem về.
Túc Bảo nhìn sang Kỷ Trường.
Kỷ Trường nói: “Pháp thuật này có thể phong ấn đối phương, ngăn cản linh hồn của kẻ đó đi ra ngoài.”
Không phải ông ta muốn đổi hồn sao?
Cứ thẳng tay phong ấn ông ta lại, sau này đừng nói đến chuyện muốn đi đường ngang ngõ tắt, thiên phú dị bẩm hiếm có mà ông ta có cũng bị phong ấn lại. Từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện làm xằng làm bậy nữa.
Điều này tương đương với việc kết thúc sự nghiệp của ông ta trong ngành này, vậy nên bùa chú này còn có tên gọi là cắt kế sinh nhai.
Nhưng Kỷ Trường cảm thấy cái tên này quá nghiêm túc, trẻ con sẽ không nhớ được.
Cái tên hắn chọn hay hơn, dễ hiểu và dễ nhớ.
Kỷ Trường nói: "Bùa này có nguyên lý giống như lưới trói buộc linh hồn, chỉ khác là lưới trói buộc quỷ hồn, còn lời dạy của ba trói buộc linh hồn con người. Niệm theo sư phụ..."
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, giơ một tay lên.
Túc Bảo nhanh chóng đứng thẳng lên và học theo hắn giơ tay lên.
Kỷ Trường hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén, đột nhiên dùng lòng bàn tay tát Trần Thương Vũ một cái, hét lớn: "Gọi ba đi!"
Túc Bảo làm theo, tập trung vỗ tay, hét lên "Gọi ba đi!"
Trần Thương Vũ: "..."
Mộc Quy Phàm: "?"
Anh có thêm một cháu trai à?
Mộc Quy Phàm nhếch môi, có chút lười biếng nói: “Gọi ông ngoại.”
Trần Thương Vũ: "..."
Bị bệnh sao, bắt thì bắt lại còn sỉ nhục ông ta?
Vạn Đào và Vạn Bát Thực đều giật giật khóe miệng, gia chủ thật sự là cưng chiều cô chủ... Thậm chí đến chuyện này cũng phối hợp.
Trần Thương Vũ kìm nén sự bực tức của mình để bị đưa đi, ông ta không hề biết rằng cái tát của Túc Bảo vừa rồi đã chặn mọi đường thoát của ông ta rồi.
Đầu óc của ông ta vẫn đang liên tục hoạt động để suy nghĩ làm sao sau khi vào ngục giam vẫn có thể vẽ bùa, làm sao để thực hiện nghi thức, đổi một trang phụ khác… Rồi đào tẩu mà thần không biết quỷ không hay!
Không biết ông ta có hối hận không khi biết mình sẽ bị nhốt như thế này cả đời không bao giờ thoát ra được, và bản thân cũng không còn cách nào cả...?
Đặc biệt là ông ta vẫn còn vài trăm triệu gửi tiết kiệm và còn cả các căn biệt thự khắp cả nước.
Một khi đã bị tống vào tù, thì toàn bộ những thứ đó chỉ như bọt nước tan biến mà thôi.
Điều đáng buồn nhất của đời người có hai điều: Người còn sống nhưng không có tiền... Người ra đi khi vẫn còn tiền chưa dùng...
Nhìn Trần Thương Vũ bị bắt đi, Túc Bảo cảm thấy mình đã giải quyết xong một chuyện lớn!
Chuyện bắt đầu từ lúc cậu ba gặp nữ quỷ áo cưới trong ngôi nhà ma, cho đến khi cậu ba bị dán hồn da.
Và bây giờ, bé đã bắt được kẻ đại gian đại ác đó!
À không phải, ba mới là người đã bắt được kẻ xấu!
Túc Bảo ôm lấy chân Mộc Quy Phàm, không ngừng khen ngợi anh: "Ba thật tuyệt vời, ba là người tuyệt vời nhất trên đời!"
Mộc Quy Phàm liếc nhìn bé, mỉm cười nói: “Nhân tiện, con muốn ăn kem vị gì?”
Không phải bé muốn anh đưa bé đi ăn kem sao?
Không cần khen ngợi, chỉ cần nói “Ba ơi, con muốn ăn kem”, cho dù có mưa bom bão đạn đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tìm được kem đưa đến tận miệng cho bé.
Túc Bảo vui vẻ giơ tay: "Con muốn hương dâu!"
Hai ba con nắm tay nhau ra khỏi rừng.
Túc Bảo đung đưa bàn tay to lớn của Mộc Quy Phàm, vui vẻ nói: "Ba, sư phụ vừa dạy con một kỹ năng mới! Thật tuyệt vời!"
Mộc Quy Phàm đột nhiên dừng lại, quả nhiên nghe thấy Túc Bảo tiếp tục nói: “Kỹ năng này gọi là lời ba dạy! Một khi con tát kẻ xấu, linh hồn của hắn sẽ bị nhốt trong cơ thể, hắn vĩnh viễn không thể làm chuyện xấu nữa. Nó siêu mạnh luôn đúng không?”
Nhìn bé con đi, đôi má vui vẻ đến mức ửng hồng.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật, hóa ra sư phụ của bé cũng không đáng tin cậy lắm nhỉ…?
Kỷ Trường bên cạnh tự lẩm bẩm: “Chỉ là kem thôi mà, kem có gì ngon đâu…”
Lúc này, một thuộc hạ chạy tới nhỏ giọng nói: "Gia chủ, gã đầu trọc đột nhiên trợn mắt trắng dã..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.