Chương 502: Ly biệt mà không ai có thể tưởng tượng được
Tề Lan
20/03/2024
Ăn tối xong, bà cụ Tô đến đón Túc Bảo.
"Chơi vui không con?" Bà cụ Tô âu yếm ôm Túc Bảo, hai người mới xa nhau hai tiếng đồng hồ nhưng bà đã nóng lòng muốn quay lại, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc đi mua sắm với người bạn già thân thiết của mình.
Mặt Túc Bảo hồng hào, bé đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, càng nhìn càng thấy ngoan ngoãn đáng yêu.
Bà cụ Tô không nhịn được mà hôn bé.
"Vậy mẹ và tụi nhỏ về trước" Bà cụ Tô nhìn đồng hồ nói: " Tan làm con về sớm nhé."
Vẻ mặt Tô Nhất Trần vẫn như thường lệ, ánh mắt tập trung: “Tối nay con phải tăng ca.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Được, mẹ để lại một ít đồ ăn cho con.”
Tô Nhất Trần: "..."
Bà cụ Tô đưa Túc Bảo, Tô Tử Du và Diêu Linh Nguyệt về nhà.
Túc Bảo ngủ quên trong vòng tay bà ngoại.
Bé mê man lẩm bẩm: "Bà ngoại..."
Bà cụ Tô ừ một tiếng nhưng cẩn thận lắng nghe lại không thấy Túc Bảo nói gì tiếp.
Đúng lúc bà cụ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé con chợt cười khúc khích.
Bà cụ Tô cúi đầu nhìn Túc Bảo trong lòng, thấy bé vẫn nhắm mắt, không biết bé đã mơ thấy giấc mơ ngọt ngào nào mà cười vui vẻ thế.
Bà không khỏi nhếch môi, cũng mỉm cười.
Xe chạy về nhà họ Tô, vừa dừng xe thì Túc Bảo đã tỉnh dậy.
Bà cụ Tô hỏi: “Túc Bảo, con vừa mơ thấy giấc mơ gì vậy? Tại sao con lại cười vui vẻ thế?”
Túc Bảo hưng phấn nói: "Bà ngoại, con nằm mơ thấy mình kiếm được rất nhiều tiền!"
Trong giấc mơ, bé đang ngồi trên một đống tiền vàng, vui vẻ giơ những đồng tiền vàng lên và ném chúng lên không trung.
Nhưng sau đó bé qua đời, bà ngoại và các cậu của bé khóc rất đau lòng, thậm chí còn tiêu tốn rất nhiều tiền.
Túc Bảo nghĩ tới đây liền dặn dò bà ngoại: "Bà ngoại ơi, sau này Túc Bảo có chết cũng đừng tiêu tiền cho con! Cứ hỏa táng rồi đi chôn luôn..."
Bà cụ Tô sửng sốt, cau mày nói: “Đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện sống chết?”
Túc Bảo đếm đầu ngón tay và kể lại tất cả công việc kinh doanh mà bé và anh trai vừa lập ra.
Bà cụ Tô: "..."
Lần này, ánh mắt hình viên đạn của bà cụ phóng về phía Tô Tử Du.
Tô Tử Du kinh ngạc, đang định lên tiếng thì nghe được Diêu Linh Nguyệt lắp bắp nói: "Đi…. ị..."
Cậu lập tức ôm lấy Diêu Linh Nguyệt rồi chạy thật nhanh: "Đi thôi mẹ, con sẽ nói cho mẹ biết nhà vệ sinh ở đâu!"
Diêu Linh Nguyệt bước rất nhanh.
Hai mẹ con biến mất ngay lập tức.
Bà cụ Tô vừa giận vừa buồn cười, khi nhìn Túc Bảo... bà chỉ xem như bé vừa kể chuyện cười.
Lúc những người còn lại trong nhà họ Tô quay lại, Túc Bảo cũng kể với họ kế hoạch kinh doanh to lớn và vĩ đại của bé.
Mọi người dở khóc dở cười, tất cả đều cho rằng đó chỉ là ý tưởng kỳ quặc của một đứa trẻ.
Họ không ngờ cuộc chia ly lại đến nhanh như vậy, thậm chí họ còn không kịp đến khu vui chơi đảo Nghê Quang để chúc mừng sinh nhật lần thứ năm của Túc Bảo...
"Ngày mai là đông chí, Túc Bảo muốn ăn xôi hay bánh bao?"
"Em con thích đồ ngọt. Bà nội ơi, chúng ta làm món xôi vừng và đậu phộng nhé, ngon lắm ạ." Tô Tử Du nói.
"Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng~" Túc Bảo đáp.
Những bông tuyết đang bay bên ngoài, nhưng bên trong ngôi nhà lại vô cùng ấm áp.
Mùa đông trời tối rất nhanh, khi Tô Nhất Trần trở về nhà, anh đột nhiên nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ đang đứng cách cửa không xa.
Túc Bảo thấy cậu cả trở về, liền chạy trên tuyết nói: "Cậu cả về rồi! Sao trời tối như vậy mới tan làm ạ?"
Tô Nhất Trần cười ấm áp: “Hôm nay thật sự có cuộc họp nên cậu cả về hơi muộn.”
Túc Bảo thò đầu: “Ba con cũng chưa về, gần đây con không nhìn thấy ba.”
Tô Nhất Trần ôm bé, vừa đi vào trong vừa nói: “Chắc tối muộn hơn ba con sẽ về.”
Túc Bảo reo lên, lập tức vùng ra: “Vậy con đi hâm đồ ăn cho ba con nhé!”
"Đúng rồi, ngày mai con sẽ dẫn mợ cả đi nạp điện!"
Tô Nhất Trần gật đầu và nhìn bé chạy vào. Vừa chạy, bé vừa hét lên "Dì Ngô, dì ở đâu ạ~"
Dì Ngô vội vàng bước ra ngoài với nụ cười trên môi: "Có chuyện gì vậy?"
Hai người vừa đi vào bếp vừa nói chuyện.
Tô Nhất Trần quay lại và thấy Diêu Linh Nguyệt vẫn đứng bên ngoài.
“Sao vậy em?” Anh dừng lại và khó hiểu hỏi.
Tuyết rơi dày đặc trên tóc và lông mi của Diêu Linh Nguyệt, cô không cảm nhận được lạnh, cũng không cảm nhận được nhiệt độ của thế giới.
Cô nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần và ngập ngừng nói: "Rửa..."
Tô Nhất Trần chậm rãi tiến về phía trước vài bước, đi tới gần cô, giúp cô gỡ những bông tuyết trên tóc ra, nhìn quần cô.
Cô đi một đôi dép bông màu hồng mà Tô Tử Du đã mua cho cô.
Sạch rồi sao phải giặt lại?
“Chúng ta vào nhà nào!” Anh nói.
Diêu Linh Nguyệt không chịu rời đi, bướng bỉnh nói: "Rửa...!"
Tô Nhất Trần rũ mắt xuống nhìn cô.
Diêu Linh Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn, những bông tuyết nhuốm màu vàng ấm áp, rơi xuống chiếc áo khoác cashmere đen của anh, khiến anh trông càng lạnh lùng hơn.
"Rửa……"
Tô Nhất Trần bất đắc dĩ xoa đầu Diêu Linh Nguyệt, giọng nói lạnh lùng dịu đi một chút, nói: "Muốn rửa cũng phải vào nhà mới rửa được chứ. Đi thôi em."
Anh nắm một tay cô như dắt một đứa trẻ, nửa kéo nửa dỗ cô vào nhà, rồi gọi người giúp việc đưa nước cho cô.
“Đi đi.” Tô Nhất Trần cởi áo khoác và treo lên mắc áo.
Diêu Linh Nguyệt không chịu rời đi, ngơ ngác nhìn anh, có vẻ tức giận.
Tô Nhất Trần: "..."
Anh liếc nhìn lên lầu và hỏi một cách không chắc chắn: "Muốn anh... tắm cho em à?" [1].
[1]: Từ đầu tiên của từ thích trong tiếng trung có thể hiểu là tắm hoặc rửa.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm anh mà không nói gì.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật: "Ngoan, đi cùng người giúp việc, anh làm vậy không tiện đâu."
Diêu Linh Nguyệt mím môi, cụp đôi mắt đẹp xuống, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo người giúp việc.
Trong phòng, Diêu Linh Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm, dần dần trượt xuống, chìm trong nước, chỉ có bong bóng nổi lên.
Chẳng mấy chốc, mặt nước trở nên tĩnh lặng và không còn bọt sóng nữa...
Phòng tắm yên tĩnh đến đáng sợ.
Đột nhiên có tiếng nước bắn tung tóe, Diêu Linh Nguyệt đứng thẳng dậy, nước từ làn da trắng nõn mịn màng của cô nhỏ giọt xuống bồn tắm.
Cô gật đầu khẳng định: "Xong rồi!"
Sau đó cô đi ra ngoài thay quần áo.
“Haha, này!” Tiểu Ngũ dùng hai móng vuốt móc quần áo, treo ngược người chào Diêu Linh Nguyệt: “Mợ ăn cơm chưa?”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm nó.
Cô mở miệng và lẩm bẩm, "Rửa...?"
Tiểu Ngũ: "Rửa cái gì?"
Diêu Linh Nguyệt: "Rửa!"
Tiểu Ngũ bay xuống, đậu trên vai Diêu Linh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn cô.
Nó lập tức lắc đầu nói: "Con người thật phức tạp, con không hiểu mợ đang nói cái gì."
Nói xong nó liền bay đi.
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Cái đồ gạt người!
Rõ ràng lúc trước nói... muốn dạy tiếng người cho cô mà!
"Chơi vui không con?" Bà cụ Tô âu yếm ôm Túc Bảo, hai người mới xa nhau hai tiếng đồng hồ nhưng bà đã nóng lòng muốn quay lại, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc đi mua sắm với người bạn già thân thiết của mình.
Mặt Túc Bảo hồng hào, bé đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, càng nhìn càng thấy ngoan ngoãn đáng yêu.
Bà cụ Tô không nhịn được mà hôn bé.
"Vậy mẹ và tụi nhỏ về trước" Bà cụ Tô nhìn đồng hồ nói: " Tan làm con về sớm nhé."
Vẻ mặt Tô Nhất Trần vẫn như thường lệ, ánh mắt tập trung: “Tối nay con phải tăng ca.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Được, mẹ để lại một ít đồ ăn cho con.”
Tô Nhất Trần: "..."
Bà cụ Tô đưa Túc Bảo, Tô Tử Du và Diêu Linh Nguyệt về nhà.
Túc Bảo ngủ quên trong vòng tay bà ngoại.
Bé mê man lẩm bẩm: "Bà ngoại..."
Bà cụ Tô ừ một tiếng nhưng cẩn thận lắng nghe lại không thấy Túc Bảo nói gì tiếp.
Đúng lúc bà cụ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé con chợt cười khúc khích.
Bà cụ Tô cúi đầu nhìn Túc Bảo trong lòng, thấy bé vẫn nhắm mắt, không biết bé đã mơ thấy giấc mơ ngọt ngào nào mà cười vui vẻ thế.
Bà không khỏi nhếch môi, cũng mỉm cười.
Xe chạy về nhà họ Tô, vừa dừng xe thì Túc Bảo đã tỉnh dậy.
Bà cụ Tô hỏi: “Túc Bảo, con vừa mơ thấy giấc mơ gì vậy? Tại sao con lại cười vui vẻ thế?”
Túc Bảo hưng phấn nói: "Bà ngoại, con nằm mơ thấy mình kiếm được rất nhiều tiền!"
Trong giấc mơ, bé đang ngồi trên một đống tiền vàng, vui vẻ giơ những đồng tiền vàng lên và ném chúng lên không trung.
Nhưng sau đó bé qua đời, bà ngoại và các cậu của bé khóc rất đau lòng, thậm chí còn tiêu tốn rất nhiều tiền.
Túc Bảo nghĩ tới đây liền dặn dò bà ngoại: "Bà ngoại ơi, sau này Túc Bảo có chết cũng đừng tiêu tiền cho con! Cứ hỏa táng rồi đi chôn luôn..."
Bà cụ Tô sửng sốt, cau mày nói: “Đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện sống chết?”
Túc Bảo đếm đầu ngón tay và kể lại tất cả công việc kinh doanh mà bé và anh trai vừa lập ra.
Bà cụ Tô: "..."
Lần này, ánh mắt hình viên đạn của bà cụ phóng về phía Tô Tử Du.
Tô Tử Du kinh ngạc, đang định lên tiếng thì nghe được Diêu Linh Nguyệt lắp bắp nói: "Đi…. ị..."
Cậu lập tức ôm lấy Diêu Linh Nguyệt rồi chạy thật nhanh: "Đi thôi mẹ, con sẽ nói cho mẹ biết nhà vệ sinh ở đâu!"
Diêu Linh Nguyệt bước rất nhanh.
Hai mẹ con biến mất ngay lập tức.
Bà cụ Tô vừa giận vừa buồn cười, khi nhìn Túc Bảo... bà chỉ xem như bé vừa kể chuyện cười.
Lúc những người còn lại trong nhà họ Tô quay lại, Túc Bảo cũng kể với họ kế hoạch kinh doanh to lớn và vĩ đại của bé.
Mọi người dở khóc dở cười, tất cả đều cho rằng đó chỉ là ý tưởng kỳ quặc của một đứa trẻ.
Họ không ngờ cuộc chia ly lại đến nhanh như vậy, thậm chí họ còn không kịp đến khu vui chơi đảo Nghê Quang để chúc mừng sinh nhật lần thứ năm của Túc Bảo...
"Ngày mai là đông chí, Túc Bảo muốn ăn xôi hay bánh bao?"
"Em con thích đồ ngọt. Bà nội ơi, chúng ta làm món xôi vừng và đậu phộng nhé, ngon lắm ạ." Tô Tử Du nói.
"Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng~" Túc Bảo đáp.
Những bông tuyết đang bay bên ngoài, nhưng bên trong ngôi nhà lại vô cùng ấm áp.
Mùa đông trời tối rất nhanh, khi Tô Nhất Trần trở về nhà, anh đột nhiên nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ đang đứng cách cửa không xa.
Túc Bảo thấy cậu cả trở về, liền chạy trên tuyết nói: "Cậu cả về rồi! Sao trời tối như vậy mới tan làm ạ?"
Tô Nhất Trần cười ấm áp: “Hôm nay thật sự có cuộc họp nên cậu cả về hơi muộn.”
Túc Bảo thò đầu: “Ba con cũng chưa về, gần đây con không nhìn thấy ba.”
Tô Nhất Trần ôm bé, vừa đi vào trong vừa nói: “Chắc tối muộn hơn ba con sẽ về.”
Túc Bảo reo lên, lập tức vùng ra: “Vậy con đi hâm đồ ăn cho ba con nhé!”
"Đúng rồi, ngày mai con sẽ dẫn mợ cả đi nạp điện!"
Tô Nhất Trần gật đầu và nhìn bé chạy vào. Vừa chạy, bé vừa hét lên "Dì Ngô, dì ở đâu ạ~"
Dì Ngô vội vàng bước ra ngoài với nụ cười trên môi: "Có chuyện gì vậy?"
Hai người vừa đi vào bếp vừa nói chuyện.
Tô Nhất Trần quay lại và thấy Diêu Linh Nguyệt vẫn đứng bên ngoài.
“Sao vậy em?” Anh dừng lại và khó hiểu hỏi.
Tuyết rơi dày đặc trên tóc và lông mi của Diêu Linh Nguyệt, cô không cảm nhận được lạnh, cũng không cảm nhận được nhiệt độ của thế giới.
Cô nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần và ngập ngừng nói: "Rửa..."
Tô Nhất Trần chậm rãi tiến về phía trước vài bước, đi tới gần cô, giúp cô gỡ những bông tuyết trên tóc ra, nhìn quần cô.
Cô đi một đôi dép bông màu hồng mà Tô Tử Du đã mua cho cô.
Sạch rồi sao phải giặt lại?
“Chúng ta vào nhà nào!” Anh nói.
Diêu Linh Nguyệt không chịu rời đi, bướng bỉnh nói: "Rửa...!"
Tô Nhất Trần rũ mắt xuống nhìn cô.
Diêu Linh Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn, những bông tuyết nhuốm màu vàng ấm áp, rơi xuống chiếc áo khoác cashmere đen của anh, khiến anh trông càng lạnh lùng hơn.
"Rửa……"
Tô Nhất Trần bất đắc dĩ xoa đầu Diêu Linh Nguyệt, giọng nói lạnh lùng dịu đi một chút, nói: "Muốn rửa cũng phải vào nhà mới rửa được chứ. Đi thôi em."
Anh nắm một tay cô như dắt một đứa trẻ, nửa kéo nửa dỗ cô vào nhà, rồi gọi người giúp việc đưa nước cho cô.
“Đi đi.” Tô Nhất Trần cởi áo khoác và treo lên mắc áo.
Diêu Linh Nguyệt không chịu rời đi, ngơ ngác nhìn anh, có vẻ tức giận.
Tô Nhất Trần: "..."
Anh liếc nhìn lên lầu và hỏi một cách không chắc chắn: "Muốn anh... tắm cho em à?" [1].
[1]: Từ đầu tiên của từ thích trong tiếng trung có thể hiểu là tắm hoặc rửa.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm anh mà không nói gì.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật: "Ngoan, đi cùng người giúp việc, anh làm vậy không tiện đâu."
Diêu Linh Nguyệt mím môi, cụp đôi mắt đẹp xuống, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo người giúp việc.
Trong phòng, Diêu Linh Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm, dần dần trượt xuống, chìm trong nước, chỉ có bong bóng nổi lên.
Chẳng mấy chốc, mặt nước trở nên tĩnh lặng và không còn bọt sóng nữa...
Phòng tắm yên tĩnh đến đáng sợ.
Đột nhiên có tiếng nước bắn tung tóe, Diêu Linh Nguyệt đứng thẳng dậy, nước từ làn da trắng nõn mịn màng của cô nhỏ giọt xuống bồn tắm.
Cô gật đầu khẳng định: "Xong rồi!"
Sau đó cô đi ra ngoài thay quần áo.
“Haha, này!” Tiểu Ngũ dùng hai móng vuốt móc quần áo, treo ngược người chào Diêu Linh Nguyệt: “Mợ ăn cơm chưa?”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm nó.
Cô mở miệng và lẩm bẩm, "Rửa...?"
Tiểu Ngũ: "Rửa cái gì?"
Diêu Linh Nguyệt: "Rửa!"
Tiểu Ngũ bay xuống, đậu trên vai Diêu Linh Nguyệt, nghiêng đầu nhìn cô.
Nó lập tức lắc đầu nói: "Con người thật phức tạp, con không hiểu mợ đang nói cái gì."
Nói xong nó liền bay đi.
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Cái đồ gạt người!
Rõ ràng lúc trước nói... muốn dạy tiếng người cho cô mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.